Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 96
Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Chu Hiểu Đồng gọi điện thoại, lo lắng hỏi cô vì sao không đến trường, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Tô Mộc Vũ chỉ cười cười, nói một khoảng thời gian sau mới có thể đi học lại.
Trong khi đó, Phong Kính đã ột bảo mẫu tới, giống như canh ngục mỗi ngày đều nhìn cô chằm chằm, theo dõi bất kỳ hành động nào của cô một cách nghiêm ngặt. Tô Mộc Vũ thật ra cảm thấy bà ấy lo lắng thái quá, lúc này cô mang thai năm tháng, còn có thể làm cái gì sao?
Phong Kính từ sau ngày đó, thật lâu không trở về, tin tức trấn động Phong Khải chết cũng dần dần dịu đi, cục diện chính trị tựa hồ đã xảy ra biến đổi rất lớn, nhưng Tô Mộc Vũ cũng không rõ lắm, nơi phát ra tin tức duy nhất của cô chính là cái tivi.
Tô Mộc Vũ ngày nào cũng cố gắng ăn, giống như cái chữ “ăn” nào đã trở thành động từ riêng của cô. Không liên quan đến vị giác, chỉ là vì muốn bổ sung dinh dưỡng cho đứa nhỏ vừa mới thành hình trong bụng cô.
Bảo mẫu nấu đồ ăn rất dinh dưỡng, đều là những thực phẩm bổ dưỡng gì đó, nghiêm khắc dựa theo dặn dò của bác sĩ mà làm. Bà mỗi ngày phải tận mắt nhìn vị Tô tiểu thư ăn hết mới lui ra, nhanh chóng thu dọn, bà căn bản không biết, Tô Mộc Vũ thường xuyên sau khi ăn xong sẽ tự giam mình trong toa-let ói toàn bộ.
Cứ như vậy không ngừng ăn, không ngừng ói, giống như một trận cực hình. Bụng Tô Mộc Vũ càng ngày càng to, nhưng mà trên gương mặt cô lại không hề có thêm chút thịt nào.
Dần dần tivi cô cũng không xem, chỉ đọc sách, hoặc là nặn gốm.
Bàn tay mềm mại tái nhợt nhẹ nhàng chạm vào khối đất sét, đem chúng hóa thành một hình dạng cụ thể, một hình nộm đứa bé nho nhỏ, được mẹ ôm trong lòng, bên cạnh, còn có một người đàn ông đang dang tay ôm hai người họ.
Cô nhìn nó, nở nụ cười.
Dường như, trên mặt hắn lộ ra nét tươi cười chân thật, con mắt lóe sáng tràn ngập sức sống, mà nụ cười kia vẫn có chút bi thương.
Bảo mẫu tựa hồ cuối cùng cũng phát hiện cô có gì đó không thích hợp, xin lệnh của ông chủ thuê mình, xế chiều mỗi ngày sẽ cùng cô ra ngoài tản bộ. Được hoạt động một chút, hai gò má mặt tái nhợt của Tô Mộc Vũ rốt cục cũng có chút hồng hào.
Tiền Phong đến, nhìn thấy cô như thế liền muốn đưa cô đi.
“Tiểu Vũ ngốc, cậu ta quả thật giam cầm em như vậy, em còn muốn chờ đợi ở đây làm gì? Theo anh đi!” Tiền Phong giận điên lên, tính cách Phong Kính đột nhiên thay đổi chỉ trong một đêm, trở thành một tên đần độn đến mức khiến người ta phát điên.
Tô Mộc Vũ trả lời như thế nào?
Cô mỉm cười nói: “Cứ để cho em ngốc thêm một lần nữa đi!” Ít nhất, nơi này còn là nhà của hắn, còn có một chút hơi thở của hắn.
Tiền Phong giận đến muốn đánh ngất cô, nhưng vẫn không xuống tay được.
Khóe miệng nhợt nhạt của Tô Mộc Vũ cong lên , nói: “Cám ơn anh, Tiền Phong”
Dưới trời chiều, ánh sáng mặt trời màu cam chiếu sau lưng cô, quả thực giống như một thiếu nữ vô cầu bất cứ điều gì, lại giống như một thiên sứ làm cho người ta hết sức đau lòng.
Bảo mẫu đi cùng, đi một chút, cả hai lại về nhà.
Một bước vào cửa, cô lại nhìn thấy một đôi giày đã lâu không thấy nằm trước bậc cửa. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một niềm vui mừng, hắn đã trở lại?
Giầy cũng không kịp đổi, kích động đi vào trong nhà, bảo mẫu kéo cô lại, bảo cẩn thận đứa nhỏ.
Trong phòng khách, không có. Phòng tắm, cũng không có.
Tô Mộc Vũ đi từng phòng tìm kiếm, giống như đứa trẻ lạc đường, muốn tìm về ngôi nhà bình yên của mình. Rốt cục, cuối cùng chỉ còn lại có phòng ngủ.
Cô đặt tay lên ngực, kiềm nén cuồng loạn trong lòng, một tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Thế nhưng mới vừa đẩy ra một khe nhỏ, biểu tình trên mặt cô đông cứng.
Cô, nhìn thấy điều gì?
Đúng rồi, là Phong Kính, người đàn ông vĩnh viễn tuấn lãng anh tuấn. Còn có ai? Đúng rồi, cô nhận ra, người xinh đẹp như vậy chỉ có thể là Vệ Nhu Y.
Giờ này khắc này, Phong Kính thâm tình ôm Vệ Nhu Y, hôn cô ấy. Bọn họ quấn lấy nhau, quần áo dần dần thoát ly, ôm lấy nhau, một cái đầu bên ngoài cũng chưa từng được họ nhận ra.
“Nhu Y, Nhu Y… Đừng rời bỏ anh…” Tiếng nói trầm thấp dễ nghe của hắn không ngừng hô tên của cô ấy, mang theo khàn khàn.
“Kính! Em sẽ ở bên cạnh anh, em luôn luôn ở bên cạnh anh…” Vệ Nhu Y nằm dưới thân thể của hắn, cổ tay trắng như tuyết, quấn lấy cổ hắn.
Thật ra cảnh tượng như vậy cũng không xa lạ gì, chỉ là thay đổi nữ diễn viên mà thôi.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy tình cảnh trong phòng, không điên cuồng kêu gào, càng không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng cười một chút, khép cửa lại, sau đó đi vào phòng bếp, làm một bữa cơm.
Cô nhớ mấy ngày trước có mua một mớ cà chua, bởi vì ngâm nước nên trở nên khô héo. Cô cầm lấy đem chúng ném vào thùng rác. Rau củ không có gì có thể ăn được.
Mà khoảng thời gian được thương yêu của cô, không cẩn thận, cũng tan biến.
Thế nhưng cũng tốt, cũng tốt. Không phải thật lâu trước kia cô cũng đã tính toán, kết cục chính là như vậy không phải sao? Chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Giống như lời Phong Khải nói, cô không xứng với người đàn ông này, xứng đôi với hắn chỉ có thể là Vệ Nhu Y hoặc những cô gái giàu có, dù sao cũng không phải là cô. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, kết hôn với một người có thể phụ trợ cho hắn, dù sao cũng không phải là cô.
Cô với hắn mà nói, chỉ là một phần trách nhiệm. Bởi vì cô từng đỡ đạn giúp hắn, bởi vì cô mang thai con của hắn, có lẽ cũng bởi vì cô… có chút giống với mẹ hắn, giống đến mức khiến cho hắn nhịn không được sinh ra một chút thương hại.
Trong đầu Tô Mộc Vũ xẹt qua vô số ý niệm, giống như buộc chính mình phải suy nghĩ rõ ràng, nghĩ thông suốt, lồng ngực cũng không đau đớn nữa.
Vật liệu trong tay, nấu ăn vốn đã trở thành một bản năng, tiếng cắt gọt, tiếng xào rau rốt cục khiến phòng bếp có chút tư vị. Lúc một bàn thức ăn đã được nấu xong, Tô Mộc Vũ cũng nở nụ cười, tháo bỏ tạp dề trên người, hít sâu một hơi, chết lặng đi ra khỏi cửa.
Bảo mẫu không có ở đó, đúng lúc không ai cản trở cô. Tô Mộc Vũ bấm nút thang máy, nhìn từng con số thay đổi, lớn dần, cuối cùng thanh âm tầng cuối cùng vang lên.
Cô ra khỏi thang máy, nhìn giống như bầu trời ngày đó. Ngày hôm qua cô còn tưởng rằng mình sẽ được hạnh phúc.
Đừng hiểu lầm, cô không phải đến đây để nhảy lầu. Cái loại sự tình sự điên rồ này cô đã thề sẽ không làm, cô còn có đứa nhỏ. Con ngoan, mẹ hứa với con, mẹ sẽ không tổn thương con. Cho dù gian nan vất vả như thế nào đi nữa, mẹ cũng bảo vệ con.
Cô cứ đứng trên tầng cao nhất như thế, đứng nơi đó rất lâu, dường như muốn nghĩ cho hết chuyện. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, sau đó xoay người.
Trùng hợp, nhìn thấy đôi mắt Vệ Nhu Y.
Beta: Dực
Chu Hiểu Đồng gọi điện thoại, lo lắng hỏi cô vì sao không đến trường, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Tô Mộc Vũ chỉ cười cười, nói một khoảng thời gian sau mới có thể đi học lại.
Trong khi đó, Phong Kính đã ột bảo mẫu tới, giống như canh ngục mỗi ngày đều nhìn cô chằm chằm, theo dõi bất kỳ hành động nào của cô một cách nghiêm ngặt. Tô Mộc Vũ thật ra cảm thấy bà ấy lo lắng thái quá, lúc này cô mang thai năm tháng, còn có thể làm cái gì sao?
Phong Kính từ sau ngày đó, thật lâu không trở về, tin tức trấn động Phong Khải chết cũng dần dần dịu đi, cục diện chính trị tựa hồ đã xảy ra biến đổi rất lớn, nhưng Tô Mộc Vũ cũng không rõ lắm, nơi phát ra tin tức duy nhất của cô chính là cái tivi.
Tô Mộc Vũ ngày nào cũng cố gắng ăn, giống như cái chữ “ăn” nào đã trở thành động từ riêng của cô. Không liên quan đến vị giác, chỉ là vì muốn bổ sung dinh dưỡng cho đứa nhỏ vừa mới thành hình trong bụng cô.
Bảo mẫu nấu đồ ăn rất dinh dưỡng, đều là những thực phẩm bổ dưỡng gì đó, nghiêm khắc dựa theo dặn dò của bác sĩ mà làm. Bà mỗi ngày phải tận mắt nhìn vị Tô tiểu thư ăn hết mới lui ra, nhanh chóng thu dọn, bà căn bản không biết, Tô Mộc Vũ thường xuyên sau khi ăn xong sẽ tự giam mình trong toa-let ói toàn bộ.
Cứ như vậy không ngừng ăn, không ngừng ói, giống như một trận cực hình. Bụng Tô Mộc Vũ càng ngày càng to, nhưng mà trên gương mặt cô lại không hề có thêm chút thịt nào.
Dần dần tivi cô cũng không xem, chỉ đọc sách, hoặc là nặn gốm.
Bàn tay mềm mại tái nhợt nhẹ nhàng chạm vào khối đất sét, đem chúng hóa thành một hình dạng cụ thể, một hình nộm đứa bé nho nhỏ, được mẹ ôm trong lòng, bên cạnh, còn có một người đàn ông đang dang tay ôm hai người họ.
Cô nhìn nó, nở nụ cười.
Dường như, trên mặt hắn lộ ra nét tươi cười chân thật, con mắt lóe sáng tràn ngập sức sống, mà nụ cười kia vẫn có chút bi thương.
Bảo mẫu tựa hồ cuối cùng cũng phát hiện cô có gì đó không thích hợp, xin lệnh của ông chủ thuê mình, xế chiều mỗi ngày sẽ cùng cô ra ngoài tản bộ. Được hoạt động một chút, hai gò má mặt tái nhợt của Tô Mộc Vũ rốt cục cũng có chút hồng hào.
Tiền Phong đến, nhìn thấy cô như thế liền muốn đưa cô đi.
“Tiểu Vũ ngốc, cậu ta quả thật giam cầm em như vậy, em còn muốn chờ đợi ở đây làm gì? Theo anh đi!” Tiền Phong giận điên lên, tính cách Phong Kính đột nhiên thay đổi chỉ trong một đêm, trở thành một tên đần độn đến mức khiến người ta phát điên.
Tô Mộc Vũ trả lời như thế nào?
Cô mỉm cười nói: “Cứ để cho em ngốc thêm một lần nữa đi!” Ít nhất, nơi này còn là nhà của hắn, còn có một chút hơi thở của hắn.
Tiền Phong giận đến muốn đánh ngất cô, nhưng vẫn không xuống tay được.
Khóe miệng nhợt nhạt của Tô Mộc Vũ cong lên , nói: “Cám ơn anh, Tiền Phong”
Dưới trời chiều, ánh sáng mặt trời màu cam chiếu sau lưng cô, quả thực giống như một thiếu nữ vô cầu bất cứ điều gì, lại giống như một thiên sứ làm cho người ta hết sức đau lòng.
Bảo mẫu đi cùng, đi một chút, cả hai lại về nhà.
Một bước vào cửa, cô lại nhìn thấy một đôi giày đã lâu không thấy nằm trước bậc cửa. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một niềm vui mừng, hắn đã trở lại?
Giầy cũng không kịp đổi, kích động đi vào trong nhà, bảo mẫu kéo cô lại, bảo cẩn thận đứa nhỏ.
Trong phòng khách, không có. Phòng tắm, cũng không có.
Tô Mộc Vũ đi từng phòng tìm kiếm, giống như đứa trẻ lạc đường, muốn tìm về ngôi nhà bình yên của mình. Rốt cục, cuối cùng chỉ còn lại có phòng ngủ.
Cô đặt tay lên ngực, kiềm nén cuồng loạn trong lòng, một tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Thế nhưng mới vừa đẩy ra một khe nhỏ, biểu tình trên mặt cô đông cứng.
Cô, nhìn thấy điều gì?
Đúng rồi, là Phong Kính, người đàn ông vĩnh viễn tuấn lãng anh tuấn. Còn có ai? Đúng rồi, cô nhận ra, người xinh đẹp như vậy chỉ có thể là Vệ Nhu Y.
Giờ này khắc này, Phong Kính thâm tình ôm Vệ Nhu Y, hôn cô ấy. Bọn họ quấn lấy nhau, quần áo dần dần thoát ly, ôm lấy nhau, một cái đầu bên ngoài cũng chưa từng được họ nhận ra.
“Nhu Y, Nhu Y… Đừng rời bỏ anh…” Tiếng nói trầm thấp dễ nghe của hắn không ngừng hô tên của cô ấy, mang theo khàn khàn.
“Kính! Em sẽ ở bên cạnh anh, em luôn luôn ở bên cạnh anh…” Vệ Nhu Y nằm dưới thân thể của hắn, cổ tay trắng như tuyết, quấn lấy cổ hắn.
Thật ra cảnh tượng như vậy cũng không xa lạ gì, chỉ là thay đổi nữ diễn viên mà thôi.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy tình cảnh trong phòng, không điên cuồng kêu gào, càng không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng cười một chút, khép cửa lại, sau đó đi vào phòng bếp, làm một bữa cơm.
Cô nhớ mấy ngày trước có mua một mớ cà chua, bởi vì ngâm nước nên trở nên khô héo. Cô cầm lấy đem chúng ném vào thùng rác. Rau củ không có gì có thể ăn được.
Mà khoảng thời gian được thương yêu của cô, không cẩn thận, cũng tan biến.
Thế nhưng cũng tốt, cũng tốt. Không phải thật lâu trước kia cô cũng đã tính toán, kết cục chính là như vậy không phải sao? Chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Giống như lời Phong Khải nói, cô không xứng với người đàn ông này, xứng đôi với hắn chỉ có thể là Vệ Nhu Y hoặc những cô gái giàu có, dù sao cũng không phải là cô. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, kết hôn với một người có thể phụ trợ cho hắn, dù sao cũng không phải là cô.
Cô với hắn mà nói, chỉ là một phần trách nhiệm. Bởi vì cô từng đỡ đạn giúp hắn, bởi vì cô mang thai con của hắn, có lẽ cũng bởi vì cô… có chút giống với mẹ hắn, giống đến mức khiến cho hắn nhịn không được sinh ra một chút thương hại.
Trong đầu Tô Mộc Vũ xẹt qua vô số ý niệm, giống như buộc chính mình phải suy nghĩ rõ ràng, nghĩ thông suốt, lồng ngực cũng không đau đớn nữa.
Vật liệu trong tay, nấu ăn vốn đã trở thành một bản năng, tiếng cắt gọt, tiếng xào rau rốt cục khiến phòng bếp có chút tư vị. Lúc một bàn thức ăn đã được nấu xong, Tô Mộc Vũ cũng nở nụ cười, tháo bỏ tạp dề trên người, hít sâu một hơi, chết lặng đi ra khỏi cửa.
Bảo mẫu không có ở đó, đúng lúc không ai cản trở cô. Tô Mộc Vũ bấm nút thang máy, nhìn từng con số thay đổi, lớn dần, cuối cùng thanh âm tầng cuối cùng vang lên.
Cô ra khỏi thang máy, nhìn giống như bầu trời ngày đó. Ngày hôm qua cô còn tưởng rằng mình sẽ được hạnh phúc.
Đừng hiểu lầm, cô không phải đến đây để nhảy lầu. Cái loại sự tình sự điên rồ này cô đã thề sẽ không làm, cô còn có đứa nhỏ. Con ngoan, mẹ hứa với con, mẹ sẽ không tổn thương con. Cho dù gian nan vất vả như thế nào đi nữa, mẹ cũng bảo vệ con.
Cô cứ đứng trên tầng cao nhất như thế, đứng nơi đó rất lâu, dường như muốn nghĩ cho hết chuyện. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, sau đó xoay người.
Trùng hợp, nhìn thấy đôi mắt Vệ Nhu Y.
Bình luận facebook