Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Phu nhân
Hôm nay Lưu Tĩnh thức sớm, đồ đạt đã chuẩn bị xong, cô chuẩn bị đến sân bay.
Triệu Thiên Đình đã đến Triệu thị, cô biết công việc của anh rất bận rộn, làm mãi không hết vì vậy hôm qua cô đã ngăn cản anh không nên đưa cô ra sân bay, cô sẽ tự đi.
Triệu Thiên Đình suy nghĩ một lúc vẫn gật đầu, anh đến Triệu thị trước, còn Lưu Tĩnh bây giờ đã yên vị trên taxi.
Vừa thấy cô đến sân bay thì Giang Thi đã vẫy vẫy tay, môi mỉm cười: "Chị ở đây."
Lưu Tĩnh kéo vali lại gần chị, mắt đảo quanh một vòng: "Mọi người trong đoàn phim có đi chung không?"
"Không có, họ đã đến từ hôm qua." Giang Thi đáp, chị ấp úng: "Họ... họ đi mà không nói chúng ta, hôm nay chị cũng mới nhận được tin này."
Lưu Tĩnh chớp nhẹ mi mắt: "Ừm, chúng ta đi thôi." Sau đó sải bước vào bên trong.
Cả đoàn phim đều đã đến thành phố S, nhưng cô là nữ chính mà họ không một ai báo cô một tiếng, họ rốt cuộc có xem Lưu Tĩnh này ra gì không?
Cô không tức giận, chỉ là cảm thấy xem thường đoàn phim này, ai cũng xem nhẹ cô. Có lẽ lại nghĩ cô có Triệu Thiên Đình chống lưng. Nhưng không sao, Lưu Tĩnh cô sẽ chứng minh cho họ thấy bằng thực lực của mình!
Không đi chung cũng khỏe, mắc công bối rối.
Còn chi phí của chuyến đi này, xem ra cô phải tự trả rồi. Lưu Tĩnh nhếch một bên môi, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sau khi lên máy bay, Lưu Tĩnh vừa định chợp mắt thì Giang Thi đã líu ríu, chị muốn biết tình hình của cô gần đây thế nào nên hỏi thăm: "Em và Triệu tổng sao rồi?"
"Yêu nhau rồi." Giang Thi là trợ lí của cô, nói cho chị biết cũng không vấn đề gì.
"Cái gì? Yêu?" Giang Thi ngạc nhiên la lớn, đôi mắt chị mở to hết cỡ nhìn cô.
Mọi người xung quanh nghe tiếng la của chị liền quay sang nhìn, họ nhíu mày.
Giang Thi thấy thế liền hạ thấp giọng, chớp mắt liên hồi: "Em nói em và Triệu tổng yêu nhau?" Tin này đối với chị là một sự bất ngờ không hề nhẹ, nếu thật sự là như vậy thì Lưu Tĩnh không còn phải chịu thiệt nữa rồi.
"Đúng vậy. À, chị cũng đừng nói cho ai, em không muốn người khác chen vào chuyện riêng tư của em."
"Được được được, chị sẽ kín miệng." Giang Thi vui mừng khôn xiết, không ngờ cô có thể chiếm được trái tim lạnh như băng của Triệu tổng, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Đã vậy thì cuộc sống sau này của Lưu Tĩnh không còn khổ sở nữa rồi, cô đã có cả hạnh phúc lẫn sự nghiệp.
Lúc trước chị có khi thấy Hàn Lang và Diêu Hiên nói khích cô, ân ái trước mặt cô, chọc tức cô, phỉ báng gia đình cô nhưng cô vẫn cam chịu, im lặng không lên tiếng. Vì lúc đó Lưu Tĩnh không có ai bảo vệ, bây giờ thì tốt rồi, hai người họ mà còn đụng đến Lưu Tĩnh, chị nhất định sẽ báo cho Triệu tổng biết, khiến họ chết không toàn thây!
"Mà Lưu Tĩnh, chuyện hôm nay, em định nói cho Triệu tổng biết không?" Lưu Tĩnh không tức nhưng chị tức, chị biết mọi người trong đoàn phim không ưa gì cô, có lẽ là Chu Nghi thêm mấm dặm muối nên không ai đợi cô đi cùng.
"Không cần đâu."
"Em hiền quá đấy, để họ ức hiếp!" Giang Thi chau mày, mặc dù không muốn nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.
Lưu Tĩnh nhắm mắt lại, tưởng chừng cô đã kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách im lặng, nhưng vài giây sau, một giọng điệu mạnh mẽ và cứng rắn vang ra từ miệng cô: "Em không hiền, chỉ là chưa tới lúc phải dữ thôi. Ức hiếp em sao, không một ai có lá gan đó. Bởi vì, chồng tương lai em là Triệu Thiên Đình."
Lưu Tĩnh nhấn mạnh tên anh, cô không phải có ý khoe khoang với Giang Thi, cô chỉ muốn Giang Thi hiểu cô không dễ bị bắt nạt, cô muốn chị an tâm hơn.
Cô không muốn bất kì ai biết đến quan hệ bây giờ của cô và Triệu Thiên Đình, cô không muốn gây sự chú ý và nổi tiếng bằng cách đó, cô sẽ tự mình đi lên bằng thực lực.
Nghe câu nói của Lưu Tĩnh, Giang Thi lại giật mình lần hai. Chồng tương lai cơ á? Vậy thì quá tốt rồi, phải ăn mừng mới được.
Đặt chân đến thành phố S cũng là đã trưa, Lưu Tĩnh và Giang Thi cùng nhau đến khách sạn mà cả đoàn phim đang ở.
Làm mọi thủ tục xong thì họ nhận phòng, Lưu Tĩnh quăng vali sang một bên, nằm vật xuống giường.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Triệu Thiên Đình. Khi đã được kết nối, Lưu Tĩnh nhẹ nhàng: "Em đến rồi."
Vì trước khi đi Triệu Thiên Đình đã dặn khi nào tới thì phải nói cho anh một tiếng, vậy anh mới an tâm.
Nghe giọng nói ngọt ngào của cô, Triệu Thiên Đình thỏa mãn mỉm cười: "Mệt không?"
"Không mệt." Mặc dù biết anh không thấy nhưng Lưu Tĩnh vẫn lắc đầu: "À, anh ăn cơm chưa? Phải nhớ ăn đầy đủ đấy, không được lao lực quá sức đâu!"
"Tuân lệnh phu nhân." Triệu Thiên Đình thản nhiên đáp.
Lúc sáng anh ra ngoài hẹn gặp đối tác, tình cờ gặp một đôi tình nhân nói chuyện ngọt ngào. Anh nghe họ gọi nhau là "phu quân" và "phu nhân", tuy đây là từ ngữ trong phim cổ trang hay dùng nhưng họ lại thân mật gọi nhau rất thú vị. Vì thế Triệu Thiên Đình cũng bắt chước.
Nghe xong câu nói của anh, đầu óc Lưu Tĩnh như đang lơ lửng chín tầng mây. Phu nhân? Cô có nghe nhầm không? Sao không gọi bằng tên chứ?
"Phu nhân đâu rồi?" Thấy cô không lên tiếng, Triệu Thiên Đình cười nhẹ, anh hỏi lại.
"Ơ, à, em có tí việc, anh cứ tiếp tục công việc của mình, tạm biệt." Không đợi anh đáp lời cô đã tắt máy, cũng không hiểu sao lại lắp ba lắp bắp nữa.
Khóe mắt Triệu Thiên Đình cong lên, anh đặt điện thoại xuống bàn, định tiếp tục làm việc nhưng nghĩ đến lời phu nhân, anh đứng dậy ra ngoài ăn cơm.
Lưu Tĩnh thấy lạ, mặt cô hình như nóng lên thì phải. Mắc cỡ ư? Sao lại có thể? Lúc ân ái mặt cô cũng đâu có nóng như bây giờ.
Chỉ một tiếng phu nhân thôi mà, có gì đâu mà lạ?
Suy nghĩ một lúc cô mới biết lạ ở đâu rồi, là bởi vì câu nói này được thốt ra từ miệng Triệu Thiên Đình.
Tuy ngại nhưng cũng rất vui, tim không hiểu sao cứ đập liên cuồng.
Đầu óc Lưu Tĩnh vẫn còn đang lơ lửng thì bên ngoài đã truyền vào tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Cô nói lớn đủ để người bên ngoài có thể nghe.
Giang Thi mở cửa bước vào, nhanh nhảu nói: "Lưu Tĩnh, chúng ta xuống dưới ăn thôi."
Sáng giờ cô chưa ăn cơm, chỉ mới ăn sáng, bây giờ bụng đã đánh trống rồi, Lưu Tĩnh cũng nên đi ăn.
"Được."
Cô và Giang Thi cùng nhau xuống dưới, đứng phía cầu thang nhìn xéo sang phải thì đã thấy một nhóm người đang ngồi dùng cơm. Cô còn thấy Kỳ Bách Trác - đạo diễn của 'Điên cuồng' đang tao nhã ăn uống.
Hay lắm, cả đoàn phim cùng ăn trưa mà không để ý đến cô, thôi được rồi, cô cũng không muốn phá không khí an lành của họ.
Triệu Thiên Đình đã đến Triệu thị, cô biết công việc của anh rất bận rộn, làm mãi không hết vì vậy hôm qua cô đã ngăn cản anh không nên đưa cô ra sân bay, cô sẽ tự đi.
Triệu Thiên Đình suy nghĩ một lúc vẫn gật đầu, anh đến Triệu thị trước, còn Lưu Tĩnh bây giờ đã yên vị trên taxi.
Vừa thấy cô đến sân bay thì Giang Thi đã vẫy vẫy tay, môi mỉm cười: "Chị ở đây."
Lưu Tĩnh kéo vali lại gần chị, mắt đảo quanh một vòng: "Mọi người trong đoàn phim có đi chung không?"
"Không có, họ đã đến từ hôm qua." Giang Thi đáp, chị ấp úng: "Họ... họ đi mà không nói chúng ta, hôm nay chị cũng mới nhận được tin này."
Lưu Tĩnh chớp nhẹ mi mắt: "Ừm, chúng ta đi thôi." Sau đó sải bước vào bên trong.
Cả đoàn phim đều đã đến thành phố S, nhưng cô là nữ chính mà họ không một ai báo cô một tiếng, họ rốt cuộc có xem Lưu Tĩnh này ra gì không?
Cô không tức giận, chỉ là cảm thấy xem thường đoàn phim này, ai cũng xem nhẹ cô. Có lẽ lại nghĩ cô có Triệu Thiên Đình chống lưng. Nhưng không sao, Lưu Tĩnh cô sẽ chứng minh cho họ thấy bằng thực lực của mình!
Không đi chung cũng khỏe, mắc công bối rối.
Còn chi phí của chuyến đi này, xem ra cô phải tự trả rồi. Lưu Tĩnh nhếch một bên môi, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sau khi lên máy bay, Lưu Tĩnh vừa định chợp mắt thì Giang Thi đã líu ríu, chị muốn biết tình hình của cô gần đây thế nào nên hỏi thăm: "Em và Triệu tổng sao rồi?"
"Yêu nhau rồi." Giang Thi là trợ lí của cô, nói cho chị biết cũng không vấn đề gì.
"Cái gì? Yêu?" Giang Thi ngạc nhiên la lớn, đôi mắt chị mở to hết cỡ nhìn cô.
Mọi người xung quanh nghe tiếng la của chị liền quay sang nhìn, họ nhíu mày.
Giang Thi thấy thế liền hạ thấp giọng, chớp mắt liên hồi: "Em nói em và Triệu tổng yêu nhau?" Tin này đối với chị là một sự bất ngờ không hề nhẹ, nếu thật sự là như vậy thì Lưu Tĩnh không còn phải chịu thiệt nữa rồi.
"Đúng vậy. À, chị cũng đừng nói cho ai, em không muốn người khác chen vào chuyện riêng tư của em."
"Được được được, chị sẽ kín miệng." Giang Thi vui mừng khôn xiết, không ngờ cô có thể chiếm được trái tim lạnh như băng của Triệu tổng, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Đã vậy thì cuộc sống sau này của Lưu Tĩnh không còn khổ sở nữa rồi, cô đã có cả hạnh phúc lẫn sự nghiệp.
Lúc trước chị có khi thấy Hàn Lang và Diêu Hiên nói khích cô, ân ái trước mặt cô, chọc tức cô, phỉ báng gia đình cô nhưng cô vẫn cam chịu, im lặng không lên tiếng. Vì lúc đó Lưu Tĩnh không có ai bảo vệ, bây giờ thì tốt rồi, hai người họ mà còn đụng đến Lưu Tĩnh, chị nhất định sẽ báo cho Triệu tổng biết, khiến họ chết không toàn thây!
"Mà Lưu Tĩnh, chuyện hôm nay, em định nói cho Triệu tổng biết không?" Lưu Tĩnh không tức nhưng chị tức, chị biết mọi người trong đoàn phim không ưa gì cô, có lẽ là Chu Nghi thêm mấm dặm muối nên không ai đợi cô đi cùng.
"Không cần đâu."
"Em hiền quá đấy, để họ ức hiếp!" Giang Thi chau mày, mặc dù không muốn nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.
Lưu Tĩnh nhắm mắt lại, tưởng chừng cô đã kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách im lặng, nhưng vài giây sau, một giọng điệu mạnh mẽ và cứng rắn vang ra từ miệng cô: "Em không hiền, chỉ là chưa tới lúc phải dữ thôi. Ức hiếp em sao, không một ai có lá gan đó. Bởi vì, chồng tương lai em là Triệu Thiên Đình."
Lưu Tĩnh nhấn mạnh tên anh, cô không phải có ý khoe khoang với Giang Thi, cô chỉ muốn Giang Thi hiểu cô không dễ bị bắt nạt, cô muốn chị an tâm hơn.
Cô không muốn bất kì ai biết đến quan hệ bây giờ của cô và Triệu Thiên Đình, cô không muốn gây sự chú ý và nổi tiếng bằng cách đó, cô sẽ tự mình đi lên bằng thực lực.
Nghe câu nói của Lưu Tĩnh, Giang Thi lại giật mình lần hai. Chồng tương lai cơ á? Vậy thì quá tốt rồi, phải ăn mừng mới được.
Đặt chân đến thành phố S cũng là đã trưa, Lưu Tĩnh và Giang Thi cùng nhau đến khách sạn mà cả đoàn phim đang ở.
Làm mọi thủ tục xong thì họ nhận phòng, Lưu Tĩnh quăng vali sang một bên, nằm vật xuống giường.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Triệu Thiên Đình. Khi đã được kết nối, Lưu Tĩnh nhẹ nhàng: "Em đến rồi."
Vì trước khi đi Triệu Thiên Đình đã dặn khi nào tới thì phải nói cho anh một tiếng, vậy anh mới an tâm.
Nghe giọng nói ngọt ngào của cô, Triệu Thiên Đình thỏa mãn mỉm cười: "Mệt không?"
"Không mệt." Mặc dù biết anh không thấy nhưng Lưu Tĩnh vẫn lắc đầu: "À, anh ăn cơm chưa? Phải nhớ ăn đầy đủ đấy, không được lao lực quá sức đâu!"
"Tuân lệnh phu nhân." Triệu Thiên Đình thản nhiên đáp.
Lúc sáng anh ra ngoài hẹn gặp đối tác, tình cờ gặp một đôi tình nhân nói chuyện ngọt ngào. Anh nghe họ gọi nhau là "phu quân" và "phu nhân", tuy đây là từ ngữ trong phim cổ trang hay dùng nhưng họ lại thân mật gọi nhau rất thú vị. Vì thế Triệu Thiên Đình cũng bắt chước.
Nghe xong câu nói của anh, đầu óc Lưu Tĩnh như đang lơ lửng chín tầng mây. Phu nhân? Cô có nghe nhầm không? Sao không gọi bằng tên chứ?
"Phu nhân đâu rồi?" Thấy cô không lên tiếng, Triệu Thiên Đình cười nhẹ, anh hỏi lại.
"Ơ, à, em có tí việc, anh cứ tiếp tục công việc của mình, tạm biệt." Không đợi anh đáp lời cô đã tắt máy, cũng không hiểu sao lại lắp ba lắp bắp nữa.
Khóe mắt Triệu Thiên Đình cong lên, anh đặt điện thoại xuống bàn, định tiếp tục làm việc nhưng nghĩ đến lời phu nhân, anh đứng dậy ra ngoài ăn cơm.
Lưu Tĩnh thấy lạ, mặt cô hình như nóng lên thì phải. Mắc cỡ ư? Sao lại có thể? Lúc ân ái mặt cô cũng đâu có nóng như bây giờ.
Chỉ một tiếng phu nhân thôi mà, có gì đâu mà lạ?
Suy nghĩ một lúc cô mới biết lạ ở đâu rồi, là bởi vì câu nói này được thốt ra từ miệng Triệu Thiên Đình.
Tuy ngại nhưng cũng rất vui, tim không hiểu sao cứ đập liên cuồng.
Đầu óc Lưu Tĩnh vẫn còn đang lơ lửng thì bên ngoài đã truyền vào tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Cô nói lớn đủ để người bên ngoài có thể nghe.
Giang Thi mở cửa bước vào, nhanh nhảu nói: "Lưu Tĩnh, chúng ta xuống dưới ăn thôi."
Sáng giờ cô chưa ăn cơm, chỉ mới ăn sáng, bây giờ bụng đã đánh trống rồi, Lưu Tĩnh cũng nên đi ăn.
"Được."
Cô và Giang Thi cùng nhau xuống dưới, đứng phía cầu thang nhìn xéo sang phải thì đã thấy một nhóm người đang ngồi dùng cơm. Cô còn thấy Kỳ Bách Trác - đạo diễn của 'Điên cuồng' đang tao nhã ăn uống.
Hay lắm, cả đoàn phim cùng ăn trưa mà không để ý đến cô, thôi được rồi, cô cũng không muốn phá không khí an lành của họ.
Bình luận facebook