Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
Chương 91: Quý phi tới nhà
Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Rất hiển nhiên, Tiểu Tam nhi đã thua. Ngay từ ban đầu, Quốc sư đại nhân đã biết gã là người của Vân quý phi, những gì gã biết đều do Quốc sư đại nhân cố tình để lộ chứ gã chưa hề biết được một góc nhỏ về Quốc sư đại nhân.
Nhìn gã giả vờ trấn tĩnh, Quốc sư đại nhân cười lạnh rồi nói: "Bổn toạ chờ ả ta đến hỏi tội." Vừa dứt lời, hắn khoát tay, thản nhiên ra lệnh: "Minh Y, xử lý!"
Xử lý có nghĩa là không tha mạng cho gã.
Sắc mặt của Tiểu Tam nhi trắng bệch, đương lúc gã đang nghĩ cách để chạy trốn thì Mộ lâu chủ lên tiếng: "Cho ta đi!" Đúng lúc Bích Lạc đang cần dược nhân*.
*Dược nhân: Người được dùng để thử nghiệm thuốc.
Quốc sư đại nhân không hỏi gì, đưa Tiểu Tam nhi cho Mộ lâu chủ. Tiểu Tam nhi tưởng mình thoát chết thì thở phào nhẹ nhõm, không giãy dụa vì gã nghĩ, sớm muộn gì gã cũng sẽ tìm được một cơ hội để chạy trốn thôi. Nhưng gã sẽ sớm hối hận vì vận may này.
Mộ lâu chủ mím môi khi nhìn thấy Tiểu Tam nhi bị dẫn xuống. Quốc sư đại nhân lại trở mặt với Vân quý phi vì chút chuyện nhỏ này, xem ra hắn đã chuẩn bị giải quyết nữ nhân kia rồi. Như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng không vừa mắt với ả.
Buổi chiều, sau khi Quốc sư đại nhân ra khỏi nhà, Mộ lâu chủ cũng giải quyết một số việc của Lạc Tiên lâu. Sau đó, nàng nhàn nhã ngồi trong đình ngắm hoa sen. Vì hoa sen sống dưới nước nên mới may mắn thoát khỏi bàn tay của Quốc sư đại nhân, không bị thay thế bằng hoa anh đào đỏ.
Nghĩ vậy, Mộ lâu chủ bật cười thành tiếng. Tuy nàng cũng thích hoa anh đào đỏ nhưng lại thích hoa sen hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ngắm hoa sen nên hắn cũng chưa phát hiện ra sở thích này của nàng.
Là một người có địa vị cao thì không nên có sở thích hay sở đoản vì đó là nhược điểm chí mạng. Kiếp trước, không ai có thể nhìn thấu nàng vì nàng che giấu rất tốt. Thậm chí, có đôi khi nàng cũng bị bản thân đánh lừa.
Liên tục ám thị cho bản thân không thích thứ gì đó, dần dần cũng không thích thứ đó nữa. Hoặc liên tục ám thị rằng bản thân không ghét cái gì đó thì dần dà nàng cũng không ghét nó nữa. Nàng đối xử bình đẳng với mọi thứ, không ai có thể xuống tay hại nàng nữa. Nhưng theo thời gian, nàng trở nên lạnh nhạt vô cảm với mọi chuyện, không có gì là quan trọng với nàng nữa.
Ngay cả chuyện Mộc Vũ cũng thế. Tuy nàng luôn tính kỹ mọi đường cho nàng ta nhưng cũng không thích nàng ta lắm. Vì vậy, khi Mộc Vũ phản bội thì nàng chỉ cảm thấy hơi bi ai nhưng không hề đau lòng.
Còn bây giờ, kể từ lúc gặp Quốc sư đại nhân, tính cách lạnh nhạt của nàng đã tan biến, sở thích của nàng cũng càng ngày càng rõ nên mới cho người ta có cơ hội để hạ độc nàng.
Kiếp trước, những thứ nàng yêu quý đều từ từ biến mất, chỉ còn lại một ao hoa sen do chính tay nàng trồng. Nhưng nàng cũng để mặc chúng nó nở rộ rồi héo úa trong ao.
Đôi lúc nàng đi ngang qua ao hoa sen cũng nhìn nó hoặc ngửi được mùi hoa sen nên mới giảm bớt sự mệt mỏi trong lòng nhưng nàng chưa bao giờ dừng lại thưởng thức nó cả. Chưa có bất kỳ ai phát hiện ra sự yêu thích của nàng dành cho ao sen trắng đó, dù cho nàng rất rất thích nó.
Vì thái độ hờ hững của nàng nên ao sen vẫn còn, không hề bị tàn phá.
Cái đình này được thiết kế giữa hồ, chỉ cần cúi xuống là có thể chạm tay vào những đóa sen. Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua đoá sen trắng rồi ngắt nó xuống. Nàng đưa nó lên mũi ngửi, khóe miệng cong cong. Sau đó, đoá sen xinh đẹp liền đổi màu, màu đen từ từ lan tỏa, đóa hoa héo dần, cuối cùng khô héo mà rơi xuống đất.
Nàng giương mắt nhìn về ao sen, hoa sen vừa xinh đẹp vừa yếu ớt nên dù nàng thích cũng chưa bao giờ dám tỏ ra là mình thích cả. Bởi vì, nó không gánh nổi sự yêu thích của nàng, thậm chí sẽ gặp nguy hiểm vì nàng.
Không biết nàng đã ngồi đây bao lâu, ở ngoài đình có một nha hoàn đang đi tới đây, cung kính nói: "Phu nhân, Vân quý phi tới."
"Đã biết." Giọng nói hờ hững giống như không mấy để tâm, mặc dù nàng cũng không định đi gặp Vân quý phi. Bây giờ ả tới phủ Quốc sư, chắc là đã nhận được tin tức rồi nhỉ? Chắc chắn vị Vân quý phi sẽ nhân cơ hội này để thăm dò thực lực của Quốc sư đại nhân.
Nghĩ vậy, Mộ lâu chủ liền hỏi: "Quốc sư đại nhân đã về chưa?"
"Quốc sư đại nhân đã ra đại sảnh, người ra lệnh cho nô tỳ đi bẩm báo cho phu nhân."
"Ừ, lui xuống đi!"
Nha hoàn cẩn thận nhìn nàng rồi chậm rãi lui xuống, trong lòng nàng ấy vẫn còn đang nghĩ thầm, quả không hổ danh là chủ mẫu, tình địch tìm tới tận cửa mà người vẫn không lộ vui buồn, cũng khó trách Chủ thượng sẽ coi trọng người.
Rất hiển nhiên, nha hoàn này là ám vệ duy nhất được làm việc ở ngoài sáng nên mới cung kính với Mộ lâu chủ như vậy.
Mộ lâu chủ mỉm cười, Quốc sư đại nhân còn cố ý để cho hạ nhân đến thông báo cho nàng là vì không muốn để nàng nghi ngờ đấy à?
Nàng nhìn về phía ao hoa sen lần cuối, bàn tay vén sợi tóc vướng vào mắt ra sau tai, cười nhẹ một tiếng rồi lẩm bẩm: "Quả nhiên, Bản lâu chủ chỉ có thể thích yêu nghiệt..."
Nàng không chịu nổi những thứ quá yếu ớt vì rất mệt mỏi, cũng may là Quốc sư đại nhân rất yêu nghiệt.
Nàng mỉm cười, đứng dậy và đi ra khỏi đình. Nếu Quốc sư đại nhân đã cố tình báo nàng thì nàng cũng phải nể mặt hắn.
Nàng vừa bước ra, phía sau liền truyền đến tiếng "ầm ầm". Cái đình đã bị phá đi trong chớp mắt, hoa sen trong ao cũng bị gãy, trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Cảnh đẹp vẫn còn vài giây trước bây giờ lại trở nên điêu tàn.
Nụ cười của Mộ lâu chủ càng rực rỡ hơn.
Nhược điểm ấy hả? Chỉ một là đủ rồi.
Nàng cũng chợt phát hiện ra nàng cũng không thích sen trắng nhiều như bản thân tưởng. Hoa sen trắng nõn xinh đẹp thì đã sao? Còn không phải cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi một đòn ư? Mùi hoa sen thanh nhã thì làm sao? Chung quy vẫn thiếu hơi ấm của con người.
Nha hoàn cho rằng Mộ lâu chủ bình tĩnh, lúc quay đầu nhìn cảnh tượng kinh khủng đó thì khoé miệng giật giật, cả người cứng đờ. Sau đó, nàng liền chạy như thỏ, nàng ấy muốn nói cho Chủ thượng biết, Chủ mẫu rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Minh Y đứng trong bóng tối mím chặt môi khi nhìn nha hoàn hấp ta hấp tấp, y nhíu mày, ám vệ hoạt bát như vậy chắc chắn không phải do y huấn luyện. Nàng ta hoàn toàn không có tố chất làm ám vệ, phải bắt về huấn luyện lại mới được.
Nha hoàn đang chạy trốn chợt rùng mình, hai chân lập tức tăng tốc. Trong lòng điên cuồng nghĩ: "Tiêu rồi, Chủ mẫu tức giận hơn nàng tưởng, nàng còn cảm giác được sát khí nữa!"
Vì nàng ấy chạy rất nhanh nên khi Mộ lâu chủ chậm rãi đi vào đại sảnh, Quốc sư đại nhân đã biết hành động vĩ đại của nàng.
Quốc sư đại nhân tùy tiện dựa vào ghế, chăm chú nhìn nàng rồi nở một nụ cười mê hoặc lòng người.
Vì Quốc sư đại nhân đã định lật bài ngửa với Vân quý phi nên hắn cũng lười phải giả vờ cung kính thêm nữa. Nhưng hắn không phát hiện ra sự lười biếng của hắn càng hấp dẫn người khác hơn, ánh mắt của Vân quý phi dán chặt vào hắn còn nhiều hơn xưa, sự tức giận ban đầu đã biệt tăm vô tích.
Nhưng đó chỉ là trước khi Mộ lâu chủ xuất hiện, sau khi nàng vừa xuất hiện thì Vân quý phi liền cực kỳ phẫn nộ. Đây chính là màn tình địch gặp nhau thì đỏ mắt. Vả lại, Mộ lâu chủ vừa vào cửa thì đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Quốc sư đại nhân, sao ả không tức cho được?
Hai người kia lại không thèm để ý đến ả, Quốc sư đại nhân kéo nàng ngồi vào trong lòng mình, cười nói: "Nghe nói Mộ lâu chủ phá huỷ ao hoa sen và đình ngắm sen của Bổn tọa?"
Mộ lâu chủ "ừ" một tiếng, thẳng thắn thừa nhận tội của mình.
Quốc sư đại nhân cười khẽ bên tai nàng: "Mộ lâu chủ định bồi thường sao đây?"
Mộ lâu chủ nhìn nụ cười đắc ý của hắn, nhíu mày nói: "Có phải Quốc sư đại nhân hiểu lầm gì không?"
"Ồ? Bổn tọa có hiểu lầm gì sao?"
Nàng vuốt cằm hắn, lắc đầu nói: "Quốc sư đại nhân, Bản lâu chủ sẽ không làm chuyện mất phẩm giá như vậy."
Quốc sư đại nhân cúi đầu, bàn tay đang vuốt cằm hắn liền dời lên môi, hắn hôn lòng bàn tay mềm mại của nàng rồi thở dài: "Cứ tưởng Mộ lâu chủ có nỗi khổ gì, không ngờ lại là cố ý phá hoại. Nếu đã như vậy thì phải bồi thường."
Khóe miệng của Mộ lâu chủ giật giật, không biết nói gì: "Quốc sư đại nhân, chàng đang tự lừa dối bản thân sao?" Hắn quyết tâm ép nàng thừa nhận rằng bản thân vì ghen mà phá huỷ ao hoa sen. Thậm chí, ai kia còn dám lấy bạc ra uy hiếp nàng nữa, đúng là ti bỉ!
"Vậy Mộ lâu chủ có muốn bồi thường hay không?"
Mộ lâu chủ híp mắt, lấy ra hai nén bạc vụn cho hắn rồi cười nói: "Bản lâu chủ bồi thường là được chứ gì."
Quốc sư đại nhân dở khóc dở cười nhìn hai nén bạc vụn, trong lòng thì cảm thán: "Mộ lâu chủ đúng là... cực kỳ to gan!"
Vân quý phi không chịu nổi nữa, lạnh lùng nói: "Quốc sư đại nhân, có phải nên bàn chính sự không?"
Ả đã nhận định rằng Quốc sư đại nhân không có tình cảm gì với Mộ lâu chủ nên dẫu có hơi ghen tị khi thấy Quốc sư đại nhân cực kỳ sủng ái nàng ta thì vẫn cho rằng hắn đang đóng kịch. Nhờ vậy mà ả mới có thể tỉnh táo.
Mộ lâu chủ cong cong khoé miệng, nếu đã định giải quyết Vân quý phi nhanh gọn lẹ thì không sợ kích thích ả.
Nghĩ vậy, nàng liền cười hỏi: "Quốc sư đại nhân không hài lòng với lễ bồi thường của Bản lâu chủ?"
Quốc sư đại nhân nhìn nàng, hắn cũng đã đoán ra ý nàng, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, phối hợp với nàng: "Dĩ nhiên là không hài lòng."
Dưới ánh mắt mong chờ của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ nhích lại gần hắn, hôn lên đôi môi của hắn. Hai đôi môi mới chạm vào nhau, cảm giác mềm mại liền truyền tới não, hai người say đắm nhìn nhau. Cả hai hôn nhau quên cả trời đất, đã qua một lúc lâu nhưng vẫn chưa tách ra.
Bàn tay của Quốc sư đại nhân đang đặt ở thắt lưng của Mộ lâu chủ liền dời lên trên, giữ chặt gáy nàng. Môi dính chặt với nhau vẫn chưa đủ, đầu lưỡi liền không khách sáo, mở miệng nàng ra, nhảy múa với lưỡi của nàng.
Nhìn thấy cảnh này, Vân quý phi tức đến xanh mặt. Chuyện này là sao đây? Mộ Lưu Ly đang ra oai với ả ư? Văn Nhân Dịch còn dung túng nàng ta!
"Văn Nhân Dịch, ngươi có ý gì?" Ả bảo hắn trị liệu cho Mặc Thiên thì hắn không muốn, người của ả đặt bên người hắn nhiều năm cũng im hơi lặng tiếng mà bốc hơi. Nếu không phải mấy năm này Văn Nhân Dịch không thay lòng thì ả còn cho rằng hắn đang muốn tuyên chiến với ả.
Rốt cuộc, hắn muốn làm gì? Vân quý phi chợt cảm thấy Quốc sư đại nhân bây giờ rất đáng giận. Sự bí hiểm mà người đời ca tụng, ngay cả ả cũng không nhìn thấu.
Đến tận bây giờ, Vân quý phi vẫn còn cảm thấy rằng hành vi khác thường của Quốc sư đại nhân là vì mục đích nào khác. Không thể trách ả ngu ngốc được, muốn trách thì trách mấy năm nay Quốc sư đại nhân diễn đạt quá.
Một người cực kỳ thâm tình chịu thiệt thòi vô số lần vì ả, ngốc nghếch chờ đợi ả thì sao có thể đột nhiên phản bội ả chứ?
Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Rất hiển nhiên, Tiểu Tam nhi đã thua. Ngay từ ban đầu, Quốc sư đại nhân đã biết gã là người của Vân quý phi, những gì gã biết đều do Quốc sư đại nhân cố tình để lộ chứ gã chưa hề biết được một góc nhỏ về Quốc sư đại nhân.
Nhìn gã giả vờ trấn tĩnh, Quốc sư đại nhân cười lạnh rồi nói: "Bổn toạ chờ ả ta đến hỏi tội." Vừa dứt lời, hắn khoát tay, thản nhiên ra lệnh: "Minh Y, xử lý!"
Xử lý có nghĩa là không tha mạng cho gã.
Sắc mặt của Tiểu Tam nhi trắng bệch, đương lúc gã đang nghĩ cách để chạy trốn thì Mộ lâu chủ lên tiếng: "Cho ta đi!" Đúng lúc Bích Lạc đang cần dược nhân*.
*Dược nhân: Người được dùng để thử nghiệm thuốc.
Quốc sư đại nhân không hỏi gì, đưa Tiểu Tam nhi cho Mộ lâu chủ. Tiểu Tam nhi tưởng mình thoát chết thì thở phào nhẹ nhõm, không giãy dụa vì gã nghĩ, sớm muộn gì gã cũng sẽ tìm được một cơ hội để chạy trốn thôi. Nhưng gã sẽ sớm hối hận vì vận may này.
Mộ lâu chủ mím môi khi nhìn thấy Tiểu Tam nhi bị dẫn xuống. Quốc sư đại nhân lại trở mặt với Vân quý phi vì chút chuyện nhỏ này, xem ra hắn đã chuẩn bị giải quyết nữ nhân kia rồi. Như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng không vừa mắt với ả.
Buổi chiều, sau khi Quốc sư đại nhân ra khỏi nhà, Mộ lâu chủ cũng giải quyết một số việc của Lạc Tiên lâu. Sau đó, nàng nhàn nhã ngồi trong đình ngắm hoa sen. Vì hoa sen sống dưới nước nên mới may mắn thoát khỏi bàn tay của Quốc sư đại nhân, không bị thay thế bằng hoa anh đào đỏ.
Nghĩ vậy, Mộ lâu chủ bật cười thành tiếng. Tuy nàng cũng thích hoa anh đào đỏ nhưng lại thích hoa sen hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ngắm hoa sen nên hắn cũng chưa phát hiện ra sở thích này của nàng.
Là một người có địa vị cao thì không nên có sở thích hay sở đoản vì đó là nhược điểm chí mạng. Kiếp trước, không ai có thể nhìn thấu nàng vì nàng che giấu rất tốt. Thậm chí, có đôi khi nàng cũng bị bản thân đánh lừa.
Liên tục ám thị cho bản thân không thích thứ gì đó, dần dần cũng không thích thứ đó nữa. Hoặc liên tục ám thị rằng bản thân không ghét cái gì đó thì dần dà nàng cũng không ghét nó nữa. Nàng đối xử bình đẳng với mọi thứ, không ai có thể xuống tay hại nàng nữa. Nhưng theo thời gian, nàng trở nên lạnh nhạt vô cảm với mọi chuyện, không có gì là quan trọng với nàng nữa.
Ngay cả chuyện Mộc Vũ cũng thế. Tuy nàng luôn tính kỹ mọi đường cho nàng ta nhưng cũng không thích nàng ta lắm. Vì vậy, khi Mộc Vũ phản bội thì nàng chỉ cảm thấy hơi bi ai nhưng không hề đau lòng.
Còn bây giờ, kể từ lúc gặp Quốc sư đại nhân, tính cách lạnh nhạt của nàng đã tan biến, sở thích của nàng cũng càng ngày càng rõ nên mới cho người ta có cơ hội để hạ độc nàng.
Kiếp trước, những thứ nàng yêu quý đều từ từ biến mất, chỉ còn lại một ao hoa sen do chính tay nàng trồng. Nhưng nàng cũng để mặc chúng nó nở rộ rồi héo úa trong ao.
Đôi lúc nàng đi ngang qua ao hoa sen cũng nhìn nó hoặc ngửi được mùi hoa sen nên mới giảm bớt sự mệt mỏi trong lòng nhưng nàng chưa bao giờ dừng lại thưởng thức nó cả. Chưa có bất kỳ ai phát hiện ra sự yêu thích của nàng dành cho ao sen trắng đó, dù cho nàng rất rất thích nó.
Vì thái độ hờ hững của nàng nên ao sen vẫn còn, không hề bị tàn phá.
Cái đình này được thiết kế giữa hồ, chỉ cần cúi xuống là có thể chạm tay vào những đóa sen. Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua đoá sen trắng rồi ngắt nó xuống. Nàng đưa nó lên mũi ngửi, khóe miệng cong cong. Sau đó, đoá sen xinh đẹp liền đổi màu, màu đen từ từ lan tỏa, đóa hoa héo dần, cuối cùng khô héo mà rơi xuống đất.
Nàng giương mắt nhìn về ao sen, hoa sen vừa xinh đẹp vừa yếu ớt nên dù nàng thích cũng chưa bao giờ dám tỏ ra là mình thích cả. Bởi vì, nó không gánh nổi sự yêu thích của nàng, thậm chí sẽ gặp nguy hiểm vì nàng.
Không biết nàng đã ngồi đây bao lâu, ở ngoài đình có một nha hoàn đang đi tới đây, cung kính nói: "Phu nhân, Vân quý phi tới."
"Đã biết." Giọng nói hờ hững giống như không mấy để tâm, mặc dù nàng cũng không định đi gặp Vân quý phi. Bây giờ ả tới phủ Quốc sư, chắc là đã nhận được tin tức rồi nhỉ? Chắc chắn vị Vân quý phi sẽ nhân cơ hội này để thăm dò thực lực của Quốc sư đại nhân.
Nghĩ vậy, Mộ lâu chủ liền hỏi: "Quốc sư đại nhân đã về chưa?"
"Quốc sư đại nhân đã ra đại sảnh, người ra lệnh cho nô tỳ đi bẩm báo cho phu nhân."
"Ừ, lui xuống đi!"
Nha hoàn cẩn thận nhìn nàng rồi chậm rãi lui xuống, trong lòng nàng ấy vẫn còn đang nghĩ thầm, quả không hổ danh là chủ mẫu, tình địch tìm tới tận cửa mà người vẫn không lộ vui buồn, cũng khó trách Chủ thượng sẽ coi trọng người.
Rất hiển nhiên, nha hoàn này là ám vệ duy nhất được làm việc ở ngoài sáng nên mới cung kính với Mộ lâu chủ như vậy.
Mộ lâu chủ mỉm cười, Quốc sư đại nhân còn cố ý để cho hạ nhân đến thông báo cho nàng là vì không muốn để nàng nghi ngờ đấy à?
Nàng nhìn về phía ao hoa sen lần cuối, bàn tay vén sợi tóc vướng vào mắt ra sau tai, cười nhẹ một tiếng rồi lẩm bẩm: "Quả nhiên, Bản lâu chủ chỉ có thể thích yêu nghiệt..."
Nàng không chịu nổi những thứ quá yếu ớt vì rất mệt mỏi, cũng may là Quốc sư đại nhân rất yêu nghiệt.
Nàng mỉm cười, đứng dậy và đi ra khỏi đình. Nếu Quốc sư đại nhân đã cố tình báo nàng thì nàng cũng phải nể mặt hắn.
Nàng vừa bước ra, phía sau liền truyền đến tiếng "ầm ầm". Cái đình đã bị phá đi trong chớp mắt, hoa sen trong ao cũng bị gãy, trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Cảnh đẹp vẫn còn vài giây trước bây giờ lại trở nên điêu tàn.
Nụ cười của Mộ lâu chủ càng rực rỡ hơn.
Nhược điểm ấy hả? Chỉ một là đủ rồi.
Nàng cũng chợt phát hiện ra nàng cũng không thích sen trắng nhiều như bản thân tưởng. Hoa sen trắng nõn xinh đẹp thì đã sao? Còn không phải cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi một đòn ư? Mùi hoa sen thanh nhã thì làm sao? Chung quy vẫn thiếu hơi ấm của con người.
Nha hoàn cho rằng Mộ lâu chủ bình tĩnh, lúc quay đầu nhìn cảnh tượng kinh khủng đó thì khoé miệng giật giật, cả người cứng đờ. Sau đó, nàng liền chạy như thỏ, nàng ấy muốn nói cho Chủ thượng biết, Chủ mẫu rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Minh Y đứng trong bóng tối mím chặt môi khi nhìn nha hoàn hấp ta hấp tấp, y nhíu mày, ám vệ hoạt bát như vậy chắc chắn không phải do y huấn luyện. Nàng ta hoàn toàn không có tố chất làm ám vệ, phải bắt về huấn luyện lại mới được.
Nha hoàn đang chạy trốn chợt rùng mình, hai chân lập tức tăng tốc. Trong lòng điên cuồng nghĩ: "Tiêu rồi, Chủ mẫu tức giận hơn nàng tưởng, nàng còn cảm giác được sát khí nữa!"
Vì nàng ấy chạy rất nhanh nên khi Mộ lâu chủ chậm rãi đi vào đại sảnh, Quốc sư đại nhân đã biết hành động vĩ đại của nàng.
Quốc sư đại nhân tùy tiện dựa vào ghế, chăm chú nhìn nàng rồi nở một nụ cười mê hoặc lòng người.
Vì Quốc sư đại nhân đã định lật bài ngửa với Vân quý phi nên hắn cũng lười phải giả vờ cung kính thêm nữa. Nhưng hắn không phát hiện ra sự lười biếng của hắn càng hấp dẫn người khác hơn, ánh mắt của Vân quý phi dán chặt vào hắn còn nhiều hơn xưa, sự tức giận ban đầu đã biệt tăm vô tích.
Nhưng đó chỉ là trước khi Mộ lâu chủ xuất hiện, sau khi nàng vừa xuất hiện thì Vân quý phi liền cực kỳ phẫn nộ. Đây chính là màn tình địch gặp nhau thì đỏ mắt. Vả lại, Mộ lâu chủ vừa vào cửa thì đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Quốc sư đại nhân, sao ả không tức cho được?
Hai người kia lại không thèm để ý đến ả, Quốc sư đại nhân kéo nàng ngồi vào trong lòng mình, cười nói: "Nghe nói Mộ lâu chủ phá huỷ ao hoa sen và đình ngắm sen của Bổn tọa?"
Mộ lâu chủ "ừ" một tiếng, thẳng thắn thừa nhận tội của mình.
Quốc sư đại nhân cười khẽ bên tai nàng: "Mộ lâu chủ định bồi thường sao đây?"
Mộ lâu chủ nhìn nụ cười đắc ý của hắn, nhíu mày nói: "Có phải Quốc sư đại nhân hiểu lầm gì không?"
"Ồ? Bổn tọa có hiểu lầm gì sao?"
Nàng vuốt cằm hắn, lắc đầu nói: "Quốc sư đại nhân, Bản lâu chủ sẽ không làm chuyện mất phẩm giá như vậy."
Quốc sư đại nhân cúi đầu, bàn tay đang vuốt cằm hắn liền dời lên môi, hắn hôn lòng bàn tay mềm mại của nàng rồi thở dài: "Cứ tưởng Mộ lâu chủ có nỗi khổ gì, không ngờ lại là cố ý phá hoại. Nếu đã như vậy thì phải bồi thường."
Khóe miệng của Mộ lâu chủ giật giật, không biết nói gì: "Quốc sư đại nhân, chàng đang tự lừa dối bản thân sao?" Hắn quyết tâm ép nàng thừa nhận rằng bản thân vì ghen mà phá huỷ ao hoa sen. Thậm chí, ai kia còn dám lấy bạc ra uy hiếp nàng nữa, đúng là ti bỉ!
"Vậy Mộ lâu chủ có muốn bồi thường hay không?"
Mộ lâu chủ híp mắt, lấy ra hai nén bạc vụn cho hắn rồi cười nói: "Bản lâu chủ bồi thường là được chứ gì."
Quốc sư đại nhân dở khóc dở cười nhìn hai nén bạc vụn, trong lòng thì cảm thán: "Mộ lâu chủ đúng là... cực kỳ to gan!"
Vân quý phi không chịu nổi nữa, lạnh lùng nói: "Quốc sư đại nhân, có phải nên bàn chính sự không?"
Ả đã nhận định rằng Quốc sư đại nhân không có tình cảm gì với Mộ lâu chủ nên dẫu có hơi ghen tị khi thấy Quốc sư đại nhân cực kỳ sủng ái nàng ta thì vẫn cho rằng hắn đang đóng kịch. Nhờ vậy mà ả mới có thể tỉnh táo.
Mộ lâu chủ cong cong khoé miệng, nếu đã định giải quyết Vân quý phi nhanh gọn lẹ thì không sợ kích thích ả.
Nghĩ vậy, nàng liền cười hỏi: "Quốc sư đại nhân không hài lòng với lễ bồi thường của Bản lâu chủ?"
Quốc sư đại nhân nhìn nàng, hắn cũng đã đoán ra ý nàng, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, phối hợp với nàng: "Dĩ nhiên là không hài lòng."
Dưới ánh mắt mong chờ của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ nhích lại gần hắn, hôn lên đôi môi của hắn. Hai đôi môi mới chạm vào nhau, cảm giác mềm mại liền truyền tới não, hai người say đắm nhìn nhau. Cả hai hôn nhau quên cả trời đất, đã qua một lúc lâu nhưng vẫn chưa tách ra.
Bàn tay của Quốc sư đại nhân đang đặt ở thắt lưng của Mộ lâu chủ liền dời lên trên, giữ chặt gáy nàng. Môi dính chặt với nhau vẫn chưa đủ, đầu lưỡi liền không khách sáo, mở miệng nàng ra, nhảy múa với lưỡi của nàng.
Nhìn thấy cảnh này, Vân quý phi tức đến xanh mặt. Chuyện này là sao đây? Mộ Lưu Ly đang ra oai với ả ư? Văn Nhân Dịch còn dung túng nàng ta!
"Văn Nhân Dịch, ngươi có ý gì?" Ả bảo hắn trị liệu cho Mặc Thiên thì hắn không muốn, người của ả đặt bên người hắn nhiều năm cũng im hơi lặng tiếng mà bốc hơi. Nếu không phải mấy năm này Văn Nhân Dịch không thay lòng thì ả còn cho rằng hắn đang muốn tuyên chiến với ả.
Rốt cuộc, hắn muốn làm gì? Vân quý phi chợt cảm thấy Quốc sư đại nhân bây giờ rất đáng giận. Sự bí hiểm mà người đời ca tụng, ngay cả ả cũng không nhìn thấu.
Đến tận bây giờ, Vân quý phi vẫn còn cảm thấy rằng hành vi khác thường của Quốc sư đại nhân là vì mục đích nào khác. Không thể trách ả ngu ngốc được, muốn trách thì trách mấy năm nay Quốc sư đại nhân diễn đạt quá.
Một người cực kỳ thâm tình chịu thiệt thòi vô số lần vì ả, ngốc nghếch chờ đợi ả thì sao có thể đột nhiên phản bội ả chứ?
Bình luận facebook