Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 167
Chu Hiểu Đồng không hiểu, cô thật sự không xứng với Tiền Phong sao?
Tại sao bất kể ai cũng nói, hai người bọn họ không hợp nhau, Chu Hiểu Đồng cô không với tới được cành cây cao Tiền gia, ngay cả ba mẹ cô cũng liên lụy theo, cũng bị người khác khinh thường.
Chu Hiểu Đồng nghĩ mãi nhưng không ra. Chẳng lẽ cũng bởi vì nhà cô không tiền không thế, cho nên ngay cả quyền lợi yêu một người cũng không có sao?
Còn có Tiền Trung tướng, mặc dù không có phản đối thẳng thừng, nhưng ông ấy lại dùng những từ ngữ đơn giản để miêu tả một bức tranh mà cô không thể nào hình dung được. Một gia đình quyền thế do cô làm chủ, cả ngày chỉ ngồi trong nhà, công việc của cô chỉ xoay quanh mẹ chồng cùng chồng, tương lai còn có những đứa con, phải là con trai. Cuộc sống như thế, cô thấy có ý nghĩa ở đâu? Cô thật sự sẽ vui vẻ sao?
Chu Hiểu Đồng vừa rửa chén vừa xuất thần, chiếc chén trong tay thiếu chút nữa đã trợt xuống. Cô giật mình, may mắn được một đôi tay phía sau chụp kịp.
Tiền Phong ôm lấy Chu Hiểu Đồng từ đằng sau, hỏi: “Đầu đất, sao lại ngẩn người rồi?”
Chu Hiểu Đồng nhìn gương mặt anh tuấn của Tiền Phong, tuổi tác của hắn cũng đã gần ba mươi, cô chỉ cười cười, lắc đầu.
Tiền Phong như cún con lếch mặt đến gần, cọ cọ đầu trên hõm vai cô, thuận tiện ôm lấy mặt của cô trộm hôn một cái.
“Đừng phá nữa, em đang rửa chén” Chu Hiểu Đồng vỗ vỗ đầu của hắn, nói.
“Ngày mai rửa cũng được mà” Tiền Phong cướp lấy chén trong tay cô ném vào bồn, ôm lấy eo cô, đắc ý cười. Cô nhũn người để mặt cho hắn ôm mình ra phòng khách, ngã dài lên ghế sa lon.
Tiền Phong chống hai tay ở hai bên người cô, đôi mắt hoa đào không chớp, nhìn cô, dường như đang đánh giá cái gì đó, sau đó nghiêm túc nói: “Đầu đất, đột nhiên anh nhận ra em cũng không còn xấu nữa”
Chu Hiểu Đồng sửng sốt, ý này nghĩa là trước kia cô rất xấu?
Cô cắn răng chuẩn bị tức giận, không nghĩ tới Tiền Phong đột nhiên chặn lại môi mình, khiến cô thần hồn điên đảo. Chu Hiểu Đồng căm giận: Sao hắn lại biết dùng chiêu này chứ?
Nhưng cô vẫn bị nụ hôn của hắn cuốn lấy, vô ý thức vươn cánh tay ôm cổ của hắn.
Đang lúc nóng bỏng, chuông điện thoại vang lên.
“Bà xã, đừng nhận…” Tiền Phong hôn lấy cổ cô, thanh âm có chút khàn khàn, ôm chặt lấy eo cô không ngừng vuốt ve.
Chu Hiểu Đồng thở gấp, dường như đang do dự có nên nhận điện thoại không, thế nhưng chuông điện thoại vẫn cứ reo không ngừng.
“Phong tử, em… em xem một chút… là ai…” Chu Hiểu Đồng đỏ mặt, nói. Nói xong liền vươn người cầm lấy điện thoại, màn hình hiện lên hai chữ “ông chủ”, cô vội tỉnh táo, đẩy Tiền Phong ra, bắt máy.
“Hiểu Đồng, tôi đang có một bản hợp đồng rất quan trọng, cô mau đến giúp tôi, coi như tôi cho cô tiền tăng ca gấp ba” Giọng điệu của ông ta không còn dò hỏi, mà là ra mệnh lệnh.
Chu Hiểu Đồng có chút đau đầu, chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Được rồi, tôi sẽ đến trong nửa tiếng nữa”. Ai bảo cô là cấp dưới, ông ta là cấp trên, mà bây giờ chính mình vẫn mang danh thư ký, không thể không dốc hết tâm can ra mà làm việc.
Tiền Phong nghe thấy cô lại muốn chạy đi làm tăng ca, đôi mắt nóng bỏng trong phút chốc trợn to, nghiến răng nói: “Chu Hiểu Đồng, em khiêu hỏa rồi không chịu dập hỏa hả? Anh nói cho em biết, nếu em dám đi, anh… anh… anh lập tức đến quán bar tìm người khác dập hỏa”
“Đừng như vậy, em là đi làm” Chu Hiểu Đồng nhìn bộ dáng tức giận của hắn, có chút đau đầu.
Mắt Tiền Phong tóe lửa giận: “Anh nói em không được đi!!! Em đi thử xem, anh nhất định sẽ mang người khác về nhà cho em xem”. Trời đã khuya còn đến công ty làm việc, lại cùng một chỗ với một gã đàn ông lớn tuổi, đây là muốn đội nón xanh cho hắn có phải hay không?
“Anh…” Chu Hiểu Đồng cảm thấy hắn đang cố tình gây sự, cô vốn đã rất phiền não, hắn không thông cảm thì thôi, còn kiếm chuyện quấy rối, lại là dùng cách này để uy hiếp cô, ngại cô chưa đủ mệt sao?
Lửa giận trong lòng cô nhất thời dâng lên, ra sức hét lớn: “Anh đi tìm đi, em sẽ đợi anh mang về cho em nhìn!”
Nói xong, cô cầm lấy túi xách cùng áo khoác, mở cửa mà đi.
Còn lại Tiền Phong, hắn trừng to đôi mắt, ngón tay chỉ vào cánh cửa, giận đến phát điên nói không nên lời “Em… em… em…”
Cuối cùng hắn vung chân đạp vào chiếc bàn bên cạnh, mắng: “Chết tiệt!”, hàm răng cùng móng tay không ngừng cào cấu sa lon như là không phá nát sẽ không chịu được.
Chu Hiểu Đồng, em thật nghĩ rằng anh đã cầu hôn em thì em nói gì anh sẽ nghe nấy đúng không? Em thật xem thường Tiền Phong này rồi. Được, anh đây tìm tình nhân cho em xem!
Nói xong, hắn cầm lấy áo khoác, mở cửa đi ra ngoài. Căn nhà vốn dĩ còn rất ấm áp, chỉ sau một cuộc điện thoại, không khí lại trở nên lạnh lẽo không chút hơi ấm.
______________
Lúc Chu Hiểu Đồng đi ra ngoài, tuyến xe buýt đã ngừng hoạt động, cô đành phải gọi taxi.
Đến phòng triển lãm cũng đã hơn chín giờ, chỉ còn hai đồng nghiệp cùng ông chủ ở lại. Cô đến liền bị ông chủ kéo đi làm việc. Trên màn hình máy tính chói mắt là đầy rẫy các kiểu báo cáo, thiết kế, cùng với số liệu phân tích trên thị trường.
Trước mặt mỗi người là một ly cà phê đậm đặc, tăng ca vốn dĩ đã mệt, dán mắt lên màn hình máy tính đầy số liệu lại càng mệt mỏi hơn. Cả căn phòng, chỉ còn âm thanh nhấp chuột cùng với tiếng ngáp.
Ông chủ đi ra dặn dò vài câu, lại tiến vào phòng làm việc của mình. Mặt khác, mọi người đều biết ông chủ vào phòng là để nghỉ ngơi, mọi chuyện đều giao cho cấp dưới làm.
Chu Hiểu Đồng chỉ có thể cười khổ theo, còn cách nào khác đâu, ai bảo bọn họ là cấp dưới của người ta làm gì.
Lúc uống đến ly cà phê thứ tư, tiếng điện thoại di động của cô vang lên, hai chữ “Thần kinh” hiện lên màn hình.
Chu Hiểu Đồng bắt máy, chợt nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt bên kia truyền đến, còn mang theo cả tiếng cười của trai lẫn gái. Giọng điệu như say rượu của Tiền Phong cất lên: “Này, Chu Hiểu Đồng, em chẳng phải là không quan tâm anh đi tìm tình nhân hay không sao? Hắc hắc, anh thật đã tìm ra nha”
Bên cạnh, một tiếng cười mềm mại của phụ nữ vang lên, kèm theo tiếng làm nũng “Chán ghét!”, còn có “Tiền thiếu, anh thật xấu!”
“…” Chu Hiểu Đồng nghe xong, ly cà phê trên tay rung một cái, vung vãi ra ngoài.
Tiền Phong tiếp tục đắc ý nói: “Em thật tưởng rằng không có em anh sẽ chịu không nổi sao? Em cứ việc liều mạng với công việc của mình đi, bổn thiếu gia không cần!”
Chu Hiểu Đồng cắn răng, một câu cũng không nói, chỉ là bàn tay cầm di động đang run lên.
“Tít…” Điện thoại bị cắt đứt.
Tiền Phong nghe thấy âm thanh cúp máy, đắc ý trên mặt lập tức phủi sạch. Hắn cảm thấy mọi chuyện thật chẳng có hứng thú gì cả.
Một cánh tay vòng tới, mềm nhũn tựa vào trên người hắn, nói: “Tiền thiếu, hôm nay người ta rảnh đó…”
Tiền Phong nhìn đôi lông mi giả trên mặt người phụ nữ này, đột nhiên cảm thấy thật buồn nôn. Không thèm liếc mắt, hắn đẩy cô ta ra, đi ra ngoài.
Thư ký đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên bị điện thoại của cấp trên dựng dậy. Cô ấy nghe xong lời nói, hai mắt trợn tròn: “Sữa chua?”
A a a… Tiền kiểm sát trường, sếp có lầm hay không? Đống sữa chua kia tôi đã đưa chồng yêu uống hết rồi, tìm ở đâu ra mà mang đến cho anh đây???
Tại sao bất kể ai cũng nói, hai người bọn họ không hợp nhau, Chu Hiểu Đồng cô không với tới được cành cây cao Tiền gia, ngay cả ba mẹ cô cũng liên lụy theo, cũng bị người khác khinh thường.
Chu Hiểu Đồng nghĩ mãi nhưng không ra. Chẳng lẽ cũng bởi vì nhà cô không tiền không thế, cho nên ngay cả quyền lợi yêu một người cũng không có sao?
Còn có Tiền Trung tướng, mặc dù không có phản đối thẳng thừng, nhưng ông ấy lại dùng những từ ngữ đơn giản để miêu tả một bức tranh mà cô không thể nào hình dung được. Một gia đình quyền thế do cô làm chủ, cả ngày chỉ ngồi trong nhà, công việc của cô chỉ xoay quanh mẹ chồng cùng chồng, tương lai còn có những đứa con, phải là con trai. Cuộc sống như thế, cô thấy có ý nghĩa ở đâu? Cô thật sự sẽ vui vẻ sao?
Chu Hiểu Đồng vừa rửa chén vừa xuất thần, chiếc chén trong tay thiếu chút nữa đã trợt xuống. Cô giật mình, may mắn được một đôi tay phía sau chụp kịp.
Tiền Phong ôm lấy Chu Hiểu Đồng từ đằng sau, hỏi: “Đầu đất, sao lại ngẩn người rồi?”
Chu Hiểu Đồng nhìn gương mặt anh tuấn của Tiền Phong, tuổi tác của hắn cũng đã gần ba mươi, cô chỉ cười cười, lắc đầu.
Tiền Phong như cún con lếch mặt đến gần, cọ cọ đầu trên hõm vai cô, thuận tiện ôm lấy mặt của cô trộm hôn một cái.
“Đừng phá nữa, em đang rửa chén” Chu Hiểu Đồng vỗ vỗ đầu của hắn, nói.
“Ngày mai rửa cũng được mà” Tiền Phong cướp lấy chén trong tay cô ném vào bồn, ôm lấy eo cô, đắc ý cười. Cô nhũn người để mặt cho hắn ôm mình ra phòng khách, ngã dài lên ghế sa lon.
Tiền Phong chống hai tay ở hai bên người cô, đôi mắt hoa đào không chớp, nhìn cô, dường như đang đánh giá cái gì đó, sau đó nghiêm túc nói: “Đầu đất, đột nhiên anh nhận ra em cũng không còn xấu nữa”
Chu Hiểu Đồng sửng sốt, ý này nghĩa là trước kia cô rất xấu?
Cô cắn răng chuẩn bị tức giận, không nghĩ tới Tiền Phong đột nhiên chặn lại môi mình, khiến cô thần hồn điên đảo. Chu Hiểu Đồng căm giận: Sao hắn lại biết dùng chiêu này chứ?
Nhưng cô vẫn bị nụ hôn của hắn cuốn lấy, vô ý thức vươn cánh tay ôm cổ của hắn.
Đang lúc nóng bỏng, chuông điện thoại vang lên.
“Bà xã, đừng nhận…” Tiền Phong hôn lấy cổ cô, thanh âm có chút khàn khàn, ôm chặt lấy eo cô không ngừng vuốt ve.
Chu Hiểu Đồng thở gấp, dường như đang do dự có nên nhận điện thoại không, thế nhưng chuông điện thoại vẫn cứ reo không ngừng.
“Phong tử, em… em xem một chút… là ai…” Chu Hiểu Đồng đỏ mặt, nói. Nói xong liền vươn người cầm lấy điện thoại, màn hình hiện lên hai chữ “ông chủ”, cô vội tỉnh táo, đẩy Tiền Phong ra, bắt máy.
“Hiểu Đồng, tôi đang có một bản hợp đồng rất quan trọng, cô mau đến giúp tôi, coi như tôi cho cô tiền tăng ca gấp ba” Giọng điệu của ông ta không còn dò hỏi, mà là ra mệnh lệnh.
Chu Hiểu Đồng có chút đau đầu, chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Được rồi, tôi sẽ đến trong nửa tiếng nữa”. Ai bảo cô là cấp dưới, ông ta là cấp trên, mà bây giờ chính mình vẫn mang danh thư ký, không thể không dốc hết tâm can ra mà làm việc.
Tiền Phong nghe thấy cô lại muốn chạy đi làm tăng ca, đôi mắt nóng bỏng trong phút chốc trợn to, nghiến răng nói: “Chu Hiểu Đồng, em khiêu hỏa rồi không chịu dập hỏa hả? Anh nói cho em biết, nếu em dám đi, anh… anh… anh lập tức đến quán bar tìm người khác dập hỏa”
“Đừng như vậy, em là đi làm” Chu Hiểu Đồng nhìn bộ dáng tức giận của hắn, có chút đau đầu.
Mắt Tiền Phong tóe lửa giận: “Anh nói em không được đi!!! Em đi thử xem, anh nhất định sẽ mang người khác về nhà cho em xem”. Trời đã khuya còn đến công ty làm việc, lại cùng một chỗ với một gã đàn ông lớn tuổi, đây là muốn đội nón xanh cho hắn có phải hay không?
“Anh…” Chu Hiểu Đồng cảm thấy hắn đang cố tình gây sự, cô vốn đã rất phiền não, hắn không thông cảm thì thôi, còn kiếm chuyện quấy rối, lại là dùng cách này để uy hiếp cô, ngại cô chưa đủ mệt sao?
Lửa giận trong lòng cô nhất thời dâng lên, ra sức hét lớn: “Anh đi tìm đi, em sẽ đợi anh mang về cho em nhìn!”
Nói xong, cô cầm lấy túi xách cùng áo khoác, mở cửa mà đi.
Còn lại Tiền Phong, hắn trừng to đôi mắt, ngón tay chỉ vào cánh cửa, giận đến phát điên nói không nên lời “Em… em… em…”
Cuối cùng hắn vung chân đạp vào chiếc bàn bên cạnh, mắng: “Chết tiệt!”, hàm răng cùng móng tay không ngừng cào cấu sa lon như là không phá nát sẽ không chịu được.
Chu Hiểu Đồng, em thật nghĩ rằng anh đã cầu hôn em thì em nói gì anh sẽ nghe nấy đúng không? Em thật xem thường Tiền Phong này rồi. Được, anh đây tìm tình nhân cho em xem!
Nói xong, hắn cầm lấy áo khoác, mở cửa đi ra ngoài. Căn nhà vốn dĩ còn rất ấm áp, chỉ sau một cuộc điện thoại, không khí lại trở nên lạnh lẽo không chút hơi ấm.
______________
Lúc Chu Hiểu Đồng đi ra ngoài, tuyến xe buýt đã ngừng hoạt động, cô đành phải gọi taxi.
Đến phòng triển lãm cũng đã hơn chín giờ, chỉ còn hai đồng nghiệp cùng ông chủ ở lại. Cô đến liền bị ông chủ kéo đi làm việc. Trên màn hình máy tính chói mắt là đầy rẫy các kiểu báo cáo, thiết kế, cùng với số liệu phân tích trên thị trường.
Trước mặt mỗi người là một ly cà phê đậm đặc, tăng ca vốn dĩ đã mệt, dán mắt lên màn hình máy tính đầy số liệu lại càng mệt mỏi hơn. Cả căn phòng, chỉ còn âm thanh nhấp chuột cùng với tiếng ngáp.
Ông chủ đi ra dặn dò vài câu, lại tiến vào phòng làm việc của mình. Mặt khác, mọi người đều biết ông chủ vào phòng là để nghỉ ngơi, mọi chuyện đều giao cho cấp dưới làm.
Chu Hiểu Đồng chỉ có thể cười khổ theo, còn cách nào khác đâu, ai bảo bọn họ là cấp dưới của người ta làm gì.
Lúc uống đến ly cà phê thứ tư, tiếng điện thoại di động của cô vang lên, hai chữ “Thần kinh” hiện lên màn hình.
Chu Hiểu Đồng bắt máy, chợt nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt bên kia truyền đến, còn mang theo cả tiếng cười của trai lẫn gái. Giọng điệu như say rượu của Tiền Phong cất lên: “Này, Chu Hiểu Đồng, em chẳng phải là không quan tâm anh đi tìm tình nhân hay không sao? Hắc hắc, anh thật đã tìm ra nha”
Bên cạnh, một tiếng cười mềm mại của phụ nữ vang lên, kèm theo tiếng làm nũng “Chán ghét!”, còn có “Tiền thiếu, anh thật xấu!”
“…” Chu Hiểu Đồng nghe xong, ly cà phê trên tay rung một cái, vung vãi ra ngoài.
Tiền Phong tiếp tục đắc ý nói: “Em thật tưởng rằng không có em anh sẽ chịu không nổi sao? Em cứ việc liều mạng với công việc của mình đi, bổn thiếu gia không cần!”
Chu Hiểu Đồng cắn răng, một câu cũng không nói, chỉ là bàn tay cầm di động đang run lên.
“Tít…” Điện thoại bị cắt đứt.
Tiền Phong nghe thấy âm thanh cúp máy, đắc ý trên mặt lập tức phủi sạch. Hắn cảm thấy mọi chuyện thật chẳng có hứng thú gì cả.
Một cánh tay vòng tới, mềm nhũn tựa vào trên người hắn, nói: “Tiền thiếu, hôm nay người ta rảnh đó…”
Tiền Phong nhìn đôi lông mi giả trên mặt người phụ nữ này, đột nhiên cảm thấy thật buồn nôn. Không thèm liếc mắt, hắn đẩy cô ta ra, đi ra ngoài.
Thư ký đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên bị điện thoại của cấp trên dựng dậy. Cô ấy nghe xong lời nói, hai mắt trợn tròn: “Sữa chua?”
A a a… Tiền kiểm sát trường, sếp có lầm hay không? Đống sữa chua kia tôi đã đưa chồng yêu uống hết rồi, tìm ở đâu ra mà mang đến cho anh đây???
Bình luận facebook