Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Sự thật chứng minh nội lực của Tần cung chủ rất thâm hậu, hai người đi chừng nửa nén nhang thì quả nhiên thấy một dòng suối nhỏ róc rách, bốn phía nở các đóa hoa nho nhỏ xum xuê, bướm trắng bay đầy trời, nhìn như cảnh tiên.
“Oa”. Thẩm Thiên Lăng mở to mắt.
“Thích chỗ này sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, so với cảnh đẹp nơi đây thì cách dựng cảnh trong phim ở kiếp trước thật chả ra gì!
“Vậy sau này chúng ta thường xuyên đến nhé?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau, giọng đầy dịu dàng và cưng chiều.
“Không muốn lắm”. Thẩm Thiên Lăng tiếc nuối lắc đầu. “Quá xa, hơn nữa đường xá còn xóc nảy”
Tần Thiếu Vũ: …
“Thanh hoa là loại nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần cung chủ xoay người hắn lại, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại. “Xa cũng không sao, sau này ta xây một cái y như thế ở Truy Ảnh cung cho ngươi xem là được rồi”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Được không?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn hắn.
Được thì được, nhưng vấn đề là hiện tại chúng ta không thảo luận chuyện này! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Chúng ta vẫn nên nói chuyện Hồng lão bang… ô!”
WTF, đừng tùy tiện hôn hít chứ!
Thật đáng ghét!
Sau một hồi triền miên, Tần Thiếu Vũ rốt cuộc buông ra. “Ngọt ghê”
Môi Thẩm Thiên Lăng tê dại, cực kì căm tức nhìn hắn.
Đừng nói những lời thoại rẻ tiền trong truyện ngôn tình này với ta, xuyên việt qua đã thấy nhiều rồi!
“Còn muốn hả?”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên.
Muốn muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, bực tức nói. “Không phải chúng ta đang tra án sao?”. Cứ ôm hôn mãi là thế nào?!
“Không còn cách nào khác”. Vẻ mặt Tần cung chủ rất vô tội. “Cảnh đẹp, phu nhân cũng đẹp”
Thẩm Thiên Lăng: …
Còn giả bộ vô tội thử xem, có tin ta lấy gạch đập nát mặt ngươi không?
Một con rắn mối màu bạc té từ trên cây xuống vai Thẩm Thiên Lăng, vô tội trợn to mắt.
Thẩm tiểu thụ sợ hết hồn, vươn tay hất xuống.
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sao lại trực tiếp dùng tay, không sợ có độc sao?”
“Không đâu”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Nếu có độc ngươi nhất định sẽ không để nó rớt xuống người ta”
Tần Thiếu Vũ nghe vậy sửng sốt, sau đó cười nói. “Những lời này thật ngoan, nhưng ngươi không mang theo Bích Lục Đồng bên người, không nghe lời chồng dạy, nếu lần sau còn tái phạm thì đánh đòn”
“Hôm qua tắm xong thì quên mất”. Thẩm Thiên Lăng thả con rắn mối xuống đất, đứng lên vỗ vào ngực hắn. “Được rồi, không gây sự nữa, chúng ta tới gần Thanh hoa nhìn xem”
“Gần Thanh hoa hay có trùng độc bò tới”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhớ cẩn thận một chút”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tay trong tay cùng hắn qua đó.
Bên dòng suối có rất nhiều tảng đá to, từng cụm hoa nhỏ màu tím thấp thoáng dưới lớp cỏ xanh, gần như nằm rạp trên đất, nếu không phải người tỉ mỉ thì chín phần sẽ bỏ qua.
“Là cái này sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Có gai nhỏ, đừng dùng tay sờ”
“Nhưng nhìn như không có ai hái qua”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm xuống nhìn kỹ. “Nhiều người của Thái Hồ bang trúng độc như vậy, đương nhiên cần không ít Thanh hoa, đâu thể hoàn chỉnh thế này được”
“Sợ là phải tìm kiếm một phen”. Tần Thiếu Vũ lau mồ hôi cho hắn. “Nóng không?”
“Hơi hơi, nhưng không sao”. Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn. “Chúng ta đi chỗ khác nhìn xem”
“Nếu đổi thành trước lúc mất trí nhớ, ngươi sẽ không quan tâm chuyện này đến vậy”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa nói.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy hơi chột dạ.
“Bây giờ đáng yêu hơn”. Tần Thiếu Vũ nắm chặt tay hắn. “Dù hơi nhiều chuyện nhưng ta vẫn thích”
Thẩm Thiên Lăng hơi >_<. Nhiều chuyện gì chứ, chính là khuếch trương chính nghĩa biết không! Hơn nữa làm một đại hiệp chính phái, ngươi đừng thể hiện ra khí chất của Ma giáo giáo chủ vậy chứ! Phượng Cửu Dạ nhìn qua còn giống người tốt hơn ngươi nữa!
“Nếu sau này nhớ tới chuyện trước kia thì cũng phải giữ bộ dạng như bây giờ đó”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Có biết không?”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cười cười với hắn. “Yên tâm, dù là bộ dạng gì thì ta cũng không cho phép ngươi buông tay”
Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Tuy tìm manh mối rất khô khan và buồn chán, nhưng nếu có tình nhân bên cạnh thì sẽ có vài phần thú vị. Nhất là bộ dạng Thẩm tiểu thụ ngồi xổm dưới đất nghiêm túc nhìn quanh, thật MOE không gì sánh được. Tần cung chủ phải nhịn lắm mới không trực tiếp đè hắn xuống xx!
“Chẳng có gì cả”. Sau nửa canh giờ, Thẩm Thiên Lăng thất vọng ngồi dưới tàng cây. “Hơn nữa còn nóng ghê”
“Về nhé?”. Tần Thiếu Vũ không nỡ để hắn phơi nắng. “Còn phức tạp hơn ta nghĩ, ta sẽ phái ám vệ Truy Ảnh cung tới đây”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng lau mồ hôi, thấy hơi chóng mặt.
“Thân thể sao lại kém quá vậy?”. Tần Thiếu Vũ ôm lấy hắn. “Mặt mũi trắng bệch”
“Chỉ là quá nóng mà thôi”. Thẩm Thiên Lăng bịt miệng, vỗ vỗ hắn. “Mau thả ta xuống”. Bỗng dưng muốn ói a a a!
Tần Thiếu Vũ mới vừa đặt hắn xuống đất thì Thẩm Thiên Lăng đã ôm cây nôn khan, dù chưa nôn ra cái gì nhưng cũng giày vò đến chóng mặt, một lúc sau thì mềm nhũn nằm trong lòng Tần Thiếu Vũ, vô lực nói. “Về đi”
“Là ta không tốt”. Tần cung chủ chỉnh lại tóc tai cho hắn, ôm nhanh trở về. “Sẽ không mang ngươi ra ngoài phơi nắng nữa”. Đã biết thân thể hắn không tốt lắm, thế nhưng không ngờ mới phơi ngoài trời một chút là bị cảm nắng.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng nắm áo hắn, trán hơi nhăn lại.
Lần này Đạp Tuyết Bạch rất thành thật, một đường vội vã mang hai người vào thành. Thẩm Thiên Lăng mê mang nên không chú ý độ dài thời gian. Thực tế là lúc hắn về đến nơi thì gần như hôn mê bất tỉnh.
“Thẩm công tử bị sao vậy?”. Hoa Đường đang chế thuốc trong viện, thấy hai người tới thì sợ hết hồn.
“Khó chịu”. Tần Thiếu Vũ đá văng cửa, ôm Thẩm Thiên Lăng vào phòng.
Hoa Đường cũng vội vàng đi theo.
“Chắc là bị cảm nắng”. Tần Thiếu Vũ vắt một cái khăn lạnh. “Khám cho hắn đi”
Hoa Đường đo nhiệt độ trên trán Thẩm Thiên Lăng. “Không giống bị cảm nắng”
Tần Thiếu Vũ tay hơi ngừng lại, buông khăn ra bước tới bên giường.
“Nóng đến đáng sợ”. Hoa Đường vừa kêu người mang băng tới, vừa bắt mạch cho hắn. “Hình như bị trúng độc”
“Trúng độc?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Cung chủ dẫn Thẩm công tử đi đâu vậy?”. Hoa Đường hỏi.
Tần Thiếu Vũ nói. “Ta dẫn hắn ra ngoại ô xem cánh đồng Thanh hoa”
“Vậy thì đúng rồi”. Hoa Đường nói. “Thẩm công tử không mang theo Bích Lục Đồng, cho nên chắc bị rận cắn. Cung chủ đừng lo, uống hai thang thuốc là không sao rồi”
“Ngươi chắc không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đương nhiên”. Hoa Đường nói. “Sau khi uống thuốc xong, trên cánh tay sẽ nổi một ít mẩn đỏ. Đó là chất độc trong cơ thể bị ép ra, không phải chuyện gì lớn lao”
“Sao ta không bị gì?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Vì trong quần áo của cung chủ có mùi Long Tiên Hương, rận sợ mùi này”. Hoa Đường nói. “Thuộc hạ đi lấy thuốc trước, độc tính của rận không mạnh, Thẩm công tử ngủ một lát sẽ tỉnh”
“Nếu không giải độc thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường hơi sửng sốt. “Tuy độc tính rất nhỏ nhưng quá bảy ngày thì e là sẽ phiền phức. Cung chủ… không muốn giải độc cho Thẩm công tử ư?”
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Đương nhiên không phải, sao ta lại muốn Lăng nhi trúng độc được”
“…?”. Hoa Đường khó hiểu.
“Chỉ muốn hỏi một chút mà thôi”. Tần Thiếu Vũ lại nói. “Giải độc cần vật gì?”
“Mười mấy miếng Đăng Lung quả còn tươi, nghiền thành nước rồi bỏ giấm vào ăn là được”. Hoa Đường nói. “Trong bảy ngày ăn canh cá quả nấu đậu đen, ngoại trừ giải độc còn có thể bồi bổ, sẽ nhanh khỏe hơn”
“Có phải phương thuốc đặc chế không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không phải”. Hoa Đường lắc đầu. “Những người hiểu biết một chút về độc dược và các thầy thuốc đều biết”
“Đi chuẩn bị thuốc cho Lăng nhi đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Việc này không được nói ra, thuận tiện gọi tiểu Ngũ tới”
“Vâng”. Hoa Đường gật đầu rời đi. Một lúc sau, Triệu Ngũ gõ cửa bước vào. “Cung chủ tìm ta có việc ư?”
“Phái người âm thầm điều tra một chút trong thành gần đây có ai mua Đăng Lung quả”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lại xem thử có ai mua cá quả”
Triệu Ngũ gật đầu, bối rối hỏi. “Sao phải tra cái này?”
“Có thể tìm được người hạ độc Thái Hồ bang”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đừng để người ngoài biết Truy Ảnh cung điều tra việc này, nhớ chưa?”
“Thuộc hạ hiểu rõ”. Triệu Ngũ nói. “Cung chủ cứ yên tâm”
Thẩm Thiên Lăng nằm trong phòng rên rỉ một chút, sau đó nhỏ giọng ho khan.
Triệu Ngũ thức thời rời đi. Tần Thiếu Vũ nhanh chóng trở lại bên giường, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đã tỉnh, có điều ánh mắt còn hơi mệt mỏi.
“Còn khó chịu không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Chóng mặt”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Ta bị sao vậy?”. Trí nhớ dường như dừng lại ở cánh đồng hoa ngoại ô, sau khi tỉnh thì đã nằm trên giường.
“Bị cảm nắng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Còn bị côn trùng cắn, có điều không sao, Hoa Đường đã chuẩn bị thuốc cho ngươi”
“Côn trùng?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ cúi người hôn nhẹ lên trán hắn. “Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt. Ngủ một giấc dậy sẽ không sao”
Thầm tiểu thụ cảm thấy hơi thất bại, không thể giúp đỡ thì thôi, lại còn tạo thêm phiền phức!
“Đừng nghĩ lung tung”. Tần Thiếu Vũ hiểu rõ các loại tâm trạng của hắn. “Không chừng chúng ta nhờ lần này ngươi trúng độc mà tìm ra người đứng sau màn”
Ngươi cứ nói quá. Thẩm Thiên Lăng mê mang, cũng không nghĩ nhiều, nhưng vẫn nắm tay hắn gật đầu. “Ừ”
Vì không cần chế biến nên Hoa Đường nhanh chóng mang giải dược tới, một bát nước trái cây màu vàng lớn, còn cho thêm giấm đen, hiệu quả thị giác không tốt nên mùi vị lại càng không ngon được.
“Chua”. Thẩm Thiên Lăng mới ngửi thôi mà mũi đã nhăn lại.
“Chua cũng phải uống”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Thuốc đắng dã tật”
“Ta rất nhớ thời đại có thuốc viên và thuốc con nhộng”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.
“Hả?”. Tần Thiếu Vũ nghe không hiểu.
“Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng ôm chăn hít sâu, sau đó điên cuồng xì xụp uống vào.
A A A chua chết người!
Sau khi đặt cái chén rỗng xuống, Thẩm Thiên Lăng vừa chuẩn bị vươn tay lấy đường thì môi đã bị đè lên, một viên đường nho nhỏ bị lưỡi Tần Thiếu Vũ đẩy vào miệng, có mùi trái cây ngọt.
Tình tiết này thật buồn nôn… Thẩm tiểu thụ vừa oán thầm vừa triền miên hôn môi!
Tuy trúng độc rất khó chịu nhưng trong lòng hơi dễ chịu!
“Nghỉ ngơi cho tốt đi”. Sau khi hôn, Tần Thiếu Vũ nhét Thẩm Thiên Lăng vào trong chăn. “Ta ở ngay bên ngoài”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn hắn ra khỏi phòng.
Thật ra sau khi uống chén thuốc hắc ám kia xong thì hoàn toàn hết buồn ngủ, có điều Tần Thiếu Vũ có rất nhiều việc phải xử lý, nên phải hiểu chuyện một chút.
Nhất định phải LIKE một cái!
“Tần cung chủ”. Một lát sau, Giang Giao Long đến tận cửa. “Nghe nói hôm nay cung chủ ra khỏi thành?”
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Hồng bang chủ trúng Lao Sơn Bạch Xà Thảo, ta vốn muốn ra cánh đồng hoa gần đây điều tra, xem có thể tìm được manh mối gì không”
“Có tra được gì không?”. Giang Giao Long hỏi.
Hoa Đường bưng một chén thuốc vào cửa. Lần này là xua tan nhiệt khí, phơi nắng bên ngoài lâu như vậy, Thẩm Thiên Lăng ít nhiều gì cũng bị cảm nắng.
“Phong cảnh ngoại ô đẹp không gì sánh được”. Tần Thiếu Vũ nói.
Ặc? Giang Giao Long hơi >_<. Chủ đề câu chuyện không phải là Lao Sơn Bạch Xà Thảo ư? Sao lại tới phong cảnh rồi?
“Cung…”. Hoa Đường vào rồi mới phát hiện có người ngoài, vì vậy sửng sốt.
“Tần cung chủ bị bệnh sao?”. Nghe được mùi thuốc đông y, Giang Giao Long tò mò.
“Không phải ta, mà là Lăng nhi”. Khóe miệng Tần Thiếu Vũ cong lên, cực kì tà mị!
“Thẩm công tử bị sao vậy?”. Giang Giao Long thân thiết hỏi.
“Ta nói rồi, phong cảnh ngoại ô rất đẹp”. Tần Thiếu Vũ nhìn Hoa Đường cười.
Tả hộ pháp đặt chén thuốc lên bàn, bình tĩnh lấy trong ngực ra một chiếc bình sứ trắng. “Một ngày bốn lần, Cung chủ nhớ bôi thuốc đúng hạn cho Thẩm công tử, chuyện phòng the phải bớt một chút, nếu không thân thể phu nhân không chịu nổi”
Giang Giao Long: …
“Chê cười rồi”. Tần Thiếu Vũ nhét bình sứ vào trong tay áo. “Nếu Giang trại chủ không có việc gấp, ta muốn vào xem Lăng nhi”
“Đương nhiên đương nhiên, Thẩm công tử quan trọng hơn”. Giang Giao Long tỏ ra thấu hiểu. “Ta chỉ đến nói với Tần cung chủ một tiếng, ngày mốt các môn phái sẽ tụ tập cùng bàn chuyện tiêu diệt Ma giáo, xin Tần cung chủ đừng quên”
“Thiên Phong chừng nào tới?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Chắc phải bảy ngày nữa”. Giang Giao Long nói. “Có điều nếu tiếp tục kéo dài, sợ rằng Ma giáo ngày càng kiêu ngạo, cho nên vẫn bàn trước một ít, chắc Thẩm đại hiệp cũng thứ lỗi”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ta nhất định sẽ đến đúng giờ”
“Oa”. Thẩm Thiên Lăng mở to mắt.
“Thích chỗ này sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, so với cảnh đẹp nơi đây thì cách dựng cảnh trong phim ở kiếp trước thật chả ra gì!
“Vậy sau này chúng ta thường xuyên đến nhé?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau, giọng đầy dịu dàng và cưng chiều.
“Không muốn lắm”. Thẩm Thiên Lăng tiếc nuối lắc đầu. “Quá xa, hơn nữa đường xá còn xóc nảy”
Tần Thiếu Vũ: …
“Thanh hoa là loại nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần cung chủ xoay người hắn lại, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại. “Xa cũng không sao, sau này ta xây một cái y như thế ở Truy Ảnh cung cho ngươi xem là được rồi”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Được không?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn hắn.
Được thì được, nhưng vấn đề là hiện tại chúng ta không thảo luận chuyện này! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Chúng ta vẫn nên nói chuyện Hồng lão bang… ô!”
WTF, đừng tùy tiện hôn hít chứ!
Thật đáng ghét!
Sau một hồi triền miên, Tần Thiếu Vũ rốt cuộc buông ra. “Ngọt ghê”
Môi Thẩm Thiên Lăng tê dại, cực kì căm tức nhìn hắn.
Đừng nói những lời thoại rẻ tiền trong truyện ngôn tình này với ta, xuyên việt qua đã thấy nhiều rồi!
“Còn muốn hả?”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên.
Muốn muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, bực tức nói. “Không phải chúng ta đang tra án sao?”. Cứ ôm hôn mãi là thế nào?!
“Không còn cách nào khác”. Vẻ mặt Tần cung chủ rất vô tội. “Cảnh đẹp, phu nhân cũng đẹp”
Thẩm Thiên Lăng: …
Còn giả bộ vô tội thử xem, có tin ta lấy gạch đập nát mặt ngươi không?
Một con rắn mối màu bạc té từ trên cây xuống vai Thẩm Thiên Lăng, vô tội trợn to mắt.
Thẩm tiểu thụ sợ hết hồn, vươn tay hất xuống.
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sao lại trực tiếp dùng tay, không sợ có độc sao?”
“Không đâu”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Nếu có độc ngươi nhất định sẽ không để nó rớt xuống người ta”
Tần Thiếu Vũ nghe vậy sửng sốt, sau đó cười nói. “Những lời này thật ngoan, nhưng ngươi không mang theo Bích Lục Đồng bên người, không nghe lời chồng dạy, nếu lần sau còn tái phạm thì đánh đòn”
“Hôm qua tắm xong thì quên mất”. Thẩm Thiên Lăng thả con rắn mối xuống đất, đứng lên vỗ vào ngực hắn. “Được rồi, không gây sự nữa, chúng ta tới gần Thanh hoa nhìn xem”
“Gần Thanh hoa hay có trùng độc bò tới”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhớ cẩn thận một chút”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tay trong tay cùng hắn qua đó.
Bên dòng suối có rất nhiều tảng đá to, từng cụm hoa nhỏ màu tím thấp thoáng dưới lớp cỏ xanh, gần như nằm rạp trên đất, nếu không phải người tỉ mỉ thì chín phần sẽ bỏ qua.
“Là cái này sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Có gai nhỏ, đừng dùng tay sờ”
“Nhưng nhìn như không có ai hái qua”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm xuống nhìn kỹ. “Nhiều người của Thái Hồ bang trúng độc như vậy, đương nhiên cần không ít Thanh hoa, đâu thể hoàn chỉnh thế này được”
“Sợ là phải tìm kiếm một phen”. Tần Thiếu Vũ lau mồ hôi cho hắn. “Nóng không?”
“Hơi hơi, nhưng không sao”. Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn. “Chúng ta đi chỗ khác nhìn xem”
“Nếu đổi thành trước lúc mất trí nhớ, ngươi sẽ không quan tâm chuyện này đến vậy”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa nói.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy hơi chột dạ.
“Bây giờ đáng yêu hơn”. Tần Thiếu Vũ nắm chặt tay hắn. “Dù hơi nhiều chuyện nhưng ta vẫn thích”
Thẩm Thiên Lăng hơi >_<. Nhiều chuyện gì chứ, chính là khuếch trương chính nghĩa biết không! Hơn nữa làm một đại hiệp chính phái, ngươi đừng thể hiện ra khí chất của Ma giáo giáo chủ vậy chứ! Phượng Cửu Dạ nhìn qua còn giống người tốt hơn ngươi nữa!
“Nếu sau này nhớ tới chuyện trước kia thì cũng phải giữ bộ dạng như bây giờ đó”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Có biết không?”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cười cười với hắn. “Yên tâm, dù là bộ dạng gì thì ta cũng không cho phép ngươi buông tay”
Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Tuy tìm manh mối rất khô khan và buồn chán, nhưng nếu có tình nhân bên cạnh thì sẽ có vài phần thú vị. Nhất là bộ dạng Thẩm tiểu thụ ngồi xổm dưới đất nghiêm túc nhìn quanh, thật MOE không gì sánh được. Tần cung chủ phải nhịn lắm mới không trực tiếp đè hắn xuống xx!
“Chẳng có gì cả”. Sau nửa canh giờ, Thẩm Thiên Lăng thất vọng ngồi dưới tàng cây. “Hơn nữa còn nóng ghê”
“Về nhé?”. Tần Thiếu Vũ không nỡ để hắn phơi nắng. “Còn phức tạp hơn ta nghĩ, ta sẽ phái ám vệ Truy Ảnh cung tới đây”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng lau mồ hôi, thấy hơi chóng mặt.
“Thân thể sao lại kém quá vậy?”. Tần Thiếu Vũ ôm lấy hắn. “Mặt mũi trắng bệch”
“Chỉ là quá nóng mà thôi”. Thẩm Thiên Lăng bịt miệng, vỗ vỗ hắn. “Mau thả ta xuống”. Bỗng dưng muốn ói a a a!
Tần Thiếu Vũ mới vừa đặt hắn xuống đất thì Thẩm Thiên Lăng đã ôm cây nôn khan, dù chưa nôn ra cái gì nhưng cũng giày vò đến chóng mặt, một lúc sau thì mềm nhũn nằm trong lòng Tần Thiếu Vũ, vô lực nói. “Về đi”
“Là ta không tốt”. Tần cung chủ chỉnh lại tóc tai cho hắn, ôm nhanh trở về. “Sẽ không mang ngươi ra ngoài phơi nắng nữa”. Đã biết thân thể hắn không tốt lắm, thế nhưng không ngờ mới phơi ngoài trời một chút là bị cảm nắng.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng nắm áo hắn, trán hơi nhăn lại.
Lần này Đạp Tuyết Bạch rất thành thật, một đường vội vã mang hai người vào thành. Thẩm Thiên Lăng mê mang nên không chú ý độ dài thời gian. Thực tế là lúc hắn về đến nơi thì gần như hôn mê bất tỉnh.
“Thẩm công tử bị sao vậy?”. Hoa Đường đang chế thuốc trong viện, thấy hai người tới thì sợ hết hồn.
“Khó chịu”. Tần Thiếu Vũ đá văng cửa, ôm Thẩm Thiên Lăng vào phòng.
Hoa Đường cũng vội vàng đi theo.
“Chắc là bị cảm nắng”. Tần Thiếu Vũ vắt một cái khăn lạnh. “Khám cho hắn đi”
Hoa Đường đo nhiệt độ trên trán Thẩm Thiên Lăng. “Không giống bị cảm nắng”
Tần Thiếu Vũ tay hơi ngừng lại, buông khăn ra bước tới bên giường.
“Nóng đến đáng sợ”. Hoa Đường vừa kêu người mang băng tới, vừa bắt mạch cho hắn. “Hình như bị trúng độc”
“Trúng độc?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Cung chủ dẫn Thẩm công tử đi đâu vậy?”. Hoa Đường hỏi.
Tần Thiếu Vũ nói. “Ta dẫn hắn ra ngoại ô xem cánh đồng Thanh hoa”
“Vậy thì đúng rồi”. Hoa Đường nói. “Thẩm công tử không mang theo Bích Lục Đồng, cho nên chắc bị rận cắn. Cung chủ đừng lo, uống hai thang thuốc là không sao rồi”
“Ngươi chắc không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đương nhiên”. Hoa Đường nói. “Sau khi uống thuốc xong, trên cánh tay sẽ nổi một ít mẩn đỏ. Đó là chất độc trong cơ thể bị ép ra, không phải chuyện gì lớn lao”
“Sao ta không bị gì?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Vì trong quần áo của cung chủ có mùi Long Tiên Hương, rận sợ mùi này”. Hoa Đường nói. “Thuộc hạ đi lấy thuốc trước, độc tính của rận không mạnh, Thẩm công tử ngủ một lát sẽ tỉnh”
“Nếu không giải độc thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường hơi sửng sốt. “Tuy độc tính rất nhỏ nhưng quá bảy ngày thì e là sẽ phiền phức. Cung chủ… không muốn giải độc cho Thẩm công tử ư?”
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Đương nhiên không phải, sao ta lại muốn Lăng nhi trúng độc được”
“…?”. Hoa Đường khó hiểu.
“Chỉ muốn hỏi một chút mà thôi”. Tần Thiếu Vũ lại nói. “Giải độc cần vật gì?”
“Mười mấy miếng Đăng Lung quả còn tươi, nghiền thành nước rồi bỏ giấm vào ăn là được”. Hoa Đường nói. “Trong bảy ngày ăn canh cá quả nấu đậu đen, ngoại trừ giải độc còn có thể bồi bổ, sẽ nhanh khỏe hơn”
“Có phải phương thuốc đặc chế không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không phải”. Hoa Đường lắc đầu. “Những người hiểu biết một chút về độc dược và các thầy thuốc đều biết”
“Đi chuẩn bị thuốc cho Lăng nhi đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Việc này không được nói ra, thuận tiện gọi tiểu Ngũ tới”
“Vâng”. Hoa Đường gật đầu rời đi. Một lúc sau, Triệu Ngũ gõ cửa bước vào. “Cung chủ tìm ta có việc ư?”
“Phái người âm thầm điều tra một chút trong thành gần đây có ai mua Đăng Lung quả”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lại xem thử có ai mua cá quả”
Triệu Ngũ gật đầu, bối rối hỏi. “Sao phải tra cái này?”
“Có thể tìm được người hạ độc Thái Hồ bang”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đừng để người ngoài biết Truy Ảnh cung điều tra việc này, nhớ chưa?”
“Thuộc hạ hiểu rõ”. Triệu Ngũ nói. “Cung chủ cứ yên tâm”
Thẩm Thiên Lăng nằm trong phòng rên rỉ một chút, sau đó nhỏ giọng ho khan.
Triệu Ngũ thức thời rời đi. Tần Thiếu Vũ nhanh chóng trở lại bên giường, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đã tỉnh, có điều ánh mắt còn hơi mệt mỏi.
“Còn khó chịu không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Chóng mặt”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Ta bị sao vậy?”. Trí nhớ dường như dừng lại ở cánh đồng hoa ngoại ô, sau khi tỉnh thì đã nằm trên giường.
“Bị cảm nắng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Còn bị côn trùng cắn, có điều không sao, Hoa Đường đã chuẩn bị thuốc cho ngươi”
“Côn trùng?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ cúi người hôn nhẹ lên trán hắn. “Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt. Ngủ một giấc dậy sẽ không sao”
Thầm tiểu thụ cảm thấy hơi thất bại, không thể giúp đỡ thì thôi, lại còn tạo thêm phiền phức!
“Đừng nghĩ lung tung”. Tần Thiếu Vũ hiểu rõ các loại tâm trạng của hắn. “Không chừng chúng ta nhờ lần này ngươi trúng độc mà tìm ra người đứng sau màn”
Ngươi cứ nói quá. Thẩm Thiên Lăng mê mang, cũng không nghĩ nhiều, nhưng vẫn nắm tay hắn gật đầu. “Ừ”
Vì không cần chế biến nên Hoa Đường nhanh chóng mang giải dược tới, một bát nước trái cây màu vàng lớn, còn cho thêm giấm đen, hiệu quả thị giác không tốt nên mùi vị lại càng không ngon được.
“Chua”. Thẩm Thiên Lăng mới ngửi thôi mà mũi đã nhăn lại.
“Chua cũng phải uống”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Thuốc đắng dã tật”
“Ta rất nhớ thời đại có thuốc viên và thuốc con nhộng”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.
“Hả?”. Tần Thiếu Vũ nghe không hiểu.
“Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng ôm chăn hít sâu, sau đó điên cuồng xì xụp uống vào.
A A A chua chết người!
Sau khi đặt cái chén rỗng xuống, Thẩm Thiên Lăng vừa chuẩn bị vươn tay lấy đường thì môi đã bị đè lên, một viên đường nho nhỏ bị lưỡi Tần Thiếu Vũ đẩy vào miệng, có mùi trái cây ngọt.
Tình tiết này thật buồn nôn… Thẩm tiểu thụ vừa oán thầm vừa triền miên hôn môi!
Tuy trúng độc rất khó chịu nhưng trong lòng hơi dễ chịu!
“Nghỉ ngơi cho tốt đi”. Sau khi hôn, Tần Thiếu Vũ nhét Thẩm Thiên Lăng vào trong chăn. “Ta ở ngay bên ngoài”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn hắn ra khỏi phòng.
Thật ra sau khi uống chén thuốc hắc ám kia xong thì hoàn toàn hết buồn ngủ, có điều Tần Thiếu Vũ có rất nhiều việc phải xử lý, nên phải hiểu chuyện một chút.
Nhất định phải LIKE một cái!
“Tần cung chủ”. Một lát sau, Giang Giao Long đến tận cửa. “Nghe nói hôm nay cung chủ ra khỏi thành?”
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Hồng bang chủ trúng Lao Sơn Bạch Xà Thảo, ta vốn muốn ra cánh đồng hoa gần đây điều tra, xem có thể tìm được manh mối gì không”
“Có tra được gì không?”. Giang Giao Long hỏi.
Hoa Đường bưng một chén thuốc vào cửa. Lần này là xua tan nhiệt khí, phơi nắng bên ngoài lâu như vậy, Thẩm Thiên Lăng ít nhiều gì cũng bị cảm nắng.
“Phong cảnh ngoại ô đẹp không gì sánh được”. Tần Thiếu Vũ nói.
Ặc? Giang Giao Long hơi >_<. Chủ đề câu chuyện không phải là Lao Sơn Bạch Xà Thảo ư? Sao lại tới phong cảnh rồi?
“Cung…”. Hoa Đường vào rồi mới phát hiện có người ngoài, vì vậy sửng sốt.
“Tần cung chủ bị bệnh sao?”. Nghe được mùi thuốc đông y, Giang Giao Long tò mò.
“Không phải ta, mà là Lăng nhi”. Khóe miệng Tần Thiếu Vũ cong lên, cực kì tà mị!
“Thẩm công tử bị sao vậy?”. Giang Giao Long thân thiết hỏi.
“Ta nói rồi, phong cảnh ngoại ô rất đẹp”. Tần Thiếu Vũ nhìn Hoa Đường cười.
Tả hộ pháp đặt chén thuốc lên bàn, bình tĩnh lấy trong ngực ra một chiếc bình sứ trắng. “Một ngày bốn lần, Cung chủ nhớ bôi thuốc đúng hạn cho Thẩm công tử, chuyện phòng the phải bớt một chút, nếu không thân thể phu nhân không chịu nổi”
Giang Giao Long: …
“Chê cười rồi”. Tần Thiếu Vũ nhét bình sứ vào trong tay áo. “Nếu Giang trại chủ không có việc gấp, ta muốn vào xem Lăng nhi”
“Đương nhiên đương nhiên, Thẩm công tử quan trọng hơn”. Giang Giao Long tỏ ra thấu hiểu. “Ta chỉ đến nói với Tần cung chủ một tiếng, ngày mốt các môn phái sẽ tụ tập cùng bàn chuyện tiêu diệt Ma giáo, xin Tần cung chủ đừng quên”
“Thiên Phong chừng nào tới?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Chắc phải bảy ngày nữa”. Giang Giao Long nói. “Có điều nếu tiếp tục kéo dài, sợ rằng Ma giáo ngày càng kiêu ngạo, cho nên vẫn bàn trước một ít, chắc Thẩm đại hiệp cũng thứ lỗi”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ta nhất định sẽ đến đúng giờ”
Bình luận facebook