Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Sở Vọng giật mình, đẩy cửa chạy ra ngoài ban công, cúi đầu nhìn xuống…
Đứng giữa hàng rào và khóm tường vi bên dưới là một người đàn ông cao to, mặc áo khoác đen.
Đúng thế, chính là giọng Oxford không trật đi đâu được.
Có điều trông không giống như tưởng tượng của Sở Vọng.
Những ngày qua, cô đã nghe rất nhiều chuyện về anh ta nhưng lại chưa gặp người lần nào. Chỉ liên tục nghe mọi người nói cái gì mà con trai của huân tước, tên Zoe, vân vân.
Bởi vì cái tên tiếng Anh đó và nhìn vóc dáng từ phía sau, nên trong vô thức Lâm Sở Vọng đã mường tượng ra hình ảnh của một chàng công tử nhà giàu Luân Đôn: người Anh mắt to mày rậm, có thể có mặt tròn vui vẻ như Watson, cũng có thể là mặt dài như Benedict Cumberbatch, hay thậm chí là gương mặt cao quý trầm tĩnh đậm chất Luân Đôn như Tom Hiddleston. Có thể là con lai, mắt màu nâu hoặc màu xanh da trời, cũng có thể là màu xanh nõn. Nước da tái nhợt vì ít tiếp xúc với ánh nắng, mặc áo khoác màu đen trông không khác gì ma cà rồng.
Nhưng khi Sở Vọng phát hiện là người đứng dưới ánh trăng có tóc đen mắt đen thuần nét phương Đông, cô đã tự hỏi một hồi lâu.
Đúng là anh ta rất cao, cũng mặc áo khoác đen, nước da trắng bợt, hốc mắt lõm sâu, đường nét góc cạnh rõ ràng. Người như thế đứng trước khóm hoa tường vi trong đêm, không phải chính là ma cà rồng bước ra từ trong những câu chuyện Đông Âu thế kỷ trước sao? Có điều con ma cà rồng này lại có một gương mặt rất phương Đông.
Sở Vọng nhìn một hồi, thấp giọng do dự hỏi bằng tiếng Anh: “Anh… Anh chính là cái người tên Zoe Tse hả?”
Người này vừa cười vừa dùng tiếng Quảng Đông đáp lại.
Sở Vọng thấy mình và anh ta đang ông nói gà bà nói vịt, vội dùng tiếng Quảng không ra gì của mình ngắt lời, “Tiếng Quảng của em rất kém, không tin anh nghe em nói nè: ạnh có bít tui nà ai hông?”
Người đàn ông kia bật cười. Chợt dùng tiếng phổ thông trúc trắc trả lời ba câu hỏi của cô, “Tôi cũng không giỏi tiếng Trung lắm đâu, cũng không biết nói giọng Thượng Hải. Tôi là Tạ Trạch Ích, và tôi biết em là ai.”
Sở Vọng gật đầu lia lịa, nói, “Thế thì anh đợi một lúc, để em đi gọi chị gái tới.”
Người đàn ông chưa kịp ngăn cản thì cô bé đứng trên ban công đã chạy biến đi.
Sở Vọng cẩn thận gõ cửa phòng mình, cho rằng có thể gọi Điệp Nhi tới, nào ngờ người tới lại là dì Triệu.
Sở Vọng ôm bụng nói: “Dì Triệu… Làm phiền dì gọi chị Điệp Nhi tới giúp cháu với ạ.”
Một lúc sau, Điệp Nhi đi đến, hỏi: “Cô chủ, nghe nói bụng cô khó chịu hả?”
Sở Vọng khoát tay: “Điệp Nhi, nhờ chị đến tìm chị cả, nói với chị ấy là ich liebe dich đang ở chỗ tôi.”
“Ít sìcái gì ở chỗ cô cơ?”
Sở Vọng: “Ít sì lì bơ địch sì.” Lâm Sở Vọng ngẫm nghĩ, vì để cô ấy nhớ lâu nên bổ sung thêm, “Là một loại chiếu hoa lê ở phương Bắc.”*
(*Tác giả dùng cụm từ “一席梨北地席/Nhất tịch lê bắc địa tịch” để ghi lại cách phát âm trong tiếng Trung, vốn không có nghĩa.)
Một lúc sau, Điệp Nhi quay về báo, “Đại tiểu thư nói bà chủ đau đầu, đang ở trong phòng cô ấy, đại tiểu thư phải chăm sóc bà chủ nên không thể đến chỗ cô được. Cô ấy có nhờ tôi nói với cô là nếu có gì thì cứ viết thư đi.”
Sở Vọng ngạc nhiên nghĩ, đúng là đáng tiếc.
Điệp Nhi đi rồi, cô mới khép cửa phòng lại rồi chạy ra ban công. Thấy người đàn ông vẫn còn đứng đó, cô bèn nói: “Hôm khác anh ghé lại nhé, chị không ra ngoài được.”
Nhưng Tạ Trạch Ích lại hỏi, “Chỗ em có giấy bút không?”
Sở Vọng gật đầu, thì ra là muốn nhờ tôi gửi thư tình hả, “Anh chờ chút, để em đi lấy cho anh.”
Cầm bút máy và giấy do bác cả đưa, còn chưa kịp đưa cho anh ta thì Tạ Trạch Ích đã hỏi, “Em biết viết không?” Nói rồi lại như sợ cô nghe không hiểu, khua tay nói, “Viết tiếng Trung ấy?”
Sở Vọng gật đầu. Nói ngớ ngẩn gì thế, đương nhiên là biết rồi.
Tạ Trạch Ích nói: “Thế thì tốt quá, tôi không biết viết tiếng Trung. Tôi đọc lại, em viết giúp tôi có được không?”
Sở Vọng: “…”
Tôi là một bông hoa tương lai của tổ quốc, tự dưng làm thần tình yêu của hai người thì cũng thôi, vì sao còn phải giúp anh viết thư tình… Đúng là thảm hại quá mà.
Sở Vọng chớp mắt nghĩ ngợi, sau đó nói, “Anh định cám ơn em như thế nào đây?”
Tạ Trạch Ích nghiêng đầu hỏi, “Có muốn uống nước ngọt không?”
Từ khi đến thế giới này, thứ Sở Vọng thèm nhất là đồ uống có ga. Cô lập tức giơ hai ngón tay ra, “Hai chai Coca Cola.”
Khóe môi Tạ Trạch Ích bất giác nhếch lên, “Được.”
Sở Vọng rất hài lòng với khoản tiền cược này. Nhưng hai người một trên một dưới trắng trợn nói chuyện như thế có vẻ to gan quá.
Chợt cô đưa tay ra, “Anh cầm giấy bút đi đã.”
Tạ Trạch Ích giơ tay nhận lấy giấy và bút máy trong tay cô.
Rồi bỗng Sở Vọng nhón chân lên nhìn xuống ban công bên ngoài, áng chừng độ cao.
Tạ Trạch Ích hiểu được ý đồ của cô, nhưng lại không biết phải làm gì.
Sở Vọng thở dài, sợ hãi bám vào ban công. Nửa người cô nằm lệch ra bên ngoài, nghiêng đầu nhìn Tạ Trạch Ích vẫn đứng bất động, bụng thầm mắng “đúng là đồng bọn ngu như heo!”, nhưng ngoài miệng lại nói, “Anh đỡ em có được không?”
Tạ Trạch Ích bị cô làm cho buồn cười, vội bước lên trước hai bước, xách cổ áo cô như xách túi thức ăn trong siêu thị, kéo cô xuống đất.
Sở Vọng: “…”
Nếu hai người sinh muộn một trăm năm, bị cư dân mạng nhiều chuyện chụp ảnh lại đăng lên mạng, thì một loạt hành động đó cùng với tổ hợp hai người như bây giờ thật sự đủ để cư dân mạng cười no.
Sở Vọng đứng trên mặt đất, vẫn cảm thấy chưa an toàn mấy, thế là cô tìm một chỗ khuất trong bóng tối, ngồi xổm xuống với Tạ Trạch Ích.
Sau khi ngồi xuống, vì chênh lệch chiều cao đã giảm đi nên trông anh hiền hơn rất nhiều.
Tạ Trạch Ích cười hỏi, “Em nhảy xuống từ trên tầng hai như vậy, không sợ bị ai biết à?”
Sở Vọng nghĩ ngợi rồi đáp, “Nếu bị người ta thấy thì em sẽ nói là anh bắt em đi. Dù gì em cũng là một đứa bé mười tuổi tay trói gà không chặt.”
Tạ Trạch Ích không ngờ cô sẽ trả lời như thế, lắc đầu cười.
Bỗng Sở Vọng nói, “Anh xoay người lại đi, quay lưng về phía em.”
Tạ Trạch Ích xoay người lại, sau đó có cảm giác một tờ giấy đặt lên lưng mình.
Đã có bàn rồi, độ cao cũng vừa tầm, Sở Vọng hỏi, “Nói đi, muốn viết gì?”
“Dear Marlin…” Tạ Trạch Ích nheo mắt, nghĩ ngợi một cách khó khăn, có vẻ không biết nên lựa lời như thế nào. Chợt cô gái bé nhỏ sau lưng anh cầm bút viết sột soạt, các một lớp áo, xúc cảm từ đầu ngòi bút truyền đến khiến anh nhồn nhột.
Sở Vọng vội viết xuống: Mã Linh thân yêu.
Nhân lúc Tạ Trạch Ích còn đang suy nghĩ, Lâm Sở Vọng hỏi, “Em có thể thêm năm chữ ‘thấy chữ như thấy người’ không?”
Tạ Trạch Ích không nghĩ ngợi mà gật đầu ngay.
Đợi tới khi Sở Vọng viết xong, Tạ Trạch Ích mới hỏi, “Em viết thêm gì đấy?”
“Thấy chữ như thấy người,” Sở Vọng nói, “Ghi thêm vào sẽ khiến ta có văn hóa hơn.”
“Có nghĩa là gì?”
Sau khi đến thế giới này, trình độ văn hóa của Sở Vọng cứ hạ thấp dần. Lúc nào cũng bị người ta khinh bỉ, giờ khó lắm mới gặp được một người không bằng mình, cô lập tức vui vẻ giải thích: “Ý chính là: lúc em đọc bức thư này, thì anh đã không có ở đây… A pi, là đọc bức thư này cũng giống như trông thấy chính bản thân anh vậy.”
__________
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích ra ở đây có vẻ gây mất hứng, nhưng để tránh có bạn đọc cảm thấy nữ chính thánh mẫu, tôi vẫn muốn nói nữ chính làm như trên chỉ là vì muốn lấy lòng người duy nhất trong nhà mà cô ấy có thể lấy lòng.
Đứng giữa hàng rào và khóm tường vi bên dưới là một người đàn ông cao to, mặc áo khoác đen.
Đúng thế, chính là giọng Oxford không trật đi đâu được.
Có điều trông không giống như tưởng tượng của Sở Vọng.
Những ngày qua, cô đã nghe rất nhiều chuyện về anh ta nhưng lại chưa gặp người lần nào. Chỉ liên tục nghe mọi người nói cái gì mà con trai của huân tước, tên Zoe, vân vân.
Bởi vì cái tên tiếng Anh đó và nhìn vóc dáng từ phía sau, nên trong vô thức Lâm Sở Vọng đã mường tượng ra hình ảnh của một chàng công tử nhà giàu Luân Đôn: người Anh mắt to mày rậm, có thể có mặt tròn vui vẻ như Watson, cũng có thể là mặt dài như Benedict Cumberbatch, hay thậm chí là gương mặt cao quý trầm tĩnh đậm chất Luân Đôn như Tom Hiddleston. Có thể là con lai, mắt màu nâu hoặc màu xanh da trời, cũng có thể là màu xanh nõn. Nước da tái nhợt vì ít tiếp xúc với ánh nắng, mặc áo khoác màu đen trông không khác gì ma cà rồng.
Nhưng khi Sở Vọng phát hiện là người đứng dưới ánh trăng có tóc đen mắt đen thuần nét phương Đông, cô đã tự hỏi một hồi lâu.
Đúng là anh ta rất cao, cũng mặc áo khoác đen, nước da trắng bợt, hốc mắt lõm sâu, đường nét góc cạnh rõ ràng. Người như thế đứng trước khóm hoa tường vi trong đêm, không phải chính là ma cà rồng bước ra từ trong những câu chuyện Đông Âu thế kỷ trước sao? Có điều con ma cà rồng này lại có một gương mặt rất phương Đông.
Sở Vọng nhìn một hồi, thấp giọng do dự hỏi bằng tiếng Anh: “Anh… Anh chính là cái người tên Zoe Tse hả?”
Người này vừa cười vừa dùng tiếng Quảng Đông đáp lại.
Sở Vọng thấy mình và anh ta đang ông nói gà bà nói vịt, vội dùng tiếng Quảng không ra gì của mình ngắt lời, “Tiếng Quảng của em rất kém, không tin anh nghe em nói nè: ạnh có bít tui nà ai hông?”
Người đàn ông kia bật cười. Chợt dùng tiếng phổ thông trúc trắc trả lời ba câu hỏi của cô, “Tôi cũng không giỏi tiếng Trung lắm đâu, cũng không biết nói giọng Thượng Hải. Tôi là Tạ Trạch Ích, và tôi biết em là ai.”
Sở Vọng gật đầu lia lịa, nói, “Thế thì anh đợi một lúc, để em đi gọi chị gái tới.”
Người đàn ông chưa kịp ngăn cản thì cô bé đứng trên ban công đã chạy biến đi.
Sở Vọng cẩn thận gõ cửa phòng mình, cho rằng có thể gọi Điệp Nhi tới, nào ngờ người tới lại là dì Triệu.
Sở Vọng ôm bụng nói: “Dì Triệu… Làm phiền dì gọi chị Điệp Nhi tới giúp cháu với ạ.”
Một lúc sau, Điệp Nhi đi đến, hỏi: “Cô chủ, nghe nói bụng cô khó chịu hả?”
Sở Vọng khoát tay: “Điệp Nhi, nhờ chị đến tìm chị cả, nói với chị ấy là ich liebe dich đang ở chỗ tôi.”
“Ít sìcái gì ở chỗ cô cơ?”
Sở Vọng: “Ít sì lì bơ địch sì.” Lâm Sở Vọng ngẫm nghĩ, vì để cô ấy nhớ lâu nên bổ sung thêm, “Là một loại chiếu hoa lê ở phương Bắc.”*
(*Tác giả dùng cụm từ “一席梨北地席/Nhất tịch lê bắc địa tịch” để ghi lại cách phát âm trong tiếng Trung, vốn không có nghĩa.)
Một lúc sau, Điệp Nhi quay về báo, “Đại tiểu thư nói bà chủ đau đầu, đang ở trong phòng cô ấy, đại tiểu thư phải chăm sóc bà chủ nên không thể đến chỗ cô được. Cô ấy có nhờ tôi nói với cô là nếu có gì thì cứ viết thư đi.”
Sở Vọng ngạc nhiên nghĩ, đúng là đáng tiếc.
Điệp Nhi đi rồi, cô mới khép cửa phòng lại rồi chạy ra ban công. Thấy người đàn ông vẫn còn đứng đó, cô bèn nói: “Hôm khác anh ghé lại nhé, chị không ra ngoài được.”
Nhưng Tạ Trạch Ích lại hỏi, “Chỗ em có giấy bút không?”
Sở Vọng gật đầu, thì ra là muốn nhờ tôi gửi thư tình hả, “Anh chờ chút, để em đi lấy cho anh.”
Cầm bút máy và giấy do bác cả đưa, còn chưa kịp đưa cho anh ta thì Tạ Trạch Ích đã hỏi, “Em biết viết không?” Nói rồi lại như sợ cô nghe không hiểu, khua tay nói, “Viết tiếng Trung ấy?”
Sở Vọng gật đầu. Nói ngớ ngẩn gì thế, đương nhiên là biết rồi.
Tạ Trạch Ích nói: “Thế thì tốt quá, tôi không biết viết tiếng Trung. Tôi đọc lại, em viết giúp tôi có được không?”
Sở Vọng: “…”
Tôi là một bông hoa tương lai của tổ quốc, tự dưng làm thần tình yêu của hai người thì cũng thôi, vì sao còn phải giúp anh viết thư tình… Đúng là thảm hại quá mà.
Sở Vọng chớp mắt nghĩ ngợi, sau đó nói, “Anh định cám ơn em như thế nào đây?”
Tạ Trạch Ích nghiêng đầu hỏi, “Có muốn uống nước ngọt không?”
Từ khi đến thế giới này, thứ Sở Vọng thèm nhất là đồ uống có ga. Cô lập tức giơ hai ngón tay ra, “Hai chai Coca Cola.”
Khóe môi Tạ Trạch Ích bất giác nhếch lên, “Được.”
Sở Vọng rất hài lòng với khoản tiền cược này. Nhưng hai người một trên một dưới trắng trợn nói chuyện như thế có vẻ to gan quá.
Chợt cô đưa tay ra, “Anh cầm giấy bút đi đã.”
Tạ Trạch Ích giơ tay nhận lấy giấy và bút máy trong tay cô.
Rồi bỗng Sở Vọng nhón chân lên nhìn xuống ban công bên ngoài, áng chừng độ cao.
Tạ Trạch Ích hiểu được ý đồ của cô, nhưng lại không biết phải làm gì.
Sở Vọng thở dài, sợ hãi bám vào ban công. Nửa người cô nằm lệch ra bên ngoài, nghiêng đầu nhìn Tạ Trạch Ích vẫn đứng bất động, bụng thầm mắng “đúng là đồng bọn ngu như heo!”, nhưng ngoài miệng lại nói, “Anh đỡ em có được không?”
Tạ Trạch Ích bị cô làm cho buồn cười, vội bước lên trước hai bước, xách cổ áo cô như xách túi thức ăn trong siêu thị, kéo cô xuống đất.
Sở Vọng: “…”
Nếu hai người sinh muộn một trăm năm, bị cư dân mạng nhiều chuyện chụp ảnh lại đăng lên mạng, thì một loạt hành động đó cùng với tổ hợp hai người như bây giờ thật sự đủ để cư dân mạng cười no.
Sở Vọng đứng trên mặt đất, vẫn cảm thấy chưa an toàn mấy, thế là cô tìm một chỗ khuất trong bóng tối, ngồi xổm xuống với Tạ Trạch Ích.
Sau khi ngồi xuống, vì chênh lệch chiều cao đã giảm đi nên trông anh hiền hơn rất nhiều.
Tạ Trạch Ích cười hỏi, “Em nhảy xuống từ trên tầng hai như vậy, không sợ bị ai biết à?”
Sở Vọng nghĩ ngợi rồi đáp, “Nếu bị người ta thấy thì em sẽ nói là anh bắt em đi. Dù gì em cũng là một đứa bé mười tuổi tay trói gà không chặt.”
Tạ Trạch Ích không ngờ cô sẽ trả lời như thế, lắc đầu cười.
Bỗng Sở Vọng nói, “Anh xoay người lại đi, quay lưng về phía em.”
Tạ Trạch Ích xoay người lại, sau đó có cảm giác một tờ giấy đặt lên lưng mình.
Đã có bàn rồi, độ cao cũng vừa tầm, Sở Vọng hỏi, “Nói đi, muốn viết gì?”
“Dear Marlin…” Tạ Trạch Ích nheo mắt, nghĩ ngợi một cách khó khăn, có vẻ không biết nên lựa lời như thế nào. Chợt cô gái bé nhỏ sau lưng anh cầm bút viết sột soạt, các một lớp áo, xúc cảm từ đầu ngòi bút truyền đến khiến anh nhồn nhột.
Sở Vọng vội viết xuống: Mã Linh thân yêu.
Nhân lúc Tạ Trạch Ích còn đang suy nghĩ, Lâm Sở Vọng hỏi, “Em có thể thêm năm chữ ‘thấy chữ như thấy người’ không?”
Tạ Trạch Ích không nghĩ ngợi mà gật đầu ngay.
Đợi tới khi Sở Vọng viết xong, Tạ Trạch Ích mới hỏi, “Em viết thêm gì đấy?”
“Thấy chữ như thấy người,” Sở Vọng nói, “Ghi thêm vào sẽ khiến ta có văn hóa hơn.”
“Có nghĩa là gì?”
Sau khi đến thế giới này, trình độ văn hóa của Sở Vọng cứ hạ thấp dần. Lúc nào cũng bị người ta khinh bỉ, giờ khó lắm mới gặp được một người không bằng mình, cô lập tức vui vẻ giải thích: “Ý chính là: lúc em đọc bức thư này, thì anh đã không có ở đây… A pi, là đọc bức thư này cũng giống như trông thấy chính bản thân anh vậy.”
__________
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích ra ở đây có vẻ gây mất hứng, nhưng để tránh có bạn đọc cảm thấy nữ chính thánh mẫu, tôi vẫn muốn nói nữ chính làm như trên chỉ là vì muốn lấy lòng người duy nhất trong nhà mà cô ấy có thể lấy lòng.
Bình luận facebook