Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124 - Chương 124
Chương 124
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (124)
Thứ Hai.
Sau khi huấn luyện xong, Kiều Phỉ bảo mọi người quay về thay đồ, lấy cớ hôm nay là sinh nhật của Tam Bàn, tối hôm nay, đội bắn tỉa và đội Một sẽ liên hoan một bữa.
Không ngờ Tam Bàn ở trong đội Một trước kia luôn thích chống đối Phong Lăng lại tận dụng cơ hội tổ chức sinh nhật để giúp họ có được ngày nghỉ hiếm hoi. Có một bữa thoải mái thế này, người thuộc hai đội đều rất vui vẻ, vừa xuống khỏi xà đơn là lập tức chạy về chỗ ở, ai cũng sửa soạn cho bản thân trông sáng sủa.
Lý do là vì buổi liên hoan hôm nay còn có em gái của Bác sĩ Văn đi chung. Hiếm khi trong căn cứ mới xuất hiện một cô gái, hơn nữa, nghe nói em gái của Bác sĩ Văn còn dẫn theo hai cô gái là thực tập sinh nữa. Có thêm ba cô gái khiến cho cả cái căn cứ chỉ có đàn ông độc thân, thậm chí còn không có cả muỗi cái này hưng phấn khỏi phải nói.
Sau khi thay quần áo xong, Tam hỏi một câu: “À, phải rồi, không phải tay của Lệ lão đại bị thương à? Anh ấy có đi chung không?”
Kiều Phỉ trả lời: “Tôi vừa gọi điện hỏi rồi, anh ta nói không đi, còn bảo chúng ta cứ vui vẻ, thoải mái chơi bời đi.”
A K ở kế bên lập tức hoan hô, sau khi reo hò, anh ta còn không quên giả vờ giả vịt nói: “Lão đại không đi à? Sao vậy được chứ? Không có anh ấy thì chúng ta làm gì có người chủ trì nữa.”
Tam hùa theo: “Đúng đó, uống rượu cũng không vui.”
Lâm Thành: “Không có ánh mắt lạnh lùng của Lệ lão đại theo dõi, có thể tôi sẽ không kiểm soát được bản thân, ây da…”
Lôi Bằng: “Lão đại mà không đến thì tôi sẽ ngứa ngáy hết người. Đến cả người quản tôi cũng không có.”
Kiều Phỉ cười mắng, cốc lên đầu mỗi người một cái: “Vờ vịt vừa thôi, không ai quản lý thì mấy cậu còn không vui à?”
“Đúng thế, dù sao cũng hiếm khi có thêm ba cô em! Mặc dù nghe nói cô Văn có quan hệ với lão đại chúng ta nhưng không phải còn có hai cô gái thực tập sinh khác sao? Nghe nói nữ sinh trường y có tính cách rất nóng nảy, vừa hay tôi lại thích kiểu cây ớt nhỏ như thế. Có lão đại ở đó, tôi cũng không tiện cua gái, anh ấy liếc một cái là tôi đã rén rồi.” Lâm Thành cười ha ha.
“Đúng đấy, không có lão đại thì sẽ không bị quản thúc, làm gì cũng không sợ bị mắng.”
Không có Lệ lão đại sẽ không có ai dặn họ uống ít rượu, không ai nhắc họ lỡ đâu đêm nay có nhiệm vụ.
Cũng không có ai lải nhải chuyện huấn luyện thể lực kỵ nhất là rượu, còn nghiêm khắc dặn dò mỗi người chỉ được uống tối đa ba chai, không thể uống nhiều hơn. Đêm nay không có lão đại, tương đương có rượu uống rượu, có thịt ăn thịt, có con gái muốn tán tỉnh thì cứ chiến thôi.
Phong Lăng hơi do dự một lát rồi lén nói với Kiều Phỉ: “Huấn luyện viên Kiều, đêm nay tôi không đi đâu.”
Phong Lăng nhìn cô, A K tức khắc khoác vai Phong Lăng nói: “Cậu không đi thì làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn ở lại căn cứ với lão đại?”
A K vốn chỉ định trêu chọc một chút, Kiều Phỉ nghe xong lại nhìn thẳng vào Phong Lăng, cô lạnh nhạt nói: “Tôi không quen với mấy nơi áo nhiệt thế này, lần trước chào mừng lão đại trở về, tôi đã bị mấy anh hành hạ một lần rồi. Lần này các anh có nảy ra ý tưởng quỷ quái gì thì tôi cũng không phối hợp, vậy không phải sẽ làm mất hứng sao? Hơn nữa, tôi cũng không thể uống rượu, thế thì không bằng ở lại căn cứ ngủ thêm ba tiếng.”
“Cậu thôi đi, muốn ở chung với lão đại thì nói thẳng, dù sao đêm nay chắc chắn lão đại cũng sẽ không đi.” A K ôm vai cô như hai người anh em.
Phong Lăng không giải thích nhiều, chỉ “Ừ” một tiếng.
Kiều Phỉ: “… Thật sự không đi à?”
“Không đi.” Phong Lăng nói xong, quay sang nói với A K đang ôm vai cô: “Đúng rồi, tôi có việc muốn hỏi anh đây.”
“What? Việc gì?”
“Anh vừa nói cô Văn và Lệ lão đại có quan hệ…”
A K lập tức dùng vẻ mặt “Hiếm khi Phong Tiểu Lăng cậu chịu mở mang đầu óc” mà nhìn cô: “Sao thế? Cậu ghen à?”
Phong Lăng trợn mắt: “Đừng đoán bậy, mấy năm nay, tôi không quá chú ý tới Bác sĩ Văn và em gái anh ta nên không biết rõ tình hình của họ trong căn cứ, vừa rồi mấy anh lại nói chuyện của lão đại và cô Văn là chuyện gì?”
A K nhướng mày: “Còn chuyện gì nữa? Giữa nam và nữ thì chỉ có chuyện đó thôi chứ chuyện gì.”
Phong Lăng không hiểu chuyện nam nữ nên mới hỏi.
A K còn cố tình vòng vo.
Phong Lăng thấy anh ta như vậy thì dứt khoát không hỏi nữa: “Mấy anh đi đi, tôi về đây.”
“Hầy, đi gì mà đi, còn chưa nói xong mà.” A K khoác tay lên vai Phong Lăng kéo cô lại, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Chắc cậu đã từng nghe nói về địa vị của nhà họ Lệ trong giới người Hoa tại Mỹ rồi nhỉ. Vì thế, ở nơi như Mỹ, chỉ cần là gia đình có điều kiện khá giả, có chút sức ảnh hưởng trong giới thượng lưu thì đều có qua lại với nhà họ Lệ, ngay cả nhà của huấn luyện viên Kiều cũng quen biết họ. Tôi nghe nói cô Văn và Lệ lão đại đã học cùng nhà trẻ, về sau cũng coi như là cùng nhau lớn lên, chỉ có điều lão đại của chúng ta đến căn cứ từ khi còn rất trẻ. Có lẽ chỉ có thể xem anh ấy và cô Văn là bạn nối khố, mấy năm nay hẳn là cũng có liên lạc với nhau, hơn nữa, vì anh của cô Văn ở trong căn cứ nên cô ấy thường xuyên tới đây, cô Văn và lão đại của chúng ta khá thân quen.”
A K nhìn vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra biểu cảm của Phong Lăng: “Nhưng trước khi cậu tới căn cứ đã xảy ra một việc, lúc ấy tôi vừa tới căn cứ chưa được bao lâu. Cửa sau bí mật của căn cứ XI bị phần tử khủng bố nổ bom. Khi ấy, đúng lúc cô Văn đang ở trong căn cứ nên cô ấy bị thương do vụ nổ, hôn mê vài ngày, lão đại của chúng ta ở đó trông chừng suốt mấy hôm, cho tới khi cô Văn tỉnh lại, anh ấy mới quay về nghỉ ngơi. Vì thế, các anh em trong căn cứ đều cảm thấy tình cảm giữa lão đại và cô Văn rất sâu đậm. Nhưng trên thực tế, bọn tôi chưa từng nhìn thấy chuyện gì giữa cô ấy và lão đại, chỉ tại thấy một người bình thường rất lạnh lùng như lão đại lại có thể trông chừng cô Văn suốt mấy ngày, cảm giác có lẽ không khác gì suy đoán của mọi người…”
“Nhưng việc này đã trôi qua gần bốn năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Đừng nói là tôi, ngay cả Phong Lăng cậu cũng đã ở đây được ba năm rồi đấy.” A K cười khoác vai Phong Lăng: “Qua mười tháng nữa là cậu mười tám rồi nhỉ, đến lúc đó anh em trong căn cứ sẽ tổ chức một bữa hoành tráng cho cậu!”
“Không cần, người mười mấy, hai mươi tuổi trong căn cứ này không phải ít, có ai tổ chức sinh nhật lớn đâu? Không cần phô trương như vậy, tôi về trước đây.”
“Phô trương cái con khỉ, cậu nhìn thằng nhóc Tam Bàn đi, vừa nghe nói cô Văn dẫn theo hai thực tập sinh tới thì hưng phấn tới mức tốn công tốn sức làm rầm rộ lên. Tên mập chết bầm có thể làm thì Phong Lăng của chúng ta kém chỗ nào? Đến lúc đó, không cần cậu móc túi tiền của mình, mấy anh làm cho cậu.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phong Lăng lườm A K: “Được rồi, anh mau đi tán em gái xinh đẹp của anh đi. Nói cứ như kiểu Tam Bàn không mời khách thì các anh có cơ hội nhìn thấy thực tập sinh do cô Văn đưa tới vậy.”
Nói xong, cô vỗ vai A K, đẩy người ra rồi xoay người rời đi.
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (124)
Thứ Hai.
Sau khi huấn luyện xong, Kiều Phỉ bảo mọi người quay về thay đồ, lấy cớ hôm nay là sinh nhật của Tam Bàn, tối hôm nay, đội bắn tỉa và đội Một sẽ liên hoan một bữa.
Không ngờ Tam Bàn ở trong đội Một trước kia luôn thích chống đối Phong Lăng lại tận dụng cơ hội tổ chức sinh nhật để giúp họ có được ngày nghỉ hiếm hoi. Có một bữa thoải mái thế này, người thuộc hai đội đều rất vui vẻ, vừa xuống khỏi xà đơn là lập tức chạy về chỗ ở, ai cũng sửa soạn cho bản thân trông sáng sủa.
Lý do là vì buổi liên hoan hôm nay còn có em gái của Bác sĩ Văn đi chung. Hiếm khi trong căn cứ mới xuất hiện một cô gái, hơn nữa, nghe nói em gái của Bác sĩ Văn còn dẫn theo hai cô gái là thực tập sinh nữa. Có thêm ba cô gái khiến cho cả cái căn cứ chỉ có đàn ông độc thân, thậm chí còn không có cả muỗi cái này hưng phấn khỏi phải nói.
Sau khi thay quần áo xong, Tam hỏi một câu: “À, phải rồi, không phải tay của Lệ lão đại bị thương à? Anh ấy có đi chung không?”
Kiều Phỉ trả lời: “Tôi vừa gọi điện hỏi rồi, anh ta nói không đi, còn bảo chúng ta cứ vui vẻ, thoải mái chơi bời đi.”
A K ở kế bên lập tức hoan hô, sau khi reo hò, anh ta còn không quên giả vờ giả vịt nói: “Lão đại không đi à? Sao vậy được chứ? Không có anh ấy thì chúng ta làm gì có người chủ trì nữa.”
Tam hùa theo: “Đúng đó, uống rượu cũng không vui.”
Lâm Thành: “Không có ánh mắt lạnh lùng của Lệ lão đại theo dõi, có thể tôi sẽ không kiểm soát được bản thân, ây da…”
Lôi Bằng: “Lão đại mà không đến thì tôi sẽ ngứa ngáy hết người. Đến cả người quản tôi cũng không có.”
Kiều Phỉ cười mắng, cốc lên đầu mỗi người một cái: “Vờ vịt vừa thôi, không ai quản lý thì mấy cậu còn không vui à?”
“Đúng thế, dù sao cũng hiếm khi có thêm ba cô em! Mặc dù nghe nói cô Văn có quan hệ với lão đại chúng ta nhưng không phải còn có hai cô gái thực tập sinh khác sao? Nghe nói nữ sinh trường y có tính cách rất nóng nảy, vừa hay tôi lại thích kiểu cây ớt nhỏ như thế. Có lão đại ở đó, tôi cũng không tiện cua gái, anh ấy liếc một cái là tôi đã rén rồi.” Lâm Thành cười ha ha.
“Đúng đấy, không có lão đại thì sẽ không bị quản thúc, làm gì cũng không sợ bị mắng.”
Không có Lệ lão đại sẽ không có ai dặn họ uống ít rượu, không ai nhắc họ lỡ đâu đêm nay có nhiệm vụ.
Cũng không có ai lải nhải chuyện huấn luyện thể lực kỵ nhất là rượu, còn nghiêm khắc dặn dò mỗi người chỉ được uống tối đa ba chai, không thể uống nhiều hơn. Đêm nay không có lão đại, tương đương có rượu uống rượu, có thịt ăn thịt, có con gái muốn tán tỉnh thì cứ chiến thôi.
Phong Lăng hơi do dự một lát rồi lén nói với Kiều Phỉ: “Huấn luyện viên Kiều, đêm nay tôi không đi đâu.”
Phong Lăng nhìn cô, A K tức khắc khoác vai Phong Lăng nói: “Cậu không đi thì làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn ở lại căn cứ với lão đại?”
A K vốn chỉ định trêu chọc một chút, Kiều Phỉ nghe xong lại nhìn thẳng vào Phong Lăng, cô lạnh nhạt nói: “Tôi không quen với mấy nơi áo nhiệt thế này, lần trước chào mừng lão đại trở về, tôi đã bị mấy anh hành hạ một lần rồi. Lần này các anh có nảy ra ý tưởng quỷ quái gì thì tôi cũng không phối hợp, vậy không phải sẽ làm mất hứng sao? Hơn nữa, tôi cũng không thể uống rượu, thế thì không bằng ở lại căn cứ ngủ thêm ba tiếng.”
“Cậu thôi đi, muốn ở chung với lão đại thì nói thẳng, dù sao đêm nay chắc chắn lão đại cũng sẽ không đi.” A K ôm vai cô như hai người anh em.
Phong Lăng không giải thích nhiều, chỉ “Ừ” một tiếng.
Kiều Phỉ: “… Thật sự không đi à?”
“Không đi.” Phong Lăng nói xong, quay sang nói với A K đang ôm vai cô: “Đúng rồi, tôi có việc muốn hỏi anh đây.”
“What? Việc gì?”
“Anh vừa nói cô Văn và Lệ lão đại có quan hệ…”
A K lập tức dùng vẻ mặt “Hiếm khi Phong Tiểu Lăng cậu chịu mở mang đầu óc” mà nhìn cô: “Sao thế? Cậu ghen à?”
Phong Lăng trợn mắt: “Đừng đoán bậy, mấy năm nay, tôi không quá chú ý tới Bác sĩ Văn và em gái anh ta nên không biết rõ tình hình của họ trong căn cứ, vừa rồi mấy anh lại nói chuyện của lão đại và cô Văn là chuyện gì?”
A K nhướng mày: “Còn chuyện gì nữa? Giữa nam và nữ thì chỉ có chuyện đó thôi chứ chuyện gì.”
Phong Lăng không hiểu chuyện nam nữ nên mới hỏi.
A K còn cố tình vòng vo.
Phong Lăng thấy anh ta như vậy thì dứt khoát không hỏi nữa: “Mấy anh đi đi, tôi về đây.”
“Hầy, đi gì mà đi, còn chưa nói xong mà.” A K khoác tay lên vai Phong Lăng kéo cô lại, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Chắc cậu đã từng nghe nói về địa vị của nhà họ Lệ trong giới người Hoa tại Mỹ rồi nhỉ. Vì thế, ở nơi như Mỹ, chỉ cần là gia đình có điều kiện khá giả, có chút sức ảnh hưởng trong giới thượng lưu thì đều có qua lại với nhà họ Lệ, ngay cả nhà của huấn luyện viên Kiều cũng quen biết họ. Tôi nghe nói cô Văn và Lệ lão đại đã học cùng nhà trẻ, về sau cũng coi như là cùng nhau lớn lên, chỉ có điều lão đại của chúng ta đến căn cứ từ khi còn rất trẻ. Có lẽ chỉ có thể xem anh ấy và cô Văn là bạn nối khố, mấy năm nay hẳn là cũng có liên lạc với nhau, hơn nữa, vì anh của cô Văn ở trong căn cứ nên cô ấy thường xuyên tới đây, cô Văn và lão đại của chúng ta khá thân quen.”
A K nhìn vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra biểu cảm của Phong Lăng: “Nhưng trước khi cậu tới căn cứ đã xảy ra một việc, lúc ấy tôi vừa tới căn cứ chưa được bao lâu. Cửa sau bí mật của căn cứ XI bị phần tử khủng bố nổ bom. Khi ấy, đúng lúc cô Văn đang ở trong căn cứ nên cô ấy bị thương do vụ nổ, hôn mê vài ngày, lão đại của chúng ta ở đó trông chừng suốt mấy hôm, cho tới khi cô Văn tỉnh lại, anh ấy mới quay về nghỉ ngơi. Vì thế, các anh em trong căn cứ đều cảm thấy tình cảm giữa lão đại và cô Văn rất sâu đậm. Nhưng trên thực tế, bọn tôi chưa từng nhìn thấy chuyện gì giữa cô ấy và lão đại, chỉ tại thấy một người bình thường rất lạnh lùng như lão đại lại có thể trông chừng cô Văn suốt mấy ngày, cảm giác có lẽ không khác gì suy đoán của mọi người…”
“Nhưng việc này đã trôi qua gần bốn năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Đừng nói là tôi, ngay cả Phong Lăng cậu cũng đã ở đây được ba năm rồi đấy.” A K cười khoác vai Phong Lăng: “Qua mười tháng nữa là cậu mười tám rồi nhỉ, đến lúc đó anh em trong căn cứ sẽ tổ chức một bữa hoành tráng cho cậu!”
“Không cần, người mười mấy, hai mươi tuổi trong căn cứ này không phải ít, có ai tổ chức sinh nhật lớn đâu? Không cần phô trương như vậy, tôi về trước đây.”
“Phô trương cái con khỉ, cậu nhìn thằng nhóc Tam Bàn đi, vừa nghe nói cô Văn dẫn theo hai thực tập sinh tới thì hưng phấn tới mức tốn công tốn sức làm rầm rộ lên. Tên mập chết bầm có thể làm thì Phong Lăng của chúng ta kém chỗ nào? Đến lúc đó, không cần cậu móc túi tiền của mình, mấy anh làm cho cậu.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phong Lăng lườm A K: “Được rồi, anh mau đi tán em gái xinh đẹp của anh đi. Nói cứ như kiểu Tam Bàn không mời khách thì các anh có cơ hội nhìn thấy thực tập sinh do cô Văn đưa tới vậy.”
Nói xong, cô vỗ vai A K, đẩy người ra rồi xoay người rời đi.
Bình luận facebook