Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Một lúc sau, Sở Vọng mới nhận ra điều thú vị, không khỏi chậc lưỡi thở dài: có lẽ người đàn ông tên Zoe này sẽ không cưới chị họ của cô, thế nhưng vẫn cứ khăng khăng ép chị ấy nói ra ba chữ “em yêu anh” thì mới thỏa mãn.
Nhưng chị họ của cô lại không chịu nói.
Sau đó người đàn ông kia hỏi: “Nếu em không yêu anh thì làm sao anh có thể cưới em?”
Những lời này đã dồn Kiều Mã Linh vào đường cùng. Nếu nói thì sẽ cưới thật ư?
Còn không phải là để anh ta được như ý, thỏa mãn nghênh ngang rời đi sao?
Sở Vọng tiếc nuối. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên ở bên dưới.
Bà Kiều hỏi: “Đi đâu mà trễ thế hả?”
Kiều Mã Linh: “Đội hợp xướng có hoạt động, phải đi hát một bài mới —— con là người lĩnh xướng nên không thể vắng mặt được, mẹ cũng biết mà.”
Bà Kiều dừng lại, rồi nói như thở dài, “Cả ngày chạy đây chạy đó làm gì cho mệt, con gái nhà lành, dù còn trẻ nhưng vẫn phải nghỉ ngơi điều độ.”
Kiều Mã Linh đáp qua loa, “Con biết rồi mà mẹ, con đi ngủ đây, chúc mẹ ngủ ngon.”
***
Đến khi tỉnh dậy, Sở Vọng không còn thời gian để chú ý đến chị họ nữa.
Bởi vì lớp học múa của các cô đã ‘lên cấp’ rồi: Xoạc chân đã chính thức đưa vào chương trình dạy mỗi ngày.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hơn nữa cô là người nhỏ tuổi nhất trong số ba người, nên vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được.
Từ xoạc dọc, xoạc ngang cho đến gập lưng…
Theo chỉ số đau đớn gia tăng, tiếng kêu rên của Chân Chân càng to càng thê lương.
Doãn Yên không gào thét nhưng nước mắt lại chảy ròng ròng, rơi tí tách xuống sàn nhà, có lau cũng không kịp.
Nếu như sáng sớm có người đi qua đường Bá Tước, e sẽ tưởng ở đây có ma quỷ quấy rối mất.
Lúc theo nhịp điệu 270 độ nâng chân lên chạm vào xương vai, âm thanh ai oán của Doãn Yên truyền tới từ sau lưng Lâm Sở Vọng.
Doãn Yên: “… Mình không muốn học múa nữa.”
Sở Vọng: “…”
Doãn Yên: “Con gái nhà lành không giao tiếp xã giao mà đi học múa làm gì…”
Sở Vọng: “…”
Sở Vọng rất muốn dùng thân phận tiên tri để nói với cô ấy rằng: Đây là thời đại theo đuổi trào lưu.
Sau khi mở cửa biên giới, lượng kiến thức mới khổng lồ ở phương Tây đã tràn vào nước ta, những tư tưởng cũ cũng đang dần thay đổi theo từng ngày.
Cũng như Đường Anh* vậy, biết múa tiếng Anh hội họa ca diễn… Có quốc túy nước ngoài nào mà bà không biết không? Biểu diễn bất cứ ngón nghề nào cũng đủ để nổi bật một phương trời.
(*Đường Anh là một diễn viên nổi tiếng thời dân quốc, bà từng đi du học phương Tây và là người đa tài đa nghệ. Bà từng biểu diễn tác phẩm “Vương Bảo Xuyến” bằng tiếng Anh tại rạp hát lớn nước ngoài.)
Sở Vọng đành nói: “Đợi tới khi Trịnh Diệc Dân du học Nhật Bản về, coi như biết thêm cũng tốt mà. Anh ấy mời chị đến dạ vũ, chị mà không biết khiêu vũ thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy nhảy với người khác thôi. Có cần hay không là một chuyện, nhưng học hay không lại là chuyện khác.”
Doãn Yên trợn mắt nhìn cô: “Ai… Ai muốn nhảy với anh ta hả!”
Sở Vọng tinh nghịch chớp mắt: “Biết nhiều cũng tốt mà.”
Có điều nghe Lâm Sở Vọng nói thế, Doãn Yên lại xốc tinh thần cố gắng học tập. Sức lực đó đã dọa hai người kia khiếp sợ. Tóm lại cứ giày vò bản thân thế nào thì giày vò thế nấy.
Chân Chân thấy cô nàng đột ngột hăng hái lên thì cũng bị lây nhiễm, nghiêm túc lại không kêu gào nữa.
Sở Vọng không kìm được thở dài, cũng không biết lần này mình khuyên giải có phải đã gián tiếp làm dâu trăm họ không.
***
Buổi chiều lúc học tiếng Anh, bốn chị em đều như mất hồn.
Ba miếng thịt hấp bột bị lớp học múa lúc sáng hành hạ đến nỗi gân cốt mềm nhũn, còn sườn xào chua ngọt Kiều Mã Linh lại như ngủ không ngon, sắc mặt tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, vành mắt thâm đen.
Cho đến khi bác cả cầm một xấp thư đi vào, nói: “Tới lấy thư của mình đã nào, giờ học tiếng Anh đến đây chấm dứt.”, lập tức bốn chị em như được đại xá, hoan hô đi ra cửa kéo bà cả Lâm vào phòng.
Bị mấy đứa nhỏ vây quanh, bà Kiều bất đắc dĩ chia thư:
“Tiết lão gia gửi cho Chân Chân ——” Thiếu Chân Chân hớn hở cầm thư đọc.
“Lâm lão gia gửi cho cháu hai và cháu ba ——” Lâm Doãn Yên mau lẹ chụp lấy thư, Lâm Sở Vọng chậm nửa nhịp tay dừng giữa không trung, sau đó đành sờ tóc mình.
“Cậu Trịnh gửi cho cháu hai ——” Sở Vọng nháy mắt với Lâm Doãn Yên, mỉm cười tươi tắn; nhưng Lâm Doãn Yên lại không có vẻ hăng hái như ban nãy, bất đắc dĩ cầm thư ném sang một bên.
“Còn một phong thư nữa… Gửi từ Đức đến, cậu Tư gửi cho cháu ba.”
Sở Vọng sững sờ, nhưng Doãn Yên đã nhanh tay giật lấy thư trước cô. Sở Vọng liếc cô ta, ra hiệu cô ta trả lại thư cho mình. Nhưng Doãn Yên đã giấu thư ra sau lưng, làm mặt quỷ với cô, nói: “Em đoán xem ở trong tay nào, nếu đoán được sẽ trả cho em!”
Kiều Mã Linh lại bất ngờ cười hỏi, “Cậu Tư, có phải là nhà họ Tư ở Bắc Bình không?”
Bà Kiều gật đầu, cười nói, “Đúng thế, chính là nhà họ Tư nay đã nổi tiếng khắp Đại Giang Nam Bắc, quyền thế to lớn. Cháu ba đã được hứa gả cho nhà họ Tư từ sớm, cậu Tư này là hôn phu của nó.”
Kiều Mã Linh nhéo lỗ mũi hạt dẻ của Sở Vọng, “Hôn sự tốt đấy, con bé này đúng là tốt số. Có biết có bao nhiêu con gái nhà giàu hâm mộ em tới chết không hả?”
Sở Vọng đang nghĩ đến thư của mình nên chỉ cười hì hì với Kiều Mã Linh, sau đó quay đầu muốn lấy lại thư từ trong tay Doãn Yên.
Doãn Yên cầm thư chạy thẳng lên tầng ba, Sở Vọng chạy đuổi theo sau, nhưng tay chân ngắn không đuổi kịp Lâm Doãn Yên. Bà cả Lâm và Kiều Mã Linh ở phía sau cười to, cả nhà nom khá vui vẻ hòa thuận.
Đột nhiên lúc này dì Triệu đẩy cửa ra đi vào, sắc mặt không được tốt cho lắm. Trong lòng bà ta đang có tâm sự nên không nhìn đường; Lâm Doãn Yên lại mải chạy tránh Lâm Sở Vọng nên cũng không nhìn đường. Bỗng hai đứa nhỏ va vào người dì Triệu, khiến bà ta loạng choạng.
Dì Triệu kêu lên ái ối, miệng nói, “Ôi các cô chủ của tôi, không có quy củ phép tắc gì cả, không sợ người ta thấy được lại cười nhạo nhà chúng ta sao.”
Bà Kiều nghe ra ẩn ý, vội hỏi: “Người ta? Ai đến thế?”
Dì Triệu sầm mặt, nói, “Còn là ai được nữa ạ, chính là người ở bên cạnh —— bây giờ đang ở trước cửa, tránh cũng không tránh được.”
Kiều Mã Linh nghe thế thì như biết được chuyện gì, kinh hãi ra mặt.
Bà Kiều cả giận, “Nó đến làm gì! Tính đến gây chuyện hả!”
Dì Triệu nhìn bốn phía, thấp giọng nói, “Cô ấy nói là… là vì chuyện của ngài huân tước Tạ*.”
(*Trong hệ thống tước vị Châu Âu có 5 cấp (Công tước, hầu tước, bá tước, tử tước và nam tước) thì từ hầu tước trở xuống đều có thể gọi là huân tước.)
Bà Kiều nghe thế thì biến sắc, ngoái đầu nhìn Kiều Mã Linh với vẻ khó tin. Kiều Mã Linh tuyệt vọng lắc đầu, kinh hãi ngồi phịch xuống ghế.
Bà Kiều đè nén lửa giận, sai bọn người hầu đến gian phòng khác, rồi lại để dì Triệu dẫn ba đứa bé về phòng, khóa cửa lại.
Bầu không khí trong phòng khá tù đọng, tuy ba cô bé còn nhỏ nhưng cũng cảm thấy chuyện xảy ra quá nghiêm trọng, bèn ngoan ngoãn đi theo dì Triệu lên lầu. Lâm Sở Vọng cứ tưởng lúc này Lâm Doãn Yên sẽ biết điều trả lại thư cho mình, nhưng cô chìa tay ra đòi hai lần, Lâm Doãn Yên vẫn cứ giấu thư đi, cầm về phòng mình.
***
Một lát sau, bà Cát được mời vào biệt thự.
Phòng của Lâm Sở Vọng nằm ngay bên trên phòng khách, tuy cách một lớp sàn và bầu không khí, nhưng âm thanh bên dưới vẫn nhẹ nhàng chui vào tai cô.
Bà Kiều: “Cô… cô nói đi! Tôi nghe.”
Bà Cát: “Tôi đến cũng chỉ vì chuyện của con gái chị thôi, có ý tốt nhắc nhở chị… Thế mà chị làm như thể tôi đến bắt nạt chị vậy.”
Bà Kiều kìm nén thở dài: “Chuyện… chuyện gì!”
Bà Cát: “Con gái chị, không chỉ một lần xin tôi tạo cơ hội cho nó —— thôi thì che giấu cho nó với Tạ Trạch Ích cũng được. Nhưng không biết vì sao chuyện này lại lọt đến tai ngài huân tước Tạ, muốn bắt tôi hỏi cho ra lẽ. Ngài Tạ là ai? Tôi có thể đắc tội nổi ư…”
Im lặng một hồi lâu. Kiều Mã Linh khóc sụt sùi. Bà cả Lâm đã nhịn không nổi nữa rồi, bắt đầu quở trách Kiều Mã Linh.
Bà Cát: “Tôi đến đây không phải là để nghe chị dạy con gái ngoan. Các người nói tôi nghe xem, tính ra chuyện này cũng không phải chuyện nhà tôi, sợ là tôi không quyết định được.”
Bà Kiều: “Chuyện đã thành ra như thế rồi, nói gì thì ông nhà tôi được phong tước, cũng coi là gia đình số một số hai ở Hương Cảng này. Nhà họ Tạ… nhà họ Tạ không muốn cưới con bé sao?”
Bà Cát bật cười: “Ngài Tạ nịnh người Anh bao nhiêu năm, tốn biết bao công sức để đưa con trai đến Anh Quốc, khó khăn lắm mới lấy được một tước vị, viết rõ to mấy chữ ‘không phải vợ quý tộc Anh Quốc thì không cưới’. Cưới vợ Trung Quốc? Trừ khi bây giờ có chiến tranh, san bằng đảo Hương Cảng thành bình địa! Cưới? Đừng có mơ! Nếu không chị nghĩ vì sao cậu ta chịu hạ mình gọi đến biệt thự nhà tôi, bảo tôi thương lượng đè chuyện này xuống, để nhà chị không phải mất mặt hả!”
Sở Vọng nghe đến đây, không khỏi mắng: Nếu muộn mười sáu mười bảy năm, quân Nhật đánh tới thì cũng không phải là chuyện không thể.
Có điều tới lúc đó thì chị họ cũng đã hơn ba mươi rồi, sợ là chờ không nổi. Nhưng có thể ly hôn, làm một Bạch Lưu Tô đời thứ hai* cũng được. Không phảiKhuynh Thành Chi Luyếnlà như vậy sao?
(*Bạch Lưu Tô là nữ chính trong tác phẩm Khuynh Thành Chi Luyến của Trương Ái Linh, là người phụ nữ đã ly hôn bảy tám năm, cô bắt đầu tìm kiếm hôn nhân lần thứ hai cho mình.)
Nhưng chị họ của cô lại không chịu nói.
Sau đó người đàn ông kia hỏi: “Nếu em không yêu anh thì làm sao anh có thể cưới em?”
Những lời này đã dồn Kiều Mã Linh vào đường cùng. Nếu nói thì sẽ cưới thật ư?
Còn không phải là để anh ta được như ý, thỏa mãn nghênh ngang rời đi sao?
Sở Vọng tiếc nuối. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên ở bên dưới.
Bà Kiều hỏi: “Đi đâu mà trễ thế hả?”
Kiều Mã Linh: “Đội hợp xướng có hoạt động, phải đi hát một bài mới —— con là người lĩnh xướng nên không thể vắng mặt được, mẹ cũng biết mà.”
Bà Kiều dừng lại, rồi nói như thở dài, “Cả ngày chạy đây chạy đó làm gì cho mệt, con gái nhà lành, dù còn trẻ nhưng vẫn phải nghỉ ngơi điều độ.”
Kiều Mã Linh đáp qua loa, “Con biết rồi mà mẹ, con đi ngủ đây, chúc mẹ ngủ ngon.”
***
Đến khi tỉnh dậy, Sở Vọng không còn thời gian để chú ý đến chị họ nữa.
Bởi vì lớp học múa của các cô đã ‘lên cấp’ rồi: Xoạc chân đã chính thức đưa vào chương trình dạy mỗi ngày.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hơn nữa cô là người nhỏ tuổi nhất trong số ba người, nên vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được.
Từ xoạc dọc, xoạc ngang cho đến gập lưng…
Theo chỉ số đau đớn gia tăng, tiếng kêu rên của Chân Chân càng to càng thê lương.
Doãn Yên không gào thét nhưng nước mắt lại chảy ròng ròng, rơi tí tách xuống sàn nhà, có lau cũng không kịp.
Nếu như sáng sớm có người đi qua đường Bá Tước, e sẽ tưởng ở đây có ma quỷ quấy rối mất.
Lúc theo nhịp điệu 270 độ nâng chân lên chạm vào xương vai, âm thanh ai oán của Doãn Yên truyền tới từ sau lưng Lâm Sở Vọng.
Doãn Yên: “… Mình không muốn học múa nữa.”
Sở Vọng: “…”
Doãn Yên: “Con gái nhà lành không giao tiếp xã giao mà đi học múa làm gì…”
Sở Vọng: “…”
Sở Vọng rất muốn dùng thân phận tiên tri để nói với cô ấy rằng: Đây là thời đại theo đuổi trào lưu.
Sau khi mở cửa biên giới, lượng kiến thức mới khổng lồ ở phương Tây đã tràn vào nước ta, những tư tưởng cũ cũng đang dần thay đổi theo từng ngày.
Cũng như Đường Anh* vậy, biết múa tiếng Anh hội họa ca diễn… Có quốc túy nước ngoài nào mà bà không biết không? Biểu diễn bất cứ ngón nghề nào cũng đủ để nổi bật một phương trời.
(*Đường Anh là một diễn viên nổi tiếng thời dân quốc, bà từng đi du học phương Tây và là người đa tài đa nghệ. Bà từng biểu diễn tác phẩm “Vương Bảo Xuyến” bằng tiếng Anh tại rạp hát lớn nước ngoài.)
Sở Vọng đành nói: “Đợi tới khi Trịnh Diệc Dân du học Nhật Bản về, coi như biết thêm cũng tốt mà. Anh ấy mời chị đến dạ vũ, chị mà không biết khiêu vũ thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy nhảy với người khác thôi. Có cần hay không là một chuyện, nhưng học hay không lại là chuyện khác.”
Doãn Yên trợn mắt nhìn cô: “Ai… Ai muốn nhảy với anh ta hả!”
Sở Vọng tinh nghịch chớp mắt: “Biết nhiều cũng tốt mà.”
Có điều nghe Lâm Sở Vọng nói thế, Doãn Yên lại xốc tinh thần cố gắng học tập. Sức lực đó đã dọa hai người kia khiếp sợ. Tóm lại cứ giày vò bản thân thế nào thì giày vò thế nấy.
Chân Chân thấy cô nàng đột ngột hăng hái lên thì cũng bị lây nhiễm, nghiêm túc lại không kêu gào nữa.
Sở Vọng không kìm được thở dài, cũng không biết lần này mình khuyên giải có phải đã gián tiếp làm dâu trăm họ không.
***
Buổi chiều lúc học tiếng Anh, bốn chị em đều như mất hồn.
Ba miếng thịt hấp bột bị lớp học múa lúc sáng hành hạ đến nỗi gân cốt mềm nhũn, còn sườn xào chua ngọt Kiều Mã Linh lại như ngủ không ngon, sắc mặt tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, vành mắt thâm đen.
Cho đến khi bác cả cầm một xấp thư đi vào, nói: “Tới lấy thư của mình đã nào, giờ học tiếng Anh đến đây chấm dứt.”, lập tức bốn chị em như được đại xá, hoan hô đi ra cửa kéo bà cả Lâm vào phòng.
Bị mấy đứa nhỏ vây quanh, bà Kiều bất đắc dĩ chia thư:
“Tiết lão gia gửi cho Chân Chân ——” Thiếu Chân Chân hớn hở cầm thư đọc.
“Lâm lão gia gửi cho cháu hai và cháu ba ——” Lâm Doãn Yên mau lẹ chụp lấy thư, Lâm Sở Vọng chậm nửa nhịp tay dừng giữa không trung, sau đó đành sờ tóc mình.
“Cậu Trịnh gửi cho cháu hai ——” Sở Vọng nháy mắt với Lâm Doãn Yên, mỉm cười tươi tắn; nhưng Lâm Doãn Yên lại không có vẻ hăng hái như ban nãy, bất đắc dĩ cầm thư ném sang một bên.
“Còn một phong thư nữa… Gửi từ Đức đến, cậu Tư gửi cho cháu ba.”
Sở Vọng sững sờ, nhưng Doãn Yên đã nhanh tay giật lấy thư trước cô. Sở Vọng liếc cô ta, ra hiệu cô ta trả lại thư cho mình. Nhưng Doãn Yên đã giấu thư ra sau lưng, làm mặt quỷ với cô, nói: “Em đoán xem ở trong tay nào, nếu đoán được sẽ trả cho em!”
Kiều Mã Linh lại bất ngờ cười hỏi, “Cậu Tư, có phải là nhà họ Tư ở Bắc Bình không?”
Bà Kiều gật đầu, cười nói, “Đúng thế, chính là nhà họ Tư nay đã nổi tiếng khắp Đại Giang Nam Bắc, quyền thế to lớn. Cháu ba đã được hứa gả cho nhà họ Tư từ sớm, cậu Tư này là hôn phu của nó.”
Kiều Mã Linh nhéo lỗ mũi hạt dẻ của Sở Vọng, “Hôn sự tốt đấy, con bé này đúng là tốt số. Có biết có bao nhiêu con gái nhà giàu hâm mộ em tới chết không hả?”
Sở Vọng đang nghĩ đến thư của mình nên chỉ cười hì hì với Kiều Mã Linh, sau đó quay đầu muốn lấy lại thư từ trong tay Doãn Yên.
Doãn Yên cầm thư chạy thẳng lên tầng ba, Sở Vọng chạy đuổi theo sau, nhưng tay chân ngắn không đuổi kịp Lâm Doãn Yên. Bà cả Lâm và Kiều Mã Linh ở phía sau cười to, cả nhà nom khá vui vẻ hòa thuận.
Đột nhiên lúc này dì Triệu đẩy cửa ra đi vào, sắc mặt không được tốt cho lắm. Trong lòng bà ta đang có tâm sự nên không nhìn đường; Lâm Doãn Yên lại mải chạy tránh Lâm Sở Vọng nên cũng không nhìn đường. Bỗng hai đứa nhỏ va vào người dì Triệu, khiến bà ta loạng choạng.
Dì Triệu kêu lên ái ối, miệng nói, “Ôi các cô chủ của tôi, không có quy củ phép tắc gì cả, không sợ người ta thấy được lại cười nhạo nhà chúng ta sao.”
Bà Kiều nghe ra ẩn ý, vội hỏi: “Người ta? Ai đến thế?”
Dì Triệu sầm mặt, nói, “Còn là ai được nữa ạ, chính là người ở bên cạnh —— bây giờ đang ở trước cửa, tránh cũng không tránh được.”
Kiều Mã Linh nghe thế thì như biết được chuyện gì, kinh hãi ra mặt.
Bà Kiều cả giận, “Nó đến làm gì! Tính đến gây chuyện hả!”
Dì Triệu nhìn bốn phía, thấp giọng nói, “Cô ấy nói là… là vì chuyện của ngài huân tước Tạ*.”
(*Trong hệ thống tước vị Châu Âu có 5 cấp (Công tước, hầu tước, bá tước, tử tước và nam tước) thì từ hầu tước trở xuống đều có thể gọi là huân tước.)
Bà Kiều nghe thế thì biến sắc, ngoái đầu nhìn Kiều Mã Linh với vẻ khó tin. Kiều Mã Linh tuyệt vọng lắc đầu, kinh hãi ngồi phịch xuống ghế.
Bà Kiều đè nén lửa giận, sai bọn người hầu đến gian phòng khác, rồi lại để dì Triệu dẫn ba đứa bé về phòng, khóa cửa lại.
Bầu không khí trong phòng khá tù đọng, tuy ba cô bé còn nhỏ nhưng cũng cảm thấy chuyện xảy ra quá nghiêm trọng, bèn ngoan ngoãn đi theo dì Triệu lên lầu. Lâm Sở Vọng cứ tưởng lúc này Lâm Doãn Yên sẽ biết điều trả lại thư cho mình, nhưng cô chìa tay ra đòi hai lần, Lâm Doãn Yên vẫn cứ giấu thư đi, cầm về phòng mình.
***
Một lát sau, bà Cát được mời vào biệt thự.
Phòng của Lâm Sở Vọng nằm ngay bên trên phòng khách, tuy cách một lớp sàn và bầu không khí, nhưng âm thanh bên dưới vẫn nhẹ nhàng chui vào tai cô.
Bà Kiều: “Cô… cô nói đi! Tôi nghe.”
Bà Cát: “Tôi đến cũng chỉ vì chuyện của con gái chị thôi, có ý tốt nhắc nhở chị… Thế mà chị làm như thể tôi đến bắt nạt chị vậy.”
Bà Kiều kìm nén thở dài: “Chuyện… chuyện gì!”
Bà Cát: “Con gái chị, không chỉ một lần xin tôi tạo cơ hội cho nó —— thôi thì che giấu cho nó với Tạ Trạch Ích cũng được. Nhưng không biết vì sao chuyện này lại lọt đến tai ngài huân tước Tạ, muốn bắt tôi hỏi cho ra lẽ. Ngài Tạ là ai? Tôi có thể đắc tội nổi ư…”
Im lặng một hồi lâu. Kiều Mã Linh khóc sụt sùi. Bà cả Lâm đã nhịn không nổi nữa rồi, bắt đầu quở trách Kiều Mã Linh.
Bà Cát: “Tôi đến đây không phải là để nghe chị dạy con gái ngoan. Các người nói tôi nghe xem, tính ra chuyện này cũng không phải chuyện nhà tôi, sợ là tôi không quyết định được.”
Bà Kiều: “Chuyện đã thành ra như thế rồi, nói gì thì ông nhà tôi được phong tước, cũng coi là gia đình số một số hai ở Hương Cảng này. Nhà họ Tạ… nhà họ Tạ không muốn cưới con bé sao?”
Bà Cát bật cười: “Ngài Tạ nịnh người Anh bao nhiêu năm, tốn biết bao công sức để đưa con trai đến Anh Quốc, khó khăn lắm mới lấy được một tước vị, viết rõ to mấy chữ ‘không phải vợ quý tộc Anh Quốc thì không cưới’. Cưới vợ Trung Quốc? Trừ khi bây giờ có chiến tranh, san bằng đảo Hương Cảng thành bình địa! Cưới? Đừng có mơ! Nếu không chị nghĩ vì sao cậu ta chịu hạ mình gọi đến biệt thự nhà tôi, bảo tôi thương lượng đè chuyện này xuống, để nhà chị không phải mất mặt hả!”
Sở Vọng nghe đến đây, không khỏi mắng: Nếu muộn mười sáu mười bảy năm, quân Nhật đánh tới thì cũng không phải là chuyện không thể.
Có điều tới lúc đó thì chị họ cũng đã hơn ba mươi rồi, sợ là chờ không nổi. Nhưng có thể ly hôn, làm một Bạch Lưu Tô đời thứ hai* cũng được. Không phảiKhuynh Thành Chi Luyếnlà như vậy sao?
(*Bạch Lưu Tô là nữ chính trong tác phẩm Khuynh Thành Chi Luyến của Trương Ái Linh, là người phụ nữ đã ly hôn bảy tám năm, cô bắt đầu tìm kiếm hôn nhân lần thứ hai cho mình.)
Bình luận facebook