Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Sau cái chạm môi như chuồn chuồn đạp nước, cô nghe thấy anh thấp giọng nói ở bên tai: “Biết như thế này có nghĩa là gì không?”
Cô ngơ ngác.
Rồi anh nói tiếp, “Vậy còn thế này?
Ngay lập tức, cô có cảm giác cánh môi lành lạnh lại mềm mại đang từ từ, dịu dàng hôn cô. Cô ngẩn ngơ quỳ trên chăn, anh đang cúi người, tuy cô vẫn giữ khoảng cách với anh, song vẫn có thể cảm nhận rõ nhiệt độ ở ngón tay và bàn tay anh khi chạm lên má, chúng còn lạnh hơn cả môi anh. Anh cụp mắt nhìn xuống, trong khoảnh khắc anh nghiêng đầu, làn mi lướt nhẹ qua má cô, cô mới đột nhiên nhận ra ——
Anh đang hôn mình!
Người cô cứng lại, như động vật hoang dã theo bản năng bài xích sinh vật lạ xâm phạm lãnh địa, tâm lý cô cũng muốn né tránh nụ hôn của anh.
Cảm thấy cô có ý chống cự, tay phải của anh vòng qua vai cô, dùng sức ép cô sát vào người mình. Tay trái nâng cằm cô lên – ở cổ trông trống vì tóc vừa cắt ngắn, ngón tay lùa vào trong tóc cô, bàn tay khẽ dùng sức ép nụ hôn thêm sâu.
Tư thế nghiêng người tới trước như thế này khiến cô không thể không đặt tay lên vai anh để giữ thăng bằng. Trong tư thế ấy, Tạ Trạch Ích chậm rãi hôn cô nhiều lần, lúc mạnh lúc nhẹ, Không cho cô hoài nghi, không cho cô thương lượng, là nụ hôn mang tính xâm lược mạnh mẽ của nam giới. Mọi điều cô muốn nói đều bị ngăn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh bé nhỏ tựa như muỗi vo ve. Đầu óc cô trống rỗng, tim đập loạn xạ, hô hấp dần trở nên rối loạn.
Cô dùng khuỷu tay đẩy ngực anh ra, nhưng vì chênh lệch sức mạnh nên cơ thể chỉ giật giật, không thực sự đẩy được anh.
Một lúc sau, môi Tạ Trạch Ích rời khỏi má cô, tay trái vẫn tự nhiên đỡ lưng và cổ cô. Anh khẽ cúi đầu, áp trán cô vào trán mình, bịn rịn dùng chóp mũi chà mũi cô.
Cô choáng váng trong nụ hôn của anh. Gió đêm mang theo hơi ẩm và mùi cây cối, len vào trong phòng, quanh quẩn bên hai người.
Sắc môi anh nhợt nhạt, hai mắt cụp xuống, vẻ mặt không phân rõ là lạnh lùng hay cô đơn. Cô nghe thấy giọng anh vang lên, tựa như tiếng đàn cello nốt trầm trống vắng.
“Cô ba, em có biết tôi thích em nhiều đến đâu không?”
Anh vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve mái tóc, vành tai cô.
Tạ Trạch Ích nhìn vào mắt cô, ngón tay từ vành tai di chuyển chạm vào môi cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đỏ ửng, đốm sáng trong mắt lấp lánh theo từng cử động, thấp giọng hỏi cô, “Em có thích tôi không?”
Cô nhìn vào mắt anh. Nơi đó như bầu trời đầy vì tinh tú giữa đêm hè, phản chiếu ánh sao không quá nổi bật, khiến cô mơ màng trong thoáng chốc. Nên chẳng rõ từ bao giờ mà anh lại như điều anh vừa nói, thích cô đến thế. Có khả năng này ư? Dù là có, thì cô cũng không giải thích được vì sao anh lại thích mình. Cô tưởng những lời này là các chi tiết vô nghĩa chỉ tồn tại trong tiểu thuyết tình yêu, hoặc là lời đầu môi chót lưỡi của đám sở khanh; nhưng giờ đây, cô lại nghiêm túc tìm kiếm sự tồn tại của khả năng này, định dùng để thuyết phục bản thân trả lời anh.
Hình như cô cũng thinh thích anh? Chút tình cảm ấy đủ để khiến cô tháo gỡ phòng bị khi đứng trước mặt anh, khiến cô tức giận lẫn đau lòng vì những điều anh sắp gặp phải, khiến cô không kháng cự khi tiếp xúc gần với anh… Nhưng khi cô nhận ra tình cảm ấy và cũng là lúc sự lệ thuộc đã manh nha, thì dù cô có nỗ lực thế nào cũng không thể giúp anh chống lại vận mệnh mà anh sắp sửa đối mặt.
Cứ anh yên tâm đi, thời gian không còn nhiều nữa rồi. Cô nghĩ.
Là thích ư? Bỗng cô chợt hồ nghi.
“Anh Tạ…” “Anh Tạ…” Cô vừa mở miệng, Tạ Trạch Ích đã vòng tay ôm cổ và lưng cô, đột nhiên siết chặt. Tay vòng qua bắp chân cô, bế cả người lẫn chăn đặt lên đùi mình, cúi đầu hôn thật mạnh. Cô ngửi thấy mùi hương trên cổ anh, thoang thoảng hương hoa lan trắng thân quen. Lần này, cô có thể cảm nhận được cả răng môi anh đều đang tuyên bố chủ quyền. Anh không có thời gian, anh không muốn nghe được câu trả lời khiến mình thất vọng, nên mới dùng hành động bắt cô im lặng.
Cô bị hôn đến thất thần, chỉ cảm thấy ánh sáng bên ngoài lúc sáng lúc tắt, liệu phải chăng do tầng mây dày đặc đã khiến ánh trăng không thể xuyên qua? Chỉ cảm thấy như có người thợ đèn giở trò đùa dai với mọi ngọn đèn trong thành phố này.
***
Dần dà, cô thiếp ngủ trong lòng anh. Anh vẫn ngồi yên một chỗ, yên lặng bịn rịn ôm cô vào lòng, trông giấc ngủ cho cô. Mãi tới khi vòm trời phương Đông hửng sáng, anh nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, lúc này mới nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài, không đánh thức cô dậy.
Một chàng trai đang ngồi ghế bên ngoài phòng bệnh.
Dưới lầu vang lên tiếng đỗ xe. Anh dừng bước, xoay người lại gần chỗ chàng trai kia, hỏi, “Có thể cho tôi mượn bật lửa không?”
Ngôn Tang tháo chiếc bật lửa đã rỉ ra, đưa cho anh rồi lại ngẩng đầu lên hỏi, “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Tạ Trạch Ích ngậm thuốc trong miệng, đưa bật lửa và cả gói thuốc lá còn dư cho anh, xoay người đẩy cửa sổ trên hành lang ra. Vừa nhìn xuống lầu thì đúng lúc Chu Nhĩ Tra bước xuống xe Ford, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngôn Tang cũng đứng bên cạnh nhìn Chu Nhĩ Tra một hồi, sau đó nói, “Anh không chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Tự cô ba vẫn có thể sống tốt.” Tạ Trạch Ích phả ra một cột khói, sau đó quay sang nói, “Thuyền của cậu Tư bao giờ thì xuất phát?”
“Tôi không tìm được lý do thuyết phục mình từ bỏ cô ấy.” Anh nói, “Trước lúc đó, tôi sẽ không đi.”
Tạ Trạch Ích mỉm cười, “Tôi lại rất hâm mộ cậu.”
Hai người, một người quá cố chấp, sống trong vương quốc thi ca của riêng mình.
Còn người kia lại quá tỉnh táo.
Vì câu nói này, Ngôn Tang cứ nhìn anh chằm chằm trước khi quân đội Anh ở bên dưới đi lên: nhìn hành động trong mấy phút ngắn ngủi của người quân nhân dốc sức một lòng với đế quốc.
Anh rút một bức thư ở trong túi quân phục ra —— là bức thư được cố gắng viết trong lúc anh rời khỏi bệnh viện quay về đường Ferguson, khi mà cô vẫn còn nổi giận —— xếp lại rồi đặt ở đầu giường cho cô.
Sau đó, anh bẻ một bông lan trắng vẫn còn tươi ở trong bình hoa —— anh may mắn gặp được một bà cụ bán lan trắng vừa đi chợ đêm về, thế là mua hết chỗ hoa còn lại; mấy đóa cắm trong đĩa sứ ở đường Ferguson, mấy đóa khác thì để trong phòng bệnh của cô —— trong đó có một đóa chưa nở, anh kẹp vào trong thư.
Cấp trên của anh đã lên tới tầng ba, nghiêm túc đứng chờ anh ở bên ngoài phòng.
Anh ngoái đầu nhìn lại.
Sau đó, chính mắt Ngôn Tang nhìn thấy “người Hoa da trắng” không được cha coi trọng, anh chàng Zoe Tse cả huyết thống lẫn thân phận đều không rõ ràng đang làm gì: anh tháo quân hàm tượng trưng cho vinh dự của quân nhân ra, tháo cả huy chương của đế quốc, cởi thắt lưng quân trang, tiếp đến là áo khoác của lục quân. Cuối cùng, anh lại tháo chìa khóa vàng Phi Beta, dịu dàng đeo lên cổ cô. Làm xong những hành động trên, anh chẳng còn lại gì. Rồi anh quỳ một chân xuống trước giường cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
Hình ảnh ấy đã khiến Ngôn Tang chấn động, khắc ghi vào lòng anh rất nhiều năm về sau.
Anh không dám nhìn tiếp nữa.
Những người sĩ quan đang chờ ngoài cửa dường như cũng xúc động trước cảnh tượng ấy. Bọn họ đồng loạt giữ im lặng, không ai thúc giục và cũng chẳng ai làm phiền.
Ngôn Tang xoay người đứng vào góc tường, châm điếu thuốc lá Tạ Trạch Ích đưa cho mình, song lại không hút.
Tàn thuốc rơi xuống tay anh.
Tạ Trạch Ích dứt khoát rời khỏi phòng bệnh, giao quân phục và bản thể lệ cho trung úy thân cận của mình.
Mắt người trung úy hoen đỏ, gọi anh một tiếng: “Sếp.”
Đứng nhìn Tạ Trạch Ích rời đi theo nhóm quân nhân, Ngôn Tang cứ ngỡ đã một thế kỷ trôi qua.
Rồi anh bất chợt hoàn hồn, sải bước đuổi theo như điên, trước khi bọn họ lên xe, anh gọi to tên tiếng Trung của Tạ Trạch Ích.
Tạ Trạch Ích ngoái đầu nhìn anh, chờ anh lên tiếng.
Anh nhớ lại lúc ở khách sạn Hoa Mậu, anh đã nhìn thấy ánh mắt Sở Vọng khi nhìn anh. Một người chậm chạp như cô lại có ngày cũng như anh, bị ánh mắt của một người làm rung động đến mức hồn bay phách lạc…
“Anh Tạ,” Ngôn Tang bình tĩnh nhìn anh, nói chắc nịch, “Tôi e là anh đã tính sai rồi.”
Mọi người nhìn anh đầy hồ nghi.
Anh lấy hơi rồi nói tiếp: “Dù anh đang gánh tội trên lưng, dù có bị vong hồn của đồng bào và bản thân khiển trách cả đời, thì anh vẫn phải sống tiếp, anh Tạ. Bởi lẽ ngoài anh ra, đời này không ai có thể chăm sóc cô ấy chu đáo được.”
Nói xong lời trên, anh nhìn thấy sự thay đổi trong vẻ mặt của Tạ Trạch Ích, từ không hiểu cho đến xúc động, rồi từ chấn động đến đỏ mắt. Tạ Trạch Ích trấn định nhìn anh, sau đó xoay người ngồi vào xe.
Cuối cùng, Ngôn Tang thở phào.
Câu này không phải là nói với Tạ Trạch Ích, mà là nói với chính anh.
Anh vẫn chưa từ bỏ cô, nhưng anh biết, anh đã thua trong tay Tạ Trạch Ích rồi.
Trong chớp mắt nhìn thấy Tạ Trạch Ích quỳ xuống trước giường bệnh của cô, anh gần như đã hiểu một điều, chàng quân nhân người Hoa da trắng này sẽ không bao giờ buông bỏ cô.
Đấy là bài thơ người ngoài không bao giờ trông thấy.
Chỉ có cô, chỉ mỗi mình cô.
Là nguồn cơn sức mạnh của anh, là xuất phát điểm khiến anh dịu dàng.
Là đại lục của anh, là nơi tâm trí anh thuộc về.
Anh là thành trì, là pháo đài của cô: sẵn sàng vì cô mà chết nơi sa trường, cũng nguyện bầu bạn cùng cô cho đến hết đời.
Liệu có dễ khiến anh buông tay?
__
*Qin: Huhu chương này hay quá. Ngôn Tang chính thức out cuộc chơi, anh Tạ thắng game.
Cô ngơ ngác.
Rồi anh nói tiếp, “Vậy còn thế này?
Ngay lập tức, cô có cảm giác cánh môi lành lạnh lại mềm mại đang từ từ, dịu dàng hôn cô. Cô ngẩn ngơ quỳ trên chăn, anh đang cúi người, tuy cô vẫn giữ khoảng cách với anh, song vẫn có thể cảm nhận rõ nhiệt độ ở ngón tay và bàn tay anh khi chạm lên má, chúng còn lạnh hơn cả môi anh. Anh cụp mắt nhìn xuống, trong khoảnh khắc anh nghiêng đầu, làn mi lướt nhẹ qua má cô, cô mới đột nhiên nhận ra ——
Anh đang hôn mình!
Người cô cứng lại, như động vật hoang dã theo bản năng bài xích sinh vật lạ xâm phạm lãnh địa, tâm lý cô cũng muốn né tránh nụ hôn của anh.
Cảm thấy cô có ý chống cự, tay phải của anh vòng qua vai cô, dùng sức ép cô sát vào người mình. Tay trái nâng cằm cô lên – ở cổ trông trống vì tóc vừa cắt ngắn, ngón tay lùa vào trong tóc cô, bàn tay khẽ dùng sức ép nụ hôn thêm sâu.
Tư thế nghiêng người tới trước như thế này khiến cô không thể không đặt tay lên vai anh để giữ thăng bằng. Trong tư thế ấy, Tạ Trạch Ích chậm rãi hôn cô nhiều lần, lúc mạnh lúc nhẹ, Không cho cô hoài nghi, không cho cô thương lượng, là nụ hôn mang tính xâm lược mạnh mẽ của nam giới. Mọi điều cô muốn nói đều bị ngăn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh bé nhỏ tựa như muỗi vo ve. Đầu óc cô trống rỗng, tim đập loạn xạ, hô hấp dần trở nên rối loạn.
Cô dùng khuỷu tay đẩy ngực anh ra, nhưng vì chênh lệch sức mạnh nên cơ thể chỉ giật giật, không thực sự đẩy được anh.
Một lúc sau, môi Tạ Trạch Ích rời khỏi má cô, tay trái vẫn tự nhiên đỡ lưng và cổ cô. Anh khẽ cúi đầu, áp trán cô vào trán mình, bịn rịn dùng chóp mũi chà mũi cô.
Cô choáng váng trong nụ hôn của anh. Gió đêm mang theo hơi ẩm và mùi cây cối, len vào trong phòng, quanh quẩn bên hai người.
Sắc môi anh nhợt nhạt, hai mắt cụp xuống, vẻ mặt không phân rõ là lạnh lùng hay cô đơn. Cô nghe thấy giọng anh vang lên, tựa như tiếng đàn cello nốt trầm trống vắng.
“Cô ba, em có biết tôi thích em nhiều đến đâu không?”
Anh vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve mái tóc, vành tai cô.
Tạ Trạch Ích nhìn vào mắt cô, ngón tay từ vành tai di chuyển chạm vào môi cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đỏ ửng, đốm sáng trong mắt lấp lánh theo từng cử động, thấp giọng hỏi cô, “Em có thích tôi không?”
Cô nhìn vào mắt anh. Nơi đó như bầu trời đầy vì tinh tú giữa đêm hè, phản chiếu ánh sao không quá nổi bật, khiến cô mơ màng trong thoáng chốc. Nên chẳng rõ từ bao giờ mà anh lại như điều anh vừa nói, thích cô đến thế. Có khả năng này ư? Dù là có, thì cô cũng không giải thích được vì sao anh lại thích mình. Cô tưởng những lời này là các chi tiết vô nghĩa chỉ tồn tại trong tiểu thuyết tình yêu, hoặc là lời đầu môi chót lưỡi của đám sở khanh; nhưng giờ đây, cô lại nghiêm túc tìm kiếm sự tồn tại của khả năng này, định dùng để thuyết phục bản thân trả lời anh.
Hình như cô cũng thinh thích anh? Chút tình cảm ấy đủ để khiến cô tháo gỡ phòng bị khi đứng trước mặt anh, khiến cô tức giận lẫn đau lòng vì những điều anh sắp gặp phải, khiến cô không kháng cự khi tiếp xúc gần với anh… Nhưng khi cô nhận ra tình cảm ấy và cũng là lúc sự lệ thuộc đã manh nha, thì dù cô có nỗ lực thế nào cũng không thể giúp anh chống lại vận mệnh mà anh sắp sửa đối mặt.
Cứ anh yên tâm đi, thời gian không còn nhiều nữa rồi. Cô nghĩ.
Là thích ư? Bỗng cô chợt hồ nghi.
“Anh Tạ…” “Anh Tạ…” Cô vừa mở miệng, Tạ Trạch Ích đã vòng tay ôm cổ và lưng cô, đột nhiên siết chặt. Tay vòng qua bắp chân cô, bế cả người lẫn chăn đặt lên đùi mình, cúi đầu hôn thật mạnh. Cô ngửi thấy mùi hương trên cổ anh, thoang thoảng hương hoa lan trắng thân quen. Lần này, cô có thể cảm nhận được cả răng môi anh đều đang tuyên bố chủ quyền. Anh không có thời gian, anh không muốn nghe được câu trả lời khiến mình thất vọng, nên mới dùng hành động bắt cô im lặng.
Cô bị hôn đến thất thần, chỉ cảm thấy ánh sáng bên ngoài lúc sáng lúc tắt, liệu phải chăng do tầng mây dày đặc đã khiến ánh trăng không thể xuyên qua? Chỉ cảm thấy như có người thợ đèn giở trò đùa dai với mọi ngọn đèn trong thành phố này.
***
Dần dà, cô thiếp ngủ trong lòng anh. Anh vẫn ngồi yên một chỗ, yên lặng bịn rịn ôm cô vào lòng, trông giấc ngủ cho cô. Mãi tới khi vòm trời phương Đông hửng sáng, anh nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, lúc này mới nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài, không đánh thức cô dậy.
Một chàng trai đang ngồi ghế bên ngoài phòng bệnh.
Dưới lầu vang lên tiếng đỗ xe. Anh dừng bước, xoay người lại gần chỗ chàng trai kia, hỏi, “Có thể cho tôi mượn bật lửa không?”
Ngôn Tang tháo chiếc bật lửa đã rỉ ra, đưa cho anh rồi lại ngẩng đầu lên hỏi, “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Tạ Trạch Ích ngậm thuốc trong miệng, đưa bật lửa và cả gói thuốc lá còn dư cho anh, xoay người đẩy cửa sổ trên hành lang ra. Vừa nhìn xuống lầu thì đúng lúc Chu Nhĩ Tra bước xuống xe Ford, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngôn Tang cũng đứng bên cạnh nhìn Chu Nhĩ Tra một hồi, sau đó nói, “Anh không chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Tự cô ba vẫn có thể sống tốt.” Tạ Trạch Ích phả ra một cột khói, sau đó quay sang nói, “Thuyền của cậu Tư bao giờ thì xuất phát?”
“Tôi không tìm được lý do thuyết phục mình từ bỏ cô ấy.” Anh nói, “Trước lúc đó, tôi sẽ không đi.”
Tạ Trạch Ích mỉm cười, “Tôi lại rất hâm mộ cậu.”
Hai người, một người quá cố chấp, sống trong vương quốc thi ca của riêng mình.
Còn người kia lại quá tỉnh táo.
Vì câu nói này, Ngôn Tang cứ nhìn anh chằm chằm trước khi quân đội Anh ở bên dưới đi lên: nhìn hành động trong mấy phút ngắn ngủi của người quân nhân dốc sức một lòng với đế quốc.
Anh rút một bức thư ở trong túi quân phục ra —— là bức thư được cố gắng viết trong lúc anh rời khỏi bệnh viện quay về đường Ferguson, khi mà cô vẫn còn nổi giận —— xếp lại rồi đặt ở đầu giường cho cô.
Sau đó, anh bẻ một bông lan trắng vẫn còn tươi ở trong bình hoa —— anh may mắn gặp được một bà cụ bán lan trắng vừa đi chợ đêm về, thế là mua hết chỗ hoa còn lại; mấy đóa cắm trong đĩa sứ ở đường Ferguson, mấy đóa khác thì để trong phòng bệnh của cô —— trong đó có một đóa chưa nở, anh kẹp vào trong thư.
Cấp trên của anh đã lên tới tầng ba, nghiêm túc đứng chờ anh ở bên ngoài phòng.
Anh ngoái đầu nhìn lại.
Sau đó, chính mắt Ngôn Tang nhìn thấy “người Hoa da trắng” không được cha coi trọng, anh chàng Zoe Tse cả huyết thống lẫn thân phận đều không rõ ràng đang làm gì: anh tháo quân hàm tượng trưng cho vinh dự của quân nhân ra, tháo cả huy chương của đế quốc, cởi thắt lưng quân trang, tiếp đến là áo khoác của lục quân. Cuối cùng, anh lại tháo chìa khóa vàng Phi Beta, dịu dàng đeo lên cổ cô. Làm xong những hành động trên, anh chẳng còn lại gì. Rồi anh quỳ một chân xuống trước giường cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
Hình ảnh ấy đã khiến Ngôn Tang chấn động, khắc ghi vào lòng anh rất nhiều năm về sau.
Anh không dám nhìn tiếp nữa.
Những người sĩ quan đang chờ ngoài cửa dường như cũng xúc động trước cảnh tượng ấy. Bọn họ đồng loạt giữ im lặng, không ai thúc giục và cũng chẳng ai làm phiền.
Ngôn Tang xoay người đứng vào góc tường, châm điếu thuốc lá Tạ Trạch Ích đưa cho mình, song lại không hút.
Tàn thuốc rơi xuống tay anh.
Tạ Trạch Ích dứt khoát rời khỏi phòng bệnh, giao quân phục và bản thể lệ cho trung úy thân cận của mình.
Mắt người trung úy hoen đỏ, gọi anh một tiếng: “Sếp.”
Đứng nhìn Tạ Trạch Ích rời đi theo nhóm quân nhân, Ngôn Tang cứ ngỡ đã một thế kỷ trôi qua.
Rồi anh bất chợt hoàn hồn, sải bước đuổi theo như điên, trước khi bọn họ lên xe, anh gọi to tên tiếng Trung của Tạ Trạch Ích.
Tạ Trạch Ích ngoái đầu nhìn anh, chờ anh lên tiếng.
Anh nhớ lại lúc ở khách sạn Hoa Mậu, anh đã nhìn thấy ánh mắt Sở Vọng khi nhìn anh. Một người chậm chạp như cô lại có ngày cũng như anh, bị ánh mắt của một người làm rung động đến mức hồn bay phách lạc…
“Anh Tạ,” Ngôn Tang bình tĩnh nhìn anh, nói chắc nịch, “Tôi e là anh đã tính sai rồi.”
Mọi người nhìn anh đầy hồ nghi.
Anh lấy hơi rồi nói tiếp: “Dù anh đang gánh tội trên lưng, dù có bị vong hồn của đồng bào và bản thân khiển trách cả đời, thì anh vẫn phải sống tiếp, anh Tạ. Bởi lẽ ngoài anh ra, đời này không ai có thể chăm sóc cô ấy chu đáo được.”
Nói xong lời trên, anh nhìn thấy sự thay đổi trong vẻ mặt của Tạ Trạch Ích, từ không hiểu cho đến xúc động, rồi từ chấn động đến đỏ mắt. Tạ Trạch Ích trấn định nhìn anh, sau đó xoay người ngồi vào xe.
Cuối cùng, Ngôn Tang thở phào.
Câu này không phải là nói với Tạ Trạch Ích, mà là nói với chính anh.
Anh vẫn chưa từ bỏ cô, nhưng anh biết, anh đã thua trong tay Tạ Trạch Ích rồi.
Trong chớp mắt nhìn thấy Tạ Trạch Ích quỳ xuống trước giường bệnh của cô, anh gần như đã hiểu một điều, chàng quân nhân người Hoa da trắng này sẽ không bao giờ buông bỏ cô.
Đấy là bài thơ người ngoài không bao giờ trông thấy.
Chỉ có cô, chỉ mỗi mình cô.
Là nguồn cơn sức mạnh của anh, là xuất phát điểm khiến anh dịu dàng.
Là đại lục của anh, là nơi tâm trí anh thuộc về.
Anh là thành trì, là pháo đài của cô: sẵn sàng vì cô mà chết nơi sa trường, cũng nguyện bầu bạn cùng cô cho đến hết đời.
Liệu có dễ khiến anh buông tay?
__
*Qin: Huhu chương này hay quá. Ngôn Tang chính thức out cuộc chơi, anh Tạ thắng game.
Bình luận facebook