Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Vinh quang
"Tôi xin tuyên bố... nữ diễn viên xuất sắc nhất của chúng ta là... Lưu Tĩnh trong phim 'Điên cuồng'!" Nào ngờ, khi người dẫn chương trình công bố người chiến thắng thì lại một lần nữa tiếng hò reo lại vang lên.
Tiếng vỗ tay giòn giã không dứt như đã đánh thức Lưu Tĩnh đang ngủ say. Cô có nghe nhầm không, vừa rồi giải thưởng lại thuộc về cô đấy?
Con đang mơ màng thì Tống Thương Vũ đã reo lên: "Chúc mừng em nhé!"
Ngôn Hiên bên cạnh cũng nói một câu chúc mừng sau đó bổ sung thêm: "Lên nhận giải đi."
Ánh đèn nhanh chóng lia đến Lưu Tĩnh, người đầu tiên mà cô nghĩ đến đó chính là Triệu Thiên Đình. Cũng nhờ tất cả vào anh mà cô đã có ngày hôm nay.
Mọi người ở đoàn phim vui mừng cho cô, họ đứng dậy ôm cô chúc mừng. Lưu Tĩnh nở nụ cười nhẹ, nhanh chóng bước lên trên.
Mấy hôm trước Giang Thi đã chuẩn bị cho cô bài phát biểu của giải Diễn viên xuất sắc nhất, chị đã đưa cho cô nhưng cô không nhận lấy vì tin rằng mình sẽ không nhận giải cho nên không cần phải xem.
Nhưng Giang Thi đã ép buộc cô, chị còn bắt cô học thuộc. Lưu Tĩnh tuy không muốn nhưng vẫn nghe theo, vẫn may nhờ Giang Thi hôm đó đã khuyên mà hôm nay cô có cái để dùng.
Lưu Tĩnh nhận cúp rồi cảm ơn, rồi lại nói một tràng lời thoại đã chuẩn bị trước. Sau cùng, cô liền nhắc đến người đã giúp cô bấy lâu nay: "Lưu Tĩnh tôi có vinh quang ngày hôm nay đều do một người luôn bên cạnh giúp đỡ tôi. Đó chính là Triệu tổng của Triệu thị - Triệu Thiên Đình. Anh luôn bên cạnh ủng hộ tôi, dìu dắt tôi, bảo vệ tôi. Anh chính là ân nhân của tôi, là người mà tôi yêu."
Lưu Tĩnh hướng mắt về máy quay, như đang nói với Triệu Thiên Đình, ánh mắt cô ôn nhu và vô cùng dịu dàng: "Triệu Thiên Đình, em cảm ơn anh nhiều lắm. Người đàn ông của em, em yêu anh."
Lời Lưu Tĩnh vừa dứt thì một lần nữa tiếng vỗ tay vang lên tạo ra một âm thanh vô cùng lớn.
Triệu Thiên Đình ngồi trước màn hình máy tính, đôi môi anh cong lên thành nụ cười: "Anh cũng rất yêu em."
...
Lễ trao giải kết thúc, Lưu Tĩnh vừa đi vài bước liền bị phóng viên bao vây phỏng vấn, các câu hỏi liên tục truyền vào tai cô.
Đa phần đều là hỏi về chuyện tình cảm của Lưu Tĩnh và Triệu Thiên Đình, vì ngoài chuyện này ra thì chẳng còn chuyện gì quan trọng hơn nữa. Tin này quả thật ai nấy đều xôn xao.
Lưu Tĩnh mỉm cười lắng nghe sau đó trả lời từng câu một, khi nhắc đến Triệu Thiên Đình, bất giác cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau đó, nhờ Giang Thi giải vây một lúc Lưu Tĩnh mới có thể trốn thoát khỏi bọn phóng viên.
Buổi lễ đã diễn ra xong, bây giờ là đến tiệc ăn mừng. Lưu Tĩnh cũng vào bàn tham dự tiệc ngon.
Ai cũng chúc mừng cô, còn kính cô rượu nhưng Lưu Tĩnh không uống, cô không thích bộ dạng của mình khi say. Vì khi say, Lưu Tĩnh sẽ không thể khống chế được hành động điên cuồng của bản thân.
Kết thúc bữa tiệc, Lưu Tĩnh ra về nhưng nếu đường đường chính chính về Dư Viên như vậy thì chắc chắn bọn chó săn sẽ đuổi theo. Vì thế cô đành phải cắt đuôi bọn chúng.
Hơn nửa giờ sau Lưu Tĩnh mới an toàn tại Dư Viên.
Đợi Giang Thi từ giã xong thì cô mới nhấn mật khẩu. Cánh cổng rộng lớn vừa mở ra, Lưu Tĩnh chuẩn bị bước vào thì lại nghe thấy tiếng động cơ.
Lưu Tĩnh dừng mọi hành động, cô quay mặt sang nhìn.
Ánh đèn của chiếc cadillac đã tắt, từ trên ghế phụ, một thân ảnh cao lớn đi xuống. Người đàn ông nhìn về phía Lưu Tĩnh, không chớp mi mắt.
Cô có thể nhìn rõ nét anh tuấn ngời ngợi đó của người đàn ông đó, anh là Ngôn Hiên. Nhưng có vẻ anh đã say. Lưu Tĩnh nhớ không nhầm thì lúc nãy anh đã uống nhiều rượu.
Nhìn vào ghế lái trong xe, Lưu Tĩnh lại thấy bóng dáng của Chu Nghi. Hai người họ đến đây làm gì?
"Lưu Tĩnh." Ngôn Hiên chao đảo bước lại gần cô, anh cất giọng nhẹ nhàng.
"Ngôn Hiên, sao anh lại đến đây? Còn có cả Chu Nghi nữa?" Đây là thắc mắc của cô, nghĩ mãi vẫn không ra.
Ngôn Hiên nghe cô hỏi thì liền trầm ngâm. Anh nhớ lúc nãy trợ lí đã đưa anh về, nhưng lại nhận được điện thoại của Chu Nghi, ả nói muốn đưa anh đi gặp Lưu Tĩnh.
Ngôn Hiên không hiểu hành động đó của Chu Nghi, anh chất vấn: "Gặp Lưu Tĩnh để làm gì?"
"Hiên, em biết anh thích cô ấy, vậy thì hãy thổ lộ lòng mình với cô ấy đi. Tuy có thể Lưu Tĩnh không chấp nhận nhưng cô ấy sẽ hiểu cho anh, sẽ cảm nhận được tấm lòng của anh. Lúc trước em đã nghĩ sai về Lưu Tĩnh, bây giờ em đã ngộ ra, tình cảm không thể ép buộc. Nếu anh có thể khiến cô ấy thật sự yêu anh thì em sẽ buông tay, chúc phúc cho anh." Chu Nghi đã dùng thái độ chân thành nhất để nói chuyện với Ngôn Hiên, ý của ả rất rõ, muốn anh nói ra tâm tình với người mình thích.
Khi nghe những lời đó, Ngôn Hiên đã suy nghĩ rất lâu. Với sự khuyên nhủ của Chu Nghi, anh đã đồng ý. Chu Nghi nói muốn đưa anh đến Dư Viên, muốn tận mắt xem anh thổ lộ.
Vì thời gian trước Chu Nghi đã điều tra về Lưu Tĩnh nên ả biết hiện giờ cô đang ở Dư Viên, vậy nên liền đưa anh đến.
Nếu bình thường Ngôn Hiên sẽ không hành động như thế nhưng hôm nay, dưới sự tác động của rượu và sự khuyến khích của Chu Nghi, anh không thể cưỡng lại được và đã chấp nhận thực hành việc làm này.
Đúng vậy, anh muốn nói rõ tình cảm của mình với Lưu Tĩnh.
"Lưu Tĩnh, tôi đến là để muốn nói một câu, tôi yêu em."
Tiếng vỗ tay giòn giã không dứt như đã đánh thức Lưu Tĩnh đang ngủ say. Cô có nghe nhầm không, vừa rồi giải thưởng lại thuộc về cô đấy?
Con đang mơ màng thì Tống Thương Vũ đã reo lên: "Chúc mừng em nhé!"
Ngôn Hiên bên cạnh cũng nói một câu chúc mừng sau đó bổ sung thêm: "Lên nhận giải đi."
Ánh đèn nhanh chóng lia đến Lưu Tĩnh, người đầu tiên mà cô nghĩ đến đó chính là Triệu Thiên Đình. Cũng nhờ tất cả vào anh mà cô đã có ngày hôm nay.
Mọi người ở đoàn phim vui mừng cho cô, họ đứng dậy ôm cô chúc mừng. Lưu Tĩnh nở nụ cười nhẹ, nhanh chóng bước lên trên.
Mấy hôm trước Giang Thi đã chuẩn bị cho cô bài phát biểu của giải Diễn viên xuất sắc nhất, chị đã đưa cho cô nhưng cô không nhận lấy vì tin rằng mình sẽ không nhận giải cho nên không cần phải xem.
Nhưng Giang Thi đã ép buộc cô, chị còn bắt cô học thuộc. Lưu Tĩnh tuy không muốn nhưng vẫn nghe theo, vẫn may nhờ Giang Thi hôm đó đã khuyên mà hôm nay cô có cái để dùng.
Lưu Tĩnh nhận cúp rồi cảm ơn, rồi lại nói một tràng lời thoại đã chuẩn bị trước. Sau cùng, cô liền nhắc đến người đã giúp cô bấy lâu nay: "Lưu Tĩnh tôi có vinh quang ngày hôm nay đều do một người luôn bên cạnh giúp đỡ tôi. Đó chính là Triệu tổng của Triệu thị - Triệu Thiên Đình. Anh luôn bên cạnh ủng hộ tôi, dìu dắt tôi, bảo vệ tôi. Anh chính là ân nhân của tôi, là người mà tôi yêu."
Lưu Tĩnh hướng mắt về máy quay, như đang nói với Triệu Thiên Đình, ánh mắt cô ôn nhu và vô cùng dịu dàng: "Triệu Thiên Đình, em cảm ơn anh nhiều lắm. Người đàn ông của em, em yêu anh."
Lời Lưu Tĩnh vừa dứt thì một lần nữa tiếng vỗ tay vang lên tạo ra một âm thanh vô cùng lớn.
Triệu Thiên Đình ngồi trước màn hình máy tính, đôi môi anh cong lên thành nụ cười: "Anh cũng rất yêu em."
...
Lễ trao giải kết thúc, Lưu Tĩnh vừa đi vài bước liền bị phóng viên bao vây phỏng vấn, các câu hỏi liên tục truyền vào tai cô.
Đa phần đều là hỏi về chuyện tình cảm của Lưu Tĩnh và Triệu Thiên Đình, vì ngoài chuyện này ra thì chẳng còn chuyện gì quan trọng hơn nữa. Tin này quả thật ai nấy đều xôn xao.
Lưu Tĩnh mỉm cười lắng nghe sau đó trả lời từng câu một, khi nhắc đến Triệu Thiên Đình, bất giác cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau đó, nhờ Giang Thi giải vây một lúc Lưu Tĩnh mới có thể trốn thoát khỏi bọn phóng viên.
Buổi lễ đã diễn ra xong, bây giờ là đến tiệc ăn mừng. Lưu Tĩnh cũng vào bàn tham dự tiệc ngon.
Ai cũng chúc mừng cô, còn kính cô rượu nhưng Lưu Tĩnh không uống, cô không thích bộ dạng của mình khi say. Vì khi say, Lưu Tĩnh sẽ không thể khống chế được hành động điên cuồng của bản thân.
Kết thúc bữa tiệc, Lưu Tĩnh ra về nhưng nếu đường đường chính chính về Dư Viên như vậy thì chắc chắn bọn chó săn sẽ đuổi theo. Vì thế cô đành phải cắt đuôi bọn chúng.
Hơn nửa giờ sau Lưu Tĩnh mới an toàn tại Dư Viên.
Đợi Giang Thi từ giã xong thì cô mới nhấn mật khẩu. Cánh cổng rộng lớn vừa mở ra, Lưu Tĩnh chuẩn bị bước vào thì lại nghe thấy tiếng động cơ.
Lưu Tĩnh dừng mọi hành động, cô quay mặt sang nhìn.
Ánh đèn của chiếc cadillac đã tắt, từ trên ghế phụ, một thân ảnh cao lớn đi xuống. Người đàn ông nhìn về phía Lưu Tĩnh, không chớp mi mắt.
Cô có thể nhìn rõ nét anh tuấn ngời ngợi đó của người đàn ông đó, anh là Ngôn Hiên. Nhưng có vẻ anh đã say. Lưu Tĩnh nhớ không nhầm thì lúc nãy anh đã uống nhiều rượu.
Nhìn vào ghế lái trong xe, Lưu Tĩnh lại thấy bóng dáng của Chu Nghi. Hai người họ đến đây làm gì?
"Lưu Tĩnh." Ngôn Hiên chao đảo bước lại gần cô, anh cất giọng nhẹ nhàng.
"Ngôn Hiên, sao anh lại đến đây? Còn có cả Chu Nghi nữa?" Đây là thắc mắc của cô, nghĩ mãi vẫn không ra.
Ngôn Hiên nghe cô hỏi thì liền trầm ngâm. Anh nhớ lúc nãy trợ lí đã đưa anh về, nhưng lại nhận được điện thoại của Chu Nghi, ả nói muốn đưa anh đi gặp Lưu Tĩnh.
Ngôn Hiên không hiểu hành động đó của Chu Nghi, anh chất vấn: "Gặp Lưu Tĩnh để làm gì?"
"Hiên, em biết anh thích cô ấy, vậy thì hãy thổ lộ lòng mình với cô ấy đi. Tuy có thể Lưu Tĩnh không chấp nhận nhưng cô ấy sẽ hiểu cho anh, sẽ cảm nhận được tấm lòng của anh. Lúc trước em đã nghĩ sai về Lưu Tĩnh, bây giờ em đã ngộ ra, tình cảm không thể ép buộc. Nếu anh có thể khiến cô ấy thật sự yêu anh thì em sẽ buông tay, chúc phúc cho anh." Chu Nghi đã dùng thái độ chân thành nhất để nói chuyện với Ngôn Hiên, ý của ả rất rõ, muốn anh nói ra tâm tình với người mình thích.
Khi nghe những lời đó, Ngôn Hiên đã suy nghĩ rất lâu. Với sự khuyên nhủ của Chu Nghi, anh đã đồng ý. Chu Nghi nói muốn đưa anh đến Dư Viên, muốn tận mắt xem anh thổ lộ.
Vì thời gian trước Chu Nghi đã điều tra về Lưu Tĩnh nên ả biết hiện giờ cô đang ở Dư Viên, vậy nên liền đưa anh đến.
Nếu bình thường Ngôn Hiên sẽ không hành động như thế nhưng hôm nay, dưới sự tác động của rượu và sự khuyến khích của Chu Nghi, anh không thể cưỡng lại được và đã chấp nhận thực hành việc làm này.
Đúng vậy, anh muốn nói rõ tình cảm của mình với Lưu Tĩnh.
"Lưu Tĩnh, tôi đến là để muốn nói một câu, tôi yêu em."
Bình luận facebook