Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Bức tranh thủy mặc non sông (1)
Mùng ba, Thẩm Sách đưa cô đi xem bán ngựa đầu năm.
Trên đường thấy có đám đông tụ tập náo nhiệt Chiêu Chiêu bèn kéo tay hắn chen vào xem, là một thầy phong thủy nữ khá trẻ được mời đến làm hoạt động mừng tân xuân. Cô và Thẩm Sách năm nay cùng nhau đón Tết, cảm thấy mệnh phong thủy là thú vị nhất, mà ngày thường ở nhà cũng không được nghe nhiều mấy nguyện vọng cho đầu năm may mắn này. Cô để ý thấy khá nhiều người cầm trên tay thứ giống như chong chóng, trên cái que màu vàng kim là ba lá cờ đỏ ở ba góc, hai bên chiếc chong chóng điểm xuyết hoặc là vàng kim hoặc là đủ mọi màu sắc rực rỡ, hình như mua từ cùng một chỗ.
“Mùng ba không hợp chúc Tết nên mọi người sẽ đi các đền miếu thắp hương bái Phật, tiện thể mua ngựa.” Hắn nói.
Chong chóng là của đền Xa Công(*), mua để lấy may mắn, năm mới đổi vận.
(*) một ngôi đền ở Hồng Kông, thờ Xa Công – một vị tướng từ triều đại Nam Tống (1127-1279)
“Sớm biết chúng ta cũng đi.” Cô cũng muốn đổi vận cho hắn.
Thẩm Sách cười, nói bên tai cô: “Sau này mỗi năm đều có cơ hội.”
Nói cũng đúng.
Cô hưởng thụ cảm giác chìm nghỉm giữa biển người, nhân bốn phía đều là người lạ, nhìn hắn bên kia cũng bị vây kín: “Anh!”
“Ừ.” Hắn đang tính toán thời gian, muốn đưa cô lên trên xem loạt ngựa đầu tiên trình diễn lúc mười hai giờ.
“Cách lần cầu hôn trước đã một năm, cũng đã đồng ý rồi, vậy mà chỉ biết mang em đi ăn này uống nọ, xem ngựa thưởng hoa, không có hành động nào là thực tế cả,” cô bỗng nổi hứng trêu đùa hắn, “Nhân đây nhiều người làm chứng hay là anh nói lại một lần nữa? Có còn muốn gả cho em không nào?”
“......” Thẩm Sách hết cách với cô, “Gả.”
Hôm nay tổng cộng có mười một đợt trình diễn.
Hai người bởi vì phải quay về Macao nên không thể ở lại thưởng thức đến cuối, chỉ cố nán lại xem được đợt mở màn lúc mười hai giờ.
Cô ngồi hàng ghế khách VIP, háo hức đòi tập san giới thiệu về ngựa. Thẩm Sách bèn nhờ người mang đến cho cô.
“Tên này cũng thật là, xuất thần nhập quỷ.” Cùng đến với cuốn tập san vậy mà lại là anh em Lương Cẩm Hoa, đi phía sau đều là mấy người bạn trước đây có quen biết với Thẩm Sách, có người còn mang theo cả bạn gái. Người của Lương gia vẫn tính là nắm được tin tức về bệnh tình của hắn, người ngoài thì không biết. Có mấy người đã sớm không kìm nén được tính tò mò, vừa thấy hắn liền ào ào hỏi thăm, rốt cuộc là đi làm việc lớn gì mà biệt tăm biệt tích mấy năm trời.
Thẩm Sách đang vui vẻ, đáp lại họ: “Việc lớn cả đời người.”
Hình tượng của hắn trong mắt mọi người thật sự khó mà dính dáng được đến mấy chuyện yêu đương nam nữ, đùng một cái thốt ra câu này quả nhiên khiến cho bầu không khí hoàn toàn bùng nổ, câu hỏi càng dồn dập hơn, tiếc là không thu hoạch được gì.
Trước khi có người tới Chiêu Chiêu còn thoải mái ôm eo hắn, người tới rồi thật sự là không thể không tách ra. Cô cầm cuốn tập san đặt một bên ghế mở xem, thi thoảng lại đáp lời mấy tên vây xung quanh.
“Anh trai trốn không nói, đến em gái cũng trốn. Đừng nói là không còn nhớ nhau đó nhé?” Lần gặp gần nhất của cô và Lương Cẩm Vinh là ở sân bay Hồng Kông, cô của khi đó đã xinh đẹp động lòng người, hôm nay gặp lại suýt chút nữa đã khiến anh ta không nhận ra.
Chiêu Chiêu cao hơn hồi mới tốt nghiệp trung học rất nhiều. Thẩm Sách cao, đứng giữa đám con cháu thế gia này đặc biệt nổi bật, cô lại thấp hơn hắn nửa cái đầu, hai người đứng với nhau Thẩm Sách vừa vặn che cho cô ở đằng sau. Đến khi cô và Lương Cẩm Vinh mặt đối mặt mới phát hiện hai người thế mà ngang ngửa nhau.
Cô khẽ gật đầu, cười với Lương Cẩm Vinh: “Nhớ chứ ạ, khi đó anh cho em ngồi nhờ xe. Anh trai anh thật ra có đến Montreal hai lần, sau đó còn hẹn gặp trò chuyện. Nếu anh cũng đi ——“
“Chiêu Chiêu,” Thẩm Sách bỗng gọi cô, “Qua đây xem.”
Cô nghe được hắn gọi, lập tức rời khỏi đám người quay về ngồi cạnh hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Lương Cẩm Hoa ngồi cạnh Thẩm Sách.
Lương Cẩm Hoa là con lai Bồ Đào Nha, sinh ra đã có khung xương to, mày rậm mắt sâu, cái mũi hơi giống mỏ chim ưng, con người thẳng thắn bộc trực. Thẩm Sách ngồi cạnh người bạn chí cốt này thành ra nhìn nhu hòa hơn nhiều, qua mấy năm dưỡng bệnh lại có được làn da trắng trẻo như con gái, nếu không phải vì khí chất sắc bén vốn đã ngấm quá sâu vào xương tủy thì chắc chắn đã bị nhầm thành cậu công tử bột nào đó rồi.
“Ngựa rất thích anh trai em,” Lương Cẩm Hoa nói, “Ngựa của anh thấy cậu ta đặc biệt tỏ ra thân thiết, cứ như cậu ta mới là chủ nhân ấy.”
Lương Cẩm Hoa không giống em trai chỉ như muốn chứ không hành động. Anh ta lúc trước từng đi Montreal gặp Chiêu Chiêu hai lần, tính là quen thân hơn, bởi vậy cũng có thể tán gẫu thêm mấy câu với cô: “Có khi kiếp trước từng là người nuôi ngựa đó.”
Thẩm Sách cười không nói.
Cô vô cùng không tán đồng. Nhưng nghĩ đến Lương Cẩm Hoa lúc trước cũng từng theo đuổi mình, để tránh phiền phức không đáng có cuối cùng chỉ đành khoanh tay không đôi co với người ta.
Đúng lúc này một đàn ngựa hùng dũng rẽ gió mà chạy ra, mấy người đàn ông bên cạnh đều áp sát vào cửa kính trầm trồ kích động, chỉ có Thẩm Sách vẫn lẳng lặng đứng đó. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, tựa như từ trong mắt hắn có thể nhìn ra mây trời bát ngát, còn có thiên quân vạn mã đạp cỏ mà phóng vút qua.
Bên tai chợt như thấp thoáng có tiếng vạn mã đạp nát cỏ dại, bùn văng tung tóe, cát bụi xông lên tận trời, còn có âm thanh hô vang từ nơi chiến trường khốc liệt......
Vai trái có bàn tay nhẹ nhàng đặt lên, hơi dùng sức kéo cô quay về thực tại.
“Không thoải mái?” Thẩm Sách hỏi, vì nghe được hô hấp khác thường của cô mà căng thẳng.
Cô lắc đầu: “Khung cảnh đẹp hiếm có,” nhân lúc không ai chú ý bên này ghé tai hắn thì thầm, “Nhưng anh vẫn đẹp hơn.”
Bàn tay Thẩm Sách trượt xuống, vỗ nhẹ lưng cô: “Đi thôi, về Macao.”
......
“Cứ thế mà đi hả?” Lương Cẩm Vinh kinh ngạc.
Thẩm Sách không muốn đáp, nếu không phải vì anh em hai người từ lúc vào đã như hổ đói nhìn chằm chằm Chiêu Chiêu thì họ cũng chẳng phải rời đi sớm thế.
“Cẩm San nói trưởng bối bên đó đều về hết rồi, trong nhà có việc gì sao?” Lương Cẩm Hoa còn với theo hỏi.
Thẩm Sách gật đầu một cái, rồi không nán lại thêm nhanh chóng dẫn Chiêu Chiêu đi.
Không như lần trước phải tiếp đón khách khứa, lần này chỉ có hai người họ ngồi trong chiếc du thuyền nhỏ của Thẩm Sách.
Hắn ở trong khoang thuyền thay tây trang chuẩn bị gặp trưởng bối, đứng trước gương tự mình chỉnh trang, tìm thêm một chiếc kính đen, lau qua mắt kính rồi đeo lên. Chiêu Chiêu chợt nghĩ đến lời của vú già, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn: “Đeo kính vào càng không giống người tốt.”
“Thế sao?” Hắn cười.
Một khắc sau chiếc kính kia liền hướng về phía cô, cảm giác lành lạnh áp lên da mặt khiến nụ hôn này càng trở nên sâu xa, tĩnh lặng. Thẩm Sách muốn tháo kính xuống, cô lại không cho, đặt một nụ hôn chuồn chuồn nước lên đó. “Ở trường đua ngựa anh ghen vì Lương Cẩm Vinh nói chuyện với em?” Sau đó vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Em nói vậy thì cứ coi là vậy đi.”
“Anh ta còn không cao hơn em, đáng phải đổ giấm không hả?”
Thẩm Sách gật đầu: “Có lý.”
“Anh.” Cô gọi hắn đến nghiện.
“Ừ.” Hắn đáp theo thói quen, không hề thấy chán ghét xíu nào.
“Anh nói xem, chuyện yêu đương của chúng ta có được tính là đúng theo luân thường đạo lý không?” Mãi muốn ôm, là bởi vì luôn cảm thấy không đủ.
“Đúng hay không đúng không ai có thể phán xét được,” hắn đáp, “Không ai quản được em.”
“Sẽ chán chứ?” Ngày nào cũng ăn một món, dù có ngon đến mấy cũng sẽ chán.
“Sẽ không.”
“Có thể rất lâu rất lâu nữa sẽ hết hứng thú đó.”
“Vậy em thử xem sao,” hắn bật cười, “Thử hai mươi bốn giờ đều ở cạnh anh, không làm gì cả, cứ mãi thế này thôi. Mười năm, xem thử anh có lừa em không?”
Trái tim cô theo từng lời hắn phát ra rung động lạ thường, ánh mắt dừng trên người hắn thế nào cũng không muốn rời đi, thật giống một tên hôn quân say đắm nhìn mỹ nhân trong lòng mình. Lại nghĩ tới những mỹ nhân hại nước trong lịch sử, thật sự cảm thấy nếu như Thẩm Sách thích nghe tiếng xé vải, cô cũng sẽ không có một giây do dự lập tức cho thu thập toàn bộ tơ lụa quý báu trong thiên hạ, mỗi ngày xé cho hắn nghe. Vì hắn xây cung dựng đài, vì một nụ cười của hắn, núi xa sông cạn cũng nguyện dâng lên cả thiên hạ......
“Đang nghĩ sẽ nuôi anh thế nào?” Thẩm Sách thình lình hỏi.
Cô cười xán lạn.
Hắn xoa đầu cô, lau lại cặp kính rồi đeo lên.
Hình ảnh của Chiêu Chiêu phản chiếu trên đó, lưng tựa cửa nhìn hắn. Hắn cũng chăm chú nhìn lại cô.
Mọi chuyện như mới ngày hôm qua, bị thương vì tai nạn xe trước khi về đến nhà, vết sẹo trên mặt, vô số những chi tiết vụn vặt đều có thể khiến dây thần kinh hắn căng như dây đàn...... Kiếp trước hắn chết năm hai sáu tuổi, mà hiện tại chính là một lần nữa trở lại thời điểm đó. Hắn đoán một năm này sẽ không dễ vượt qua. Kiếp nạn này nếu không qua, điều hắn sợ nhất cũng chỉ có là sợ cô không chịu được. Những thứ khác, với hắn cũng chỉ là gió thoảng mây bay.
Về đến Ma Cao đã là năm giờ.
Chú Thẩm đã sớm cho người chờ ở đại sảnh tầng một, hai người vừa tới liền được đưa thẳng vào thư phòng.
“Bảo sao anh phải thay quần áo.” Cô thì thầm.
“Lát nữa không cần nói gì cả, cứ nghe thôi.” Thẩm Sách dặn.
Không lẽ là nghi thức đón năm mới, con cháu phải ở trong thư phòng từ đời tổ tiên nghe căn dặn? Chiêu Chiêu nghĩ tới đây liền bất giác đứng thẳng lưng, cẩn thận theo sau Thẩm Sách vào sảnh lớn. Bên ngoài không có ai, chỉ có tiếng nói chuyện từ căn phòng bên cạnh truyền tới.
Thẩm Sách đưa cô vào phòng tiếp khách lớn trước đây ông cố nội thường sử dụng, ngày thường đều khóa, chỉ khi có việc lớn mới dùng đến.
Ngày cưới của mẹ mà cô đến cũng chỉ thấy thư phòng và phòng khách nhỏ được mở.
Bên trong giữ nguyên vẹn nội thất và trang trí thời cũ, vật dụng đỏ thẫm khiến cho ánh sáng bên trong trầm đi mấy phần, căn phòng có mấy chậu mai vàng coi như thêm chút không khí ngày Tết. Người ngồi chật kín nói cười, trai gái đều có, vừa thấy hai người đi vào thì dừng lại, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Chiêu Chiêu đi sau Thẩm Sách đón tiếp chào hỏi của từng người, cuối cùng dừng lại trước mặt bác cả.
“Trao vị trí đích tôn là việc lớn, nên các chú bác con đều phải mời tới,” bác cả lớn tuổi nói, “Con qua đây.”
Thẩm Sách đi lên mấy bước.
Bác cả nắm bên tay không bị thương của hắn, một tay còn lại vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, tiếng thở dài nhè nhẹ mang theo thấp thoáng thương xót đau lòng: “Mong đổi một người cha có thể thay Thẩm gia giữ được con.”
Căn phòng thoáng chốc im lặng.
Thẩm Sách khẽ gật đầu: “Cám ơn bác cả.”
Trong lúc Chiêu Chiêu còn mờ mịt, người xung quanh đã vui vẻ chúc mừng bác cả.
Cô nhớ lời Thẩm Sách vừa dặn dò, trước mắt tạm đè lại môt đống câu hỏi trong lòng ngồi xuống cạnh Thẩm Sách, nhận lấy chén trà ấm. Từ khi bước vào phòng Thẩm Sách đã vờ như không quen biết cô, trừ một lần đưa trà thì phần lớn thời gian đều lễ độ đáp lại thăm hỏi của các chú bác, tầm mắt không dừng lại chỗ cô được mấy lần.
Mười phút trôi qua, Chiêu Chiêu rốt cuộc đã lờ mờ hiểu được sự kiện quá đỗi khó tin của ngày hôm nay.
Chú Thẩm thế mà lại để Thẩm Sách làm con thừa tự của bác cả. Một là thay bác cả nối dõi tông đường, hai là đổi người cha, sửa mệnh cách cho Thẩm Sách. Bác cả không có cháu đích tôn dĩ nhiên rất vui vẻ mà chấp nhận, chỉ ngại một chuyện Thẩm Sách là con trai duy nhất của chú Thẩm, làm như vậy thật là thiệt thòi quá lớn cho chú ấy.
Câu trả lời của chú Thẩm là, con gái của Thẩm Bảo Doanh cũng như con gái ruột của chú vậy, mà con trai hay con gái thì đều là con thôi.
Bởi vậy toàn bộ những trưởng bối ngày thường khó gặp hôm nay đều được mời đến đây, mở một bữa tiệc chính thức tuyên bố thân phận mới của Thẩm Sách. Bắt đầu từ giờ Thẩm Sách sẽ trở thành con trai thứ của bác cả Thẩm Hàn Tùng, mà Trầm Hàn Trung chỉ còn lại một cô con gái tên Thẩm Chiêu Chiêu.
Dĩ nhiên hôm nay làm không chỉ có nghi thức thay đổi gia phả nho nhỏ, mà còn là tuyên bố quyền thừa kế của Thẩm Sách và Chiêu Chiêu.
Đích tôn thừa kế gia sản và công việc kinh doanh của gia tộc, nói đơn giản chính là thay gia tộc quản lý chi tiêu tiền ra tiền vào.
Bác cả Thẩm Hàn Tùng quản lý tài sản của cả gia tộc, mà cậu con cả hơn mười năm trước đã một lòng hướng Phật, chỉ chờ sau khi bác cả rời khỏi nhân thế là sẽ xuất gia, xem như người chỉ còn một nửa ở lại cánh cửa Thẩm gia. Bác cả cũng vì vậy mà không có con nối nghiệp. Thẩm Sách bây giờ làm con thứ, theo lẽ đương nhiên tiếp nhận vị trí này. Bác cả tuổi tác đã cao, sau khi nhận Thẩm Sách làm con thừa tự sẽ lập tức lui về hậu đài chuyên tâm quản lý gia sản và những dự án đầu tư từ thiện không lợi nhuận của gia tộc.
Trước đây Chiêu Chiêu vẫn không biết còn có công việc này. Năm đó khi cô mới đến Hồng Kông còn nghe Lương Cẩm Vinh nói chuyện với đám bạn bè đại loại là Thẩm gia không lên sàn thị trường, không có quỹ gia tộc, khối tài sản lớn thế nào càng không ai biết được...... Bây giờ xem ra là vì không muốn bị công chúng soi mói, đã quen tự quản việc kiếm tiền, tự mình làm tự thiện nên mới tuyên bố với bên ngoài không có sự tồn tại của quỹ gia tộc.
“Sau này sẽ là em tụ tài, anh tán tài.” Hắn giúp cô tổng kết.
......
Thẩm Sách kêu người mang hạt thông đến.
Hắn vốn muốn nhân hạt thông, lại nghĩ bóc ăn luôn mới thơm, bèn căn dặn nhất định phải là hạt thông.
Hắn ngồi một bên ung dung bóc hạt, cô ngồi cạnh nghe âm thanh nhỏ vụn vang lên có quy luật, liếc hắn một cái. Tuy là không có bằng chứng, nhưng trực giác mách bảo mọi chuyện trước mắt này đều là vì cô mà ra.
Thẩm gia kinh doanh lập nghiệp, chú Thẩm lại làm ở trung tâm gia tộc, vốn dĩ cuối cùng đều sẽ thuộc về Thẩm Sách.
Nhưng hắn vì cô mà lùi một bước chỉ nhận một nửa cho mình. Tuy hai người sớm muộn cũng là một, nhưng điều này cho thấy thái độ của hắn với Chiêu Chiêu. Có thể ngay từ lúc bắt đầu hắn đã có thể bất cứ lúc nào từ bỏ, cũng không có ý đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Chiêu Chiêu không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này, nếu là thời trước, có lẽ có một câu nói sẽ hợp với Thẩm Sách của ngày hôm nay: Chắp tay nhường non sông.
Trên đường thấy có đám đông tụ tập náo nhiệt Chiêu Chiêu bèn kéo tay hắn chen vào xem, là một thầy phong thủy nữ khá trẻ được mời đến làm hoạt động mừng tân xuân. Cô và Thẩm Sách năm nay cùng nhau đón Tết, cảm thấy mệnh phong thủy là thú vị nhất, mà ngày thường ở nhà cũng không được nghe nhiều mấy nguyện vọng cho đầu năm may mắn này. Cô để ý thấy khá nhiều người cầm trên tay thứ giống như chong chóng, trên cái que màu vàng kim là ba lá cờ đỏ ở ba góc, hai bên chiếc chong chóng điểm xuyết hoặc là vàng kim hoặc là đủ mọi màu sắc rực rỡ, hình như mua từ cùng một chỗ.
“Mùng ba không hợp chúc Tết nên mọi người sẽ đi các đền miếu thắp hương bái Phật, tiện thể mua ngựa.” Hắn nói.
Chong chóng là của đền Xa Công(*), mua để lấy may mắn, năm mới đổi vận.
(*) một ngôi đền ở Hồng Kông, thờ Xa Công – một vị tướng từ triều đại Nam Tống (1127-1279)
“Sớm biết chúng ta cũng đi.” Cô cũng muốn đổi vận cho hắn.
Thẩm Sách cười, nói bên tai cô: “Sau này mỗi năm đều có cơ hội.”
Nói cũng đúng.
Cô hưởng thụ cảm giác chìm nghỉm giữa biển người, nhân bốn phía đều là người lạ, nhìn hắn bên kia cũng bị vây kín: “Anh!”
“Ừ.” Hắn đang tính toán thời gian, muốn đưa cô lên trên xem loạt ngựa đầu tiên trình diễn lúc mười hai giờ.
“Cách lần cầu hôn trước đã một năm, cũng đã đồng ý rồi, vậy mà chỉ biết mang em đi ăn này uống nọ, xem ngựa thưởng hoa, không có hành động nào là thực tế cả,” cô bỗng nổi hứng trêu đùa hắn, “Nhân đây nhiều người làm chứng hay là anh nói lại một lần nữa? Có còn muốn gả cho em không nào?”
“......” Thẩm Sách hết cách với cô, “Gả.”
Hôm nay tổng cộng có mười một đợt trình diễn.
Hai người bởi vì phải quay về Macao nên không thể ở lại thưởng thức đến cuối, chỉ cố nán lại xem được đợt mở màn lúc mười hai giờ.
Cô ngồi hàng ghế khách VIP, háo hức đòi tập san giới thiệu về ngựa. Thẩm Sách bèn nhờ người mang đến cho cô.
“Tên này cũng thật là, xuất thần nhập quỷ.” Cùng đến với cuốn tập san vậy mà lại là anh em Lương Cẩm Hoa, đi phía sau đều là mấy người bạn trước đây có quen biết với Thẩm Sách, có người còn mang theo cả bạn gái. Người của Lương gia vẫn tính là nắm được tin tức về bệnh tình của hắn, người ngoài thì không biết. Có mấy người đã sớm không kìm nén được tính tò mò, vừa thấy hắn liền ào ào hỏi thăm, rốt cuộc là đi làm việc lớn gì mà biệt tăm biệt tích mấy năm trời.
Thẩm Sách đang vui vẻ, đáp lại họ: “Việc lớn cả đời người.”
Hình tượng của hắn trong mắt mọi người thật sự khó mà dính dáng được đến mấy chuyện yêu đương nam nữ, đùng một cái thốt ra câu này quả nhiên khiến cho bầu không khí hoàn toàn bùng nổ, câu hỏi càng dồn dập hơn, tiếc là không thu hoạch được gì.
Trước khi có người tới Chiêu Chiêu còn thoải mái ôm eo hắn, người tới rồi thật sự là không thể không tách ra. Cô cầm cuốn tập san đặt một bên ghế mở xem, thi thoảng lại đáp lời mấy tên vây xung quanh.
“Anh trai trốn không nói, đến em gái cũng trốn. Đừng nói là không còn nhớ nhau đó nhé?” Lần gặp gần nhất của cô và Lương Cẩm Vinh là ở sân bay Hồng Kông, cô của khi đó đã xinh đẹp động lòng người, hôm nay gặp lại suýt chút nữa đã khiến anh ta không nhận ra.
Chiêu Chiêu cao hơn hồi mới tốt nghiệp trung học rất nhiều. Thẩm Sách cao, đứng giữa đám con cháu thế gia này đặc biệt nổi bật, cô lại thấp hơn hắn nửa cái đầu, hai người đứng với nhau Thẩm Sách vừa vặn che cho cô ở đằng sau. Đến khi cô và Lương Cẩm Vinh mặt đối mặt mới phát hiện hai người thế mà ngang ngửa nhau.
Cô khẽ gật đầu, cười với Lương Cẩm Vinh: “Nhớ chứ ạ, khi đó anh cho em ngồi nhờ xe. Anh trai anh thật ra có đến Montreal hai lần, sau đó còn hẹn gặp trò chuyện. Nếu anh cũng đi ——“
“Chiêu Chiêu,” Thẩm Sách bỗng gọi cô, “Qua đây xem.”
Cô nghe được hắn gọi, lập tức rời khỏi đám người quay về ngồi cạnh hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Lương Cẩm Hoa ngồi cạnh Thẩm Sách.
Lương Cẩm Hoa là con lai Bồ Đào Nha, sinh ra đã có khung xương to, mày rậm mắt sâu, cái mũi hơi giống mỏ chim ưng, con người thẳng thắn bộc trực. Thẩm Sách ngồi cạnh người bạn chí cốt này thành ra nhìn nhu hòa hơn nhiều, qua mấy năm dưỡng bệnh lại có được làn da trắng trẻo như con gái, nếu không phải vì khí chất sắc bén vốn đã ngấm quá sâu vào xương tủy thì chắc chắn đã bị nhầm thành cậu công tử bột nào đó rồi.
“Ngựa rất thích anh trai em,” Lương Cẩm Hoa nói, “Ngựa của anh thấy cậu ta đặc biệt tỏ ra thân thiết, cứ như cậu ta mới là chủ nhân ấy.”
Lương Cẩm Hoa không giống em trai chỉ như muốn chứ không hành động. Anh ta lúc trước từng đi Montreal gặp Chiêu Chiêu hai lần, tính là quen thân hơn, bởi vậy cũng có thể tán gẫu thêm mấy câu với cô: “Có khi kiếp trước từng là người nuôi ngựa đó.”
Thẩm Sách cười không nói.
Cô vô cùng không tán đồng. Nhưng nghĩ đến Lương Cẩm Hoa lúc trước cũng từng theo đuổi mình, để tránh phiền phức không đáng có cuối cùng chỉ đành khoanh tay không đôi co với người ta.
Đúng lúc này một đàn ngựa hùng dũng rẽ gió mà chạy ra, mấy người đàn ông bên cạnh đều áp sát vào cửa kính trầm trồ kích động, chỉ có Thẩm Sách vẫn lẳng lặng đứng đó. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, tựa như từ trong mắt hắn có thể nhìn ra mây trời bát ngát, còn có thiên quân vạn mã đạp cỏ mà phóng vút qua.
Bên tai chợt như thấp thoáng có tiếng vạn mã đạp nát cỏ dại, bùn văng tung tóe, cát bụi xông lên tận trời, còn có âm thanh hô vang từ nơi chiến trường khốc liệt......
Vai trái có bàn tay nhẹ nhàng đặt lên, hơi dùng sức kéo cô quay về thực tại.
“Không thoải mái?” Thẩm Sách hỏi, vì nghe được hô hấp khác thường của cô mà căng thẳng.
Cô lắc đầu: “Khung cảnh đẹp hiếm có,” nhân lúc không ai chú ý bên này ghé tai hắn thì thầm, “Nhưng anh vẫn đẹp hơn.”
Bàn tay Thẩm Sách trượt xuống, vỗ nhẹ lưng cô: “Đi thôi, về Macao.”
......
“Cứ thế mà đi hả?” Lương Cẩm Vinh kinh ngạc.
Thẩm Sách không muốn đáp, nếu không phải vì anh em hai người từ lúc vào đã như hổ đói nhìn chằm chằm Chiêu Chiêu thì họ cũng chẳng phải rời đi sớm thế.
“Cẩm San nói trưởng bối bên đó đều về hết rồi, trong nhà có việc gì sao?” Lương Cẩm Hoa còn với theo hỏi.
Thẩm Sách gật đầu một cái, rồi không nán lại thêm nhanh chóng dẫn Chiêu Chiêu đi.
Không như lần trước phải tiếp đón khách khứa, lần này chỉ có hai người họ ngồi trong chiếc du thuyền nhỏ của Thẩm Sách.
Hắn ở trong khoang thuyền thay tây trang chuẩn bị gặp trưởng bối, đứng trước gương tự mình chỉnh trang, tìm thêm một chiếc kính đen, lau qua mắt kính rồi đeo lên. Chiêu Chiêu chợt nghĩ đến lời của vú già, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn: “Đeo kính vào càng không giống người tốt.”
“Thế sao?” Hắn cười.
Một khắc sau chiếc kính kia liền hướng về phía cô, cảm giác lành lạnh áp lên da mặt khiến nụ hôn này càng trở nên sâu xa, tĩnh lặng. Thẩm Sách muốn tháo kính xuống, cô lại không cho, đặt một nụ hôn chuồn chuồn nước lên đó. “Ở trường đua ngựa anh ghen vì Lương Cẩm Vinh nói chuyện với em?” Sau đó vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Em nói vậy thì cứ coi là vậy đi.”
“Anh ta còn không cao hơn em, đáng phải đổ giấm không hả?”
Thẩm Sách gật đầu: “Có lý.”
“Anh.” Cô gọi hắn đến nghiện.
“Ừ.” Hắn đáp theo thói quen, không hề thấy chán ghét xíu nào.
“Anh nói xem, chuyện yêu đương của chúng ta có được tính là đúng theo luân thường đạo lý không?” Mãi muốn ôm, là bởi vì luôn cảm thấy không đủ.
“Đúng hay không đúng không ai có thể phán xét được,” hắn đáp, “Không ai quản được em.”
“Sẽ chán chứ?” Ngày nào cũng ăn một món, dù có ngon đến mấy cũng sẽ chán.
“Sẽ không.”
“Có thể rất lâu rất lâu nữa sẽ hết hứng thú đó.”
“Vậy em thử xem sao,” hắn bật cười, “Thử hai mươi bốn giờ đều ở cạnh anh, không làm gì cả, cứ mãi thế này thôi. Mười năm, xem thử anh có lừa em không?”
Trái tim cô theo từng lời hắn phát ra rung động lạ thường, ánh mắt dừng trên người hắn thế nào cũng không muốn rời đi, thật giống một tên hôn quân say đắm nhìn mỹ nhân trong lòng mình. Lại nghĩ tới những mỹ nhân hại nước trong lịch sử, thật sự cảm thấy nếu như Thẩm Sách thích nghe tiếng xé vải, cô cũng sẽ không có một giây do dự lập tức cho thu thập toàn bộ tơ lụa quý báu trong thiên hạ, mỗi ngày xé cho hắn nghe. Vì hắn xây cung dựng đài, vì một nụ cười của hắn, núi xa sông cạn cũng nguyện dâng lên cả thiên hạ......
“Đang nghĩ sẽ nuôi anh thế nào?” Thẩm Sách thình lình hỏi.
Cô cười xán lạn.
Hắn xoa đầu cô, lau lại cặp kính rồi đeo lên.
Hình ảnh của Chiêu Chiêu phản chiếu trên đó, lưng tựa cửa nhìn hắn. Hắn cũng chăm chú nhìn lại cô.
Mọi chuyện như mới ngày hôm qua, bị thương vì tai nạn xe trước khi về đến nhà, vết sẹo trên mặt, vô số những chi tiết vụn vặt đều có thể khiến dây thần kinh hắn căng như dây đàn...... Kiếp trước hắn chết năm hai sáu tuổi, mà hiện tại chính là một lần nữa trở lại thời điểm đó. Hắn đoán một năm này sẽ không dễ vượt qua. Kiếp nạn này nếu không qua, điều hắn sợ nhất cũng chỉ có là sợ cô không chịu được. Những thứ khác, với hắn cũng chỉ là gió thoảng mây bay.
Về đến Ma Cao đã là năm giờ.
Chú Thẩm đã sớm cho người chờ ở đại sảnh tầng một, hai người vừa tới liền được đưa thẳng vào thư phòng.
“Bảo sao anh phải thay quần áo.” Cô thì thầm.
“Lát nữa không cần nói gì cả, cứ nghe thôi.” Thẩm Sách dặn.
Không lẽ là nghi thức đón năm mới, con cháu phải ở trong thư phòng từ đời tổ tiên nghe căn dặn? Chiêu Chiêu nghĩ tới đây liền bất giác đứng thẳng lưng, cẩn thận theo sau Thẩm Sách vào sảnh lớn. Bên ngoài không có ai, chỉ có tiếng nói chuyện từ căn phòng bên cạnh truyền tới.
Thẩm Sách đưa cô vào phòng tiếp khách lớn trước đây ông cố nội thường sử dụng, ngày thường đều khóa, chỉ khi có việc lớn mới dùng đến.
Ngày cưới của mẹ mà cô đến cũng chỉ thấy thư phòng và phòng khách nhỏ được mở.
Bên trong giữ nguyên vẹn nội thất và trang trí thời cũ, vật dụng đỏ thẫm khiến cho ánh sáng bên trong trầm đi mấy phần, căn phòng có mấy chậu mai vàng coi như thêm chút không khí ngày Tết. Người ngồi chật kín nói cười, trai gái đều có, vừa thấy hai người đi vào thì dừng lại, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Chiêu Chiêu đi sau Thẩm Sách đón tiếp chào hỏi của từng người, cuối cùng dừng lại trước mặt bác cả.
“Trao vị trí đích tôn là việc lớn, nên các chú bác con đều phải mời tới,” bác cả lớn tuổi nói, “Con qua đây.”
Thẩm Sách đi lên mấy bước.
Bác cả nắm bên tay không bị thương của hắn, một tay còn lại vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, tiếng thở dài nhè nhẹ mang theo thấp thoáng thương xót đau lòng: “Mong đổi một người cha có thể thay Thẩm gia giữ được con.”
Căn phòng thoáng chốc im lặng.
Thẩm Sách khẽ gật đầu: “Cám ơn bác cả.”
Trong lúc Chiêu Chiêu còn mờ mịt, người xung quanh đã vui vẻ chúc mừng bác cả.
Cô nhớ lời Thẩm Sách vừa dặn dò, trước mắt tạm đè lại môt đống câu hỏi trong lòng ngồi xuống cạnh Thẩm Sách, nhận lấy chén trà ấm. Từ khi bước vào phòng Thẩm Sách đã vờ như không quen biết cô, trừ một lần đưa trà thì phần lớn thời gian đều lễ độ đáp lại thăm hỏi của các chú bác, tầm mắt không dừng lại chỗ cô được mấy lần.
Mười phút trôi qua, Chiêu Chiêu rốt cuộc đã lờ mờ hiểu được sự kiện quá đỗi khó tin của ngày hôm nay.
Chú Thẩm thế mà lại để Thẩm Sách làm con thừa tự của bác cả. Một là thay bác cả nối dõi tông đường, hai là đổi người cha, sửa mệnh cách cho Thẩm Sách. Bác cả không có cháu đích tôn dĩ nhiên rất vui vẻ mà chấp nhận, chỉ ngại một chuyện Thẩm Sách là con trai duy nhất của chú Thẩm, làm như vậy thật là thiệt thòi quá lớn cho chú ấy.
Câu trả lời của chú Thẩm là, con gái của Thẩm Bảo Doanh cũng như con gái ruột của chú vậy, mà con trai hay con gái thì đều là con thôi.
Bởi vậy toàn bộ những trưởng bối ngày thường khó gặp hôm nay đều được mời đến đây, mở một bữa tiệc chính thức tuyên bố thân phận mới của Thẩm Sách. Bắt đầu từ giờ Thẩm Sách sẽ trở thành con trai thứ của bác cả Thẩm Hàn Tùng, mà Trầm Hàn Trung chỉ còn lại một cô con gái tên Thẩm Chiêu Chiêu.
Dĩ nhiên hôm nay làm không chỉ có nghi thức thay đổi gia phả nho nhỏ, mà còn là tuyên bố quyền thừa kế của Thẩm Sách và Chiêu Chiêu.
Đích tôn thừa kế gia sản và công việc kinh doanh của gia tộc, nói đơn giản chính là thay gia tộc quản lý chi tiêu tiền ra tiền vào.
Bác cả Thẩm Hàn Tùng quản lý tài sản của cả gia tộc, mà cậu con cả hơn mười năm trước đã một lòng hướng Phật, chỉ chờ sau khi bác cả rời khỏi nhân thế là sẽ xuất gia, xem như người chỉ còn một nửa ở lại cánh cửa Thẩm gia. Bác cả cũng vì vậy mà không có con nối nghiệp. Thẩm Sách bây giờ làm con thứ, theo lẽ đương nhiên tiếp nhận vị trí này. Bác cả tuổi tác đã cao, sau khi nhận Thẩm Sách làm con thừa tự sẽ lập tức lui về hậu đài chuyên tâm quản lý gia sản và những dự án đầu tư từ thiện không lợi nhuận của gia tộc.
Trước đây Chiêu Chiêu vẫn không biết còn có công việc này. Năm đó khi cô mới đến Hồng Kông còn nghe Lương Cẩm Vinh nói chuyện với đám bạn bè đại loại là Thẩm gia không lên sàn thị trường, không có quỹ gia tộc, khối tài sản lớn thế nào càng không ai biết được...... Bây giờ xem ra là vì không muốn bị công chúng soi mói, đã quen tự quản việc kiếm tiền, tự mình làm tự thiện nên mới tuyên bố với bên ngoài không có sự tồn tại của quỹ gia tộc.
“Sau này sẽ là em tụ tài, anh tán tài.” Hắn giúp cô tổng kết.
......
Thẩm Sách kêu người mang hạt thông đến.
Hắn vốn muốn nhân hạt thông, lại nghĩ bóc ăn luôn mới thơm, bèn căn dặn nhất định phải là hạt thông.
Hắn ngồi một bên ung dung bóc hạt, cô ngồi cạnh nghe âm thanh nhỏ vụn vang lên có quy luật, liếc hắn một cái. Tuy là không có bằng chứng, nhưng trực giác mách bảo mọi chuyện trước mắt này đều là vì cô mà ra.
Thẩm gia kinh doanh lập nghiệp, chú Thẩm lại làm ở trung tâm gia tộc, vốn dĩ cuối cùng đều sẽ thuộc về Thẩm Sách.
Nhưng hắn vì cô mà lùi một bước chỉ nhận một nửa cho mình. Tuy hai người sớm muộn cũng là một, nhưng điều này cho thấy thái độ của hắn với Chiêu Chiêu. Có thể ngay từ lúc bắt đầu hắn đã có thể bất cứ lúc nào từ bỏ, cũng không có ý đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Chiêu Chiêu không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này, nếu là thời trước, có lẽ có một câu nói sẽ hợp với Thẩm Sách của ngày hôm nay: Chắp tay nhường non sông.
Bình luận facebook