-
Chương 30
Ôn Nam lấy điện thoại ra bật hệ thống định vị, phát hiện điểm đỏ kia lại gần hắn như vậy.
Ôn Nam không khỏi cau mày, sao cô lại quay lại?!
Không phải lúc nãy bản đồ định vị đã xác định cô đi xa rồi sao?
Ôn Nam nhìn bốn xung quanh, lòng đầy băn khoăn. Nhìn về phía bên trái thấy cô khuôn mặt đầy nước đứng cách hắn vài mét, tủi thân nhìn hắn.
Diệp Tiểu Ý khịt khịt mũi, định nhào lên ôm lấy hắn, mặc kệ hắn nói gì đi nữa cô cũng không buông tay.
Bọn họ đã bỏ lỡ nhau năm năm, sau này cô không muốn tiếp tục bỏ lỡ nhau!
Nhưng lúc này, ở bồn hoa đằng sau cây cột la mã, một kẻ đội mũ lưỡi trai đột nhiên xông ra hướng về phía Ôn Nam, tay cầm một con dao gọt hoa quả.
Diệp Tiểu Ý trợn trừng mắt, không kịp gọi Ôn Nam, người đàn ông đã cầm con dao xông lên...
“Ôn Nam!” Tên đàn ông kia hô to một tiếng, Ôn Nam liền quay đầu lại.
Vào thời khắc đó, Diệp Tiểu Ý không nghĩ ngợi nhiều, dùng hết sức lực chạy lên chắn cho Ôn Nam.
Con dao cắm sâu vào ngực Diệp Tiểu Ý.
Máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng.
“Nam...” Diệp Tiểu Ý ngã vào trong lồng ngực của Ôn Nam, ý thức dần trở lên mơ hồ, tiếng đàn ông la hét ngày càng xa dần...
Bảo vệ nghe thấy tiếng liền chạy đến không chế tên hung thủ. Lột bỏ mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống mớ phát hiện ra đó là Diệp Triều Nhân!
“Ôn Nam! Ta muốn lấy mạng chó của ngươi!” Diệp Hướng Nhân hét lên.
Ôn Nam ôm lấy Diệp Tiểu Ý, một cước đạp vào mặt Diệp Triều Nhân, nghiến răng: “Nếu như Tiểu Ý có sơ xuất gì, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Cuối cùng, Ôn Nam ôm Diệp Tiểu Ý lên xe, phi nhanh tới bệnh viện.
Trên xe, Diệp Tiểu Ý mơ mơ hồ hồ, ý thức mông lung, miệng không ngừng lầm bẩm: “Nam, xin lỗi...”
Trái tim Ôn Nam như bị dao cắt. Vào thời khắc này, hắn phải làm thế nào?
“Diệp Tiểu Ý, cô im miệng lại cho tôi!” Ôn Nam ra lệnh.
Hai hàng lệ lăn xuống nới khóe mắt, trên tay cô toàn là máu, run rẩy phủ lên khuôn mặt của Ôn Nam: “Nam, anh vẫn yêu em đúng không?”
“Người phụ nữ chết tiệt, cô im miệng lại cho tôi!”
“Nam, em sợ bây giờ không nói thì sẽ không kịp mất...Năm năm trước cha em muốn anh ngồi tù nên đã ép em từ hôn, anh tha thứ cho em có được không? Năm năm qua em chưa từng quên anh...” Diệp Tiểu Ý thều thào nói: “Có thể anh không biết, gặp được anh em rất vui, tuy rằng cha em đã cố ý bỏ thuốc để tặng em cho anh, nhưng em cũng cam tâm tình nguyện...Em muốn chúng ta ở bên nhau...
Đầu óc Ôn Nam trống rỗng, thì ra năm đó cô bị ép buộc!
“Nam, em yêu anh...” Nói xong, Diệp Tiểu Ý hôn mê bất tỉnh.
Ôn Nam lòng như lửa đốt, không ngừng hôm lên trán,lên mặt của Diệp Tiểu Ý: “Diệp Tiểu Ý, em thử chết đi! Không cho phép em có mệnh hệ gì xảy ra, em có nghe rõ không? Em không được xảy ra chuyện gì hết.”
“Lái xe nhanh lên!”
“Nhanh lên!”
...
Bệnh viện, phòng phẫu thuật
Trợ lí vội vã bước tới, nhìn thấy Ôn Nam nhìn chằm chằm vào ánh đèn của phòng phẫu thuật, đôi bàn tay dính đầy máu.
“Ôn tổng, tôi đã tra ra rồi, người hầu nhà họ Diệp nói năm năm trước Diệp Triều Nhân dùng chuyện ngài ở bãi đỗ xe chém hắn ra làm cái cớ để ép Diệp tiểu thư từ hôn với ngài. Diệp tiểu thư muốn chạy trốn cùng ngài nhưng bị Diệp Triều Nhân nhốt ở nhà đánh một trận., ép cô ấy đồng ý đính ước với Quý Bac Như thì mớixóa bản án của ngài. Còn nữa, Ông ta còn dùng mẹ Diệp Tiểu Thư ra để uy hiếp cô, ép cô thề cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại ngài...”
Ôn Nam không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe được...