Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 29
rong xe, lái xe Tiểu Hàn có vẹ chịu áp lực rất lớn.
Phong tiên sinh hôm nay đột nhiên nổi hứng, nói muốn chờ Tô tiểu thư tan học, nhưng bây giờ… Ô ô, núi băng của Phong tiên sinh tỏa ra hơi lạnh thật đáng sợ…
Từ khi lên xe, Phong Kính không hề nói một câu, hai chân đan chéo ngồi ở trong xe, hai đôi mắt khép hờ, tỏ vẻ lãnh đạm vô tình, toàn thân toả ra hơi thở cự tuyệt người ngoài, loại hơi thở này có thể tỏa xa đến ngàn dặm chứ không ít.
Tô Mộc Vũ không biết mình vì sao phải giải thích nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Cậu nam sinh kia… tôi không quen”
Phong Kính nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Có quen hay không cũng không liên quan đến tôi, muốn quen biết ai thì đó là chuyện của cô, không cần giải thích với tôi làm gì”. Thanh âm mang chút trào phúng xen lẫn tức giận đến hắn cũng không thể nào phát hiện ra.
Tô Mộc Vũ sửng sốt.
“Chỉ cần cô nhớ rõ quy tắc trong cuộc giao dịch của chúng ta: Nhớ kỹ bổn phận của cô”
Thanh âm vẫn trầm như thế, vẫn dễ nghe như thế, nhưng những lời này lại như chậu nước lạnh giội thẳng vào người Tô Mộc Vũ, khiến cô vốn dĩ đã thấp thỏm lo lắng hiện tại hoàn toàn đông cứng.
Tô Mộc Vũ không biết mình đã mở miệng như thế nào, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu”. Lông mi có chút run rẩy.
Thế nào mà đột nhiên… có chút lạnh?
Cả đêm, Phong Kính đều ở phòng làm việc, đó là cấm địa của hắn, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào. Đến tận mười hai giờ, lúc Tô Mộc Vũ chờ đến mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mới cảm thấy một cỗ ấm áp quen thuộc nằm bên cạnh, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô vào trong lòng.
Nửa mê nửa tỉnh, Tô Mộc Vũ vô ý thức rúc sâu vào lồng ngực hắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Đêm khuya im ắng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, vang lên chói tai giữa màn đêm yên tĩnh khiến Tô Mộc Vũ đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Vừa định vươn tay với đến thì lại bị Phong Kính đoạt mất, đôi mày hắn nhíu lại một cách nghiêm túc.
Phương Thiệu Hoa gấp gáp nói qua điện thoại: “Phong, mau tới đây! Đã xảy ra chuyện!”
Phong Kính một câu cũng không nói, cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo, gấp gáp lao ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Mộc Vũ kinh ngạc. Thái độ của hắn dường như mất bình tĩnh, có thể khiến hắn khác thường như vậy, chẳng lẽ có chuyện rất nghiêm trọng đã xảy ra sao? Cô cũng không phải cố ý dò hỏi tâm tư của hắn, thế nhưng vẫn theo bản năng hỏi.
Nhưng, vấn đề đó dường như đã chạm vào giới hạn của hắn. Ánh mắt Phong Kính thật đáng sợ, trong mắt chứa đựng sự cảnh cáo, giống như là muốn đóng băng cả người cô. Hắn cầm lấy chìa khoá, đóng sầm cửa lại nhưng bất ngờ kẹp chặt vào ngón tay Tô Mộc Vũ.
“A! Đau!” Tô Mộc Vũ bị đau kêu một tiếng, vội vàng rút tay về, gắt gao ôm lấy, ngón tay đau đến phát run.
Bước chân Phong Kính dừng một chút, hai hàng lông mày hơi nhíu, liếc mắt nhìn Tô Mộc Vũ đang ôm lấy ngón tay của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng, cũng đừng có mang bản thân mình ra tính kế với người khác”
Cửa đóng lại rầm một tiếng.
Hắn… nghĩ cô đang cố ý giả vờ sao? Hắn… nghĩ cô muốn giữ chân hắn lại sao?
Tô Mộc Vũ nhớ lại ngày mình bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, bây giờ cũng lạnh như đêm đó. Cô đột nhiên run lên một trận.
Trong bóng đêm, Tô Mộc Vũ ngẩn người. Một lúc sau, cô nở nụ cười.
Cô trèo lên giường, kéo mền quấn quanh thân mình như một con nhộng, co ro thành một khối.
Nhắm hai mắt lại, cô muốn ngủ. Thế nhưng đại não lại không muốn như thế, lúc này nó lại rất tỉnh táo. Cả người như một lớp băng mỏng manh trên mặt nước bị người ta giẫm lên, đạp nát. Mà cô cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi giấc mộng, trong lòng có chút khổ sở.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Từ lâu cô đã quen có một hơi ấm bên người, thế nhưng hơi ấm này lại đột nhiên biến mất. Cô phát hiện, mình dường như không thể trở lại như trước kia.
Đêm nay, cô mất ngủ
Phong tiên sinh hôm nay đột nhiên nổi hứng, nói muốn chờ Tô tiểu thư tan học, nhưng bây giờ… Ô ô, núi băng của Phong tiên sinh tỏa ra hơi lạnh thật đáng sợ…
Từ khi lên xe, Phong Kính không hề nói một câu, hai chân đan chéo ngồi ở trong xe, hai đôi mắt khép hờ, tỏ vẻ lãnh đạm vô tình, toàn thân toả ra hơi thở cự tuyệt người ngoài, loại hơi thở này có thể tỏa xa đến ngàn dặm chứ không ít.
Tô Mộc Vũ không biết mình vì sao phải giải thích nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Cậu nam sinh kia… tôi không quen”
Phong Kính nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Có quen hay không cũng không liên quan đến tôi, muốn quen biết ai thì đó là chuyện của cô, không cần giải thích với tôi làm gì”. Thanh âm mang chút trào phúng xen lẫn tức giận đến hắn cũng không thể nào phát hiện ra.
Tô Mộc Vũ sửng sốt.
“Chỉ cần cô nhớ rõ quy tắc trong cuộc giao dịch của chúng ta: Nhớ kỹ bổn phận của cô”
Thanh âm vẫn trầm như thế, vẫn dễ nghe như thế, nhưng những lời này lại như chậu nước lạnh giội thẳng vào người Tô Mộc Vũ, khiến cô vốn dĩ đã thấp thỏm lo lắng hiện tại hoàn toàn đông cứng.
Tô Mộc Vũ không biết mình đã mở miệng như thế nào, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu”. Lông mi có chút run rẩy.
Thế nào mà đột nhiên… có chút lạnh?
Cả đêm, Phong Kính đều ở phòng làm việc, đó là cấm địa của hắn, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào. Đến tận mười hai giờ, lúc Tô Mộc Vũ chờ đến mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mới cảm thấy một cỗ ấm áp quen thuộc nằm bên cạnh, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô vào trong lòng.
Nửa mê nửa tỉnh, Tô Mộc Vũ vô ý thức rúc sâu vào lồng ngực hắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Đêm khuya im ắng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, vang lên chói tai giữa màn đêm yên tĩnh khiến Tô Mộc Vũ đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Vừa định vươn tay với đến thì lại bị Phong Kính đoạt mất, đôi mày hắn nhíu lại một cách nghiêm túc.
Phương Thiệu Hoa gấp gáp nói qua điện thoại: “Phong, mau tới đây! Đã xảy ra chuyện!”
Phong Kính một câu cũng không nói, cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo, gấp gáp lao ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Mộc Vũ kinh ngạc. Thái độ của hắn dường như mất bình tĩnh, có thể khiến hắn khác thường như vậy, chẳng lẽ có chuyện rất nghiêm trọng đã xảy ra sao? Cô cũng không phải cố ý dò hỏi tâm tư của hắn, thế nhưng vẫn theo bản năng hỏi.
Nhưng, vấn đề đó dường như đã chạm vào giới hạn của hắn. Ánh mắt Phong Kính thật đáng sợ, trong mắt chứa đựng sự cảnh cáo, giống như là muốn đóng băng cả người cô. Hắn cầm lấy chìa khoá, đóng sầm cửa lại nhưng bất ngờ kẹp chặt vào ngón tay Tô Mộc Vũ.
“A! Đau!” Tô Mộc Vũ bị đau kêu một tiếng, vội vàng rút tay về, gắt gao ôm lấy, ngón tay đau đến phát run.
Bước chân Phong Kính dừng một chút, hai hàng lông mày hơi nhíu, liếc mắt nhìn Tô Mộc Vũ đang ôm lấy ngón tay của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng, cũng đừng có mang bản thân mình ra tính kế với người khác”
Cửa đóng lại rầm một tiếng.
Hắn… nghĩ cô đang cố ý giả vờ sao? Hắn… nghĩ cô muốn giữ chân hắn lại sao?
Tô Mộc Vũ nhớ lại ngày mình bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, bây giờ cũng lạnh như đêm đó. Cô đột nhiên run lên một trận.
Trong bóng đêm, Tô Mộc Vũ ngẩn người. Một lúc sau, cô nở nụ cười.
Cô trèo lên giường, kéo mền quấn quanh thân mình như một con nhộng, co ro thành một khối.
Nhắm hai mắt lại, cô muốn ngủ. Thế nhưng đại não lại không muốn như thế, lúc này nó lại rất tỉnh táo. Cả người như một lớp băng mỏng manh trên mặt nước bị người ta giẫm lên, đạp nát. Mà cô cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi giấc mộng, trong lòng có chút khổ sở.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Từ lâu cô đã quen có một hơi ấm bên người, thế nhưng hơi ấm này lại đột nhiên biến mất. Cô phát hiện, mình dường như không thể trở lại như trước kia.
Đêm nay, cô mất ngủ
Bình luận facebook