Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Edit: Thảo My
"Điện hạ xin yên tâm, tại hạ nhất định tuân thủ cam kết." Nam tử áo đen chắp tay thi lễ, lập tức đồng ý.
"Được! Bổn vương tin tưởng ngươi một lần nữa, yên lặng chờ tin tức tốt của ngươi. Mấy ngày nữa, sau khi chúng ta và Hoàng đế quý quốc nói xong, sẽ trở về Hiên Viên triều, chúng ta cứ theo phương thức liên lạc trước kia. Cũng đừng để Bổn vương đợi quá lâu, Bổn vương không có thời gian tiêu hao với ngươi."
"Không thành vấn đề! Ta sẽ an bài xong tất cả, xin Điện hạ yên tâm! Như thế, tạm biệt!"
"Ừ." Hoàng tử Hiên Viên triều, đưa tay vò trán, không khách khí phất tay.
Đợi đến người áo đen rời đi, hai người trên mái hiên nhanh chóng nhìn nhau, không tiếng động đối thoại, một người trong đó nhanh chóng theo đuôi hai người áo đen này, mà một người khác, tiếp tục tại nơi đó quan sát tình huống bên trong.
Trong phòng, một người Hiên Viên triều khác thấy người áo đen sau khi rời đi, cung kính đứng bên người hoàng tử Hiên Viên triều, lo lắng trùng trùng̀ hỏi: "Điện hạ, chúng ta thật còn phải tiếp tục hợp tác với bọn họ sao? Ta lo lắng, chúng ta không cách nào từ trên người hắn lấy được chỗ tốt."
"A Lộ không cần lo lắng, ta Hiên Viên Ưu há lại làm buôn bán lỗ vốn? Ngươi cứ việc yên tâm, mặc kệ lần này hợp tác là thành công hay thất bại, chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất." Khóe miệng Hiên Viên Ưu vẽ ra một nụ cười âm trầm, trong mắt ánh sáng lạnh bắn tán loạn.
"Điện hạ có lương kế?" A Lộ vui mừng hỏi.
"Về sau, ngươi sẽ rõ." Trong lòng Hiên Viên Ưu đã có dự tính nói.
"Người nào?" Đột nhiên A Lộ hướng về phía ngoài cửa sổ quát lạnh một tiếng, người nóc nhà lập tức lắc mình không thấy.
Tứ hộ pháp một đường bay vọt, trực tiếp chạy về phía bọn họ hội hợp. Khi hắn đi tới chỗ ước định, Lục hộ pháp đã sớm đứng ở nơi đó chờ hắn đến. Tứ hộ pháp có chút nóng nảy nghênh đón, nhìn Lục hộ pháp, hỏi: "Lão Lục, người cùng ngươi đâu?"
Trong mắt Lục hộ pháp hiện lên một tia đen tối, lắc đầu một cái, nói: "Mất dấu."
"Mất dấu? Làm sao có thể?" Tứ hộ pháp có chút khó tin, dù sao võ công Lục hộ pháp không thấp, theo dõi người không thể nào thất thủ. Chẳng lẽ võ công của đối phương rất cao? Khác xa Lục hộ pháp?
Lục hộ pháp nhéo lông mày gật đầu một cái, khẽ thở dài một hơi, khẳng định nói: "Bọn họ vào một thanh lâu, ta theo đi lên cũng không nhận ra người, bọn họ có thể đã sớm phát hiện ra ta, cho nên, lựa chọn ở trong thanh lâu nhiều người lẫn lộn thay đổi quần áo."
Lục hộ pháp suy nghĩ chuyện này chính mình cũng có chút sinh khó chịu, hắn thật sự không muốn thừa nhận đối phương đã sớm phát hiện ra hắn. Hắn ngược lại có chút hoài nghi đối phương là vì không để người Hiên Viên triều biết thân phận chân thật của hắn, nếu không, hắn cũng không thể nào cải trang sau khi gặp mặt Hiên Viên Ưu.
Còn có cái âm thanh khàn khàn kia, rất rõ ràng chính là cố ý ngụy trang.
Tứ hộ pháp trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn về phía Lục hộ pháp, nói: "Lão Lục, thôi. Chúng ta cũng không phải một chút thu hoạch cũng không có, ta phát hiện không chỉ có là chúng ta dò xét người Hiên Viên triều, mới vừa có người ở ngoài cửa sổ nghe lén bị phát hiện, ta cũng chỉ có thể rời đi. Chỉ là thật may Giáo chủ không có hành động, nếu không đã có thể trúng gian kế của bọn họ."
Khẽ vuốt cằm, Lục hộ pháp nhìn về phía Tứ hộ pháp, nói: "Lão Tứ, đi thôi, chúng ta nhanh trở về báo cáo Giáo chủ." Nói xong, hắn huýt gió âm thanh thanh thúy lại vang dội, chốc lát sau, trong rừng cây hai con ngựa chạy ra, bọn họ lập tức nhảy lên lưng ngựa, một đường băng băng đi.
......
Thiên sảnh Tử Long Lĩnh.
Lôi Ngạo Thiên ngồi trước bàn đọc sách yên lặng nghe Tứ hộ pháp hồi báo, hai mắt của hắn híp lại, trong mắt mang ánh sáng nguy hiểm, ngón tay không nhẹ không nặng gõ mặt bàn. Các hộ pháp theo hắn nhiều năm tất nhiên biết trong mắt hắn phát ra tin tức, trong lòng không chỗ nào không thầm nói: xem ra có vài người gặp xui xẻo.
"Lão đại, truyền tin cho lão Nam, để cho hắn điều tra kỹ Hiên Viên Ưu, nhìn hắn có cấu kết với người nào của Đông Lý triều. Hừ! Tưởng đánh chủ ý lên Ma Giáo ta, hắn còn hơi non." Lôi Ngạo Thiên lạnh giọng phát ra lệnh, không ngờ những người này biết nhiều chuyện như vậy, thậm chí tiền triều lưu lại bảo tàng cũng biết.
Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng, đối với nhân vật nguy hiểm này, hắn tuyệt không thể cô tức dưỡng gian (bỏ qua cho kẻ xấu cũng là khuyến khích tính xấu của nó).
"Lão Nhị, đã gần đến cuối năm, truyền lệnh xuống, các vị trạm kiểm soát không được có chút nào buông lỏng."
"Dạ, Giáo chủ."
"Giáo chủ, chúng ta có muốn làm hành động cảnh cáo hay không?" Lục hộ pháp có chút bực tức hành động của những người đó, mặc dù bọn họ không biết thân phận của người áo đen kia, nhưng cũng không khó khăn có thể đoán được đại khái thân phận người kia, nếu như hắn không phải quan lớn Đông Lý triều cũng là người trong hoàng thất.
Bởi vì người bình thường không thể nào lôi kéo quan hệ với Tứ hoàng tử của Hiên Viên triều, càng không thể nào nói chuyện gì hợp tác.
Lôi Ngạo Thiên khoát tay áo, nói: "Yên lặng theo dõi biến hóa."
"Dạ!"
"Các ngươi đi xuống dò xét tất cả điểm gác dưới núi."
"Dạ, Giáo chủ, thuộc hạ cáo lui!" Mọi người chắp tay thở dài, hành lễ lui ra.
Trong sảnh khôi phục yên tĩnh, Lôi Ngạo Thiên một tay chống trán, ánh mắt không khỏi bình tĩnh nhìn bức tranh lớn trên tường, suy nghĩ bay lên. Nên vào hay là lui? Nên công hay là thủ? Chiến tranh không phải hắn muốn thấy, nhưng mà, lần nữa tương nhượng, cũng không phải là phong cách của hắn.
Hắn, Lôi Ngạo Thiên, không chủ trương chiến tranh, không nhìn nổi dân chúng chảy máu chịu khổ, nhưng cũng không đại biểu, hắn chính là một người không có cá tính, mặc cho người bóp dẹp vê tròn trước mặt. Hắn không có phần tâm tư kia, nhưng cũng không đại biểu, hắn không có phần khôn ngoan và gan dạ sáng suốt.
Sự kiện lần này cho dù lão Tứ và lão Lục không tra rõ thân phận của người áo đen kia, nhưng hắn cũng có thể cho thân phận của đối phương vòng một cái vòng tròn ra ngoài. Chỉ cần hắn làm cho người trong vòng tìm kiếm chứng cớ, không bao lâu nữa hắn có thể để thân phận của đối phương nổi trên mặt nước.
Xem ra, mặc dù ký hiệp nghị và phát Hoàng bảng, hạ thánh chỉ, triều đình vẫn xem Ma Giáo là cái đinh trong mắt, đâm trong thịt. Giờ khắc này, hắn hoàn toàn hiểu dụng ý thực sự của Tô Nhược Mộng muốn khuếch trương nông nghiệp, phát triển buôn bán, tinh thông tri thức, huấn luyện giáo đồ.
Chuyện trên đời này, không phải ngươi nghĩ không cần tham dự, người khác sẽ xem ngươi là trong suốt. Rất nhiều chuyện thường thường đều là ngươi lui, hắn vào, từng bước bức bách.
Chỉ là, chuyện nếu quả như thật đến một khắc đó, mình phản thủ làm công, thật sự quyết định sao?
Lịch sử vẫn phải tái diễn một lần sao? Mà mình lại cam tâm tự vây tại vị trí kia sao?
Suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn không cho ra một cái kết luận, hắn đứng lên, đi tới trước tấm bình phong, lấy áo choàng bước nhanh đi về hướng Thanh Tùng viện của mình. Mỗi lần hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, chỉ cần thấy được khuôn mặt tươi cười của Tô Nhược Mộng, luôn luôn có thể rất nhanh khiến tâm mình bình tĩnh lại.
Nụ cười của nàng so với hắn mà nói, giống như một khỏa Định Tâm Hoàn vạn năng.
Trong phòng Tô Nhược Mộng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, Tô thị dẫn đám người Lăng Cẩn Tịch, Bạch Thiển ở trong phòng bồi Tô Nhược Mộng nói chuyện phiếm, trong tay cũng không ngừng rỗi rãnh thêu thùa. Họ mỗi người đều được Tô thị dạy dỗ phải ngày ngày cầm kim chỉ, thêu túi thơm, may đáy giày, mà Tô thị sớm đã bắt đầu may y phục cho đứa bé.
Đối với lần này, Tô Nhược Mộng chỉ đành phải lắc đầu cười khẽ, thầm nói lực ảnh hưởng của Tô thị đối với mấy vị nghĩa nữ các nàng rất lớn.
Tô Nhược Mộng từ trong giỏ trúc cầm lên một đôi giày vải nhỏ Tô thị mới vừa may xong, nhìn giày này giống hổ con như đúc, khóe miệng nàng không khỏi nổi lên thật cao, nhìn về phía Tô thị, nói: "Mẹ, giày hổ con này thật đáng yêu."
Tay Tô thị cầm kim chỉ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn giày trẻ sơ sinh trong tay Tô Nhược Mộng, mặt lộ vẻ hiền lành nói: "Ha ha! Đáng yêu chứ? Ta còn muốn thay bọn họ may hai cái mũ hổ con nữa, cái này gọi là mạnh mẽ sinh uy, đây là hi vọng đứa bé khỏe mạnh lớn lên."
"Lúc ta còn nhỏ cũng có sao?" Tô Nhược Mộng nghe không khỏi tò mò.
Những thứ đồ này cũng không khác nhiều gia đình khác, đơn giản là một loại chúc phúc của trưởng bối đối với trẻ sơ sinh.
"Có, ta đến nay vẫn giữ cho ngươi, hôm nào lại tìm cho ngươi xem." Nói đến chuyện cũ, trên mặt Tô thị hiện ra một tầng vầng sáng nhàn nhạt, cả người đều giống như chìm đắm trong hạnh phúc.
Tô Nhược Mộng không khỏi cảm khái, mẫu thân quả nhiên là yêu thuần khiết nhất trên đời, bao nhiêu năm qua đi, Tô thị khi nhớ tới bộ dạng lúc trẻ con của Tô Nhược Mộng, vẫn tràn đầy hạnh phúc.
"Được!"
"Chúng ta cũng muốn xem một chút, ha ha! Năm đó dung mạo Tam tỷ ( Tam muội) nhất định rất đáng yêu?" Trong mắt Bạch Thiển và Lăng Cẩn Tịch, Tâm Nương không khỏi lóe ra ánh sáng tò mò, gương mặt mong đợi kết quả.
Nghe vậy, Tô thị thở dài một cái, nhìn về phía Tô Nhược Mộng trong ánh mắt nhanh chóng quàng lên nồng nặc áy náy, nàng khẽ thở dài một hơi, nói: "Ở trong mắt ta, Mộng nhi là đáng yêu nhất trong thiên hạ, đứa bé xinh đẹp nhất. Nhưng mà, ở trong mắt người khác cũng không thể có loại suy nghĩ này."
"Tại sao?" Chúng nữ miệng đồng thanh hỏi.
"Bởi vì ta từ trong bụng mẹ ra ngoài, trên má phải bẩm sinh có một bớt màu đỏ thật to. Ở trong thôn Thanh Thủy, Tô Nhược Mộng là đệ nhất xấu nữ, nào có cái gì đáng yêu để nói đến?" Tô Nhược Mộng thay Tô thị trả lời vấn đề của Bạch Thiển các nàng.
Nói xong, nàng nhìn Tô thị trong ánh mắt thương cảm bí mật mang theo xin lỗi, đưa tay cầm chặt tay nàng, rồi nói tiếp: "Mẹ, tất cả đều đã qua. Ta hiện tại rất tốt, rất hạnh phúc. Cám ơn ngươi từ nhỏ đã thương ta, yêu ta như vậy."
Tô thị liếc mắt nhìn tóc trắng của Tô Nhược Mộng, nhớ lại nàng từ nhỏ đã chịu hết nhạo báng và khi dễ của thôn dân, hốc mắt không khỏi đỏ lên, hít mũi một cái, nói: "Mộng nhi, mẹ trước kia do thân thể, để cho ngươi ăn hết đau khổ, từ nhỏ ngươi chịu không ít thôn dân xem thường, giễu cợt và khi dễ. Đều là mẹ có lỗi với ngươi, để cho ngươi không thể có một gia đình hoàn chỉnh, không thể hưởng thụ thời gian có cha mẹ thương yêu."
Tô Nhược Mộng thấy giọng điệu nàng vừa muốn nhắc lại, vội vàng cắt đứt lời của nàng: "Mẹ, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần, ta thật sự không cảm thấy thời gian chúng ta sống nương tựa lẫn nhau có nhiều khổ cực? Ta cũng không hâm mộ đứa bé của người khác có cha, về sau ngươi chớ nói những lời này nữa, ta không thích nghe."
Chúng nữ thấy mình không cẩn thận nhấc lại chuyện đau lòng của Tô thị, ngạc nhiên hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó vội vàng trấn an Tô thị.
"Mẹ, ngươi nghe lời Tam tỷ ta nói, đừng tự trách nữa."
"Đúng vậy, mẹ, ngươi thương yêu Tam muội ta còn có chúng ta, chúng ta đều hiểu."
"Đúng vậy, mẹ, ngươi tự trách như vậy nữa, trong lòng Tam muội cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu. Nàng không dễ chịu, có thể sẽ trực tiếp ảnh hưởng hài nhi trong bụng. Ta nghe nói, phụ nữ có thai phải giữ vững tâm tình vui vẻ, như vậy đứa bé sinh ra tính tình mới có thể sáng sủa."
Tâm Nương đang tự trách rất nhiều, cũng vội vàng trấn an cảm xúc Tô thị, để nàng đừng hãm sâu trong tự trách nữa.
Nói xong, nàng mang theo thương tiếc liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng, không ngờ nàng cũng có những ngày bất hạnh như vậy. Chỉ là, nàng cũng không khỏi âm thầm tò mò, bớt trên mặt Tô Nhược Mộng làm sao có thể không thấy nữa?
"Được, được, được!"
Bạch Thiển nghiêm túc nhìn má phải Tô Nhược Mộng, lại nhìn má trái một chút, thật sự không nhìn ra bất kỳ khác thường, cũng tưởng tượng không ra trên mặt bóng loáng trắng nõn này đã từng có một bớt đỏ tươi.
Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt của nàng, lại làm sao không biết nghi vấn trong lòng nàng. Chỉ là nàng cũng không muốn nói, bởi vì các nàng nếu truy vấn ngọn nguồn, lời thề kia của nàng và Lôi Ngạo Thiên cũng phải thông báo với các nàng.
"Tam tỷ, ta hoàn toàn không nhìn ra trên má phải ngươi từng có bớt, ngươi có thể nói cho ta, bớt trên mặt ngươi làm sao biến mất không thấy gì nữa?" Không cưỡng được lòng hiếu kỳ của mình, Bạch Thiển cuối cùng không nhịn được hỏi.
"Khụ khụ... Cái này sao, nói rất dài dòng, lần tới rồi hãy nói." Tô Nhược Mộng mượn cớ cúi mắt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm giày hổ con trên mặt bàn, cố ý không để cho các nàng thấy nàng quẫn bách trong mắt và ngượng ngùng trên mặt.
Bạch Thiển không để ý chút nào mà cười cười xua tay, nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Chúng ta có nhiều thời gian, hiện tại lại không chuyện gì có thể làm. Hơn nữa, coi như Tam tỷ ngươi hôm nay không nói hết, ngày mai, ngày mai, ngày kia có thể nói tiếp, chúng ta nhất định có kiên nhẫn."
Tâm Nương và Lăng Cẩn Tịch nén cười liếc nhau một cái, thật sự là có chút hoài nghi Bạch Thiển là giả điên giả ngu, lấy kinh nghiệm nàng từng là sát thủ, làm sao có thể không có phát giác ý từ chối của Tô Nhược Mộng chứ?
Nha đầu này, trước kia lạnh lẽo, hiện tại ngược lại thành một nha đầu đĩnh đạc, thích tác oai tác quái.
Tô Nhược Mộng thấy nàng cũng không tính bỏ qua cho mình, lại thấy Tâm Nương họ đều không tính toán giúp mình, cái khó ló cái khôn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, giống như kinh ngạc hỏi: "Tiểu Linh Tử, làm sao ngươi tới?"
"À?" Bạch Thiển vội vàng quay đầu, mỉm cười nhìn về cửa phòng, khi nàng nhìn cửa phòng không có một bóng người, liền biết đây là Tô Nhược Mộng đang trêu chọc nàng. Vì vậy, nàng làm nũng lắc lắc cánh tay Tô thị, nói: "Mẹ, ngươi nhìn Tam tỷ, nàng khi dễ ta."
Tô thị cười vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, trừng mắt liếc Tô Nhược Mộng, nghiêm trang nói: "Mộng nhi, nàng là Tứ muội ngươi, bình thường phải quan tâm yêu thương nhiều. Cho dù trong lòng nàng có Phó Công Tử, ngươi cũng không nên thử dò xét nàng như thế? Các ngươi nói một chút, nàng một cô nương gia mới biết yêu, da mặt mỏng lắm. Trong lòng các ngươi hiểu rõ là được rồi, không cần phải nói ra ngoài, đừng cho nàng áp lực, hiểu chưa?"
Nói xong, mặt mày Tô thị đã cười đến cong cong.
"Mẹ, chúng ta biết." Chúng nữ trăm miệng một lời lên tiếng, đều lả tả nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Thiển đỏ bừng cả khuôn mặt, tựa như bảo đảm nói: "Chúng ta về sau trong lòng mình hiểu là được rồi, tuyệt sẽ không tùy tiện nói ra ngoài, khiến Tứ muội da mặt mỏng ngượng ngùng. Ha ha!"
"Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ, các ngươi tại sao như vậy?" Bạch Thiển đỏ mặt, giả vờ giận trừng mắt về phía họ, ngay sau đó vừa nhìn về phía Tô thị, nói: "Mẹ, làm sao ngươi cũng theo khi dễ người ta?"
"Ha ha!" Tô thị cười ha ha, nhìn từng nữ nhi như hoa như ngọc, cặp mắt cười híp lại thành một đường, nàng đưa tay vỗ vỗ tay Bạch Thiển, cười nói: "Thiển Nhi đừng tức giận, mẹ cũng không đi theo khi dễ ngươi, ngươi không phải cũng đã nghe sao? Mẹ mới vừa rất nghiêm túc nói cho các tỷ tỷ ngươi phải quan tâm yêu thương muội muội."
Họ mặc dù không phải là đứa bé ruột của mình, nhưng mà, họ cũng xem nàng là mẹ ruột của mình, mà nàng cũng đã xem những cô nương từ nhỏ thiếu hụt thân tình, thành là nữ nhi ruột thịt của mình. Ở trong lòng của nàng, họ cùng Mộng nhi đều giống nhau.
"Mẹ, ngươi còn nói không?" Bạch Thiển nhất quyết không tha lắc lắc cánh tay Tô thị, trong lúc đó mặt mày lại không có một tia buồn bực, ngược lại hai mắt tràn đầy nồng nàn ấm áp. Nàng không muốn cứ không công như vậy làm cho các nàng cười, cười như không cười nhìn về phía Lăng Cẩn Tịch.
"Nhị tỷ, ngươi trước chớ vội cười ta, ngươi cho rằng ta không biết sao? Cái Lục hộ pháp đó thường lấy cớ để tìm ngươi, theo ta thấy, cử động của hắn đúng là lòng Tư Mã, người ngoài đường cũng biết."
"Ha ha!" Tô thị cười ha hả nhìn tỷ muội các nàng kéo lên bí mật của nhau, nhìn họ mỗi một người đều sắp có chốn trở về thuộc về mình, trong lòng nàng có cỗ nước ấm lặng lẽ chảy qua.
Bạch Thiển hài lòng dương dương nhìn Lăng Cẩn Tịch mây đỏ đầy mặt, yên tĩnh chờ nàng phản kích. Nhưng nàng chờ mòn chờ mỏi cũng không đợi đến, mà là nhìn nàng và đại tỷ đột nhiên cùng nhau nhìn về phía cửa phòng, đồng thanh nói: "Tam muội phu, ngươi đã về rồi!"
Bạch Thiển không có gì vui vẻ liếc các nàng một cái, nói: "Hừ, các ngươi hãy chấm dứt việc đó, ta cũng không tin đâu?"
"Tứ muội không tin cái gì?" Lôi Ngạo Thiên phủi bay tuyết trên áo choàng, run hàn khí cả người, đi vào gian phòng ấm áp dễ chịu, khóe miệng khẽ nhếch cười nhìn họ, hỏi.
"Cái gì?" Bạch Thiển nghe được âm thanh của Lôi Ngạo Thiên truyền đến từ sau lưng, lập tức đứng lên, xoay người nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên mặt cười, nói: "Không có gì, ta cho là đại tỷ họ trêu chọc ta?"
Nói xong, nàng lại nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thầm trừng mắt nhìn Tâm Nương họ, nói: "Mẹ, đại tỷ, Nhị tỷ, chúng ta cần phải trở về. Mẹ không phải còn hẹn Thủy trưởng lão sao? Chúng ta cũng không thể để Thủy trưởng lão đợi lâu, đúng không?"
Tâm Nương tất nhiên hiểu ý của nàng, mà chính nàng cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên, vì vậy, đưa tay đỡ Tô thị dậy, Lăng Cẩn Tịch lại động thủ thu hồi miếng vải và kim chỉ trên bàn, nhắc giỏ trúc lên.
"Nhạc mẫu đại nhân ngồi một hồi nữa đi, Mộng nhi gần đây rất ít ra cửa, một mình nàng cô đơn. Nếu không, các ngươi ngồi một lát nữa, bồi nàng nói chuyện phiếm giải buồn chứ?" Lôi Ngạo Thiên thấy các nàng làm bộ muốn rời khỏi, vội vàng lên tiếng giữ lại.
Tô thị mặt tràn đầy nụ cười nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Mọi người chúng ta đã ngồi một lúc rồi, ngày mai chúng ta lại tới đây. Ngạo Thiên yên tâm, chúng ta sẽ mỗi ngày đều rút thì gian tới đây bồi Mộng nhi, ngươi cứ việc yên tâm quan tâm chuyện của mình."
"Vâng." Lôi Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu, luôn miệng nói vâng
"Vậy các ngươi hàn huyên đi, chúng ta đi về trước, Thủy Noãn trưởng lão còn đang chờ chúng ta?" Tô thị cười cười, nghiêng đầu về phía chúng nữ, nói: "Tâm Nhi, Tịch Nhi, Thiển Nhi, chúng ta trở về thôi."
"Dạ, này Tam muội ( Tam tỷ), Tam muội phu ( Tam tỷ phu), chúng ta bồi mẹ đi về."
"Được, nhạc mẫu đại nhân, đại tỷ, Nhị tỷ, Tứ muội, đi thong thả." Lôi Ngạo Thiên buông tay Tô Nhược Mộng ra, cất bước cười híp mắt đưa họ ra cửa, đợi sau khi các nàng rời đi, thuận tay đóng cửa phòng, ngăn đi khí lạnh phía ngoài.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn bước tới, nghênh đón đưa tay thay hắn cởi áo choàng xuống, ngước mắt cười nhìn hắn, hỏi: "Chuyện ngày hôm nay đều xử lý xong rồi hả?"
"Ừ. Đi, chúng ta đến kia bên ngồi một chút." Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, ôm lấy bả vai nàng, đi về phía ghế quý phi trước cửa sổ.
Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng tránh tay của hắn ra, đi tới trước cửa sổ đưa tay mở cửa sổ ra, nhất thời một cỗ khí lạnh đập vào mặt, cảnh tuyết phía ngoài lập tức chui vào tầm mắt. Nàng xoay người, trên mặt nở rộ tươi cười và ngây thơ chất phác hiếm thấy, cười nói: "Khó có được buổi chiều ngươi trở về phòng, chúng ta ngồi chung nhìn cảnh tuyết, như thế nào?"
Mấy ngày nay, bên ngoài vẫn có tuyết rơi, Tâm Nương nói rõ lệnh cấm nàng tùy ý ra cửa, nguyên nhân đầu tiên cũng bởi vì nàng sợ lạnh, thứ hai bên ngoài trơn trợt, sợ nàng té ngã. Bởi vì hiểu động cơ của các nàng, cũng hiểu sự quan tâm của các nàng, Tô Nhược Mộng cũng vui vẻ tiếp nhận.
Chỉ là, mấy ngày nay cũng làm cho nàng dưỡng thàng một thói quen mới, đó chính là mở cửa sổ ra, yên tĩnh tựa trên ghế quý phi nhìn tuyết.
"Nương tử thích là được rồi, chỉ là, nàng sợ lạnh, có muốn ta đi lấy tấm chăn mỏng tới đây cho nàng hay không? Cũng đừng để lạnh."
"Không có việc gì! Trong phòng không phải đốt lò sưởi sao? Ta sẽ không bị lạnh."
"Ừ." Lôi Ngạo Thiên gật đầu, ôm chầm nàng, hai người tựa sát nhau ngồi xuống, ánh mắt nhìn bầu trời ra ngoài cửa sổ.
Gần đây tuyết rơi được không lớn, bay lả tả, giống như là cánh hoa màu trắng trên bầu trời dương dương sái sái bay xuống. Giống như bây giờ ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn sang, trong mỹ cảm không thiếu ý thơ, từ từ làm cho tâm người ta xao động bình tĩnh lại.
Hai người lẳng lặng ngồi một lát, Lôi Ngạo Thiên từ ngoài cửa sổ rút ánh mắt về, tròng mắt nhìn về phía Tô Nhược Mộng, vẻ mặt chăm chú hỏi: "Nương tử, nàng trước kia nói, hướng tới cuộc sống nhàn rỗi nấu pha trà, làm ruộng đồng. Nếu như cuộc sống tương lai không phải như nàng hướng tới, nàng còn có thể vui vẻ không?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn khẽ cau mày, trong lòng biết trong lòng hắn có chuyện, cũng hiểu hắn sẽ không tùy ý hỏi vấn đề này, vì vậy, cũng không nghiêm túc như thường nhìn lại hắn, giọng điệu kiên định nói: "Ta trước kia cũng đã nói, chàng đang ở nơi nào, nơi đó có ta. Mà ta bây giờ muốn nói, chỉ cần nơi nào có chàng, nơi đó ta sẽ có hạnh phúc. Sinh hoạt chung một chỗ với chàng, chính là cuộc sống ta hướng tới."
"Nếu như ta không có nhiều thời gian cùng nàng?"
Tô Nhược Mộng nhíu nhíu mày, hỏi: "Còn có thể ngày ngày gặp mặt sao?"
"Sẽ, chỉ là thời gian có thể sẽ rất ít." Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái.
"Đây không có việc gì!" Tô Nhược Mộng yên tâm cười nói.
Lấy ăn ý giữa phu thê bọn họ, Tô Nhược Mộng có chút hiểu những vấn đề hắn quyết định phía sau, nàng có chút đau lòng nhìn hắn, hỏi: "Chàng quyết định rồi?"
"Không có! Nhưng mà, nếu như bọn họ vẫn bức bách gắt gao, hoặc là, chỉ có thể để dân chúng trải qua cuộc sống khổ, ta nghĩ ta sẽ làm chuyện này." Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, trong tròng mắt đen lộ ra một cỗ kiên định.
Tô Nhược Mộng đưa tay cầm chặt tay hắn, nói: "Vô luận chàng quyết định cái gì, ta đều ủng hộ chàng!"
Nàng cũng biết, luôn cho rằng hắn sẽ làm loại quyết định này, chỉ là, nàng rất đau lòng hắn, bởi vì chuyện này không phải chí hướng của hắn.
......
Đảo mắt đến giao thừa, ngày này Tô thị, Hàn Nhứ dẫn Tâm Nương họ tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm tất niên. Mà Đông, Tây, Nam, Bắc Đường chủ một mực bên ngoài, triệu tập không về cũng trở về Tử Long Lĩnh, mọi người đoàn tụ cùng nhau trong đêm giao thừa.
Các nam nhân ngồi tụ lại ở đại sảnh, tán gẫu, nói say sưa cười vui nhìn hai bàn lớn đầy thức ăn phong phú, bởi vì nhiều người, bọn họ ghép hai bàn lớn thành một cái bàn khổng lồ.
Lôi Cận cười ha hả đứng lên, bưng ly rượu trước mặt lên, nâng chén về phía người ngồi vây chung một chỗ, cười nói: "Hôm nay là đêm giao thừa, năm nay mọi người nhất định phải ăn được uống tốt, tối nay không phân biệt chủ thứ, không phân biệt nam nữ, mọi người cùng nhau thoải mái uống, thoải mái ăn. Nào, nào, nào! Tất cả mọi người nâng ly rượu lên, ly rượu thứ nhất chúc mọi người tâm tưởng sự thành!"
"Được, chúc mọi người tâm tưởng sự thành!" Mọi người rối rít đứng lên, giơ ly rượu lên, cười phụ họa.
Đại Hộ Pháp cho các hộ pháp khác ánh mắt, mọi người thêm đầy ly rượu, nâng chén về phía Lôi Cận và Hàn Nhứ, Tô thị, nói: "Huynh đệ chúng ta chúc lão Giáo chủ, lão phu nhân, Tô lão phu nhân phúc thọ an khang, như ý cát tường!"
"Chúng ta cũng thế, chúc lão Giáo chủ, lão phu nhân, Tô lão phu nhân như ý cát tường" Nhóm người Đường chủ, sứ giả, còn có đám người Tâm Nương đều nâng chén, cùng nhau kính rượu chúc phúc các trưởng bối.
Về sau, bọn họ thêm đầy rượu, nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, nâng chén cười nói: "Một ly này chúng ta kính giáo chủ và phu nhân, chúc giáo chủ và phu nhân, mọi chuyện như ý, tình yêu luôn xanh!"
Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng song song cười một tiếng, cùng nâng chén đứng lên, cười nói: "Cám ơn mọi người! Mượn ly rượu này, chúng ta cũng chúc mọi người, vạn sự như ý! Chúc tình bằng hữu giữa mọi người chúng ta bền vạn năm!"
"Được, được, được! Cám ơn giáo chủ và phu nhân." Mọi người đều bị một câu ‘ tình bằng hữu giữa mọi người chúng ta bền vạn năm ’ làm cảm động.
Ngửa đầu uống cạn một ly, Tô Nhược Mộng cười rót cho mình một chén trà, nhẹ nhàng lấy cùi chỏ đụng Lôi Ngạo Thiên bên cạnh một cái, hai người đứng lên, cười chúc phúc với Lôi Cận, Hàn Nhứ, Tô thị: "Cha, mẹ, một ly rượu này các con đầu tiên cảm tạ công ơn nuôi dưỡng các ngươi, lại chúc thân thể các ngươi khỏe mạnh, vui vẻ mỗi ngày."
Lôi Cận trùng điệp gật đầu, nói: "Cha biết tâm ý của các ngươi, cha chúc các ngươi, vĩnh kết đồng tâm, hạnh phúc mỹ mãn!"
Hàn Nhứ cảm động lau nước mắt, nhìn Lôi Ngạo Thiên, dặn dò: "Thiên nhi, ngươi phải chăm sóc Mộng nhi thật tốt, bảo vệ gia đình mình. Cha và mẹ già rồi, hiện tại cũng chờ bồng cháu. Mẹ, chúc các ngươi vĩnh viễn hạnh phúc!"
Thời gian trôi qua thực vui vẻ, trong nháy mắt, năm đó trong tay nàng vẫn là đứa trẻ sơ sinh không đi được, hiện tại đã thành thân, hơn nữa cũng nhanh muốn làm cha. Mà nàng từng là Hỏa Bạo nương tử uy chấn một thời trên giang hồ sắp làm nãi nãi rồi, ha ha.
Tô thị cũng nhẹ lau khóe mắt, nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, nói: "Mỗi người làm mẹ, trong cả đời chuyện vui mừng nhất chính là nhìn đứa bé của mình tìm được hạnh phúc. Ngạo Thiên, cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi cho Mộng nhi hạnh phúc, cám ơn ngươi để cho nàng hạnh phúc như vậy, mẹ chúc các ngươi vĩnh viễn hạnh phúc như mật."
"Dạ, chúng ta nhất định sẽ sống hạnh phúc!" Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng nén lệ liếc nhau một cái, trong mắt lóe ra ánh sáng hạnh phúc.
Mọi người vui vẻ uống không ngừng, bọn họ luôn luôn có thể tìm tới đủ loại lý do chúc phúc, bữa cơm tất niên đặc biệt kết thúc trong tươi cười của bọn hắn, chạm cốc ở bên trong, náo nhiệt tiến hành.
Sau khi ăn xong, bọn họ cũng hơi say cùng nhau canh giữ ở trong đại sảnh, uống trà, cắn hạt dưa, điểm tâm, nói chuyện phiếm, cùng nhau gác đêm, cùng nhau đón một năm mới.
Bọn họ cho đến khi Tết Nguyên Tiêu đi qua từng người mới về vị trí, ai có chức nấy, trong lúc này, kế hoạch một năm mới bọn họ cũng đã thương nghị xong. Mọi chuyện chỉ cần kết hợp thực tế, nhìn thời thế mà tiến hành.
Một năm này Tử Long Lĩnh cũng chưa từng có náo nhiệt, Nguyên tiêu đi qua, do Bát hộ pháp dẫn đầu, theo kế hoạch đã thương nghị tốt với Tô Nhược Mộng, mang theo thôn dân Tử Long Lĩnh chính thức bắt đầu kế hoạch khuếch trương nông nghiệp của bọn họ.
Mà học đường trong thôn cũng đã chính thức mở khóa, tạm thời do Phó Linh Tử làm phu tử dạy kiến thức cho bọn nhỏ, Bạch Thiển làm phu tử dạy võ thuật, các giáo đồ đang giúp đỡ trồng trọt cây nông nghiệp, đồng thời cũng sáng sớm mỗi ngày tiến hành tập luyện thứ nhất cho bọn họ —— xếp thành hàng chạy bộ sáng sớm.
"Nhân chi sơ, tính bổn thiện......" Trong học đường nằm ở bên hồ truyền đến tiếng đọc sách có lực chỉnh tề của bọn nhỏ.
"Một, hai, ba......" Tiếng khẩu hiệu của các giáo đồ chạy bộ sáng sớm vòng quanh núi truyền đến.
Trong thôn trang dưới chân núi khói bếp lượn lờ bay lên, lên tới giữa sườn núi cùng đám sương trong núi nối tiếp nhau, một bức tranh Tử Long Lĩnh xinh đẹp vào sáng sớm khiến Tô Nhược Mộng cảm thấy như ở trong mộng cảnh. Giờ phút này, nàng và Lôi Ngạo Thiên đứng ở đình trước kia bọn họ thường đi, mắt nhìn xuống tất cả dưới chân núi, nghiêng tai nghe gió núi truyền tới tiếng đọc sách, tiếng khẩu hiệu.
"Nương tử, cám ơn nàng!"
"Vì sao phải cám ơn ta? Chàng đừng quên, ta là đương gia chủ mẫu của Tử Long Lĩnh, mà ta làm xa xa còn chưa đủ."
"Ha ha! Con dân Tử Long lĩnh đối với đương gia chủ mẫu như nàng, bọn họ nhất định rất cảm kích nàng." Lôi Ngạo Thiên cúi mắt xuống nhìn sắc mặt trong trắng lộ hồng của nàng, giờ khắc này, trong lòng rất cảm tạ Tâm Nương, cảm tạ nàng không ngại cực khổ mỗi ngày đổi canh đa dạng và dùng tâm nấu nướng thức ăn.
Hắn tự tay bọc kín áo choàng lên trên người nàng, ôm chặt bả vai nàng, dịu dàng hỏi: "Lạnh không?"
"Không lạnh, chỉ là......"
"Chỉ là cái gì? Nương tử, nàng có phải khó chịu chỗ nào hay không?" Lôi Ngạo Thiên không đợi nàng nói xong, nóng nảy hỏi.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn khẩn trương, sững sờ, nói: "Ta không có không thoải mái, chỉ là, bọn nhỏ ở bụng động rất lợi hại."
Lôi Ngạo Thiên nhìn chằm chằm bụng của nàng, nhìn nó đột nhiên động ở dưới y phục, chợt mở to cặp mắt, khẩn trương hỏi: "Bọn họ dùng sức như vậy? Y phục cũng chuyển động, chẳng lẽ là sắp sinh?"
"Phốc..." Tô Nhược Mộng nghe câu này không có kiến thức thông thường của hắn, không chút nào nể mặt hắn hì hì bật cười một tiếng, liếc hắn một cái, nói: "Hiện tại mới sáu tháng, nào có nhanh như vậy đã sinh? Chàng khẩn trương quá độ thôi?"
Mấy ngày nay, mắt thấy bụng nàng giống như quả bóng thổi hơi nhanh chóng to lên, cả người hắn còn gấp hơn nàng mấy lần, hơi có một chút gió thổi cỏ lay, hắn đã nhanh chóng nhảy dựng lên. Có lúc, nhìn nàng đột nhiên bởi vì đứa bé ở bụng bỗng kịch liệt động mà lên tiếng kinh hô, hắn sẽ mặt nghiêm túc lên lớp nói hiếu đạo với đứa bé quá độ hiếu động.
Cử chỉ này khiến Tô Nhược Mộng vừa cảm động, vừa im lặng, nàng luôn suy nghĩ, bọn nhỏ có thể bị hắn nghiêm khắc dọa cho phát sợ hay không?
"Không có việc gì là tốt! Đi thôi, bên ngoài gió lớn, ta đưa nàng trở về trước."
"Được!"
Đầu mùa xuân sau khi tuyết tan, mỗi sáng sớm hắn sẽ cùng với nàng từ từ tản bộ, hít thở một chút không khí mới mẻ trên núi.
Hai tháng sau, trên Tử Long Lĩnh những cây nông nghiệp đầu mùa xuân mới vừa trồng xuống đã thàng tấm thảm cỏ xanh dài, khắp nơi đều sinh cơ bừng bừng. Chỉ là, không biết có phải nguyên nhân mùa xuân hay không, mưa đặc biệt nhiều. Nếu như không phải Tô Nhược Mộng sớm bảo Bát hộ pháp hoạch định xong kênh dẫn nước thuỷ lợi, khai hoang hợp lý, trồng trọt khoa học, chỉ sợ lũ lụt đất lở bất ngờ, chuyện cây nông nghiệp ngập nước đều đã xảy ra.
Ngày này, Lôi Ngạo Thiên đang trong phòng cùng với Tô Nhược Mộng hành động đã có chút bất tiện, hai người đang suy nghĩ nên lấy tên gì cho hài tử. Ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa dồn dập của Tam Hộ Pháp.
"Cốc cốc cốc... Giáo chủ, thuộc hạ cầu kiến!"
Chân mày Lôi Ngạo Thiên không khỏi nhíu lại, mọi người cộng sự nhiều năm, hắn tự nhiên nghe được khác thường của Tam Hộ Pháp, vì vậy, bước nhanh đến phía trước kéo cửa phòng ra, hỏi: "Lão Tam, chuyện gì hốt hoảng như vậy?"
Tam Hộ Pháp liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng bụng to phề phệ một cái, ngay sau đó nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, chân núi gần đây chết không ít dân chúng, lão Thất đã đi tra xét nguyên nhân trước, nhưng mà, theo thuộc hạ xem ra có điểm giống ôn dịch bảy năm trước ở Vĩnh huyện. Triều đình đã đóng cửa thành Tử Long huyện, không cho dân chúng phía ngoài đi vào, cũng không để dân chúng bên trong đi ra ngoài."
"Ôn dịch?" Lôi Ngạo Thiên thất thanh kêu một câu, chân mày nhíu chặt thành đoàn, nhìn Tam Hộ Pháp hỏi: "Lão Tam, ngươi chắc chắn?"
"Không thể xác định, chỉ có thể đợi lão Thất trở lại. Chỉ là, những bệnh trạng kia hết sức tương tự, đều là nóng sốt sau tử vong." Tam Hộ Pháp lắc đầu một cái, thật lòng trả lời.
Lôi Ngạo Thiên trầm mặc lại, hắn nghe Tam Hộ Pháp nói, đại khái đã có thể xác định tên bệnh này rồi, thấy vậy thật sự là ôn dịch rồi. Ôn dịch bảy năm trước xảy ra ở Vĩnh huyện cũng là vào lúc này, cũng là bởi vì sau khi mưa nhiều, mà xảy ra.
Bảy năm trước, Vĩnh huyện cũng bị triều đình vứt bỏ, nếu như không phải là lúc gặp thần y vừa vặn đến nơi đó, chỉ sợ Vĩnh huyện sẽ không còn người sống. Mà cũng là trận ôn dịch kia khiến thần y ngày đêm mệt nhọc, mình cũng vô ý bị nhiễm. Nếu như không phải trận ôn dịch kia, có lẽ hắn sẽ không biết Thất hộ pháp, Thất hộ pháp cũng sẽ không mất đi sư phụ của hắn, càng sẽ không tiến vào Ma Giáo.
Ôn dịch bảy năm trước có thể nói là nỗi đau trong lòng Thất hộ pháp, một không thể xóa đi đau đớn.
"Lão Tam, ngươi đi xuống trước! Lão Thất sau khi trở lại, để cho hắn lập tức tới tìm ta, ngươi trước đi tìm lão Đại, để hắn chuẩn bị chút lương thực, chúng ta buổi tối thương lượng chuyện đi trợ giúp dân chúng."
"Dạ, Giáo chủ!" Tam Hộ Pháp lên tiếng lui ra.
Tô Nhược Mộng một tay vuốt bụng, một tay chống nạnh, giống như chim cánh cụt to lớn xoay chuyển xoay chuyển tiêu sái đi đến bên người Lôi Ngạo Thiên, ngước mắt nhìn hắn, hỏi: "Tại sao đột nhiên xuất hiện ôn dịch? Bảy năm trước Đông Lý triều cũng có địa phương xuất hiện qua ôn dịch sao?"
Bọn họ bây giờ nói ôn dịch, nếu như Tô Nhược Mộng không đoán sai, ở hiện đại cái này gọi là dịch chuột, nguyên nhân chủ yếu của bệnh là ở một ít động vật hoang dại gặm nhấm. Mà con chuột là nguyên nhân lây bệnh quan trọng, loài người chủ yếu là thông qua bọ chét của chuột làm trung gian, truyền vào da người đưa tới tuyến dịch chuột, qua đường hô hấp đi vào xảy ra phổi dịch chuột.
Biểu hiện lâm sàng của dịch chuột rất giống như Tam Hộ Pháp mới vừa nói, chủ yếu là nóng lên, triệu chứng máu độc nghiêm trọng, hạch bạch huyết sưng to lên, viêm phổi, có khuynh hướng ra máu. Phần lớn sẽ phát triển thàng ung thư máu, lây bệnh mạnh, tỉ lệ tử vong cao, thời gian từ lây bệnh đến tử vong cũng rất ngắn.
Dịch chuột là vũ khí kinh khủng nguy hại tính mạng loài người.
"Bảy năm trước, ở Vĩnh huyện Đông Lý triều xuất hiện qua một lần, một lần kia khắp nơi ở Vĩnh huyện đều là thi thể, con chuột chạy khắp nơi, nếu như không phải lão Thất và sư phụ hắn vừa đúng lúc đi qua nơi đó, chỉ sợ Vĩnh huyện sẽ trở thành nơi người bị diệt tuyệt."
Lôi Ngạo Thiên nhớ lại thảm trạng năm đó, vẫn nhịn không được có chút tim gan run sợ. Trong đầu không khỏi hiện ra một đống thi thể không được chôn cất, cũng nhớ lại thần y không cầu lợi và tận lực đến một giây sinh mệnh cuối cùng.
Nếu như triều đình cũng có thể không cầu lợi giống như thần y, mang hết toàn lực, có lẽ thần y cũng sẽ không vì vậy mà rời đi, trong lòng lão Thất cũng sẽ không lưu lại một bóng ma như vậy.
Hiện tại tình cảnh Vĩnh huyện lại xuất hiện, mà triều đình vô lương lại lựa chọn cách làm năm đó, thật là khiến người ta khinh thường. Bọn họ làm như vậy không sợ trong lòng dân chúng nguội lạnh sao?
"Lão Thất sau khi trở lại, để bọn họ đến đây thương lượng, ta nghĩ, ta có thể có một ít ý kiến có lợi. Tình huống như thế ở nơi đó của chúng ta gọi dịch chuột, mà dịch chuột có thể dự phòng cũng có khả năng trị tận gốc. Ta không hiểu y lý gì đó, nhưng mà, ta có thể cung cấp một ít biện pháp phòng ngừa."
Tô Nhược Mộng đưa tay cầm chặt tay hơi lạnh của Lôi Ngạo Thiên, chậm rãi nói.
"Nương tử có biện pháp?" Trong mắt Lôi Ngạo Thiên lóe lên một tia ánh sáng, vui mừng nhìn về phía Tô Nhược Mộng.
"Nếu như sau khi xác định triệu chứng, ta nghĩ ta có thể cung cấp một ít phương pháp dự phòng và chữa trị, chỉ là, ta chỉ có thể cung cấp trên lý thuyết, chân chính muốn tiến hành trị liệu còn phải dựa vào lão Thất."
"Ta tin tưởng, phương pháp nương tử, lại thêm lý thuyết y học của lão Thất, nhất định có thể cứu trị những bách tính kia."
Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, trong ánh mắt có một cỗ tin tưởng không thay thế, mà hắn mới vừa bởi vì nghe được ôn dịch mà nhấc lên cơn sóng trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại. Hắn biết, chỉ cần có nàng ở bên người, hắn sẽ cảm thấy chuyện lớn hơn nữa cũng có thể xử lý.
"Điện hạ xin yên tâm, tại hạ nhất định tuân thủ cam kết." Nam tử áo đen chắp tay thi lễ, lập tức đồng ý.
"Được! Bổn vương tin tưởng ngươi một lần nữa, yên lặng chờ tin tức tốt của ngươi. Mấy ngày nữa, sau khi chúng ta và Hoàng đế quý quốc nói xong, sẽ trở về Hiên Viên triều, chúng ta cứ theo phương thức liên lạc trước kia. Cũng đừng để Bổn vương đợi quá lâu, Bổn vương không có thời gian tiêu hao với ngươi."
"Không thành vấn đề! Ta sẽ an bài xong tất cả, xin Điện hạ yên tâm! Như thế, tạm biệt!"
"Ừ." Hoàng tử Hiên Viên triều, đưa tay vò trán, không khách khí phất tay.
Đợi đến người áo đen rời đi, hai người trên mái hiên nhanh chóng nhìn nhau, không tiếng động đối thoại, một người trong đó nhanh chóng theo đuôi hai người áo đen này, mà một người khác, tiếp tục tại nơi đó quan sát tình huống bên trong.
Trong phòng, một người Hiên Viên triều khác thấy người áo đen sau khi rời đi, cung kính đứng bên người hoàng tử Hiên Viên triều, lo lắng trùng trùng̀ hỏi: "Điện hạ, chúng ta thật còn phải tiếp tục hợp tác với bọn họ sao? Ta lo lắng, chúng ta không cách nào từ trên người hắn lấy được chỗ tốt."
"A Lộ không cần lo lắng, ta Hiên Viên Ưu há lại làm buôn bán lỗ vốn? Ngươi cứ việc yên tâm, mặc kệ lần này hợp tác là thành công hay thất bại, chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất." Khóe miệng Hiên Viên Ưu vẽ ra một nụ cười âm trầm, trong mắt ánh sáng lạnh bắn tán loạn.
"Điện hạ có lương kế?" A Lộ vui mừng hỏi.
"Về sau, ngươi sẽ rõ." Trong lòng Hiên Viên Ưu đã có dự tính nói.
"Người nào?" Đột nhiên A Lộ hướng về phía ngoài cửa sổ quát lạnh một tiếng, người nóc nhà lập tức lắc mình không thấy.
Tứ hộ pháp một đường bay vọt, trực tiếp chạy về phía bọn họ hội hợp. Khi hắn đi tới chỗ ước định, Lục hộ pháp đã sớm đứng ở nơi đó chờ hắn đến. Tứ hộ pháp có chút nóng nảy nghênh đón, nhìn Lục hộ pháp, hỏi: "Lão Lục, người cùng ngươi đâu?"
Trong mắt Lục hộ pháp hiện lên một tia đen tối, lắc đầu một cái, nói: "Mất dấu."
"Mất dấu? Làm sao có thể?" Tứ hộ pháp có chút khó tin, dù sao võ công Lục hộ pháp không thấp, theo dõi người không thể nào thất thủ. Chẳng lẽ võ công của đối phương rất cao? Khác xa Lục hộ pháp?
Lục hộ pháp nhéo lông mày gật đầu một cái, khẽ thở dài một hơi, khẳng định nói: "Bọn họ vào một thanh lâu, ta theo đi lên cũng không nhận ra người, bọn họ có thể đã sớm phát hiện ra ta, cho nên, lựa chọn ở trong thanh lâu nhiều người lẫn lộn thay đổi quần áo."
Lục hộ pháp suy nghĩ chuyện này chính mình cũng có chút sinh khó chịu, hắn thật sự không muốn thừa nhận đối phương đã sớm phát hiện ra hắn. Hắn ngược lại có chút hoài nghi đối phương là vì không để người Hiên Viên triều biết thân phận chân thật của hắn, nếu không, hắn cũng không thể nào cải trang sau khi gặp mặt Hiên Viên Ưu.
Còn có cái âm thanh khàn khàn kia, rất rõ ràng chính là cố ý ngụy trang.
Tứ hộ pháp trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn về phía Lục hộ pháp, nói: "Lão Lục, thôi. Chúng ta cũng không phải một chút thu hoạch cũng không có, ta phát hiện không chỉ có là chúng ta dò xét người Hiên Viên triều, mới vừa có người ở ngoài cửa sổ nghe lén bị phát hiện, ta cũng chỉ có thể rời đi. Chỉ là thật may Giáo chủ không có hành động, nếu không đã có thể trúng gian kế của bọn họ."
Khẽ vuốt cằm, Lục hộ pháp nhìn về phía Tứ hộ pháp, nói: "Lão Tứ, đi thôi, chúng ta nhanh trở về báo cáo Giáo chủ." Nói xong, hắn huýt gió âm thanh thanh thúy lại vang dội, chốc lát sau, trong rừng cây hai con ngựa chạy ra, bọn họ lập tức nhảy lên lưng ngựa, một đường băng băng đi.
......
Thiên sảnh Tử Long Lĩnh.
Lôi Ngạo Thiên ngồi trước bàn đọc sách yên lặng nghe Tứ hộ pháp hồi báo, hai mắt của hắn híp lại, trong mắt mang ánh sáng nguy hiểm, ngón tay không nhẹ không nặng gõ mặt bàn. Các hộ pháp theo hắn nhiều năm tất nhiên biết trong mắt hắn phát ra tin tức, trong lòng không chỗ nào không thầm nói: xem ra có vài người gặp xui xẻo.
"Lão đại, truyền tin cho lão Nam, để cho hắn điều tra kỹ Hiên Viên Ưu, nhìn hắn có cấu kết với người nào của Đông Lý triều. Hừ! Tưởng đánh chủ ý lên Ma Giáo ta, hắn còn hơi non." Lôi Ngạo Thiên lạnh giọng phát ra lệnh, không ngờ những người này biết nhiều chuyện như vậy, thậm chí tiền triều lưu lại bảo tàng cũng biết.
Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng, đối với nhân vật nguy hiểm này, hắn tuyệt không thể cô tức dưỡng gian (bỏ qua cho kẻ xấu cũng là khuyến khích tính xấu của nó).
"Lão Nhị, đã gần đến cuối năm, truyền lệnh xuống, các vị trạm kiểm soát không được có chút nào buông lỏng."
"Dạ, Giáo chủ."
"Giáo chủ, chúng ta có muốn làm hành động cảnh cáo hay không?" Lục hộ pháp có chút bực tức hành động của những người đó, mặc dù bọn họ không biết thân phận của người áo đen kia, nhưng cũng không khó khăn có thể đoán được đại khái thân phận người kia, nếu như hắn không phải quan lớn Đông Lý triều cũng là người trong hoàng thất.
Bởi vì người bình thường không thể nào lôi kéo quan hệ với Tứ hoàng tử của Hiên Viên triều, càng không thể nào nói chuyện gì hợp tác.
Lôi Ngạo Thiên khoát tay áo, nói: "Yên lặng theo dõi biến hóa."
"Dạ!"
"Các ngươi đi xuống dò xét tất cả điểm gác dưới núi."
"Dạ, Giáo chủ, thuộc hạ cáo lui!" Mọi người chắp tay thở dài, hành lễ lui ra.
Trong sảnh khôi phục yên tĩnh, Lôi Ngạo Thiên một tay chống trán, ánh mắt không khỏi bình tĩnh nhìn bức tranh lớn trên tường, suy nghĩ bay lên. Nên vào hay là lui? Nên công hay là thủ? Chiến tranh không phải hắn muốn thấy, nhưng mà, lần nữa tương nhượng, cũng không phải là phong cách của hắn.
Hắn, Lôi Ngạo Thiên, không chủ trương chiến tranh, không nhìn nổi dân chúng chảy máu chịu khổ, nhưng cũng không đại biểu, hắn chính là một người không có cá tính, mặc cho người bóp dẹp vê tròn trước mặt. Hắn không có phần tâm tư kia, nhưng cũng không đại biểu, hắn không có phần khôn ngoan và gan dạ sáng suốt.
Sự kiện lần này cho dù lão Tứ và lão Lục không tra rõ thân phận của người áo đen kia, nhưng hắn cũng có thể cho thân phận của đối phương vòng một cái vòng tròn ra ngoài. Chỉ cần hắn làm cho người trong vòng tìm kiếm chứng cớ, không bao lâu nữa hắn có thể để thân phận của đối phương nổi trên mặt nước.
Xem ra, mặc dù ký hiệp nghị và phát Hoàng bảng, hạ thánh chỉ, triều đình vẫn xem Ma Giáo là cái đinh trong mắt, đâm trong thịt. Giờ khắc này, hắn hoàn toàn hiểu dụng ý thực sự của Tô Nhược Mộng muốn khuếch trương nông nghiệp, phát triển buôn bán, tinh thông tri thức, huấn luyện giáo đồ.
Chuyện trên đời này, không phải ngươi nghĩ không cần tham dự, người khác sẽ xem ngươi là trong suốt. Rất nhiều chuyện thường thường đều là ngươi lui, hắn vào, từng bước bức bách.
Chỉ là, chuyện nếu quả như thật đến một khắc đó, mình phản thủ làm công, thật sự quyết định sao?
Lịch sử vẫn phải tái diễn một lần sao? Mà mình lại cam tâm tự vây tại vị trí kia sao?
Suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn không cho ra một cái kết luận, hắn đứng lên, đi tới trước tấm bình phong, lấy áo choàng bước nhanh đi về hướng Thanh Tùng viện của mình. Mỗi lần hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, chỉ cần thấy được khuôn mặt tươi cười của Tô Nhược Mộng, luôn luôn có thể rất nhanh khiến tâm mình bình tĩnh lại.
Nụ cười của nàng so với hắn mà nói, giống như một khỏa Định Tâm Hoàn vạn năng.
Trong phòng Tô Nhược Mộng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, Tô thị dẫn đám người Lăng Cẩn Tịch, Bạch Thiển ở trong phòng bồi Tô Nhược Mộng nói chuyện phiếm, trong tay cũng không ngừng rỗi rãnh thêu thùa. Họ mỗi người đều được Tô thị dạy dỗ phải ngày ngày cầm kim chỉ, thêu túi thơm, may đáy giày, mà Tô thị sớm đã bắt đầu may y phục cho đứa bé.
Đối với lần này, Tô Nhược Mộng chỉ đành phải lắc đầu cười khẽ, thầm nói lực ảnh hưởng của Tô thị đối với mấy vị nghĩa nữ các nàng rất lớn.
Tô Nhược Mộng từ trong giỏ trúc cầm lên một đôi giày vải nhỏ Tô thị mới vừa may xong, nhìn giày này giống hổ con như đúc, khóe miệng nàng không khỏi nổi lên thật cao, nhìn về phía Tô thị, nói: "Mẹ, giày hổ con này thật đáng yêu."
Tay Tô thị cầm kim chỉ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn giày trẻ sơ sinh trong tay Tô Nhược Mộng, mặt lộ vẻ hiền lành nói: "Ha ha! Đáng yêu chứ? Ta còn muốn thay bọn họ may hai cái mũ hổ con nữa, cái này gọi là mạnh mẽ sinh uy, đây là hi vọng đứa bé khỏe mạnh lớn lên."
"Lúc ta còn nhỏ cũng có sao?" Tô Nhược Mộng nghe không khỏi tò mò.
Những thứ đồ này cũng không khác nhiều gia đình khác, đơn giản là một loại chúc phúc của trưởng bối đối với trẻ sơ sinh.
"Có, ta đến nay vẫn giữ cho ngươi, hôm nào lại tìm cho ngươi xem." Nói đến chuyện cũ, trên mặt Tô thị hiện ra một tầng vầng sáng nhàn nhạt, cả người đều giống như chìm đắm trong hạnh phúc.
Tô Nhược Mộng không khỏi cảm khái, mẫu thân quả nhiên là yêu thuần khiết nhất trên đời, bao nhiêu năm qua đi, Tô thị khi nhớ tới bộ dạng lúc trẻ con của Tô Nhược Mộng, vẫn tràn đầy hạnh phúc.
"Được!"
"Chúng ta cũng muốn xem một chút, ha ha! Năm đó dung mạo Tam tỷ ( Tam muội) nhất định rất đáng yêu?" Trong mắt Bạch Thiển và Lăng Cẩn Tịch, Tâm Nương không khỏi lóe ra ánh sáng tò mò, gương mặt mong đợi kết quả.
Nghe vậy, Tô thị thở dài một cái, nhìn về phía Tô Nhược Mộng trong ánh mắt nhanh chóng quàng lên nồng nặc áy náy, nàng khẽ thở dài một hơi, nói: "Ở trong mắt ta, Mộng nhi là đáng yêu nhất trong thiên hạ, đứa bé xinh đẹp nhất. Nhưng mà, ở trong mắt người khác cũng không thể có loại suy nghĩ này."
"Tại sao?" Chúng nữ miệng đồng thanh hỏi.
"Bởi vì ta từ trong bụng mẹ ra ngoài, trên má phải bẩm sinh có một bớt màu đỏ thật to. Ở trong thôn Thanh Thủy, Tô Nhược Mộng là đệ nhất xấu nữ, nào có cái gì đáng yêu để nói đến?" Tô Nhược Mộng thay Tô thị trả lời vấn đề của Bạch Thiển các nàng.
Nói xong, nàng nhìn Tô thị trong ánh mắt thương cảm bí mật mang theo xin lỗi, đưa tay cầm chặt tay nàng, rồi nói tiếp: "Mẹ, tất cả đều đã qua. Ta hiện tại rất tốt, rất hạnh phúc. Cám ơn ngươi từ nhỏ đã thương ta, yêu ta như vậy."
Tô thị liếc mắt nhìn tóc trắng của Tô Nhược Mộng, nhớ lại nàng từ nhỏ đã chịu hết nhạo báng và khi dễ của thôn dân, hốc mắt không khỏi đỏ lên, hít mũi một cái, nói: "Mộng nhi, mẹ trước kia do thân thể, để cho ngươi ăn hết đau khổ, từ nhỏ ngươi chịu không ít thôn dân xem thường, giễu cợt và khi dễ. Đều là mẹ có lỗi với ngươi, để cho ngươi không thể có một gia đình hoàn chỉnh, không thể hưởng thụ thời gian có cha mẹ thương yêu."
Tô Nhược Mộng thấy giọng điệu nàng vừa muốn nhắc lại, vội vàng cắt đứt lời của nàng: "Mẹ, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần, ta thật sự không cảm thấy thời gian chúng ta sống nương tựa lẫn nhau có nhiều khổ cực? Ta cũng không hâm mộ đứa bé của người khác có cha, về sau ngươi chớ nói những lời này nữa, ta không thích nghe."
Chúng nữ thấy mình không cẩn thận nhấc lại chuyện đau lòng của Tô thị, ngạc nhiên hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó vội vàng trấn an Tô thị.
"Mẹ, ngươi nghe lời Tam tỷ ta nói, đừng tự trách nữa."
"Đúng vậy, mẹ, ngươi thương yêu Tam muội ta còn có chúng ta, chúng ta đều hiểu."
"Đúng vậy, mẹ, ngươi tự trách như vậy nữa, trong lòng Tam muội cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu. Nàng không dễ chịu, có thể sẽ trực tiếp ảnh hưởng hài nhi trong bụng. Ta nghe nói, phụ nữ có thai phải giữ vững tâm tình vui vẻ, như vậy đứa bé sinh ra tính tình mới có thể sáng sủa."
Tâm Nương đang tự trách rất nhiều, cũng vội vàng trấn an cảm xúc Tô thị, để nàng đừng hãm sâu trong tự trách nữa.
Nói xong, nàng mang theo thương tiếc liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng, không ngờ nàng cũng có những ngày bất hạnh như vậy. Chỉ là, nàng cũng không khỏi âm thầm tò mò, bớt trên mặt Tô Nhược Mộng làm sao có thể không thấy nữa?
"Được, được, được!"
Bạch Thiển nghiêm túc nhìn má phải Tô Nhược Mộng, lại nhìn má trái một chút, thật sự không nhìn ra bất kỳ khác thường, cũng tưởng tượng không ra trên mặt bóng loáng trắng nõn này đã từng có một bớt đỏ tươi.
Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt của nàng, lại làm sao không biết nghi vấn trong lòng nàng. Chỉ là nàng cũng không muốn nói, bởi vì các nàng nếu truy vấn ngọn nguồn, lời thề kia của nàng và Lôi Ngạo Thiên cũng phải thông báo với các nàng.
"Tam tỷ, ta hoàn toàn không nhìn ra trên má phải ngươi từng có bớt, ngươi có thể nói cho ta, bớt trên mặt ngươi làm sao biến mất không thấy gì nữa?" Không cưỡng được lòng hiếu kỳ của mình, Bạch Thiển cuối cùng không nhịn được hỏi.
"Khụ khụ... Cái này sao, nói rất dài dòng, lần tới rồi hãy nói." Tô Nhược Mộng mượn cớ cúi mắt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm giày hổ con trên mặt bàn, cố ý không để cho các nàng thấy nàng quẫn bách trong mắt và ngượng ngùng trên mặt.
Bạch Thiển không để ý chút nào mà cười cười xua tay, nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Chúng ta có nhiều thời gian, hiện tại lại không chuyện gì có thể làm. Hơn nữa, coi như Tam tỷ ngươi hôm nay không nói hết, ngày mai, ngày mai, ngày kia có thể nói tiếp, chúng ta nhất định có kiên nhẫn."
Tâm Nương và Lăng Cẩn Tịch nén cười liếc nhau một cái, thật sự là có chút hoài nghi Bạch Thiển là giả điên giả ngu, lấy kinh nghiệm nàng từng là sát thủ, làm sao có thể không có phát giác ý từ chối của Tô Nhược Mộng chứ?
Nha đầu này, trước kia lạnh lẽo, hiện tại ngược lại thành một nha đầu đĩnh đạc, thích tác oai tác quái.
Tô Nhược Mộng thấy nàng cũng không tính bỏ qua cho mình, lại thấy Tâm Nương họ đều không tính toán giúp mình, cái khó ló cái khôn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, giống như kinh ngạc hỏi: "Tiểu Linh Tử, làm sao ngươi tới?"
"À?" Bạch Thiển vội vàng quay đầu, mỉm cười nhìn về cửa phòng, khi nàng nhìn cửa phòng không có một bóng người, liền biết đây là Tô Nhược Mộng đang trêu chọc nàng. Vì vậy, nàng làm nũng lắc lắc cánh tay Tô thị, nói: "Mẹ, ngươi nhìn Tam tỷ, nàng khi dễ ta."
Tô thị cười vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, trừng mắt liếc Tô Nhược Mộng, nghiêm trang nói: "Mộng nhi, nàng là Tứ muội ngươi, bình thường phải quan tâm yêu thương nhiều. Cho dù trong lòng nàng có Phó Công Tử, ngươi cũng không nên thử dò xét nàng như thế? Các ngươi nói một chút, nàng một cô nương gia mới biết yêu, da mặt mỏng lắm. Trong lòng các ngươi hiểu rõ là được rồi, không cần phải nói ra ngoài, đừng cho nàng áp lực, hiểu chưa?"
Nói xong, mặt mày Tô thị đã cười đến cong cong.
"Mẹ, chúng ta biết." Chúng nữ trăm miệng một lời lên tiếng, đều lả tả nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Thiển đỏ bừng cả khuôn mặt, tựa như bảo đảm nói: "Chúng ta về sau trong lòng mình hiểu là được rồi, tuyệt sẽ không tùy tiện nói ra ngoài, khiến Tứ muội da mặt mỏng ngượng ngùng. Ha ha!"
"Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ, các ngươi tại sao như vậy?" Bạch Thiển đỏ mặt, giả vờ giận trừng mắt về phía họ, ngay sau đó vừa nhìn về phía Tô thị, nói: "Mẹ, làm sao ngươi cũng theo khi dễ người ta?"
"Ha ha!" Tô thị cười ha ha, nhìn từng nữ nhi như hoa như ngọc, cặp mắt cười híp lại thành một đường, nàng đưa tay vỗ vỗ tay Bạch Thiển, cười nói: "Thiển Nhi đừng tức giận, mẹ cũng không đi theo khi dễ ngươi, ngươi không phải cũng đã nghe sao? Mẹ mới vừa rất nghiêm túc nói cho các tỷ tỷ ngươi phải quan tâm yêu thương muội muội."
Họ mặc dù không phải là đứa bé ruột của mình, nhưng mà, họ cũng xem nàng là mẹ ruột của mình, mà nàng cũng đã xem những cô nương từ nhỏ thiếu hụt thân tình, thành là nữ nhi ruột thịt của mình. Ở trong lòng của nàng, họ cùng Mộng nhi đều giống nhau.
"Mẹ, ngươi còn nói không?" Bạch Thiển nhất quyết không tha lắc lắc cánh tay Tô thị, trong lúc đó mặt mày lại không có một tia buồn bực, ngược lại hai mắt tràn đầy nồng nàn ấm áp. Nàng không muốn cứ không công như vậy làm cho các nàng cười, cười như không cười nhìn về phía Lăng Cẩn Tịch.
"Nhị tỷ, ngươi trước chớ vội cười ta, ngươi cho rằng ta không biết sao? Cái Lục hộ pháp đó thường lấy cớ để tìm ngươi, theo ta thấy, cử động của hắn đúng là lòng Tư Mã, người ngoài đường cũng biết."
"Ha ha!" Tô thị cười ha hả nhìn tỷ muội các nàng kéo lên bí mật của nhau, nhìn họ mỗi một người đều sắp có chốn trở về thuộc về mình, trong lòng nàng có cỗ nước ấm lặng lẽ chảy qua.
Bạch Thiển hài lòng dương dương nhìn Lăng Cẩn Tịch mây đỏ đầy mặt, yên tĩnh chờ nàng phản kích. Nhưng nàng chờ mòn chờ mỏi cũng không đợi đến, mà là nhìn nàng và đại tỷ đột nhiên cùng nhau nhìn về phía cửa phòng, đồng thanh nói: "Tam muội phu, ngươi đã về rồi!"
Bạch Thiển không có gì vui vẻ liếc các nàng một cái, nói: "Hừ, các ngươi hãy chấm dứt việc đó, ta cũng không tin đâu?"
"Tứ muội không tin cái gì?" Lôi Ngạo Thiên phủi bay tuyết trên áo choàng, run hàn khí cả người, đi vào gian phòng ấm áp dễ chịu, khóe miệng khẽ nhếch cười nhìn họ, hỏi.
"Cái gì?" Bạch Thiển nghe được âm thanh của Lôi Ngạo Thiên truyền đến từ sau lưng, lập tức đứng lên, xoay người nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên mặt cười, nói: "Không có gì, ta cho là đại tỷ họ trêu chọc ta?"
Nói xong, nàng lại nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thầm trừng mắt nhìn Tâm Nương họ, nói: "Mẹ, đại tỷ, Nhị tỷ, chúng ta cần phải trở về. Mẹ không phải còn hẹn Thủy trưởng lão sao? Chúng ta cũng không thể để Thủy trưởng lão đợi lâu, đúng không?"
Tâm Nương tất nhiên hiểu ý của nàng, mà chính nàng cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên, vì vậy, đưa tay đỡ Tô thị dậy, Lăng Cẩn Tịch lại động thủ thu hồi miếng vải và kim chỉ trên bàn, nhắc giỏ trúc lên.
"Nhạc mẫu đại nhân ngồi một hồi nữa đi, Mộng nhi gần đây rất ít ra cửa, một mình nàng cô đơn. Nếu không, các ngươi ngồi một lát nữa, bồi nàng nói chuyện phiếm giải buồn chứ?" Lôi Ngạo Thiên thấy các nàng làm bộ muốn rời khỏi, vội vàng lên tiếng giữ lại.
Tô thị mặt tràn đầy nụ cười nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Mọi người chúng ta đã ngồi một lúc rồi, ngày mai chúng ta lại tới đây. Ngạo Thiên yên tâm, chúng ta sẽ mỗi ngày đều rút thì gian tới đây bồi Mộng nhi, ngươi cứ việc yên tâm quan tâm chuyện của mình."
"Vâng." Lôi Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu, luôn miệng nói vâng
"Vậy các ngươi hàn huyên đi, chúng ta đi về trước, Thủy Noãn trưởng lão còn đang chờ chúng ta?" Tô thị cười cười, nghiêng đầu về phía chúng nữ, nói: "Tâm Nhi, Tịch Nhi, Thiển Nhi, chúng ta trở về thôi."
"Dạ, này Tam muội ( Tam tỷ), Tam muội phu ( Tam tỷ phu), chúng ta bồi mẹ đi về."
"Được, nhạc mẫu đại nhân, đại tỷ, Nhị tỷ, Tứ muội, đi thong thả." Lôi Ngạo Thiên buông tay Tô Nhược Mộng ra, cất bước cười híp mắt đưa họ ra cửa, đợi sau khi các nàng rời đi, thuận tay đóng cửa phòng, ngăn đi khí lạnh phía ngoài.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn bước tới, nghênh đón đưa tay thay hắn cởi áo choàng xuống, ngước mắt cười nhìn hắn, hỏi: "Chuyện ngày hôm nay đều xử lý xong rồi hả?"
"Ừ. Đi, chúng ta đến kia bên ngồi một chút." Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, ôm lấy bả vai nàng, đi về phía ghế quý phi trước cửa sổ.
Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng tránh tay của hắn ra, đi tới trước cửa sổ đưa tay mở cửa sổ ra, nhất thời một cỗ khí lạnh đập vào mặt, cảnh tuyết phía ngoài lập tức chui vào tầm mắt. Nàng xoay người, trên mặt nở rộ tươi cười và ngây thơ chất phác hiếm thấy, cười nói: "Khó có được buổi chiều ngươi trở về phòng, chúng ta ngồi chung nhìn cảnh tuyết, như thế nào?"
Mấy ngày nay, bên ngoài vẫn có tuyết rơi, Tâm Nương nói rõ lệnh cấm nàng tùy ý ra cửa, nguyên nhân đầu tiên cũng bởi vì nàng sợ lạnh, thứ hai bên ngoài trơn trợt, sợ nàng té ngã. Bởi vì hiểu động cơ của các nàng, cũng hiểu sự quan tâm của các nàng, Tô Nhược Mộng cũng vui vẻ tiếp nhận.
Chỉ là, mấy ngày nay cũng làm cho nàng dưỡng thàng một thói quen mới, đó chính là mở cửa sổ ra, yên tĩnh tựa trên ghế quý phi nhìn tuyết.
"Nương tử thích là được rồi, chỉ là, nàng sợ lạnh, có muốn ta đi lấy tấm chăn mỏng tới đây cho nàng hay không? Cũng đừng để lạnh."
"Không có việc gì! Trong phòng không phải đốt lò sưởi sao? Ta sẽ không bị lạnh."
"Ừ." Lôi Ngạo Thiên gật đầu, ôm chầm nàng, hai người tựa sát nhau ngồi xuống, ánh mắt nhìn bầu trời ra ngoài cửa sổ.
Gần đây tuyết rơi được không lớn, bay lả tả, giống như là cánh hoa màu trắng trên bầu trời dương dương sái sái bay xuống. Giống như bây giờ ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn sang, trong mỹ cảm không thiếu ý thơ, từ từ làm cho tâm người ta xao động bình tĩnh lại.
Hai người lẳng lặng ngồi một lát, Lôi Ngạo Thiên từ ngoài cửa sổ rút ánh mắt về, tròng mắt nhìn về phía Tô Nhược Mộng, vẻ mặt chăm chú hỏi: "Nương tử, nàng trước kia nói, hướng tới cuộc sống nhàn rỗi nấu pha trà, làm ruộng đồng. Nếu như cuộc sống tương lai không phải như nàng hướng tới, nàng còn có thể vui vẻ không?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn khẽ cau mày, trong lòng biết trong lòng hắn có chuyện, cũng hiểu hắn sẽ không tùy ý hỏi vấn đề này, vì vậy, cũng không nghiêm túc như thường nhìn lại hắn, giọng điệu kiên định nói: "Ta trước kia cũng đã nói, chàng đang ở nơi nào, nơi đó có ta. Mà ta bây giờ muốn nói, chỉ cần nơi nào có chàng, nơi đó ta sẽ có hạnh phúc. Sinh hoạt chung một chỗ với chàng, chính là cuộc sống ta hướng tới."
"Nếu như ta không có nhiều thời gian cùng nàng?"
Tô Nhược Mộng nhíu nhíu mày, hỏi: "Còn có thể ngày ngày gặp mặt sao?"
"Sẽ, chỉ là thời gian có thể sẽ rất ít." Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái.
"Đây không có việc gì!" Tô Nhược Mộng yên tâm cười nói.
Lấy ăn ý giữa phu thê bọn họ, Tô Nhược Mộng có chút hiểu những vấn đề hắn quyết định phía sau, nàng có chút đau lòng nhìn hắn, hỏi: "Chàng quyết định rồi?"
"Không có! Nhưng mà, nếu như bọn họ vẫn bức bách gắt gao, hoặc là, chỉ có thể để dân chúng trải qua cuộc sống khổ, ta nghĩ ta sẽ làm chuyện này." Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, trong tròng mắt đen lộ ra một cỗ kiên định.
Tô Nhược Mộng đưa tay cầm chặt tay hắn, nói: "Vô luận chàng quyết định cái gì, ta đều ủng hộ chàng!"
Nàng cũng biết, luôn cho rằng hắn sẽ làm loại quyết định này, chỉ là, nàng rất đau lòng hắn, bởi vì chuyện này không phải chí hướng của hắn.
......
Đảo mắt đến giao thừa, ngày này Tô thị, Hàn Nhứ dẫn Tâm Nương họ tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm tất niên. Mà Đông, Tây, Nam, Bắc Đường chủ một mực bên ngoài, triệu tập không về cũng trở về Tử Long Lĩnh, mọi người đoàn tụ cùng nhau trong đêm giao thừa.
Các nam nhân ngồi tụ lại ở đại sảnh, tán gẫu, nói say sưa cười vui nhìn hai bàn lớn đầy thức ăn phong phú, bởi vì nhiều người, bọn họ ghép hai bàn lớn thành một cái bàn khổng lồ.
Lôi Cận cười ha hả đứng lên, bưng ly rượu trước mặt lên, nâng chén về phía người ngồi vây chung một chỗ, cười nói: "Hôm nay là đêm giao thừa, năm nay mọi người nhất định phải ăn được uống tốt, tối nay không phân biệt chủ thứ, không phân biệt nam nữ, mọi người cùng nhau thoải mái uống, thoải mái ăn. Nào, nào, nào! Tất cả mọi người nâng ly rượu lên, ly rượu thứ nhất chúc mọi người tâm tưởng sự thành!"
"Được, chúc mọi người tâm tưởng sự thành!" Mọi người rối rít đứng lên, giơ ly rượu lên, cười phụ họa.
Đại Hộ Pháp cho các hộ pháp khác ánh mắt, mọi người thêm đầy ly rượu, nâng chén về phía Lôi Cận và Hàn Nhứ, Tô thị, nói: "Huynh đệ chúng ta chúc lão Giáo chủ, lão phu nhân, Tô lão phu nhân phúc thọ an khang, như ý cát tường!"
"Chúng ta cũng thế, chúc lão Giáo chủ, lão phu nhân, Tô lão phu nhân như ý cát tường" Nhóm người Đường chủ, sứ giả, còn có đám người Tâm Nương đều nâng chén, cùng nhau kính rượu chúc phúc các trưởng bối.
Về sau, bọn họ thêm đầy rượu, nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, nâng chén cười nói: "Một ly này chúng ta kính giáo chủ và phu nhân, chúc giáo chủ và phu nhân, mọi chuyện như ý, tình yêu luôn xanh!"
Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng song song cười một tiếng, cùng nâng chén đứng lên, cười nói: "Cám ơn mọi người! Mượn ly rượu này, chúng ta cũng chúc mọi người, vạn sự như ý! Chúc tình bằng hữu giữa mọi người chúng ta bền vạn năm!"
"Được, được, được! Cám ơn giáo chủ và phu nhân." Mọi người đều bị một câu ‘ tình bằng hữu giữa mọi người chúng ta bền vạn năm ’ làm cảm động.
Ngửa đầu uống cạn một ly, Tô Nhược Mộng cười rót cho mình một chén trà, nhẹ nhàng lấy cùi chỏ đụng Lôi Ngạo Thiên bên cạnh một cái, hai người đứng lên, cười chúc phúc với Lôi Cận, Hàn Nhứ, Tô thị: "Cha, mẹ, một ly rượu này các con đầu tiên cảm tạ công ơn nuôi dưỡng các ngươi, lại chúc thân thể các ngươi khỏe mạnh, vui vẻ mỗi ngày."
Lôi Cận trùng điệp gật đầu, nói: "Cha biết tâm ý của các ngươi, cha chúc các ngươi, vĩnh kết đồng tâm, hạnh phúc mỹ mãn!"
Hàn Nhứ cảm động lau nước mắt, nhìn Lôi Ngạo Thiên, dặn dò: "Thiên nhi, ngươi phải chăm sóc Mộng nhi thật tốt, bảo vệ gia đình mình. Cha và mẹ già rồi, hiện tại cũng chờ bồng cháu. Mẹ, chúc các ngươi vĩnh viễn hạnh phúc!"
Thời gian trôi qua thực vui vẻ, trong nháy mắt, năm đó trong tay nàng vẫn là đứa trẻ sơ sinh không đi được, hiện tại đã thành thân, hơn nữa cũng nhanh muốn làm cha. Mà nàng từng là Hỏa Bạo nương tử uy chấn một thời trên giang hồ sắp làm nãi nãi rồi, ha ha.
Tô thị cũng nhẹ lau khóe mắt, nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, nói: "Mỗi người làm mẹ, trong cả đời chuyện vui mừng nhất chính là nhìn đứa bé của mình tìm được hạnh phúc. Ngạo Thiên, cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi cho Mộng nhi hạnh phúc, cám ơn ngươi để cho nàng hạnh phúc như vậy, mẹ chúc các ngươi vĩnh viễn hạnh phúc như mật."
"Dạ, chúng ta nhất định sẽ sống hạnh phúc!" Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng nén lệ liếc nhau một cái, trong mắt lóe ra ánh sáng hạnh phúc.
Mọi người vui vẻ uống không ngừng, bọn họ luôn luôn có thể tìm tới đủ loại lý do chúc phúc, bữa cơm tất niên đặc biệt kết thúc trong tươi cười của bọn hắn, chạm cốc ở bên trong, náo nhiệt tiến hành.
Sau khi ăn xong, bọn họ cũng hơi say cùng nhau canh giữ ở trong đại sảnh, uống trà, cắn hạt dưa, điểm tâm, nói chuyện phiếm, cùng nhau gác đêm, cùng nhau đón một năm mới.
Bọn họ cho đến khi Tết Nguyên Tiêu đi qua từng người mới về vị trí, ai có chức nấy, trong lúc này, kế hoạch một năm mới bọn họ cũng đã thương nghị xong. Mọi chuyện chỉ cần kết hợp thực tế, nhìn thời thế mà tiến hành.
Một năm này Tử Long Lĩnh cũng chưa từng có náo nhiệt, Nguyên tiêu đi qua, do Bát hộ pháp dẫn đầu, theo kế hoạch đã thương nghị tốt với Tô Nhược Mộng, mang theo thôn dân Tử Long Lĩnh chính thức bắt đầu kế hoạch khuếch trương nông nghiệp của bọn họ.
Mà học đường trong thôn cũng đã chính thức mở khóa, tạm thời do Phó Linh Tử làm phu tử dạy kiến thức cho bọn nhỏ, Bạch Thiển làm phu tử dạy võ thuật, các giáo đồ đang giúp đỡ trồng trọt cây nông nghiệp, đồng thời cũng sáng sớm mỗi ngày tiến hành tập luyện thứ nhất cho bọn họ —— xếp thành hàng chạy bộ sáng sớm.
"Nhân chi sơ, tính bổn thiện......" Trong học đường nằm ở bên hồ truyền đến tiếng đọc sách có lực chỉnh tề của bọn nhỏ.
"Một, hai, ba......" Tiếng khẩu hiệu của các giáo đồ chạy bộ sáng sớm vòng quanh núi truyền đến.
Trong thôn trang dưới chân núi khói bếp lượn lờ bay lên, lên tới giữa sườn núi cùng đám sương trong núi nối tiếp nhau, một bức tranh Tử Long Lĩnh xinh đẹp vào sáng sớm khiến Tô Nhược Mộng cảm thấy như ở trong mộng cảnh. Giờ phút này, nàng và Lôi Ngạo Thiên đứng ở đình trước kia bọn họ thường đi, mắt nhìn xuống tất cả dưới chân núi, nghiêng tai nghe gió núi truyền tới tiếng đọc sách, tiếng khẩu hiệu.
"Nương tử, cám ơn nàng!"
"Vì sao phải cám ơn ta? Chàng đừng quên, ta là đương gia chủ mẫu của Tử Long Lĩnh, mà ta làm xa xa còn chưa đủ."
"Ha ha! Con dân Tử Long lĩnh đối với đương gia chủ mẫu như nàng, bọn họ nhất định rất cảm kích nàng." Lôi Ngạo Thiên cúi mắt xuống nhìn sắc mặt trong trắng lộ hồng của nàng, giờ khắc này, trong lòng rất cảm tạ Tâm Nương, cảm tạ nàng không ngại cực khổ mỗi ngày đổi canh đa dạng và dùng tâm nấu nướng thức ăn.
Hắn tự tay bọc kín áo choàng lên trên người nàng, ôm chặt bả vai nàng, dịu dàng hỏi: "Lạnh không?"
"Không lạnh, chỉ là......"
"Chỉ là cái gì? Nương tử, nàng có phải khó chịu chỗ nào hay không?" Lôi Ngạo Thiên không đợi nàng nói xong, nóng nảy hỏi.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn khẩn trương, sững sờ, nói: "Ta không có không thoải mái, chỉ là, bọn nhỏ ở bụng động rất lợi hại."
Lôi Ngạo Thiên nhìn chằm chằm bụng của nàng, nhìn nó đột nhiên động ở dưới y phục, chợt mở to cặp mắt, khẩn trương hỏi: "Bọn họ dùng sức như vậy? Y phục cũng chuyển động, chẳng lẽ là sắp sinh?"
"Phốc..." Tô Nhược Mộng nghe câu này không có kiến thức thông thường của hắn, không chút nào nể mặt hắn hì hì bật cười một tiếng, liếc hắn một cái, nói: "Hiện tại mới sáu tháng, nào có nhanh như vậy đã sinh? Chàng khẩn trương quá độ thôi?"
Mấy ngày nay, mắt thấy bụng nàng giống như quả bóng thổi hơi nhanh chóng to lên, cả người hắn còn gấp hơn nàng mấy lần, hơi có một chút gió thổi cỏ lay, hắn đã nhanh chóng nhảy dựng lên. Có lúc, nhìn nàng đột nhiên bởi vì đứa bé ở bụng bỗng kịch liệt động mà lên tiếng kinh hô, hắn sẽ mặt nghiêm túc lên lớp nói hiếu đạo với đứa bé quá độ hiếu động.
Cử chỉ này khiến Tô Nhược Mộng vừa cảm động, vừa im lặng, nàng luôn suy nghĩ, bọn nhỏ có thể bị hắn nghiêm khắc dọa cho phát sợ hay không?
"Không có việc gì là tốt! Đi thôi, bên ngoài gió lớn, ta đưa nàng trở về trước."
"Được!"
Đầu mùa xuân sau khi tuyết tan, mỗi sáng sớm hắn sẽ cùng với nàng từ từ tản bộ, hít thở một chút không khí mới mẻ trên núi.
Hai tháng sau, trên Tử Long Lĩnh những cây nông nghiệp đầu mùa xuân mới vừa trồng xuống đã thàng tấm thảm cỏ xanh dài, khắp nơi đều sinh cơ bừng bừng. Chỉ là, không biết có phải nguyên nhân mùa xuân hay không, mưa đặc biệt nhiều. Nếu như không phải Tô Nhược Mộng sớm bảo Bát hộ pháp hoạch định xong kênh dẫn nước thuỷ lợi, khai hoang hợp lý, trồng trọt khoa học, chỉ sợ lũ lụt đất lở bất ngờ, chuyện cây nông nghiệp ngập nước đều đã xảy ra.
Ngày này, Lôi Ngạo Thiên đang trong phòng cùng với Tô Nhược Mộng hành động đã có chút bất tiện, hai người đang suy nghĩ nên lấy tên gì cho hài tử. Ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa dồn dập của Tam Hộ Pháp.
"Cốc cốc cốc... Giáo chủ, thuộc hạ cầu kiến!"
Chân mày Lôi Ngạo Thiên không khỏi nhíu lại, mọi người cộng sự nhiều năm, hắn tự nhiên nghe được khác thường của Tam Hộ Pháp, vì vậy, bước nhanh đến phía trước kéo cửa phòng ra, hỏi: "Lão Tam, chuyện gì hốt hoảng như vậy?"
Tam Hộ Pháp liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng bụng to phề phệ một cái, ngay sau đó nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, chân núi gần đây chết không ít dân chúng, lão Thất đã đi tra xét nguyên nhân trước, nhưng mà, theo thuộc hạ xem ra có điểm giống ôn dịch bảy năm trước ở Vĩnh huyện. Triều đình đã đóng cửa thành Tử Long huyện, không cho dân chúng phía ngoài đi vào, cũng không để dân chúng bên trong đi ra ngoài."
"Ôn dịch?" Lôi Ngạo Thiên thất thanh kêu một câu, chân mày nhíu chặt thành đoàn, nhìn Tam Hộ Pháp hỏi: "Lão Tam, ngươi chắc chắn?"
"Không thể xác định, chỉ có thể đợi lão Thất trở lại. Chỉ là, những bệnh trạng kia hết sức tương tự, đều là nóng sốt sau tử vong." Tam Hộ Pháp lắc đầu một cái, thật lòng trả lời.
Lôi Ngạo Thiên trầm mặc lại, hắn nghe Tam Hộ Pháp nói, đại khái đã có thể xác định tên bệnh này rồi, thấy vậy thật sự là ôn dịch rồi. Ôn dịch bảy năm trước xảy ra ở Vĩnh huyện cũng là vào lúc này, cũng là bởi vì sau khi mưa nhiều, mà xảy ra.
Bảy năm trước, Vĩnh huyện cũng bị triều đình vứt bỏ, nếu như không phải là lúc gặp thần y vừa vặn đến nơi đó, chỉ sợ Vĩnh huyện sẽ không còn người sống. Mà cũng là trận ôn dịch kia khiến thần y ngày đêm mệt nhọc, mình cũng vô ý bị nhiễm. Nếu như không phải trận ôn dịch kia, có lẽ hắn sẽ không biết Thất hộ pháp, Thất hộ pháp cũng sẽ không mất đi sư phụ của hắn, càng sẽ không tiến vào Ma Giáo.
Ôn dịch bảy năm trước có thể nói là nỗi đau trong lòng Thất hộ pháp, một không thể xóa đi đau đớn.
"Lão Tam, ngươi đi xuống trước! Lão Thất sau khi trở lại, để cho hắn lập tức tới tìm ta, ngươi trước đi tìm lão Đại, để hắn chuẩn bị chút lương thực, chúng ta buổi tối thương lượng chuyện đi trợ giúp dân chúng."
"Dạ, Giáo chủ!" Tam Hộ Pháp lên tiếng lui ra.
Tô Nhược Mộng một tay vuốt bụng, một tay chống nạnh, giống như chim cánh cụt to lớn xoay chuyển xoay chuyển tiêu sái đi đến bên người Lôi Ngạo Thiên, ngước mắt nhìn hắn, hỏi: "Tại sao đột nhiên xuất hiện ôn dịch? Bảy năm trước Đông Lý triều cũng có địa phương xuất hiện qua ôn dịch sao?"
Bọn họ bây giờ nói ôn dịch, nếu như Tô Nhược Mộng không đoán sai, ở hiện đại cái này gọi là dịch chuột, nguyên nhân chủ yếu của bệnh là ở một ít động vật hoang dại gặm nhấm. Mà con chuột là nguyên nhân lây bệnh quan trọng, loài người chủ yếu là thông qua bọ chét của chuột làm trung gian, truyền vào da người đưa tới tuyến dịch chuột, qua đường hô hấp đi vào xảy ra phổi dịch chuột.
Biểu hiện lâm sàng của dịch chuột rất giống như Tam Hộ Pháp mới vừa nói, chủ yếu là nóng lên, triệu chứng máu độc nghiêm trọng, hạch bạch huyết sưng to lên, viêm phổi, có khuynh hướng ra máu. Phần lớn sẽ phát triển thàng ung thư máu, lây bệnh mạnh, tỉ lệ tử vong cao, thời gian từ lây bệnh đến tử vong cũng rất ngắn.
Dịch chuột là vũ khí kinh khủng nguy hại tính mạng loài người.
"Bảy năm trước, ở Vĩnh huyện Đông Lý triều xuất hiện qua một lần, một lần kia khắp nơi ở Vĩnh huyện đều là thi thể, con chuột chạy khắp nơi, nếu như không phải lão Thất và sư phụ hắn vừa đúng lúc đi qua nơi đó, chỉ sợ Vĩnh huyện sẽ trở thành nơi người bị diệt tuyệt."
Lôi Ngạo Thiên nhớ lại thảm trạng năm đó, vẫn nhịn không được có chút tim gan run sợ. Trong đầu không khỏi hiện ra một đống thi thể không được chôn cất, cũng nhớ lại thần y không cầu lợi và tận lực đến một giây sinh mệnh cuối cùng.
Nếu như triều đình cũng có thể không cầu lợi giống như thần y, mang hết toàn lực, có lẽ thần y cũng sẽ không vì vậy mà rời đi, trong lòng lão Thất cũng sẽ không lưu lại một bóng ma như vậy.
Hiện tại tình cảnh Vĩnh huyện lại xuất hiện, mà triều đình vô lương lại lựa chọn cách làm năm đó, thật là khiến người ta khinh thường. Bọn họ làm như vậy không sợ trong lòng dân chúng nguội lạnh sao?
"Lão Thất sau khi trở lại, để bọn họ đến đây thương lượng, ta nghĩ, ta có thể có một ít ý kiến có lợi. Tình huống như thế ở nơi đó của chúng ta gọi dịch chuột, mà dịch chuột có thể dự phòng cũng có khả năng trị tận gốc. Ta không hiểu y lý gì đó, nhưng mà, ta có thể cung cấp một ít biện pháp phòng ngừa."
Tô Nhược Mộng đưa tay cầm chặt tay hơi lạnh của Lôi Ngạo Thiên, chậm rãi nói.
"Nương tử có biện pháp?" Trong mắt Lôi Ngạo Thiên lóe lên một tia ánh sáng, vui mừng nhìn về phía Tô Nhược Mộng.
"Nếu như sau khi xác định triệu chứng, ta nghĩ ta có thể cung cấp một ít phương pháp dự phòng và chữa trị, chỉ là, ta chỉ có thể cung cấp trên lý thuyết, chân chính muốn tiến hành trị liệu còn phải dựa vào lão Thất."
"Ta tin tưởng, phương pháp nương tử, lại thêm lý thuyết y học của lão Thất, nhất định có thể cứu trị những bách tính kia."
Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, trong ánh mắt có một cỗ tin tưởng không thay thế, mà hắn mới vừa bởi vì nghe được ôn dịch mà nhấc lên cơn sóng trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại. Hắn biết, chỉ cần có nàng ở bên người, hắn sẽ cảm thấy chuyện lớn hơn nữa cũng có thể xử lý.
Bình luận facebook