Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Vài ngày sau, mọi người khởi hành đi quân doanh. Dọc đường đều là cát vàng, Thẩm Thiên Lăng tựa vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, cảm thấy mới mẻ.
“Còn rướn cổ nữa thì sẽ rớt ra ngoài”. Tần Thiếu Vũ buồn cười. “Đẹp vậy sao?”
“Cảnh sắc không giống Giang Nam”. Thẩm Thiên Lăng ngồi lại trong xe. “Nhìn không thấy điểm cuối”
“Tuy phong cảnh bao la hùng vĩ nhưng không giàu có và đông đúc bằng Giang Nam”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một ly trà. “Nếu có thể chọn, không ai chấp nhận sống lang thang, cả đời làm bạn với ngựa và dê. Nếu không thì cũng không có chiến dịch này”
Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Hoàng thượng cũng không dễ làm”
“Mặc kệ hắn có làm được hay không, không liên quan tới chúng ta”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào ngực. “Đừng nói đến người khác nữa, chúng ta đổi đề tài đi”
Thẩm Thiên Lăng lập tức cảnh giác nói. “Ta sẽ không xx trong xe ngựa với ngươi!”
Tần Thiếu Vũ: …
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì hung dữ.
Nam nhân của hắn rất biến thái.
Thật ra Tần cung chủ chỉ muốn hỏi hắn có muốn ăn gì hay không thôi. Nhưng nếu chủ đề đã kéo đến phương diện mà quần chúng yêu thích này thì Tần Thiếu Vũ vẫn phối hợp làm ra vẻ mặt mất mát. “Một lần cũng không được ư?”
“Nửa lần cũng không được!”. Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt.
“Đến hôn ta một chút”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Hôn xong sẽ không xx”
Thẩm Thiên Lăng hoài nghi. “Thật sao?”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nghiêm túc gật đầu. “Ta có gạt ngươi bao giờ chưa?”
“Ngươi vẫn thường xuyên gạt ta!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ. “Hôm qua còn nói muốn kiểm tra hàn độc!”. Kết quả là bị bóp bụng, sau đó còn bị cắn, quả thật phát điên!
“Khụ khụ”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Nói chung giữa xx trong xe ngựa và hôn một chút, chọn đi”
Thẩm Thiên Lăng thầm kháng nghị, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ đưa gò má tới.
Thẩm Thiên Lăng há miệng cắn một cái, lưu lại dấu răng tròn tròn.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
“Cung chủ”. Ám vệ ở bên ngoài xe ngựa gọi.
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ!
“Thuộc hạ hái cho công tử một ít táo đỏ, ăn lạ miệng”. Ám vệ vén rèm xe lên, ôm một giỏ trái cây màu đỏ tới.
“Cảm ơn”. Thẩm Thiên Lăng tò mò. “Trong sa mạc có trái cây ư?”
“Rất ngọt”. Ám vệ đặt giỏ lên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ. “Sa mạc quá lớn, đêm nay sợ là phải ngủ bên ngoài”
“Biết rồi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Ám vệ bối rối hỏi. “Cung chủ đau răng ư?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh che nửa mặt bên trái.
“Thuộc hạ đi xin một ít thuốc của Diệp cốc chủ nhé?”. Ám vệ rất thân thiết.
“Không cần”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ra ngoài đi, Lăng nhi muốn nghỉ ngơi”
“Vâng”. Ám vệ thức thời lui ra ngoài, thuận tiện băn khoăn không biết phu nhân có phải “có” rồi không, sao lại thích ngủ như vậy. Nếu “có” thì quá tuyệt vời!
“Đừng lấy ta làm bia đỡ đạn”. Thẩm Thiên Lăng nén cười. “Trên mặt có dấu răng cũng rất đẹp trai”
Vừa dứt lời, hắn đã bị Tần Thiếu Vũ ôm vào lòng, hôn ba bốn dấu trên cổ.
Thẩm Thiên Lăng dũng cảm từ chối một phen, nhưng rõ ràng không có hiệu quả, trái lại khiến xe ngựa lắc tới lắc lui, rất chấn động về mặt thị giác!
Ám vệ đồng loạt bịt mũi, Diệp Cẩn hết nói nổi nhìn trời, Vân Tuyệt Ca một tay ôm tiểu phượng hoàng, tự mình giục ngựa đi về phía trước. Cục Bông chôn trong thứ mềm nhũn, đôi mắt hạt đậu không hề nhắm lại!
Cuộc đời làm chim quả thật viên mãn!
Vì quan viên dọc đường được dặn phải chăm lo cho Diệp Cẩn, lại kính nể Tần Thiếu Vũ, cho nên đoạn đường này rất thông thuận. Ngoài trừ có người cố gắng nhìn Thẩm Thiên Lăng thì không có quá nhiều quấy rối.
Sau mấy ngày xóc nảy, mọi người rốt cuộc đến quân doanh vào một buổi sáng. Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống xe ngựa. “Đến rồi”
“Nơi này là doanh trại quân Sở sao?”. Nhìn lều trướng tiếp nối không ngừng trước mắt, Thẩm Thiên Lăng thật lòng nói. “Ta nghĩ chúng ta nhất định sẽ thắng”
Sở Uyên vừa ra tới nơi thì nghe được câu này, vì vậy cười nói. “Lời này trẫm thích”
“Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Lăng lần đầu tiên thấy Sở Uyên mặc áo giáp, thấy lấp lánh oai phong, cho nên không nhịn được nhìn nhiều một chút.
Tần Thiếu Vũ mặt không đổi sắc nói. “Lăng nhi dọc đường không khoẻ, ta dẫn hắn về nghỉ ngơi trước”
Thẩm Thiên Lăng bối rối, ai nói ta không khoẻ, rõ ràng rất khoẻ, đêm qua còn ăn một tô mì thịt bò lớn!
Sở Uyên gật đầu. “Tần cung chủ cứ tuỳ ý”
Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào quân doanh trước mặt bao nhiêu người.
Binh sĩ đồng loạt nước mắt lưng tròng, hình ảnh này thật đáng để nhìn một cái.
“Chíp!”. Cục Bông vừa tỉnh ngủ, lười biếng xoè cánh.
Vân Tuyệt Ca xoa đầu nó, ôm nó nhảy xuống xe ngựa.
“Oa”. Không ngờ trong xe ngựa còn có một cô nương, binh sĩ nơi đây đều chấn động.
Sở Uyên cũng khẽ nhíu mày. “Cô nương là…”
“Vân cô nương là bạn cũ của chúng ta”. Diệp Cẩn nói. “Nàng tinh thông Kỳ môn độn giáp, có lẽ sẽ nghĩ được cách phá Quỷ thành Tây Vực”
“Thật không?”. Sở Uyên nghe vậy vui vẻ.
“Sẽ cố hết sức”. Vân Tuyệt Ca hành lễ. “Tham kiến Hoàng thượng”
“Cô nương không cần đa lễ”. Sở Uyên đỡ lấy nàng, binh sĩ đồng loạt vỗ tay, bày tỏ hoan nghênh nhiệt liệt với nữ nhân duy nhất trong quân doanh.
Quả thật giống như lễ mừng năm mới.
Rất vui vẻ.
“Sau này đừng ôm ta trước mặt mọi người!”. Sau khi về phòng, Thẩm Thiên Lăng dùng gối bạo lực gia đình với nam nhân của hắn, mặt đỏ tới mang tai.
Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Sau này ngươi cũng đừng dùng ánh mắt này nhìn người khác”
“Ánh mắt gì?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối suy nghĩ một chút. “Ngươi nói Sở Uyên ư?”
Tần cung chủ lãnh khốc cam chịu.
Thẩm tiểu thụ cực kì oan uổng. “Ta chỉ hứng thú với y phục của hắn mà thôi”
“Đang êm đẹp, sao lại hứng thú với y phục của hắn?”. Tần cung chủ càng khó chịu.
Thẩm Thiên Lăng yên lặng bỏ qua ý định tìm được tiếng nói chung với hắn.
“Nếu ngươi muốn nhìn, ta sẽ thay chín mười bộ cho ngươi xem”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cởi hết ra cho ngươi xem cũng được, nhưng không cho phép nhìn người khác”
Thẩm Thiên Lăng bi phẫn nói. “Nhưng ta không muốn xem ngươi cởi sạch!”. Quả thật biến thái.
“Vậy ngươi cởi cho ta xem”. Tần Thiếu Vũ rất biết lắng nghe.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tại sao cho dù chủ đề là gì, nam nhân của hắn cũng có bản lĩnh chuyển đến cởi quần áo và xx vậy?
Thật không biết xấu hổ.
Mà bên kia doanh trại, sau khi Diệp Cẩn thu xếp chỗ ở cho Vân Tuyệt Ca xong thì mới về phòng mình. Vừa đẩy cửa ra hắn đã sửng sốt, trong phòng sạch sẽ, trên bàn còn đốt huân hương yêu thích, mùi thuốc đông y thoang thoảng, giống y như trước khi đi.
“Là đại thiếu gia căn dặn”. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang canh giữ ở nơi này nói. “Không biết chừng nào cốc chủ mới về, vì vậy mỗi ngày đều chuẩn bị”
Diệp Cẩn cực kì ngạo kiều mà khinh thường, sau đó xoay người ra ngoài.
“Cốc chủ đi đâu vậy?”. Ám vệ theo sau hắn.
“Nơi luyện binh”. Diệp Cẩn phóng lên ngựa, đi về phía tây.
Thẩm Thiên Phong đang ở trên đài cao chỉ huy thiên quân vạn mã bày binh bố trận, đột nhiên thấy một bóng dáng màu trắng chạy đến từ xa, trong nháy mắt hơi sửng sốt.
“Ai?”. Thủ vệ là người mới, không nhận ra Diệp Cẩn, vì vậy đưa tay cản hắn lại.
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang vẫn theo sau Diệp Cẩn, thấy vậy định bước lên, ai ngờ có người kéo lại.
Theo bản năng xoay người tấn công về phía sau, lại thấy lộ ra khuôn mặt tươi cười, cực kì thiếu ăn đòn!
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang: …
Khi nào thì theo tới vậy?
Ám vệ Truy Ảnh cung vỗ vai đồng nghiệp. “Ta dạy ngươi một chiêu”
“Chiêu gì?”. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cau mày.
Ám vệ Truy Ảnh cung xắn tay áo lên, đột nhiên giống như con báo mà xông lên phía trước ôm eo Diệp Cẩn.
“Ê!”. Diệp Cẩn còn đang cởi lệnh bài bên hông ra, bất chợt bị người ôm lên, vì vậy sợ hãi kêu thành tiếng.
Ám vệ ôm hắn đạp lên cọc gỗ, mượn lực bay lên đài.
Tuy Thẩm Thiên Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Diệp Cẩn bị người ôm tới đây, đương nhiên theo bản năng đến đoạt lại. Vì vậy thiên quân vạn mã bên dười có thể tận mắt thấy hình ảnh khí phách mà động lòng người là “Thẩm đại thiếu từ trên đài nhảy xuống, giống như giẫm trên đất bằng mà bước qua không trung, cướp Diệp cốc chủ vào lòng, lại mang hắn bay về đài cao”.
“Các ngươi uống lộn thuốc ư?”. Diệp Cẩn còn chưa hoàn hồn, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong thấp giọng nhắc nhở. “Tất cả mọi người đang nhìn”
Diệp Cẩn: …
Muốn chết.
Phó tướng xung quanh đồng loạt nhìn trời, tỏ ra rằng mình chẳng thấy gì cả.
“Tiếp tục thao luyện”. Thẩm Thiên Phong giao cờ lệnh cho những người còn lại, kéo Thẩm Thiên Phong vào trong góc. “Trở về lúc nào thế? Sao không báo trước một tiếng?”
“Có gì đâu mà báo”. Diệp Cẩn tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
“Tảng đá lạnh lắm, sao lại nói ngồi là ngồi”. Thẩm Thiên Phong ngồi xổm phía trước Diệp Cẩn. “Coi chừng cảm lạnh”
“Ngươi nghĩ ta muốn ngồi ư?”. Diệp Cẩn giận dữ nói. “Vừa bị điểm huyệt, tê chân!”
Cái gọi là cấp trên không đàng hoàng thì cấp dưới cũng hỗn loạn, Truy Ảnh cung dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy mang phạm trù Ma giáo!
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, cởi áo ngoài gấp lại đặt xuống bên cạnh hắn. “Ngồi lên đây”
Diệp Cẩn không khách khí đặt mông ngồi xuống.
Thẩm Thiên Phong bóp chân cho hắn. “Còn tưởng rằng một lúc lâu nữa ngươi mới về”
Vậy mà ngươi còn dọn phòng cho ta mỗi ngày! Diệp Cẩn ngạo kiểu cằn nhằn, sau đó hỏi. “Tình hình chiến đấu thế nào?”
“Không tốt cũng không tệ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Trừ Quỷ thành Tây Vực, chúng ta rất ít khi thất bại”
“Lần này Vân cô nương cũng theo chúng ta tới quân doanh”. Diệp Cẩn nói.
“Vân cô nương?”. Thẩm Thiên Phong hơi bất ngờ. “Vân Tuyệt Ca ư?”
Diệp Cẩn gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nàng tinh thông thứ này, không chừng có thể tìm ra phương pháp hoá giải”
“Ừ”. Diệp Cẩn rụt chân lại. “Ngươi đi luyện binh đi, ta ngồi ở đây một chút”
“Không luyện”. Thẩm Thiên Phong kéo hắn dậy. “Chúng ta về thôi”
Diệp Cẩn lầm bầm. “Coi chừng ta tố cáo với Sở Uyên rằng ngươi không làm tròn trách nhiệm”
Thẩm Thiên Phong kéo hắn đi xuống dưới. “Nếu vì vậy mà bị phạt, ta cũng chấp nhận”
Trong mắt Diệp Cẩn có ý cười, sóng vai với Thẩm Thiên Phong đi xuống.
Vì Quỷ thành Tây Vực rất đau đầu, cho nên sau khi ăn tối xong, Sở Uyên liền gọi mọi người đến doanh trướng tìm cách phá giải.
“Quỷ thành có hai chỗ đáng sợ”. Vân Tuyệt Ca nói. “Một là trận pháp, hai là khói độc. Nếu có thể giải quyết hai thứ này, Quỷ thành sẽ tự sụp đổ”
“Nói thì dễ”. Sở Uyên lắc đầu. “Muốn làm lại rất khó”
“Lúc trước ta bị nhốt ở Quỷ thành, cũng bị khói độc quấy phá”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc đầu còn tỉnh táo nhưng một thời gian sau sẽ gặp phải ảo giác, hơn nữa bên trong có trận pháp, người vào sẽ thấy không đầu không đuôi, rất dễ suy sụp”
“Nếu có thể tìm Vọng Quy hoa thì tốt rồi”. Diệp Cẩn nói. “Vọng Quy hoa có thể giải khói độc, lúc đó Vân cô nương có thể tìm hiểu rõ trận pháp, tấn công vào đại doanh của phản quân”
“Hay là ra sa mạc tìm thử xem?”. Thẩm Thiên Lăng đề nghị, thuận tiện mang một chút ý đồ riêng. Nếu tìm được Vọng Quy hoa, độc trong người Tần Thiếu Vũ sẽ giải hết.
“Nói thì dễ”. Sở Uyên thở dài. “Sa mạc dù sao cũng là địa bàn của Cổ Lực Hãn, nếu phái ít người đi sẽ khó tránh bị đánh lén, nếu phái nhiều người sợ rằng hắn sẽ đánh vào đại doanh. Địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, dù thế nào cũng có hại. Huống hồ Vọng Quy hoa nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy được, lại sinh trưởng sát mặt đất, muốn tìm phải tốn không ít công sức”
Cũng đúng. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ – ngươi tìm nhiều năm như vậy cũng không được cơ mà.
“Hay là nghĩ cách trà trộn vào trại địch?”. Một lát sau, Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nảy ra ý tưởng. “Dựa theo tình huống thông thường, người hạ độc đương nhiên sẽ có giải dược”
Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong nhìn nhau, nếu không còn con đường nào khác, đây quả thật là biện pháp.
“Trà trộn vào trại địch ư?”. Sở Uyên nghe vậy khẽ nhíu mày.
“Ta đi!”. Diệp Cẩn xung phong.
“Không cho!”. Sở Uyên cự tuyệt đầu tiên.
“Kinh nghiệm giang hồ của ngươi không đủ, không được đi”. Thẩm Thiên Phong cũng cự tuyệt.
“Ngươi nói ai kinh nghiệm giang hồ không đủ?”. Diệp Cẩn nổi giận.
Thẩm Thiên Phong thức thời im miệng.
“Ngươi nghe lầm rồi”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Thiên Phong nói trong thời kì chiến loạn, người bệnh rất đông, ngươi là đại phu tốt nhất ở đây, nếu đi rồi sẽ có nhiều tướng sĩ chịu khổ”
Tâm trạng Diệp Cẩn rất phức tạp. “Ngươi nghĩ những lời này nghe rất giống kinh nghiệm giang hồ không đủ ư?”. Kẻ ngốc cũng không tin!
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Thẩm Thiên Lăng cũng gật đầu theo.
“Chíp!”. Cục Bông ngồi trên bàn, cũng hớn hở gật đầu một cái, cực kì hoạt bát hiếu học.
Diệp Cẩn: …
“Ta đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trà trộn vào trại địch, chuyện này ta từng trải qua một lần ở Thiên Ổ Thuỷ trại, không ngại nhiều thêm lần nữa”
“Ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, chuyện này cũng không cần xung phong nhận việc nha!
“Đừng lo”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Dù có đi cũng không phải bây giờ, ta sẽ nghĩ cách thám thính trước”
Dù là lúc nào cũng không thể đi! Thẩm tiểu thụ thầm kêu gào, ngươi bị nghiện nằm vùng sao? Thiên Ổ Thuỷ trại lần trước đã đủ lo rồi, thế mà lần này lại muốn đi!
“Nếu muốn trà trộn vào cũng không phải không có cách”. Thẩm Thiên Phong vuốt cằm.
“Cách gì?”. Mọi người trăm miệng một lời hỏi.
“Cổ Lực Hãn có một tỷ tỷ tên là Mỹ Na Đạt, nghe đồn từ nhỏ đã thích mỹ nam tử, đặc biệt là những người da trắng thịt trơn”. Thẩm Thiên Phong nói. “Quan hệ giữa Cổ Lực Hãn và tỷ tỷ rất tốt, cho nên hắn thường cướp những nam nhân anh tuấn người Hán về cho nàng”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy da đầu tê rần, còn có chuyện này nữa sao?
Khẩu vị thật nặng.
“Còn rướn cổ nữa thì sẽ rớt ra ngoài”. Tần Thiếu Vũ buồn cười. “Đẹp vậy sao?”
“Cảnh sắc không giống Giang Nam”. Thẩm Thiên Lăng ngồi lại trong xe. “Nhìn không thấy điểm cuối”
“Tuy phong cảnh bao la hùng vĩ nhưng không giàu có và đông đúc bằng Giang Nam”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một ly trà. “Nếu có thể chọn, không ai chấp nhận sống lang thang, cả đời làm bạn với ngựa và dê. Nếu không thì cũng không có chiến dịch này”
Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Hoàng thượng cũng không dễ làm”
“Mặc kệ hắn có làm được hay không, không liên quan tới chúng ta”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào ngực. “Đừng nói đến người khác nữa, chúng ta đổi đề tài đi”
Thẩm Thiên Lăng lập tức cảnh giác nói. “Ta sẽ không xx trong xe ngựa với ngươi!”
Tần Thiếu Vũ: …
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì hung dữ.
Nam nhân của hắn rất biến thái.
Thật ra Tần cung chủ chỉ muốn hỏi hắn có muốn ăn gì hay không thôi. Nhưng nếu chủ đề đã kéo đến phương diện mà quần chúng yêu thích này thì Tần Thiếu Vũ vẫn phối hợp làm ra vẻ mặt mất mát. “Một lần cũng không được ư?”
“Nửa lần cũng không được!”. Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt.
“Đến hôn ta một chút”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Hôn xong sẽ không xx”
Thẩm Thiên Lăng hoài nghi. “Thật sao?”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nghiêm túc gật đầu. “Ta có gạt ngươi bao giờ chưa?”
“Ngươi vẫn thường xuyên gạt ta!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ. “Hôm qua còn nói muốn kiểm tra hàn độc!”. Kết quả là bị bóp bụng, sau đó còn bị cắn, quả thật phát điên!
“Khụ khụ”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Nói chung giữa xx trong xe ngựa và hôn một chút, chọn đi”
Thẩm Thiên Lăng thầm kháng nghị, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ đưa gò má tới.
Thẩm Thiên Lăng há miệng cắn một cái, lưu lại dấu răng tròn tròn.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
“Cung chủ”. Ám vệ ở bên ngoài xe ngựa gọi.
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ!
“Thuộc hạ hái cho công tử một ít táo đỏ, ăn lạ miệng”. Ám vệ vén rèm xe lên, ôm một giỏ trái cây màu đỏ tới.
“Cảm ơn”. Thẩm Thiên Lăng tò mò. “Trong sa mạc có trái cây ư?”
“Rất ngọt”. Ám vệ đặt giỏ lên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ. “Sa mạc quá lớn, đêm nay sợ là phải ngủ bên ngoài”
“Biết rồi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Ám vệ bối rối hỏi. “Cung chủ đau răng ư?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh che nửa mặt bên trái.
“Thuộc hạ đi xin một ít thuốc của Diệp cốc chủ nhé?”. Ám vệ rất thân thiết.
“Không cần”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ra ngoài đi, Lăng nhi muốn nghỉ ngơi”
“Vâng”. Ám vệ thức thời lui ra ngoài, thuận tiện băn khoăn không biết phu nhân có phải “có” rồi không, sao lại thích ngủ như vậy. Nếu “có” thì quá tuyệt vời!
“Đừng lấy ta làm bia đỡ đạn”. Thẩm Thiên Lăng nén cười. “Trên mặt có dấu răng cũng rất đẹp trai”
Vừa dứt lời, hắn đã bị Tần Thiếu Vũ ôm vào lòng, hôn ba bốn dấu trên cổ.
Thẩm Thiên Lăng dũng cảm từ chối một phen, nhưng rõ ràng không có hiệu quả, trái lại khiến xe ngựa lắc tới lắc lui, rất chấn động về mặt thị giác!
Ám vệ đồng loạt bịt mũi, Diệp Cẩn hết nói nổi nhìn trời, Vân Tuyệt Ca một tay ôm tiểu phượng hoàng, tự mình giục ngựa đi về phía trước. Cục Bông chôn trong thứ mềm nhũn, đôi mắt hạt đậu không hề nhắm lại!
Cuộc đời làm chim quả thật viên mãn!
Vì quan viên dọc đường được dặn phải chăm lo cho Diệp Cẩn, lại kính nể Tần Thiếu Vũ, cho nên đoạn đường này rất thông thuận. Ngoài trừ có người cố gắng nhìn Thẩm Thiên Lăng thì không có quá nhiều quấy rối.
Sau mấy ngày xóc nảy, mọi người rốt cuộc đến quân doanh vào một buổi sáng. Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống xe ngựa. “Đến rồi”
“Nơi này là doanh trại quân Sở sao?”. Nhìn lều trướng tiếp nối không ngừng trước mắt, Thẩm Thiên Lăng thật lòng nói. “Ta nghĩ chúng ta nhất định sẽ thắng”
Sở Uyên vừa ra tới nơi thì nghe được câu này, vì vậy cười nói. “Lời này trẫm thích”
“Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Lăng lần đầu tiên thấy Sở Uyên mặc áo giáp, thấy lấp lánh oai phong, cho nên không nhịn được nhìn nhiều một chút.
Tần Thiếu Vũ mặt không đổi sắc nói. “Lăng nhi dọc đường không khoẻ, ta dẫn hắn về nghỉ ngơi trước”
Thẩm Thiên Lăng bối rối, ai nói ta không khoẻ, rõ ràng rất khoẻ, đêm qua còn ăn một tô mì thịt bò lớn!
Sở Uyên gật đầu. “Tần cung chủ cứ tuỳ ý”
Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào quân doanh trước mặt bao nhiêu người.
Binh sĩ đồng loạt nước mắt lưng tròng, hình ảnh này thật đáng để nhìn một cái.
“Chíp!”. Cục Bông vừa tỉnh ngủ, lười biếng xoè cánh.
Vân Tuyệt Ca xoa đầu nó, ôm nó nhảy xuống xe ngựa.
“Oa”. Không ngờ trong xe ngựa còn có một cô nương, binh sĩ nơi đây đều chấn động.
Sở Uyên cũng khẽ nhíu mày. “Cô nương là…”
“Vân cô nương là bạn cũ của chúng ta”. Diệp Cẩn nói. “Nàng tinh thông Kỳ môn độn giáp, có lẽ sẽ nghĩ được cách phá Quỷ thành Tây Vực”
“Thật không?”. Sở Uyên nghe vậy vui vẻ.
“Sẽ cố hết sức”. Vân Tuyệt Ca hành lễ. “Tham kiến Hoàng thượng”
“Cô nương không cần đa lễ”. Sở Uyên đỡ lấy nàng, binh sĩ đồng loạt vỗ tay, bày tỏ hoan nghênh nhiệt liệt với nữ nhân duy nhất trong quân doanh.
Quả thật giống như lễ mừng năm mới.
Rất vui vẻ.
“Sau này đừng ôm ta trước mặt mọi người!”. Sau khi về phòng, Thẩm Thiên Lăng dùng gối bạo lực gia đình với nam nhân của hắn, mặt đỏ tới mang tai.
Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Sau này ngươi cũng đừng dùng ánh mắt này nhìn người khác”
“Ánh mắt gì?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối suy nghĩ một chút. “Ngươi nói Sở Uyên ư?”
Tần cung chủ lãnh khốc cam chịu.
Thẩm tiểu thụ cực kì oan uổng. “Ta chỉ hứng thú với y phục của hắn mà thôi”
“Đang êm đẹp, sao lại hứng thú với y phục của hắn?”. Tần cung chủ càng khó chịu.
Thẩm Thiên Lăng yên lặng bỏ qua ý định tìm được tiếng nói chung với hắn.
“Nếu ngươi muốn nhìn, ta sẽ thay chín mười bộ cho ngươi xem”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cởi hết ra cho ngươi xem cũng được, nhưng không cho phép nhìn người khác”
Thẩm Thiên Lăng bi phẫn nói. “Nhưng ta không muốn xem ngươi cởi sạch!”. Quả thật biến thái.
“Vậy ngươi cởi cho ta xem”. Tần Thiếu Vũ rất biết lắng nghe.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tại sao cho dù chủ đề là gì, nam nhân của hắn cũng có bản lĩnh chuyển đến cởi quần áo và xx vậy?
Thật không biết xấu hổ.
Mà bên kia doanh trại, sau khi Diệp Cẩn thu xếp chỗ ở cho Vân Tuyệt Ca xong thì mới về phòng mình. Vừa đẩy cửa ra hắn đã sửng sốt, trong phòng sạch sẽ, trên bàn còn đốt huân hương yêu thích, mùi thuốc đông y thoang thoảng, giống y như trước khi đi.
“Là đại thiếu gia căn dặn”. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang canh giữ ở nơi này nói. “Không biết chừng nào cốc chủ mới về, vì vậy mỗi ngày đều chuẩn bị”
Diệp Cẩn cực kì ngạo kiều mà khinh thường, sau đó xoay người ra ngoài.
“Cốc chủ đi đâu vậy?”. Ám vệ theo sau hắn.
“Nơi luyện binh”. Diệp Cẩn phóng lên ngựa, đi về phía tây.
Thẩm Thiên Phong đang ở trên đài cao chỉ huy thiên quân vạn mã bày binh bố trận, đột nhiên thấy một bóng dáng màu trắng chạy đến từ xa, trong nháy mắt hơi sửng sốt.
“Ai?”. Thủ vệ là người mới, không nhận ra Diệp Cẩn, vì vậy đưa tay cản hắn lại.
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang vẫn theo sau Diệp Cẩn, thấy vậy định bước lên, ai ngờ có người kéo lại.
Theo bản năng xoay người tấn công về phía sau, lại thấy lộ ra khuôn mặt tươi cười, cực kì thiếu ăn đòn!
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang: …
Khi nào thì theo tới vậy?
Ám vệ Truy Ảnh cung vỗ vai đồng nghiệp. “Ta dạy ngươi một chiêu”
“Chiêu gì?”. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cau mày.
Ám vệ Truy Ảnh cung xắn tay áo lên, đột nhiên giống như con báo mà xông lên phía trước ôm eo Diệp Cẩn.
“Ê!”. Diệp Cẩn còn đang cởi lệnh bài bên hông ra, bất chợt bị người ôm lên, vì vậy sợ hãi kêu thành tiếng.
Ám vệ ôm hắn đạp lên cọc gỗ, mượn lực bay lên đài.
Tuy Thẩm Thiên Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Diệp Cẩn bị người ôm tới đây, đương nhiên theo bản năng đến đoạt lại. Vì vậy thiên quân vạn mã bên dười có thể tận mắt thấy hình ảnh khí phách mà động lòng người là “Thẩm đại thiếu từ trên đài nhảy xuống, giống như giẫm trên đất bằng mà bước qua không trung, cướp Diệp cốc chủ vào lòng, lại mang hắn bay về đài cao”.
“Các ngươi uống lộn thuốc ư?”. Diệp Cẩn còn chưa hoàn hồn, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong thấp giọng nhắc nhở. “Tất cả mọi người đang nhìn”
Diệp Cẩn: …
Muốn chết.
Phó tướng xung quanh đồng loạt nhìn trời, tỏ ra rằng mình chẳng thấy gì cả.
“Tiếp tục thao luyện”. Thẩm Thiên Phong giao cờ lệnh cho những người còn lại, kéo Thẩm Thiên Phong vào trong góc. “Trở về lúc nào thế? Sao không báo trước một tiếng?”
“Có gì đâu mà báo”. Diệp Cẩn tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
“Tảng đá lạnh lắm, sao lại nói ngồi là ngồi”. Thẩm Thiên Phong ngồi xổm phía trước Diệp Cẩn. “Coi chừng cảm lạnh”
“Ngươi nghĩ ta muốn ngồi ư?”. Diệp Cẩn giận dữ nói. “Vừa bị điểm huyệt, tê chân!”
Cái gọi là cấp trên không đàng hoàng thì cấp dưới cũng hỗn loạn, Truy Ảnh cung dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy mang phạm trù Ma giáo!
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, cởi áo ngoài gấp lại đặt xuống bên cạnh hắn. “Ngồi lên đây”
Diệp Cẩn không khách khí đặt mông ngồi xuống.
Thẩm Thiên Phong bóp chân cho hắn. “Còn tưởng rằng một lúc lâu nữa ngươi mới về”
Vậy mà ngươi còn dọn phòng cho ta mỗi ngày! Diệp Cẩn ngạo kiểu cằn nhằn, sau đó hỏi. “Tình hình chiến đấu thế nào?”
“Không tốt cũng không tệ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Trừ Quỷ thành Tây Vực, chúng ta rất ít khi thất bại”
“Lần này Vân cô nương cũng theo chúng ta tới quân doanh”. Diệp Cẩn nói.
“Vân cô nương?”. Thẩm Thiên Phong hơi bất ngờ. “Vân Tuyệt Ca ư?”
Diệp Cẩn gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nàng tinh thông thứ này, không chừng có thể tìm ra phương pháp hoá giải”
“Ừ”. Diệp Cẩn rụt chân lại. “Ngươi đi luyện binh đi, ta ngồi ở đây một chút”
“Không luyện”. Thẩm Thiên Phong kéo hắn dậy. “Chúng ta về thôi”
Diệp Cẩn lầm bầm. “Coi chừng ta tố cáo với Sở Uyên rằng ngươi không làm tròn trách nhiệm”
Thẩm Thiên Phong kéo hắn đi xuống dưới. “Nếu vì vậy mà bị phạt, ta cũng chấp nhận”
Trong mắt Diệp Cẩn có ý cười, sóng vai với Thẩm Thiên Phong đi xuống.
Vì Quỷ thành Tây Vực rất đau đầu, cho nên sau khi ăn tối xong, Sở Uyên liền gọi mọi người đến doanh trướng tìm cách phá giải.
“Quỷ thành có hai chỗ đáng sợ”. Vân Tuyệt Ca nói. “Một là trận pháp, hai là khói độc. Nếu có thể giải quyết hai thứ này, Quỷ thành sẽ tự sụp đổ”
“Nói thì dễ”. Sở Uyên lắc đầu. “Muốn làm lại rất khó”
“Lúc trước ta bị nhốt ở Quỷ thành, cũng bị khói độc quấy phá”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc đầu còn tỉnh táo nhưng một thời gian sau sẽ gặp phải ảo giác, hơn nữa bên trong có trận pháp, người vào sẽ thấy không đầu không đuôi, rất dễ suy sụp”
“Nếu có thể tìm Vọng Quy hoa thì tốt rồi”. Diệp Cẩn nói. “Vọng Quy hoa có thể giải khói độc, lúc đó Vân cô nương có thể tìm hiểu rõ trận pháp, tấn công vào đại doanh của phản quân”
“Hay là ra sa mạc tìm thử xem?”. Thẩm Thiên Lăng đề nghị, thuận tiện mang một chút ý đồ riêng. Nếu tìm được Vọng Quy hoa, độc trong người Tần Thiếu Vũ sẽ giải hết.
“Nói thì dễ”. Sở Uyên thở dài. “Sa mạc dù sao cũng là địa bàn của Cổ Lực Hãn, nếu phái ít người đi sẽ khó tránh bị đánh lén, nếu phái nhiều người sợ rằng hắn sẽ đánh vào đại doanh. Địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, dù thế nào cũng có hại. Huống hồ Vọng Quy hoa nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy được, lại sinh trưởng sát mặt đất, muốn tìm phải tốn không ít công sức”
Cũng đúng. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ – ngươi tìm nhiều năm như vậy cũng không được cơ mà.
“Hay là nghĩ cách trà trộn vào trại địch?”. Một lát sau, Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nảy ra ý tưởng. “Dựa theo tình huống thông thường, người hạ độc đương nhiên sẽ có giải dược”
Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong nhìn nhau, nếu không còn con đường nào khác, đây quả thật là biện pháp.
“Trà trộn vào trại địch ư?”. Sở Uyên nghe vậy khẽ nhíu mày.
“Ta đi!”. Diệp Cẩn xung phong.
“Không cho!”. Sở Uyên cự tuyệt đầu tiên.
“Kinh nghiệm giang hồ của ngươi không đủ, không được đi”. Thẩm Thiên Phong cũng cự tuyệt.
“Ngươi nói ai kinh nghiệm giang hồ không đủ?”. Diệp Cẩn nổi giận.
Thẩm Thiên Phong thức thời im miệng.
“Ngươi nghe lầm rồi”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Thiên Phong nói trong thời kì chiến loạn, người bệnh rất đông, ngươi là đại phu tốt nhất ở đây, nếu đi rồi sẽ có nhiều tướng sĩ chịu khổ”
Tâm trạng Diệp Cẩn rất phức tạp. “Ngươi nghĩ những lời này nghe rất giống kinh nghiệm giang hồ không đủ ư?”. Kẻ ngốc cũng không tin!
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Thẩm Thiên Lăng cũng gật đầu theo.
“Chíp!”. Cục Bông ngồi trên bàn, cũng hớn hở gật đầu một cái, cực kì hoạt bát hiếu học.
Diệp Cẩn: …
“Ta đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trà trộn vào trại địch, chuyện này ta từng trải qua một lần ở Thiên Ổ Thuỷ trại, không ngại nhiều thêm lần nữa”
“Ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, chuyện này cũng không cần xung phong nhận việc nha!
“Đừng lo”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Dù có đi cũng không phải bây giờ, ta sẽ nghĩ cách thám thính trước”
Dù là lúc nào cũng không thể đi! Thẩm tiểu thụ thầm kêu gào, ngươi bị nghiện nằm vùng sao? Thiên Ổ Thuỷ trại lần trước đã đủ lo rồi, thế mà lần này lại muốn đi!
“Nếu muốn trà trộn vào cũng không phải không có cách”. Thẩm Thiên Phong vuốt cằm.
“Cách gì?”. Mọi người trăm miệng một lời hỏi.
“Cổ Lực Hãn có một tỷ tỷ tên là Mỹ Na Đạt, nghe đồn từ nhỏ đã thích mỹ nam tử, đặc biệt là những người da trắng thịt trơn”. Thẩm Thiên Phong nói. “Quan hệ giữa Cổ Lực Hãn và tỷ tỷ rất tốt, cho nên hắn thường cướp những nam nhân anh tuấn người Hán về cho nàng”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy da đầu tê rần, còn có chuyện này nữa sao?
Khẩu vị thật nặng.
Bình luận facebook