Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Trên đảo rất yên tĩnh và nhàn nhã, Thẩm Thiên Lăng mỗi ngày sau khi châm cứu xong thì thích nhất là mang con trai đi dạo xung quanh, nếu mệt thì ngồi xích đu uống trà, quả thật không thể hạnh phúc hơn được nữa.
Vì vậy chiều hôm đó Tần Thiếu Vũ tìm hắn về ăn cơm thì thấy một người một chim đang ngủ say sưa trên xích đu, miệng hơi há ra, vừa nhìn đã biết là ruột thịt!
“Heo”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
“Chíp!”. Cục Bông tỉnh dậy trước, sau khi lười biếng ngáp một cái thì lắc lư nhảy xuống đất.
“…Ta ngủ hả?”. Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng mở mắt.
“Nếu không thì đang làm gì?”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn khỏi ghế. “Cũng không sợ lạnh nữa”
“Hồi này trời vẫn còn sáng”. Thẩm Thiên Lăng duỗi người, vùi đầu vào ngực Tần Thiếu Vũ. “Chưa tỉnh ngủ”
“Chưa tỉnh ngủ cũng phải đi ăn”. Tần Thiếu Vũ dẫn hắn về. “Có làm gạch cua đậu hũ mà ngươi thích nhất”
Cục Bông nhảy theo sau, cực kì ngây thơ hoạt bát!
Thật là một nhà ba người hạnh phúc!
Sau khi ăn tối xong, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng ngồi trên nóc nhà ngắm trăng.
“Mới đó mà đã ba tháng rồi”. Thẩm Thiên Lăng cảm thán. “Thời gian trôi qua thật nhanh”
“Trên đảo không có chuyện gì lo nghĩ, mỗi ngày đương nhiên qua nhanh”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Sư phụ nói Hàn độc của ngươi đã hết phân nửa, một tháng sau sẽ hết sạch, sau này chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ít nhất trời mưa xuống đã không còn đau nữa”
Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên hôn một cái.
“Có chuyện muốn nói với ta sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Định thương lượng với ngươi”
“Chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Mấy hôm trước ta nhận được tin, tháng trước triều đình giả vờ thua ở chiến trận Tây Nam, mấy vạn đại quân chạy tán loạn, nghe nói bị Đoạn Bạch Nguyệt bắt được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bộ tộc Tây Bắc nghe vậy thì cho rằng Sở Uyên đã bị tổn thất lớn, cho nên kết thành đồng minh xuôi nam làm phản”
“Tây Bắc đã khai chiến ư?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình.
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ít nhất chứng tỏ Lý Uy Viễn chỉ liên kết với Đông Doanh mà không liên quan tới phản tặc Tây Bắc”
“Nhưng cũng là phản tặc”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu tương lai cơ hội thì vẫn mưu phản”
“Thiên Phong đã nói chuyện này cho Sở Uyên, hắn là vua một nước, đương nhiên sẽ biết làm thế nào”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu Thẩm Thiên Lăng. “Đừng lo”
“Không biết lần này lại tổn thất bao nhiêu nữa”. Thẩm Thiên Lăng thở dài.
“Nếu Lý Uy Viễn không gây rối thì chiến dịch lần này cũng không đáng lo”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sở Uyên đã sớm chuẩn bị, lại được Đoạn Bạch Nguyệt giúp đỡ, không thắng cũng khó”
“Nếu Lý Uy Viễn gây rối thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
“Đây chính là điều ta muốn thương lượng với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Ta muốn đi Tây Bắc”
Thẩm Thiên Lăng hơi sửng sốt. “Bây giờ ư?”
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu Lý Uy Viễn gây chuyện, rất có thể dẫn đến cả chiến dịch thất bại”. Dù sao cũng là tướng quân thống lĩnh, không thể so với binh lính thông thường. Tuy hiện tại đã chứng minh hắn không liên quan tới các bộ tộc Tây Bắc, nhưng dù sao cũng có mưu đồ, khó tránh một ngày nào đó sẽ gây rối. Nếu Tần Thiếu Vũ ở đó, ít nhiều gì cũng tạo uy hiếp cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, rầu rĩ ôm lấy Tần Thiếu Vũ.
Sao phải rắc rối như vậy!
“Sư phụ rất thích ngươi, mọi người trên đảo cũng vậy”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Ta đã phái người mua về rất nhiều sách, sau này nếu buồn thì đọc sách rồi ngủ, có mọi người bên cạnh chắc cũng không đến mức nhàm chán”
“Ngươi phải cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng ôm chặt Tần Thiếu Vũ.
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Mau chóng đánh giặc xong, chúng ta mới thành thân được”
“Lúc nào thì xuất phát?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ ngừng một chút. “Ngày mốt”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy không nói gì, càng ôm chặt hắn hơn.
“Chíp!”. Cục Bông đứng ở trong sân nhìn một lát, sau đó quyết đoán xoay người đến phòng ông nội!
Quỷ Thủ Thần Y đang điều tức trong phòng, sau khi nghe tiếng động thì mở mắt, đúng lúc nhìn thấy Cục Bông nhảy vào, trong miệng còn ngậm một viên trân châu.
Vì vậy hắn nhanh chóng lấy từ dưới giường ra một cái hộp nhỏ, để Cục Bông bỏ trân châu vào.
Một phụ trách kiếm tiền, một phụ trách giữ tiền, hai ông cháu phối hợp rất tốt!
Tối hôm đó, sau khi rửa mặt xong thì Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường nhìn nam nhân của hắn.
“Ngủ sớm đi”. Tần Thiếu Vũ phất tay thổi tắt đèn.
…
Chẳng lẽ không muốn xx một chút ư, chỉ còn hai buổi tối cuối cùng trước khi xa nhau!
Thẩm Thiên Lăng vuốt ve tấm lưng Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ nhắm mắt lại.
Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, ai oán nhìn chằm chằm hắn suốt một phút đồng hồ trong bóng tối.
Tần Thiếu Vũ tiếp tục ngủ.
“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng ho khan.
Tần Thiếu Vũ tiếp tục tiếp tục ngủ.
Sở thích biến thái gì thế này! Thẩm tiểu thụ nằm xuống, ôm chăn lăn vào tường!
Tần Thiếu Vũ tiếp tục tiếp tục tiếp tục ngủ.
Nửa phút sau, Thẩm Thiên Lăng căm giận ngồi dậy, hung hăng cưỡi trên người hắn!
Tần Thiếu Vũ mắt vẫn nhắm, nhưng khoé miệng mỉm cười.
“Ngươi thật xấu xa!”. Thẩm Thiên Lăng trách móc hắn.
“Rõ ràng là Lăng nhi không muốn ngủ”. Tần Thiếu Vũ rất vô tội. “Ta vẫn nằm đây, chưa từng làm gì”
Chính vì chưa từng làm gì nên mới xấu xa đó! Đừng nói ngươi không muốn làm nha! Thẩm Thiên Lăng cởi áo, thuận tiện hóp bụng.
Tần Thiếu Vũ vươn tay đâm một cái.
Một lớp mỡ lập tức trồi ra!
Phụt.
“Cười muội ngươi!”. Thẩm tiểu thụ lột quần áo của hắn. “Gầy chết ngươi!”
Tần Thiếu Vũ nén cười, tuỳ ý hắn vứt quần áo của mình xuống đất.
“Được rồi, tiếp theo đến phiên ngươi”. Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên giường giả chết – ta sẽ không chủ động đâu.
Tần cung chủ ngây thơ nói. “Ta chẳng biết phải làm gì cả”
Không biết mới ghê! Thẩm Thiên Lăng oán giận. “Loài người các ngươi thật dối trá!”
“Hay là Lăng nhi dạy ta đi?”. Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, xoay người đè lên hắn.
“Lúc đầu đừng sờ lung tung!”. Thẩm tiểu thụ che lại “tiểu Lăng” mà kháng nghị!
“Vậy lúc đầu phải làm gì?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu gặm cắn trước ngực hắn.
Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói. “Chúng ta có thể nói chuyện yêu đương, rồi uống một chén rượu”. Cực kì lãng mạn!
“Không có hứng”. Tần Thiếu Vũ kéo màn che xuống. “Chúng ta xx xong rồi nói chuyện yêu đương”
Thẩm Thiên Lăng thở dài, biết ngay là nam nhân của hắn không có khí chất mà!
“Lần này không được phát ra âm thanh kì quái nữa”. Tần Thiếu Vũ ra điều kiện.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nói cứ như ta thèm khát lắm vậy!
“Cũng không cho đang làm một nửa thì đòi đi tè!”. Tần Thiếu Vũ nhéo “tiểu Lăng”.
“Nói lý lẽ chút đi!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. “Chuyện này ta không nhịn được”
“Lý lẽ là ai?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ mở chai thuốc mỡ ra.
Thẩm tiểu thụ tự giác im lặng.
“Vậy mới ngoan”. Tần Thiếu Vũ áp hai chân Thẩm Thiên Lăng lên ngực.
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhỏ giọng nói. “Thiếu hiệp, yamete!”
Tần Thiếu Vũ: …
Ánh mắt Thẩm tiểu thụ cực kì thiếu ăn đòn!
Kết quả là một giây sau, hắn đã bị cưỡng hiếp!
Rất hung bạo!
Thẩm tiểu thụ lệ rơi đầy mặt.
Nếu hoa cúc bị thương, có tin lão tử sẽ ly hôn với ngươi không!
Gió nhẹ lay động màn che, trong phòng đầy mùi hoa Nhiễm Sương.
Tiếng rên rỉ đứt quãng, dường như cả đêm không ngừng.
Bởi vì quyết định chính xác của Cục Bông nên đêm nay nó không bị quấy rầy, ngủ vô cùng ngon giấc!
Cho nên mới nói sự lựa chọn là rất quan trọng trong cuộc đời làm chim!
“Buồn ngủ”. Vào hừng đông, Thẩm Thiên Lăng còn đang mơ mơ màng màng lẩm bẩm.
Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên môi hắn, ôm càng chặt hơn, cho đến khi giữa hai người không còn khoảng cách.
Lại qua một đêm, Tần Thiếu Vũ dẫn mấy ám vệ lên thuyền rời đảo, hướng về phía Tây Bắc.
Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông đứng trên bờ, nhìn theo con thuyền biến mất trên mặt biển, vẫn không nỡ quay về.
“Chíp!”. Cục Bông rất hiểu chuyện, cọ cọ trong ngực hắn!
“Về thôi”. Ám vệ khoác áo cho Thẩm Thiên Lăng, đứng bên cạnh nói. “Bờ biển gió lớn, nếu công tử cảm lạnh thì cung chủ lại đau lòng”
“Đa tạ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mang tiểu phượng hoàng về nơi ở.
Không biết chừng nào mới về được…
Mà ở Tây Bắc, Diệp Cẩn đang nổi giận với Thẩm Thiên Phong!
“Chỉ đáp ứng đi vào do thám thôi, cũng không có gì quá mức”. Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ. “Vậy cũng giận ư?”
“Cái này mà gọi là không quá mức ư?”. Diệp Cẩn tức tối. “Ngươi biết họ Lý kia có vấn đề, sao còn phải nghe lệnh hắn?”
“Hắn chỉ có vấn đề ở Đông Doanh, không liên quan tới Tây Bắc”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu hắn muốn mưu phản cũng không chọn lúc này, mà sẽ đợi sau khi kết thúc chiến dịch”
“Vậy thì sao?”. Diệp Cẩn tiếp tục giận.
“Cho nên ta đáp ứng hắn, cũng tin rằng hắn sẽ không xem chiến sự Tây Bắc như trò đùa, sẽ không hãm hại ta ngay từ lúc đầu”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu hiện tại ta chết sẽ không có lợi gì cho hắn”
“Phi phi phi!”. Diệp Cẩn giậm chân. “Nói xúi quẩy gì đó!”
“Yên tâm đi, ta không sao”. Thẩm Thiên Phong an ủi. “Trễ nhất ba ngày sẽ trở về”
“Ta cùng đi với ngươi”. Diệp Cẩn rất quyết đoán.
“Ngươi?”. Thẩm Thiên Phong sửng sốt.
“Đúng vậy, ta!”. Diệp cốc chủ rất hung dữ. “Có ý kiến ư?”
“Ta giả trang nhân công, ngươi muốn đi chung thế nào?”. Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, vừa trắng vừa gầy, vừa tới thì sẽ bị người ta phát hiện sơ hở.
Diệp Cẩn: …
“Huống hồ nếu Hoàng thượng biết cũng sẽ không cho ngươi đi”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn. “Chỉ cần ở quân doanh chờ ta là được”
Chờ muội ngươi! Diệp Cẩn cực kì kiên trì, ta nhất định phải đi!
“Nghe lời”. Trước giờ Thẩm Thiên Phong rất nhẫn nại với hắn.
“Hay ta cũng giả trang?”. Diệp Cẩn hỏi.
“Muốn giả thành ai?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn nhìn trời nói. “Đại nương làm bếp”
Nếu không thể giả thành nam nhân cường tráng thì giả làm nữ nhân chắc cũng được mà?
Thẩm Thiên Phong: …
“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
“Ta đi tìm Sở Uyên”. Diệp Cẩn ra ngoài. “Nếu hắn không đáp ứng, chúng ta sẽ lập tức trở về”
Thẩm Thiên Phong không thể làm gì khác hơn ngoài đuổi kịp.
“Hoàng thượng”. Thị vệ ở ngoài cửa thông báo. “Thẩm đại thiếu và Diệp cốc chủ cầu kiến”
“Tiểu Cẩn? Cho bọn họ vào”. Sở Uyên nghe vậy hơi vui vẻ, thật khó thấy hắn chủ động đến đây…
Vì vậy chiều hôm đó Tần Thiếu Vũ tìm hắn về ăn cơm thì thấy một người một chim đang ngủ say sưa trên xích đu, miệng hơi há ra, vừa nhìn đã biết là ruột thịt!
“Heo”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
“Chíp!”. Cục Bông tỉnh dậy trước, sau khi lười biếng ngáp một cái thì lắc lư nhảy xuống đất.
“…Ta ngủ hả?”. Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng mở mắt.
“Nếu không thì đang làm gì?”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn khỏi ghế. “Cũng không sợ lạnh nữa”
“Hồi này trời vẫn còn sáng”. Thẩm Thiên Lăng duỗi người, vùi đầu vào ngực Tần Thiếu Vũ. “Chưa tỉnh ngủ”
“Chưa tỉnh ngủ cũng phải đi ăn”. Tần Thiếu Vũ dẫn hắn về. “Có làm gạch cua đậu hũ mà ngươi thích nhất”
Cục Bông nhảy theo sau, cực kì ngây thơ hoạt bát!
Thật là một nhà ba người hạnh phúc!
Sau khi ăn tối xong, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng ngồi trên nóc nhà ngắm trăng.
“Mới đó mà đã ba tháng rồi”. Thẩm Thiên Lăng cảm thán. “Thời gian trôi qua thật nhanh”
“Trên đảo không có chuyện gì lo nghĩ, mỗi ngày đương nhiên qua nhanh”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Sư phụ nói Hàn độc của ngươi đã hết phân nửa, một tháng sau sẽ hết sạch, sau này chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ít nhất trời mưa xuống đã không còn đau nữa”
Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên hôn một cái.
“Có chuyện muốn nói với ta sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Định thương lượng với ngươi”
“Chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Mấy hôm trước ta nhận được tin, tháng trước triều đình giả vờ thua ở chiến trận Tây Nam, mấy vạn đại quân chạy tán loạn, nghe nói bị Đoạn Bạch Nguyệt bắt được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bộ tộc Tây Bắc nghe vậy thì cho rằng Sở Uyên đã bị tổn thất lớn, cho nên kết thành đồng minh xuôi nam làm phản”
“Tây Bắc đã khai chiến ư?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình.
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ít nhất chứng tỏ Lý Uy Viễn chỉ liên kết với Đông Doanh mà không liên quan tới phản tặc Tây Bắc”
“Nhưng cũng là phản tặc”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu tương lai cơ hội thì vẫn mưu phản”
“Thiên Phong đã nói chuyện này cho Sở Uyên, hắn là vua một nước, đương nhiên sẽ biết làm thế nào”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu Thẩm Thiên Lăng. “Đừng lo”
“Không biết lần này lại tổn thất bao nhiêu nữa”. Thẩm Thiên Lăng thở dài.
“Nếu Lý Uy Viễn không gây rối thì chiến dịch lần này cũng không đáng lo”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sở Uyên đã sớm chuẩn bị, lại được Đoạn Bạch Nguyệt giúp đỡ, không thắng cũng khó”
“Nếu Lý Uy Viễn gây rối thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
“Đây chính là điều ta muốn thương lượng với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Ta muốn đi Tây Bắc”
Thẩm Thiên Lăng hơi sửng sốt. “Bây giờ ư?”
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu Lý Uy Viễn gây chuyện, rất có thể dẫn đến cả chiến dịch thất bại”. Dù sao cũng là tướng quân thống lĩnh, không thể so với binh lính thông thường. Tuy hiện tại đã chứng minh hắn không liên quan tới các bộ tộc Tây Bắc, nhưng dù sao cũng có mưu đồ, khó tránh một ngày nào đó sẽ gây rối. Nếu Tần Thiếu Vũ ở đó, ít nhiều gì cũng tạo uy hiếp cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, rầu rĩ ôm lấy Tần Thiếu Vũ.
Sao phải rắc rối như vậy!
“Sư phụ rất thích ngươi, mọi người trên đảo cũng vậy”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Ta đã phái người mua về rất nhiều sách, sau này nếu buồn thì đọc sách rồi ngủ, có mọi người bên cạnh chắc cũng không đến mức nhàm chán”
“Ngươi phải cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng ôm chặt Tần Thiếu Vũ.
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Mau chóng đánh giặc xong, chúng ta mới thành thân được”
“Lúc nào thì xuất phát?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ ngừng một chút. “Ngày mốt”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy không nói gì, càng ôm chặt hắn hơn.
“Chíp!”. Cục Bông đứng ở trong sân nhìn một lát, sau đó quyết đoán xoay người đến phòng ông nội!
Quỷ Thủ Thần Y đang điều tức trong phòng, sau khi nghe tiếng động thì mở mắt, đúng lúc nhìn thấy Cục Bông nhảy vào, trong miệng còn ngậm một viên trân châu.
Vì vậy hắn nhanh chóng lấy từ dưới giường ra một cái hộp nhỏ, để Cục Bông bỏ trân châu vào.
Một phụ trách kiếm tiền, một phụ trách giữ tiền, hai ông cháu phối hợp rất tốt!
Tối hôm đó, sau khi rửa mặt xong thì Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường nhìn nam nhân của hắn.
“Ngủ sớm đi”. Tần Thiếu Vũ phất tay thổi tắt đèn.
…
Chẳng lẽ không muốn xx một chút ư, chỉ còn hai buổi tối cuối cùng trước khi xa nhau!
Thẩm Thiên Lăng vuốt ve tấm lưng Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ nhắm mắt lại.
Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, ai oán nhìn chằm chằm hắn suốt một phút đồng hồ trong bóng tối.
Tần Thiếu Vũ tiếp tục ngủ.
“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng ho khan.
Tần Thiếu Vũ tiếp tục tiếp tục ngủ.
Sở thích biến thái gì thế này! Thẩm tiểu thụ nằm xuống, ôm chăn lăn vào tường!
Tần Thiếu Vũ tiếp tục tiếp tục tiếp tục ngủ.
Nửa phút sau, Thẩm Thiên Lăng căm giận ngồi dậy, hung hăng cưỡi trên người hắn!
Tần Thiếu Vũ mắt vẫn nhắm, nhưng khoé miệng mỉm cười.
“Ngươi thật xấu xa!”. Thẩm Thiên Lăng trách móc hắn.
“Rõ ràng là Lăng nhi không muốn ngủ”. Tần Thiếu Vũ rất vô tội. “Ta vẫn nằm đây, chưa từng làm gì”
Chính vì chưa từng làm gì nên mới xấu xa đó! Đừng nói ngươi không muốn làm nha! Thẩm Thiên Lăng cởi áo, thuận tiện hóp bụng.
Tần Thiếu Vũ vươn tay đâm một cái.
Một lớp mỡ lập tức trồi ra!
Phụt.
“Cười muội ngươi!”. Thẩm tiểu thụ lột quần áo của hắn. “Gầy chết ngươi!”
Tần Thiếu Vũ nén cười, tuỳ ý hắn vứt quần áo của mình xuống đất.
“Được rồi, tiếp theo đến phiên ngươi”. Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên giường giả chết – ta sẽ không chủ động đâu.
Tần cung chủ ngây thơ nói. “Ta chẳng biết phải làm gì cả”
Không biết mới ghê! Thẩm Thiên Lăng oán giận. “Loài người các ngươi thật dối trá!”
“Hay là Lăng nhi dạy ta đi?”. Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, xoay người đè lên hắn.
“Lúc đầu đừng sờ lung tung!”. Thẩm tiểu thụ che lại “tiểu Lăng” mà kháng nghị!
“Vậy lúc đầu phải làm gì?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu gặm cắn trước ngực hắn.
Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói. “Chúng ta có thể nói chuyện yêu đương, rồi uống một chén rượu”. Cực kì lãng mạn!
“Không có hứng”. Tần Thiếu Vũ kéo màn che xuống. “Chúng ta xx xong rồi nói chuyện yêu đương”
Thẩm Thiên Lăng thở dài, biết ngay là nam nhân của hắn không có khí chất mà!
“Lần này không được phát ra âm thanh kì quái nữa”. Tần Thiếu Vũ ra điều kiện.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nói cứ như ta thèm khát lắm vậy!
“Cũng không cho đang làm một nửa thì đòi đi tè!”. Tần Thiếu Vũ nhéo “tiểu Lăng”.
“Nói lý lẽ chút đi!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. “Chuyện này ta không nhịn được”
“Lý lẽ là ai?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ mở chai thuốc mỡ ra.
Thẩm tiểu thụ tự giác im lặng.
“Vậy mới ngoan”. Tần Thiếu Vũ áp hai chân Thẩm Thiên Lăng lên ngực.
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhỏ giọng nói. “Thiếu hiệp, yamete!”
Tần Thiếu Vũ: …
Ánh mắt Thẩm tiểu thụ cực kì thiếu ăn đòn!
Kết quả là một giây sau, hắn đã bị cưỡng hiếp!
Rất hung bạo!
Thẩm tiểu thụ lệ rơi đầy mặt.
Nếu hoa cúc bị thương, có tin lão tử sẽ ly hôn với ngươi không!
Gió nhẹ lay động màn che, trong phòng đầy mùi hoa Nhiễm Sương.
Tiếng rên rỉ đứt quãng, dường như cả đêm không ngừng.
Bởi vì quyết định chính xác của Cục Bông nên đêm nay nó không bị quấy rầy, ngủ vô cùng ngon giấc!
Cho nên mới nói sự lựa chọn là rất quan trọng trong cuộc đời làm chim!
“Buồn ngủ”. Vào hừng đông, Thẩm Thiên Lăng còn đang mơ mơ màng màng lẩm bẩm.
Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên môi hắn, ôm càng chặt hơn, cho đến khi giữa hai người không còn khoảng cách.
Lại qua một đêm, Tần Thiếu Vũ dẫn mấy ám vệ lên thuyền rời đảo, hướng về phía Tây Bắc.
Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông đứng trên bờ, nhìn theo con thuyền biến mất trên mặt biển, vẫn không nỡ quay về.
“Chíp!”. Cục Bông rất hiểu chuyện, cọ cọ trong ngực hắn!
“Về thôi”. Ám vệ khoác áo cho Thẩm Thiên Lăng, đứng bên cạnh nói. “Bờ biển gió lớn, nếu công tử cảm lạnh thì cung chủ lại đau lòng”
“Đa tạ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mang tiểu phượng hoàng về nơi ở.
Không biết chừng nào mới về được…
Mà ở Tây Bắc, Diệp Cẩn đang nổi giận với Thẩm Thiên Phong!
“Chỉ đáp ứng đi vào do thám thôi, cũng không có gì quá mức”. Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ. “Vậy cũng giận ư?”
“Cái này mà gọi là không quá mức ư?”. Diệp Cẩn tức tối. “Ngươi biết họ Lý kia có vấn đề, sao còn phải nghe lệnh hắn?”
“Hắn chỉ có vấn đề ở Đông Doanh, không liên quan tới Tây Bắc”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu hắn muốn mưu phản cũng không chọn lúc này, mà sẽ đợi sau khi kết thúc chiến dịch”
“Vậy thì sao?”. Diệp Cẩn tiếp tục giận.
“Cho nên ta đáp ứng hắn, cũng tin rằng hắn sẽ không xem chiến sự Tây Bắc như trò đùa, sẽ không hãm hại ta ngay từ lúc đầu”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu hiện tại ta chết sẽ không có lợi gì cho hắn”
“Phi phi phi!”. Diệp Cẩn giậm chân. “Nói xúi quẩy gì đó!”
“Yên tâm đi, ta không sao”. Thẩm Thiên Phong an ủi. “Trễ nhất ba ngày sẽ trở về”
“Ta cùng đi với ngươi”. Diệp Cẩn rất quyết đoán.
“Ngươi?”. Thẩm Thiên Phong sửng sốt.
“Đúng vậy, ta!”. Diệp cốc chủ rất hung dữ. “Có ý kiến ư?”
“Ta giả trang nhân công, ngươi muốn đi chung thế nào?”. Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, vừa trắng vừa gầy, vừa tới thì sẽ bị người ta phát hiện sơ hở.
Diệp Cẩn: …
“Huống hồ nếu Hoàng thượng biết cũng sẽ không cho ngươi đi”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn. “Chỉ cần ở quân doanh chờ ta là được”
Chờ muội ngươi! Diệp Cẩn cực kì kiên trì, ta nhất định phải đi!
“Nghe lời”. Trước giờ Thẩm Thiên Phong rất nhẫn nại với hắn.
“Hay ta cũng giả trang?”. Diệp Cẩn hỏi.
“Muốn giả thành ai?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn nhìn trời nói. “Đại nương làm bếp”
Nếu không thể giả thành nam nhân cường tráng thì giả làm nữ nhân chắc cũng được mà?
Thẩm Thiên Phong: …
“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
“Ta đi tìm Sở Uyên”. Diệp Cẩn ra ngoài. “Nếu hắn không đáp ứng, chúng ta sẽ lập tức trở về”
Thẩm Thiên Phong không thể làm gì khác hơn ngoài đuổi kịp.
“Hoàng thượng”. Thị vệ ở ngoài cửa thông báo. “Thẩm đại thiếu và Diệp cốc chủ cầu kiến”
“Tiểu Cẩn? Cho bọn họ vào”. Sở Uyên nghe vậy hơi vui vẻ, thật khó thấy hắn chủ động đến đây…
Bình luận facebook