Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Tống Thương Vũ
Lưu Tĩnh liếc ả một cái, không cảm xúc đối đáp lại: "Cô bị mù à? Đúng chín giờ rưỡi, không trễ một giây."
Diêu Hiên ú ớ không nói được gì, chỉ biết nuốt cục tức ngược vào bụng.
Ở đây tuy có rất nhiều người niềm nở với cô, nhưng Lưu Tĩnh biết họ chỉ giả vờ, chỉ có Lạc Nhĩ Hân là thật lòng với cô.
Cảnh mà cô sắp diễn là cảnh Lâm Ân gọi điện cho bạn thân mình - Dung Kỳ do Lạc Nhĩ Hân thủ vai.
Thợ trang điểm đang cố giúp cô trở nên tệ hại hơn để phù hợp với tình cảnh Lâm Ân lúc bấy giờ.
Lâm Ân gọi điện cho Dung Kỳ nhưng cô không nói ra tình trạng hiện tại của mình, chỉ nói ấp mở một chút.
Dung Kỳ hết sức lo lắng, cô vô cùng lo cho Lâm Ân, nhưng cũng hết mình ủng hộ bạn mình.
"Qua." Phương Khiên hô lớn. Cảnh này không NG lần nào, hai người ăn ý rất tốt, như bạn thân ngoài đời thật.
Được nghỉ vài phút, Lưu Tĩnh và Lạc Nhĩ Hân ngồi cùng nhau nói chuyện.
Giang Thi đem nước lại cho Lưu Tĩnh, cô uống liền mấy hớp.
"Mình cảm thấy ghét bọn họ thật sự, nhất là Diêu Hiên, cứ kiếm chuyện với cậu." Lạc Nhĩ Hân nhìn về phía Hàn Lang và Diêu Hiên, không vui lên tiếng.
"Nhưng mà mình chống phó được mà, yên tâm, mình không có gì." Lưu Tĩnh nhìn Lạc Nhĩ Hân cười nhẹ, cô cảm thấy vui khi vẫn còn bạn quan tâm mình.
Nghỉ một lúc liền ra diễn tiếp, cảnh này là cảnh ba của cô cùng với Hàn Lang và Diêu Hiên.
NG tận mấy lần, tất cả đều do Hàn Lang và Diêu Hiên, còn Lưu Tĩnh thì diễn rất tốt.
"Tốt lắm Lưu Tĩnh." Phương Khiên khen ngợi, ánh mắt sáng quắc. Nhìn sang hai người kia, ông sậm mặt lại: "Hai người nên điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị cảnh kế."
Lưu Tĩnh lại nghỉ ngơi, những cảnh sau đa phần là cả ba. Nằm ở phòng nghĩ riêng nhắm mắt một chút, Giang Thi bước lại cạnh cô, chuẩn bị nói gì đó.
Mí mắt Lưu Tĩnh đã nặng trĩu, cơ thể cô thật sự không khỏe, tất cả do Triệu Thiên Đình gây ra. Cô vừa nằm xuống đã mơ màng, thấy Giang Thi cũng không để ý tới.
"Lưu Tĩnh, cuộc sống em có ổn không?" Giang Thi biết tình hình hiện tại của cô. Chính chị là người đã sắp xếp cuộc gặp gỡ của cô và Triệu tổng.
Nhớ lại lúc đó, Lưu Tĩnh không hề nhận được vai gì, có chăng là những vai quần chúng, ít ai để ý. Nhưng Lưu Tĩnh không hề nẳn lòng, cô chạy khắp mọi nơi để tìm vai diễn, miễn có vai là cô đều đóng.
Tiền cũng chỉ đủ tiêu, nhưng bỗng mẹ Lưu bị bệnh, chỉ còn cách duy nhất là tìm kim chủ. Và chính Giang Thi, chị đã đều tra tin tức của Triệu Thiên Đình.
Muốn tra được các hoạt động của anh thật sự rất khó, chị đã dùng một số tiền lớn, và cuối cùng cũng biết được Triệu Thiên Đình thường hay ăn trưa ở nhà hàng, chị liền sắp xếp cho Lưu Tĩnh đến.
Giang Thi có lòng tin Lưu Tĩnh sẽ thành công, quả thật là như vậy. Nhưng hình như chị thấy Lưu Tĩnh đã mệt mỏi, tuy cố che giấu nhưng sâu trong ánh mắt đó vẫn là nỗi buồn vô tận.
"Ổn lắm." Lưu Tĩnh không mở mắt, chỉ đáp qua loa sau đó tiếp tục ngủ.
Giang Thi thấy cô đã muốn ngủ, vì vậy cũng không nói nữa.
Khi Lưu Tĩnh ngủ dậy đã là một giờ sau, cảnh tiếp theo cô sẽ diễn là cảnh cùng Tống Thương Vũ.
Chuyên viên trang điểm đang giúp cô trở nên đáng thương, chật vật hơn.
Sau khi trang điểm xong, Lưu Tĩnh ra ngoài, cô liền nhìn thấy Tống Thương Vũ, gật đầu chào một cái như chào hỏi: "Ảnh đế Tống."
Tống Thương Vũ là một diễn viên nổi tiếng, tài năng diễn xuất của hắn vô cùng đỉnh.
Tống Thương Vũ nhìn cô, hắn không biết gì về cô, mấy ngày nay hắn không có cảnh quay vì vậy chưa thấy được tài năng của Lưu Tĩnh. Lưu Tĩnh đối với hắn là người mới, nhưng người mới này lại được thủ vai nữ chính, hắn có chút nghi ngờ.
Tống Thương Vũ không đáp lời cô, chỉ thờ ơ bước đi, nhìn vào đôi mắt sáng như sao đó, hắn thật sự không thích, còn cho rằng cô có ý đồ với hắn.
Lưu Tĩnh cũng biết như vậy, nhưng mắt cô đã sáng tự nhiên rồi, sao mà có thể hiểu lầm chứ? Cô không hề muốn bắt chuyện với hắn, tại hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô, bất đắc dĩ cô đành chào thôi. Vậy mà hắn không thèm trả lời, còn tỏ thái độ khinh thường cô. Ảnh đế là có quyền lên mặt như vậy ư?
Lưu Tĩnh nuốt sâu cục tức này vào trong, từ nay đừng mơ mà cô bắt chuyện trước, dù có là ảnh đế cô cũng sẽ không!
Lưu Tĩnh bước lại giường, cô leo lên nằm. Khi Phương Khiên hô lên "diễn" thì Lưu Tĩnh bắt đầu nhập vai.
Lâm Ân bị Trịnh Hạo đánh đập, hành hạ vì cô không chịu hiến máu cho Hà Ngọc, cô nằm trên giường thoi thớp như sắp chết thật.
Vẻ mặt yếu ớt, tay chân mềm nhũn, Lâm Ân thật sự rất mệt.
Khi dì Hạ chuẩn bị cho cô ăn cháo thì có tiếng chuông, bà chạy đi mở cửa.
Lưu Tĩnh đã nhập vai, bây giờ cô thật sự là Lâm Ân.
Cửa phòng được mở, Triết Ngạo Dục bước vào.
Cả hai cùng ăn ý đối thoại, cảnh quay diễn ra suôn sẻ.
Mọi người ai cũng trầm trồ vì Lưu Tĩnh và Tống Thương Vũ, họ đang diễn một cách xuất sắc, đạo diễn xem đến say mê, cũng không NG lần nào.
"Qua, tốt lắm." Phương Khiên hô lớn, khuôn mặt hớn hở vô cùng.
Diêu Hiên ú ớ không nói được gì, chỉ biết nuốt cục tức ngược vào bụng.
Ở đây tuy có rất nhiều người niềm nở với cô, nhưng Lưu Tĩnh biết họ chỉ giả vờ, chỉ có Lạc Nhĩ Hân là thật lòng với cô.
Cảnh mà cô sắp diễn là cảnh Lâm Ân gọi điện cho bạn thân mình - Dung Kỳ do Lạc Nhĩ Hân thủ vai.
Thợ trang điểm đang cố giúp cô trở nên tệ hại hơn để phù hợp với tình cảnh Lâm Ân lúc bấy giờ.
Lâm Ân gọi điện cho Dung Kỳ nhưng cô không nói ra tình trạng hiện tại của mình, chỉ nói ấp mở một chút.
Dung Kỳ hết sức lo lắng, cô vô cùng lo cho Lâm Ân, nhưng cũng hết mình ủng hộ bạn mình.
"Qua." Phương Khiên hô lớn. Cảnh này không NG lần nào, hai người ăn ý rất tốt, như bạn thân ngoài đời thật.
Được nghỉ vài phút, Lưu Tĩnh và Lạc Nhĩ Hân ngồi cùng nhau nói chuyện.
Giang Thi đem nước lại cho Lưu Tĩnh, cô uống liền mấy hớp.
"Mình cảm thấy ghét bọn họ thật sự, nhất là Diêu Hiên, cứ kiếm chuyện với cậu." Lạc Nhĩ Hân nhìn về phía Hàn Lang và Diêu Hiên, không vui lên tiếng.
"Nhưng mà mình chống phó được mà, yên tâm, mình không có gì." Lưu Tĩnh nhìn Lạc Nhĩ Hân cười nhẹ, cô cảm thấy vui khi vẫn còn bạn quan tâm mình.
Nghỉ một lúc liền ra diễn tiếp, cảnh này là cảnh ba của cô cùng với Hàn Lang và Diêu Hiên.
NG tận mấy lần, tất cả đều do Hàn Lang và Diêu Hiên, còn Lưu Tĩnh thì diễn rất tốt.
"Tốt lắm Lưu Tĩnh." Phương Khiên khen ngợi, ánh mắt sáng quắc. Nhìn sang hai người kia, ông sậm mặt lại: "Hai người nên điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị cảnh kế."
Lưu Tĩnh lại nghỉ ngơi, những cảnh sau đa phần là cả ba. Nằm ở phòng nghĩ riêng nhắm mắt một chút, Giang Thi bước lại cạnh cô, chuẩn bị nói gì đó.
Mí mắt Lưu Tĩnh đã nặng trĩu, cơ thể cô thật sự không khỏe, tất cả do Triệu Thiên Đình gây ra. Cô vừa nằm xuống đã mơ màng, thấy Giang Thi cũng không để ý tới.
"Lưu Tĩnh, cuộc sống em có ổn không?" Giang Thi biết tình hình hiện tại của cô. Chính chị là người đã sắp xếp cuộc gặp gỡ của cô và Triệu tổng.
Nhớ lại lúc đó, Lưu Tĩnh không hề nhận được vai gì, có chăng là những vai quần chúng, ít ai để ý. Nhưng Lưu Tĩnh không hề nẳn lòng, cô chạy khắp mọi nơi để tìm vai diễn, miễn có vai là cô đều đóng.
Tiền cũng chỉ đủ tiêu, nhưng bỗng mẹ Lưu bị bệnh, chỉ còn cách duy nhất là tìm kim chủ. Và chính Giang Thi, chị đã đều tra tin tức của Triệu Thiên Đình.
Muốn tra được các hoạt động của anh thật sự rất khó, chị đã dùng một số tiền lớn, và cuối cùng cũng biết được Triệu Thiên Đình thường hay ăn trưa ở nhà hàng, chị liền sắp xếp cho Lưu Tĩnh đến.
Giang Thi có lòng tin Lưu Tĩnh sẽ thành công, quả thật là như vậy. Nhưng hình như chị thấy Lưu Tĩnh đã mệt mỏi, tuy cố che giấu nhưng sâu trong ánh mắt đó vẫn là nỗi buồn vô tận.
"Ổn lắm." Lưu Tĩnh không mở mắt, chỉ đáp qua loa sau đó tiếp tục ngủ.
Giang Thi thấy cô đã muốn ngủ, vì vậy cũng không nói nữa.
Khi Lưu Tĩnh ngủ dậy đã là một giờ sau, cảnh tiếp theo cô sẽ diễn là cảnh cùng Tống Thương Vũ.
Chuyên viên trang điểm đang giúp cô trở nên đáng thương, chật vật hơn.
Sau khi trang điểm xong, Lưu Tĩnh ra ngoài, cô liền nhìn thấy Tống Thương Vũ, gật đầu chào một cái như chào hỏi: "Ảnh đế Tống."
Tống Thương Vũ là một diễn viên nổi tiếng, tài năng diễn xuất của hắn vô cùng đỉnh.
Tống Thương Vũ nhìn cô, hắn không biết gì về cô, mấy ngày nay hắn không có cảnh quay vì vậy chưa thấy được tài năng của Lưu Tĩnh. Lưu Tĩnh đối với hắn là người mới, nhưng người mới này lại được thủ vai nữ chính, hắn có chút nghi ngờ.
Tống Thương Vũ không đáp lời cô, chỉ thờ ơ bước đi, nhìn vào đôi mắt sáng như sao đó, hắn thật sự không thích, còn cho rằng cô có ý đồ với hắn.
Lưu Tĩnh cũng biết như vậy, nhưng mắt cô đã sáng tự nhiên rồi, sao mà có thể hiểu lầm chứ? Cô không hề muốn bắt chuyện với hắn, tại hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô, bất đắc dĩ cô đành chào thôi. Vậy mà hắn không thèm trả lời, còn tỏ thái độ khinh thường cô. Ảnh đế là có quyền lên mặt như vậy ư?
Lưu Tĩnh nuốt sâu cục tức này vào trong, từ nay đừng mơ mà cô bắt chuyện trước, dù có là ảnh đế cô cũng sẽ không!
Lưu Tĩnh bước lại giường, cô leo lên nằm. Khi Phương Khiên hô lên "diễn" thì Lưu Tĩnh bắt đầu nhập vai.
Lâm Ân bị Trịnh Hạo đánh đập, hành hạ vì cô không chịu hiến máu cho Hà Ngọc, cô nằm trên giường thoi thớp như sắp chết thật.
Vẻ mặt yếu ớt, tay chân mềm nhũn, Lâm Ân thật sự rất mệt.
Khi dì Hạ chuẩn bị cho cô ăn cháo thì có tiếng chuông, bà chạy đi mở cửa.
Lưu Tĩnh đã nhập vai, bây giờ cô thật sự là Lâm Ân.
Cửa phòng được mở, Triết Ngạo Dục bước vào.
Cả hai cùng ăn ý đối thoại, cảnh quay diễn ra suôn sẻ.
Mọi người ai cũng trầm trồ vì Lưu Tĩnh và Tống Thương Vũ, họ đang diễn một cách xuất sắc, đạo diễn xem đến say mê, cũng không NG lần nào.
"Qua, tốt lắm." Phương Khiên hô lớn, khuôn mặt hớn hở vô cùng.
Bình luận facebook