Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 3: Dâm loạn [P.1]
Anh đặt cô bé vào cạnh bồn rửa mặt trơn bóng, sau đó đi xả nước vào bồn tắm, chờ nước đầy một nửa thì bắt đầu thử nhiệt độ. Rồi đứng dậy ôm lấy Thu Phương đang nắm chặt lấy góc váy, môi mỏng ghé sát vào tai nàng, ôn hoà nói: "Tôi phải tắm cho Thu Phương chứ nhỉ."
Nhất thời Đặng Thu Phương bắt đầu luống cuống, từ khi lên mười tuổi nàng đã bắt đầu tự tắm, ngay cả daddy cũng chưa từng chạm qua. Bây giờ sao có thể để một nam nhân xa lạ chạm vào chứ?!
"Không cần! Không cần!" Thu Phương duỗi tay đẩy anh ra, chân trần lui về phía sau. Lúc cô bé vừa lùi lại thì cả người Đức Trung dần trở nên âm trầm. Cô bé lại vừa sợ lại kinh, theo bản năng muốn rời khỏi nơi này.
"Quay về đây." Đức Trung trầm giọng ôm lấy eo nhỏ của Thu Phương kéo trở về, trước nay thói quen khống chế tất cả của anh là tuyệt đối không thể cho phép nàng phản kháng! Giây tiếp theo anh kéo chiếc váy đen xếp ly của nàng xuống dưới, lập tức hai chân đang khép chặt rơi vào mắt anh, còn có cái quần lót nhỏ màu trắng hồng thắt nơ con bướm rất đáng yêu.
"A! Không cần!" Đặng Thu Phương kinh hô muốn đoạt lại váy nhưng lại bị anh quăng ra một góc, cô bé khóc lóc dùng tay muốn che lại nơi giữa hai chân, đây không phải chỗ anh có thể nhìn!
Ánh mắt Khương Đức Trung dần dần trở nên đỏ sẫm, lúc này thân thể thiếu nữ như tản ra hương thơm khiến anh mê đắm. Không động đến quần áo của cô bé nữa, mà anh đặt nàng vào trong góc rồi đứng dậy bắt đầu cởi quần áo của mình.
Bỏ áo sơmi và quần tây xuống đất, anh vừa lòng nhìn cô gái nhỏ co người trên mặt đất. Sau đó ngay cả quần lót đã phồng lên từ lâu cũng bị bỏ xuống.
"Hức hức!" Đặng Thu Phương nức nở ngồi xổm trong một góc, cô bé không dám nhìn loạn, nàng biết anh đang cởi quần áo. Dây lưng kim loại rơi trên gạch men sứ tạo ra tiếng vang làm nàng giật mình như chim sợ cành cong, run cả người lên.
Nàng muốn về nhà!
Mãi đến Thu Phương bị bắt ngẩng đầu lên, mới phát hiện một giây trước nam nhân này còn áo mũ chỉnh tề, nay đã hoàn toàn khoả thân. Nàng còn chưa hiểu cái gì gọi là dáng người, chỉ biết anh đẹp hơn cả người mẫu trên TV, chỉ là cái thứ giữa hai chân kia quá mức dữ tợn.
"Chú... Cầu xin chú mà..." Thu Phương nấc từng tiếng van lơn.
Anh cao hơn nàng rất nhiều, nhẹ nhàng bế nàng đứng lên, xé toạc cái quần lót đáng yêu đang che lấp cặp mông căng tròn ở trong. Thu Phương bắt đầu thét chói tai không ngừng, anh lại không màng mà ôm nàng vào một cái bể tắm rất to, có thể chứa được năm, sáu người.
Anh ôm nàng ngồi xuống, tách hai chân nàng ra khóa ngồi ở trên đùi anh, dựa gần vào côn thịt đang bắt đầu rực nóng. Đức Trung dễ dàng kéo đôi tay đang vùng vẫy ra sau lưng, sau đó lấy tay lau đi nước mắt trên mặt thiếu nữ.
"Đặng Thu Phương tốt nhất nên ngoan một chút, tôi thích nhất những cô bé ngoan..." Giọng anh âm trầm vẻ bề trên ép cô bé phải nghe theo.
Đặng Thu Phương không ngốc, nàng biết hai người thân cận như vậy là không đúng, bèn giãy giụa muốn đi lên, nước ấm làm ướt áo sơ mi đồng phục còn sót lại trên người, áo ngực trắng ren cũng bị nhìn thấu rõ ràng.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Người xấu! Bệnh tâm thần! Buông ra!" Thu Phương tách ra hai chân là ngồi quỳ, hạ thân kề sát côn thịt đang rực nóng của Đức Trung, cảm nhận được rõ ràng là anh có chút không khống chế bản thân được nữa. Mặc kệ nàng kêu thê thảm thế nào, anh vẫn cứ cởi từng một cái một cái một trên áo sơ mi rồi ném nó ra chỗ khác.
Hai người lúc này đối mặt với nhau.
Thân hình thiếu nữ mới phát dục rất ngây ngô, nhưng cũng là trí mạng dụ hoặc, cặp vú lấp ló sau đôi tay kia chọc thẳng vào mắt Đức Trung. Anh lấy một cái còng tay bạc từ trong giỏ tre trên bồn tắm, còng đôi tay không ngừng giãy giụa của cô bé vào, sau đó ấn một cái nút ở trên vách tường, lập tức từ trong tường xuất hiện một cái giá có móc treo, anh kéo còng tay đặt lên cái móc trên cao đó.
"Buông tôi ra! Không cần! A!" Đặng Thu Phương như phát điên cố thoát khỏi còng tay nhưng lại phát hiện cái móc nối này đã bị khóa cứng, nàng vừa khóc thút thít vừa run rẩy, nước mắt một giọt một giọt rơi vào nước trong bồn tắm.
Tay bị giữ chặt, còn lại hai chân càng không thể có khả năng phản kháng. Anh một tay đè eo của nàng lại, tay còn lại thì bắt đầu sờ từ cổ xuống, từng ly từng tí đi xuống dưới, cặp vú mới lớn bị anh xoa nhẹ trong tay và thì thầm không để ý tới tiếng khóc nức nở của nàng: "Hai vú của Đặng Thu Phương cần nỗ lực lớn to lên nha, lớn lên thì tôi sẽ rất thích đấy."
Nhưng mà nhỏ cũng rất đáng yêu.
Cơ thể của Thu Phương thực hoàn mỹ, không có chỗ tỳ vết nào, qua vòng eo tay anh liền hướng xuống phía trong nước. Ma lực của nàng quá lớn, tuy Đức Trung không phải kẻ háo sắc nhưng muốn không cương lên cũng khó.
Đặng Thu Phương khóc đến khàn cả giọng, lại không cản được hành động tách hai chân nàng ra của Đức Trung, âm hộ non run rẩy ở trong nước, lông mu ở trên vẫn còn thưa thớt, thật đẹp, thật quyến rũ, khiến anh có chút cuồng loạn.
"Đừng sờ nơi đó... Không được..." Nàng hét lên chói cả tai.
"Thu Phương tới kinh nguyệt chưa?" Đức Trung không để lời cầu xin của cô bé vào tai, tay anh vẫn thong thả vuốt ve phía dưới.
Vấn đề này đối với một cô gái nhỏ mà nói thì rất khó để trả lời, giọng nói còn bị khàn do khóc làm Đặng Thu Phương mãi không đáp lại, chỉ đành dùng chút sức lực của mình né tránh anh!
Nhất thời Đặng Thu Phương bắt đầu luống cuống, từ khi lên mười tuổi nàng đã bắt đầu tự tắm, ngay cả daddy cũng chưa từng chạm qua. Bây giờ sao có thể để một nam nhân xa lạ chạm vào chứ?!
"Không cần! Không cần!" Thu Phương duỗi tay đẩy anh ra, chân trần lui về phía sau. Lúc cô bé vừa lùi lại thì cả người Đức Trung dần trở nên âm trầm. Cô bé lại vừa sợ lại kinh, theo bản năng muốn rời khỏi nơi này.
"Quay về đây." Đức Trung trầm giọng ôm lấy eo nhỏ của Thu Phương kéo trở về, trước nay thói quen khống chế tất cả của anh là tuyệt đối không thể cho phép nàng phản kháng! Giây tiếp theo anh kéo chiếc váy đen xếp ly của nàng xuống dưới, lập tức hai chân đang khép chặt rơi vào mắt anh, còn có cái quần lót nhỏ màu trắng hồng thắt nơ con bướm rất đáng yêu.
"A! Không cần!" Đặng Thu Phương kinh hô muốn đoạt lại váy nhưng lại bị anh quăng ra một góc, cô bé khóc lóc dùng tay muốn che lại nơi giữa hai chân, đây không phải chỗ anh có thể nhìn!
Ánh mắt Khương Đức Trung dần dần trở nên đỏ sẫm, lúc này thân thể thiếu nữ như tản ra hương thơm khiến anh mê đắm. Không động đến quần áo của cô bé nữa, mà anh đặt nàng vào trong góc rồi đứng dậy bắt đầu cởi quần áo của mình.
Bỏ áo sơmi và quần tây xuống đất, anh vừa lòng nhìn cô gái nhỏ co người trên mặt đất. Sau đó ngay cả quần lót đã phồng lên từ lâu cũng bị bỏ xuống.
"Hức hức!" Đặng Thu Phương nức nở ngồi xổm trong một góc, cô bé không dám nhìn loạn, nàng biết anh đang cởi quần áo. Dây lưng kim loại rơi trên gạch men sứ tạo ra tiếng vang làm nàng giật mình như chim sợ cành cong, run cả người lên.
Nàng muốn về nhà!
Mãi đến Thu Phương bị bắt ngẩng đầu lên, mới phát hiện một giây trước nam nhân này còn áo mũ chỉnh tề, nay đã hoàn toàn khoả thân. Nàng còn chưa hiểu cái gì gọi là dáng người, chỉ biết anh đẹp hơn cả người mẫu trên TV, chỉ là cái thứ giữa hai chân kia quá mức dữ tợn.
"Chú... Cầu xin chú mà..." Thu Phương nấc từng tiếng van lơn.
Anh cao hơn nàng rất nhiều, nhẹ nhàng bế nàng đứng lên, xé toạc cái quần lót đáng yêu đang che lấp cặp mông căng tròn ở trong. Thu Phương bắt đầu thét chói tai không ngừng, anh lại không màng mà ôm nàng vào một cái bể tắm rất to, có thể chứa được năm, sáu người.
Anh ôm nàng ngồi xuống, tách hai chân nàng ra khóa ngồi ở trên đùi anh, dựa gần vào côn thịt đang bắt đầu rực nóng. Đức Trung dễ dàng kéo đôi tay đang vùng vẫy ra sau lưng, sau đó lấy tay lau đi nước mắt trên mặt thiếu nữ.
"Đặng Thu Phương tốt nhất nên ngoan một chút, tôi thích nhất những cô bé ngoan..." Giọng anh âm trầm vẻ bề trên ép cô bé phải nghe theo.
Đặng Thu Phương không ngốc, nàng biết hai người thân cận như vậy là không đúng, bèn giãy giụa muốn đi lên, nước ấm làm ướt áo sơ mi đồng phục còn sót lại trên người, áo ngực trắng ren cũng bị nhìn thấu rõ ràng.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Người xấu! Bệnh tâm thần! Buông ra!" Thu Phương tách ra hai chân là ngồi quỳ, hạ thân kề sát côn thịt đang rực nóng của Đức Trung, cảm nhận được rõ ràng là anh có chút không khống chế bản thân được nữa. Mặc kệ nàng kêu thê thảm thế nào, anh vẫn cứ cởi từng một cái một cái một trên áo sơ mi rồi ném nó ra chỗ khác.
Hai người lúc này đối mặt với nhau.
Thân hình thiếu nữ mới phát dục rất ngây ngô, nhưng cũng là trí mạng dụ hoặc, cặp vú lấp ló sau đôi tay kia chọc thẳng vào mắt Đức Trung. Anh lấy một cái còng tay bạc từ trong giỏ tre trên bồn tắm, còng đôi tay không ngừng giãy giụa của cô bé vào, sau đó ấn một cái nút ở trên vách tường, lập tức từ trong tường xuất hiện một cái giá có móc treo, anh kéo còng tay đặt lên cái móc trên cao đó.
"Buông tôi ra! Không cần! A!" Đặng Thu Phương như phát điên cố thoát khỏi còng tay nhưng lại phát hiện cái móc nối này đã bị khóa cứng, nàng vừa khóc thút thít vừa run rẩy, nước mắt một giọt một giọt rơi vào nước trong bồn tắm.
Tay bị giữ chặt, còn lại hai chân càng không thể có khả năng phản kháng. Anh một tay đè eo của nàng lại, tay còn lại thì bắt đầu sờ từ cổ xuống, từng ly từng tí đi xuống dưới, cặp vú mới lớn bị anh xoa nhẹ trong tay và thì thầm không để ý tới tiếng khóc nức nở của nàng: "Hai vú của Đặng Thu Phương cần nỗ lực lớn to lên nha, lớn lên thì tôi sẽ rất thích đấy."
Nhưng mà nhỏ cũng rất đáng yêu.
Cơ thể của Thu Phương thực hoàn mỹ, không có chỗ tỳ vết nào, qua vòng eo tay anh liền hướng xuống phía trong nước. Ma lực của nàng quá lớn, tuy Đức Trung không phải kẻ háo sắc nhưng muốn không cương lên cũng khó.
Đặng Thu Phương khóc đến khàn cả giọng, lại không cản được hành động tách hai chân nàng ra của Đức Trung, âm hộ non run rẩy ở trong nước, lông mu ở trên vẫn còn thưa thớt, thật đẹp, thật quyến rũ, khiến anh có chút cuồng loạn.
"Đừng sờ nơi đó... Không được..." Nàng hét lên chói cả tai.
"Thu Phương tới kinh nguyệt chưa?" Đức Trung không để lời cầu xin của cô bé vào tai, tay anh vẫn thong thả vuốt ve phía dưới.
Vấn đề này đối với một cô gái nhỏ mà nói thì rất khó để trả lời, giọng nói còn bị khàn do khóc làm Đặng Thu Phương mãi không đáp lại, chỉ đành dùng chút sức lực của mình né tránh anh!
Bình luận facebook