Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: "Mặc kín như vậy thì đến đây để làm gì?"
"Được. Tạm biệt." Bàn tay run lên khi cầm lấy tấm danh thiếp. Lưu Tĩnh đứng lên, cô phải cố lắm mới trụ được thân thể. Cầm chặt tấm danh thiếp trong tay, Lưu Tĩnh bước khỏi ghế.
Quay ra sau, cô bước đi một mạch không quay đầu lại.
Bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy tấm danh thiếp. Không có gì để sợ hãi, phải thật kiên cường.
Không biết từ lúc nào, nước mắt cô đã nhẹ nhàng rơi ra khỏi hốc mắt. Không phải là sợ sệt điều gì, mà là vì bị xem thường, đây là lần đầu tiên cô bị người khác xem thường sỉ nhục.
Lưu Tĩnh yêu thích đóng phim, cô muốn đứng nơi cao để chiêm ngưỡng sự háo hức của khán giả phía dưới, đời cô chỉ ao ước vậy là đủ.
Nhưng không tài nào cô lên cao được, phải chăng vì cô không có gia thế, không có quyền lực, không có người nâng đỡ?
Lúc đầu tuy không được nhiều người yêu thích, nhưng Lưu Tĩnh vẫn cảm thấy vui, được sống với cuộc sống mình thích, đối với cô vậy là đủ.
Nhưng đời không như mơ, mẹ cô đang nguy kịch, Lưu Tĩnh phải đi ván cờ cuối. Kết quả rất đúng như mong đợi, nhưng Lưu Tĩnh lại không vui.
Rõ ràng là từ đầu cô đã khinh việc làm này, muốn tự mình đứng lên, nhưng bây giờ, chính cô lại đi làm việc mà mình khinh thường nhất. Đổi lại là sự nhục nhã ê chề.
Lưu Tĩnh lau vội những giọt nước mắt nóng hổi, cô phải bình tâm lại, mẹ đối với cô là quan trọng nhất, còn lại tất cả là gì cô đều không quan tâm.
Truyện Full
Trinh tiết ư, tuy nó rất quan trọng đối với cô nhưng... mất cũng không sao.
Triệu Thiên Đình luôn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh kia, cho đến khi khuất dạng.
"Bất kì người phụ nữ nào cũng muốn đi con đường tắt này, không một ai là ngoại lệ." Triệu Thiên Đình đánh giá, ý châm chọc càng đậm trong đôi mắt.
Cảm giác khinh thường bỗng chốc lan tỏa, nhưng không sao, anh cũng muốn thử một chút về mấy cô diễn viên trẻ đẹp này.
Khi thức ăn được dọn lên, Triệu Thiên Đình chậm rãi dùng bữa. Ánh mắt sáng quắc đầy thâm ý.
...
Cuối cùng trời cũng bắt đầu tối, và Lưu Tĩnh phải thực hành giao dịch kia. Bắt buộc phải thực hiện.
Cô diện trên người mộ bộ đồ bình thường, quần dài áo sơ mi giản dị. Bước ra khỏi nhà, lên taxi lần theo địa chỉ của anh mà đi.
Quả thật là một nơi xa hoa, rộng lớn. Biệt thự riêng của Triệu Thiên Đình làm cô phải trầm trồ. Ánh đèn rực rỡ muôn màu như đang chào đón cô.
Việc gì đến thì sẽ đến, Lưu Tĩnh phải đối mặc với chính nó. Không cần sợ, cô tin mình sẽ vượt qua được.
Hít thật sâu, Lưu Tĩnh vừa định nhấn chuông thì cổng đã tự mở. Cô biết Triệu Thiên Đình đã nhìn thấy cô, đã biết cô đến và đang "mời" cô vào bằng cách này.
Cố ổn định tâm tình lại vài giây, sau đó dứt khoát bước vào. Đây là cách duy nhất có thể cứu mẹ, cũng là cách duy nhất để cô được trở thành ảnh hậu.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cô cũng đã yên vị đứng tại phòng khách.
Triệu Thiên Đình ngồi thoải mái trên ghế sofa ở giữa phòng khách, khuôn mặt hờ hững nhìn về phía cô.
"Mặc kín như vậy thì đến đây để làm gì?"
Câu nào từ miệng của anh đều mang ý mỉa mai Lưu Tĩnh, cô còn muốn vờ vịt cái gì nữa khi bản thân đã chủ động tìm đến anh?
Lưu Tĩnh biết anh khinh thường mình, cô cũng không phản bác.
"Tôi có thể cởi ra." Vô cảm, lạnh nhạt. Lưu Tĩnh vội đáp.
Triệu Thiên Đình nhếch mép, ý châm chọc ngày càng hiện trên môi anh nhiều hơn: "Vậy thì cởi đi." Anh khoanh tay trước ngực như đang thưởng thức trò vui.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, một lần nữa cô hít thật sâu vào, sau đó lại thở ra nhẹ nhàng.
Đưa tay lên cổ, Lưu Tĩnh cởi từng chiếc cúc áo, động tác đều đặn, liên tục. Đáy mắt không gợn chút sóng.
Triệu Thiên Đình vẫn luôn chăm chú nhìn cô, không quay đi nơi khác dù chỉ một lần. Ánh mắt như sắc bén như dao.
Lưu Tĩnh cởi áo sơ mi ra cầm trên tay, như đang do dự, cô không làm tiếp nữa.
Từ cổ đến eo của cô đều đập vào mắt anh, bờ ngực trắng nõn kia do ngại ngùng nên cứ phập phồng lên xuống.
"Hối hận?" Triệu Thiên Đình hỏi, nhướng nhướng đôi mày lên đầy ý vị.
Nghe câu nói đó, Lưu Tĩnh vội ném chiếc áo trên tay xuống sofa. Khuôn mặt trầm tĩnh như nước, vòng tay ra phía sau, gỡ chiếc áo lót đen tuyền vứt xuống đất. Khuôn ngực tròn đầy như ẩn như hiện lấp ló trước mắt anh, tuyệt mĩ.
Không đợi anh nhắc nhỡ, Lưu Tĩnh cởi bỏ luôn cả chiếc quần dài, rồi đến quần lót. Khuôn mặt cô vẫn vậy, không biến sắc.
Thân hình nóng bỏng xinh đẹp đã phơi bày hết trước mặt Triệu Thiên Đình, nhìn cô từ trên xuống dưới, quả thật rất đẹp.
"Lại đây." Giọng nói Triệu Thiên Đình đã thay đổi, nhìn thân thể hồng hào trắng mịn kia, anh đã có phản ứng.
Lưu Tĩnh bước lại trước mặt anh, cô rất sợ hãi nhưng vẫn phải cố tỏ ra rất ổn. Bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng.
Giờ khắc này, Lưu Tĩnh phải cố gắng chịu đựng, vì cô chắn chắc những thứ mà cô sắp đón nhận sẽ vô cùng kinh khủng.
Quay ra sau, cô bước đi một mạch không quay đầu lại.
Bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy tấm danh thiếp. Không có gì để sợ hãi, phải thật kiên cường.
Không biết từ lúc nào, nước mắt cô đã nhẹ nhàng rơi ra khỏi hốc mắt. Không phải là sợ sệt điều gì, mà là vì bị xem thường, đây là lần đầu tiên cô bị người khác xem thường sỉ nhục.
Lưu Tĩnh yêu thích đóng phim, cô muốn đứng nơi cao để chiêm ngưỡng sự háo hức của khán giả phía dưới, đời cô chỉ ao ước vậy là đủ.
Nhưng không tài nào cô lên cao được, phải chăng vì cô không có gia thế, không có quyền lực, không có người nâng đỡ?
Lúc đầu tuy không được nhiều người yêu thích, nhưng Lưu Tĩnh vẫn cảm thấy vui, được sống với cuộc sống mình thích, đối với cô vậy là đủ.
Nhưng đời không như mơ, mẹ cô đang nguy kịch, Lưu Tĩnh phải đi ván cờ cuối. Kết quả rất đúng như mong đợi, nhưng Lưu Tĩnh lại không vui.
Rõ ràng là từ đầu cô đã khinh việc làm này, muốn tự mình đứng lên, nhưng bây giờ, chính cô lại đi làm việc mà mình khinh thường nhất. Đổi lại là sự nhục nhã ê chề.
Lưu Tĩnh lau vội những giọt nước mắt nóng hổi, cô phải bình tâm lại, mẹ đối với cô là quan trọng nhất, còn lại tất cả là gì cô đều không quan tâm.
Truyện Full
Trinh tiết ư, tuy nó rất quan trọng đối với cô nhưng... mất cũng không sao.
Triệu Thiên Đình luôn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh kia, cho đến khi khuất dạng.
"Bất kì người phụ nữ nào cũng muốn đi con đường tắt này, không một ai là ngoại lệ." Triệu Thiên Đình đánh giá, ý châm chọc càng đậm trong đôi mắt.
Cảm giác khinh thường bỗng chốc lan tỏa, nhưng không sao, anh cũng muốn thử một chút về mấy cô diễn viên trẻ đẹp này.
Khi thức ăn được dọn lên, Triệu Thiên Đình chậm rãi dùng bữa. Ánh mắt sáng quắc đầy thâm ý.
...
Cuối cùng trời cũng bắt đầu tối, và Lưu Tĩnh phải thực hành giao dịch kia. Bắt buộc phải thực hiện.
Cô diện trên người mộ bộ đồ bình thường, quần dài áo sơ mi giản dị. Bước ra khỏi nhà, lên taxi lần theo địa chỉ của anh mà đi.
Quả thật là một nơi xa hoa, rộng lớn. Biệt thự riêng của Triệu Thiên Đình làm cô phải trầm trồ. Ánh đèn rực rỡ muôn màu như đang chào đón cô.
Việc gì đến thì sẽ đến, Lưu Tĩnh phải đối mặc với chính nó. Không cần sợ, cô tin mình sẽ vượt qua được.
Hít thật sâu, Lưu Tĩnh vừa định nhấn chuông thì cổng đã tự mở. Cô biết Triệu Thiên Đình đã nhìn thấy cô, đã biết cô đến và đang "mời" cô vào bằng cách này.
Cố ổn định tâm tình lại vài giây, sau đó dứt khoát bước vào. Đây là cách duy nhất có thể cứu mẹ, cũng là cách duy nhất để cô được trở thành ảnh hậu.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cô cũng đã yên vị đứng tại phòng khách.
Triệu Thiên Đình ngồi thoải mái trên ghế sofa ở giữa phòng khách, khuôn mặt hờ hững nhìn về phía cô.
"Mặc kín như vậy thì đến đây để làm gì?"
Câu nào từ miệng của anh đều mang ý mỉa mai Lưu Tĩnh, cô còn muốn vờ vịt cái gì nữa khi bản thân đã chủ động tìm đến anh?
Lưu Tĩnh biết anh khinh thường mình, cô cũng không phản bác.
"Tôi có thể cởi ra." Vô cảm, lạnh nhạt. Lưu Tĩnh vội đáp.
Triệu Thiên Đình nhếch mép, ý châm chọc ngày càng hiện trên môi anh nhiều hơn: "Vậy thì cởi đi." Anh khoanh tay trước ngực như đang thưởng thức trò vui.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, một lần nữa cô hít thật sâu vào, sau đó lại thở ra nhẹ nhàng.
Đưa tay lên cổ, Lưu Tĩnh cởi từng chiếc cúc áo, động tác đều đặn, liên tục. Đáy mắt không gợn chút sóng.
Triệu Thiên Đình vẫn luôn chăm chú nhìn cô, không quay đi nơi khác dù chỉ một lần. Ánh mắt như sắc bén như dao.
Lưu Tĩnh cởi áo sơ mi ra cầm trên tay, như đang do dự, cô không làm tiếp nữa.
Từ cổ đến eo của cô đều đập vào mắt anh, bờ ngực trắng nõn kia do ngại ngùng nên cứ phập phồng lên xuống.
"Hối hận?" Triệu Thiên Đình hỏi, nhướng nhướng đôi mày lên đầy ý vị.
Nghe câu nói đó, Lưu Tĩnh vội ném chiếc áo trên tay xuống sofa. Khuôn mặt trầm tĩnh như nước, vòng tay ra phía sau, gỡ chiếc áo lót đen tuyền vứt xuống đất. Khuôn ngực tròn đầy như ẩn như hiện lấp ló trước mắt anh, tuyệt mĩ.
Không đợi anh nhắc nhỡ, Lưu Tĩnh cởi bỏ luôn cả chiếc quần dài, rồi đến quần lót. Khuôn mặt cô vẫn vậy, không biến sắc.
Thân hình nóng bỏng xinh đẹp đã phơi bày hết trước mặt Triệu Thiên Đình, nhìn cô từ trên xuống dưới, quả thật rất đẹp.
"Lại đây." Giọng nói Triệu Thiên Đình đã thay đổi, nhìn thân thể hồng hào trắng mịn kia, anh đã có phản ứng.
Lưu Tĩnh bước lại trước mặt anh, cô rất sợ hãi nhưng vẫn phải cố tỏ ra rất ổn. Bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng.
Giờ khắc này, Lưu Tĩnh phải cố gắng chịu đựng, vì cô chắn chắc những thứ mà cô sắp đón nhận sẽ vô cùng kinh khủng.
Bình luận facebook