Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Vài ngày sau, Tần Thiếu Vũ và Giang Ngân Long bắt được liên lạc với nhau, bỏ giải dược vào cơm nước mang vào.
Cùng lúc đó, Thẩm Thiên Phong phái người âm thầm liên lạc với quan phủ cùng những người còn lại trên giang hồ, chuẩn bị tốt nội ứng ngoại hợp.
Trước ngày chiến đấu, Thẩm Thiên Lăng ôm tiểu phượng hoàng ngồi trong sân, thẫn thờ nhìn ánh trăng.
“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh muốn gãi gãi.
Thẩm Thiên Lăng xoa đầu nó, tâm trạng hơi chán nản.
“Chưa ngủ sao?”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh hắn.
“Đại ca”. Thẩm Thiên Lăng đặt tiểu phượng hoàng xuống đất. “Diệp đại ca sao rồi?”
“Uống thuốc xong, vừa mới ngủ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Đang lo lắng cho Thiếu Vũ ư?”
“Ta lo lắng cho mọi người”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Phượng Cửu Dạ quỷ kế đa đoan, ta sợ xảy ra sai lầm”
“Yên tâm đi”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ hắn. “Nếu không phải đã chuẩn bị chu toàn, chúng ta cũng không tuỳ tiện hành động”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cười cười. “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm”
“Ngươi cũng ngủ sớm đi”. Thẩm Thiên Phong đẩy hắn vào phòng. “Chờ tin tốt của chúng ta”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, Cục Bông cũng lắc lư theo vào, lười biếng nằm trong ổ, há mỏ ngáp.
Bầu trời đêm đầy sao, vạn vật đều yên tĩnh tốt đẹp.
Chạng vạng hôm sau, Tần Thiếu Vũ đưa một con dao cho Trương Đại Phúc.
“Ta ư?”. Trương Đại Phúc giật mình. “Ta ta ta không biết võ công!”
“Không phải để ngươi đánh nhau”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc đánh nhau dù ngươi tiếp tục giả trang ngây dại, nhưng ta sợ có kẻ trong Ma giáo phát điên, đến lúc đó không ai có thể bảo vệ ngươi”
Trương Đại Phúc nhận lấy con dao, tay hơi run run.
“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Lần này may mà có ngươi hỗ trợ, toàn bộ giang hồ đều nợ ơn ngươi”
Trương Đại Phúc nhất thời thụ sủng nhược kinh.
Thật là vinh dự lớn!
“Hay là ngươi cứ tiếp tục dịch dung thành Chu Đại Hồ Tử đi?”. Thấy Tần Thiếu Vũ định thay quần áo, chân nhân cau mày. “Từ nơi này đến thuỷ lao còn cách một đoạn, nếu ngươi bị phát hiện giữa đường cũng có thể nghĩ biện pháp lừa gạt”
“Không cần”. Tần Thiếu Vũ mặc y phục dạ hành vào. “Ta đổi y phục thì sẽ không có ai hoài nghi tạp viện này. Nhưng nếu bọn họ biết ta giả trang Chu Đại Hồ Tử, tất nhiên sẽ nghĩ tất cả những người còn lại cũng có vấn đề, lúc đó hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được”
“Tần cung chủ và lão tiên sinh chừng nào thì xuất phát?”. Trương Đại Phúc hỏi.
“Chờ”. Tần Thiếu Vũ trả lời một chữ.
“Chờ?”. Trương Đại Phúc khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, rót cho mình một chén trà nóng, khoé miệng cong lên.
Trương Đại Phúc vốn còn hơi thấp thỏm, nhưng sau khi thấy được nụ cười của Tần Thiếu Vũ thì không hiểu sao trở nên an tâm, nghĩ rằng nhất định sẽ thắng!
Không cần oai hùng phát biểu cảm nghĩ, thậm chí không cần phải nói gì, chỉ dùng vẻ mặt là có thể khiến người xung quanh yên tâm, quả nhiên không hổ là người khiến Thẩm công tử thà vứt bỏ ngàn năm tu vi cũng muốn hạ phàm ở bên cạnh! Thật cực kì khí phách!
Trương Đại Phúc rất xúc động!
Trong thuỷ lao, cai ngục đặt cơm nước lên cọc gỗ, quát lớn bảo mọi người ăn nhanh lên, sau đó khoá cửa ở bên ngoài chờ.
Đợi cho hắn rời khỏi, trong tù mọi người liếc mắt nhìn nhau, thản nhiên vận sức thoát khỏi gông cùm. Sau khi cổ độc trên người giải hết, Tần Thiếu Vũ đưa tới một ít dược vật có tính nhiệt, dù không thể hoàn toàn xua đi khí lạnh trong cơ thể, nhưng công lực cũng khôi phục được bảy phần, dư sức đối phó với mấy tên cai ngục.
“Ăn xong chưa?”. Sau một lát, cai ngục xỉa răng tiến đến.
“Tới đây!”. Giang Ngân Long giương mắt nhìn hắn.
“Ta ư?”. Cai ngục đùa cợt. “Gọi ta qua làm gì?”
Hai mắt Giang Ngân Long đỏ sậm, rõ ràng đang giận dữ.
“Dù ta tới, ngươi có thể làm gì được ta?”. Cai ngục cà lơ phất phơ đi qua. “Còn nghĩ mình là trại chủ sao? Xì, đồ vứt đi…”
Chưa nói hết câu, Giang Ngân Long đã ra tay kéo hắn vào trong nước, vặn một cái, cai ngục nhất thời chết tươi.
“Nhanh chút… a!”. Tên còn lại thấy đồng bọn thật lâu chưa về, vì vậy không kiên nhẫn đẩy cửa ngục, kết quả vừa bước vào thì thấy đồng bọn chết bên cạnh ao, ngay tức khắc hồn phi phách tán, xoay người vừa định chạy thì lại bị chưởng một phát vào gáy, nằm úp sấp xuống đất không rên một tiếng.
Cuối hành lang, mấy tên Ma giáo đang uống rượu nói chuyện phiếm, một trong số đó bỗng dưng biến sắc, cực kì hoảng hốt đứng dậy.
“Nhìn thấy quỷ sao?”. Mấy người còn lại khó hiểu, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, trong nháy mắt sợ muốn tè ra quần – Những người vốn bị giam trong thuỷ lao toàn bộ chạy ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí hướng đến bên này.
“Người đâu!”. Mấy tên Ma giáo kêu lớn, gần như ù té chạy ra ngoài. “Phạm nhân thoát ra rồi, mau đi bẩm báo giáo chủ”
Lúc bị giam đã bị tước binh khí, những người trong Bạch đạo tiện tay cầm roi da, đao kiếm trên tường, giận dữ xông ra ngoài.
Bị khuất nhục lâu như vậy, trong lòng ai nấy chỉ còn lại một ý nghĩ.
Chính tay giết Phượng Cửu Dạ.
“Giáo chủ!”. Những người ngoài thuỷ lao nghe được tin, cũng đồng loạt sợ hãi chạy trốn. “Mau đi tìm giáo chủ và Kim Xà Bà Bà!”
Trên một cây đại thụ bên ngoài Thiên Ổ Thuỷ trại, Thẩm Thiên Phong nhìn đoàn người chiến đấu hỗn loạn bên trong, thầm biết bước đầu tiên trong kế hoạch đã đạt được, vì vậy phóng lên trời hơn mười quả đạn tín hiệu, thả người lên lưng ngựa. “Theo ta xông vào!”
Mọi người trong giang hồ giục ngựa đuổi theo. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng la hét ầm trời, móng ngựa vung lên từng trận cát bụi, tạo thành một mảnh hỗn loạn giữa trời đất.
“Thoát ra ngoài?”. Lúc mới nghe tin, Phượng Cửu Dạ chế giễu nhìn Kim Xà Bà Bà. “Xem ra cổ độc của ngươi cũng không tốt lắm”
“Lúc này nói mát thì có ích gì?”. Tuy không nghĩ rằng thuốc của mình có vấn đề, nhưng phạm nhân tẩu thoát cũng là sự thật, Kim Xà Bà Bà đành thẹn quá thành giận nói. “Việc khẩn cấp bây giờ chẳng phải là giải quyết vấn đề sao?”
“Có cần thuộc hạ mở lồng sắt của Thánh điểu không?”. Thuộc hạ thận trọng hỏi.
“Ta tự đi”. Kim Xà Bà Bà chống gậy ra sau viện.
Phượng Cửu Dạ cười khinh thường, chậm rãi châm cho mình một ly trà mới đứng dậy ra khỏi cửa – Lúc trước mười mấy môn phái cộng lại mình còn lo lắng, nhưng bây giờ đã khác xưa, Diệt Hồn chưởng đã luyện thành, cũng nên tìm cơ hội thử một lần.
Trên bãi đất trống ngoài thuỷ lao, mọi người trong Bạch đạo đang đánh nhau với Ma giáo. Ánh nắng chiều chiếu khắp bầu trời, nhuộm mỗi người thành màu của máu.
“Xem ra ta đã đánh giá thấp các ngươi”. Vạt áo Phượng Cửu Dạ bay bay, đứng trên nóc nhà cười nhạt.
“Phượng Cửu Dạ!”. Giang Ngân Long một tay cầm đao, trên mặt đều là máu tươi, đáy mắt đầy hận ý.
“Hận ta giết tiểu thiếp của ngươi ư?”. Phượng Cửu Dạ cau mày. “Đừng lo, ngươi lập tức có thể xuống đó với nàng rồi”
Giang Ngân Long nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao chém tới phía hắn. Phượng Cửu Dạ lập tức lùi về sau, lòng bàn tay ngưng tụ thành nội lực, giống như mũi tên mà bắn về phía ngực Giang Ngân Long.
“Nhị đệ!”. Giang Giao Long muốn đẩy hắn ra, nhưng có người đã nhanh hơn.
Một bóng người màu đen vững vàng đáp trên mặt đất, trường kiếm dài ba thước trên tay loé ra từng đợt ánh sáng lạnh lẽo.
“Tần cung chủ!”. Mọi người trong Bạch đạo tức khắc vây quanh hắn.
Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn Phượng Cửu Dạ.
“Ngươi thế mà không chết ư?”. Phượng Cửu Dạ nhướn mày. “Thật bất ngờ”
“Sau khi làm thịt ngươi xong, ta còn muốn cùng Lăng nhi bên nhau trọn đời, sao có thể cam lòng mà chết?”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói. “Ngược lại ngươi lẻ loi một mình, không thân thuộc không bạn bè, chết cũng không có người đau lòng, không chừng còn bắn pháo chúc mừng”
“Tuỳ ý ngươi muốn nói gì, ta cũng không so đo”. Phượng Cửu Dạ chậm rãi vén tay áo lên. “Kẻ đã sắp chết, cũng nên cho ngươi nói vài câu. Hôm đó trên vách núi không chết, hôm nay không thể làm gì khác hơn ngoài cho ngươi chết thêm một lần”
Xa xa truyền đến tiếng kêu thê lương, mấy trăm con chim báo tang ùn ùn bay tới. Được nuôi nấng kĩ lưỡng nhiều ngày, dường như bọn chúng còn lớn hơn so với lúc trước.
“Hiện tại chịu thua còn có thể chết toàn thây”. Phượng Cửu Dạ đùa cợt.
Tần Thiếu Vũ lấy trong ngực ra một cái còi bằng ngọc, đưa lên miệng thổi một tiếng.
Phượng Cửu Dạ gần như cười thành tiếng. “Lẽ nào ngươi nghĩ chỉ dựa vào thứ này thì có thể khống chế Thánh điểu?”
“Đổi một cái tên dễ nghe thì cũng chỉ là mấy thứ bẩn thỉu”. Tần Thiếu Vũ cất cái còi vào. “Ngươi có biết loại ngọc này vì sao được gọi là ngọc Ngô Đồng không?”
Phượng Cửu Dạ nghe vậy cau mày, còn chưa kịp mở miệng thì xa xa đã truyền tới một tiếng kêu trong trẻo.
Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Vì nó có thể dẫn phượng hoàng tới”
Mấy trăm con phượng hoàng màu vàng bay lên giữa ánh chiều tà, lúc đôi cánh lớn vung lên, ngay cả ánh nắng chiều cũng mất đi màu sắc.
Chim báo tang vì trúng cổ độc nên cũng không sợ, vẫn bay về phía Tần Thiếu Vũ và đám người trong Bạch đạo. Kim Xà Bà Bà lại quá sợ hãi, tiếng thét chói tai dường như cũng biến đổi âm điệu. “Mau, mau quay về!”
Thiền Nương cưỡi trên thân con chim dẫn đầu, cũng ra sức muốn nó vòng lại, nhưng không có hiệu quả. Dước tác dụng của cổ độc, những con chim này đã biến thành con rối giết người, không biết đau không biết sống chết, cũng vì vậy mới có thể đánh bại Bạch đạo hôm ấy. Song ưu điểm cũng biến thành khuyết điểm, mấy trăm con phượng hoàng mang ánh sáng vàng rực lao tới như thuỷ triều, móng vuốt sắc bén đâm vào thân chim báo tang, trong nháy mắt xé nó thành hai nửa.
Từng cơn mưa máu rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, trong nháy mắt trời đất đầy rẫy những màn sương đỏ, ngửi vào khiến người ta thật buồn nôn.
“Giáo chủ!”. Có người ở phía xa kêu lên sợ hãi. “Có người mang binh đánh vào! Chúng ta chống đỡ không được!”
Trong lòng biết sự việc không đơn giản như mình dự đoán, Phượng Cửu Dạ xoay người chạy ra ngoài.
Tần Thiếu Vũ đuổi theo, hai con phượng hoàng cũng vỗ cánh theo sát hắn.
“Chíp!”. Cục Bông ngồi xổm trên lưng ca ca, gió thổi lông tơ lộn xộn, móng vuốt siết chặt, ánh mắt cực kì dũng cảm!
Vừa nhìn đã biết là con ruột của Thẩm công tử!
Bởi vì đều cực kì lãnh khốc!
Sắc trời u ám, Tần Thiếu Vũ chặn Phượng Cửu Dạ ở một ngõ cụt.
Đèn lồng đỏ hai bên lắc lư theo gió, nhìn hơi rùng rợn.
“Không chạy nữa ư?”. Tần Thiếu Vũ cười nhạt.
“Không ngờ ngươi vẫn xúc động như vậy”. Phượng Cửu Dạ cao giọng, đáy mắt mang ý cười quỷ dị. “Không có những người còn lại giúp, ngươi thật sự nghĩ rằng ta đánh không thắng ngươi sao?”
“Ai nói không có người giúp ta?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
“Chíp!”. Cục Bông nghiêm túc đá móng vuốt!
“Chỉ dựa vào hai con phượng hoàng và một con vịt ư?”. Phượng Cửu Dạ hầu như muốn cười ra tiếng.
Cục Bông cực kì hài lòng với bản thân, hoàn toàn không biết mình đã bị hạ xuống đẳng cấp thức ăn!
“Còn ta nữa”. Thẩm Thiên Phong nhảy xuống nóc nhà, đứng bên cạnh Tần Thiếu Vũ.
“Chíp!”. Cục Bông lãnh khốc hất đầu, kết quả không khống chế tốt cường độ, tự khiến mình té bay.
Thẩm Thiên Phong: …
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nhặt con trai lên, nhét vào trong ngực.
Trở thành thế này rồi, không biết có còn thuốc chữa nữa không.
Cùng lúc đó, Thẩm Thiên Phong phái người âm thầm liên lạc với quan phủ cùng những người còn lại trên giang hồ, chuẩn bị tốt nội ứng ngoại hợp.
Trước ngày chiến đấu, Thẩm Thiên Lăng ôm tiểu phượng hoàng ngồi trong sân, thẫn thờ nhìn ánh trăng.
“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh muốn gãi gãi.
Thẩm Thiên Lăng xoa đầu nó, tâm trạng hơi chán nản.
“Chưa ngủ sao?”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh hắn.
“Đại ca”. Thẩm Thiên Lăng đặt tiểu phượng hoàng xuống đất. “Diệp đại ca sao rồi?”
“Uống thuốc xong, vừa mới ngủ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Đang lo lắng cho Thiếu Vũ ư?”
“Ta lo lắng cho mọi người”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Phượng Cửu Dạ quỷ kế đa đoan, ta sợ xảy ra sai lầm”
“Yên tâm đi”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ hắn. “Nếu không phải đã chuẩn bị chu toàn, chúng ta cũng không tuỳ tiện hành động”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cười cười. “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm”
“Ngươi cũng ngủ sớm đi”. Thẩm Thiên Phong đẩy hắn vào phòng. “Chờ tin tốt của chúng ta”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, Cục Bông cũng lắc lư theo vào, lười biếng nằm trong ổ, há mỏ ngáp.
Bầu trời đêm đầy sao, vạn vật đều yên tĩnh tốt đẹp.
Chạng vạng hôm sau, Tần Thiếu Vũ đưa một con dao cho Trương Đại Phúc.
“Ta ư?”. Trương Đại Phúc giật mình. “Ta ta ta không biết võ công!”
“Không phải để ngươi đánh nhau”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc đánh nhau dù ngươi tiếp tục giả trang ngây dại, nhưng ta sợ có kẻ trong Ma giáo phát điên, đến lúc đó không ai có thể bảo vệ ngươi”
Trương Đại Phúc nhận lấy con dao, tay hơi run run.
“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Lần này may mà có ngươi hỗ trợ, toàn bộ giang hồ đều nợ ơn ngươi”
Trương Đại Phúc nhất thời thụ sủng nhược kinh.
Thật là vinh dự lớn!
“Hay là ngươi cứ tiếp tục dịch dung thành Chu Đại Hồ Tử đi?”. Thấy Tần Thiếu Vũ định thay quần áo, chân nhân cau mày. “Từ nơi này đến thuỷ lao còn cách một đoạn, nếu ngươi bị phát hiện giữa đường cũng có thể nghĩ biện pháp lừa gạt”
“Không cần”. Tần Thiếu Vũ mặc y phục dạ hành vào. “Ta đổi y phục thì sẽ không có ai hoài nghi tạp viện này. Nhưng nếu bọn họ biết ta giả trang Chu Đại Hồ Tử, tất nhiên sẽ nghĩ tất cả những người còn lại cũng có vấn đề, lúc đó hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được”
“Tần cung chủ và lão tiên sinh chừng nào thì xuất phát?”. Trương Đại Phúc hỏi.
“Chờ”. Tần Thiếu Vũ trả lời một chữ.
“Chờ?”. Trương Đại Phúc khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, rót cho mình một chén trà nóng, khoé miệng cong lên.
Trương Đại Phúc vốn còn hơi thấp thỏm, nhưng sau khi thấy được nụ cười của Tần Thiếu Vũ thì không hiểu sao trở nên an tâm, nghĩ rằng nhất định sẽ thắng!
Không cần oai hùng phát biểu cảm nghĩ, thậm chí không cần phải nói gì, chỉ dùng vẻ mặt là có thể khiến người xung quanh yên tâm, quả nhiên không hổ là người khiến Thẩm công tử thà vứt bỏ ngàn năm tu vi cũng muốn hạ phàm ở bên cạnh! Thật cực kì khí phách!
Trương Đại Phúc rất xúc động!
Trong thuỷ lao, cai ngục đặt cơm nước lên cọc gỗ, quát lớn bảo mọi người ăn nhanh lên, sau đó khoá cửa ở bên ngoài chờ.
Đợi cho hắn rời khỏi, trong tù mọi người liếc mắt nhìn nhau, thản nhiên vận sức thoát khỏi gông cùm. Sau khi cổ độc trên người giải hết, Tần Thiếu Vũ đưa tới một ít dược vật có tính nhiệt, dù không thể hoàn toàn xua đi khí lạnh trong cơ thể, nhưng công lực cũng khôi phục được bảy phần, dư sức đối phó với mấy tên cai ngục.
“Ăn xong chưa?”. Sau một lát, cai ngục xỉa răng tiến đến.
“Tới đây!”. Giang Ngân Long giương mắt nhìn hắn.
“Ta ư?”. Cai ngục đùa cợt. “Gọi ta qua làm gì?”
Hai mắt Giang Ngân Long đỏ sậm, rõ ràng đang giận dữ.
“Dù ta tới, ngươi có thể làm gì được ta?”. Cai ngục cà lơ phất phơ đi qua. “Còn nghĩ mình là trại chủ sao? Xì, đồ vứt đi…”
Chưa nói hết câu, Giang Ngân Long đã ra tay kéo hắn vào trong nước, vặn một cái, cai ngục nhất thời chết tươi.
“Nhanh chút… a!”. Tên còn lại thấy đồng bọn thật lâu chưa về, vì vậy không kiên nhẫn đẩy cửa ngục, kết quả vừa bước vào thì thấy đồng bọn chết bên cạnh ao, ngay tức khắc hồn phi phách tán, xoay người vừa định chạy thì lại bị chưởng một phát vào gáy, nằm úp sấp xuống đất không rên một tiếng.
Cuối hành lang, mấy tên Ma giáo đang uống rượu nói chuyện phiếm, một trong số đó bỗng dưng biến sắc, cực kì hoảng hốt đứng dậy.
“Nhìn thấy quỷ sao?”. Mấy người còn lại khó hiểu, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, trong nháy mắt sợ muốn tè ra quần – Những người vốn bị giam trong thuỷ lao toàn bộ chạy ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí hướng đến bên này.
“Người đâu!”. Mấy tên Ma giáo kêu lớn, gần như ù té chạy ra ngoài. “Phạm nhân thoát ra rồi, mau đi bẩm báo giáo chủ”
Lúc bị giam đã bị tước binh khí, những người trong Bạch đạo tiện tay cầm roi da, đao kiếm trên tường, giận dữ xông ra ngoài.
Bị khuất nhục lâu như vậy, trong lòng ai nấy chỉ còn lại một ý nghĩ.
Chính tay giết Phượng Cửu Dạ.
“Giáo chủ!”. Những người ngoài thuỷ lao nghe được tin, cũng đồng loạt sợ hãi chạy trốn. “Mau đi tìm giáo chủ và Kim Xà Bà Bà!”
Trên một cây đại thụ bên ngoài Thiên Ổ Thuỷ trại, Thẩm Thiên Phong nhìn đoàn người chiến đấu hỗn loạn bên trong, thầm biết bước đầu tiên trong kế hoạch đã đạt được, vì vậy phóng lên trời hơn mười quả đạn tín hiệu, thả người lên lưng ngựa. “Theo ta xông vào!”
Mọi người trong giang hồ giục ngựa đuổi theo. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng la hét ầm trời, móng ngựa vung lên từng trận cát bụi, tạo thành một mảnh hỗn loạn giữa trời đất.
“Thoát ra ngoài?”. Lúc mới nghe tin, Phượng Cửu Dạ chế giễu nhìn Kim Xà Bà Bà. “Xem ra cổ độc của ngươi cũng không tốt lắm”
“Lúc này nói mát thì có ích gì?”. Tuy không nghĩ rằng thuốc của mình có vấn đề, nhưng phạm nhân tẩu thoát cũng là sự thật, Kim Xà Bà Bà đành thẹn quá thành giận nói. “Việc khẩn cấp bây giờ chẳng phải là giải quyết vấn đề sao?”
“Có cần thuộc hạ mở lồng sắt của Thánh điểu không?”. Thuộc hạ thận trọng hỏi.
“Ta tự đi”. Kim Xà Bà Bà chống gậy ra sau viện.
Phượng Cửu Dạ cười khinh thường, chậm rãi châm cho mình một ly trà mới đứng dậy ra khỏi cửa – Lúc trước mười mấy môn phái cộng lại mình còn lo lắng, nhưng bây giờ đã khác xưa, Diệt Hồn chưởng đã luyện thành, cũng nên tìm cơ hội thử một lần.
Trên bãi đất trống ngoài thuỷ lao, mọi người trong Bạch đạo đang đánh nhau với Ma giáo. Ánh nắng chiều chiếu khắp bầu trời, nhuộm mỗi người thành màu của máu.
“Xem ra ta đã đánh giá thấp các ngươi”. Vạt áo Phượng Cửu Dạ bay bay, đứng trên nóc nhà cười nhạt.
“Phượng Cửu Dạ!”. Giang Ngân Long một tay cầm đao, trên mặt đều là máu tươi, đáy mắt đầy hận ý.
“Hận ta giết tiểu thiếp của ngươi ư?”. Phượng Cửu Dạ cau mày. “Đừng lo, ngươi lập tức có thể xuống đó với nàng rồi”
Giang Ngân Long nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao chém tới phía hắn. Phượng Cửu Dạ lập tức lùi về sau, lòng bàn tay ngưng tụ thành nội lực, giống như mũi tên mà bắn về phía ngực Giang Ngân Long.
“Nhị đệ!”. Giang Giao Long muốn đẩy hắn ra, nhưng có người đã nhanh hơn.
Một bóng người màu đen vững vàng đáp trên mặt đất, trường kiếm dài ba thước trên tay loé ra từng đợt ánh sáng lạnh lẽo.
“Tần cung chủ!”. Mọi người trong Bạch đạo tức khắc vây quanh hắn.
Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn Phượng Cửu Dạ.
“Ngươi thế mà không chết ư?”. Phượng Cửu Dạ nhướn mày. “Thật bất ngờ”
“Sau khi làm thịt ngươi xong, ta còn muốn cùng Lăng nhi bên nhau trọn đời, sao có thể cam lòng mà chết?”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói. “Ngược lại ngươi lẻ loi một mình, không thân thuộc không bạn bè, chết cũng không có người đau lòng, không chừng còn bắn pháo chúc mừng”
“Tuỳ ý ngươi muốn nói gì, ta cũng không so đo”. Phượng Cửu Dạ chậm rãi vén tay áo lên. “Kẻ đã sắp chết, cũng nên cho ngươi nói vài câu. Hôm đó trên vách núi không chết, hôm nay không thể làm gì khác hơn ngoài cho ngươi chết thêm một lần”
Xa xa truyền đến tiếng kêu thê lương, mấy trăm con chim báo tang ùn ùn bay tới. Được nuôi nấng kĩ lưỡng nhiều ngày, dường như bọn chúng còn lớn hơn so với lúc trước.
“Hiện tại chịu thua còn có thể chết toàn thây”. Phượng Cửu Dạ đùa cợt.
Tần Thiếu Vũ lấy trong ngực ra một cái còi bằng ngọc, đưa lên miệng thổi một tiếng.
Phượng Cửu Dạ gần như cười thành tiếng. “Lẽ nào ngươi nghĩ chỉ dựa vào thứ này thì có thể khống chế Thánh điểu?”
“Đổi một cái tên dễ nghe thì cũng chỉ là mấy thứ bẩn thỉu”. Tần Thiếu Vũ cất cái còi vào. “Ngươi có biết loại ngọc này vì sao được gọi là ngọc Ngô Đồng không?”
Phượng Cửu Dạ nghe vậy cau mày, còn chưa kịp mở miệng thì xa xa đã truyền tới một tiếng kêu trong trẻo.
Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Vì nó có thể dẫn phượng hoàng tới”
Mấy trăm con phượng hoàng màu vàng bay lên giữa ánh chiều tà, lúc đôi cánh lớn vung lên, ngay cả ánh nắng chiều cũng mất đi màu sắc.
Chim báo tang vì trúng cổ độc nên cũng không sợ, vẫn bay về phía Tần Thiếu Vũ và đám người trong Bạch đạo. Kim Xà Bà Bà lại quá sợ hãi, tiếng thét chói tai dường như cũng biến đổi âm điệu. “Mau, mau quay về!”
Thiền Nương cưỡi trên thân con chim dẫn đầu, cũng ra sức muốn nó vòng lại, nhưng không có hiệu quả. Dước tác dụng của cổ độc, những con chim này đã biến thành con rối giết người, không biết đau không biết sống chết, cũng vì vậy mới có thể đánh bại Bạch đạo hôm ấy. Song ưu điểm cũng biến thành khuyết điểm, mấy trăm con phượng hoàng mang ánh sáng vàng rực lao tới như thuỷ triều, móng vuốt sắc bén đâm vào thân chim báo tang, trong nháy mắt xé nó thành hai nửa.
Từng cơn mưa máu rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, trong nháy mắt trời đất đầy rẫy những màn sương đỏ, ngửi vào khiến người ta thật buồn nôn.
“Giáo chủ!”. Có người ở phía xa kêu lên sợ hãi. “Có người mang binh đánh vào! Chúng ta chống đỡ không được!”
Trong lòng biết sự việc không đơn giản như mình dự đoán, Phượng Cửu Dạ xoay người chạy ra ngoài.
Tần Thiếu Vũ đuổi theo, hai con phượng hoàng cũng vỗ cánh theo sát hắn.
“Chíp!”. Cục Bông ngồi xổm trên lưng ca ca, gió thổi lông tơ lộn xộn, móng vuốt siết chặt, ánh mắt cực kì dũng cảm!
Vừa nhìn đã biết là con ruột của Thẩm công tử!
Bởi vì đều cực kì lãnh khốc!
Sắc trời u ám, Tần Thiếu Vũ chặn Phượng Cửu Dạ ở một ngõ cụt.
Đèn lồng đỏ hai bên lắc lư theo gió, nhìn hơi rùng rợn.
“Không chạy nữa ư?”. Tần Thiếu Vũ cười nhạt.
“Không ngờ ngươi vẫn xúc động như vậy”. Phượng Cửu Dạ cao giọng, đáy mắt mang ý cười quỷ dị. “Không có những người còn lại giúp, ngươi thật sự nghĩ rằng ta đánh không thắng ngươi sao?”
“Ai nói không có người giúp ta?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
“Chíp!”. Cục Bông nghiêm túc đá móng vuốt!
“Chỉ dựa vào hai con phượng hoàng và một con vịt ư?”. Phượng Cửu Dạ hầu như muốn cười ra tiếng.
Cục Bông cực kì hài lòng với bản thân, hoàn toàn không biết mình đã bị hạ xuống đẳng cấp thức ăn!
“Còn ta nữa”. Thẩm Thiên Phong nhảy xuống nóc nhà, đứng bên cạnh Tần Thiếu Vũ.
“Chíp!”. Cục Bông lãnh khốc hất đầu, kết quả không khống chế tốt cường độ, tự khiến mình té bay.
Thẩm Thiên Phong: …
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nhặt con trai lên, nhét vào trong ngực.
Trở thành thế này rồi, không biết có còn thuốc chữa nữa không.
Bình luận facebook