• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New GIAO DỊCH HÔN ƯỚC VỚI TỔNG TÀI BÁ ĐẠO (1 Viewer)

  • Chương 45-46

Chương 45: Anh thích bộ tối hôm qua


“Tôi giúp anh xoa một chút, như vậy làm tan máu bầm tương đối mau, nha?” Ngồi trên đùi của anh, cô cùng anh thương lượng.


Từ nhỏ đến lớn Lạc Dịch Bắc chịu quá nhiều huấn luyện như vậy, kỳ thật với anh mà nói vết thương nhỏ như này căn bản không tính là gì.


Có điều, hiếm khi cô tỏ ra ôn nhu như vậy, anh thế nhưng lại gật đầu.


Phương Trì Hạ lấy túi chườm nước đá ra, dán lên vết bầm trên trán anh, động tác tinh tế mà giúp anh xoa lên.


Động tác của cô thực mềm nhẹ, vết thương là do cô tạo thành, cô có phần hơi áy náy.


Lạc Dịch Bắc để mặc động tác của ca, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô, đánh giá.


Ngũ quan của Phương Trì Hạ đặc biệt hài hòa, làn da còn rất trắng, nhìn gần như vậy, phảng phất như trên mặt tản ra một vầng sáng mông lung, đẹp đến có chút loá mắt.


Hai người cũng không nói chuyện.


Không khí, lặng im.


Nhưng mà, trạng thái như vậy, không kéo dài đến hai phút, lại bị Lạc Dịch Bắc không có quy củ sờ soạng, tay làm loạn quần áo của cô.


Phương Trì Hạ cả kinh, lấy lại tinh thần, hoảng loạn đẩy đẩy anh, miễn cưỡng kéo ra khoảng cách với anh, “Không phải còn ra ngoài sao?”


“Còn sớm!” Lạc Dịch Bắc đầu cũng không nâng lên, chóp mũi cọ cọ vào cô, khàn khàn trả lời cô một câu.


Phương Trì Hạ bị anh chặn lại đến không còn câu nào để nói, trầm mặc một hồi lâu, đơn giản mặc anh làm tới.


Cô tưởng là, hôm nay anh muốn đi ra ngoài, nhiều nhất chỉ lăn lộn một chút liền thu tay lại.


Thực rõ ràng, bây giờ cô vẫn không thế nào hiểu được anh.


Nếu hai người tiếp xúc với nhau lâu hơn nữa, cô sẽ biết ý tưởng của cô lúc này thật sự có bao nhiêu ngốc ngếch.


Lạc Dịch Bắc bế ngang cô lên đi vào phòng ngủ, ôm cô trên tay lập tức đảo hướng về phía giường lớn.


Theo sau đó……


Vài tiếng đồng hồ rồi mà cửa phòng ngủ cũng chưa hề mở ra.


Phương Trì Hạ bị lăn lộn đến eo như muốn đứt, xụi lơ nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ, trong lòng hung hăng mắng Lạc Dịch Bắc hết lần này đến lần khác.Cầm thú!


Lần nữa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã chậm rãi tối đen.


Người đàn ông trong phòng, còn chưa rời đi, đang đưa lưng về phía cô sửa sang áo sơ mi của mình.


Thân hình anh cao lớn, anh tuấn đẹp trai bức người, giơ tay nhấc chân đêu có một loại ưu nhã nói không nên lời, khiến người khác nhìn vào có chút hoa mắt.


Nếu không phải mình mới vừa bị lăn lộn đến quá tàn nhẫn, đại khái Phương Trì Hạ sẽ như đang thưởng thức phong cảnh mà nhìn anh chằm chằm thêm vài lần.


Dư quang nơi khóe mắt liếc thấy tầm mắt cô dừng ở trên người minh, Lạc Dịch Bắc hơi hơi quay mặt qua, ánh mắt nhìn lướt qua hồng triều chưa lui trên gương mặt cô, khẽ phun ra hai chữ, “Tỉnh.”


“Sao anh còn chưa đi ra ngoài?” Phương Trì Hạ bọc chăn đơn ngồi dậy.


“Thay quần áo rồi cùng đi.” Lạc Dịch Bắc ném cho cô một câu, dạo bước chân đi đến bên cạnh sô pha.


Cùng nhau?


Phương Trì Hạ sửng sốt một chút.


Không phải cô không biết anh muốn đi đâu, hôm nay chính là sinh nhật Lạc lão gia đấy.


Mang cô đi cùng?


“Em còn năm phút để chuẩn bị, nếu không,” Ánh mắt đảo qua trên mặt cô, anh từ từ phun ra một câu, “Tôi tự mình giúp em!”


Một câu âm trầm như thế, làm Phương Trì Hạ run lên một chút.


Cô không rõ anh làm như vậy nhằm mục đích gì, vẫn quấn chăn đơn xuống giường phối hợp đi chọn lễ phục.


“Mặc bộ nào thì được đây?” Ánh mắt đảo qua từng hàng lễ phục, cô có chút lưỡng lự.


Lạc Dịch Bắc giúp cô chọn quần áo quá nhiều rồi, đêm nay cụ thể là loại trường hợp gì cô cũng không biết, chính là rối rắm, giọng nói Lạc Dịch Bắc mang theo hài hước từ từ truyền đến từ phía sau, “Bộ màu đen tối hôm qua.”


Giọng nói mang theo mười phần trêu chọc, làm Phương Trì Hạ ngẩn ra, đầu óc có chút hỗn độn.


Hôm qua, bộ tối hôm qua ……





Chương 46: Nhóc đúng là ngây thơ


Chính là vì bộ lễ phục kia mà tối hôm qua Phương Trì Hạ ăn mệt, bị Lạc Dịch Bắc lăn lộn ở trong phòng tắm lâu như vậy, hiện tại trên người cô còn đau khắp nơi.


Đối với bộ lễ phục này cô còn sinh lòng sợ hãi, không muốn đêm nay hai người lại nháo ra chuyện gì, quyết định lấy từ trong tủ ra một bộ váy kiểu dáng cực kỳ bảo thủ, bình thường nhất, tốt nhất có thể bao kín mình từ đầu đến chân.


Thực rõ ràng, ý tưởng thì hay, nhưng mà hiện thực lại quá khác đi.


Lạc Dịch Bắc kén chọn người chuẩn bị sẵn quần áo, có thể bình thường được sao?


Tủ quần áo có rất nhiều bộ, mỗi một bộ đồ đều như là được yêu cầu làm riêng theo số đo cơ thể của cô, không chỉ việc tất cả đều vừa vặn với cô, mà sau khi mặc vào thì kết quả còn rất kinh diễm.


Từ việc này cũng có thể nhìn ra, Lạc Dịch Bắc rất hiểu cô, rõ ràng còn hơn cả những gì cô hiểu về anh……


Phương Trì Hạ chọn tới chọn lui mãi không chọn ra được bộ đồ nào phù hợp với tiêu chuẩn lý tưởng của cô, cuối cùng thay đổi một bộ lễ phục nhỏ màu xanh nhạt.


Cô không thích trang điểm quá mức phức tạp, mặc rất đơn giản, trên cổ cũng không phối hợp châu bái gì, chỉ đeo chiếc dây ngày thường cô vẫn mang kia.


Mặt dây truyền chỉ đơn giản là chiếc nhẫn, kim cương đen vây quanh một vòng kim cương trắn, đơn giản lại hào phóng.


Đến khi cô chỉnh trang lại thật tốt rồi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn thoáng qua cổ cô, lẳng lặng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, đánh giá một chút, cái gì cũng không nói.


Đi xuống lầu, thời điểm hai người rời khỏi biệt thự đã 6 giờ qua rồi.


Đến nhà chính Lạc gia là 7 giờ hơn.


Bạn làm ăn của Lạc gia rất nhiều, hơn nữa quan hệ cá nhân của Lạc Hi Thần cũng nhiều, đêm nay khách tới dự vô cùng đông, xe của khách đến cổng còn chưa tìm được chỗ dừng.


Lạc Dịch Bắc dẫn theo Phương Trì Hạ đi vào, sau cũng không có ý giới thiệu cô, toàn bộ quá trình đều mặc kệ cô tự sinh tự diệt, mình thì đi tiếp đãi khách.Kỳ thật Phương Trì Hạ rất hưởng thụ loại trạng thái bị anh mặc kệ này, nếu anh thật sự dẫn cô đi gặp người của Lạc gia, ngược lại cô sẽ thật sự không thích ứng nổi.


Lúc này bụng lại bị đói, ở bữa tiệc đi một vòng, thoáng nhìn thấy khu tự phục vụ đồ ăn, cô tự mình chọn một đĩa đồ ăn lớn tràn đầy.


Muốn tìm một chỗ ngồi xuống, khi đi ra bên ngoài, lại đúng lúc đâm phải một thân ảnh nho nhỏ đi vào.


“Chị là ai?” Tiểu chính thái lớn lên gương mặt tròn trịa như bánh bao đang vênh mặt nhìn cô, ánh mắt kia còn thực sắc bén, rất có phong phạm của Lạc Dịch Bắc.


“Chị sao?” Phương Trì Hạ sửng sốt một chút, ngồi xổm xuống, để cho ánh mắt của mình ngang hàng với ánh mắt của cậu bé, vào lúc tiểu chính thái cho rằng cô sẽ trả lời vấn đề của mình, cô lại chỉ là cong cong mi mắt cười, “Nói ra nhóc cũng không biết.”


“Chị còn chưa nói đâu, làm sao biết được là tôi không quen?” Tiểu chính thái thực khinh thường hừ hừ, cho cô một ánh mắt xem thường.


Phương Trì Hạ ngẩn ra, thật không nghĩ tới một nhóc tiểu quỷ lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy.


“Vậy trước tiên nhóc nói cho chị biết em là ai!” Thấy cậu bé đáng yêu, muốn vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, lại bị ai đó làm vẻ mặt ghét bỏ mà tránh đi.


A, lạnh lùng như vậy sao?


Phương Trì Hạ giơ tay lên thất bại, ngượng ngùng lùi về, khinh thường mà nói thầm một câu, “Không chạm vào thì không chạm vào, đúng là tiểu ngây thơ!”


Mặt của tiểu chính thái hơi hơi vặn vẹo một chút, khuôn mặt vốn dĩ phúng phính đáng yêu lại lập tức nổi giận.


“Chị đây không bồi nhóc nữa, qua một bên chơi bắn bi đi!” Phương Trì Hạ lướt qua cậu bé, muốn đi, giọng nói rất có vài phần kiêu ngạo của tiểu quỷ kia bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, “Hừ, chị đừng tưởng rằng chị không nói ra thì tôi cũng không biết, tôi vừa mới nhìn thấy chị vui vẻ đi theo anh Bắc tiến vào!”


Phương Trì Hạ ngẩn ra, mặt hơi hơi nghiêng đi.


Tiểu chính thái thong thả đi về phía cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu như đang đánh giá tác phẩm nghệ thuật, sau đó, nhả ra một câu thiếu chút nữa làm Phương Trì Hạ bùng nổ……
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom