Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Hiện tại Doãn Yên đã chừng nào dậy thì, mái tóc ngắn dài quá tai một tấc, gương mặt trái xoan xinh xắn đoan trang, trắng trẻo thuần khiết. Ngũ quan nhẹ nhàng không quá nổi bật, nhưng đặt chung với nhau lại có một vẻ đẹp riêng, là tiểu thư khuê các vùng sông nước Giang Nam điển hình. Không phải là đẹp nhất, nhưng vì từ xưa đến nay luôn mang theo vẻ mèo khen mèo dài đuôi, nên luận khí chất lại rất xuất chúng, thậm chí trông như đóa phù dung giữa hồ nước xanh.
Nếu xét về ngũ quan thì Chân Chân nổi bật hơn Doãn Yên: đôi mắt phượng mở to nhưng không vô thần, chiếc mũi cao ráo, đôi môi bóng loáng. Tách mỗi bộ phận ra đều rất đẹp, đặt chung với nhau lại có nét phản nghịch.
Ngồi trong tiệm cà phê Chim Xanh uống Latte, Tạ Di Nhã tổng kết: “Người da trắng không thích kiểu như Doãn Yên, bởi vì cô ta quá nhạt nhẽo, như cháo trắng rau dưa ăn vô vị. Nhưng với những người Hoa kiều về nước thì lại cảm thấy văn học Trung Hoa thiêng liêng phong phú, chỉ cần là con gái có tri thức, phối thêm dáng vẻ thanh lịch cổ điển, người vật vô hại, thì đúng là tiên nữ còn gì.”
“Theo mình chỉ có cậu mới là tiên nữ.”
Di Nhã nói rồi đưa tay sờ mặt Sở Vọng, cảm khái: “Cậu đấy, sao không giống chị gái mình tí nào vậy?”
Sở Vọng ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị ấy giống cha, còn mình có lẽ giống mẹ. Có điều mình còn nhỏ, ai biết sau này mình sẽ trông như thế nào?”
Uống cà phê xong rồi về lại biệt thự nhà họ Kiều, vừa bước vào cửa thì thấy Tiết Chân Chân và bà Kiều ngồi trên ghế sofa đang dọn dẹp thư từ. Cô treo áo khoác lên ngoài cửa, Chân Chân ngẩng đầu nhìn cô, hỏi như thẩm vấn phạm nhân: “Em đến rạp phim làm gì?”
“Xem phim của Chaplin.”
“Sao trễ thế mới về?”
“Di Nhã đột nhiên rủ đi uống cà phê.”
Tiết Chân Chân khinh thường cười khẩy, bà cả Lâm bèn đánh cô nàng một cái nói “làm cái gì đấy”, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Vọng, bảo: “Sở Vọng chơi thân với con gái nhà họ Tạ cũng tốt, con bé đó là người có chủ kiến, sẽ không bị thua thiệt.”
Sở Vọng đáp vâng rồi lên lầu thay quần áo.
Thay đồ xong xuống lầu, bà Kiều đã vào bếp dặn đầu bếp đổi nước canh, Doãn Yên cũng đã về. Lâm Sở Vọng dừng lại trên cầu thang, thấy tròng mắt đen của Tiết Chân Chân cứ xoay tròn đi theo Doãn Yên, cô không khỏi cảm thấy buồn cười, thế là nửa tựa vào lan can nhìn chăm chú xuống dưới, không nói năng gì.
Doãn Yên vô cùng đắc chí, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh điềm đạm hỏi: “Lại có thư đến hả?”
Chân Chân thản nhiên nói: “Yên tâm đi, không có thư của hôn phu của Sở Vọng đâu.”
Doãn Yên cứng mặt: “Cậu nói thế là có ý gì hả?”
“Tôi có ý gì cậu không hiểu ư? Đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi, Lâm nhị tiểu thư quen trò này rồi nhỉ.”
“Tiết Chân Chân?!”
“Hôn phu của mình thì không bao giờ quan tâm, còn thư của hôn phu người khác gửi đến thì cướp cho bằng được, lại còn mặt dày viết thư hồi âm cho người ta, kết quả? Người ta còn không thèm nhìn, trả thẳng về biệt thự họ Kiều.” Chân Chân vừa ăn táo vừa vui vẻ nói.
“Chú Tư là bạn cũ của cha tôi, tôi với anh Ngôn Tang cũng được xem như anh em thanh mai trúc mã, giữa anh em với nhau gửi lời hỏi thăm thì có sao hả?”
“Vậy ngày trước là đứa nào giàn giụa nước mắt, hung dữ nói ‘nếu không phải mày, anh Ngôn Tang sẽ là của tao!’ hả?” Chân Chân cười ha ha hai tiếng, “Bây giờ có cậu Diệp rồi nên đã biến thành ‘anh em’ rồi à?”
Mặt Doãn Yên thoắt xanh thoắt trắng: “Người ta chỉ muốn tham gia câu lạc bộ làm thơ, cậu nói bậy bạ gì đó hả?!”
Chân Chân như nghe được chuyện cười: “Ha ha ha? Làm thơ? Chữ viết còn không ra hồn mà đòi làm thơ á! Thế thì tôi đi viết sách được đấy.”
Bất chợt Doãn Yên nghĩ đến một chuyện, mỉm cười: “Sao cậu hiểu rõ về Diệp Văn Dữ thế. Ở trong dàn giao hưởng cũng đứng gần, xem phim cũng đi theo người ta.”
Lời này đã đâm trúng tim đen của Chân Chân. Cô nàng xoay mặt đi không ư hử gì, Doãn Yên tự mãn cởi áo ra, chậm rãi đi vào trong, nhưng vừa đi được hai bước thì thấy Lâm Sở Vọng đứng trên cầu thang nhìn mình, trên mặt còn mang theo nụ cười khó hiểu.
“Em cười gì?” Không biết vì sao Doãn Yên lại bị cô làm giật mình, sắc mặt cứng lại.
“Chị chột dạ cái gì?” Sở Vọng chậm rãi hỏi lại.
“Em ba không xuống lầu ăn cơm mà còn đứng trên cầu thang nghe lén, dĩ nhiên là chị bị em dọa rồi.” Doãn Yên bình tĩnh nói.
“Ồ…” Sở Vọng cúi người giẫm dép lê, vừa hay đối mặt với Doãn Yên ở dưới cầu thang, “Câu lạc bộ thơ của chị hai đúng là có thủ đoạn lợi hại, làm thơ thôi mà cũng đến được đại học Hương Cảng. Không biết là làm cách nào nhỉ? Em cũng muốn học quá.”
Doãn Yên chột dạ, song vẫn mỉm cười: “Vì sao chị chỉ nói chuyện với Diệp Văn Dữ ở rạp chiếu bóng có vài câu, mà cả em ba và em Chân Chân lại đột nhiên quan tâm chị thế?”
Sở Vọng nhìn vào mắt cô nàng, nói với vẻ vô tội: “Vì chị hai cảm thấy bọn em thầm thích người theo đuổi chị còn gì. Dàn hợp xướng gì cũng tham gia, đến xem phim cũng thế. Ấy? Lúc bọn em ở trong dàn nhạc, thì chị hai đang ở đâu, làm gì?”
Tiết Chân Chân ngồi trên sofa được tiếp thêm ủng hộ, nhìn Sở Vọng bằng con mắt khác xưa, không khỏi nở nụ cười: “Còn không phải là do con bé Bùi Jenny trong cây lạc bộ của nó, cứ hai ngày ba bữa lại chạy đến đại học Hương Cảng, nhét thơ vào trong hộc tủ của Diệp Văn Dữ sao”
Doãn Yên biến sắc, căm tức nói: “Là tự Bùi Jenny giở trò, tôi không thích người Singapore kia!”
Chân Chân xòe tay: “Người nào vừa mới nói anh ta chỉ muốn học làm thơ, không theo đuổi mình ấy nhỉ?”
Sở Vọng mỉm cười, đứng trên cầu thang vỗ tay trợ uy cho Tiết Chân Chân.
Doãn Yên nhìn lướt qua Tiết Chân Chân rồi nhìn sang Lâm Sở Vọng, đột ngột hô lên: “Bác cả ——”
Sở Vọng lè lưỡi với Tiết Chân Chân, nhân lúc chưa bị bà Kiều tóm được thì chạy bình bịch lên lầu.
***
Có điều khi Diệp Văn Dữ thật sự theo đuổi Doãn Yên, các cô gái đều không mấy vui vẻ. Không biết anh ta lấy kiên nhẫn từ đâu, mà mỗi sáng sớm khi đến lớp, các cô gái luôn thấy trên bàn Doãn Yên có đủ hoa và sô cô la hoặc là bữa sáng.
Doãn Yên được con trai xem trọng, dĩ nhiên cũng được con gái tôn trọng. Doãn Yên luôn ỷ mình thanh cao nên không giao du với nhiều hạng người, sau khi được Diệp Văn Dữ theo đuổi, lời nói cử chỉ càng tỏ ra nổi bật hơn người. Các cô gái rất giận, có người còn mỉa mai: “Người đã có hôn phu, sao còn để người khác theo đuổi?”
Doãn Yên chỉ cười nhạt: “Tôi không thích hôn phu kia lắm.”
Một người khác từng nghe nói Trịnh Diệc Dân đang du học ở Nhật Bản thì hăng hái nói: “Diệp Văn Dữ là Hoa kiều, Trịnh Diệc Dân lại đang du học Nhật, đương nhiên là phải chọn người xuất sắc hơn rồi.”
Trong thời đại này, đi du học Âu Mỹ, chỉ một tấm vé tàu hạng ba cũng tốn 50 đồng, học phí mỗi năm còn cao hơn thế. Còn vé tàu đi Nhật du học chỉ mất chưa đầy 10 đồng, học phí và sinh hoạt phí còn thấp hơn trong nước. Nên nếu muốn đi du học Âu Mỹ thì hoặc là thành tích phải vô cùng xuất sắc, hoặc là tiền bạc sung túc; còn người đi Nhật thì thường đều là gia đình bậc trung dư dả. Cho nên du học sinh Âu Mỹ hay xem thường du học sinh Nhật, chứ đừng nói là Hoa kiều.
Doãn Yên không mặn không nhạt nhìn người kia, lại nói: “Tôi cũng không thích Diệp Văn Dữ.”
Người kia nghe thế thì cười: “Vậy mà cậu còn để người ta theo đuổi?”
Doãn Yên đáo: “Tôi đâu có đồng ý để anh ta theo đuổi. Theo đuổi tôi là chuyện của anh ta, tôi chỉ xem anh ta như bạn bè.”
Vì những lời đó mà Doãn Yên đã khiến mọi người căm phẫn, đồng thời cũng nhận được nhiều sự tôn kính độ kỵ hơn.
Tháng Hai được cho nghỉ xuân mười ngày. Trong ngày xuân, Lâm Tử Đồng và Lâm Du tranh thủ thời gian Hương Cảng ăn tết hai ngày. Lâm Du đã lăn lộn trên chính trường hai năm, mặt càng bóng loáng hơn —— có lẽ vì đã có tuổi tác rồi. Còn Lâm Tử Đồng hai năm nay đã cao ráo kiêu ngạo thêm, trầm lặng ít nói. Trong hai ngày đó, Lâm Du chỉ bình phẩm một câu về thành tích học tập của Lâm Sở Vọng và Doãn Yên: thành tích của Sở Vọng trên mức trung bình, tuy không tốt lắm, nhưng tuổi còn nhỏ mà đã được như vậy thì cũng không tệ.
Lúc nhắc đến thành tích của Doãn Yên, ông chỉ thở dài, nói: Tiếng Anh của Doãn Yên rất tiến bộ, đáng khích lệ.
Sau đó ông ta nói muốn chuyển trường học ở Thiệu Hưng đến Thượng Hải, xác nhập vào trường đại học của Tư Ưng ở Thượng Hải. Chẳng mấy chốc sẽ mua một căn biệt thự ở khu tô giới công cộng, giáp sát nhà họ Tư, có lẽ đợi hai cô con gái tốt nghiệp trung học xong thì sẽ đón về Thượng Hải —— đây là tin vui nhất mà Doãn Yên nghe được trong năm nay.
Sở Vọng luôn cảm thấy ba cha con bọn họ có lời riêng muốn nói, cho nên ăn bữa cơm giao thừa xong, cô nói mình mệt muốn về phòng nghỉ ngơi, nhường lại không gian riêng cho bọn họ. Nhưng Lâm Du lại đột ngột giữ cô lại nói chuyện, hỏi: “Chú Tư của con bảo Ngôn Tang ở Đức viết thư về, nói con âm thầm tự học không ít tiếng Đức và tiếng Pháp, trình độ cũng rất khá.”
Doãn Yên ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên, không tin nổi nhìn cô.
Sở Vọng *ồ* một tiếng, nói: “Học được mấy câu nên khoe khoang với Ngôn Tang thôi mà, vậy mà anh ấy tưởng thật, còn khen ngợi con.”
Lâm Du gật đầu tán thưởng: “Còn trẻ, học thêm nhiều cũng có lợi.”
Nhân lúc không có chuyện gì cô vội vã lẻn về phòng mình, trong lòng rất kích động: may mà năm nay không lấy “xuân” làm đề tài để thi thố văn thơ nữa rồi.
Có điều cô cũng ý thức được một chuyện, có lẽ cha mình đã nhận ra được gì đó qua chuyện thủ tướng từ chức, nên mới muốn lùi về sau, chuyển trọng tâm công việc từ chính trị về việc học. Như thế có nghĩa là, có thể bác cả sẽ không tốn nhiều công sức với hai chị em cô nữa. Bà còn có chuyện để bận tâm hơn: dù sao bụng của bà hai kia đúng là “khá”, sinh cho ông Kiều một cậu bé. Dù không phải là người thuần Trung Quốc nhưng cũng có thể thừa kế nghiệp cha.
Lễ tình nhân qua đi, ngày thứ Tư bắt đầu quay về trường học. Sáng sớm đã thấy Diệp Văn Dữ cầm một bó hoa to chờ bên dưới, tất cả các cô gái đi ngang qua đều lén cười nhìn anh ta. Lúc đi ngang qua anh ta, Sở Vọng không nhịn được mà nói: “Anh rảnh rỗi như vậy, giáo sư Từ của các anh có biết không, bảo anh ta sắp xếp nhiều bài tập cho các anh đi.”
Diệp Văn Dữ lại rất kích động ngăn cô lại: “Em… em là em gái của người đó!”
Lâm Sở Vọng nhìn anh ta: “Là tôi, có điều tôi sắp trễ rồi, có gì thì nói nhanh đi.”
Đột nhiên anh ta đưa cho Lâm Sở Vọng một bó hoa bách hợp vàng, dọa Lâm Sở Vọng sợ lùi về sau ba bước, “Tôi không tặng hoa giúp anh đâu!”
Diệp Văn Dữ cười nói: “Đây không phải là hoa anh muốn tặng, là chú anh, nói là nhờ em chuyển đến chị gái tên Lâm Trí. Nhà các em có mấy chị em gái thế?”
Lâm Sở Vọng nhướn mày, “Vì sao lại tặng hoa cho… cho chị ấy?”
Diệp Văn Dữ nói: “Đại khái là nói năm mới thời tiết mới gì đó, hy vọng sớm ngày bình phục, thường xuyên ra ngoài đi tới đi lui!”
“…” Cái này là gì vậy.
Lúc này Diệp Văn Dữ mò ra sau lưng, kín đáo đưa một hộp sô cô la cho Lâm Sở Vọng rồi chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Còn hộp kẹo này là anh tặng cho chị Doãn Yên của em, nhớ chuyển giúp anh nhé, cám ơn em gái Sở Vọng!”
Sở Vọng cố kìm nén kích động muốn mắng người, cầm hai thứ đồ thở hổn hển đi lên phòng học, càng đi càng tức giận: Chuyện gì thế này! Trên mặt tôi viết ba chữ thần tình yêu hả?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô ưỡn ngực đi vào phòng học, đặt sô cô la lên bàn của Doãn Yên rồi đặt bó bách hợp tựa vào cửa sổ. Doãn Yên ngồi bên trái cô, trợn mắt nhìn sang, nói: “Chị không cần sô cô la của anh ta.”
“Ai thèm biết chị có muốn không, không thích thì vứt đi, em chỉ phụ trách đem tới thôi.”
Doãn Yên bị chặn họng, nhưng không ném sô cô la đi, trái lại cứ đưa mắt sang bó hoa trên bệ cửa sổ của cô.
Sở Vọng nhìn cô, nói: “Đó không phải là đồ của chị.”
Doãn Yên hỏi ngược lại: “Thế là của ai?”
“Tặng cho bác cả!” Lâm Sở Vọng tức giận: “Đến chuyện này mà chị cũng ghen hả?”
Nếu xét về ngũ quan thì Chân Chân nổi bật hơn Doãn Yên: đôi mắt phượng mở to nhưng không vô thần, chiếc mũi cao ráo, đôi môi bóng loáng. Tách mỗi bộ phận ra đều rất đẹp, đặt chung với nhau lại có nét phản nghịch.
Ngồi trong tiệm cà phê Chim Xanh uống Latte, Tạ Di Nhã tổng kết: “Người da trắng không thích kiểu như Doãn Yên, bởi vì cô ta quá nhạt nhẽo, như cháo trắng rau dưa ăn vô vị. Nhưng với những người Hoa kiều về nước thì lại cảm thấy văn học Trung Hoa thiêng liêng phong phú, chỉ cần là con gái có tri thức, phối thêm dáng vẻ thanh lịch cổ điển, người vật vô hại, thì đúng là tiên nữ còn gì.”
“Theo mình chỉ có cậu mới là tiên nữ.”
Di Nhã nói rồi đưa tay sờ mặt Sở Vọng, cảm khái: “Cậu đấy, sao không giống chị gái mình tí nào vậy?”
Sở Vọng ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị ấy giống cha, còn mình có lẽ giống mẹ. Có điều mình còn nhỏ, ai biết sau này mình sẽ trông như thế nào?”
Uống cà phê xong rồi về lại biệt thự nhà họ Kiều, vừa bước vào cửa thì thấy Tiết Chân Chân và bà Kiều ngồi trên ghế sofa đang dọn dẹp thư từ. Cô treo áo khoác lên ngoài cửa, Chân Chân ngẩng đầu nhìn cô, hỏi như thẩm vấn phạm nhân: “Em đến rạp phim làm gì?”
“Xem phim của Chaplin.”
“Sao trễ thế mới về?”
“Di Nhã đột nhiên rủ đi uống cà phê.”
Tiết Chân Chân khinh thường cười khẩy, bà cả Lâm bèn đánh cô nàng một cái nói “làm cái gì đấy”, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Vọng, bảo: “Sở Vọng chơi thân với con gái nhà họ Tạ cũng tốt, con bé đó là người có chủ kiến, sẽ không bị thua thiệt.”
Sở Vọng đáp vâng rồi lên lầu thay quần áo.
Thay đồ xong xuống lầu, bà Kiều đã vào bếp dặn đầu bếp đổi nước canh, Doãn Yên cũng đã về. Lâm Sở Vọng dừng lại trên cầu thang, thấy tròng mắt đen của Tiết Chân Chân cứ xoay tròn đi theo Doãn Yên, cô không khỏi cảm thấy buồn cười, thế là nửa tựa vào lan can nhìn chăm chú xuống dưới, không nói năng gì.
Doãn Yên vô cùng đắc chí, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh điềm đạm hỏi: “Lại có thư đến hả?”
Chân Chân thản nhiên nói: “Yên tâm đi, không có thư của hôn phu của Sở Vọng đâu.”
Doãn Yên cứng mặt: “Cậu nói thế là có ý gì hả?”
“Tôi có ý gì cậu không hiểu ư? Đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi, Lâm nhị tiểu thư quen trò này rồi nhỉ.”
“Tiết Chân Chân?!”
“Hôn phu của mình thì không bao giờ quan tâm, còn thư của hôn phu người khác gửi đến thì cướp cho bằng được, lại còn mặt dày viết thư hồi âm cho người ta, kết quả? Người ta còn không thèm nhìn, trả thẳng về biệt thự họ Kiều.” Chân Chân vừa ăn táo vừa vui vẻ nói.
“Chú Tư là bạn cũ của cha tôi, tôi với anh Ngôn Tang cũng được xem như anh em thanh mai trúc mã, giữa anh em với nhau gửi lời hỏi thăm thì có sao hả?”
“Vậy ngày trước là đứa nào giàn giụa nước mắt, hung dữ nói ‘nếu không phải mày, anh Ngôn Tang sẽ là của tao!’ hả?” Chân Chân cười ha ha hai tiếng, “Bây giờ có cậu Diệp rồi nên đã biến thành ‘anh em’ rồi à?”
Mặt Doãn Yên thoắt xanh thoắt trắng: “Người ta chỉ muốn tham gia câu lạc bộ làm thơ, cậu nói bậy bạ gì đó hả?!”
Chân Chân như nghe được chuyện cười: “Ha ha ha? Làm thơ? Chữ viết còn không ra hồn mà đòi làm thơ á! Thế thì tôi đi viết sách được đấy.”
Bất chợt Doãn Yên nghĩ đến một chuyện, mỉm cười: “Sao cậu hiểu rõ về Diệp Văn Dữ thế. Ở trong dàn giao hưởng cũng đứng gần, xem phim cũng đi theo người ta.”
Lời này đã đâm trúng tim đen của Chân Chân. Cô nàng xoay mặt đi không ư hử gì, Doãn Yên tự mãn cởi áo ra, chậm rãi đi vào trong, nhưng vừa đi được hai bước thì thấy Lâm Sở Vọng đứng trên cầu thang nhìn mình, trên mặt còn mang theo nụ cười khó hiểu.
“Em cười gì?” Không biết vì sao Doãn Yên lại bị cô làm giật mình, sắc mặt cứng lại.
“Chị chột dạ cái gì?” Sở Vọng chậm rãi hỏi lại.
“Em ba không xuống lầu ăn cơm mà còn đứng trên cầu thang nghe lén, dĩ nhiên là chị bị em dọa rồi.” Doãn Yên bình tĩnh nói.
“Ồ…” Sở Vọng cúi người giẫm dép lê, vừa hay đối mặt với Doãn Yên ở dưới cầu thang, “Câu lạc bộ thơ của chị hai đúng là có thủ đoạn lợi hại, làm thơ thôi mà cũng đến được đại học Hương Cảng. Không biết là làm cách nào nhỉ? Em cũng muốn học quá.”
Doãn Yên chột dạ, song vẫn mỉm cười: “Vì sao chị chỉ nói chuyện với Diệp Văn Dữ ở rạp chiếu bóng có vài câu, mà cả em ba và em Chân Chân lại đột nhiên quan tâm chị thế?”
Sở Vọng nhìn vào mắt cô nàng, nói với vẻ vô tội: “Vì chị hai cảm thấy bọn em thầm thích người theo đuổi chị còn gì. Dàn hợp xướng gì cũng tham gia, đến xem phim cũng thế. Ấy? Lúc bọn em ở trong dàn nhạc, thì chị hai đang ở đâu, làm gì?”
Tiết Chân Chân ngồi trên sofa được tiếp thêm ủng hộ, nhìn Sở Vọng bằng con mắt khác xưa, không khỏi nở nụ cười: “Còn không phải là do con bé Bùi Jenny trong cây lạc bộ của nó, cứ hai ngày ba bữa lại chạy đến đại học Hương Cảng, nhét thơ vào trong hộc tủ của Diệp Văn Dữ sao”
Doãn Yên biến sắc, căm tức nói: “Là tự Bùi Jenny giở trò, tôi không thích người Singapore kia!”
Chân Chân xòe tay: “Người nào vừa mới nói anh ta chỉ muốn học làm thơ, không theo đuổi mình ấy nhỉ?”
Sở Vọng mỉm cười, đứng trên cầu thang vỗ tay trợ uy cho Tiết Chân Chân.
Doãn Yên nhìn lướt qua Tiết Chân Chân rồi nhìn sang Lâm Sở Vọng, đột ngột hô lên: “Bác cả ——”
Sở Vọng lè lưỡi với Tiết Chân Chân, nhân lúc chưa bị bà Kiều tóm được thì chạy bình bịch lên lầu.
***
Có điều khi Diệp Văn Dữ thật sự theo đuổi Doãn Yên, các cô gái đều không mấy vui vẻ. Không biết anh ta lấy kiên nhẫn từ đâu, mà mỗi sáng sớm khi đến lớp, các cô gái luôn thấy trên bàn Doãn Yên có đủ hoa và sô cô la hoặc là bữa sáng.
Doãn Yên được con trai xem trọng, dĩ nhiên cũng được con gái tôn trọng. Doãn Yên luôn ỷ mình thanh cao nên không giao du với nhiều hạng người, sau khi được Diệp Văn Dữ theo đuổi, lời nói cử chỉ càng tỏ ra nổi bật hơn người. Các cô gái rất giận, có người còn mỉa mai: “Người đã có hôn phu, sao còn để người khác theo đuổi?”
Doãn Yên chỉ cười nhạt: “Tôi không thích hôn phu kia lắm.”
Một người khác từng nghe nói Trịnh Diệc Dân đang du học ở Nhật Bản thì hăng hái nói: “Diệp Văn Dữ là Hoa kiều, Trịnh Diệc Dân lại đang du học Nhật, đương nhiên là phải chọn người xuất sắc hơn rồi.”
Trong thời đại này, đi du học Âu Mỹ, chỉ một tấm vé tàu hạng ba cũng tốn 50 đồng, học phí mỗi năm còn cao hơn thế. Còn vé tàu đi Nhật du học chỉ mất chưa đầy 10 đồng, học phí và sinh hoạt phí còn thấp hơn trong nước. Nên nếu muốn đi du học Âu Mỹ thì hoặc là thành tích phải vô cùng xuất sắc, hoặc là tiền bạc sung túc; còn người đi Nhật thì thường đều là gia đình bậc trung dư dả. Cho nên du học sinh Âu Mỹ hay xem thường du học sinh Nhật, chứ đừng nói là Hoa kiều.
Doãn Yên không mặn không nhạt nhìn người kia, lại nói: “Tôi cũng không thích Diệp Văn Dữ.”
Người kia nghe thế thì cười: “Vậy mà cậu còn để người ta theo đuổi?”
Doãn Yên đáo: “Tôi đâu có đồng ý để anh ta theo đuổi. Theo đuổi tôi là chuyện của anh ta, tôi chỉ xem anh ta như bạn bè.”
Vì những lời đó mà Doãn Yên đã khiến mọi người căm phẫn, đồng thời cũng nhận được nhiều sự tôn kính độ kỵ hơn.
Tháng Hai được cho nghỉ xuân mười ngày. Trong ngày xuân, Lâm Tử Đồng và Lâm Du tranh thủ thời gian Hương Cảng ăn tết hai ngày. Lâm Du đã lăn lộn trên chính trường hai năm, mặt càng bóng loáng hơn —— có lẽ vì đã có tuổi tác rồi. Còn Lâm Tử Đồng hai năm nay đã cao ráo kiêu ngạo thêm, trầm lặng ít nói. Trong hai ngày đó, Lâm Du chỉ bình phẩm một câu về thành tích học tập của Lâm Sở Vọng và Doãn Yên: thành tích của Sở Vọng trên mức trung bình, tuy không tốt lắm, nhưng tuổi còn nhỏ mà đã được như vậy thì cũng không tệ.
Lúc nhắc đến thành tích của Doãn Yên, ông chỉ thở dài, nói: Tiếng Anh của Doãn Yên rất tiến bộ, đáng khích lệ.
Sau đó ông ta nói muốn chuyển trường học ở Thiệu Hưng đến Thượng Hải, xác nhập vào trường đại học của Tư Ưng ở Thượng Hải. Chẳng mấy chốc sẽ mua một căn biệt thự ở khu tô giới công cộng, giáp sát nhà họ Tư, có lẽ đợi hai cô con gái tốt nghiệp trung học xong thì sẽ đón về Thượng Hải —— đây là tin vui nhất mà Doãn Yên nghe được trong năm nay.
Sở Vọng luôn cảm thấy ba cha con bọn họ có lời riêng muốn nói, cho nên ăn bữa cơm giao thừa xong, cô nói mình mệt muốn về phòng nghỉ ngơi, nhường lại không gian riêng cho bọn họ. Nhưng Lâm Du lại đột ngột giữ cô lại nói chuyện, hỏi: “Chú Tư của con bảo Ngôn Tang ở Đức viết thư về, nói con âm thầm tự học không ít tiếng Đức và tiếng Pháp, trình độ cũng rất khá.”
Doãn Yên ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên, không tin nổi nhìn cô.
Sở Vọng *ồ* một tiếng, nói: “Học được mấy câu nên khoe khoang với Ngôn Tang thôi mà, vậy mà anh ấy tưởng thật, còn khen ngợi con.”
Lâm Du gật đầu tán thưởng: “Còn trẻ, học thêm nhiều cũng có lợi.”
Nhân lúc không có chuyện gì cô vội vã lẻn về phòng mình, trong lòng rất kích động: may mà năm nay không lấy “xuân” làm đề tài để thi thố văn thơ nữa rồi.
Có điều cô cũng ý thức được một chuyện, có lẽ cha mình đã nhận ra được gì đó qua chuyện thủ tướng từ chức, nên mới muốn lùi về sau, chuyển trọng tâm công việc từ chính trị về việc học. Như thế có nghĩa là, có thể bác cả sẽ không tốn nhiều công sức với hai chị em cô nữa. Bà còn có chuyện để bận tâm hơn: dù sao bụng của bà hai kia đúng là “khá”, sinh cho ông Kiều một cậu bé. Dù không phải là người thuần Trung Quốc nhưng cũng có thể thừa kế nghiệp cha.
Lễ tình nhân qua đi, ngày thứ Tư bắt đầu quay về trường học. Sáng sớm đã thấy Diệp Văn Dữ cầm một bó hoa to chờ bên dưới, tất cả các cô gái đi ngang qua đều lén cười nhìn anh ta. Lúc đi ngang qua anh ta, Sở Vọng không nhịn được mà nói: “Anh rảnh rỗi như vậy, giáo sư Từ của các anh có biết không, bảo anh ta sắp xếp nhiều bài tập cho các anh đi.”
Diệp Văn Dữ lại rất kích động ngăn cô lại: “Em… em là em gái của người đó!”
Lâm Sở Vọng nhìn anh ta: “Là tôi, có điều tôi sắp trễ rồi, có gì thì nói nhanh đi.”
Đột nhiên anh ta đưa cho Lâm Sở Vọng một bó hoa bách hợp vàng, dọa Lâm Sở Vọng sợ lùi về sau ba bước, “Tôi không tặng hoa giúp anh đâu!”
Diệp Văn Dữ cười nói: “Đây không phải là hoa anh muốn tặng, là chú anh, nói là nhờ em chuyển đến chị gái tên Lâm Trí. Nhà các em có mấy chị em gái thế?”
Lâm Sở Vọng nhướn mày, “Vì sao lại tặng hoa cho… cho chị ấy?”
Diệp Văn Dữ nói: “Đại khái là nói năm mới thời tiết mới gì đó, hy vọng sớm ngày bình phục, thường xuyên ra ngoài đi tới đi lui!”
“…” Cái này là gì vậy.
Lúc này Diệp Văn Dữ mò ra sau lưng, kín đáo đưa một hộp sô cô la cho Lâm Sở Vọng rồi chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Còn hộp kẹo này là anh tặng cho chị Doãn Yên của em, nhớ chuyển giúp anh nhé, cám ơn em gái Sở Vọng!”
Sở Vọng cố kìm nén kích động muốn mắng người, cầm hai thứ đồ thở hổn hển đi lên phòng học, càng đi càng tức giận: Chuyện gì thế này! Trên mặt tôi viết ba chữ thần tình yêu hả?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô ưỡn ngực đi vào phòng học, đặt sô cô la lên bàn của Doãn Yên rồi đặt bó bách hợp tựa vào cửa sổ. Doãn Yên ngồi bên trái cô, trợn mắt nhìn sang, nói: “Chị không cần sô cô la của anh ta.”
“Ai thèm biết chị có muốn không, không thích thì vứt đi, em chỉ phụ trách đem tới thôi.”
Doãn Yên bị chặn họng, nhưng không ném sô cô la đi, trái lại cứ đưa mắt sang bó hoa trên bệ cửa sổ của cô.
Sở Vọng nhìn cô, nói: “Đó không phải là đồ của chị.”
Doãn Yên hỏi ngược lại: “Thế là của ai?”
“Tặng cho bác cả!” Lâm Sở Vọng tức giận: “Đến chuyện này mà chị cũng ghen hả?”
Bình luận facebook