Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Tam Hộ Pháp sững sờ nhìn giáo chủ nhà mình đang ôm mỹ nhân vào ngực, phục hồi tinh thần lại, nói: "Có phải đây thật là giáo chủ vô tình vô dục của chúng ta không?"
"Đúng là giáo chủ không sai đâu, chỉ có điều, có lẽ tối hôm trước giáo chủ đã bị sét đánh hỏng đầu." Vẫn không lên tiếng Bát hộ pháp khẳng định gật đầu một cái.
Tứ hộ pháp cũng tán thành phụ họa: "Không chỉ là đầu bị sét đánh, ta thấy lòng dạ của người cũng bị thay đổi luôn rồi."
"Có phải là bị dông tố ban đêm quấn trên người hay không?" Trong đầu của Nhị hộ pháp thoáng qua hình ảnh quỷ dị kì quái, nửa thân dưới không nhịn được màkhẽ run.
"Nhị ca. . ."
"Nhị đệ. . ."
Nhị hộ pháp nhìn chúng huynh đệ đang cùng nhau trừng mắt về phía hắn, gãi gãi đầu, "Ta chỉ là thuận miệng nói, thuận miệng nói, các huynh đệ đừng nóng giận." Ngoài miệng cầu xin tha thứ, trong lòng lại không nhịn được nghĩ, suy nghĩđó của mình rõ ràng cũng rất có lý, nếu không tại sao giáo chủ lại có thể khác thường như vậy?
"Ục ục. . ."
"Người nào?"
Ngũ hộ pháp đưa tay vỗ vỗ bụng, nhìn chúng huynh đệ xin lỗi, mặt mang vẻ lúng túng nói: "Ta đói bụng rồi."
Bọn họ có thể không đói sao? Nhận được tín hiệu của giáo chủ liền suốt đêm lên đường, một đường không ngủ không ăn không uống..., chỉ sợ lần này giáo chủ tỷ võ sẽ xuất hiện tai họa không may. Tâm tư của nữ nhân quả nhiên là kim dưới đáy biển, đến mượn danh nghĩa tỷ võ cũng vẫn thực sự đánh nam nhân.
Ai. . . Điều này cũng không thể trách người khác, thật sự là dáng dấp giáo chủ của bọn hắn quá giống tiên tử mà. Một đám mỹ nữ tuyệt sắc mạo hiểm quyết định dù có bị nguy hiểm tới tính mạng, cũng vẫn cam tâm tình nguyện dốc sức bổ nhào tới giáo chủ của bọn hắn.
Ai. . . Nam nhân lớn lên mang bộ dạng xinh xắn lại có võ công cao cường quả nhiên là gieo tai họa. Thật may, giáo chủ của bọn hắn đã bị phu nhân thu phục, nếu không, còn không biết muốn gieo họa cho bao nhiêu mỹ nữ giang hồ.
"Ục ục . ." Đại Hộ Pháp sờ bụng mình một cái, dùng sức hít hít mùi thịt trong không khí, vung tay về phía chúng huynh đệ, "Đi, chúng ta lên núi bắt chim thú để nướng thôi."
Bọn họ không biết làm cơm, nhưng mà, hàng năm ở trên giang hồ phiêu bạt, đã có người khác có biện pháp làm bọn hắn no bụng.
Tô Nhược Mộng nghe bên ngoài đã không còn âm thanh, lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiênmới ăn được chút ít mà cứ vẫn vui mừng , " Hình như bọn họ đã đi rồi, người ta chạy tới từ xa như vậy, tại sao ngươi không cho bọn họ ăn cơm?"
"Không phải là nàng nói nàng không có nấu đủ cơm sao?" Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn nàng.
Rõ ràng là chính nàng tự mình nói không có nấu đủ cơm, tại sao lần này lại biến thành hắn không cho bọn họ ăn cơm? Những tên kia không phải người có thể bị đói, bọn họ tự có biện pháp tìm được cái ăn.
Nếu như ngay cả no ấm của mình cũng không giải quyết được, như vậy ma giáo bọn họ không phải ngay đến cả một kích cũng không chịu nổi sao? Cho tới bây giờ ma giáo cũng không thu phế vật.
Nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Mộng xẹt qua một tia lúng túng, cúi đầu nói: "Ta có thể nấu nữa."
"Không cần quá phiền toái! Bọn họ sẽ không chết đói." Lôi Ngạo Thiên mỉm cười gắp một miếng chân thỏ rừng bỏ vào trong bát của Tô thị: "Nhạc mẫu đại nhân, ăn nhiều một chút."
"Được, tốt!" Tô thị cười một cái, nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi "Ngạo Thiên, những người vừa ở trong sân đều là thuộc hạ của ngươi?”
"Đúng vậy!"
"Tại sao không cho bọn họ đi vào ăn cơm?"
"Bọn họ quá nhiều người, Mộng nhi không nấu đủ cơm."
"Có thể nấu nữa, ngươi là người đứng đầu một giáo, cần phải quan tâm nhiều hơn tới thuộc hạ của mình mới đúng."
"Ngạo Thiên biết."
". . . . . ."
Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ đối thoại có qua có lại một lúc, lại nhìn qua thức ăn sắp lạnh toát , không nhịn được thúc giục: "Nương, thức ăn mau nguội, người ăn trước đi! Người của hắn chính hắn sẽ tự an bài, chúng ta mặc kệ chuyện tình của ma giáo bọn hắn , ăn nhiều một chút!"
"Đúng, chuyện này ta tự có an bài, nhạc mẫu đại nhân ăn cơm trước đi." Lôi Ngạo Thiên vội vàng tiếp thu lời của nàng, bưng chén lên tiếp tục ăn bữa cơm yêu thương của hắn. Ha ha, bây giờ hắn mới biết, nương tử của mình làm thức ăn còn ngon hơn đồ ăn trong quán ăn nhiều.
Sau khi cơm nước xong, Lôi Ngạo Thiên thừa dịp Tô Nhược Mộng ở trong phòng bếp rửa chén, ở trong nhà chính vừa cùng với Tô thị nói chuyện phiếm, vừa nghe về hôn sự của hắn và Tô Nhược Mộng.
" Hôn sự của một người, không thể qua loa, Ngạo Thiên ngươi nên thông báo cho phụ mẫu để cùng thương nghị trước. Tô gia chúng ta mặc dù không phải là gia đình giàu có gì, nhưng cũng là gia đình đứng đắn, cưới nhi nữ không phải trò đùa, hợp bát tự, đưa sính lễ, chọn ngày, những thứ này đều không được thiếu dù chỉ là một thứ ."
Gảy nhẹ phía dưới lông mày, Tô thị ưu nhã để ly trà trong tay xuống, nhìn Lôi Ngạo Thiên chậm rãi nói ra ý tưởng cùng yêu cầu của bản thân. Bà chưa cưới đã sinh nữ nhi, cả đời cũng chưa từng mặc qua giá y đỏ thẫm, cũng không được song thân chúc phúc. Hiện tại con gái của bà phải xuất giá rồi, bà muốn tranh thủ những gì nữ nhi cần ngay từ bây giờ.
Nữ nhi của bà phải hãnh diện lập gia đình, mặc dù nàng phải gả cho người không được người đời ưa thích là Giáo chủ ma giáo. Một nữ nhân cả đời chỉ có cơ hội mặc vào giá y đỏ thẫm một lần, bà không hy vọng nữ nhi của mình cũng giống một dạng như mình, để lại tiếc nuối.
"Ngạo Thiên hiểu, xin nhạc mẫu đại nhân tha thứ cho ngu tế nóng lòng. Con lập tức phái người thông báo cho gia phụ, gia mẫu, bảo bọn họ mang theo bà mai tới Tô gia cầu hôn." Lôi Ngạo Thiên có chút áy náy nhìn về phía Tô thị, cầm bình trà lên, thay bà rót thêm một ly trà.
Giờ phút này, hắn mới phát hiện trên người nhạc mẫu đại nhân của hắn có một loại khí chất cao quý ưu nhã, loại khí chất này nông phụ bình thường không thể nào có. Bà vừa nói một vài câu, nghe thế nào cũng giống như phát ra từ miệng của một một đại gia khuê tú.
Hắn đột nhiên có chút ngạc nhiên về thân thế của nương tử hắn, nhưng mà, loại chuyện như vậy người ta không nói, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Dù sao, cho tới bây giờ Lôi Ngạo Thiên hắn cũng coi những thứ danh lợi địa vị kia coi như cặn bã, trong mắt hắn, chỉ có quả đấm của mình đủ cứng rắn mới là đạo lý. Tùy tâm sở dục *mới là phong cách của hắn.
Tùy tâm sở dục: không theo ai hết ,cứ theo ý mình mà làm.
Thân phận của Tô Nhược Mộng là gì hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ quan tâm nàng có phải nương tử của hắn không.
Lần đầu tiên trong đời, hắn sinh ra ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ đối với một nữ nhân.
"Ừ, như thế rất tốt. Tô gia chúng ta tuy cửa nhỏ nhà nghèo, nhưng Mộng nhi cũng không phải là một cô gái thôn quê chỉ biết lên núi xuống đất. Nàng từ nhỏ đã bắt đầu biết chữ, mặc dù không thể nói là tài hoa hơn người, nhưng tùy thời vịnh thơ, gảy đàn tự tiêu khiển thật ra cũng không thành vấn đề."
Tô thị không muốn khiến người của bên nhà phu quân xem thường con gái của mình, đơn giản giới thiệu hoàn cảnh của nữ nhi nhà mình.
"Hả?" Lôi Ngạo Thiên rất ngoài ý muốn, một người phụ nhân lại còn có thể tự mình dạy dỗ nữ nhi biết chữ, vịnh thơ, gảy đàn, xem ra trực giác của hắn không có phán đoán sai, nhạc mẫu cùng nương tử của hắn đều không phải là người ngoài mặt đơn giản như vậy.
"Mộng nhi cũng không biết thân thế của mình sao?"
Tô thị đang xuất thần, nghe được vấn đề Lôi Ngạo Thiên hỏi cũng không một chút ngoài ý muốn, giống như bà đã đoán được hắn sẽ hỏi câu hỏi như thế. Đứng đầu một giáo tự nhiên không phải là người bình thường, chỉ vẻn vẹn nghe nàng nói một lát, đã có thể đoán ra một số chuyện.
Tô thị cầm ly trà trong tay thật chặt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn, khẽ thở dài một hơi: "Thân thế của nàng đã không còn gì để nói , chỉ là mẫu thân nàng chưa cưới mang thai, bị người nhà đuổi ra khỏi cửa thôi. Ta sẽ không nói cho nàng biết, Ngạo Thiên ngươi cũng không cần đi thăm dò. Chuyện này sẽ chôn sâu trong lòng của ta, nàng có thân thếgì cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi sẽ để ý những thứ này sao? Ngươi sẽ yêu thương nàng thật tốt sao?"
"Mộng nhi là ai đối với con mà nói đều giống nhau, chỉ cần nàng là nương tử của Lôi Ngạo Thiên con là tốt rồi." Lôi Ngạo Thiên nhếch môi cười một tiếng, đơn giản trả lời tóm tắtvấn đề của Tô thị .
"Đúng là giáo chủ không sai đâu, chỉ có điều, có lẽ tối hôm trước giáo chủ đã bị sét đánh hỏng đầu." Vẫn không lên tiếng Bát hộ pháp khẳng định gật đầu một cái.
Tứ hộ pháp cũng tán thành phụ họa: "Không chỉ là đầu bị sét đánh, ta thấy lòng dạ của người cũng bị thay đổi luôn rồi."
"Có phải là bị dông tố ban đêm quấn trên người hay không?" Trong đầu của Nhị hộ pháp thoáng qua hình ảnh quỷ dị kì quái, nửa thân dưới không nhịn được màkhẽ run.
"Nhị ca. . ."
"Nhị đệ. . ."
Nhị hộ pháp nhìn chúng huynh đệ đang cùng nhau trừng mắt về phía hắn, gãi gãi đầu, "Ta chỉ là thuận miệng nói, thuận miệng nói, các huynh đệ đừng nóng giận." Ngoài miệng cầu xin tha thứ, trong lòng lại không nhịn được nghĩ, suy nghĩđó của mình rõ ràng cũng rất có lý, nếu không tại sao giáo chủ lại có thể khác thường như vậy?
"Ục ục. . ."
"Người nào?"
Ngũ hộ pháp đưa tay vỗ vỗ bụng, nhìn chúng huynh đệ xin lỗi, mặt mang vẻ lúng túng nói: "Ta đói bụng rồi."
Bọn họ có thể không đói sao? Nhận được tín hiệu của giáo chủ liền suốt đêm lên đường, một đường không ngủ không ăn không uống..., chỉ sợ lần này giáo chủ tỷ võ sẽ xuất hiện tai họa không may. Tâm tư của nữ nhân quả nhiên là kim dưới đáy biển, đến mượn danh nghĩa tỷ võ cũng vẫn thực sự đánh nam nhân.
Ai. . . Điều này cũng không thể trách người khác, thật sự là dáng dấp giáo chủ của bọn hắn quá giống tiên tử mà. Một đám mỹ nữ tuyệt sắc mạo hiểm quyết định dù có bị nguy hiểm tới tính mạng, cũng vẫn cam tâm tình nguyện dốc sức bổ nhào tới giáo chủ của bọn hắn.
Ai. . . Nam nhân lớn lên mang bộ dạng xinh xắn lại có võ công cao cường quả nhiên là gieo tai họa. Thật may, giáo chủ của bọn hắn đã bị phu nhân thu phục, nếu không, còn không biết muốn gieo họa cho bao nhiêu mỹ nữ giang hồ.
"Ục ục . ." Đại Hộ Pháp sờ bụng mình một cái, dùng sức hít hít mùi thịt trong không khí, vung tay về phía chúng huynh đệ, "Đi, chúng ta lên núi bắt chim thú để nướng thôi."
Bọn họ không biết làm cơm, nhưng mà, hàng năm ở trên giang hồ phiêu bạt, đã có người khác có biện pháp làm bọn hắn no bụng.
Tô Nhược Mộng nghe bên ngoài đã không còn âm thanh, lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiênmới ăn được chút ít mà cứ vẫn vui mừng , " Hình như bọn họ đã đi rồi, người ta chạy tới từ xa như vậy, tại sao ngươi không cho bọn họ ăn cơm?"
"Không phải là nàng nói nàng không có nấu đủ cơm sao?" Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn nàng.
Rõ ràng là chính nàng tự mình nói không có nấu đủ cơm, tại sao lần này lại biến thành hắn không cho bọn họ ăn cơm? Những tên kia không phải người có thể bị đói, bọn họ tự có biện pháp tìm được cái ăn.
Nếu như ngay cả no ấm của mình cũng không giải quyết được, như vậy ma giáo bọn họ không phải ngay đến cả một kích cũng không chịu nổi sao? Cho tới bây giờ ma giáo cũng không thu phế vật.
Nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Mộng xẹt qua một tia lúng túng, cúi đầu nói: "Ta có thể nấu nữa."
"Không cần quá phiền toái! Bọn họ sẽ không chết đói." Lôi Ngạo Thiên mỉm cười gắp một miếng chân thỏ rừng bỏ vào trong bát của Tô thị: "Nhạc mẫu đại nhân, ăn nhiều một chút."
"Được, tốt!" Tô thị cười một cái, nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi "Ngạo Thiên, những người vừa ở trong sân đều là thuộc hạ của ngươi?”
"Đúng vậy!"
"Tại sao không cho bọn họ đi vào ăn cơm?"
"Bọn họ quá nhiều người, Mộng nhi không nấu đủ cơm."
"Có thể nấu nữa, ngươi là người đứng đầu một giáo, cần phải quan tâm nhiều hơn tới thuộc hạ của mình mới đúng."
"Ngạo Thiên biết."
". . . . . ."
Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ đối thoại có qua có lại một lúc, lại nhìn qua thức ăn sắp lạnh toát , không nhịn được thúc giục: "Nương, thức ăn mau nguội, người ăn trước đi! Người của hắn chính hắn sẽ tự an bài, chúng ta mặc kệ chuyện tình của ma giáo bọn hắn , ăn nhiều một chút!"
"Đúng, chuyện này ta tự có an bài, nhạc mẫu đại nhân ăn cơm trước đi." Lôi Ngạo Thiên vội vàng tiếp thu lời của nàng, bưng chén lên tiếp tục ăn bữa cơm yêu thương của hắn. Ha ha, bây giờ hắn mới biết, nương tử của mình làm thức ăn còn ngon hơn đồ ăn trong quán ăn nhiều.
Sau khi cơm nước xong, Lôi Ngạo Thiên thừa dịp Tô Nhược Mộng ở trong phòng bếp rửa chén, ở trong nhà chính vừa cùng với Tô thị nói chuyện phiếm, vừa nghe về hôn sự của hắn và Tô Nhược Mộng.
" Hôn sự của một người, không thể qua loa, Ngạo Thiên ngươi nên thông báo cho phụ mẫu để cùng thương nghị trước. Tô gia chúng ta mặc dù không phải là gia đình giàu có gì, nhưng cũng là gia đình đứng đắn, cưới nhi nữ không phải trò đùa, hợp bát tự, đưa sính lễ, chọn ngày, những thứ này đều không được thiếu dù chỉ là một thứ ."
Gảy nhẹ phía dưới lông mày, Tô thị ưu nhã để ly trà trong tay xuống, nhìn Lôi Ngạo Thiên chậm rãi nói ra ý tưởng cùng yêu cầu của bản thân. Bà chưa cưới đã sinh nữ nhi, cả đời cũng chưa từng mặc qua giá y đỏ thẫm, cũng không được song thân chúc phúc. Hiện tại con gái của bà phải xuất giá rồi, bà muốn tranh thủ những gì nữ nhi cần ngay từ bây giờ.
Nữ nhi của bà phải hãnh diện lập gia đình, mặc dù nàng phải gả cho người không được người đời ưa thích là Giáo chủ ma giáo. Một nữ nhân cả đời chỉ có cơ hội mặc vào giá y đỏ thẫm một lần, bà không hy vọng nữ nhi của mình cũng giống một dạng như mình, để lại tiếc nuối.
"Ngạo Thiên hiểu, xin nhạc mẫu đại nhân tha thứ cho ngu tế nóng lòng. Con lập tức phái người thông báo cho gia phụ, gia mẫu, bảo bọn họ mang theo bà mai tới Tô gia cầu hôn." Lôi Ngạo Thiên có chút áy náy nhìn về phía Tô thị, cầm bình trà lên, thay bà rót thêm một ly trà.
Giờ phút này, hắn mới phát hiện trên người nhạc mẫu đại nhân của hắn có một loại khí chất cao quý ưu nhã, loại khí chất này nông phụ bình thường không thể nào có. Bà vừa nói một vài câu, nghe thế nào cũng giống như phát ra từ miệng của một một đại gia khuê tú.
Hắn đột nhiên có chút ngạc nhiên về thân thế của nương tử hắn, nhưng mà, loại chuyện như vậy người ta không nói, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Dù sao, cho tới bây giờ Lôi Ngạo Thiên hắn cũng coi những thứ danh lợi địa vị kia coi như cặn bã, trong mắt hắn, chỉ có quả đấm của mình đủ cứng rắn mới là đạo lý. Tùy tâm sở dục *mới là phong cách của hắn.
Tùy tâm sở dục: không theo ai hết ,cứ theo ý mình mà làm.
Thân phận của Tô Nhược Mộng là gì hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ quan tâm nàng có phải nương tử của hắn không.
Lần đầu tiên trong đời, hắn sinh ra ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ đối với một nữ nhân.
"Ừ, như thế rất tốt. Tô gia chúng ta tuy cửa nhỏ nhà nghèo, nhưng Mộng nhi cũng không phải là một cô gái thôn quê chỉ biết lên núi xuống đất. Nàng từ nhỏ đã bắt đầu biết chữ, mặc dù không thể nói là tài hoa hơn người, nhưng tùy thời vịnh thơ, gảy đàn tự tiêu khiển thật ra cũng không thành vấn đề."
Tô thị không muốn khiến người của bên nhà phu quân xem thường con gái của mình, đơn giản giới thiệu hoàn cảnh của nữ nhi nhà mình.
"Hả?" Lôi Ngạo Thiên rất ngoài ý muốn, một người phụ nhân lại còn có thể tự mình dạy dỗ nữ nhi biết chữ, vịnh thơ, gảy đàn, xem ra trực giác của hắn không có phán đoán sai, nhạc mẫu cùng nương tử của hắn đều không phải là người ngoài mặt đơn giản như vậy.
"Mộng nhi cũng không biết thân thế của mình sao?"
Tô thị đang xuất thần, nghe được vấn đề Lôi Ngạo Thiên hỏi cũng không một chút ngoài ý muốn, giống như bà đã đoán được hắn sẽ hỏi câu hỏi như thế. Đứng đầu một giáo tự nhiên không phải là người bình thường, chỉ vẻn vẹn nghe nàng nói một lát, đã có thể đoán ra một số chuyện.
Tô thị cầm ly trà trong tay thật chặt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn, khẽ thở dài một hơi: "Thân thế của nàng đã không còn gì để nói , chỉ là mẫu thân nàng chưa cưới mang thai, bị người nhà đuổi ra khỏi cửa thôi. Ta sẽ không nói cho nàng biết, Ngạo Thiên ngươi cũng không cần đi thăm dò. Chuyện này sẽ chôn sâu trong lòng của ta, nàng có thân thếgì cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi sẽ để ý những thứ này sao? Ngươi sẽ yêu thương nàng thật tốt sao?"
"Mộng nhi là ai đối với con mà nói đều giống nhau, chỉ cần nàng là nương tử của Lôi Ngạo Thiên con là tốt rồi." Lôi Ngạo Thiên nhếch môi cười một tiếng, đơn giản trả lời tóm tắtvấn đề của Tô thị .
Bình luận facebook