Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
#6
- Tại thằng Đăng ném vào đầu tao, thằng Đăng sai trước.
Hựu Mập tủi thân giải thích, trần đời nó chả sợ ai ngoài con Vân. Nghe đâu có bận nó mải chạy sang nhà bà cả Ngận xem tivi, ba mẹ nó gọi không được liền dắt con Vân sang, vừa nhìn thấy bé Điệu nó liền cun cút chạy về.
- Đăng dám lấy dép tớ chơi ném lon à?
Con Vân điên tiết gào lên, như thể toàn bộ tội lỗi đều là của tôi vậy. Tôi lén liếc đôi dép quai hậu "chíp chíp" của mình, hậm hực đổ thừa cho nó.
- Tại mày đi dép tao mà!
Điệu nhìn cái vẻ phụng phịu đáng thương của tôi, rồi lại nhìn xuống đôi dép chuột Mickey phát sáng nó đang đeo, đoạn sáng suốt phân giải.
- Chuyện này là Hựu sai rồi, Hựu xin lỗi Đăng đi.
- Nó ném tao sao tao sai?
Hựu Mập cằn nhằn, Vân Điệu lập luận.
- Thì ai bảo Hựu đứng ở chỗ đấy làm gì cho Đăng ném? Cậu ngồi trong lớp có phải chả làm sao không? Cái sai của cậu chính là giờ ra chơi mà cứ chạy linh tinh đó.
- Vậy hả?
- Ừ, mau xin lỗi Đăng đi, bạn bè có gì bỏ qua cho nhau.
Hựu Mập như bị Vân Điệu thôi miên, nó ngoan ngoãn cúi người xin lỗi tôi trước sự há hốc của cả lớp mầm non. Tôi còn chưa kịp khoái chí đã thấy con Điệu xoa xoa đầu thằng Mập khen ngợi bé ngoan, còn cười với nó chứ, nó có quần yếm đẹp đâu mà cười với nó? Hại tôi tức anh ách à.
- Trả dép bố mày đây!
- Đăng xưng bố mày với ai vậy? Dép tớ hỏng rồi tớ trả Đăng thì đi bằng gì?
- Đi dép tớ nè Vân.
Thằng Hựu lên tiếng, thằng Hải cũng góp vui, rồi tụi con trai xúm lại đòi dâng dép, tôi cáu dễ sợ, bực bội gạt đi.
- Thôi, đi dép tao cho lành, dép bọn nó có "chíp chíp" được đâu.
Con Vân đồng ý, tan học nó vẫn tung tăng đằng trước, còn tôi chân đất đằng sau, đôi dép của nó thì bọc túi ni lông bỏ cặp rồi, tôi tính về nhờ ba Hải dính keo. Nhưng ba chưa về, bù lại thằng Hậu đón tôi ngoài cổng, nó cứ chỉ trỏ tôi ê a hoài mà tôi chẳng biết nó muốn gì cả.
Xong mẹ Mây chạy ra kêu tôi cởi áo quần mới cho em mượn. Tôi không chịu, lắc đầu nguầy nguậy.
- Sao con phải cởi cho nó mượn? Nó cũng có đồ mới mà? Nhiều bộ luôn ý!
- Mày làm anh mà không biết nhường em hả? Cái thằng trời đánh!
Mẹ điên tiết đuổi theo, tôi nhanh chân chui vào thùng lúa trốn. Mẹ lôi tôi ra, mẹ giật áo quần mới của tôi, tôi cố giữ khư khư hai cái dây yếm bò nhưng móng tay mẹ cào mặt tôi, mẹ ép đầu tôi xuống dưới rồi mẹ lột sạch sẽ đồ của tôi chỉ còn mỗi cái quần đùi. Thằng Hậu mặc rộng thùng thình nhưng nó vẫn thích chí nhảy quanh nhà, mẹ Mây nhìn nó trìu mến cảm thán.
- Em Hậu của mẹ đẹp trai nhất trên đời nha, cưng quá!
- Sao hôm nọ mẹ bảo con đẹp trai hơn nó cơ mà?
Tôi khó hiểu hỏi mẹ, mẹ kêu hôm nọ khác hôm nay khác. Cũng đúng, hôm nay nó mặc quần yếm mới của tôi nên nó trông đẹp trai là phải!
Hựu Mập tủi thân giải thích, trần đời nó chả sợ ai ngoài con Vân. Nghe đâu có bận nó mải chạy sang nhà bà cả Ngận xem tivi, ba mẹ nó gọi không được liền dắt con Vân sang, vừa nhìn thấy bé Điệu nó liền cun cút chạy về.
- Đăng dám lấy dép tớ chơi ném lon à?
Con Vân điên tiết gào lên, như thể toàn bộ tội lỗi đều là của tôi vậy. Tôi lén liếc đôi dép quai hậu "chíp chíp" của mình, hậm hực đổ thừa cho nó.
- Tại mày đi dép tao mà!
Điệu nhìn cái vẻ phụng phịu đáng thương của tôi, rồi lại nhìn xuống đôi dép chuột Mickey phát sáng nó đang đeo, đoạn sáng suốt phân giải.
- Chuyện này là Hựu sai rồi, Hựu xin lỗi Đăng đi.
- Nó ném tao sao tao sai?
Hựu Mập cằn nhằn, Vân Điệu lập luận.
- Thì ai bảo Hựu đứng ở chỗ đấy làm gì cho Đăng ném? Cậu ngồi trong lớp có phải chả làm sao không? Cái sai của cậu chính là giờ ra chơi mà cứ chạy linh tinh đó.
- Vậy hả?
- Ừ, mau xin lỗi Đăng đi, bạn bè có gì bỏ qua cho nhau.
Hựu Mập như bị Vân Điệu thôi miên, nó ngoan ngoãn cúi người xin lỗi tôi trước sự há hốc của cả lớp mầm non. Tôi còn chưa kịp khoái chí đã thấy con Điệu xoa xoa đầu thằng Mập khen ngợi bé ngoan, còn cười với nó chứ, nó có quần yếm đẹp đâu mà cười với nó? Hại tôi tức anh ách à.
- Trả dép bố mày đây!
- Đăng xưng bố mày với ai vậy? Dép tớ hỏng rồi tớ trả Đăng thì đi bằng gì?
- Đi dép tớ nè Vân.
Thằng Hựu lên tiếng, thằng Hải cũng góp vui, rồi tụi con trai xúm lại đòi dâng dép, tôi cáu dễ sợ, bực bội gạt đi.
- Thôi, đi dép tao cho lành, dép bọn nó có "chíp chíp" được đâu.
Con Vân đồng ý, tan học nó vẫn tung tăng đằng trước, còn tôi chân đất đằng sau, đôi dép của nó thì bọc túi ni lông bỏ cặp rồi, tôi tính về nhờ ba Hải dính keo. Nhưng ba chưa về, bù lại thằng Hậu đón tôi ngoài cổng, nó cứ chỉ trỏ tôi ê a hoài mà tôi chẳng biết nó muốn gì cả.
Xong mẹ Mây chạy ra kêu tôi cởi áo quần mới cho em mượn. Tôi không chịu, lắc đầu nguầy nguậy.
- Sao con phải cởi cho nó mượn? Nó cũng có đồ mới mà? Nhiều bộ luôn ý!
- Mày làm anh mà không biết nhường em hả? Cái thằng trời đánh!
Mẹ điên tiết đuổi theo, tôi nhanh chân chui vào thùng lúa trốn. Mẹ lôi tôi ra, mẹ giật áo quần mới của tôi, tôi cố giữ khư khư hai cái dây yếm bò nhưng móng tay mẹ cào mặt tôi, mẹ ép đầu tôi xuống dưới rồi mẹ lột sạch sẽ đồ của tôi chỉ còn mỗi cái quần đùi. Thằng Hậu mặc rộng thùng thình nhưng nó vẫn thích chí nhảy quanh nhà, mẹ Mây nhìn nó trìu mến cảm thán.
- Em Hậu của mẹ đẹp trai nhất trên đời nha, cưng quá!
- Sao hôm nọ mẹ bảo con đẹp trai hơn nó cơ mà?
Tôi khó hiểu hỏi mẹ, mẹ kêu hôm nọ khác hôm nay khác. Cũng đúng, hôm nay nó mặc quần yếm mới của tôi nên nó trông đẹp trai là phải!
Bình luận facebook