Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Không thể không thừa nhận, tên này xét về mọi điều kiện đều quá ưu tú!
Áo sơmi mang ngủ cả đêm, có chút nhăn nhúm, nhưng cũng không có dáng vẻ chật vật. Ngược lại còn thêm chút bộ dáng du côn.
Rất đẹp mắt.
Liên Thiếu nãy giờ cũng không để ý, vừa lúc quay đầu nhìn thấy Lương Yên đang nhìn mình, thì liền cười híp mắt "Nhìn được không? Nếu không tôi trực tiếp thoát y để cô nhìn cho đủ nhé!"
Mặt Lương Yên đỏ lên, túm cái gối, ném qua "Không cần mặt mũi!"
"Cô thay quần áo đi, tôi đưa cô đến công ty." Liên Thiếu vững vàng tiếp lấy cái gối.
Lương Yên nhìn đồng hò, thầm nói hỏng bét, rồi tranh thủ thời gian cầm túi quần áo đi vào nhà tắm.
Hôm nay đến công ty, thể nào cũng sẽ bị chửi cho xem!
*
Xe đến dưới lầu công ty, đã là hơn 10 giờ, cuộc họp hiển nhiên đã kết thúc.
Lương Yên cầm túi xách, từ trong xe Liên Thiếu vội vàng chạy xuống.
"Lương Yên!" Liên Thiếu hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra gọi.
Lương Yên dừng lại quay đầu nhìn, Liên Thiếu liền cái túi về phía Lương Yên "Đây là quần áo ngày hôm qua của cô, cầm lấy!"
"Cảm ơn!" Lương Yên vững vàng tiếp nhận, rồi phất tay "Lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm."
Liên Thiếu cười hì hì, gật đầu "Mau vào đi, đừng có lề mề nữa."
"Uhm..." Lương Yên quay đầu chạy vào trong công ty.
*
Triển Mộ Nham đang từ trên lầu đi xuống.
Ai cũng biết tâm trạng tổng giám đốc hôm nay cực kỳ không tốt, cho nên ngay cả a Tín cũng câm như hến.
A Tín cảm thấy không khí quanh thân đột nhiên lạnh đi. Sắc mặt người nào đó càng lạnh hơn, như có thể đem tất cả mọi người xung quanh đông cứng.
A Tín theo ánh mắt Triển Mộ Nham nhìn qua, không ngờ lại là Tịch thư ký.
Giờ phút này, Tịch thư ký đang từ một cỗ xe sang trọng bước xuống, còn trò chuyện rất vui vẻ và thân mật với một người đàn ông khác.
"Tổng giám đốc, thời gian không còn sớm. Chúng ta còn một cuộc hẹn với khách hàng khác nữa." A Tín không thể không nhắc nhở.
"Hẹn lại họ, chúng ta tới trễ một tiếng!"
Nó xong, Triển Mộ Nham bước về hướng Lương Yên.
Cô gái này, thế mà cả đêm không nghe điện thoại của anh, cũng không hề về nhà. Anh còn lật qua lật lại lo lắng không ngủ suốt cả đêm, thì ra là đi cùng Liên Thiếu.
Đã thế, trong tay còn cầm theo túi đựng đồ của khách sạn X nữa!
*
Lương Yên không ngờ mới tới đã gặp Triển Mộ Nham.
Sắc mặt Triển Mộ Nham đen thui, ánh mắt sắc bén, khiến cô sửng sốt trong một chớp mắt. Nhưng một giây sau, cô đã bình thường lại, gật đầu xa cách, chào hỏi "Tổng giám đốc, chào buổi sáng!"
Dứt lời, liền vòng qua anh đi vào trong.
Lúc đi ngang Triển Mộ Nham, cánh tay cô bỗng dưng bị bàn tay của anh tóm chặt, anh nhìn cô khinh miệt, nghiến răng nghiến lợi nói "Tịch Lương Yên, cô giỏi quá ha! Ban ngày thì hẹn hò với Vương Kính Nghiêu, ban đêm thì đã cùng Liên Thiếu ngủ chung một phòng được ngay sao?"
Đây rốt cuộc vẫn là công ty, nên anh tận lực ép giọng xuống rất thấp. Nhưng càng như vậy, càng dễ nhận thấy sự tức giận trong giọng nói của anh.
Lương Yên cảm thấy xương tay như sắp vỡ tan.
Đau đến nhíu mày, nhưng cô cũng không giãy dụa, chỉ lặng lẽ nhìn Triển Mộ Nham " Tổng giám đốc, anh nói chuyện nên tôn trọng người khác một chút!"
Áo sơmi mang ngủ cả đêm, có chút nhăn nhúm, nhưng cũng không có dáng vẻ chật vật. Ngược lại còn thêm chút bộ dáng du côn.
Rất đẹp mắt.
Liên Thiếu nãy giờ cũng không để ý, vừa lúc quay đầu nhìn thấy Lương Yên đang nhìn mình, thì liền cười híp mắt "Nhìn được không? Nếu không tôi trực tiếp thoát y để cô nhìn cho đủ nhé!"
Mặt Lương Yên đỏ lên, túm cái gối, ném qua "Không cần mặt mũi!"
"Cô thay quần áo đi, tôi đưa cô đến công ty." Liên Thiếu vững vàng tiếp lấy cái gối.
Lương Yên nhìn đồng hò, thầm nói hỏng bét, rồi tranh thủ thời gian cầm túi quần áo đi vào nhà tắm.
Hôm nay đến công ty, thể nào cũng sẽ bị chửi cho xem!
*
Xe đến dưới lầu công ty, đã là hơn 10 giờ, cuộc họp hiển nhiên đã kết thúc.
Lương Yên cầm túi xách, từ trong xe Liên Thiếu vội vàng chạy xuống.
"Lương Yên!" Liên Thiếu hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra gọi.
Lương Yên dừng lại quay đầu nhìn, Liên Thiếu liền cái túi về phía Lương Yên "Đây là quần áo ngày hôm qua của cô, cầm lấy!"
"Cảm ơn!" Lương Yên vững vàng tiếp nhận, rồi phất tay "Lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm."
Liên Thiếu cười hì hì, gật đầu "Mau vào đi, đừng có lề mề nữa."
"Uhm..." Lương Yên quay đầu chạy vào trong công ty.
*
Triển Mộ Nham đang từ trên lầu đi xuống.
Ai cũng biết tâm trạng tổng giám đốc hôm nay cực kỳ không tốt, cho nên ngay cả a Tín cũng câm như hến.
A Tín cảm thấy không khí quanh thân đột nhiên lạnh đi. Sắc mặt người nào đó càng lạnh hơn, như có thể đem tất cả mọi người xung quanh đông cứng.
A Tín theo ánh mắt Triển Mộ Nham nhìn qua, không ngờ lại là Tịch thư ký.
Giờ phút này, Tịch thư ký đang từ một cỗ xe sang trọng bước xuống, còn trò chuyện rất vui vẻ và thân mật với một người đàn ông khác.
"Tổng giám đốc, thời gian không còn sớm. Chúng ta còn một cuộc hẹn với khách hàng khác nữa." A Tín không thể không nhắc nhở.
"Hẹn lại họ, chúng ta tới trễ một tiếng!"
Nó xong, Triển Mộ Nham bước về hướng Lương Yên.
Cô gái này, thế mà cả đêm không nghe điện thoại của anh, cũng không hề về nhà. Anh còn lật qua lật lại lo lắng không ngủ suốt cả đêm, thì ra là đi cùng Liên Thiếu.
Đã thế, trong tay còn cầm theo túi đựng đồ của khách sạn X nữa!
*
Lương Yên không ngờ mới tới đã gặp Triển Mộ Nham.
Sắc mặt Triển Mộ Nham đen thui, ánh mắt sắc bén, khiến cô sửng sốt trong một chớp mắt. Nhưng một giây sau, cô đã bình thường lại, gật đầu xa cách, chào hỏi "Tổng giám đốc, chào buổi sáng!"
Dứt lời, liền vòng qua anh đi vào trong.
Lúc đi ngang Triển Mộ Nham, cánh tay cô bỗng dưng bị bàn tay của anh tóm chặt, anh nhìn cô khinh miệt, nghiến răng nghiến lợi nói "Tịch Lương Yên, cô giỏi quá ha! Ban ngày thì hẹn hò với Vương Kính Nghiêu, ban đêm thì đã cùng Liên Thiếu ngủ chung một phòng được ngay sao?"
Đây rốt cuộc vẫn là công ty, nên anh tận lực ép giọng xuống rất thấp. Nhưng càng như vậy, càng dễ nhận thấy sự tức giận trong giọng nói của anh.
Lương Yên cảm thấy xương tay như sắp vỡ tan.
Đau đến nhíu mày, nhưng cô cũng không giãy dụa, chỉ lặng lẽ nhìn Triển Mộ Nham " Tổng giám đốc, anh nói chuyện nên tôn trọng người khác một chút!"
Bình luận facebook