Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Gặp lại (2)
Dịch: CP88
Thẩm Diễn bỗng nói: "Em về với con đi, ngộ nhỡ thằng bé tỉnh ngủ tìm em."
Lương Cẩm San đỏ mắt gật đầu, về phòng trước.
Thẩm Diễn ở lại, thu dọn giường cho Thẩm Sách thật gọn gàng.
Bởi vì quần áo anh đã sớm bị nhăn nhúm bẩn thỉu, Thẩm Diễn vừa rồi trong nhà tắm đã giúp anh cởi ra. Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy từ thắt lưng xuống đến đùi anh có đủ các loại vết sẹo, có cái giống như vết dao cắt, có cái giống như bị bỏng, còn có dấu vết là bị tàn thuốc dí lên. "Là năm sáu tuổi bị bắt cóc để lại," Thẩm Diễn biết cô đang nhìn cái gì, "Có lẽ bởi vì bọn chúng sợ Thẩm gia không cho đủ tiền chuộc."
Thẩm Diễn lấy chăn đắp cho hắn, lại tắt hết mấy chiếc đèn xung quanh giường.
Sau đó chỉ tay ra phòng khách.
"Cẩm San quá kích động nên có thể nói không rõ ràng, để cháu kể chi tiết cho dì. Vốn cũng đã nghĩ trong hai ngày này sẽ tìm cơ hội nói chuyện," Thẩm Diễn đóng cửa phòng ngủ lại, "Dì chờ một chút, cháu đi lấy ít đồ, ngay ở đại sảnh thôi." Anh ta quả nhiên đi rất nhanh đã trở lại, trên tay cầm túi hồ sơ.
"Cái này chỉ có cháu và Cẩm San được xem, ba của cậu trẻ cũng không hề biết đến sự tồn tại của nó," Thẩm Diễn đưa túi hồ sơ cho cô, "Mẹ của cậu trẻ khi trước lén tìm tới, muốn cháu mang cái này cho dì."
Thẩm Chiêu Chiêu muốn mở túi hồ sơ kia xem, nhưng lại không có dũng khí.
Tuy Thẩm Diễn gọi cô một tiếng dì nhỏ, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu đối với anh ta bất quá chỉ là một cô gái nhỏ còn chưa tốt nghiệp đại học, mà anh ta là người đàn ông đã có sự nghiệp, cũng đã lập gia thất. Khoảnh khắc cầm túi hồ sơ trong tay, là đã đấu tranh qua một hồi chần chờ không chắc chắn, sợ rằng mẹ của Thẩm Sách vốn chỉ là mong muốn đơn phương, cô gái nhỏ người ta hoàn toàn không cảm kích.
Nhưng sau khi nhìn thấy ngón tay Thẩm Chiêu Chiêu vân vê trên phần niêm phong của chiếc túi không dám mở ra, dáng vẻ muốn khóc, rốt cuộc anh ta đã tin lời của mẹ Thẩm Sách.
"Lời tiếp theo sau đây đến cả phu nhân nhà cháu cũng không biết. Cô ấy chỉ cho rằng mẹ Thẩm Sách đưa đến thứ này là để cháu và cô ấy có thể toàn tâm toàn ý sóc cho cậu trẻ. Cô ấy cũng không biết chuyện của dì nhỏ và cậu trẻ." Thẩm Diễn là người tâm tư kín đáo, đặc biệt gửi lại đồ ở quầy tiếp tân, chính là để bất cứ lúc nào không có Lương Cẩm San ở đây là có thể lấy ra cho Thẩm Chiêu Chiêu xem.
Anh ta ngồi đối diện Thẩm Chiêu Chiêu, lấy hơi, nhẹ giọng hỏi: "Dì và cậu trẻ có phải từng có một đoạn thời gian yêu nhau hay không?"
Thẩm Chiêu Chiêu bị câu hỏi này của anh ta làm cho sững sờ.
"Đây là suy đoán của cháu và mẹ của cậu trẻ, không tiện nói ra, cũng không liên quan. Trước tiên xin nghe cháu nói đã," Thẩm Diễn chậm rãi nói, "Mấy năm qua cậu trẻ...... tinh thần vô cùng thất thường."
"Có phải say rượu -------"
"Nếu chỉ là say rượu và thuốc an thần thì mọi người cũng không cần phải sợ hãi như vậy. Có rất nhiều lời Cẩm San không thể nói thẳng ra."
Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh ở những bệnh viện tâm thần mình đã từng ghé qua, nghĩ đến Thẩm Sách cũng giống như những người kia, hoàn toàn mất đi ý thức của một con người bình thường......
"Cậu trẻ không nhận ra bất kỳ ai, bao gồm cả dì và cháu, còn có người mẹ mỗi ngày ở bên cạnh chăm sóc. Nếu như dì vẫn không thể tưởng tượng ra, thì có thể liên tưởng đến khung cảnh buổi tối gặp nhau cuối cùng ngày hôm ấy."
Đêm đó Thẩm Diễn đưa Thẩm Chiêu Chiêu về phòng, khi quay lại Thẩm Sách đã bắt đầu trở nên không bình thường.
Hắn nói một thân đều là thương tích và tâm trạng cũng không ổn định này sẽ ảnh hưởng đến tiệc cưới của ba Thẩm, dặn dò Thẩm Diễn lái xe đưa hắn đến chỗ mẹ. Thẩm Diễn cũng sợ trưởng bối trong nhà hiện tại đều ở đây, một khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Sách sẽ lại giáo huấn hắn, liền nhân lúc còn đêm tối đưa hắn đi. Hai người đi trên đường, hắn nói với Thẩm Diễn, Thẩm Chiêu Chiêu hay suy nghĩ nhiều, nhớ nói cho cô hắn có công việc cần xử lý gấp, ngày sau sẽ liên hệ.
"Cậu trẻ còn an ủi cháu mấy ngày nữa là sẽ khỏe lên thôi, bởi cậu trẻ có kinh nghiệm đối phó với những tình huống này," Thẩm Diễn sẽ không kích động phát khóc như vợ, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, nhớ đến đêm đó Thẩm Sách còn không quên an ủi người khác thì vẫn đau lòng không thôi, "Ngày hôm sau cháu thu dọn hành lý ở Macao mang đến cho cậu trẻ, phu nhân nói đã tốt hơn nhiều, sau đó ở phòng thí nghiệm có việc gấp nên vội đi xử lý rồi. Khi ấy cháu cũng không nghĩ nhiều."
Đó là một đêm cuối cùng mọi người nhìn thấy Thẩm Sách, cũng là một đêm cuối cùng hắn tỉnh táo.
Thẩm Diễn chỉ thứ trong tay Thẩm Chiêu Chiêu: "Đây là toàn bộ ghi chép về quá trình trị liệu, không chỉ riêng có tinh thần, mỗi năm đều có ghi chép về các ca cấp cứu. Kỳ lạ là cơ thể cậu trẻ dù kiểm tra thế nào cũng không tìm ra vấn đề, nhưng tim đã có mấy lần ngừng đập. Sự ỷ lại vào rượu và thuốc an thần cũng rất thất thường, trong khi cậu trẻ không thể uống rượu trong quá trình trị liệu..... Cảm giác như là, giống như đã hoàn toàn biến thành người khác."
Cả Thẩm Diễn và Lương Cẩm San từ sau khi biết được chân tướng, mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên. Hai vợ chồng đều không hiểu vì sao, giữa lúc chuẩn bị đám cưới tốt đẹp như vậy lại có thể đột nhiên khiến tinh thần một người trở nên thất thường, sau đó còn phải hết lần này đến lần khác đưa lên bàn cấp cứu mới có thể tiếp tục sống sót.
Giọng kể của Thẩm Diễn rõ ràng ở ngay bên tai, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại cảm thấy lúc xa lúc gần.
Trước mắt cô chỉ có một màu trắng, bị nước mắt che đi tầm nhìn.
"Đây là toàn bộ sự thật." Thẩm Diễn nói.
Hắn tận lực đứng ở vị trí khách quan nhất giữa hai người nói với cô: "Mẹ của cậu trẻ giấu đi chuyện đó cũng là vì muốn giúp con trai chôn vùi đoạn bệnh sử không mấy tốt đẹp này, không nói cho ba của Thẩm Sách, cũng không muốn cho người nhà của dì biết. Người mẹ nào cũng ích kỷ thay con mình, bà ôm hi vọng dì sẽ không tính toán đến bệnh trạng của cậu trẻ, giúp bà ấy chăm sóc con trai. Nhưng cháu đồng ý giao đồ cho dì, chỉ vì muốn nói cho dì biết chân tướng, để dì biết vì sao cậu trẻ đột nhiên biến mất, còn có tình trạng bệnh hiện tại."
"Là người thân trong nhà, cháu có nghĩa vụ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cậu trẻ, cũng đã chuẩn bị xong xuôi để bất cứ khi nào cũng có thể nghênh tiếp lần tái phát tiếp theo. Nhưng dì, Chiêu Chiêu, thời gian đã qua đi, dì không có cái nghĩa vụ này. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi."
Thẩm Sách đối với Thẩm Diễn mà nói chính là cậu trẻ, là người nhà, là bạn bè, là thứ tình cảm bồi dưỡng từ nhỏ mọc rễ đến hiện tại đã vô cùng sâu. Năm Thẩm Sách sáu tuổi được chuộc về, chính là nhờ có Thẩm Diễn mười ba tuổi liên tục bên cạnh hắn, ngày ngày ăn cùng nhau ngủ cùng nhau, giúp hắn thoát khỏi đoạn tháng ngày tuổi thơ tự khép kín thất thường của chính mình. Thẩm Diễn đã cùng hắn trải qua lần thứ nhất, mắt thấy hắn phải trải qua tình huống tương tự lần thứ hai, thật sự là cảm xúc lúc này khó có thể nói thành lời, chỉ mình anh ta mới biết được.
Đối với Thẩm Diễn, tuy đúng là Thẩm Sách và Thẩm Chiêu Chiêu từng có tình cảm, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một đoạn tình cảm mơ hồ, hẳn là sớm đã bị thời gian xóa nhòa. Hiện tại Thẩm Chiêu Chiêu đã có hôn ước, quan hệ với Thẩm Sách chính là anh em, thật sự không có cách nào để phát triển thêm một lần nữa.
Bởi vậy quan điểm của hắn và mẹ Thẩm Sách hoàn toàn không giống nhau, một đoạn cảm tình kéo dài hai tuần lễ cũng nên kết thúc tại mấy năm trước đi thôi.
"Cậu trẻ không biết toàn bộ những chuyện này, cũng chưa từng xem thứ trong tay dì. Bởi vậy chúng ta phải cố gắng ít đề cập đến, cháu sợ sẽ kích thích cậu trẻ tái phát," trước khi Thẩm Diễn đi vào đã để lại một câu nói, "Nếu dì nhỏ sợ phải đối mặt với bệnh nhân kiểu này thì ngày mai có thể tìm lý do, học hành bận rộn chẳng hạn, còn lại cứ giao cho cháu."
Thẩm Chiêu Chiêu ngồi một mình trong phòng khách, cô tin tưởng Thẩm Diễn, không có chút nào hoài nghi anh ta, nhưng vẫn lật xem bệnh án trong túi hồ sơ kia, đọc đến một trang cuối cùng.
Trước trời sáng cô mang toàn bộ đám khăn giấy một tối dùng để lau nước mắt vo tròn vất lung tung trên ghế sô pha và bàn uống nước bỏ đi. Thẩm Diễn muốn quay về xem con, hỏi cô ở lại đây một mình có được không? Không sợ chứ?
Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu, bị hai câu hỏi ngắn gọn này của Thẩm Diễn làm cho lòng khẽ nhói đau: "Anh ấy cũng là người nhà của tôi, sợ cái gì chứ."
Cô ở ngoài phòng khách trông chừng, đến buổi trưa thì không nhịn được mà gục đầu vào cánh tay ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng, có thứ gì đó mềm mại được phủ lên người cô.
Thẩm Chiêu Chiêu ngủ rất nông, trước đó cũng không muốn ngủ, chỉ là quá mệt, cũng đã khóc quá lâu. Cô bị hành động rất nhỏ này dễ dàng đánh thức, mở mắt ra, trước mắt là Thẩm Sách đang giúp cô đắp chăn. Mái tóc bởi vì mới ngủ dậy mà rối bù, hai hàng lông mày khẽ nhíu. Chiếc chăn bông khá lớn, hẳn là mang từ phòng ngủ ra đây. Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy hắn, nước mắt trực trào ra, thật khó khăn mới có thể miễn cưỡng ép về.
Thẩm Sách kéo chăn bông lên đến ngực cô, lúc này mới phát hiện ra cô đã tỉnh, đôi mắt ngâm trong băng rốt cuộc có độ ấm.
Thẩm Chiêu Chiêu và hắn nhìn nhau, vài giây mà ngỡ như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng, cô khẽ gọi hắn: "Anh."
Thẩm Sách yên lặng thật lâu, cuối cùng cười cười: "Rượu này uống vào đáng giá."
"Em biết," cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ôm chăn bông ngồi dậy, "Anh uống rượu là để khiến em mềm lòng."
Hắn gật đầu: "Đúng."
Sau đó bỗng trở nên vui vẻ, mang theo ý cười trên khuôn mặt xoay người đi tìm điện thoại, gọi người mang cơm trưa đến. Giống hệt với tối qua ở cửa hàng đồ nướng, hắn mở thực đơn, sau đó xem hết một lượt. Đêm qua bởi vì còn tức giận trong lòng nên cô mới cảm thấy là hắn cố ý làm như vậy, cố ý dỗ dành cô mở lòng.
Sau khi tình cảnh này lặp lại một lần nữa, mới cảm nhận được tâm ý của hắn. Cũng giống như khi còn ở Hồng Kông, biết cô thích đồ ăn chay, trong tủ lạnh liền hận không thể bày toàn bộ những nguyên liệu nấu đồ chay có thể mua được.
"Cái này," Thẩm Chiêu Chiêu đi đến cạnh bàn, cùng hắn đối diện, tùy tiện chỉ, phối hợp với hắn, "Cái này nữa."
Thẩm Sách thích nhất là Thẩm Chiêu Chiêu ra yêu cầu cho mình, liền y lời làm theo.
Trong lúc chờ cơm trưa mang đến, Thẩm Sách đi tắm rửa sạch sẽ, đổi sang một thân sơ mi quần dài.
Thẩm Chiêu Chiêu không mang theo vali đến đây nên không thay được quần áo, lúc cô đánh răng không nhịn được kéo chiếc áo lông của mình lên mũi ngửi ngửi, muốn kiểm tra xem có mùi gì hay không. Trong gương, Thẩm Sách từ ngoài cửa lướt qua.
Mấy phút sau, đã thấy hắn cầm một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo lông cùng màu vào: "Mặc tạm cái này trước."
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Chiêu Chiêu chính là, hai vợ chồng kia sẽ nhìn thấy cô mặc quần áo của Thẩm Sách.
"Quần áo này bọn họ chưa từng nhìn thấy," hắn như đọc ra suy nghĩ của cô, "Em cứ nói cho người về nhà lấy là xong, dù sao cũng cách đây khá gần."
Thẩm Chiêu Chiêu tiếp lấy, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh biết là gần?"
Địa chỉ nhà của cô hắn đương nhiên rõ ràng hơn ai hết: "Nhà em ở trên núi Hoàng Gia, khách sạn này lại ở ngay dưới chân núi, nếu đi bộ thì mất khoảng nửa tiếng."
"Mẹ em nói với anh?"
Hắn cười cười: "Tự mình tìm hiểu thôi."
Trường đại học của cô, nhà, còn có sơ đồ xung quanh hắn đã sớm tìm hiểu. Ngay trước khi Thẩm Chiêu Chiêu đến Hồng Kông.
Hắn giúp cô kéo cánh cửa gỗ lại.
Thẩm Chiêu Chiêu vừa mới mở được hai chiếc cúc trên áo lông, đã nghe thấy hắn ở bên ngoài hỏi: "Thẩm Diễn nói với em cái gì rồi?"
"Không nói gì cả, chỉ nói..... không phải anh cố tình phớt lờ em."
Nơi này còn có hơi nước mang theo mùi sữa tắm hoa mai thoang thoảng sau khi hắn tắm rửa lưu lại, Thẩm Chiêu Chiêu đứng giữa màn hơi nước lượn lờ đó chờ đợi, chờ hắn nói tiếp.
"Anh không biết mình lại rời đi lâu như vậy," hắn lại nói, "Vốn tưởng rằng sẽ giống như thời gian bận rộn ở Macao, nhiều nhất là rời đi một, hai ngày. Chiêu Chiêu, anh sẽ không phớt lờ em, chỉ cần anh còn tỉnh táo."
Hắn đơn giản dùng từ "rời đi" để làm nhạt đi toàn bộ những thống khổ từng ấy tháng ngày hắn phải chịu đựng.
"Đã biết," Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu chìm xuống, nhưng vẫn dùng giọng điệu thoải mái dịu dàng nói với anh, "Em chỉ cần biết không phải anh muốn rời khỏi em là được rồi. Anh, chờ em đi ra rồi nói tiếp, tiếng nước át đi rồi không nghe được."
Dù có lời dặn dò của Thẩm Diễn hay không thì cô vẫn biết không thể nhắc lại nhiều lần quãng thời gian đó, bởi nó chẳng khác nào một thứ thuốc kích kích buộc hắn phải nhớ lại những hồi ức chẳng tốt đẹp kia.
Tuy rằng nói như vậy, một hồi lâu sau cô vẫn không cởi tiếp cúc trên áo lông, đứng trước cửa gỗ do dự: "Anh còn đó không?"
Hắn vậy mà lại chưa đi thật: "Muốn lấy cái gì hả?"
"Không có." Nhưng có một câu nói đã xếp ở trong lòng từng ấy năm, cô chậm chạp cài lại hai chiếc cúc, đẩy cánh cửa ngăn cách hai người ra.
Quả nhiên Thẩm Sách vẫn không rời khỏi nửa bước, vừa rồi đứng ở đâu thì hiện tại y trạng như vậy.
"Có một lời này em muốn hỏi cho rõ ràng," cô nhẹ giọng nói, "Trước đây anh coi em là cái gì?"
Hai người cánh nhau một ngưỡng cửa, bước ra là hắn, bước vào sẽ là cô. Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy ngón tay hắn hơi động, trong lòng đã nghĩ ra vô số câu trả lời mình có thể sẽ nhận được. Đáp án này cũng quyết định sau đó cô sẽ làm cái gì.
Thẩm Sách cúi đầu, nhìn đôi mắt hạnh dưới hai hàng lông mi dài. Câu hỏi này dường như đã bị cô ở trong lòng hỏi ra vô số lần, mà hắn cũng đã ở trong lòng trả lời cả trăm lần.
"Em gái của anh." Hắn thấp giọng nói.
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩn người, lại nghe hắn tiếp tục: "Cũng là người con gái anh yêu."
"Không chỉ có trước đây, bây giờ cũng là như thế."
Còn có một câu khác hắn không biết phải nói ra như thế nào. Em còn là người thê tử kết tóc của anh nữa, Chiêu Chiêu.
(*) trước đây trong câu hỏi của Chiêu Chiêu là ba năm về trước, còn trước đây trong lời Thẩm Sách, anh còn ám chỉ cả kiếp trước của hai người nữa..
Thẩm Diễn bỗng nói: "Em về với con đi, ngộ nhỡ thằng bé tỉnh ngủ tìm em."
Lương Cẩm San đỏ mắt gật đầu, về phòng trước.
Thẩm Diễn ở lại, thu dọn giường cho Thẩm Sách thật gọn gàng.
Bởi vì quần áo anh đã sớm bị nhăn nhúm bẩn thỉu, Thẩm Diễn vừa rồi trong nhà tắm đã giúp anh cởi ra. Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy từ thắt lưng xuống đến đùi anh có đủ các loại vết sẹo, có cái giống như vết dao cắt, có cái giống như bị bỏng, còn có dấu vết là bị tàn thuốc dí lên. "Là năm sáu tuổi bị bắt cóc để lại," Thẩm Diễn biết cô đang nhìn cái gì, "Có lẽ bởi vì bọn chúng sợ Thẩm gia không cho đủ tiền chuộc."
Thẩm Diễn lấy chăn đắp cho hắn, lại tắt hết mấy chiếc đèn xung quanh giường.
Sau đó chỉ tay ra phòng khách.
"Cẩm San quá kích động nên có thể nói không rõ ràng, để cháu kể chi tiết cho dì. Vốn cũng đã nghĩ trong hai ngày này sẽ tìm cơ hội nói chuyện," Thẩm Diễn đóng cửa phòng ngủ lại, "Dì chờ một chút, cháu đi lấy ít đồ, ngay ở đại sảnh thôi." Anh ta quả nhiên đi rất nhanh đã trở lại, trên tay cầm túi hồ sơ.
"Cái này chỉ có cháu và Cẩm San được xem, ba của cậu trẻ cũng không hề biết đến sự tồn tại của nó," Thẩm Diễn đưa túi hồ sơ cho cô, "Mẹ của cậu trẻ khi trước lén tìm tới, muốn cháu mang cái này cho dì."
Thẩm Chiêu Chiêu muốn mở túi hồ sơ kia xem, nhưng lại không có dũng khí.
Tuy Thẩm Diễn gọi cô một tiếng dì nhỏ, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu đối với anh ta bất quá chỉ là một cô gái nhỏ còn chưa tốt nghiệp đại học, mà anh ta là người đàn ông đã có sự nghiệp, cũng đã lập gia thất. Khoảnh khắc cầm túi hồ sơ trong tay, là đã đấu tranh qua một hồi chần chờ không chắc chắn, sợ rằng mẹ của Thẩm Sách vốn chỉ là mong muốn đơn phương, cô gái nhỏ người ta hoàn toàn không cảm kích.
Nhưng sau khi nhìn thấy ngón tay Thẩm Chiêu Chiêu vân vê trên phần niêm phong của chiếc túi không dám mở ra, dáng vẻ muốn khóc, rốt cuộc anh ta đã tin lời của mẹ Thẩm Sách.
"Lời tiếp theo sau đây đến cả phu nhân nhà cháu cũng không biết. Cô ấy chỉ cho rằng mẹ Thẩm Sách đưa đến thứ này là để cháu và cô ấy có thể toàn tâm toàn ý sóc cho cậu trẻ. Cô ấy cũng không biết chuyện của dì nhỏ và cậu trẻ." Thẩm Diễn là người tâm tư kín đáo, đặc biệt gửi lại đồ ở quầy tiếp tân, chính là để bất cứ lúc nào không có Lương Cẩm San ở đây là có thể lấy ra cho Thẩm Chiêu Chiêu xem.
Anh ta ngồi đối diện Thẩm Chiêu Chiêu, lấy hơi, nhẹ giọng hỏi: "Dì và cậu trẻ có phải từng có một đoạn thời gian yêu nhau hay không?"
Thẩm Chiêu Chiêu bị câu hỏi này của anh ta làm cho sững sờ.
"Đây là suy đoán của cháu và mẹ của cậu trẻ, không tiện nói ra, cũng không liên quan. Trước tiên xin nghe cháu nói đã," Thẩm Diễn chậm rãi nói, "Mấy năm qua cậu trẻ...... tinh thần vô cùng thất thường."
"Có phải say rượu -------"
"Nếu chỉ là say rượu và thuốc an thần thì mọi người cũng không cần phải sợ hãi như vậy. Có rất nhiều lời Cẩm San không thể nói thẳng ra."
Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh ở những bệnh viện tâm thần mình đã từng ghé qua, nghĩ đến Thẩm Sách cũng giống như những người kia, hoàn toàn mất đi ý thức của một con người bình thường......
"Cậu trẻ không nhận ra bất kỳ ai, bao gồm cả dì và cháu, còn có người mẹ mỗi ngày ở bên cạnh chăm sóc. Nếu như dì vẫn không thể tưởng tượng ra, thì có thể liên tưởng đến khung cảnh buổi tối gặp nhau cuối cùng ngày hôm ấy."
Đêm đó Thẩm Diễn đưa Thẩm Chiêu Chiêu về phòng, khi quay lại Thẩm Sách đã bắt đầu trở nên không bình thường.
Hắn nói một thân đều là thương tích và tâm trạng cũng không ổn định này sẽ ảnh hưởng đến tiệc cưới của ba Thẩm, dặn dò Thẩm Diễn lái xe đưa hắn đến chỗ mẹ. Thẩm Diễn cũng sợ trưởng bối trong nhà hiện tại đều ở đây, một khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Sách sẽ lại giáo huấn hắn, liền nhân lúc còn đêm tối đưa hắn đi. Hai người đi trên đường, hắn nói với Thẩm Diễn, Thẩm Chiêu Chiêu hay suy nghĩ nhiều, nhớ nói cho cô hắn có công việc cần xử lý gấp, ngày sau sẽ liên hệ.
"Cậu trẻ còn an ủi cháu mấy ngày nữa là sẽ khỏe lên thôi, bởi cậu trẻ có kinh nghiệm đối phó với những tình huống này," Thẩm Diễn sẽ không kích động phát khóc như vợ, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, nhớ đến đêm đó Thẩm Sách còn không quên an ủi người khác thì vẫn đau lòng không thôi, "Ngày hôm sau cháu thu dọn hành lý ở Macao mang đến cho cậu trẻ, phu nhân nói đã tốt hơn nhiều, sau đó ở phòng thí nghiệm có việc gấp nên vội đi xử lý rồi. Khi ấy cháu cũng không nghĩ nhiều."
Đó là một đêm cuối cùng mọi người nhìn thấy Thẩm Sách, cũng là một đêm cuối cùng hắn tỉnh táo.
Thẩm Diễn chỉ thứ trong tay Thẩm Chiêu Chiêu: "Đây là toàn bộ ghi chép về quá trình trị liệu, không chỉ riêng có tinh thần, mỗi năm đều có ghi chép về các ca cấp cứu. Kỳ lạ là cơ thể cậu trẻ dù kiểm tra thế nào cũng không tìm ra vấn đề, nhưng tim đã có mấy lần ngừng đập. Sự ỷ lại vào rượu và thuốc an thần cũng rất thất thường, trong khi cậu trẻ không thể uống rượu trong quá trình trị liệu..... Cảm giác như là, giống như đã hoàn toàn biến thành người khác."
Cả Thẩm Diễn và Lương Cẩm San từ sau khi biết được chân tướng, mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên. Hai vợ chồng đều không hiểu vì sao, giữa lúc chuẩn bị đám cưới tốt đẹp như vậy lại có thể đột nhiên khiến tinh thần một người trở nên thất thường, sau đó còn phải hết lần này đến lần khác đưa lên bàn cấp cứu mới có thể tiếp tục sống sót.
Giọng kể của Thẩm Diễn rõ ràng ở ngay bên tai, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại cảm thấy lúc xa lúc gần.
Trước mắt cô chỉ có một màu trắng, bị nước mắt che đi tầm nhìn.
"Đây là toàn bộ sự thật." Thẩm Diễn nói.
Hắn tận lực đứng ở vị trí khách quan nhất giữa hai người nói với cô: "Mẹ của cậu trẻ giấu đi chuyện đó cũng là vì muốn giúp con trai chôn vùi đoạn bệnh sử không mấy tốt đẹp này, không nói cho ba của Thẩm Sách, cũng không muốn cho người nhà của dì biết. Người mẹ nào cũng ích kỷ thay con mình, bà ôm hi vọng dì sẽ không tính toán đến bệnh trạng của cậu trẻ, giúp bà ấy chăm sóc con trai. Nhưng cháu đồng ý giao đồ cho dì, chỉ vì muốn nói cho dì biết chân tướng, để dì biết vì sao cậu trẻ đột nhiên biến mất, còn có tình trạng bệnh hiện tại."
"Là người thân trong nhà, cháu có nghĩa vụ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cậu trẻ, cũng đã chuẩn bị xong xuôi để bất cứ khi nào cũng có thể nghênh tiếp lần tái phát tiếp theo. Nhưng dì, Chiêu Chiêu, thời gian đã qua đi, dì không có cái nghĩa vụ này. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi."
Thẩm Sách đối với Thẩm Diễn mà nói chính là cậu trẻ, là người nhà, là bạn bè, là thứ tình cảm bồi dưỡng từ nhỏ mọc rễ đến hiện tại đã vô cùng sâu. Năm Thẩm Sách sáu tuổi được chuộc về, chính là nhờ có Thẩm Diễn mười ba tuổi liên tục bên cạnh hắn, ngày ngày ăn cùng nhau ngủ cùng nhau, giúp hắn thoát khỏi đoạn tháng ngày tuổi thơ tự khép kín thất thường của chính mình. Thẩm Diễn đã cùng hắn trải qua lần thứ nhất, mắt thấy hắn phải trải qua tình huống tương tự lần thứ hai, thật sự là cảm xúc lúc này khó có thể nói thành lời, chỉ mình anh ta mới biết được.
Đối với Thẩm Diễn, tuy đúng là Thẩm Sách và Thẩm Chiêu Chiêu từng có tình cảm, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một đoạn tình cảm mơ hồ, hẳn là sớm đã bị thời gian xóa nhòa. Hiện tại Thẩm Chiêu Chiêu đã có hôn ước, quan hệ với Thẩm Sách chính là anh em, thật sự không có cách nào để phát triển thêm một lần nữa.
Bởi vậy quan điểm của hắn và mẹ Thẩm Sách hoàn toàn không giống nhau, một đoạn cảm tình kéo dài hai tuần lễ cũng nên kết thúc tại mấy năm trước đi thôi.
"Cậu trẻ không biết toàn bộ những chuyện này, cũng chưa từng xem thứ trong tay dì. Bởi vậy chúng ta phải cố gắng ít đề cập đến, cháu sợ sẽ kích thích cậu trẻ tái phát," trước khi Thẩm Diễn đi vào đã để lại một câu nói, "Nếu dì nhỏ sợ phải đối mặt với bệnh nhân kiểu này thì ngày mai có thể tìm lý do, học hành bận rộn chẳng hạn, còn lại cứ giao cho cháu."
Thẩm Chiêu Chiêu ngồi một mình trong phòng khách, cô tin tưởng Thẩm Diễn, không có chút nào hoài nghi anh ta, nhưng vẫn lật xem bệnh án trong túi hồ sơ kia, đọc đến một trang cuối cùng.
Trước trời sáng cô mang toàn bộ đám khăn giấy một tối dùng để lau nước mắt vo tròn vất lung tung trên ghế sô pha và bàn uống nước bỏ đi. Thẩm Diễn muốn quay về xem con, hỏi cô ở lại đây một mình có được không? Không sợ chứ?
Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu, bị hai câu hỏi ngắn gọn này của Thẩm Diễn làm cho lòng khẽ nhói đau: "Anh ấy cũng là người nhà của tôi, sợ cái gì chứ."
Cô ở ngoài phòng khách trông chừng, đến buổi trưa thì không nhịn được mà gục đầu vào cánh tay ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng, có thứ gì đó mềm mại được phủ lên người cô.
Thẩm Chiêu Chiêu ngủ rất nông, trước đó cũng không muốn ngủ, chỉ là quá mệt, cũng đã khóc quá lâu. Cô bị hành động rất nhỏ này dễ dàng đánh thức, mở mắt ra, trước mắt là Thẩm Sách đang giúp cô đắp chăn. Mái tóc bởi vì mới ngủ dậy mà rối bù, hai hàng lông mày khẽ nhíu. Chiếc chăn bông khá lớn, hẳn là mang từ phòng ngủ ra đây. Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy hắn, nước mắt trực trào ra, thật khó khăn mới có thể miễn cưỡng ép về.
Thẩm Sách kéo chăn bông lên đến ngực cô, lúc này mới phát hiện ra cô đã tỉnh, đôi mắt ngâm trong băng rốt cuộc có độ ấm.
Thẩm Chiêu Chiêu và hắn nhìn nhau, vài giây mà ngỡ như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng, cô khẽ gọi hắn: "Anh."
Thẩm Sách yên lặng thật lâu, cuối cùng cười cười: "Rượu này uống vào đáng giá."
"Em biết," cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ôm chăn bông ngồi dậy, "Anh uống rượu là để khiến em mềm lòng."
Hắn gật đầu: "Đúng."
Sau đó bỗng trở nên vui vẻ, mang theo ý cười trên khuôn mặt xoay người đi tìm điện thoại, gọi người mang cơm trưa đến. Giống hệt với tối qua ở cửa hàng đồ nướng, hắn mở thực đơn, sau đó xem hết một lượt. Đêm qua bởi vì còn tức giận trong lòng nên cô mới cảm thấy là hắn cố ý làm như vậy, cố ý dỗ dành cô mở lòng.
Sau khi tình cảnh này lặp lại một lần nữa, mới cảm nhận được tâm ý của hắn. Cũng giống như khi còn ở Hồng Kông, biết cô thích đồ ăn chay, trong tủ lạnh liền hận không thể bày toàn bộ những nguyên liệu nấu đồ chay có thể mua được.
"Cái này," Thẩm Chiêu Chiêu đi đến cạnh bàn, cùng hắn đối diện, tùy tiện chỉ, phối hợp với hắn, "Cái này nữa."
Thẩm Sách thích nhất là Thẩm Chiêu Chiêu ra yêu cầu cho mình, liền y lời làm theo.
Trong lúc chờ cơm trưa mang đến, Thẩm Sách đi tắm rửa sạch sẽ, đổi sang một thân sơ mi quần dài.
Thẩm Chiêu Chiêu không mang theo vali đến đây nên không thay được quần áo, lúc cô đánh răng không nhịn được kéo chiếc áo lông của mình lên mũi ngửi ngửi, muốn kiểm tra xem có mùi gì hay không. Trong gương, Thẩm Sách từ ngoài cửa lướt qua.
Mấy phút sau, đã thấy hắn cầm một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo lông cùng màu vào: "Mặc tạm cái này trước."
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Chiêu Chiêu chính là, hai vợ chồng kia sẽ nhìn thấy cô mặc quần áo của Thẩm Sách.
"Quần áo này bọn họ chưa từng nhìn thấy," hắn như đọc ra suy nghĩ của cô, "Em cứ nói cho người về nhà lấy là xong, dù sao cũng cách đây khá gần."
Thẩm Chiêu Chiêu tiếp lấy, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh biết là gần?"
Địa chỉ nhà của cô hắn đương nhiên rõ ràng hơn ai hết: "Nhà em ở trên núi Hoàng Gia, khách sạn này lại ở ngay dưới chân núi, nếu đi bộ thì mất khoảng nửa tiếng."
"Mẹ em nói với anh?"
Hắn cười cười: "Tự mình tìm hiểu thôi."
Trường đại học của cô, nhà, còn có sơ đồ xung quanh hắn đã sớm tìm hiểu. Ngay trước khi Thẩm Chiêu Chiêu đến Hồng Kông.
Hắn giúp cô kéo cánh cửa gỗ lại.
Thẩm Chiêu Chiêu vừa mới mở được hai chiếc cúc trên áo lông, đã nghe thấy hắn ở bên ngoài hỏi: "Thẩm Diễn nói với em cái gì rồi?"
"Không nói gì cả, chỉ nói..... không phải anh cố tình phớt lờ em."
Nơi này còn có hơi nước mang theo mùi sữa tắm hoa mai thoang thoảng sau khi hắn tắm rửa lưu lại, Thẩm Chiêu Chiêu đứng giữa màn hơi nước lượn lờ đó chờ đợi, chờ hắn nói tiếp.
"Anh không biết mình lại rời đi lâu như vậy," hắn lại nói, "Vốn tưởng rằng sẽ giống như thời gian bận rộn ở Macao, nhiều nhất là rời đi một, hai ngày. Chiêu Chiêu, anh sẽ không phớt lờ em, chỉ cần anh còn tỉnh táo."
Hắn đơn giản dùng từ "rời đi" để làm nhạt đi toàn bộ những thống khổ từng ấy tháng ngày hắn phải chịu đựng.
"Đã biết," Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu chìm xuống, nhưng vẫn dùng giọng điệu thoải mái dịu dàng nói với anh, "Em chỉ cần biết không phải anh muốn rời khỏi em là được rồi. Anh, chờ em đi ra rồi nói tiếp, tiếng nước át đi rồi không nghe được."
Dù có lời dặn dò của Thẩm Diễn hay không thì cô vẫn biết không thể nhắc lại nhiều lần quãng thời gian đó, bởi nó chẳng khác nào một thứ thuốc kích kích buộc hắn phải nhớ lại những hồi ức chẳng tốt đẹp kia.
Tuy rằng nói như vậy, một hồi lâu sau cô vẫn không cởi tiếp cúc trên áo lông, đứng trước cửa gỗ do dự: "Anh còn đó không?"
Hắn vậy mà lại chưa đi thật: "Muốn lấy cái gì hả?"
"Không có." Nhưng có một câu nói đã xếp ở trong lòng từng ấy năm, cô chậm chạp cài lại hai chiếc cúc, đẩy cánh cửa ngăn cách hai người ra.
Quả nhiên Thẩm Sách vẫn không rời khỏi nửa bước, vừa rồi đứng ở đâu thì hiện tại y trạng như vậy.
"Có một lời này em muốn hỏi cho rõ ràng," cô nhẹ giọng nói, "Trước đây anh coi em là cái gì?"
Hai người cánh nhau một ngưỡng cửa, bước ra là hắn, bước vào sẽ là cô. Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy ngón tay hắn hơi động, trong lòng đã nghĩ ra vô số câu trả lời mình có thể sẽ nhận được. Đáp án này cũng quyết định sau đó cô sẽ làm cái gì.
Thẩm Sách cúi đầu, nhìn đôi mắt hạnh dưới hai hàng lông mi dài. Câu hỏi này dường như đã bị cô ở trong lòng hỏi ra vô số lần, mà hắn cũng đã ở trong lòng trả lời cả trăm lần.
"Em gái của anh." Hắn thấp giọng nói.
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩn người, lại nghe hắn tiếp tục: "Cũng là người con gái anh yêu."
"Không chỉ có trước đây, bây giờ cũng là như thế."
Còn có một câu khác hắn không biết phải nói ra như thế nào. Em còn là người thê tử kết tóc của anh nữa, Chiêu Chiêu.
(*) trước đây trong câu hỏi của Chiêu Chiêu là ba năm về trước, còn trước đây trong lời Thẩm Sách, anh còn ám chỉ cả kiếp trước của hai người nữa..
Bình luận facebook