Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 4
Những ngày gần đây, một vụ ly hôn ở thành phố S khiến dư luận xôn xao – Tổng tài tập đoàn Tần thị cùng người vợ lớn ly hôn, nghi ngờ rằng có tiểu tam xen vào.
Nhất thời liền trở thành chủ đề ọi người bàn tán lúc rảnh rỗi. Báo chí tập san lại càng đoán già đoán non về các nguyên nhân, tuy nhiên cuối cùng đều quy kết cho hai chữ: Tiểu tam. Thậm chí có người đoán, tiểu tam này có phải hay không chính là cô em vợ của Tần Nghị Hằng.
Nhìn thấy tin tức trong tờ báo cầm trên tay, khóe mắt xẹt qua một tia hứng thú.
Không nghĩ tới, người phụ nữ này lại thú vị như vậy.
Tô Mộc Vũ phải không?
Cho tôi xem xem, cô có thể làm đến mức nào đi.
Bên cạnh, Tiền Phong một thân quần áo bảnh bao, bộ dáng hoa hoa công tử, miệng ngậm quả táo đi tới.Vừa đi vừa nháy đôi mắt hoa đào đến các cô gái xinh đẹp trong quán bar, mặt khác lại liếc đến tin tức trong tờ báo, nói: “Phong, làm sao cậu lại thay đổi đột ngột thích xem tin tức loại này vậy?”
Đối diện, Phương Thiệu Hoa ôm bạn gái, ái muội cười nói: “Phong Tử, đầu óc cậu nên vứt đi cho rồi. Đã quên vài ngày trước, người nào đó muốn cậu đi tra gì đó sao?”
Ba người bọn hắn chơi với nhau từ lúc còn mặc tã, cứ xem như là trúc mã đi.
Ánh mắt Tiền Phong sáng ngời, nói: “Người phụ nữ kia a! Mình cứ nghĩ là cậu trong lúc rãnh rỗi nên chơi đùa, cậu sẽ không động tâm chứ? Cô ta… cô ta… cô ta chính là người phụ nữ ly hôn trên báo?”
“Hai ngươi đoán đi?” Bàn tay hắn chống cằm, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ xát bờ môi mỏng. Hắn vươn tay với đến ly rượu đưa lên miệng nhấp, không nói gì thêm.
Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa nhìn nhau nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Bọn hắn là trúc mã, từ nhỏ đã hiểu nhau như lòng bàn tay.
______________________
Bên kia.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy tin tức thêu hoa vẽ bướm, đây đúng là kết quả cô muốn đạt tới, thực sự là cũng nên cảm ơn mấy cái tạp chí rãnh rỗi không có gì làm này. Cô em gái vô tội đáng thương kia của cô, giờ phút này khẳng định đang làm nũng nằm trong lòng anh rể đòi an ủi rồi.
Khoé miệng Tô Mộc Vũ thoáng hiện một nụ cười khổ, đơn giản như vậy, lại chua xót như vậy.
“Tô tiểu thư, cô chuẩn bị xong chưa? Phiên toà sắp mở rồi” Luật sư đi tới nhắc nhở.
Tô Mộc Vũ gật gật đầu. Cô mới vừa cùng cha mẹ nói chuyện qua điện thoại, cũng không phải là cuộc đối thoại thoải mái.
Bọn họ nói như thế nào?
“Con còn biết xấu hổ hay không? Phải khiến mọi người nháo lên hết mới vừa lòng sao? Ra toàn, con nhất định phải như vậy sao? Nếu con kiên trì muốn kiện thì cũng đừng tiếp tục nhìn mặt cha mẹ nữa”
Cô trả lời như thế nào?
Một chữ — “Kiện”
Cha mẹ cô, cả đời chỉ quan tâm đến hai chữ thể diện, dường như nó so với hạnh phúc của con gái chính mình quan trọng hơn gấp ngàn lần, gấp vạn lần vậy.
Không, không, những lời này cô nói sai rồi. Hạnh phúc của con gái đối với họ rất quan trọng.
Vì Mộc Tình có thể tiếp tục đến trường, bọn họ yêu cầu cô bỏ học. Vì Mộc Tình có thể đi du học, bọn họ dung túng cô từ mười tám mười chín tuổi liền ở bên ngoài đi sớm về tối làm công. Mà bây giờ vì hạnh phúc của Mộc Tình, bọn họ cam nguyện đối với hạnh phúc của cô — có mắt không tròng!
Cô cả đời này đều vì người khác mà sống. Lúc này đây, cô nhất định phải vì chính mình mà sống nhiều hơn một lần!
Vừa đi vào căn phòng, vô số ánh đèn flash vây quanh như ruồi bọ chen chúc khiến cho cô mắt mở không nổi.
“Chào cô, xin hỏi cô chính là phu nhân Tần tổng tài phải không? Cho hỏi hai người vì sao phải ly hôn? Là do Tần tiên sinh yêu đương vụng trộm sao?”
” Có tin đồn rằng tiểu tam chính là em gái thân sinh của cô, xin hỏi tin đồn này có đúng hay không? Xin cô trả lời một chút!”
” Xin hỏi cô đối với vụ kiện này nắm bao nhiêu phần trăm thắng kiện?”
…
Vô số vấn đề giống như làn sóng đánh tới khiến cho không người nào đỡ được.
Tô Mộc Vũ không nói được một lời, xuyên qua những ánh đèn chớp nháy, cô đứng thẳng người tiếp tục bước vào, tà váy trắng phía sau theo cước bộ nhẹ nhàng phiêu đãng, giống như tiên nữ, lại giống như một vị đấu sĩ cô độc.
Nhất thời liền trở thành chủ đề ọi người bàn tán lúc rảnh rỗi. Báo chí tập san lại càng đoán già đoán non về các nguyên nhân, tuy nhiên cuối cùng đều quy kết cho hai chữ: Tiểu tam. Thậm chí có người đoán, tiểu tam này có phải hay không chính là cô em vợ của Tần Nghị Hằng.
Nhìn thấy tin tức trong tờ báo cầm trên tay, khóe mắt xẹt qua một tia hứng thú.
Không nghĩ tới, người phụ nữ này lại thú vị như vậy.
Tô Mộc Vũ phải không?
Cho tôi xem xem, cô có thể làm đến mức nào đi.
Bên cạnh, Tiền Phong một thân quần áo bảnh bao, bộ dáng hoa hoa công tử, miệng ngậm quả táo đi tới.Vừa đi vừa nháy đôi mắt hoa đào đến các cô gái xinh đẹp trong quán bar, mặt khác lại liếc đến tin tức trong tờ báo, nói: “Phong, làm sao cậu lại thay đổi đột ngột thích xem tin tức loại này vậy?”
Đối diện, Phương Thiệu Hoa ôm bạn gái, ái muội cười nói: “Phong Tử, đầu óc cậu nên vứt đi cho rồi. Đã quên vài ngày trước, người nào đó muốn cậu đi tra gì đó sao?”
Ba người bọn hắn chơi với nhau từ lúc còn mặc tã, cứ xem như là trúc mã đi.
Ánh mắt Tiền Phong sáng ngời, nói: “Người phụ nữ kia a! Mình cứ nghĩ là cậu trong lúc rãnh rỗi nên chơi đùa, cậu sẽ không động tâm chứ? Cô ta… cô ta… cô ta chính là người phụ nữ ly hôn trên báo?”
“Hai ngươi đoán đi?” Bàn tay hắn chống cằm, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ xát bờ môi mỏng. Hắn vươn tay với đến ly rượu đưa lên miệng nhấp, không nói gì thêm.
Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa nhìn nhau nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Bọn hắn là trúc mã, từ nhỏ đã hiểu nhau như lòng bàn tay.
______________________
Bên kia.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy tin tức thêu hoa vẽ bướm, đây đúng là kết quả cô muốn đạt tới, thực sự là cũng nên cảm ơn mấy cái tạp chí rãnh rỗi không có gì làm này. Cô em gái vô tội đáng thương kia của cô, giờ phút này khẳng định đang làm nũng nằm trong lòng anh rể đòi an ủi rồi.
Khoé miệng Tô Mộc Vũ thoáng hiện một nụ cười khổ, đơn giản như vậy, lại chua xót như vậy.
“Tô tiểu thư, cô chuẩn bị xong chưa? Phiên toà sắp mở rồi” Luật sư đi tới nhắc nhở.
Tô Mộc Vũ gật gật đầu. Cô mới vừa cùng cha mẹ nói chuyện qua điện thoại, cũng không phải là cuộc đối thoại thoải mái.
Bọn họ nói như thế nào?
“Con còn biết xấu hổ hay không? Phải khiến mọi người nháo lên hết mới vừa lòng sao? Ra toàn, con nhất định phải như vậy sao? Nếu con kiên trì muốn kiện thì cũng đừng tiếp tục nhìn mặt cha mẹ nữa”
Cô trả lời như thế nào?
Một chữ — “Kiện”
Cha mẹ cô, cả đời chỉ quan tâm đến hai chữ thể diện, dường như nó so với hạnh phúc của con gái chính mình quan trọng hơn gấp ngàn lần, gấp vạn lần vậy.
Không, không, những lời này cô nói sai rồi. Hạnh phúc của con gái đối với họ rất quan trọng.
Vì Mộc Tình có thể tiếp tục đến trường, bọn họ yêu cầu cô bỏ học. Vì Mộc Tình có thể đi du học, bọn họ dung túng cô từ mười tám mười chín tuổi liền ở bên ngoài đi sớm về tối làm công. Mà bây giờ vì hạnh phúc của Mộc Tình, bọn họ cam nguyện đối với hạnh phúc của cô — có mắt không tròng!
Cô cả đời này đều vì người khác mà sống. Lúc này đây, cô nhất định phải vì chính mình mà sống nhiều hơn một lần!
Vừa đi vào căn phòng, vô số ánh đèn flash vây quanh như ruồi bọ chen chúc khiến cho cô mắt mở không nổi.
“Chào cô, xin hỏi cô chính là phu nhân Tần tổng tài phải không? Cho hỏi hai người vì sao phải ly hôn? Là do Tần tiên sinh yêu đương vụng trộm sao?”
” Có tin đồn rằng tiểu tam chính là em gái thân sinh của cô, xin hỏi tin đồn này có đúng hay không? Xin cô trả lời một chút!”
” Xin hỏi cô đối với vụ kiện này nắm bao nhiêu phần trăm thắng kiện?”
…
Vô số vấn đề giống như làn sóng đánh tới khiến cho không người nào đỡ được.
Tô Mộc Vũ không nói được một lời, xuyên qua những ánh đèn chớp nháy, cô đứng thẳng người tiếp tục bước vào, tà váy trắng phía sau theo cước bộ nhẹ nhàng phiêu đãng, giống như tiên nữ, lại giống như một vị đấu sĩ cô độc.
Bình luận facebook