Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
“Đã ngủ với người ta rồi, không cho ly hôn”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Không thì ngươi chính là đồ bội tình bạc nghĩa”
Thẩm tiểu thụ nghe vậy giận dữ, rốt cuộc ai ngủ với ai nha?
“Dưa leo ngốc”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, lau miệng cho hắn. “Ăn cơm xong có muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Đau hông”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, hơn nữa hoa cúc cũng vô cùng đau!
“Chúng ta không đi xa, chỉ quanh quẩn trong sân thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ra hít thở không khí cũng tốt”
Trong phòng quả thật hơi bức bối, Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mặc quần áo tử tế cùng hắn đi bộ trong sân.
Tuy ánh nắng gay gắt nhưng trong vườn cây cối xum xuê, lại ở vùng sông nước nên cũng không nóng, thậm chí còn có chút mát mẻ.
Tướng đi của Thẩm Thiên Lăng không được tự nhiên, nhìn xa y như vịt, còn phải đỡ thắt lưng!
Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà chậc chậc, phu nhân nhìn như có bầu ấy!
Cung chủ nhà ta thật dũng mãnh!
Ưỡn ngực đầy kiêu ngạo!
“Sau này hai năm một lần!”. Eo Thẩm Thiên Lăng đau nhức, vì vậy giận chó đánh mèo Tần cung chủ một chút!
Tần Thiếu Vũ bế hắn lên ghế dựa. “Muốn ăn dưa hấu ướp lạnh không?”
“Ngươi đừng có mà lần nào cũng dùng chiêu đánh trống lảng này!”. Thẩm tiểu thụ kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ nén cười. “Ăn hay không?”
Thẩm Thiên Lăng cam chịu. “Ăn”
Ám vệ đồng loạt thở dài, phu nhân thật ngây thơ.
Dưa hấu lạnh rất nhanh được mang tới, tâm trạng Thẩm Thiên Lăng tốt hơn một chút, nằm trên ghế dựa há miệng, đặc biệt xa hoa!
Tần Thiếu Vũ nhìn thế nào cũng thấy thích, vì vậy trực tiếp cắn một miếng đút vào miệng hắn.
Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa bị sặc dưa hấu.
“Ngọt không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
Ngọt muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng lau miệng một chút, giận dữ mà chỉ trích. “Bên ngọt bị ngươi ăn hết rồi”. Thật ích kỉ!
Tần Thiếu Vũ cười đau bụng, vì vậy trực tiếp ôm hắn vào lòng, hôn lưỡi một phen!
Ám vệ chống cằm nhìn trời, chúng ta chẳng thấy gì hết!
“Cung chủ”. Hoa Đường đẩy cửa bước vào, trùng hợp đụng phải hiện trạng, vì vậy sững sờ tại chỗ.
Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn, suýt chút nữa cắn Tần cung chủ chảy máu.
“Chuyện gì?”. Mặt Tần Thiếu Vũ không đổi sắc mà đứng lên, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt có khí chất của cung chủ! Không hề làm mất mặt giới BOSS!
Thẩm Thiên Lăng nằm trên ghế tựa, vừa không có khí lực vừa không thấy tay vịn cho nên không ngồi dậy nổi, đành phải khổ sở không gì sánh được mà tiếp tục xụi lơ ra đó.
Ám vệ siết chặt nắm đấm, phu nhân quả nhiên còn yểu điệu hơn cả lời đồn! Quả thật không thể tuyệt vời hơn nữa!
“…”. Hoa Đường vốn định đến hỏi chuyện Chúc Thanh Lam, thế nhưng sau khi thấy một màn này thì ngược lại không biết nói gì cho phải.
“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ nhìn nàng.
“Thuộc hạ muốn hỏi chuyện Chúc Thanh Lam”. Giọng Hoa Đường rất nhỏ.
Ám vệ không nghe thấy gì, cực kì sốt ruột!
“Đến thư phòng chờ ta”. Tần Thiếu Vũ nói.
Hoa Đường gật đầu, xoay người rời khỏi tiểu viện.
“Có cần ta ẵm ngươi vào phòng ngủ không?”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm bên ghế tựa.
“Không cần”. Thẩm Thiên Lăng chỉnh lại cổ áo cho hắn một chút. “Ngươi làm việc đi, ta ngủ ở đây một chút”
“Cũng được”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên tay hắn. “Có gì thì tới tìm ta”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn theo hắn ra cửa.
Trong thư phòng, vẻ mặt Hoa Đường đầy tâm sự.
“Đang êm đẹp sao lại chạy tới hỏi chuyện Chúc Thanh Lam?”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.
“Cung chủ”. Hoa Đường đứng lên.
“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ nhìn nàng. “Có phải nghe được gì hay không?”
Hoa Đường nói. “Hôm nay ta theo dõi Thái Hồ bang chung với tiểu Ngũ, kết quả thấy Hồng Phi Hoàng gặp Chúc Thanh Lam”
“Rồi sao?’. Tần Thiếu Vũ ngồi trên ghế.
“Cung chủ đã sớm biết Chúc Thanh Lam có vấn đề đúng không?”. Hoa Đường hỏi.
“Tiểu Ngũ đã nói gì với ngươi?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi.
“Hắn chưa nói gì với ta cả”. Hoa Đường nói. “Sao cung chủ không sớm nói cho ta biết?”
“Vì ngươi thích hắn”. Tần Thiếu Vũ nói.
Hoa Đường: …
“Nếu thích một người thì phải tự đi tìm hiểu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu không hiểu rõ lòng người mà bị thua thiệt thì coi như là một bài học”
Hoa Đường cắn môi dưới, không nói gì.
“Còn nhớ Khương Cốt bang không?”. Tần Thiếu Vũ đưa cho nàng một chén trà.
Hoa Đường gật đầu. “Là Tà giáo mấy năm trước bắt Ngâm môn chủ đi, dẫn cung chủ tới Quỷ thành ở Tây Vực”
Tần Thiếu Vũ nói. “Chúc Thanh Lam là một con cờ Khương Cốt bang xếp vào Trung Nguyên”
Hoa Đường nghe vậy giật mình. “Hắn là người của tà giáo ư?”
Tần Thiếu Vũ quan sát sắc mặt nàng một chút. “Cũng bình thường, xem ra cũng không đau lòng cho lắm”
Hoa Đường dở khóc dở cười. “Cung chủ!”
“Một người xuất hiện giữa đêm mưa gió một cách không bình thường, lại có một người khác chờ sẵn trong phòng tấn công ngươi, ngươi nghĩ khả năng trùng hợp là bao nhiêu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường cau mày. “Vậy nên đêm đó Chúc Thanh Lam cố ý giả bộ bị tập kích, mục đích để cho ta cứu hắn về, lại giúp đồng bọn của hắn thừa cơ hạ cổ trên người ta?”
“Hắn không phải nhằm vào ngươi, chỉ vì đúng lúc đó ngươi ra ngoài mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhưng dù không phải ngươi, nghe được bên ngoài có tiếng kêu cứu thì sẽ có người ra cứu hắn. Đến lúc đó mục đích vẫn đạt được”
“Vậy tại sao cung chủ còn muốn giữ hắn lại?”. Hoa Đường khó hiểu.
“Đêm đó sau khi ngươi trúng độc, ta tự mình bắt mạch cho hắn, vốn tưởng sẽ không qua khỏi nhưng ai ngờ hắn vẫn sống”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên ta đoán chỉ có hai khả năng, một là mạng hắn lớn, nếu vậy chắc ông trời cũng muốn ta cứu hắn. Hai là hắn có âm mưu, ta đây lại càng phải cứu hắn”
Tâm trạng Hoa Đường hơi phức tạp. “Sao cung chủ lại biết chân tướng?”
“Bởi vì sau khi hắn tỉnh đã tự chạy tới tìm ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi cứu hắn nên chắc cũng biết lúc đó hắn quả thật bị đánh trọng thương”
“Vâng”. Hoa Đường gật đầu.
“Hắn vốn là người Trung Nguyên, nhưng không ngờ sáu tuổi thì bị bán qua biên giới Tây Vực, sau đó trong một lần Khương Cốt bang tàn sát thôn làng thì đã bắt hắn về”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc đó có rất nhiều người cùng chung số phận với hắn. Sau khi tận mắt thấy những người phản kháng bị đánh chết tươi, hắn đã bỏ ý định trốn đi, giả bộ thuần phục. Nhờ đầu óc thông minh mà dần dần hắn có chút địa vị ở Khương Cốt bang”
Lòng bàn tay Hoa Đường phát lạnh.
“Lúc hắn tưởng mình đã được đối phương tín nhiệm, muốn tìm cơ hội chạy trốn thì bị phái đi kinh thành làm tiêu sư cho một tiêu cục, làm gián điệp của Khương Cốt bang ở Trung Nguyên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sợ hắn giữa đường bỏ trốn, Khương Cốt bang còn cho hắn ăn độc dược mạn tính”
“Khó trách”. Giọng Hoa Đường rất nhỏ. “Mạch đập của hắn vẫn rất loạn, ta lại nghĩ rằng đó là do bị trọng thương mà gây nên”
“Dù bề ngoài hắn khuất phục nhưng trong lòng vẫn tìm cơ hội phản kích”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lần này Khương Cốt bang phái hắn trà trộn vào Truy Ảnh cung. Để khiến ta không hoài nghi, bọn họ thậm chí không tiếc nặng tay đánh hắn trọng thương. Bất cứ ai bị như vậy cũng sẽ căm hận”
“Cho nên sau khi vết thương khỏi hẳn thì hắn âm thầm tìm cung chủ, nói ra tất cả?”. Hoa Đường hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ta đáp ứng giúp hắn tìm Tuyết Vực Hồng Liên để giải độc, hắn đáp ứng thay ta dụ Khương Cốt bang ra, quan hệ theo nhu cầu”
…
“Đa tạ cung chủ đã báo cho ta biết”. Một lúc sau, Hoa Đường nhíu mày. “Cho nên lần này Thái Hồ bang bị hạ dộc, cung chủ hoài nghi là Khương Cốt bang gây nên?”
Tần Thiếu Vũ nhìn nàng thở dài.
Hoa Đường khó hiểu. “Sao vậy?”
“Ngươi có biết cô nương bình thường gặp phải chuyện này sẽ phản ứng ra sao không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường: …
“Lại còn bàn việc với ta nữa”. Tần Thiếu Vũ cười mà như không cười.
Hoa Đường hít sâu một hơi, xoay người ra ngoài. “Thuộc hạ về phòng khóc ba ngày đây”
“Không chỉ đơn giản là Khương Cốt bang, ta thậm chí hoài nghi Ma giáo đã cấu kết với Khương Cốt bang”. Tần Thiếu Vũ nói ở phía sau nàng. “Võ công của người đả thương ngươi hôm đó có bảy tám phần giống với Thiền nương. Ta đã hỏi Chúc Thanh Lam, hắn nói người nọ là cao thủ từ miền nam mà Khương Cốt bang mời tới, thường gọi là Kim Bà Bà”
“Chẳng lẽ là Kim Xà Bà Bà?”. Hoa Đường xoay người. “Nếu là nàng thì đúng là sư tổ của Thiền Nương”
“Không biết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ có thể từ từ điều tra”
“Vậy chuyện Thái Hồ bang cung chủ biết được bao nhiêu?”. Hoa Đường hỏi.
“Ta hoài nghi chuyện này do Khương Cốt bang gây nên là vì mấy ngày trước Chúc Thanh Lam nói hắn nhận được mệnh lệnh của cấp trên, muốn hắn âm thầm liên lạc Hồng Phi Hoàng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Khương Cốt bang muốn nhân cơ hội này giúp Hồng Phi Hoàng tiếp nhận chức vụ bang chủ Thái Hồ bang, nhưng không ngờ Hồng Phi Hoàng rất có hiếu với Hồng lão bang chủ nên kiên quyết không đáp ứng”
“Nếu dựa vào điều này để suy đoán thì Hồng lão bang chủ đã có quan hệ với Khương Cốt bang từ lâu”. Hoa Đường nói. “Có lẽ hắn cũng là quân cờ giống Chúc Thanh Lam, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà xích mích với Tà giáo, cho nên mới gặp phải kiếp nạn này. Không thì chắc là Khương Cốt bang muốn mượn sức Thái Hồ bang nhưng bị từ chối nhiều lần, vì vậy ra tay hạ sát, cũng thuận lợi đưa Hồng Phi Hoàng tính tình nhh nhược lên vị trí bang chủ”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Dù là dạng gì thì cũng phải nhờ vào Chúc Thanh Lam”
Hoa Đường do dự nói. “Cung chủ tin hắn sao?”
“Ngươi không tin ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
Hoa Đường thở dài. “Nếu là trước ngày hôm nay thì ta đâu chỉ là tin”. Nhưng một khi phát hiện bị lừa thì khó tránh khỏi trong lòng có khúc mắc.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Yên tâm đi, không có vấn đề gì”
“Vậy thì tốt”. Hoa Đường nói. “Thuộc hạ cần phải làm gì?”
“Ngươi không hận hắn sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Chưa tới mức đó”. Hoa Đường tự giễu. “Thực ra từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa hứa hẹn gì với ta”. Bản thân không hiểu rõ người khác, đâu thể trách ai được.
“Không có việc gì là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai nàng. “Nghỉ ngơi vài ngày đi, gần đây không có gì cần làm”
Hoa Đường cười cười. “Đa tạ cung chủ”
“Lui xuống đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bất kể như thế nào cũng không được để bản thân chịu uất ức”
Hoa Đường gật đầu, xoay người ra khỏi thư phòng.
Triệu Ngũ đang ngồi trên ghế đá trong sân nhìn nàng.
Hoa Đường sửng sốt một chút.
“Ta…”
“Câm miệng!”. Triệu Ngũ còn chưa nói hết câu đã bị Hoa Đường cắt ngang.
Triệu Ngũ: …
Làn váy Hoa Đường bay lên, không thèm nhìn hắn mà ra cổng.
Trong lòng Triệu Ngũ như đưa đám.
“Cây trâm đâu?”. Tần Thiếu Vũ đứng ở cửa phòng.
Triệu Ngũ từ trong ngực móc ra.
“Còn không chịu tặng, định giữ lại tự cài cho mình hả?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi hỏi.
Triệu Ngũ: …
“Còn không đi?”. Tần Thiếu Vũ rất muốn đập đầu hắn.
Triệu Ngũ thành thật nói. “Ta không dám”
Tần Thiếu Vũ: …
“Ta đánh không lại Tả hộ pháp”. Triệu Ngũ nói.
Tần Thiếu Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Chẳng lẽ đánh thắng được thì ngươi sẽ đánh nàng?”. Như vậy ai dám gả con gái cho ngươi!
“Đương nhiên không”. Triệu Ngũ vội lắc đầu.
“Qua đây”. Tần Thiếu Vũ chắp tay sau lưng ra ngoài.
Triệu Ngũ nghe lời đuổi kịp.
Tần Thiếu Vũ dẫn hắn ra khỏi Thiên Ổ Thủy trại, đi thẳng tới sân khấu bên bờ sông, phía trước là hội hoa đăng rất náo nhiệt.
“Tới đây làm gì?”. Ngồi ở quán trà ngoài trời bên bờ sông, Triệu Ngũ khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ gọi nước trà và hạt dưa. “Ngươi nhìn quanh xem người ta theo đuổi các cô nương như thế nào”
Triệu Ngũ: …
Tuy vẫn chưa đến buổi tối nhưng vừa có sân khấu kịch lại thêm hội chợ nên bờ sông có không ít người, đương nhiên cũng không thiếu các tài tử nhân cơ hội tìm một nửa cho mình.
Một cô nương mặc váy vàng chừng mười tám đôi mươi đang được nha hoàn dìu đi ngắm cảnh bên sông, không cẩn thận bị gió thổi rơi khăn tay, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Triệu Ngũ.
Tần Thiếu Vũ bưng chén trà, khóe miệng hơi giương lên.
Triệu Ngũ nhìn quanh, tiện tay bốc hạt dưa cắn, hoàn toàn không phát hiện có một vị giai nhân vẻ mặt tràn đầy tình cảm. Thậm chí hắn còn nhấc chân đạp lên chiếc khăn thêu uyên ương nghịch nước tỏa hương thơm ngào ngạt kia!
Vị tiểu thư giậm chân một cái, thở phì phì dẫn nha hoàn xoay người rời đi.
Tần Thiếu Vũ đỡ trán. “Quên đi, cả đời ngươi cứ FA cho xong”
Triệu Ngũ ngừng cắn hạt dưa, mờ mịt hỏi. “Vì sao?”
Tần Thiếu Vũ một câu trúng ngay trọng tâm. “Vì ngươi rất ngu”
Triệu Ngũ: …
“Hắt xì!”. Ở Thiên Ổ Thủy trại, sau khi tỉnh ngủ, Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt mà hắt xì một cái như con mèo nhỏ.
Ám vệ đồng loạt ngồi xổm trên nóc nhà nhìn hắn, phu nhân thật khiến người ta yêu thương.
Sao vẫn chưa về nữa, mặt trời đã xuống núi rồi. Thẩm Thiên Lăng tựa vào ghế muốn đứng lên, đương nhiên lại thất bại lần nữa, vì vậy không thể làm gì khác hơn ngoài nhìn lên nóc nhà xin giúp đỡ. Mặc dù hơi mất mặt nhưng cũng không có biện pháp nào khác, không thể cứ nằm mãi trong sân!
Bảy tám ám vệ nhất thời liên tiếp nhảy xuống.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >__< một chút. “Ngươi nói thế nào?”
“Đương nhiên nói vì ta không thích”. Tần cung chủ rất nhanh trí.
“Rồi sao nữa?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Rồi hắn nói nếu ta không thích, hắn lấy về là được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nói xong định đoạt lấy từ trên tay ta”
“A?”. Thẩm Thiên Lăng kinh hãi. “Ngươi – ngươi – ngươi đưa cho hắn sao?”
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói. “Nước tiểu của phu nhân làm sao có thể đưa cho người khác”
Thẩm Thiên Lăng: …
Mẹ kiếp ngươi mau câm miệng!
“Kết quả hắn không cho ta vứt đi, nói là đồ cổ hơn trăm năm, vô giá”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cãi nhau nửa ngày với ta”
Thẩm Thiên Lăng cảm giác muốn khóc. “Rồi sao nữa?”
“Rồi ta thừa lúc hắn không để ý mà mà vứt bình hoa vào nhà xí”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Nhưng đó là đồ cổ của người ta”. Thẩm Thiên Lăng vặn vẹo không gì sánh được.
“Vậy thì sao?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên đùi mình. “Bồi thường cho hắn là được”
“Đắt tiền không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đắt”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ngót nghét một vạn lượng”
Thẩm Thiên Lăng nhất thời vùi đầu vào vai hắn.
Cái giá phải trả thật nặng nề!
“Đắt hơn nữa cũng không thành vấn đề”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Vi phu có thể bồi thường được”
Thẩm tiểu thụ than ngắn thở dài.
Tần cung chủ thản nhiên luồn tay vào áo hắn, sờ sờ bụng mỡ mềm nhũn.
Thẩm Thiên Lăng hiếm thấy không kháng nghị, vì hắn cảm giác mình sắp phá sản!
Thật ngây thơ khiến người ta thương yêu a… Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn.
Sau này phải trông coi cẩn thận một chút, tránh cho bị người ta lừa đi!
Thẩm tiểu thụ nghe vậy giận dữ, rốt cuộc ai ngủ với ai nha?
“Dưa leo ngốc”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, lau miệng cho hắn. “Ăn cơm xong có muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Đau hông”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, hơn nữa hoa cúc cũng vô cùng đau!
“Chúng ta không đi xa, chỉ quanh quẩn trong sân thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ra hít thở không khí cũng tốt”
Trong phòng quả thật hơi bức bối, Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mặc quần áo tử tế cùng hắn đi bộ trong sân.
Tuy ánh nắng gay gắt nhưng trong vườn cây cối xum xuê, lại ở vùng sông nước nên cũng không nóng, thậm chí còn có chút mát mẻ.
Tướng đi của Thẩm Thiên Lăng không được tự nhiên, nhìn xa y như vịt, còn phải đỡ thắt lưng!
Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà chậc chậc, phu nhân nhìn như có bầu ấy!
Cung chủ nhà ta thật dũng mãnh!
Ưỡn ngực đầy kiêu ngạo!
“Sau này hai năm một lần!”. Eo Thẩm Thiên Lăng đau nhức, vì vậy giận chó đánh mèo Tần cung chủ một chút!
Tần Thiếu Vũ bế hắn lên ghế dựa. “Muốn ăn dưa hấu ướp lạnh không?”
“Ngươi đừng có mà lần nào cũng dùng chiêu đánh trống lảng này!”. Thẩm tiểu thụ kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ nén cười. “Ăn hay không?”
Thẩm Thiên Lăng cam chịu. “Ăn”
Ám vệ đồng loạt thở dài, phu nhân thật ngây thơ.
Dưa hấu lạnh rất nhanh được mang tới, tâm trạng Thẩm Thiên Lăng tốt hơn một chút, nằm trên ghế dựa há miệng, đặc biệt xa hoa!
Tần Thiếu Vũ nhìn thế nào cũng thấy thích, vì vậy trực tiếp cắn một miếng đút vào miệng hắn.
Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa bị sặc dưa hấu.
“Ngọt không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
Ngọt muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng lau miệng một chút, giận dữ mà chỉ trích. “Bên ngọt bị ngươi ăn hết rồi”. Thật ích kỉ!
Tần Thiếu Vũ cười đau bụng, vì vậy trực tiếp ôm hắn vào lòng, hôn lưỡi một phen!
Ám vệ chống cằm nhìn trời, chúng ta chẳng thấy gì hết!
“Cung chủ”. Hoa Đường đẩy cửa bước vào, trùng hợp đụng phải hiện trạng, vì vậy sững sờ tại chỗ.
Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn, suýt chút nữa cắn Tần cung chủ chảy máu.
“Chuyện gì?”. Mặt Tần Thiếu Vũ không đổi sắc mà đứng lên, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt có khí chất của cung chủ! Không hề làm mất mặt giới BOSS!
Thẩm Thiên Lăng nằm trên ghế tựa, vừa không có khí lực vừa không thấy tay vịn cho nên không ngồi dậy nổi, đành phải khổ sở không gì sánh được mà tiếp tục xụi lơ ra đó.
Ám vệ siết chặt nắm đấm, phu nhân quả nhiên còn yểu điệu hơn cả lời đồn! Quả thật không thể tuyệt vời hơn nữa!
“…”. Hoa Đường vốn định đến hỏi chuyện Chúc Thanh Lam, thế nhưng sau khi thấy một màn này thì ngược lại không biết nói gì cho phải.
“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ nhìn nàng.
“Thuộc hạ muốn hỏi chuyện Chúc Thanh Lam”. Giọng Hoa Đường rất nhỏ.
Ám vệ không nghe thấy gì, cực kì sốt ruột!
“Đến thư phòng chờ ta”. Tần Thiếu Vũ nói.
Hoa Đường gật đầu, xoay người rời khỏi tiểu viện.
“Có cần ta ẵm ngươi vào phòng ngủ không?”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm bên ghế tựa.
“Không cần”. Thẩm Thiên Lăng chỉnh lại cổ áo cho hắn một chút. “Ngươi làm việc đi, ta ngủ ở đây một chút”
“Cũng được”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên tay hắn. “Có gì thì tới tìm ta”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn theo hắn ra cửa.
Trong thư phòng, vẻ mặt Hoa Đường đầy tâm sự.
“Đang êm đẹp sao lại chạy tới hỏi chuyện Chúc Thanh Lam?”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.
“Cung chủ”. Hoa Đường đứng lên.
“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ nhìn nàng. “Có phải nghe được gì hay không?”
Hoa Đường nói. “Hôm nay ta theo dõi Thái Hồ bang chung với tiểu Ngũ, kết quả thấy Hồng Phi Hoàng gặp Chúc Thanh Lam”
“Rồi sao?’. Tần Thiếu Vũ ngồi trên ghế.
“Cung chủ đã sớm biết Chúc Thanh Lam có vấn đề đúng không?”. Hoa Đường hỏi.
“Tiểu Ngũ đã nói gì với ngươi?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi.
“Hắn chưa nói gì với ta cả”. Hoa Đường nói. “Sao cung chủ không sớm nói cho ta biết?”
“Vì ngươi thích hắn”. Tần Thiếu Vũ nói.
Hoa Đường: …
“Nếu thích một người thì phải tự đi tìm hiểu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu không hiểu rõ lòng người mà bị thua thiệt thì coi như là một bài học”
Hoa Đường cắn môi dưới, không nói gì.
“Còn nhớ Khương Cốt bang không?”. Tần Thiếu Vũ đưa cho nàng một chén trà.
Hoa Đường gật đầu. “Là Tà giáo mấy năm trước bắt Ngâm môn chủ đi, dẫn cung chủ tới Quỷ thành ở Tây Vực”
Tần Thiếu Vũ nói. “Chúc Thanh Lam là một con cờ Khương Cốt bang xếp vào Trung Nguyên”
Hoa Đường nghe vậy giật mình. “Hắn là người của tà giáo ư?”
Tần Thiếu Vũ quan sát sắc mặt nàng một chút. “Cũng bình thường, xem ra cũng không đau lòng cho lắm”
Hoa Đường dở khóc dở cười. “Cung chủ!”
“Một người xuất hiện giữa đêm mưa gió một cách không bình thường, lại có một người khác chờ sẵn trong phòng tấn công ngươi, ngươi nghĩ khả năng trùng hợp là bao nhiêu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường cau mày. “Vậy nên đêm đó Chúc Thanh Lam cố ý giả bộ bị tập kích, mục đích để cho ta cứu hắn về, lại giúp đồng bọn của hắn thừa cơ hạ cổ trên người ta?”
“Hắn không phải nhằm vào ngươi, chỉ vì đúng lúc đó ngươi ra ngoài mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhưng dù không phải ngươi, nghe được bên ngoài có tiếng kêu cứu thì sẽ có người ra cứu hắn. Đến lúc đó mục đích vẫn đạt được”
“Vậy tại sao cung chủ còn muốn giữ hắn lại?”. Hoa Đường khó hiểu.
“Đêm đó sau khi ngươi trúng độc, ta tự mình bắt mạch cho hắn, vốn tưởng sẽ không qua khỏi nhưng ai ngờ hắn vẫn sống”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên ta đoán chỉ có hai khả năng, một là mạng hắn lớn, nếu vậy chắc ông trời cũng muốn ta cứu hắn. Hai là hắn có âm mưu, ta đây lại càng phải cứu hắn”
Tâm trạng Hoa Đường hơi phức tạp. “Sao cung chủ lại biết chân tướng?”
“Bởi vì sau khi hắn tỉnh đã tự chạy tới tìm ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi cứu hắn nên chắc cũng biết lúc đó hắn quả thật bị đánh trọng thương”
“Vâng”. Hoa Đường gật đầu.
“Hắn vốn là người Trung Nguyên, nhưng không ngờ sáu tuổi thì bị bán qua biên giới Tây Vực, sau đó trong một lần Khương Cốt bang tàn sát thôn làng thì đã bắt hắn về”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc đó có rất nhiều người cùng chung số phận với hắn. Sau khi tận mắt thấy những người phản kháng bị đánh chết tươi, hắn đã bỏ ý định trốn đi, giả bộ thuần phục. Nhờ đầu óc thông minh mà dần dần hắn có chút địa vị ở Khương Cốt bang”
Lòng bàn tay Hoa Đường phát lạnh.
“Lúc hắn tưởng mình đã được đối phương tín nhiệm, muốn tìm cơ hội chạy trốn thì bị phái đi kinh thành làm tiêu sư cho một tiêu cục, làm gián điệp của Khương Cốt bang ở Trung Nguyên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sợ hắn giữa đường bỏ trốn, Khương Cốt bang còn cho hắn ăn độc dược mạn tính”
“Khó trách”. Giọng Hoa Đường rất nhỏ. “Mạch đập của hắn vẫn rất loạn, ta lại nghĩ rằng đó là do bị trọng thương mà gây nên”
“Dù bề ngoài hắn khuất phục nhưng trong lòng vẫn tìm cơ hội phản kích”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lần này Khương Cốt bang phái hắn trà trộn vào Truy Ảnh cung. Để khiến ta không hoài nghi, bọn họ thậm chí không tiếc nặng tay đánh hắn trọng thương. Bất cứ ai bị như vậy cũng sẽ căm hận”
“Cho nên sau khi vết thương khỏi hẳn thì hắn âm thầm tìm cung chủ, nói ra tất cả?”. Hoa Đường hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ta đáp ứng giúp hắn tìm Tuyết Vực Hồng Liên để giải độc, hắn đáp ứng thay ta dụ Khương Cốt bang ra, quan hệ theo nhu cầu”
…
“Đa tạ cung chủ đã báo cho ta biết”. Một lúc sau, Hoa Đường nhíu mày. “Cho nên lần này Thái Hồ bang bị hạ dộc, cung chủ hoài nghi là Khương Cốt bang gây nên?”
Tần Thiếu Vũ nhìn nàng thở dài.
Hoa Đường khó hiểu. “Sao vậy?”
“Ngươi có biết cô nương bình thường gặp phải chuyện này sẽ phản ứng ra sao không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường: …
“Lại còn bàn việc với ta nữa”. Tần Thiếu Vũ cười mà như không cười.
Hoa Đường hít sâu một hơi, xoay người ra ngoài. “Thuộc hạ về phòng khóc ba ngày đây”
“Không chỉ đơn giản là Khương Cốt bang, ta thậm chí hoài nghi Ma giáo đã cấu kết với Khương Cốt bang”. Tần Thiếu Vũ nói ở phía sau nàng. “Võ công của người đả thương ngươi hôm đó có bảy tám phần giống với Thiền nương. Ta đã hỏi Chúc Thanh Lam, hắn nói người nọ là cao thủ từ miền nam mà Khương Cốt bang mời tới, thường gọi là Kim Bà Bà”
“Chẳng lẽ là Kim Xà Bà Bà?”. Hoa Đường xoay người. “Nếu là nàng thì đúng là sư tổ của Thiền Nương”
“Không biết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ có thể từ từ điều tra”
“Vậy chuyện Thái Hồ bang cung chủ biết được bao nhiêu?”. Hoa Đường hỏi.
“Ta hoài nghi chuyện này do Khương Cốt bang gây nên là vì mấy ngày trước Chúc Thanh Lam nói hắn nhận được mệnh lệnh của cấp trên, muốn hắn âm thầm liên lạc Hồng Phi Hoàng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Khương Cốt bang muốn nhân cơ hội này giúp Hồng Phi Hoàng tiếp nhận chức vụ bang chủ Thái Hồ bang, nhưng không ngờ Hồng Phi Hoàng rất có hiếu với Hồng lão bang chủ nên kiên quyết không đáp ứng”
“Nếu dựa vào điều này để suy đoán thì Hồng lão bang chủ đã có quan hệ với Khương Cốt bang từ lâu”. Hoa Đường nói. “Có lẽ hắn cũng là quân cờ giống Chúc Thanh Lam, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà xích mích với Tà giáo, cho nên mới gặp phải kiếp nạn này. Không thì chắc là Khương Cốt bang muốn mượn sức Thái Hồ bang nhưng bị từ chối nhiều lần, vì vậy ra tay hạ sát, cũng thuận lợi đưa Hồng Phi Hoàng tính tình nhh nhược lên vị trí bang chủ”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Dù là dạng gì thì cũng phải nhờ vào Chúc Thanh Lam”
Hoa Đường do dự nói. “Cung chủ tin hắn sao?”
“Ngươi không tin ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
Hoa Đường thở dài. “Nếu là trước ngày hôm nay thì ta đâu chỉ là tin”. Nhưng một khi phát hiện bị lừa thì khó tránh khỏi trong lòng có khúc mắc.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Yên tâm đi, không có vấn đề gì”
“Vậy thì tốt”. Hoa Đường nói. “Thuộc hạ cần phải làm gì?”
“Ngươi không hận hắn sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Chưa tới mức đó”. Hoa Đường tự giễu. “Thực ra từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa hứa hẹn gì với ta”. Bản thân không hiểu rõ người khác, đâu thể trách ai được.
“Không có việc gì là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai nàng. “Nghỉ ngơi vài ngày đi, gần đây không có gì cần làm”
Hoa Đường cười cười. “Đa tạ cung chủ”
“Lui xuống đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bất kể như thế nào cũng không được để bản thân chịu uất ức”
Hoa Đường gật đầu, xoay người ra khỏi thư phòng.
Triệu Ngũ đang ngồi trên ghế đá trong sân nhìn nàng.
Hoa Đường sửng sốt một chút.
“Ta…”
“Câm miệng!”. Triệu Ngũ còn chưa nói hết câu đã bị Hoa Đường cắt ngang.
Triệu Ngũ: …
Làn váy Hoa Đường bay lên, không thèm nhìn hắn mà ra cổng.
Trong lòng Triệu Ngũ như đưa đám.
“Cây trâm đâu?”. Tần Thiếu Vũ đứng ở cửa phòng.
Triệu Ngũ từ trong ngực móc ra.
“Còn không chịu tặng, định giữ lại tự cài cho mình hả?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi hỏi.
Triệu Ngũ: …
“Còn không đi?”. Tần Thiếu Vũ rất muốn đập đầu hắn.
Triệu Ngũ thành thật nói. “Ta không dám”
Tần Thiếu Vũ: …
“Ta đánh không lại Tả hộ pháp”. Triệu Ngũ nói.
Tần Thiếu Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Chẳng lẽ đánh thắng được thì ngươi sẽ đánh nàng?”. Như vậy ai dám gả con gái cho ngươi!
“Đương nhiên không”. Triệu Ngũ vội lắc đầu.
“Qua đây”. Tần Thiếu Vũ chắp tay sau lưng ra ngoài.
Triệu Ngũ nghe lời đuổi kịp.
Tần Thiếu Vũ dẫn hắn ra khỏi Thiên Ổ Thủy trại, đi thẳng tới sân khấu bên bờ sông, phía trước là hội hoa đăng rất náo nhiệt.
“Tới đây làm gì?”. Ngồi ở quán trà ngoài trời bên bờ sông, Triệu Ngũ khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ gọi nước trà và hạt dưa. “Ngươi nhìn quanh xem người ta theo đuổi các cô nương như thế nào”
Triệu Ngũ: …
Tuy vẫn chưa đến buổi tối nhưng vừa có sân khấu kịch lại thêm hội chợ nên bờ sông có không ít người, đương nhiên cũng không thiếu các tài tử nhân cơ hội tìm một nửa cho mình.
Một cô nương mặc váy vàng chừng mười tám đôi mươi đang được nha hoàn dìu đi ngắm cảnh bên sông, không cẩn thận bị gió thổi rơi khăn tay, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Triệu Ngũ.
Tần Thiếu Vũ bưng chén trà, khóe miệng hơi giương lên.
Triệu Ngũ nhìn quanh, tiện tay bốc hạt dưa cắn, hoàn toàn không phát hiện có một vị giai nhân vẻ mặt tràn đầy tình cảm. Thậm chí hắn còn nhấc chân đạp lên chiếc khăn thêu uyên ương nghịch nước tỏa hương thơm ngào ngạt kia!
Vị tiểu thư giậm chân một cái, thở phì phì dẫn nha hoàn xoay người rời đi.
Tần Thiếu Vũ đỡ trán. “Quên đi, cả đời ngươi cứ FA cho xong”
Triệu Ngũ ngừng cắn hạt dưa, mờ mịt hỏi. “Vì sao?”
Tần Thiếu Vũ một câu trúng ngay trọng tâm. “Vì ngươi rất ngu”
Triệu Ngũ: …
“Hắt xì!”. Ở Thiên Ổ Thủy trại, sau khi tỉnh ngủ, Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt mà hắt xì một cái như con mèo nhỏ.
Ám vệ đồng loạt ngồi xổm trên nóc nhà nhìn hắn, phu nhân thật khiến người ta yêu thương.
Sao vẫn chưa về nữa, mặt trời đã xuống núi rồi. Thẩm Thiên Lăng tựa vào ghế muốn đứng lên, đương nhiên lại thất bại lần nữa, vì vậy không thể làm gì khác hơn ngoài nhìn lên nóc nhà xin giúp đỡ. Mặc dù hơi mất mặt nhưng cũng không có biện pháp nào khác, không thể cứ nằm mãi trong sân!
Bảy tám ám vệ nhất thời liên tiếp nhảy xuống.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >__< một chút. “Ngươi nói thế nào?”
“Đương nhiên nói vì ta không thích”. Tần cung chủ rất nhanh trí.
“Rồi sao nữa?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Rồi hắn nói nếu ta không thích, hắn lấy về là được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nói xong định đoạt lấy từ trên tay ta”
“A?”. Thẩm Thiên Lăng kinh hãi. “Ngươi – ngươi – ngươi đưa cho hắn sao?”
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói. “Nước tiểu của phu nhân làm sao có thể đưa cho người khác”
Thẩm Thiên Lăng: …
Mẹ kiếp ngươi mau câm miệng!
“Kết quả hắn không cho ta vứt đi, nói là đồ cổ hơn trăm năm, vô giá”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cãi nhau nửa ngày với ta”
Thẩm Thiên Lăng cảm giác muốn khóc. “Rồi sao nữa?”
“Rồi ta thừa lúc hắn không để ý mà mà vứt bình hoa vào nhà xí”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Nhưng đó là đồ cổ của người ta”. Thẩm Thiên Lăng vặn vẹo không gì sánh được.
“Vậy thì sao?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên đùi mình. “Bồi thường cho hắn là được”
“Đắt tiền không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đắt”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ngót nghét một vạn lượng”
Thẩm Thiên Lăng nhất thời vùi đầu vào vai hắn.
Cái giá phải trả thật nặng nề!
“Đắt hơn nữa cũng không thành vấn đề”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Vi phu có thể bồi thường được”
Thẩm tiểu thụ than ngắn thở dài.
Tần cung chủ thản nhiên luồn tay vào áo hắn, sờ sờ bụng mỡ mềm nhũn.
Thẩm Thiên Lăng hiếm thấy không kháng nghị, vì hắn cảm giác mình sắp phá sản!
Thật ngây thơ khiến người ta thương yêu a… Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn.
Sau này phải trông coi cẩn thận một chút, tránh cho bị người ta lừa đi!
Bình luận facebook