Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 173
“Hiểu Đồng, hay là… để anh theo đuổi em nhé?”
Lúc Chu Hiểu Đồng nghe thấy câu nói đó, phản ứng đầu tiên chính là: Rồi, anh ta lại giỡn nữa.
Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, loại con gái như cô, không biết cách ăn mặc cũng không biết cách chăm sóc kẻ khác, thô lỗ lại bạo lực, ai lại coi trọng loại phụ nữ thô lỗ này chứ?
Phản ứng thứ hai chính là: Rồi, là mình lại ngủ không đủ giấc nên bị ảo giác, mau mau về ngủ một giấc mới được.
Nhưng khi Liễu Huệ Thành nhìn thấy phản ứng buồn cười của cô, má lúm đồng tiền lại nhợt nhạt xuất hiện, bàn tay to xoa xoa đầu cô, lập lại một lần lời nói vừa rồi. Chu Hiểu Đồng hoàn toàn chết trận.
Liễu Huệ Thành là một người đàn ông tốt, điểm này là không thể nghi ngờ.
Nhưng bọn họ vốn chỉ là hai người xa lạ, bởi vì một lần xem mắt mà gặp nhau. Hắn giúp cô rất nhiều, cô đều ghi nhớ trong lòng, nhưng mà…
Cô xem hắn như một người anh trai mà thôi, còn những thứ tình cảm khác lại không hề nghĩ ngợi tới. Hơn nữa, cô cũng vừa chia tay với Tiền Phong, một chút tâm tư nói lời thương yêu gì đó cũng đều không có.
Chu Hiểu Đồng khi về nhà, chân mày vẫn còn nhíu chặt, ngay cả mẹ gặng hỏi cô cũng không nghe thấy.
Hắn nói thật sao?
Hắn nói: Hiểu Đồng, xin đừng cho anh đáp án lúc này, cứ để anh lo lắng vài ngày đi, coi như là quà cảm ơn anh, được không?
Chu Hiểu Đồng há miệng thở dốc, cuối cùng dưới ánh mắt ôn nhu của hắn, cô vẫn là không nói lời cự tuyệt. Cô nghĩ: Mình không được ỷ lại vào tình yêu của người khác mà đi tổn thương họ.
Cô dùng sức vỗ vỗ đầu mình, cảm thấy bản thân lúc này thật mệt muốn chết, làm sao lại không còn giống với một Chu Hiểu Đồng mạnh mẽ lúc trước nữa?
Tết Nguyên Đán, Tô Mộc Vũ gọi điện thoại đến, bảo cô đến ăn bữa cơm đoàn viên. Chu Hiểu Đồng có chút do dự, bị Tô Mộc Vũ đoán được liền nghe cô ấy nói: “Hôm đó… Tiền Phong đi công tác rồi, chắc là về không được đâu”
Bị đoán ra tâm tư, Chu Hiểu Đồng thoáng xấu hổ nhưng vẫn là thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó, cô gật đầu đồng ý.
Có loại người, “một ngày không thấy như cách ba thu”, lại có loại người, chia tay rồi thì tốt nhất là đừng gặp lại.
Buổi tối, Chu Hiểu Đồng cầm theo giỏ trái cây đến nhà Phong Kính, quả nhiên Tiền Phong không có ở đây, chỉ có một nhà Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa. Cô âm thầm thở ra một hơi, mỉm cười ôm lấy Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu.
“Nhạc Nhạc, Nữu Nữu, có nhớ dì Đồng Đồng không?”
Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu tranh nhau đáp: “Nhớ lắm!”
Hai đứa nhỏ tranh công lẫn nhau. Nhạc Nhạc quệt miệng, nói: “Anh nhớ nhất!”
Nữu Nữu chống nạnh, giòn giã tranh: “Anh hai nói xạo, rõ ràng là Nữu Nữu nhớ dì Đồng Đồng nhất!”
Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nhìn Nữu Nữu, làm anh hai nên thằng nhóc ra dáng người lớn, nói: “Được rồi, em nhớ nhất, anh nhớ nhất là chú thần kinh, được chưa?”. Nói xong, Nhạc Nhạc nhìn Chu Hiểu Đồng, nói tiếp: “Dì Đồng Đồng, chồng dì chưa về sao?”
Nụ cười trên mặt Chu Hiểu Đồng cứng đờ, may mà Tô Mộc Vũ cứu nguy đúng lúc “Nhạc Nhạc, Nữu Nữu, hai đứa ăn bánh chuối xong chưa vậy? Coi chừng chú Thiệu Hoa ăn sạch hết của hai đứa bây giờ”
Hai đứa nhỏ thấy nguy cơ bị cướp món ngon liền ba chân bốn cẳng chạy tới.
Tô Mộc Vũ kéo tay Chu Hiểu Đồng, đưa cô vào phòng khách: “Hiểu Đồng, vào đây đi”
Chu Hiểu Đồng cảm kích gật gật đầu, vừa rồi cô thật chẳng biết giải thích sao với tụi nhỏ.
Không nghĩ tới vừa ngồi xuống, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tiền Phong đến!
Trong nháy mắt Chu Hiểu Đồng nhìn thấy hắn, miệng vết thương tê rần. Hơn nữa hắn cũng không phải tới một mình, phía sau hắn còn một cô gái đi theo, không phải Đông Phương Uyển Nhi, mà là một cô gái chân dài tóc dài xinh đẹp.
Dáng người có lồi có lõm, cách ăn mặc rất sành điệu, mái tóc dài uốn lọn, hai mắt thật to. Tóm lại là không giống với loại phụ nữ như Chu Hiểu Đồng.
Lúc Tiền Phong nhìn thấy Chu Hiểu Đồng, ánh mắt hơi gợn sóng nhưng rất nhanh tiêu tán. Hắn nhếch đôi mắt hoa đào, giơ tay chào hỏi mọi người: “Ây dza… Buổi tối vui vẻ nhá!”
Vẫn tính cách đó, giọng điệu như không sao cả, như là đã sớm từ bỏ đoạn tình cảm kia với Chu Hiểu Đồng.
Mọi người ở đây, nhất là Tô Mộc Vũ đều không nghĩ tới, Tiền Phong thế nhưng lại đến, mà còn dẫn theo bạn gái của hắn. Cô ấy lập tức nhìn về phía Chu Hiểu Đồng, nhìn thấy cô cúi đầu, tóc mái che đi nửa ánh mắt, không thấy rõ biểu cảm. Tô Mộc Vũ có chút đau đầu.
Tiền Phong chào xong, liền thân mật lôi kéo bạn gái đến ngồi xuống đối diện với Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bạn gái hắn ôm lấy cánh tay hắn, thủ thỉ nhỏ to bên tai hắn.
Tiền Phong nhìn mọi người, ngoại trừ Chu Hiểu Đồng là không nhìn hắn. Hắn nhếch khóe miệng, nói: “Sao vậy? Nhìn chằm chằm mình làm cái gì? Nhìn mình có thể no sao?”
Hắn chuyển tầm mắt, làm như lúc này mới nhìn thấy Chu Hiểu Đồng liền “A” lên một tiếng, vươn tay nói: “Chu tiểu thư, đã lâu không gặp”
Chu Hiểu Đồng nhìn cánh tay đang vươn ra trước mắt mình, ánh mắt hơi đờ đẫn. Cô biết mình nên vươn tay bắt lại, sau đó cười nói: “Đã lâu không gặp”
Được rồi, cứ như vậy. Nhưng mà…
Cô lại như chết lặng, cứ ngồi yên như thế, vẫn không nhúc nhích, trong đầu trống rỗng, không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.
Tiền Phong cũng không thu tay về, vẫn vươn như thế, như là cố ý bức cho Chu Hiểu Đồng phải khó xử.
Phương Thiệu Hoa nhìn thấy mớ lộn xộn này liền che trán, cảm thấy bữa tiệc hôm nay như một màn kịch. Chân mày Phong Kính cũng nhíu lại.
Nhưng thật ra Nữu Nữu vẫn không hiểu sự khó xử giữa những người lớn, chỉ chăm chăm gắp lấy món ăn mình yêu thích. Thế nhưng bàn tay con bé nhỏ yếu, vừa gắp được một miếng đã đánh rơi lên tay Tiền Phong khiến hắn phải rụt tay lại.
Mọi người lúc này mới thở ra một hơi, Phương Thiệu Hoa âm thầm hướng Nữu Nữu dựng thẳng ngón cái. Nữu Nữu không gắp được món bánh chuối yêu thích liền nhăn khóe miệng, nhìn thấy chú Thiệu Thiệu khích lệ, dù không hiểu gì cũng gật gù sung sướng.
Tiền Phong bị phỏng, bạn gái bên cạnh lập tức đứng dậy, lo lắng nói: “Bị phỏng rồi sao? Mau mau, dùng nước lạnh xối vào”
Hai người đi vào toilet, không khí trên bàn cơm mới tạm thời thả lỏng. Chu Hiểu Đồng đứng lên, nói: “Em có chút chuyện, em về trước, mọi người cứ từ từ ăn”, nói xong, cô đi ra ngoài.
Tô Mộc Vũ biết cô còn ở đây cũng không dễ chịu gì, đành phải nói: “Vậy, lần sau…”
Không đợi Chu Hiểu Đồng mở cửa, Tiền Phong đã trở lại. Đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng chớp, nói: “Sao lại đi nhanh như vậy? Ở đây cũng đâu có hổ đói hay sói rừng gì đâu”
Chu Hiểu Đồng quay đầu lại, nhìn về phía Tiền Phong. Trong nháy mắt đó, Tô Mộc Vũ thật sợ Chu Hiểu Đồng nhịn không được mà đánh Tiền Phong một trận, nhưng may mắn là không có. Cô chỉ cười cười, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi, tiếp tục cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn.
Nữu Nữu nghĩ dì Đồng Đồng đang so tốc độ ăn cơm với mình cũng liền nỗ lực chu chu cái miệng nhỏ. Trên bàn lớn, Nữu Nữu, Nhạc Nhạc cùng Chu Hiểu Đồng mạnh mẽ dùng tốc độ sấm gầm mà ăn cơm.
Người xem sửng sốt. Ánh mắt Tiền Phong có chút thâm thúy, không rõ hắn đang nghĩ gì.
Phong Kính lên tiếng: “Nhìn gì nữa? Mau ăn cơm đi”. Hắn ôm lấy Nữu Nữu đặt vào lòng, cầm ăn ăn lau miệng cho con gái yêu quý, sau đó gắp những món ăn ngon đặt vào đĩa trước mặt cho con bé, hoàn toàn là một hình mẫu lý tưởng của một người làm cha.
Một bữa cơm đầy không khí kỳ lạ, tuy rằng Tiền Phong cũng nói chuyện, lâu lâu cũng nói vài câu ngọt ngào với người bạn gái Tú Tú, ngẫu nhiên Phương Thiệu Hoa cũng phụ hoạ cười lên một cái, nhưng thật ra cũng không có gì vui vẻ.
Chu Hiểu Đồng vẫn trầm mặc ăn, giống như là muốn nhồi nhét đầy hết bao tử của mình. Ly rượu của cô đã cạn, Phương Thiệu Hoa thuận tay rót thêm vào cho cô.
Chu Hiểu Đồng nâng ly uống hết.
Phương Thiệu Hoa hỏi: “Không sao chứ?”
Chu Hiểu Đồng cảm kích cười cười, lắc đầu: “Không sao”
Nhưng thật ra Tiền Phong ngồi đối diện vẫn đang nói chuyện vui vẻ với bạn gái, ánh mắt thâm trầm nhưng vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm ly rượu đã cạn một lúc lâu, sau đó cười lạnh, tiếp tục nói chuyện với bạn gái.
Phương Thiệu Hoa tiếp tục hỏi: “Hiểu Đồng, nghe nói em mới mua nhà, đã chuyển đi rồi sao?”
Chu Hiểu Đồng đáp: “Ừ, cũng chỉ là một căn nhà cũ thôi, không đáng bao nhiêu tiền”
Cô không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, có chút mệt mỏi. Cô đứng dậy đi vào toilet, muốn rửa mặt.
Không nghĩ tới, Tiền Phong cũng theo đến, đứng tựa lưng lên cánh cửa.
Hắn đứng đó ôm cánh tay, đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, khóe miệng cười nhẹ, nói: “Này Chu tiểu thư, sao lại có vẻ mệt mỏi thế kia rồi? Buổi tối rốt cuộc là đã làm bao nhiêu thứ việc nha?”
Câu nói này có hàm ý khác, Chu Hiểu Đồng cũng không phải là không hiểu, sắc mặt cô có chút khó coi, quyết định coi thường hắn, đi ra ngoài.
Không ngờ Tiền Phong lại vươn tay, cúi người để tầm mắt ngang tầm với cô “Tôi thật không ngờ, vừa mới chia tay với tôi, cô lại lẽo đẽo theo sau cái tên họ Liễu kia, không những thế còn đi quyến rũ bạn thân tôi, cô thật không tầm thường nha”
Những lời này quả thật rất khó nghe, sắc mặt Chu Hiểu Đồng tái nhợt, vung tay muốn đánh hắn lại bị cánh tay hắn bắt lấy.
Chu Hiểu Đồng cắn răng, cơ hồ là nói qua kẽ răng: “Tiền Phong, cho dù tôi đi theo ai cũng là chuyện của tôi, đừng quên chúng ta đã chia tay rồi!”. Nói xong, cô rút tay lại, lướt qua hắn mà đi ra ngoài.
Tiền Phong còn đứng trước cửa toilet nhíu mày. Hắn vươn tay che mắt: Mày lại làm gì thế này?
_______________________
Chu Hiểu Đồng rời khỏi toilet, miễn cưỡng cười cùng mọi người, nói: “Ba mẹ vừa gọi điện thoại cho bảo em về sớm một chút. Em cũng no rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn đi nhé!”
Cô như là chạy trốn, mở cửa, đi ra, lập tức đóng lại.
Tựa lưng trên cửa, Chu Hiểu Đồng nhắm mắt lại, toàn thân đều phát run. Một màn lúc nãy, hình ảnh Tiền Phong cùng bạn gái hắn thân mật như kim đâm vào lòng cô, rút hết máu trong cơ thể cô ra ngoài.
Cô gian nan đi tới thang máy, tựa lưng vào tường, chờ thang máy từ từ đi xuống.
Tiếng điện thoại di động vang lên, Chu Hiểu Đồng ngơ ngẩn một lúc mới hắng giọng, bắt máy: “Alo?”
Thanh âm khàn khàn khiến Liễu Huệ Thành bên kia đầu dây nhận ra điều khác lạ liền hỏi: “Hiểu Đồng, em sao vậy?”
Chu Hiểu Đồng cố nén run rẩy, đáp: “Em không sao”
Liễu Huệ Thành một chút cũng không tin, trực tiếp hỏi: “Em đang ở đâu?”
Chu Hiểu Đồng còn cố khăng khăng bảo bản thân không sao, Liễu Huệ Thành hỏi lại hai lần, cuối cùng cô cũng thỏa hiệp nói ra địa chỉ. Liễu Huệ Thành bảo cô đừng đi đâu, hắn đang gần đó, sẽ đến liền.
Phong Kính, Tô Mộc Vũ cùng đám người Tiền Phong khi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Liễu Huệ Thành tói. Hắn đỡ Chu Hiểu Đồng đang ngồi trên bậc thang đứng dậy, áo khoác của mình phủ lên người cô, sau đó đỡ cô lên xe của mình.
Từ góc độ của Tiền Phong nhìn sang, Chu Hiểu Đồng như chú chim nhỏ nép vào lòng Liễu Huệ Thành, hai người như đang nói gì đó rất thân mật.
Khóe miệng Tiền Phong nhếch lên, ôm bạn gái mình lên xe.
Hai chiếc xe một trái một phải rời đi, mỗi người đi một ngã.
Chu Hiểu Đồng ngồi bên cạnh Liễu Huệ Thành, nói: “Cám ơn anh”
Liễu Huệ Thành cười, vươn tay sờ sờ đầu của cô, đáp: “Hiểu Đồng, em lại xem anh là người ngoài rồi”. Lúc này, hắn mới nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô.
Đưa Chu Hiểu Đồng về nhà, lúc xuống xe, Liễu Huệ Thành cúi người như muốn hôn tạm biệt lên trán cô.
Nhưng mà Chu Hiểu Đồng lại nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh.
Liễu Huệ Thành lại như hiểu ý muốn của cô.
Chu Hiểu Đồng đứng dưới ánh đèn đường, cắn cắn môi trầm mặc, cuối cùng lấy hết dũng khí nói một câu: “Em xin lỗi”
Liễu Huệ Thành là một người đàn ông tốt, ở bên cạnh hắn cô đều có thể cảm nhận được sự chăm sóc và ấm áp của một người anh trai, có lẽ cũng là một người chồng lý tưởng, thuận tiện còn có thể giúp cô quên đi Tiền Phong, nhưng mà…
Cô không muốn làm như vậy, nếu làm như vậy, cô sẽ rất hèn hạ. Liễu Huệ Thành xứng đáng có được một đoạn tình cảm chân thành, mà không phải là với cô.
Liễu Huệ Thành nhìn gương mặt đầy áy náy trước mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
_______________________
Về nhà, ông bà Chu đã ngủ, người già luôn có thói quen ngủ sớm. Chu Hiểu Đồng không mở đèn, nhẹ nhàng đi về phòng mình, mở cửa.
Chu Hiểu Đồng ngồi xổm trong phòng tắm, trầm mặc. Cô biết, mối tình đầu của mình đã kết thúc, sau này sẽ không còn người nào nữa, không còn một người đàn ông nào nữa có thể bày ra tư thế bỡn cợt, mỉm cười nói với cô: Này, người đẹp, em có đánh rơi người bạn trai nào không?
Cô cắn chặt ngón tay của mình, nghĩ: Chu Hiểu Đồng, mày mà dám khóc thì mày chính là loại người nhu nhược!
Hai người đã chia tay rồi, mày dựa vào cái gì để thương tâm?
Chu Hiểu Đồng, mày nên nhớ kỹ, các người đã là người xa lạ! Một người xa lạ không liên quan đến nhau!
Ngày hôm sau, Chu Hiểu Đồng phát sốt, chính cô cũng không nhận ra, chỉ lâng lâng xách giỏ đi làm. Mẹ cô nhận ra liền giật mình, vội vàng bảo cô đến bệnh viện kiểm tra. Cô lắc đầu, bảo mình không sao.
Khi đến phòng triển lãm, ai cũng nhận ra cô đang phát dốt, ngay cả ông chủ cũng không dám quyết tâm giao nhiệm vụ cho cô, chỉ có Chu Hiểu Đồng không ngừng nói, mình không sao.
Sau đó tiếp tục làm việc, hai tiếng sau thì… té xỉu.
…
Có đôi khi, tiếp tục cũng là đau, cắt đứt lại đau càng thêm đau. Cô nghĩ, Tiền Phong chính là kiếp nạn đời này của mình!
Lúc Chu Hiểu Đồng nghe thấy câu nói đó, phản ứng đầu tiên chính là: Rồi, anh ta lại giỡn nữa.
Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, loại con gái như cô, không biết cách ăn mặc cũng không biết cách chăm sóc kẻ khác, thô lỗ lại bạo lực, ai lại coi trọng loại phụ nữ thô lỗ này chứ?
Phản ứng thứ hai chính là: Rồi, là mình lại ngủ không đủ giấc nên bị ảo giác, mau mau về ngủ một giấc mới được.
Nhưng khi Liễu Huệ Thành nhìn thấy phản ứng buồn cười của cô, má lúm đồng tiền lại nhợt nhạt xuất hiện, bàn tay to xoa xoa đầu cô, lập lại một lần lời nói vừa rồi. Chu Hiểu Đồng hoàn toàn chết trận.
Liễu Huệ Thành là một người đàn ông tốt, điểm này là không thể nghi ngờ.
Nhưng bọn họ vốn chỉ là hai người xa lạ, bởi vì một lần xem mắt mà gặp nhau. Hắn giúp cô rất nhiều, cô đều ghi nhớ trong lòng, nhưng mà…
Cô xem hắn như một người anh trai mà thôi, còn những thứ tình cảm khác lại không hề nghĩ ngợi tới. Hơn nữa, cô cũng vừa chia tay với Tiền Phong, một chút tâm tư nói lời thương yêu gì đó cũng đều không có.
Chu Hiểu Đồng khi về nhà, chân mày vẫn còn nhíu chặt, ngay cả mẹ gặng hỏi cô cũng không nghe thấy.
Hắn nói thật sao?
Hắn nói: Hiểu Đồng, xin đừng cho anh đáp án lúc này, cứ để anh lo lắng vài ngày đi, coi như là quà cảm ơn anh, được không?
Chu Hiểu Đồng há miệng thở dốc, cuối cùng dưới ánh mắt ôn nhu của hắn, cô vẫn là không nói lời cự tuyệt. Cô nghĩ: Mình không được ỷ lại vào tình yêu của người khác mà đi tổn thương họ.
Cô dùng sức vỗ vỗ đầu mình, cảm thấy bản thân lúc này thật mệt muốn chết, làm sao lại không còn giống với một Chu Hiểu Đồng mạnh mẽ lúc trước nữa?
Tết Nguyên Đán, Tô Mộc Vũ gọi điện thoại đến, bảo cô đến ăn bữa cơm đoàn viên. Chu Hiểu Đồng có chút do dự, bị Tô Mộc Vũ đoán được liền nghe cô ấy nói: “Hôm đó… Tiền Phong đi công tác rồi, chắc là về không được đâu”
Bị đoán ra tâm tư, Chu Hiểu Đồng thoáng xấu hổ nhưng vẫn là thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó, cô gật đầu đồng ý.
Có loại người, “một ngày không thấy như cách ba thu”, lại có loại người, chia tay rồi thì tốt nhất là đừng gặp lại.
Buổi tối, Chu Hiểu Đồng cầm theo giỏ trái cây đến nhà Phong Kính, quả nhiên Tiền Phong không có ở đây, chỉ có một nhà Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa. Cô âm thầm thở ra một hơi, mỉm cười ôm lấy Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu.
“Nhạc Nhạc, Nữu Nữu, có nhớ dì Đồng Đồng không?”
Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu tranh nhau đáp: “Nhớ lắm!”
Hai đứa nhỏ tranh công lẫn nhau. Nhạc Nhạc quệt miệng, nói: “Anh nhớ nhất!”
Nữu Nữu chống nạnh, giòn giã tranh: “Anh hai nói xạo, rõ ràng là Nữu Nữu nhớ dì Đồng Đồng nhất!”
Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nhìn Nữu Nữu, làm anh hai nên thằng nhóc ra dáng người lớn, nói: “Được rồi, em nhớ nhất, anh nhớ nhất là chú thần kinh, được chưa?”. Nói xong, Nhạc Nhạc nhìn Chu Hiểu Đồng, nói tiếp: “Dì Đồng Đồng, chồng dì chưa về sao?”
Nụ cười trên mặt Chu Hiểu Đồng cứng đờ, may mà Tô Mộc Vũ cứu nguy đúng lúc “Nhạc Nhạc, Nữu Nữu, hai đứa ăn bánh chuối xong chưa vậy? Coi chừng chú Thiệu Hoa ăn sạch hết của hai đứa bây giờ”
Hai đứa nhỏ thấy nguy cơ bị cướp món ngon liền ba chân bốn cẳng chạy tới.
Tô Mộc Vũ kéo tay Chu Hiểu Đồng, đưa cô vào phòng khách: “Hiểu Đồng, vào đây đi”
Chu Hiểu Đồng cảm kích gật gật đầu, vừa rồi cô thật chẳng biết giải thích sao với tụi nhỏ.
Không nghĩ tới vừa ngồi xuống, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tiền Phong đến!
Trong nháy mắt Chu Hiểu Đồng nhìn thấy hắn, miệng vết thương tê rần. Hơn nữa hắn cũng không phải tới một mình, phía sau hắn còn một cô gái đi theo, không phải Đông Phương Uyển Nhi, mà là một cô gái chân dài tóc dài xinh đẹp.
Dáng người có lồi có lõm, cách ăn mặc rất sành điệu, mái tóc dài uốn lọn, hai mắt thật to. Tóm lại là không giống với loại phụ nữ như Chu Hiểu Đồng.
Lúc Tiền Phong nhìn thấy Chu Hiểu Đồng, ánh mắt hơi gợn sóng nhưng rất nhanh tiêu tán. Hắn nhếch đôi mắt hoa đào, giơ tay chào hỏi mọi người: “Ây dza… Buổi tối vui vẻ nhá!”
Vẫn tính cách đó, giọng điệu như không sao cả, như là đã sớm từ bỏ đoạn tình cảm kia với Chu Hiểu Đồng.
Mọi người ở đây, nhất là Tô Mộc Vũ đều không nghĩ tới, Tiền Phong thế nhưng lại đến, mà còn dẫn theo bạn gái của hắn. Cô ấy lập tức nhìn về phía Chu Hiểu Đồng, nhìn thấy cô cúi đầu, tóc mái che đi nửa ánh mắt, không thấy rõ biểu cảm. Tô Mộc Vũ có chút đau đầu.
Tiền Phong chào xong, liền thân mật lôi kéo bạn gái đến ngồi xuống đối diện với Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bạn gái hắn ôm lấy cánh tay hắn, thủ thỉ nhỏ to bên tai hắn.
Tiền Phong nhìn mọi người, ngoại trừ Chu Hiểu Đồng là không nhìn hắn. Hắn nhếch khóe miệng, nói: “Sao vậy? Nhìn chằm chằm mình làm cái gì? Nhìn mình có thể no sao?”
Hắn chuyển tầm mắt, làm như lúc này mới nhìn thấy Chu Hiểu Đồng liền “A” lên một tiếng, vươn tay nói: “Chu tiểu thư, đã lâu không gặp”
Chu Hiểu Đồng nhìn cánh tay đang vươn ra trước mắt mình, ánh mắt hơi đờ đẫn. Cô biết mình nên vươn tay bắt lại, sau đó cười nói: “Đã lâu không gặp”
Được rồi, cứ như vậy. Nhưng mà…
Cô lại như chết lặng, cứ ngồi yên như thế, vẫn không nhúc nhích, trong đầu trống rỗng, không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.
Tiền Phong cũng không thu tay về, vẫn vươn như thế, như là cố ý bức cho Chu Hiểu Đồng phải khó xử.
Phương Thiệu Hoa nhìn thấy mớ lộn xộn này liền che trán, cảm thấy bữa tiệc hôm nay như một màn kịch. Chân mày Phong Kính cũng nhíu lại.
Nhưng thật ra Nữu Nữu vẫn không hiểu sự khó xử giữa những người lớn, chỉ chăm chăm gắp lấy món ăn mình yêu thích. Thế nhưng bàn tay con bé nhỏ yếu, vừa gắp được một miếng đã đánh rơi lên tay Tiền Phong khiến hắn phải rụt tay lại.
Mọi người lúc này mới thở ra một hơi, Phương Thiệu Hoa âm thầm hướng Nữu Nữu dựng thẳng ngón cái. Nữu Nữu không gắp được món bánh chuối yêu thích liền nhăn khóe miệng, nhìn thấy chú Thiệu Thiệu khích lệ, dù không hiểu gì cũng gật gù sung sướng.
Tiền Phong bị phỏng, bạn gái bên cạnh lập tức đứng dậy, lo lắng nói: “Bị phỏng rồi sao? Mau mau, dùng nước lạnh xối vào”
Hai người đi vào toilet, không khí trên bàn cơm mới tạm thời thả lỏng. Chu Hiểu Đồng đứng lên, nói: “Em có chút chuyện, em về trước, mọi người cứ từ từ ăn”, nói xong, cô đi ra ngoài.
Tô Mộc Vũ biết cô còn ở đây cũng không dễ chịu gì, đành phải nói: “Vậy, lần sau…”
Không đợi Chu Hiểu Đồng mở cửa, Tiền Phong đã trở lại. Đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng chớp, nói: “Sao lại đi nhanh như vậy? Ở đây cũng đâu có hổ đói hay sói rừng gì đâu”
Chu Hiểu Đồng quay đầu lại, nhìn về phía Tiền Phong. Trong nháy mắt đó, Tô Mộc Vũ thật sợ Chu Hiểu Đồng nhịn không được mà đánh Tiền Phong một trận, nhưng may mắn là không có. Cô chỉ cười cười, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi, tiếp tục cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn.
Nữu Nữu nghĩ dì Đồng Đồng đang so tốc độ ăn cơm với mình cũng liền nỗ lực chu chu cái miệng nhỏ. Trên bàn lớn, Nữu Nữu, Nhạc Nhạc cùng Chu Hiểu Đồng mạnh mẽ dùng tốc độ sấm gầm mà ăn cơm.
Người xem sửng sốt. Ánh mắt Tiền Phong có chút thâm thúy, không rõ hắn đang nghĩ gì.
Phong Kính lên tiếng: “Nhìn gì nữa? Mau ăn cơm đi”. Hắn ôm lấy Nữu Nữu đặt vào lòng, cầm ăn ăn lau miệng cho con gái yêu quý, sau đó gắp những món ăn ngon đặt vào đĩa trước mặt cho con bé, hoàn toàn là một hình mẫu lý tưởng của một người làm cha.
Một bữa cơm đầy không khí kỳ lạ, tuy rằng Tiền Phong cũng nói chuyện, lâu lâu cũng nói vài câu ngọt ngào với người bạn gái Tú Tú, ngẫu nhiên Phương Thiệu Hoa cũng phụ hoạ cười lên một cái, nhưng thật ra cũng không có gì vui vẻ.
Chu Hiểu Đồng vẫn trầm mặc ăn, giống như là muốn nhồi nhét đầy hết bao tử của mình. Ly rượu của cô đã cạn, Phương Thiệu Hoa thuận tay rót thêm vào cho cô.
Chu Hiểu Đồng nâng ly uống hết.
Phương Thiệu Hoa hỏi: “Không sao chứ?”
Chu Hiểu Đồng cảm kích cười cười, lắc đầu: “Không sao”
Nhưng thật ra Tiền Phong ngồi đối diện vẫn đang nói chuyện vui vẻ với bạn gái, ánh mắt thâm trầm nhưng vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm ly rượu đã cạn một lúc lâu, sau đó cười lạnh, tiếp tục nói chuyện với bạn gái.
Phương Thiệu Hoa tiếp tục hỏi: “Hiểu Đồng, nghe nói em mới mua nhà, đã chuyển đi rồi sao?”
Chu Hiểu Đồng đáp: “Ừ, cũng chỉ là một căn nhà cũ thôi, không đáng bao nhiêu tiền”
Cô không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, có chút mệt mỏi. Cô đứng dậy đi vào toilet, muốn rửa mặt.
Không nghĩ tới, Tiền Phong cũng theo đến, đứng tựa lưng lên cánh cửa.
Hắn đứng đó ôm cánh tay, đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, khóe miệng cười nhẹ, nói: “Này Chu tiểu thư, sao lại có vẻ mệt mỏi thế kia rồi? Buổi tối rốt cuộc là đã làm bao nhiêu thứ việc nha?”
Câu nói này có hàm ý khác, Chu Hiểu Đồng cũng không phải là không hiểu, sắc mặt cô có chút khó coi, quyết định coi thường hắn, đi ra ngoài.
Không ngờ Tiền Phong lại vươn tay, cúi người để tầm mắt ngang tầm với cô “Tôi thật không ngờ, vừa mới chia tay với tôi, cô lại lẽo đẽo theo sau cái tên họ Liễu kia, không những thế còn đi quyến rũ bạn thân tôi, cô thật không tầm thường nha”
Những lời này quả thật rất khó nghe, sắc mặt Chu Hiểu Đồng tái nhợt, vung tay muốn đánh hắn lại bị cánh tay hắn bắt lấy.
Chu Hiểu Đồng cắn răng, cơ hồ là nói qua kẽ răng: “Tiền Phong, cho dù tôi đi theo ai cũng là chuyện của tôi, đừng quên chúng ta đã chia tay rồi!”. Nói xong, cô rút tay lại, lướt qua hắn mà đi ra ngoài.
Tiền Phong còn đứng trước cửa toilet nhíu mày. Hắn vươn tay che mắt: Mày lại làm gì thế này?
_______________________
Chu Hiểu Đồng rời khỏi toilet, miễn cưỡng cười cùng mọi người, nói: “Ba mẹ vừa gọi điện thoại cho bảo em về sớm một chút. Em cũng no rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn đi nhé!”
Cô như là chạy trốn, mở cửa, đi ra, lập tức đóng lại.
Tựa lưng trên cửa, Chu Hiểu Đồng nhắm mắt lại, toàn thân đều phát run. Một màn lúc nãy, hình ảnh Tiền Phong cùng bạn gái hắn thân mật như kim đâm vào lòng cô, rút hết máu trong cơ thể cô ra ngoài.
Cô gian nan đi tới thang máy, tựa lưng vào tường, chờ thang máy từ từ đi xuống.
Tiếng điện thoại di động vang lên, Chu Hiểu Đồng ngơ ngẩn một lúc mới hắng giọng, bắt máy: “Alo?”
Thanh âm khàn khàn khiến Liễu Huệ Thành bên kia đầu dây nhận ra điều khác lạ liền hỏi: “Hiểu Đồng, em sao vậy?”
Chu Hiểu Đồng cố nén run rẩy, đáp: “Em không sao”
Liễu Huệ Thành một chút cũng không tin, trực tiếp hỏi: “Em đang ở đâu?”
Chu Hiểu Đồng còn cố khăng khăng bảo bản thân không sao, Liễu Huệ Thành hỏi lại hai lần, cuối cùng cô cũng thỏa hiệp nói ra địa chỉ. Liễu Huệ Thành bảo cô đừng đi đâu, hắn đang gần đó, sẽ đến liền.
Phong Kính, Tô Mộc Vũ cùng đám người Tiền Phong khi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Liễu Huệ Thành tói. Hắn đỡ Chu Hiểu Đồng đang ngồi trên bậc thang đứng dậy, áo khoác của mình phủ lên người cô, sau đó đỡ cô lên xe của mình.
Từ góc độ của Tiền Phong nhìn sang, Chu Hiểu Đồng như chú chim nhỏ nép vào lòng Liễu Huệ Thành, hai người như đang nói gì đó rất thân mật.
Khóe miệng Tiền Phong nhếch lên, ôm bạn gái mình lên xe.
Hai chiếc xe một trái một phải rời đi, mỗi người đi một ngã.
Chu Hiểu Đồng ngồi bên cạnh Liễu Huệ Thành, nói: “Cám ơn anh”
Liễu Huệ Thành cười, vươn tay sờ sờ đầu của cô, đáp: “Hiểu Đồng, em lại xem anh là người ngoài rồi”. Lúc này, hắn mới nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô.
Đưa Chu Hiểu Đồng về nhà, lúc xuống xe, Liễu Huệ Thành cúi người như muốn hôn tạm biệt lên trán cô.
Nhưng mà Chu Hiểu Đồng lại nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh.
Liễu Huệ Thành lại như hiểu ý muốn của cô.
Chu Hiểu Đồng đứng dưới ánh đèn đường, cắn cắn môi trầm mặc, cuối cùng lấy hết dũng khí nói một câu: “Em xin lỗi”
Liễu Huệ Thành là một người đàn ông tốt, ở bên cạnh hắn cô đều có thể cảm nhận được sự chăm sóc và ấm áp của một người anh trai, có lẽ cũng là một người chồng lý tưởng, thuận tiện còn có thể giúp cô quên đi Tiền Phong, nhưng mà…
Cô không muốn làm như vậy, nếu làm như vậy, cô sẽ rất hèn hạ. Liễu Huệ Thành xứng đáng có được một đoạn tình cảm chân thành, mà không phải là với cô.
Liễu Huệ Thành nhìn gương mặt đầy áy náy trước mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
_______________________
Về nhà, ông bà Chu đã ngủ, người già luôn có thói quen ngủ sớm. Chu Hiểu Đồng không mở đèn, nhẹ nhàng đi về phòng mình, mở cửa.
Chu Hiểu Đồng ngồi xổm trong phòng tắm, trầm mặc. Cô biết, mối tình đầu của mình đã kết thúc, sau này sẽ không còn người nào nữa, không còn một người đàn ông nào nữa có thể bày ra tư thế bỡn cợt, mỉm cười nói với cô: Này, người đẹp, em có đánh rơi người bạn trai nào không?
Cô cắn chặt ngón tay của mình, nghĩ: Chu Hiểu Đồng, mày mà dám khóc thì mày chính là loại người nhu nhược!
Hai người đã chia tay rồi, mày dựa vào cái gì để thương tâm?
Chu Hiểu Đồng, mày nên nhớ kỹ, các người đã là người xa lạ! Một người xa lạ không liên quan đến nhau!
Ngày hôm sau, Chu Hiểu Đồng phát sốt, chính cô cũng không nhận ra, chỉ lâng lâng xách giỏ đi làm. Mẹ cô nhận ra liền giật mình, vội vàng bảo cô đến bệnh viện kiểm tra. Cô lắc đầu, bảo mình không sao.
Khi đến phòng triển lãm, ai cũng nhận ra cô đang phát dốt, ngay cả ông chủ cũng không dám quyết tâm giao nhiệm vụ cho cô, chỉ có Chu Hiểu Đồng không ngừng nói, mình không sao.
Sau đó tiếp tục làm việc, hai tiếng sau thì… té xỉu.
…
Có đôi khi, tiếp tục cũng là đau, cắt đứt lại đau càng thêm đau. Cô nghĩ, Tiền Phong chính là kiếp nạn đời này của mình!
Bình luận facebook