Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Ed: Jang Bò
Ta ngồi xổm trên nóc nhà nghĩ mãi không ra, nhấc một mảnh ngói nhìn xuống dưới. Âm thầm may mắn mặc dù không thể khống chế hoàn toàn thân thể của Thủy Hành Ca, nhưng đối phó với một người võ công cặn bã như Đại sư huynh cùng một người không có tính cảnh giác như Mộc Thanh vẫn dư dả. Chỉ thấy phía dưới bày biện đầy đủ cái gì cần có đều có, bàn ghế bình trà, gương chậu đồng, không giống như tiểu viện mới thuê tạm thời.
Chỉ là hai người này từ bao giờ lại có quan hệ thân cận như vậy, còn trói "Ta" đến nơi này?
Đúng lúc này Thủy Hành Ca ngồi trên cái ghế gỗ, miệng bị bịt bằng vải bố, tay chân cũng bị trói chặt, vừa muốn đứng lên, liền bị Đại sư huynh nhấn xuống, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai người. Ta nghĩ nếu như hắn trở lại thân thể của chính mình, nhất định sẽ bóp chết Đại sư huynh. . . . . .
Mộc Thanh nghiêm túc nói: "Chúc sư huynh nói quả thật không sai, Thẩm cô nương quả thật có gì đó không đúng."
Sư huynh gật đầu một cái: "Chính ta khi thấy nàng ở khách điếm đã có cảm giác không ổn, may mắn gặp được huynh, dụ nàng ra, nếu không thật không biết phải làm như thế nào để cứu nàng ra khỏi nơi đó của Đại ma đầu Thủy Hành Ca."
Đại ma đầu ba chữ vừa ra, tròng mắt của Thủy Hành Ca rõ ràng rụt lại một cái.
Sư huynh vỗ vỗ đầu của hắn: "Tiểu Thu đừng nóng vội, nghe nói Ma giáo am hiểu mê hoặc lòng người, nhưng không sao, ngày mai ta sẽ dẫn muội đi tìm đại phu, nhất định sẽ chữa tốt cho muội."
Mộc Thanh nói: "Mới vừa rồi Thủy Hành Ca tới tìm ta, hỏi chuyện của Thẩm cô nương, may mà ta lấp liếm cho qua rồi."
Này này, Mộc Thanh ngươi xác định đó là lấp liếm cho qua sao. Ta ngáp một cái, chờ hai người bọn họ rời đi, rồi đi xuống cứu hắn, nếu không ngày sau Thủy Hành Ca nhất định sẽ băm vằm bọn họ. Tay vừa che miệng, mới ngáp được một nửa, tay liền tê cứng lại, tay ta sao lại lạnh như thế?
Ta ngẩn người, sờ sờ tay cùng cổ, thế nhưng lại càng lạnh. Chẳng lẽ hồn phách phải trở về chân thân? Không còn kịp chờ sư huynh rời đi, ta phi người xuống cửa chính, một cước đá văng. Mộc Thanh phản ứng kịp, xoạt, rút trường kiếm trong tay ra, bảo hộ trước mặt Thủy Hành Ca: "Ngươi đừng mơ tưởng mang Thẩm cô nương đi!"
Đại sư huynh lập tức nhảy đến phía sau hắn, ghé đầu: "Ngươi đừng mơ tưởng mang tiểu Thu đi!"
Ta giật giật khóe miệng: "Mau tránh ra, nếu không ta hành hung ngươi Mộc Thanh."
Mộc Thanh thân hình cao lớn, tư thế cầm kiếm rất tuấn dật, không hề có ý tứ lui ra.
Ta thật sự không muốn ra tay, võ công của Thủy Hành Ca sâu cạn ta tuyệt không biết, nếu ta không khống chế tốt, đả thương hai người bọn họ thì làm thế nào. Liếc nhìn cái bàn bên cạnh, một chưởng vỗ xuống, cái bàn bể thành mảnh vụn. Ta giương mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ: "Còn không đi, sẽ giống như cái bàn này."
Con ngươi của Đại sư huynh rõ ràng co rụt lại, bước lên kéo Mộc Thanh: "Mộc thiếu hiệp đi mau! Chúng ta trở về tìm cứu. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, bàn tay của Đại sư huynh lật nhanh, một con rắn nhỏ từ trong ống tay áo bay ra. Ta hơi nghiêng người, vươn tay nắm lấy thân rắn cuốn tới đuôi rắn, nhẹ nhàng cuốn một cái, con rắn co rúc cuộn tròn ở lòng bàn tay, dịu ngoan bất động, thè thè lưỡi.
Sư huynh biến sắc: "Thủy Hành Ca, quả nhiên ngươi đối với sư muội của ta dùng Mê Hồn Thuật! Nếu không làm sao Thu Thu có thể truyền thụ bí kỹ độc môn cho ngươi."
Lần này Thủy Hành Ca thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Ta né tránh ánh mắt đang trừng ta của hắn, dưới chân vừa động, giơ tay lên đánh về phía Mộc Thanh, muốn điểm chút huyệt đạo. Nhưng không ngờ Mộc Thanh phản ứng cực nhanh, né người như chớp, trường kiếm đánh tới, bén nhọn mà không lưu tình, ta kinh hãi vội tránh ra, trượt tay theo mu bàn tay của hắn hung hăng đánh xuống, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, sắc mặt của Mộc Thanh trong nháy mắt trắng bệch. Wow, hắn sẽ không phải là bị ta đánh gãy xương cánh tay đi.
Đại sư huynh hét lớn một tiếng, bổ nhào về phía ta, mắt thấy đã đến trước mặt, ta cúi người, nhấc Mộc Thanh lên. Đại sư huynh chợt thu chân lại, tay phải bắt được Thủy Hành Ca, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Ta đuổi ra tới bậc thềm, cách vài chục trượng, thấy Đại sư huynh mệt mỏi thở hổn hển, chạy nhanh đuổi theo, ta lập tức điểm huyệt đạo của sư huynh, đoạt Thủy Hành Ca trở lại. Nhìn lại Mộc Thanh đã ngất đi, trên môi vô sắc, ta nhìn không khỏi một hồi áy náy.
Sư huynh trợn mắt: "Thủy Hành Ca, nếu như ngươi dám đả thương sư muội của ta, Ngũ độc giáo chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Ta dừng lại, thiếu chút nữa cảm động nước mắt giàn giụa tứ tung, không ngờ Đại sư huynh mập lại thương ta như vậy, còn vì ta mà trở thành địch với Giáo chủ Ma giáo. Ho khan hai tiếng: "Ta sẽ không đả thương nàng, ngươi yên tâm."
Sư huynh vặn lông mày trầm tư một lát, kinh ngạc nói: "Không lẽ, chẳng lẽ. . . . . . Ngươi thích Thu Thu?"
Ta: ". . . . . . Không phải. . . . . ."
"Vậy tại sao tiểu Thu chịu dạy ngươi ngự xà thuật? Tại sao ngươi nhất định phải giữ nàng ở bên người? Võ công của nàng căn bản là cặn bã lại không xinh đẹp, công phu hạ độc cũng thuộc dạng tầm thường. . . . . . Này, ngươi đi đâu! Giao sư muội trả lại cho ta!"
Ta bực tức xoay người: "Hẹn gặp lại!"
Sư huynh, chúng ta tuyệt giao đi! Chờ ta khôi phục lại bình thường nhất định phải nhìn Thủy Hành Ca hành hung ngươi đến chết. Chạy hồi lâu, mới nhớ tới hình như trên tay còn một người. . . . . . Ta nuốt một cái, ngừng bước, để Thủy Hành Ca xuống, bỏ vải bố trong miệng hắn ra, nhìn ánh mắt muốn giết người của hắn, khó nhọc nói: "Ngài có biết, con người lúc tức giận, rất dễ không thể kiểm soát, ngài hiểu chứ?"
Trên mặt Thủy Hành Ca nụ cười lạnh nhạt: "Biết."
. . . . . . Xong đời, hắn cười bình dị gần gũi với ta như vậy nhất định sẽ xui xẻo. Ta tìm tìm trên người, không tìm được chủy thủ. Ta lấy tay tháo dây buộc trên tay hắn, lại phát hiện căn bản không tháo được, loạn thành một đoàn dây sư huynh buộc, căn bản không theo lẽ thường.
Ta cúi đầu dùng răng cắn, Thủy Hành Ca nhìn trời bất đắc dĩ nói: "Không được dùng răng của ta cắn."
"Ô ô ô ô, nhưng không tháo được, ta đi tìm tảng đá đập thôi."
". . . . . . Ta không ngại nếu cô đi tìm thanh đao."
"Quá phiền toái, ta đi tìm tảng đá."
"Cô xác định sẽ không nện vào tay của ta sao?"
Ta do dự một chút, Thủy Hành Ca chấp nhận nói: "Nhanh lên một chút đi tìm dao găm!"
"A." Ta còn chưa đứng dậy, đã nghe thấy một trận âm thanh hỗn tạp từ đằng xa đến, dừng một chút: "Có người chạy tới bên này, hơn nữa. . . . . . Còn là ba mặt bọc đánh, chẳng lẽ sư huynh nhanh như vậy đã tìm được các sư huynh, sư tỷ khác."
Thủy Hành Ca cũng kề tai sát đất, lắng nghe một hồi, ngồi thẳng nói: "Không thể nào là người của Ngũ độc giáo."
"Làm sao ngài biết?"
"Đều là tiếng vó ngựa, cô cảm thấy bọn họ sẽ đặc biệt đi mua một đàn ngựa, sau đó trở lại đuổi theo cô?"
Ta hiểu rõ, lần túm lấy hắn: "Trước cứ trốn mới là quan trọng."
Thủy Hành Ca cảm khái: "Ta cảm thấy nếu như cô làm ‘Giáo chủ’ nhiều thêm mấy ngày, thanh danh một đời của ta nhất định sẽ tan thành mây khói."
Ta u oán nói: "Hiện tại chính ta trong mắt sư huynh, cũng bị coi là bệnh thần kinh rồi."
Hai chúng ta vừa chửi bới lẫn nhau vừa chạy trốn, nhưng không nghĩ tới Thủy Hành Ca rất nặng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ của ta. Nghĩ lại hình như không đúng, đây là thân thể của ta! Ta chẳng lẽ đã biến thành một tên mập sao. . . . . .
Càng nghĩ thì càng bi phẫn, tiếng hỗn loạn sau lưng càng tới gần. Xuyên qua rừng trúc, mới phát hiện trước mặt đã không có đường, lúc này muốn trốn sang hướng khác đã không thể, ba mặt giáp công, không phải nhảy núi, thì chính là bay lên trời. Ta bây giờ mới hiểu được tại sao vừa bắt đầu đã là ba mặt bọc đánh, mà không phải là bốn mặt, bởi vì mặt thứ tư là vách đá, bọn họ chẳng lẽ còn có thể từ đáy vực bay lên!
Ta thở dài nói: "Thủy Hành Ca, ta không muốn ngài biến thành gấu trúc nữa, ngài biến thành Điêu huynh đi, sau đó ta có thể cưỡi ngài bay lên."
Thủy Hành Ca rõ ràng đã lười châm chọc ta: "Tìm tảng đá, đập sợi dây ra."
Ta tìm một tảng đá bén nhọn trở lại, giơ giơ, không có can đảm đập xuống, không thể làm gì khác hơn là từng chút từng chút mài: "Ngài đoán những người kia là người nào? Sẽ không phải là mấy người chính phái chứ?"
Thủy Hành Ca cau mày: "Không giống."
Hai người chúng ta suy nghĩ một phen, chợt nghĩ đến một kết quả không tốt.
"Phong Vũ Lâu?"
Thủy Hành Ca vặn lông mày suy nghĩ một chút, hướng vách đá bên kia nhìn xuống, vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô tìm một sợi dây, trốn tạm xuống, ta theo Ngư Tri Nhạc rời đi."
"Không được! Chúng ta bây giờ ai cũng không thể tách ra!" Ta nghiêm túc nói: "Nếu lúc ngài bị giam ở Phong Vũ Lâu, đột nhiên muốn khôi phục chân thân thì làm thế nào? Ngộ nhỡ bỏ lỡ thời gian biến thân, về sau không thể khôi phục được nữa thì xong đời."
Vừa nghĩ tới việc phải đứng tiểu cả đời ta liền cảm thấy một hồi lạnh đến buồn nôn. . . . . .
Thủy Hành Ca nhẹ giọng cười cười, nói: "Nếu như người tới có ác ý, cô hãy mang theo ta nhảy xuống vách đá đối diện đi."
Ta nuốt một cái, nhìn một mảnh "Tiền đồ" mờ mịt, âm thanh cũng run lên: "Không nhảy qua được, quá xa."
Thủy Hành Ca lạnh nhạt nói: "Ta dùng khinh công rất dễ dàng, cô cũng đã dùng thân thể này một ngày rồi, còn chưa quen sao?"
Ta ra sức mài sợi dây, thiếu chút nữa khóc lên: "Không quen! Mới vừa rồi ta cũng chỉ nghĩ đánh gẫy cái bàn, ai ngờ lại đánh thành gỗ vụn. Ngộ nhỡ ta dùng hơi sức không đúng, nhảy xuống đáy vực thì làm thế nào?"
"Dù sao cũng hơn bị Ngư Tri Nhạc tóm lại, hoặc là. . . . . . Cô có nắm chắc đánh bay bọn họ. . . . . . Người tới có chừng hơn hai trăm."
Ta thiếu chút nữa thì sặc, cuối cùng cũng mài đứt sợi dây trên tay hắn, chuyển sang sợi dây trên chân, ta nói thầm: "Bị hai trăm người quần đấu, còn không bằng nhảy núi cho gọn gàng."
Thủy Hành Ca cũng cầm tảng đá: "Nếu như đối phương thật sự là Ngư Tri Nhạc, vậy có ba lựa chọn, một, ta đi Phong Vũ Lâu, cô ẩn núp; hai, chúng ta một đánh một trăm; ba, cô mang theo ta nhảy đến vách đá đối diện."
Tại sao mỗi biện pháp nghe đều là một con đường chết. . . . . .
Tiếng vó ngựa kia đã vào cánh rừng, không đến chốc lát, là bọn họ có thể chạy đến đây.
Thủy Hành Ca lấy sợi dây trói trên chân ra, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía rừng trúc đầy hắc ám. Ta lại đi qua nhìn vách một chút, bờ bên kia thoạt nhìn rất xa nha, thật sự có thể mang theo người nhảy qua sao?
Ba mặt nhân mã trong rừng trúc đã dần dần lộ ra, nhìn thấy xiêm y của bọn họ, ta chợt cảm thấy cuộc sống xám xịt, là người của Phong Vũ Lâu. Chỉ có loại cường hào như Phong Vũ Lâu mới có thể cho lâu la thủ hạ đều mặc y phục thượng hạng như vậy! Hơn nữa cầm đầu, chính là lão đầu hôm đó bắt ta vào Phong Vũ Lâu.
Lão đầu ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn ta, cười lạnh: "Ta nói rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy dám cứu đi khách ở trong Phong Vũ Lâu, thì ra là Giáo chủ Ma Giáo."
Hơn hai trăm người ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tới ta áp lực rất lớn nha. . . . . . Có thể hay không xuống ngựa rồi nói. . . . . . Ta cầm tay Thủy Hành Ca, tuyệt không thể để cho hắn bị bắt đi, nếu không lúc biến thân phải làm thế nào? Kế hoạch lúc này, chỉ có mang theo hắn nhảy đến vách đá đối diện, ta nhỏ giọng: "Lấy khinh công của ngài. . . . . . Quả thật có thể nhảy qua chứ?"
Thủy Hành Ca nói: "Sử dụng phương pháp khinh công bình thường của cô, dùng hết sức nhảy qua là tốt rồi."
Có hắn nói những lời này, ta hạ quyết tâm: "Nắm chặt ta."
Nắm chặt tay, ta hít sâu một hơi, cùng nhau lui về phía sau vừa lui. Sắc mặt lão đầu lập tức thay đổi, nói: "Bắt bọn hắn lại!"
Ra lệnh một tiếng, vó ngựa ba mặt đạp vang. Chúng ta nhấc chân chạy về hướng vách đá, gần tới vách đá, tung người nhảy một cái, lập tức cảm thấy dưới chân lướt nhẹ, so với khinh công của ta tốt hơn không biết bao nhiêu lần, mắt thấy sắp nhảy lên vách núi không phí sức, trong bụng vui mừng, nhưng không ngờ thân thể chợt lạnh lẽo, vừa hoàn hồn, vội vàng nhìn về phía Thủy Hành Ca. . . . . .
Tại sao ta lại nhìn mặt của Thủy Hành Ca. . . . . .
Chúng ta vốn rất sửng sốt. . . . . . Ông trời ơi, đây là muốn đùa chơi chết chúng ta a! Ông có thể hay không chậm một chút nữa hãy biến!
Lúc này, thân thể không thể khống chế, đột nhiên mất hơi sức, rơi xuống, trong mắt một màu xanh ngắt, ta cảm thấy Tử Thần đang tới gần, lạnh đến đáng sợ. Thủy Hành Ca bỗng nhiên vươn tay bắt được ta, ôm chặt vào ngực, cùng nhau rơi xuống vách núi.
Ta ngồi xổm trên nóc nhà nghĩ mãi không ra, nhấc một mảnh ngói nhìn xuống dưới. Âm thầm may mắn mặc dù không thể khống chế hoàn toàn thân thể của Thủy Hành Ca, nhưng đối phó với một người võ công cặn bã như Đại sư huynh cùng một người không có tính cảnh giác như Mộc Thanh vẫn dư dả. Chỉ thấy phía dưới bày biện đầy đủ cái gì cần có đều có, bàn ghế bình trà, gương chậu đồng, không giống như tiểu viện mới thuê tạm thời.
Chỉ là hai người này từ bao giờ lại có quan hệ thân cận như vậy, còn trói "Ta" đến nơi này?
Đúng lúc này Thủy Hành Ca ngồi trên cái ghế gỗ, miệng bị bịt bằng vải bố, tay chân cũng bị trói chặt, vừa muốn đứng lên, liền bị Đại sư huynh nhấn xuống, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai người. Ta nghĩ nếu như hắn trở lại thân thể của chính mình, nhất định sẽ bóp chết Đại sư huynh. . . . . .
Mộc Thanh nghiêm túc nói: "Chúc sư huynh nói quả thật không sai, Thẩm cô nương quả thật có gì đó không đúng."
Sư huynh gật đầu một cái: "Chính ta khi thấy nàng ở khách điếm đã có cảm giác không ổn, may mắn gặp được huynh, dụ nàng ra, nếu không thật không biết phải làm như thế nào để cứu nàng ra khỏi nơi đó của Đại ma đầu Thủy Hành Ca."
Đại ma đầu ba chữ vừa ra, tròng mắt của Thủy Hành Ca rõ ràng rụt lại một cái.
Sư huynh vỗ vỗ đầu của hắn: "Tiểu Thu đừng nóng vội, nghe nói Ma giáo am hiểu mê hoặc lòng người, nhưng không sao, ngày mai ta sẽ dẫn muội đi tìm đại phu, nhất định sẽ chữa tốt cho muội."
Mộc Thanh nói: "Mới vừa rồi Thủy Hành Ca tới tìm ta, hỏi chuyện của Thẩm cô nương, may mà ta lấp liếm cho qua rồi."
Này này, Mộc Thanh ngươi xác định đó là lấp liếm cho qua sao. Ta ngáp một cái, chờ hai người bọn họ rời đi, rồi đi xuống cứu hắn, nếu không ngày sau Thủy Hành Ca nhất định sẽ băm vằm bọn họ. Tay vừa che miệng, mới ngáp được một nửa, tay liền tê cứng lại, tay ta sao lại lạnh như thế?
Ta ngẩn người, sờ sờ tay cùng cổ, thế nhưng lại càng lạnh. Chẳng lẽ hồn phách phải trở về chân thân? Không còn kịp chờ sư huynh rời đi, ta phi người xuống cửa chính, một cước đá văng. Mộc Thanh phản ứng kịp, xoạt, rút trường kiếm trong tay ra, bảo hộ trước mặt Thủy Hành Ca: "Ngươi đừng mơ tưởng mang Thẩm cô nương đi!"
Đại sư huynh lập tức nhảy đến phía sau hắn, ghé đầu: "Ngươi đừng mơ tưởng mang tiểu Thu đi!"
Ta giật giật khóe miệng: "Mau tránh ra, nếu không ta hành hung ngươi Mộc Thanh."
Mộc Thanh thân hình cao lớn, tư thế cầm kiếm rất tuấn dật, không hề có ý tứ lui ra.
Ta thật sự không muốn ra tay, võ công của Thủy Hành Ca sâu cạn ta tuyệt không biết, nếu ta không khống chế tốt, đả thương hai người bọn họ thì làm thế nào. Liếc nhìn cái bàn bên cạnh, một chưởng vỗ xuống, cái bàn bể thành mảnh vụn. Ta giương mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ: "Còn không đi, sẽ giống như cái bàn này."
Con ngươi của Đại sư huynh rõ ràng co rụt lại, bước lên kéo Mộc Thanh: "Mộc thiếu hiệp đi mau! Chúng ta trở về tìm cứu. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, bàn tay của Đại sư huynh lật nhanh, một con rắn nhỏ từ trong ống tay áo bay ra. Ta hơi nghiêng người, vươn tay nắm lấy thân rắn cuốn tới đuôi rắn, nhẹ nhàng cuốn một cái, con rắn co rúc cuộn tròn ở lòng bàn tay, dịu ngoan bất động, thè thè lưỡi.
Sư huynh biến sắc: "Thủy Hành Ca, quả nhiên ngươi đối với sư muội của ta dùng Mê Hồn Thuật! Nếu không làm sao Thu Thu có thể truyền thụ bí kỹ độc môn cho ngươi."
Lần này Thủy Hành Ca thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Ta né tránh ánh mắt đang trừng ta của hắn, dưới chân vừa động, giơ tay lên đánh về phía Mộc Thanh, muốn điểm chút huyệt đạo. Nhưng không ngờ Mộc Thanh phản ứng cực nhanh, né người như chớp, trường kiếm đánh tới, bén nhọn mà không lưu tình, ta kinh hãi vội tránh ra, trượt tay theo mu bàn tay của hắn hung hăng đánh xuống, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, sắc mặt của Mộc Thanh trong nháy mắt trắng bệch. Wow, hắn sẽ không phải là bị ta đánh gãy xương cánh tay đi.
Đại sư huynh hét lớn một tiếng, bổ nhào về phía ta, mắt thấy đã đến trước mặt, ta cúi người, nhấc Mộc Thanh lên. Đại sư huynh chợt thu chân lại, tay phải bắt được Thủy Hành Ca, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Ta đuổi ra tới bậc thềm, cách vài chục trượng, thấy Đại sư huynh mệt mỏi thở hổn hển, chạy nhanh đuổi theo, ta lập tức điểm huyệt đạo của sư huynh, đoạt Thủy Hành Ca trở lại. Nhìn lại Mộc Thanh đã ngất đi, trên môi vô sắc, ta nhìn không khỏi một hồi áy náy.
Sư huynh trợn mắt: "Thủy Hành Ca, nếu như ngươi dám đả thương sư muội của ta, Ngũ độc giáo chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Ta dừng lại, thiếu chút nữa cảm động nước mắt giàn giụa tứ tung, không ngờ Đại sư huynh mập lại thương ta như vậy, còn vì ta mà trở thành địch với Giáo chủ Ma giáo. Ho khan hai tiếng: "Ta sẽ không đả thương nàng, ngươi yên tâm."
Sư huynh vặn lông mày trầm tư một lát, kinh ngạc nói: "Không lẽ, chẳng lẽ. . . . . . Ngươi thích Thu Thu?"
Ta: ". . . . . . Không phải. . . . . ."
"Vậy tại sao tiểu Thu chịu dạy ngươi ngự xà thuật? Tại sao ngươi nhất định phải giữ nàng ở bên người? Võ công của nàng căn bản là cặn bã lại không xinh đẹp, công phu hạ độc cũng thuộc dạng tầm thường. . . . . . Này, ngươi đi đâu! Giao sư muội trả lại cho ta!"
Ta bực tức xoay người: "Hẹn gặp lại!"
Sư huynh, chúng ta tuyệt giao đi! Chờ ta khôi phục lại bình thường nhất định phải nhìn Thủy Hành Ca hành hung ngươi đến chết. Chạy hồi lâu, mới nhớ tới hình như trên tay còn một người. . . . . . Ta nuốt một cái, ngừng bước, để Thủy Hành Ca xuống, bỏ vải bố trong miệng hắn ra, nhìn ánh mắt muốn giết người của hắn, khó nhọc nói: "Ngài có biết, con người lúc tức giận, rất dễ không thể kiểm soát, ngài hiểu chứ?"
Trên mặt Thủy Hành Ca nụ cười lạnh nhạt: "Biết."
. . . . . . Xong đời, hắn cười bình dị gần gũi với ta như vậy nhất định sẽ xui xẻo. Ta tìm tìm trên người, không tìm được chủy thủ. Ta lấy tay tháo dây buộc trên tay hắn, lại phát hiện căn bản không tháo được, loạn thành một đoàn dây sư huynh buộc, căn bản không theo lẽ thường.
Ta cúi đầu dùng răng cắn, Thủy Hành Ca nhìn trời bất đắc dĩ nói: "Không được dùng răng của ta cắn."
"Ô ô ô ô, nhưng không tháo được, ta đi tìm tảng đá đập thôi."
". . . . . . Ta không ngại nếu cô đi tìm thanh đao."
"Quá phiền toái, ta đi tìm tảng đá."
"Cô xác định sẽ không nện vào tay của ta sao?"
Ta do dự một chút, Thủy Hành Ca chấp nhận nói: "Nhanh lên một chút đi tìm dao găm!"
"A." Ta còn chưa đứng dậy, đã nghe thấy một trận âm thanh hỗn tạp từ đằng xa đến, dừng một chút: "Có người chạy tới bên này, hơn nữa. . . . . . Còn là ba mặt bọc đánh, chẳng lẽ sư huynh nhanh như vậy đã tìm được các sư huynh, sư tỷ khác."
Thủy Hành Ca cũng kề tai sát đất, lắng nghe một hồi, ngồi thẳng nói: "Không thể nào là người của Ngũ độc giáo."
"Làm sao ngài biết?"
"Đều là tiếng vó ngựa, cô cảm thấy bọn họ sẽ đặc biệt đi mua một đàn ngựa, sau đó trở lại đuổi theo cô?"
Ta hiểu rõ, lần túm lấy hắn: "Trước cứ trốn mới là quan trọng."
Thủy Hành Ca cảm khái: "Ta cảm thấy nếu như cô làm ‘Giáo chủ’ nhiều thêm mấy ngày, thanh danh một đời của ta nhất định sẽ tan thành mây khói."
Ta u oán nói: "Hiện tại chính ta trong mắt sư huynh, cũng bị coi là bệnh thần kinh rồi."
Hai chúng ta vừa chửi bới lẫn nhau vừa chạy trốn, nhưng không nghĩ tới Thủy Hành Ca rất nặng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ của ta. Nghĩ lại hình như không đúng, đây là thân thể của ta! Ta chẳng lẽ đã biến thành một tên mập sao. . . . . .
Càng nghĩ thì càng bi phẫn, tiếng hỗn loạn sau lưng càng tới gần. Xuyên qua rừng trúc, mới phát hiện trước mặt đã không có đường, lúc này muốn trốn sang hướng khác đã không thể, ba mặt giáp công, không phải nhảy núi, thì chính là bay lên trời. Ta bây giờ mới hiểu được tại sao vừa bắt đầu đã là ba mặt bọc đánh, mà không phải là bốn mặt, bởi vì mặt thứ tư là vách đá, bọn họ chẳng lẽ còn có thể từ đáy vực bay lên!
Ta thở dài nói: "Thủy Hành Ca, ta không muốn ngài biến thành gấu trúc nữa, ngài biến thành Điêu huynh đi, sau đó ta có thể cưỡi ngài bay lên."
Thủy Hành Ca rõ ràng đã lười châm chọc ta: "Tìm tảng đá, đập sợi dây ra."
Ta tìm một tảng đá bén nhọn trở lại, giơ giơ, không có can đảm đập xuống, không thể làm gì khác hơn là từng chút từng chút mài: "Ngài đoán những người kia là người nào? Sẽ không phải là mấy người chính phái chứ?"
Thủy Hành Ca cau mày: "Không giống."
Hai người chúng ta suy nghĩ một phen, chợt nghĩ đến một kết quả không tốt.
"Phong Vũ Lâu?"
Thủy Hành Ca vặn lông mày suy nghĩ một chút, hướng vách đá bên kia nhìn xuống, vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô tìm một sợi dây, trốn tạm xuống, ta theo Ngư Tri Nhạc rời đi."
"Không được! Chúng ta bây giờ ai cũng không thể tách ra!" Ta nghiêm túc nói: "Nếu lúc ngài bị giam ở Phong Vũ Lâu, đột nhiên muốn khôi phục chân thân thì làm thế nào? Ngộ nhỡ bỏ lỡ thời gian biến thân, về sau không thể khôi phục được nữa thì xong đời."
Vừa nghĩ tới việc phải đứng tiểu cả đời ta liền cảm thấy một hồi lạnh đến buồn nôn. . . . . .
Thủy Hành Ca nhẹ giọng cười cười, nói: "Nếu như người tới có ác ý, cô hãy mang theo ta nhảy xuống vách đá đối diện đi."
Ta nuốt một cái, nhìn một mảnh "Tiền đồ" mờ mịt, âm thanh cũng run lên: "Không nhảy qua được, quá xa."
Thủy Hành Ca lạnh nhạt nói: "Ta dùng khinh công rất dễ dàng, cô cũng đã dùng thân thể này một ngày rồi, còn chưa quen sao?"
Ta ra sức mài sợi dây, thiếu chút nữa khóc lên: "Không quen! Mới vừa rồi ta cũng chỉ nghĩ đánh gẫy cái bàn, ai ngờ lại đánh thành gỗ vụn. Ngộ nhỡ ta dùng hơi sức không đúng, nhảy xuống đáy vực thì làm thế nào?"
"Dù sao cũng hơn bị Ngư Tri Nhạc tóm lại, hoặc là. . . . . . Cô có nắm chắc đánh bay bọn họ. . . . . . Người tới có chừng hơn hai trăm."
Ta thiếu chút nữa thì sặc, cuối cùng cũng mài đứt sợi dây trên tay hắn, chuyển sang sợi dây trên chân, ta nói thầm: "Bị hai trăm người quần đấu, còn không bằng nhảy núi cho gọn gàng."
Thủy Hành Ca cũng cầm tảng đá: "Nếu như đối phương thật sự là Ngư Tri Nhạc, vậy có ba lựa chọn, một, ta đi Phong Vũ Lâu, cô ẩn núp; hai, chúng ta một đánh một trăm; ba, cô mang theo ta nhảy đến vách đá đối diện."
Tại sao mỗi biện pháp nghe đều là một con đường chết. . . . . .
Tiếng vó ngựa kia đã vào cánh rừng, không đến chốc lát, là bọn họ có thể chạy đến đây.
Thủy Hành Ca lấy sợi dây trói trên chân ra, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía rừng trúc đầy hắc ám. Ta lại đi qua nhìn vách một chút, bờ bên kia thoạt nhìn rất xa nha, thật sự có thể mang theo người nhảy qua sao?
Ba mặt nhân mã trong rừng trúc đã dần dần lộ ra, nhìn thấy xiêm y của bọn họ, ta chợt cảm thấy cuộc sống xám xịt, là người của Phong Vũ Lâu. Chỉ có loại cường hào như Phong Vũ Lâu mới có thể cho lâu la thủ hạ đều mặc y phục thượng hạng như vậy! Hơn nữa cầm đầu, chính là lão đầu hôm đó bắt ta vào Phong Vũ Lâu.
Lão đầu ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn ta, cười lạnh: "Ta nói rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy dám cứu đi khách ở trong Phong Vũ Lâu, thì ra là Giáo chủ Ma Giáo."
Hơn hai trăm người ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tới ta áp lực rất lớn nha. . . . . . Có thể hay không xuống ngựa rồi nói. . . . . . Ta cầm tay Thủy Hành Ca, tuyệt không thể để cho hắn bị bắt đi, nếu không lúc biến thân phải làm thế nào? Kế hoạch lúc này, chỉ có mang theo hắn nhảy đến vách đá đối diện, ta nhỏ giọng: "Lấy khinh công của ngài. . . . . . Quả thật có thể nhảy qua chứ?"
Thủy Hành Ca nói: "Sử dụng phương pháp khinh công bình thường của cô, dùng hết sức nhảy qua là tốt rồi."
Có hắn nói những lời này, ta hạ quyết tâm: "Nắm chặt ta."
Nắm chặt tay, ta hít sâu một hơi, cùng nhau lui về phía sau vừa lui. Sắc mặt lão đầu lập tức thay đổi, nói: "Bắt bọn hắn lại!"
Ra lệnh một tiếng, vó ngựa ba mặt đạp vang. Chúng ta nhấc chân chạy về hướng vách đá, gần tới vách đá, tung người nhảy một cái, lập tức cảm thấy dưới chân lướt nhẹ, so với khinh công của ta tốt hơn không biết bao nhiêu lần, mắt thấy sắp nhảy lên vách núi không phí sức, trong bụng vui mừng, nhưng không ngờ thân thể chợt lạnh lẽo, vừa hoàn hồn, vội vàng nhìn về phía Thủy Hành Ca. . . . . .
Tại sao ta lại nhìn mặt của Thủy Hành Ca. . . . . .
Chúng ta vốn rất sửng sốt. . . . . . Ông trời ơi, đây là muốn đùa chơi chết chúng ta a! Ông có thể hay không chậm một chút nữa hãy biến!
Lúc này, thân thể không thể khống chế, đột nhiên mất hơi sức, rơi xuống, trong mắt một màu xanh ngắt, ta cảm thấy Tử Thần đang tới gần, lạnh đến đáng sợ. Thủy Hành Ca bỗng nhiên vươn tay bắt được ta, ôm chặt vào ngực, cùng nhau rơi xuống vách núi.
Bình luận facebook