Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149 - Chương 149
Chương 149
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (149)
Đúng như dự đoán, mới vừa vòng qua nửa chân núi tuyết, Phong Lăng đột nhiên đặt tay lên túi quần mình, sẵn sàng ứng chiến.
Tam Bàn và Đại Bân cũng đã bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Lệ Nam Hành đi tuốt ở đằng trước, trong khoảnh khắc ở phía trước bỗng nhiên nhảy ra bóng người, anh đã nổ súng trước khiến đối phương không kịp né tránh, bả vai người kia trúng một phát đạn nhưng hắn vẫn kiên trì giơ súng bắn về phía bọn họ.
"Lên!" Đại Bân ở phía sau khẽ quát một tiếng.
Phong Lăng tiến lên trước, nhanh chóng bắn về phía trước, mấy tên mafia đang ẩn nấp dưới chân núi trúng đạn, chúng phải tránh về phía sau không dám tùy tiện lộ mặt ở vị trí này nữa. Trong vài giây sau đó, Phong Lăng xông lên, cầm cổ tay phải của Lệ Nam Hành, đang muốn nhắc trên tay anh có vết thương, định khuyên anh đừng xông lên nhưng cô lại thấy người đàn ông này cầm súng bằng tay trái nên hình như cũng không có vấn đề gì.
Thấy anh không hề bị vết thương ở cổ tay ảnh hưởng, lúc này, Phong Lăng mới buông tay, lại chuẩn bị xông lên phía trước. Cô chợt thấy Lệ Nam Hành giơ tay lên che ở trước mặt mình.
Cô hướng mắt nhìn về phía anh.
Người đàn ông nháy mắt với cô một cái, mặc dù Phong Lăng không lên tiếng nhưng chỉ giây lát, cô đã hiểu được ý của anh, cô lập tức gật đầu, lui về phía sau một bước, sau đó đổi sang một góc độ khác, ánh mắt nhìn về phía khúc quanh dưới chân núi.
Tam Bàn và Đại Bân cũng phối hợp ăn ý, yên lặng chờ đợi ở phía sau.
Cứ như vậy, hai bên giằng co với nhau đại khái chừng ba bốn phút, Đại Bân và Tam Bàn đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh lăn về phía trước. Trong chớp mắt, hai bóng người đột ngột lăn qua đó khiến đối phương muốn nổ súng, bắn về phía mặt đất, Phong Lăng đã đá một cú vào phía vị trí có phần băng tuyết thật dày bên cạnh, tuyết trên đất bị hất lên, hất vào mặt những kẻ đang ở chỗ góc ngoặt đối diện. Thừa dịp mắt bọn chúng tạm thời không thể nhìn thấy gì, Tam Bàn và Đại Bân nhảy lên giơ súng bắn chết hai tên trong số đó.
Lúc này, đã không còn góc ngoặt cản trở, lúc tấn công trực diện, họ mới thấy ở bên dưới này có tới mười mấy tên địch đang mai phục, vậy thì chắc là số người ở trên núi tuyết cũng sẽ không ít.
Phong Lăng và Lệ Nam Hành tham gia vào trận chiến đấu ác liệt, tay phải Lệ Nam Hành không tiện hành động, một tay Phong Lăng giơ súng, tay còn lại không ngừng ném lớp tuyết thật dày dưới vách núi về phía trước, sương tuyết lạnh như băng làm ảnh hưởng tới tầm nhìn của mười mấy tên bên phe địch. Trong chớp mắt, từ thế yếu bởi vì quân số chênh lệch, bên phía Phong Lăng đã cân bằng lực lượng với đối phương. Tiếng đạn không ngừng vang lên dưới chân núi, cùng lúc đó, họ cũng nghe thấy trên núi truyền đến tiếng súng, không rõ là phe địch hay là bọn Đại Hồ nổ súng trước nhưng nghe âm thanh đã biết tình hình chiến đấu rất ác liệt.
Lệ Nam Hành cầm súng bằng tay trái nhưng vẫn nhanh chóng tiêu diệt được hai tên, trong đó còn có hai tên bị anh bắn trúng cánh tay và hai chân, lại thêm sự phối hợp của Phong Lăng, Tam Bàn và Đại Bân, số lượng mười mấy tên mai phục ở bên dưới này giảm xuống chỉ còn lại bốn năm người trong nháy mắt.
Thấy số lượng người đã bằng nhau, hơn nữa đối phương còn có kẻ bị thương, kẻ thì tàn phế, Tam Bàn muốn xông lên, nhưng bỗng nhiên thấy chân nặng trĩu, anh ta cúi đầu xuống thì thấy có tên còn sót chút hơi tàn đang nằm trên mặt đất đầy máu tươi, kéo ống quần anh ta.
"Cút *** đi, dám kéo chân tao à!" Tam Bàn đạp cho hắn một cước, giơ súng chĩa về phía người nọ, bắn một phát đạn.
Mấy tên còn lại không ngờ mấy thành viên được phái đến đóng quân trên núi tuyết lại lợi hại như vậy, chúng nhìn những tên đã ngã xuống đất, lại vô tình đối diện với ánh mắt của Lệ Nam Hành, cho dù chúng không nhận ra anh chính là lão đại của căn cứ XI, nhưng vẫn nhìn ra được người này tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản gì. Vietwriter.vn
Mấy tên kia không dám tái chiến, vừa phòng thủ vừa lui lại phía sau.
Lúc rẽ vào phía bên kia khúc cua, ánh mắt của mấy tên nọ trở nên rất hung ác.
Lệ Nam Hành híp mắt lại, đột nhiên hét lớn về phía sau: "Cẩn thận, chi viện của đối phương rất đông!”
Quả nhiên, anh vừa dứt lời thì tức khắc nghe thấy âm thanh nhiều người đang tiến về phía này "Đ*! Bọn chúng có nhiều người như vậy sao?" Tam Bàn cau mày.
Tổng số thành viên căn cứ XI bọn họ ở đây từ trên xuống dưới cũng chỉ có chín người, nhưng chỉ là mấy người như vậy thôi cũng đã khiến đám mafia mai phục ở đây nhằm đối kháng với quân đội Mỹ phải phái tới nhiều người như vậy, xem ra đúng là chúng không hề đánh giá thấp bọn họ, chuẩn bị chu đáo mọi phương diện mới chạy tới giao chiến.
Giây phút những tiếng bước chân kia vang lên rất gần, ánh mắt Lệ Nam Hành bỗng nhiên đảo về phía sau, nhìn về hướng dòng sông mấy ngày hôm trước bọn Tam Bàn vẫn thường xuyên xuống bắt cá.
Ánh mắt anh trầm xuống, trong giây phút quay người, anh nói với Tam Bàn một câu: "Này Tam Bàn, coi như cậu lập công một lần! Trở về thưởng cho cậu năm cân thịt nướng!"
Tam Bàn mờ mịt, nhưng anh ta không kịp hỏi, lập tức cùng mọi người chạy về phía bên kia.
Tiếng súng đằng sau và đám người đuổi theo bọn họ đã chạy thẳng tới đây. Lúc này Lệ Nam Hành không ra mặt ứng chiến nữa, anh nghe tiếng bước chân cũng biết có ít nhất là hai mươi, ba mươi người tới. Dù cho bốn người bọn họ có lợi hại hơn nữa, cánh tay giơ súng quá lâu, cũng sẽ bị đông cứng trong trời băng đất tuyết này, không thể linh hoạt như trước, nếu như không dùng trí óc thì bên họ chỉ có đường chết.
Lúc sắp tới hố băng mà cả đám mò cá hôm trước, Phong Lăng lập tức hiểu được ý của lão đại.
Nếu nhìn từ góc độ này, người ta sẽ chỉ thấy một lớp tuyết dày phủ lấp lớp băng trên mặt dòng sông, hoàn toàn không thể phát hiện phía trước có một hố băng lớn đến thế, mà bọn họ chính là người tự mình đào ra hố băng này nên đương nhiên họ biết phải tránh từ chỗ nào, nếu không sẽ dễ ngã xuống giống như Tam Bàn hôm đó.
Tam Bàn cũng đã hiểu ra, bởi vì mấy ngày nay anh ta thường xuyên đến đây bắt cá, cho nên quá rõ mỗi một bước ở nơi này là an toàn hay là nguy hiểm, lúc sắp tới khu vực nguy hiểm nhất, anh ta lên tiếng: "Lão đại, bên phải nửa mét!"
Lệ Nam Hành bình tĩnh dời bước chân sắp sửa tiến lên phía trước của mình sang phải một bước vì lời nói của Tam Bàn, nhưng đám người ở phía sau gần như không thể nhìn ra là anh đã thay đổi phương hướng di chuyển, chỉ giơ súng xông lên phía trước.
Phong Lăng vào căn cứ đã lâu, cũng đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, nhưng đây là lần đầu tiên cô trông thấy cảnh tượng buồn cười, lạ lùng như thế.
Hai mươi mấy người nhìn chằm chằm phương hướng của bọn họ, giơ súng lên nhưng vẫn không thể bắn trúng, bởi năng lực ẩn náu của bên Phong Lăng quá mạnh, đối phương không chỉ không thể tới gần người bọn họ mà còn đứng không vững bởi tuyết phía dưới lớp băng quá trơn.
Sau khi dẫn bọn họ chạy về phía trước hơn mười mét, Lệ Nam Hành quay đầu lại, quả nhiên đã thấy đám người kia lần lượt ngã vào trong hố băng, cho dù người phía sau chạy tới phát hiện điểm bất thường, muốn dừng lại nhưng bởi vì số người chạy tới quá nhiều, khu vực gần hố băng vốn đầy vết nứt, không quá chắc chắn nên toàn bộ đã vỡ ra trong chớp mắt, năm sáu người cùng lúc ngã xuống dòng nước lạnh băng, chìm xuống nước mà không kịp kêu lên một tiếng.
Chỉ có mấy tên mafia tránh được, sự giận dữ hiện lên mặt đối phương, chúng giơ súng xông lên nhưng lúc này, bởi vì nhân số giảm bớt hơn phân nửa nên bị nhóm của Lệ Nam Hành cho mỗi tên một viên đạn, bắn vỡ đầu, máu văng tung toé khắp nơi, nhuộm đỏ băng tuyết trên dòng sông. Hố băng bị khuếch đại giống như một hố đen có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, bốn phía đều là máu nóng.
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (149)
Đúng như dự đoán, mới vừa vòng qua nửa chân núi tuyết, Phong Lăng đột nhiên đặt tay lên túi quần mình, sẵn sàng ứng chiến.
Tam Bàn và Đại Bân cũng đã bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Lệ Nam Hành đi tuốt ở đằng trước, trong khoảnh khắc ở phía trước bỗng nhiên nhảy ra bóng người, anh đã nổ súng trước khiến đối phương không kịp né tránh, bả vai người kia trúng một phát đạn nhưng hắn vẫn kiên trì giơ súng bắn về phía bọn họ.
"Lên!" Đại Bân ở phía sau khẽ quát một tiếng.
Phong Lăng tiến lên trước, nhanh chóng bắn về phía trước, mấy tên mafia đang ẩn nấp dưới chân núi trúng đạn, chúng phải tránh về phía sau không dám tùy tiện lộ mặt ở vị trí này nữa. Trong vài giây sau đó, Phong Lăng xông lên, cầm cổ tay phải của Lệ Nam Hành, đang muốn nhắc trên tay anh có vết thương, định khuyên anh đừng xông lên nhưng cô lại thấy người đàn ông này cầm súng bằng tay trái nên hình như cũng không có vấn đề gì.
Thấy anh không hề bị vết thương ở cổ tay ảnh hưởng, lúc này, Phong Lăng mới buông tay, lại chuẩn bị xông lên phía trước. Cô chợt thấy Lệ Nam Hành giơ tay lên che ở trước mặt mình.
Cô hướng mắt nhìn về phía anh.
Người đàn ông nháy mắt với cô một cái, mặc dù Phong Lăng không lên tiếng nhưng chỉ giây lát, cô đã hiểu được ý của anh, cô lập tức gật đầu, lui về phía sau một bước, sau đó đổi sang một góc độ khác, ánh mắt nhìn về phía khúc quanh dưới chân núi.
Tam Bàn và Đại Bân cũng phối hợp ăn ý, yên lặng chờ đợi ở phía sau.
Cứ như vậy, hai bên giằng co với nhau đại khái chừng ba bốn phút, Đại Bân và Tam Bàn đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh lăn về phía trước. Trong chớp mắt, hai bóng người đột ngột lăn qua đó khiến đối phương muốn nổ súng, bắn về phía mặt đất, Phong Lăng đã đá một cú vào phía vị trí có phần băng tuyết thật dày bên cạnh, tuyết trên đất bị hất lên, hất vào mặt những kẻ đang ở chỗ góc ngoặt đối diện. Thừa dịp mắt bọn chúng tạm thời không thể nhìn thấy gì, Tam Bàn và Đại Bân nhảy lên giơ súng bắn chết hai tên trong số đó.
Lúc này, đã không còn góc ngoặt cản trở, lúc tấn công trực diện, họ mới thấy ở bên dưới này có tới mười mấy tên địch đang mai phục, vậy thì chắc là số người ở trên núi tuyết cũng sẽ không ít.
Phong Lăng và Lệ Nam Hành tham gia vào trận chiến đấu ác liệt, tay phải Lệ Nam Hành không tiện hành động, một tay Phong Lăng giơ súng, tay còn lại không ngừng ném lớp tuyết thật dày dưới vách núi về phía trước, sương tuyết lạnh như băng làm ảnh hưởng tới tầm nhìn của mười mấy tên bên phe địch. Trong chớp mắt, từ thế yếu bởi vì quân số chênh lệch, bên phía Phong Lăng đã cân bằng lực lượng với đối phương. Tiếng đạn không ngừng vang lên dưới chân núi, cùng lúc đó, họ cũng nghe thấy trên núi truyền đến tiếng súng, không rõ là phe địch hay là bọn Đại Hồ nổ súng trước nhưng nghe âm thanh đã biết tình hình chiến đấu rất ác liệt.
Lệ Nam Hành cầm súng bằng tay trái nhưng vẫn nhanh chóng tiêu diệt được hai tên, trong đó còn có hai tên bị anh bắn trúng cánh tay và hai chân, lại thêm sự phối hợp của Phong Lăng, Tam Bàn và Đại Bân, số lượng mười mấy tên mai phục ở bên dưới này giảm xuống chỉ còn lại bốn năm người trong nháy mắt.
Thấy số lượng người đã bằng nhau, hơn nữa đối phương còn có kẻ bị thương, kẻ thì tàn phế, Tam Bàn muốn xông lên, nhưng bỗng nhiên thấy chân nặng trĩu, anh ta cúi đầu xuống thì thấy có tên còn sót chút hơi tàn đang nằm trên mặt đất đầy máu tươi, kéo ống quần anh ta.
"Cút *** đi, dám kéo chân tao à!" Tam Bàn đạp cho hắn một cước, giơ súng chĩa về phía người nọ, bắn một phát đạn.
Mấy tên còn lại không ngờ mấy thành viên được phái đến đóng quân trên núi tuyết lại lợi hại như vậy, chúng nhìn những tên đã ngã xuống đất, lại vô tình đối diện với ánh mắt của Lệ Nam Hành, cho dù chúng không nhận ra anh chính là lão đại của căn cứ XI, nhưng vẫn nhìn ra được người này tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản gì. Vietwriter.vn
Mấy tên kia không dám tái chiến, vừa phòng thủ vừa lui lại phía sau.
Lúc rẽ vào phía bên kia khúc cua, ánh mắt của mấy tên nọ trở nên rất hung ác.
Lệ Nam Hành híp mắt lại, đột nhiên hét lớn về phía sau: "Cẩn thận, chi viện của đối phương rất đông!”
Quả nhiên, anh vừa dứt lời thì tức khắc nghe thấy âm thanh nhiều người đang tiến về phía này "Đ*! Bọn chúng có nhiều người như vậy sao?" Tam Bàn cau mày.
Tổng số thành viên căn cứ XI bọn họ ở đây từ trên xuống dưới cũng chỉ có chín người, nhưng chỉ là mấy người như vậy thôi cũng đã khiến đám mafia mai phục ở đây nhằm đối kháng với quân đội Mỹ phải phái tới nhiều người như vậy, xem ra đúng là chúng không hề đánh giá thấp bọn họ, chuẩn bị chu đáo mọi phương diện mới chạy tới giao chiến.
Giây phút những tiếng bước chân kia vang lên rất gần, ánh mắt Lệ Nam Hành bỗng nhiên đảo về phía sau, nhìn về hướng dòng sông mấy ngày hôm trước bọn Tam Bàn vẫn thường xuyên xuống bắt cá.
Ánh mắt anh trầm xuống, trong giây phút quay người, anh nói với Tam Bàn một câu: "Này Tam Bàn, coi như cậu lập công một lần! Trở về thưởng cho cậu năm cân thịt nướng!"
Tam Bàn mờ mịt, nhưng anh ta không kịp hỏi, lập tức cùng mọi người chạy về phía bên kia.
Tiếng súng đằng sau và đám người đuổi theo bọn họ đã chạy thẳng tới đây. Lúc này Lệ Nam Hành không ra mặt ứng chiến nữa, anh nghe tiếng bước chân cũng biết có ít nhất là hai mươi, ba mươi người tới. Dù cho bốn người bọn họ có lợi hại hơn nữa, cánh tay giơ súng quá lâu, cũng sẽ bị đông cứng trong trời băng đất tuyết này, không thể linh hoạt như trước, nếu như không dùng trí óc thì bên họ chỉ có đường chết.
Lúc sắp tới hố băng mà cả đám mò cá hôm trước, Phong Lăng lập tức hiểu được ý của lão đại.
Nếu nhìn từ góc độ này, người ta sẽ chỉ thấy một lớp tuyết dày phủ lấp lớp băng trên mặt dòng sông, hoàn toàn không thể phát hiện phía trước có một hố băng lớn đến thế, mà bọn họ chính là người tự mình đào ra hố băng này nên đương nhiên họ biết phải tránh từ chỗ nào, nếu không sẽ dễ ngã xuống giống như Tam Bàn hôm đó.
Tam Bàn cũng đã hiểu ra, bởi vì mấy ngày nay anh ta thường xuyên đến đây bắt cá, cho nên quá rõ mỗi một bước ở nơi này là an toàn hay là nguy hiểm, lúc sắp tới khu vực nguy hiểm nhất, anh ta lên tiếng: "Lão đại, bên phải nửa mét!"
Lệ Nam Hành bình tĩnh dời bước chân sắp sửa tiến lên phía trước của mình sang phải một bước vì lời nói của Tam Bàn, nhưng đám người ở phía sau gần như không thể nhìn ra là anh đã thay đổi phương hướng di chuyển, chỉ giơ súng xông lên phía trước.
Phong Lăng vào căn cứ đã lâu, cũng đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, nhưng đây là lần đầu tiên cô trông thấy cảnh tượng buồn cười, lạ lùng như thế.
Hai mươi mấy người nhìn chằm chằm phương hướng của bọn họ, giơ súng lên nhưng vẫn không thể bắn trúng, bởi năng lực ẩn náu của bên Phong Lăng quá mạnh, đối phương không chỉ không thể tới gần người bọn họ mà còn đứng không vững bởi tuyết phía dưới lớp băng quá trơn.
Sau khi dẫn bọn họ chạy về phía trước hơn mười mét, Lệ Nam Hành quay đầu lại, quả nhiên đã thấy đám người kia lần lượt ngã vào trong hố băng, cho dù người phía sau chạy tới phát hiện điểm bất thường, muốn dừng lại nhưng bởi vì số người chạy tới quá nhiều, khu vực gần hố băng vốn đầy vết nứt, không quá chắc chắn nên toàn bộ đã vỡ ra trong chớp mắt, năm sáu người cùng lúc ngã xuống dòng nước lạnh băng, chìm xuống nước mà không kịp kêu lên một tiếng.
Chỉ có mấy tên mafia tránh được, sự giận dữ hiện lên mặt đối phương, chúng giơ súng xông lên nhưng lúc này, bởi vì nhân số giảm bớt hơn phân nửa nên bị nhóm của Lệ Nam Hành cho mỗi tên một viên đạn, bắn vỡ đầu, máu văng tung toé khắp nơi, nhuộm đỏ băng tuyết trên dòng sông. Hố băng bị khuếch đại giống như một hố đen có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, bốn phía đều là máu nóng.
Bình luận facebook