Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-134
Chương 134: Âm Mưu Dần Hiện Ra
Mộ lâu chủ đang nhàn nhã uống trà ngắm cảnh, cũng không hỏi Mã thị mục đích tới đây.
Cuối cùng vẫn là Mã thị không nhịn được, mở miệng nói: "Phu nhân, ta biết yêu cầu của ta hơi quá đáng, nhưng ta cũng chỉ có một nữ nhi thôi, xin người cho nó ở lại đây đi!"
Mộ lâu chủ ngước lên nhìn bà, ôn hòa nói: "Bổn lâu chủ không hiểu lời này của Mã phu nhân, không phải ta đã để Mã cô nương ở lại đây sao?"
"Không phải... Không phải là ý đó..."
"Vậy thì có ý gì?"
"Ta..." Mã thị có chút không nói nên lời, bà vốn cũng không rành mấy chuyện báo đáp ơn nghĩa này, hơn nữa bà cũng không cho rằng bà có ơn gì với Mộ lâu chủ cả.
Mộ lâu chủ cũng không làm khó bà nên đã thay bà nói ra: "Là Mã Lệ Nương coi trọng Quốc sư đại nhân phải không?"
Mã thị kinh ngạc nói: "Phu nhân..."
"Bà không cần giật mình như vậy, ta cũng đã quen với việc có rất nhiều nữ nhân xem trọng Quốc sư đại nhân." Trong lòng Mộ lâu chủ bi phẫn, tất cả đều do Quốc sư đại nhân quá quyến rũ!
Dưới tầm mắt lạnh nhạt của Mộ lâu chủ, Mã thị không biết nên nói gì cho phải, chỉ cúi đầu cầu xin: "Cầu phu nhân thành toàn." Bởi vì đã mất đi một nữ nhi, tất cả tình thương của bà đều dành cho nữ nhi còn lại này, nói là yêu thương gấp bội lần cũng không ngoa. Cho nên dù biết chuyện này không ổn, bà vẫn tới đây, chứ không thể trơ mắt nhìn Mã Lệ Nương đòi chết đòi sống được.
Mộ lâu chủ rũ mắt nhìn bà, đột nhiên cảm thấy đấu với bà không thú vị chút nào. Mã thị không phải là người xảo quyệt, cũng không có ý xấu gì, cùng lắm cũng chỉ là một người mẫu thân quá mức yêu thương con mình, vì hoàn thành tâm nguyện của nữ nhi nên mới đau khổ đi cầu xin người khác.
Mộ lâu chủ nhàm chán nghĩ, sớm biết vậy thì nàng thà tiến cung với Quốc sư đại nhân còn hơn, dù sao chơi với tên nhóc Mặc Vân kia cũng vui hơn nhiều.
Lại nhìn về phía người đang quỳ gối trước mặt, Mộ lâu chủ mở miệng nói: "Trừ phi nàng ta muốn chết, không thì kêu nàng ta từ bỏ ý nghĩ ấy đi."
Ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, lại làm thân thể của Mã thị run lên, sắc mặt tái nhợt.
"Nếu bà thật sự thương yêu nàng ta thì nói với nàng ta đừng có ao ước những thứ không thuộc về mình."
Câu này cũng có thể xem như là một lời khuyên của Mộ lâu chủ đó.
Nàng đột nhiên nghĩ tới Tiếu Tình, nhất định bà cũng yêu thương nữ nhi của mình giống như vậy. Cũng không biết có phải do máu mủ tình thâm hay không, mà dù nàng không phải "Mộ Lưu Ly", nhưng cũng có một loại cảm giác không muốn xa rời với Tiếu Tình. Tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn tồn tại.
Mộ lâu chủ không khỏi hoài nghi có phải là do nàng quá thiếu thốn tình thương của mẹ không, không thì sao nàng vừa nhìn thấy nữ nhân vừa dịu dàng vừa nghịch ngợm trong bức tranh thì lại lập tức thích vị "mẫu thân" này chứ.
Duỗi tay xoa thái dương, Mộ lâu chủ cảm thấy hơi buồn cười, nhiều nhất cũng chỉ là một người xa lạ, vậy mà nàng lại có cảm giác như vậy.
Mộ lâu chủ đang mải mê suy nghĩ, nên không biết Mã thị đã rời đi lúc nào. Sau khi hoàn hồn lại thì dứt khoát trở về Lạc Tiên lâu.
Trong ngự thư phòng, Quốc sư đại nhân và Mặc Vân trừng nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là Quốc sư đại nhân không chịu được hỏi: "Tiểu quỷ, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tất nhiên không phải định lực của Quốc sư đại nhân kém, mà hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về với Mộ lâu chủ, không rảnh chơi với thằng nhóc này.
Thân hình nhỏ nhắn của Mặc Vân ngồi lọt thỏm trong long ỷ, nhìn qua có chút buồn cười, cũng làm nó càng thêm đáng yêu. Còn khí thế ấy hả, đúng là còn thiếu một chút.
Nghe xong xưng hô của Quốc sư đại nhân, Mặc Vân lập tức nổi giận, dứt khoát đứng lên long ỷ, chống nạnh nói: "Văn Nhân Dịch, sao ngươi dám phạm thượng như vậy hả!"
Quốc sư đại nhân nhìn Mặc Vân rồi cười mỉa, sau đó vươn một đầu ngón tay đụng vào bờ vai của nó, Mặc Vân liền ngã chổng vó trên long ỷ.
Quốc sư đại nhân còn khiêu khích: "Ta còn muốn hành thích vua đấy! Ngươi có thể làm gì được ta?"
Bé con hoàng đế Mặc Vân xoa cái mông bị ngã đau, thẹn quá thành giận, hô lớn: "Người đâu! Mau kéo tên này ra ngoài chém cho trẫm!"
Người bên ngoài Ngự thư phòng lập tức cúi đầu xuống, cẩn thận nhìn mũi giày của mình, làm lơ với tiếng gọi bên trong.
Tiểu hoàng đế tức giận ngồi xoa mông trên long ỷ, không ngừng lầm bầm: "Đúng là phản hết rồi!"
Quốc sư đại nhân nhìn cảnh này liền cảm thấy buồn cười, dứt khoát túm cổ áo Mặc Vân lên để hắn ta ngồi trong tay mình, sau đó tùy tiện ngồi xuống long ỷ, duỗi tay vỗ cái mông đau của Mặc Vân hai cái: "Được rồi, chẳng lẽ ngươi nghiện đóng kịch luôn rồi à? Nhanh nói đi, có chuyện gì?"
Mặc Vân bị hắn túm lại, trợn tròn mắt, nói: "Cho dì Mộ tiến cung chơi với ta đi."
"Mơ đi." Quốc sư đại nhân từ chối ngay và luôn.
"Vậy để ta tới phủ Quốc sư chơi với dì Mộ đi."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Vẫn bị cự tuyệt như cũ.
Mặc Vân không vui trừng hắn, chân bắt đầu giãy giụa, quát lên: "Không được, ta nhất định phải đi tìm dì Mộ, ta phải bảo vệ dì ấy!"
Quốc sư đại nhân nhíu mày, thả Mặc Vân xuống, khom lưng nhìn vào mắt nhóc, vỗ khuôn mặt nhỏ mập mạp của nó, rồi híp mắt nói: "Ngoan, biết được cái gì rồi, nói cho thúc thúc nghe nào."
Vì sự an toàn của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân không ngại dụ dỗ tên nhóc tinh quái này một lần.
Mặc Vân khinh bỉ nhìn hắn, có điều vẫn thành thật nói ra: "Ta biết Mặc Nguyệt Tịch thích ngươi, nhất định nàng ta sẽ ghen ghét dì Mộ, sau đó sẽ hạ dược, rồi hãm hại, tóm lại là sẽ hại dì Mộ."
Quốc sư đại nhân trầm mặc nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc của Mặc Vân một hồi lâu, rốt cuộc cũng xác định một chuyện, chắc chắn cuộc sống trước kia của những nữ nhân trong hậu viện của Thái Tử điện hạ vô cùng xuất sắc.
Quốc sư đại nhân còn đang nghĩ ngợi, Mặc Vân đã nhón chân lên nắm lấy vạt áo của hắn, cảnh cáo nói: "Ngươi cũng không thể làm chuyện có lỗi với dì Mộ, nếu không thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Nói xong, cặp mắt to ngập nước kia lại lộ ra vài phần sắc bén.
Quốc sư đại nhân cong môi, đột nhiên cảm thấy Mặc Vân thuận mắt hơn một chút. Tuy rằng thích quấn lấy Mộ lâu chủ là một khuyết điểm rất lớn nhưng tên nhóc này thật sự quan tâm đến nàng.
Nhìn thằng nhóc trước mắt, Quốc sư đại nhân bỗng nghĩ đến một vấn đề, tuy bây giờ Mộ lâu chủ chưa mang thai, nhưng lỡ sau này lại có thì sao!
Tuy cả hắn và nàng tạm thời đều không muốn có con, thậm chí nàng còn hoài nghi bản thân không mang thai được, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra được, nói không chừng đột nhiên một lúc nào đó sẽ nhảy ra một tên tiểu quỷ thì sao.
Cho dù thật sự không thể mang thai được, nhưng nếu một ngày nào đó Mộ lâu chủ đột nhiên quyết tâm muốn có con thì hắn cũng không nỡ từ chối yêu cầu của nàng, thế nào hắn cũng sẽ nghĩ cách tạo ra một tiểu quỷ để khiến nàng vui vẻ.
Quốc sư đại nhân luôn là người thắng vì hắn suy nghĩ khá nhiều, những điều ngoài ý muốn cũng nằm trong sự tính toán của hắn, dù xác suất xảy ra rất thấp đi nữa.
Cho nên bây giờ hắn đã bắt đầu suy nghĩ, nếu chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra thật thì phải xử lý vật ngoài ý muốn đó như thế nào.
Duỗi tay sờ sờ đầu của Mặc Vân, Quốc sư đại nhân cười vô cùng hiền hòa: "Tiểu tử, nếu sau này dì Mộ sinh bảo bảo thì ta đưa cho ngươi chơi nhé?"
Quốc sư đại nhân, đó là con của ngươi, chứ không phải là đồ chơi đâu!
Tuy Mặc Vân cảm thấy nụ cười của Quốc sư đại nhân hơi đáng sợ nhưng vẫn bị cám dỗ, hai mắt lấp lánh hỏi: "Là một tiểu nha đầu xinh đẹp giống như dì Mộ ư?"
"Ừm."
Mặc Vân nghĩ ngợi rồi hỏi: "Vậy ta có thể cưới nàng không?"
"Được chứ!" Bát tự còn chưa xem mà Quốc sư đại nhân đã bán nữ nhi của mình luôn rồi.
Mặc Vân còn chưa kịp vui mừng thì đã nghĩ đến một vấn đề khác: "Lỡ là con trai thì sao?"
Quốc sư đại nhân hào phóng nói: "Cũng cho ngươi luôn." Tóm lại chỉ cần xử lý tốt là được.
"Có thể cưới về nhà luôn không?" Chắc chắn một tên nhóc xinh đẹp giống hệt dì Mộ sẽ chơi rất vui.
Quốc sư đại nhân không chút do dự gật đầu: "Được luôn."
Quốc sư đại nhân, sao người có thể tùy tiện như vậy được chứ! Chuyện gả nhi tử chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử luôn đó.
Sau khi cam kết hiệp nghị, Mặc Vân vui vẻ, Quốc sư đại nhân cũng có thể chạy lấy người được rồi.
Có điều, cuối cùng Mặc Vân cũng không vui tới nỗi không biết trời trăng mây gió là gì, trước lúc Quốc sư đại nhân rời đi thì rốt cuộc cũng chịu nói đến chuyện chính.
"Sinh nhật của ta sắp tới rồi, các nước lân bang sẽ phái sứ giả tới, đến lúc đó phải nhờ Quốc sư đại nhân lo liệu nhiều hơn rồi." Mặc Vân chớp mắt, mặt ngây thơ vô tội, cảm thấy may mắn vì mình chỉ là một đứa trẻ.
Dù những sứ giả đó muốn gây phiền toái thì cũng sẽ hướng mũi dao về phía người cầm quyền chân chính nhỉ? Nó cũng chỉ là tấm khiên che mắt thiên hạ mà thôi, chỉ cần ăn no ngủ yên là được rồi.
Chuyện này cũng không thể trách nó được đúng không? Dù sao thì nó cũng không hiểu mấy chuyện đó!
Tuy chỉ là sinh nhật của một đứa nhóc, nhưng đứa nhóc này lại là hoàng đế, hơn nữa mục đích chân chính của các nước khác là tới đây chúc mừng tân đế đăng cơ nên đây cũng là lý do mà những nước khác vô cùng coi trọng tiệc sinh nhật này.
Quốc sư đại nhân cũng không tức giận gì, dù sao những việc này cũng không cần tự nó làm lấy, nhiều nhất cũng có vài nước lân bang rục rịch mà thôi.
Quốc sư đại nhân đã sớm nhận được tin từ ám vệ, biết Mộ lâu chủ đã về Lạc Tiên lâu, nên sau khi hắn rời khỏi hoàng cung thì đi thẳng tới Lạc Tiên lâu.
Sau khi Mã thị trở về từ chỗ của Mộ lâu chủ, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể tiếp tục ở lại phủ Quốc sư. Bà bắt đầu thu dọn đồ, muốn mang Mã Lệ Nương đi.
Nhưng sao Mã Lệ Nương có thể ngoan ngoãn rời đi được?
"Nương, người đang làm gì vậy?"
Mã thị dừng tay lại, kéo Mã Lệ Nương ngồi xuống, mở miệng nói: "Lệ Nương, bây giờ chúng ta rời khỏi chỗ này được không?"
Mặt Mã Lệ Nương lập tức đen lại: "Tại sao chứ? Con không đi, muốn đi thì người tự đi đi!"
Mã thị sốt ruột nói: "Lệ nương, con nghe nương nói, Quốc sư đại nhân và chúng ta vốn không phải là người trong một thế giới, con ở lại bên cạnh hắn cũng sẽ không hạnh phúc, huống chi..." Huống chi, phu nhân sẽ không cho con ở bên cạnh Quốc sư đại nhân.
Cho dù Mã thị chưa từng tận mắt thấy qua những chuyện về nhà giàu tranh sủng nhưng cũng đã nghe ít nhiều. Lúc đầu bà còn cho rằng Mộ lâu chủ là người ôn hòa, chắc cũng sẽ bao dung người khác, nhưng lời cảnh cáo ban nãy đã khiến bà hiểu được rằng suy nghĩ của bà đã sai từ lúc ban đầu rồi. Không có nữ nhân nào cam tâm tình nguyện chia sẻ trượng phu của mình với người khác hết và Mộ lâu chủ cũng không phải phải người ôn hòa như vẻ bề ngoài.
Có lẽ nàng còn độc ác tàn nhẫn hơn người bình thường, thậm chí cũng không thèm giả vờ thân thiện này nọ.
Thân phận của Mộ lâu chủ rành rành ra đó, có lạc Tiên Lâu làm hậu thuẫn, thì sao Lệ Nương tranh lại chứ? Tuy bà không biết nhiều về Lạc Tiên Lâu nhưng cũng biết không thể dây vào nơi đó.
Bà hiểu rất rõ tính của nữ nhi, muốn nó an phận thủ thường là không thể nào, bà cũng có thể đoán được kết quả của chuyện này.
Mã Lệ Nương hất tay bà ra, cả giận nói: "Rốt cuộc thì ta có phải nữ nhi của bà hay không? Chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ mà bà cũng không muốn giúp ta. Bà không giúp ta thì thôi, ta sẽ tự mình làm, tóm lại ta nhất định phải làm Quốc sư phu nhân, nếu muốn đi thì bà tự đi đi!"
"Lệ Nương..."
Mã thị vội vàng giữ chặt nàng ta lại, còn muốn nói gì đó, đầu lại đột nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Mộ lâu chủ đang nhàn nhã uống trà ngắm cảnh, cũng không hỏi Mã thị mục đích tới đây.
Cuối cùng vẫn là Mã thị không nhịn được, mở miệng nói: "Phu nhân, ta biết yêu cầu của ta hơi quá đáng, nhưng ta cũng chỉ có một nữ nhi thôi, xin người cho nó ở lại đây đi!"
Mộ lâu chủ ngước lên nhìn bà, ôn hòa nói: "Bổn lâu chủ không hiểu lời này của Mã phu nhân, không phải ta đã để Mã cô nương ở lại đây sao?"
"Không phải... Không phải là ý đó..."
"Vậy thì có ý gì?"
"Ta..." Mã thị có chút không nói nên lời, bà vốn cũng không rành mấy chuyện báo đáp ơn nghĩa này, hơn nữa bà cũng không cho rằng bà có ơn gì với Mộ lâu chủ cả.
Mộ lâu chủ cũng không làm khó bà nên đã thay bà nói ra: "Là Mã Lệ Nương coi trọng Quốc sư đại nhân phải không?"
Mã thị kinh ngạc nói: "Phu nhân..."
"Bà không cần giật mình như vậy, ta cũng đã quen với việc có rất nhiều nữ nhân xem trọng Quốc sư đại nhân." Trong lòng Mộ lâu chủ bi phẫn, tất cả đều do Quốc sư đại nhân quá quyến rũ!
Dưới tầm mắt lạnh nhạt của Mộ lâu chủ, Mã thị không biết nên nói gì cho phải, chỉ cúi đầu cầu xin: "Cầu phu nhân thành toàn." Bởi vì đã mất đi một nữ nhi, tất cả tình thương của bà đều dành cho nữ nhi còn lại này, nói là yêu thương gấp bội lần cũng không ngoa. Cho nên dù biết chuyện này không ổn, bà vẫn tới đây, chứ không thể trơ mắt nhìn Mã Lệ Nương đòi chết đòi sống được.
Mộ lâu chủ rũ mắt nhìn bà, đột nhiên cảm thấy đấu với bà không thú vị chút nào. Mã thị không phải là người xảo quyệt, cũng không có ý xấu gì, cùng lắm cũng chỉ là một người mẫu thân quá mức yêu thương con mình, vì hoàn thành tâm nguyện của nữ nhi nên mới đau khổ đi cầu xin người khác.
Mộ lâu chủ nhàm chán nghĩ, sớm biết vậy thì nàng thà tiến cung với Quốc sư đại nhân còn hơn, dù sao chơi với tên nhóc Mặc Vân kia cũng vui hơn nhiều.
Lại nhìn về phía người đang quỳ gối trước mặt, Mộ lâu chủ mở miệng nói: "Trừ phi nàng ta muốn chết, không thì kêu nàng ta từ bỏ ý nghĩ ấy đi."
Ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, lại làm thân thể của Mã thị run lên, sắc mặt tái nhợt.
"Nếu bà thật sự thương yêu nàng ta thì nói với nàng ta đừng có ao ước những thứ không thuộc về mình."
Câu này cũng có thể xem như là một lời khuyên của Mộ lâu chủ đó.
Nàng đột nhiên nghĩ tới Tiếu Tình, nhất định bà cũng yêu thương nữ nhi của mình giống như vậy. Cũng không biết có phải do máu mủ tình thâm hay không, mà dù nàng không phải "Mộ Lưu Ly", nhưng cũng có một loại cảm giác không muốn xa rời với Tiếu Tình. Tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn tồn tại.
Mộ lâu chủ không khỏi hoài nghi có phải là do nàng quá thiếu thốn tình thương của mẹ không, không thì sao nàng vừa nhìn thấy nữ nhân vừa dịu dàng vừa nghịch ngợm trong bức tranh thì lại lập tức thích vị "mẫu thân" này chứ.
Duỗi tay xoa thái dương, Mộ lâu chủ cảm thấy hơi buồn cười, nhiều nhất cũng chỉ là một người xa lạ, vậy mà nàng lại có cảm giác như vậy.
Mộ lâu chủ đang mải mê suy nghĩ, nên không biết Mã thị đã rời đi lúc nào. Sau khi hoàn hồn lại thì dứt khoát trở về Lạc Tiên lâu.
Trong ngự thư phòng, Quốc sư đại nhân và Mặc Vân trừng nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là Quốc sư đại nhân không chịu được hỏi: "Tiểu quỷ, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tất nhiên không phải định lực của Quốc sư đại nhân kém, mà hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về với Mộ lâu chủ, không rảnh chơi với thằng nhóc này.
Thân hình nhỏ nhắn của Mặc Vân ngồi lọt thỏm trong long ỷ, nhìn qua có chút buồn cười, cũng làm nó càng thêm đáng yêu. Còn khí thế ấy hả, đúng là còn thiếu một chút.
Nghe xong xưng hô của Quốc sư đại nhân, Mặc Vân lập tức nổi giận, dứt khoát đứng lên long ỷ, chống nạnh nói: "Văn Nhân Dịch, sao ngươi dám phạm thượng như vậy hả!"
Quốc sư đại nhân nhìn Mặc Vân rồi cười mỉa, sau đó vươn một đầu ngón tay đụng vào bờ vai của nó, Mặc Vân liền ngã chổng vó trên long ỷ.
Quốc sư đại nhân còn khiêu khích: "Ta còn muốn hành thích vua đấy! Ngươi có thể làm gì được ta?"
Bé con hoàng đế Mặc Vân xoa cái mông bị ngã đau, thẹn quá thành giận, hô lớn: "Người đâu! Mau kéo tên này ra ngoài chém cho trẫm!"
Người bên ngoài Ngự thư phòng lập tức cúi đầu xuống, cẩn thận nhìn mũi giày của mình, làm lơ với tiếng gọi bên trong.
Tiểu hoàng đế tức giận ngồi xoa mông trên long ỷ, không ngừng lầm bầm: "Đúng là phản hết rồi!"
Quốc sư đại nhân nhìn cảnh này liền cảm thấy buồn cười, dứt khoát túm cổ áo Mặc Vân lên để hắn ta ngồi trong tay mình, sau đó tùy tiện ngồi xuống long ỷ, duỗi tay vỗ cái mông đau của Mặc Vân hai cái: "Được rồi, chẳng lẽ ngươi nghiện đóng kịch luôn rồi à? Nhanh nói đi, có chuyện gì?"
Mặc Vân bị hắn túm lại, trợn tròn mắt, nói: "Cho dì Mộ tiến cung chơi với ta đi."
"Mơ đi." Quốc sư đại nhân từ chối ngay và luôn.
"Vậy để ta tới phủ Quốc sư chơi với dì Mộ đi."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Vẫn bị cự tuyệt như cũ.
Mặc Vân không vui trừng hắn, chân bắt đầu giãy giụa, quát lên: "Không được, ta nhất định phải đi tìm dì Mộ, ta phải bảo vệ dì ấy!"
Quốc sư đại nhân nhíu mày, thả Mặc Vân xuống, khom lưng nhìn vào mắt nhóc, vỗ khuôn mặt nhỏ mập mạp của nó, rồi híp mắt nói: "Ngoan, biết được cái gì rồi, nói cho thúc thúc nghe nào."
Vì sự an toàn của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân không ngại dụ dỗ tên nhóc tinh quái này một lần.
Mặc Vân khinh bỉ nhìn hắn, có điều vẫn thành thật nói ra: "Ta biết Mặc Nguyệt Tịch thích ngươi, nhất định nàng ta sẽ ghen ghét dì Mộ, sau đó sẽ hạ dược, rồi hãm hại, tóm lại là sẽ hại dì Mộ."
Quốc sư đại nhân trầm mặc nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc của Mặc Vân một hồi lâu, rốt cuộc cũng xác định một chuyện, chắc chắn cuộc sống trước kia của những nữ nhân trong hậu viện của Thái Tử điện hạ vô cùng xuất sắc.
Quốc sư đại nhân còn đang nghĩ ngợi, Mặc Vân đã nhón chân lên nắm lấy vạt áo của hắn, cảnh cáo nói: "Ngươi cũng không thể làm chuyện có lỗi với dì Mộ, nếu không thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Nói xong, cặp mắt to ngập nước kia lại lộ ra vài phần sắc bén.
Quốc sư đại nhân cong môi, đột nhiên cảm thấy Mặc Vân thuận mắt hơn một chút. Tuy rằng thích quấn lấy Mộ lâu chủ là một khuyết điểm rất lớn nhưng tên nhóc này thật sự quan tâm đến nàng.
Nhìn thằng nhóc trước mắt, Quốc sư đại nhân bỗng nghĩ đến một vấn đề, tuy bây giờ Mộ lâu chủ chưa mang thai, nhưng lỡ sau này lại có thì sao!
Tuy cả hắn và nàng tạm thời đều không muốn có con, thậm chí nàng còn hoài nghi bản thân không mang thai được, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra được, nói không chừng đột nhiên một lúc nào đó sẽ nhảy ra một tên tiểu quỷ thì sao.
Cho dù thật sự không thể mang thai được, nhưng nếu một ngày nào đó Mộ lâu chủ đột nhiên quyết tâm muốn có con thì hắn cũng không nỡ từ chối yêu cầu của nàng, thế nào hắn cũng sẽ nghĩ cách tạo ra một tiểu quỷ để khiến nàng vui vẻ.
Quốc sư đại nhân luôn là người thắng vì hắn suy nghĩ khá nhiều, những điều ngoài ý muốn cũng nằm trong sự tính toán của hắn, dù xác suất xảy ra rất thấp đi nữa.
Cho nên bây giờ hắn đã bắt đầu suy nghĩ, nếu chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra thật thì phải xử lý vật ngoài ý muốn đó như thế nào.
Duỗi tay sờ sờ đầu của Mặc Vân, Quốc sư đại nhân cười vô cùng hiền hòa: "Tiểu tử, nếu sau này dì Mộ sinh bảo bảo thì ta đưa cho ngươi chơi nhé?"
Quốc sư đại nhân, đó là con của ngươi, chứ không phải là đồ chơi đâu!
Tuy Mặc Vân cảm thấy nụ cười của Quốc sư đại nhân hơi đáng sợ nhưng vẫn bị cám dỗ, hai mắt lấp lánh hỏi: "Là một tiểu nha đầu xinh đẹp giống như dì Mộ ư?"
"Ừm."
Mặc Vân nghĩ ngợi rồi hỏi: "Vậy ta có thể cưới nàng không?"
"Được chứ!" Bát tự còn chưa xem mà Quốc sư đại nhân đã bán nữ nhi của mình luôn rồi.
Mặc Vân còn chưa kịp vui mừng thì đã nghĩ đến một vấn đề khác: "Lỡ là con trai thì sao?"
Quốc sư đại nhân hào phóng nói: "Cũng cho ngươi luôn." Tóm lại chỉ cần xử lý tốt là được.
"Có thể cưới về nhà luôn không?" Chắc chắn một tên nhóc xinh đẹp giống hệt dì Mộ sẽ chơi rất vui.
Quốc sư đại nhân không chút do dự gật đầu: "Được luôn."
Quốc sư đại nhân, sao người có thể tùy tiện như vậy được chứ! Chuyện gả nhi tử chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử luôn đó.
Sau khi cam kết hiệp nghị, Mặc Vân vui vẻ, Quốc sư đại nhân cũng có thể chạy lấy người được rồi.
Có điều, cuối cùng Mặc Vân cũng không vui tới nỗi không biết trời trăng mây gió là gì, trước lúc Quốc sư đại nhân rời đi thì rốt cuộc cũng chịu nói đến chuyện chính.
"Sinh nhật của ta sắp tới rồi, các nước lân bang sẽ phái sứ giả tới, đến lúc đó phải nhờ Quốc sư đại nhân lo liệu nhiều hơn rồi." Mặc Vân chớp mắt, mặt ngây thơ vô tội, cảm thấy may mắn vì mình chỉ là một đứa trẻ.
Dù những sứ giả đó muốn gây phiền toái thì cũng sẽ hướng mũi dao về phía người cầm quyền chân chính nhỉ? Nó cũng chỉ là tấm khiên che mắt thiên hạ mà thôi, chỉ cần ăn no ngủ yên là được rồi.
Chuyện này cũng không thể trách nó được đúng không? Dù sao thì nó cũng không hiểu mấy chuyện đó!
Tuy chỉ là sinh nhật của một đứa nhóc, nhưng đứa nhóc này lại là hoàng đế, hơn nữa mục đích chân chính của các nước khác là tới đây chúc mừng tân đế đăng cơ nên đây cũng là lý do mà những nước khác vô cùng coi trọng tiệc sinh nhật này.
Quốc sư đại nhân cũng không tức giận gì, dù sao những việc này cũng không cần tự nó làm lấy, nhiều nhất cũng có vài nước lân bang rục rịch mà thôi.
Quốc sư đại nhân đã sớm nhận được tin từ ám vệ, biết Mộ lâu chủ đã về Lạc Tiên lâu, nên sau khi hắn rời khỏi hoàng cung thì đi thẳng tới Lạc Tiên lâu.
Sau khi Mã thị trở về từ chỗ của Mộ lâu chủ, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể tiếp tục ở lại phủ Quốc sư. Bà bắt đầu thu dọn đồ, muốn mang Mã Lệ Nương đi.
Nhưng sao Mã Lệ Nương có thể ngoan ngoãn rời đi được?
"Nương, người đang làm gì vậy?"
Mã thị dừng tay lại, kéo Mã Lệ Nương ngồi xuống, mở miệng nói: "Lệ Nương, bây giờ chúng ta rời khỏi chỗ này được không?"
Mặt Mã Lệ Nương lập tức đen lại: "Tại sao chứ? Con không đi, muốn đi thì người tự đi đi!"
Mã thị sốt ruột nói: "Lệ nương, con nghe nương nói, Quốc sư đại nhân và chúng ta vốn không phải là người trong một thế giới, con ở lại bên cạnh hắn cũng sẽ không hạnh phúc, huống chi..." Huống chi, phu nhân sẽ không cho con ở bên cạnh Quốc sư đại nhân.
Cho dù Mã thị chưa từng tận mắt thấy qua những chuyện về nhà giàu tranh sủng nhưng cũng đã nghe ít nhiều. Lúc đầu bà còn cho rằng Mộ lâu chủ là người ôn hòa, chắc cũng sẽ bao dung người khác, nhưng lời cảnh cáo ban nãy đã khiến bà hiểu được rằng suy nghĩ của bà đã sai từ lúc ban đầu rồi. Không có nữ nhân nào cam tâm tình nguyện chia sẻ trượng phu của mình với người khác hết và Mộ lâu chủ cũng không phải phải người ôn hòa như vẻ bề ngoài.
Có lẽ nàng còn độc ác tàn nhẫn hơn người bình thường, thậm chí cũng không thèm giả vờ thân thiện này nọ.
Thân phận của Mộ lâu chủ rành rành ra đó, có lạc Tiên Lâu làm hậu thuẫn, thì sao Lệ Nương tranh lại chứ? Tuy bà không biết nhiều về Lạc Tiên Lâu nhưng cũng biết không thể dây vào nơi đó.
Bà hiểu rất rõ tính của nữ nhi, muốn nó an phận thủ thường là không thể nào, bà cũng có thể đoán được kết quả của chuyện này.
Mã Lệ Nương hất tay bà ra, cả giận nói: "Rốt cuộc thì ta có phải nữ nhi của bà hay không? Chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ mà bà cũng không muốn giúp ta. Bà không giúp ta thì thôi, ta sẽ tự mình làm, tóm lại ta nhất định phải làm Quốc sư phu nhân, nếu muốn đi thì bà tự đi đi!"
"Lệ Nương..."
Mã thị vội vàng giữ chặt nàng ta lại, còn muốn nói gì đó, đầu lại đột nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Bình luận facebook