Hóa ra Diệp Tiểu Ý vẫn luôn bảo vệ hắn! Nhưng hắn thì vẫn một mực trách lầm cô!
Hắn còn nói biết bao lời tàn nhẫn để sỉ nhục cô, giày vò cô!
“Rõ ràng cô ấy đã giải thích với tôi rất nhiều lần, nhưng tôi lại không chịu tin…” Ôn Nam cực kì hối hận: “Tôi đúng là một tên khốn nạn!”
“Ôn tổng, còn một việc nữa tôi phải nói với thật với cậu…” Trợ lý tức giận nhìn Ôn Nam nói: “Kỳ thực, cái đêm mà cậu uống say, người ở lại phòng chăm sóc cậu cả đêm đó không phải là tôi mà là…Diệp tiểu thư!”
Ôn Nam cau mày: “Cái gì?”
“Ôn tổng, tôi xin lỗi, là Diệp tiểu thư cầu xin tôi giữ bí mật, cô ấy nói sợ cậu biết sẽ tức giận…” Trợ lý oan ức nói: “Diệp tiểu thư chăm sóc cậu một đêm, còn nấu cho cậu một nồi cháo nữa. Cô ấy nói, sáng sớm khi tỉnh dậy sau mỗi lần say rượu, cậu quen ăn cháo và uống nước mật ong pha chanh. Tôi không cố ý giấu giếm cậu, nhưng Diệp tiểu thư nói, nếu như cậu biết cô ấy làm thì cậu sẽ không ăn…”
Lúc này, Ôn Nam mới khẳng định rằng, mấy ngày hôm nay cảm giác của hắn không hề sai! Diệp Tiểu Ý vẫn luôn theo dõi hắn! Nếu không phải như vậy thì sao cô biết được hắn uống say?
Giấc mơ đêm hôm đó của hắn cũng không phải là giả!
Người chăm sóc cho hắn cả đêm hôm đó chính là Diệp Tiểu Ý!
Ôn Nam rất hối hận, hắn đã nói với cô biết bao lời tàn nhẫn ở trong phòng làm việc!
Cô phải cố gắng lấy ra biết bao can đảm mới dám quay lại tòa cao ốc của Ôn Thị một lần nữa để đợi hắn?
Cô lặng lẽ nỗ lực như vậy mà hắn thì đã làm được gì chứ?
Ôn Nam rất hận bản thân mình, hắn đấm mạnh lên tường, tường trắng như tuyết in hằn khá nhiều vết máu.
“Diệp Triều Nhân đâu?” Ôn Nam tức giận hỏi.
“Ở…ở đồn cảnh sát!”
“Đi điều tra cho tôi, tại sao ông ta lại biết hành tung của tôi?” Ôn Nam không kiềm chế được cơn giận mà nói.
“Vâng! Ôn tổng!” Trợ lý vội vàng dời đi.
Lúc đó, y tá hốt hoảng đi từ trong phòng giải phẫu ra, hỏi Ôn Nam: “Anh là gì của bệnh nhân?”
Ôn Nam siết chặt nắm tay, không chút do dự mà nói: “Tôi là chồng của cô ấy.”
“Vậy anh kí tên đi!”
Ôn Nam kí soạt soạt tên của mình rồi đưa cho y tá, hắn nắm lấy cổ tay y tá rồi dặn dò: “Tôi không cần biết các người dùng cách gì! Nhưng nhất định phải cứu được cô ấy!”
Y tá bị giọng nói âm u chắc nịch của hắn dọa, vội vàng rút tay mình ra khỏi tay hắn rồi nói: “Biết rồi! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Sau khi y tá chạy vào phòng phẫu thuật thì cánh cửa liền đóng lại.
Tầm nhìn của Ôn Nam cũng bị cản trở.
Ôn Nam càng siết chặt nắm tay: “Diệp Tiểu Ý, cô dám xảy ra chút sơ suất gì thì tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho cô!”
…
Lúc Diệp Tiểu Ý tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi.
Cô mơ hồ mở mắt thì nhìn thấy Ôn Nam đang gục bên mép giường và đang nắm chặt tay cô. Hình như hắn đang mơ, đôi lông mày cau lại, trán đầy mồ hôi, sắc mặt có vẻ đang rất đau khổ và căng thẳng.
Diệp Tiểu Ý nhẹ nhàng ngồi dậy, cô duỗi tay vuốt hàng lông mày của Ôn Nam. Nhưng ngón tay của cô vừa mới sờ lên cặp lông mày của hắn thì hắn đột nhiên tỉnh dậy, hắn nắm lấy tay của Diệp Tiểu Ý rồi nhìn Diệp Tiểu Ý với gương mặt đề phòng đầy hoảng sợ.
“Đau…” Diệp Tiểu Ý nhíu mày.
Ôn Nam vội vàng buông tay, hắn cố gắng khống chế sự gấp gáp và quan tâm trong lòng lại, lạnh lùng quát lớn: “Bây giờ biết đau rồi sao? Ai bảo cô ngốc nghếch xông lên chứ? Cô cho rằng cơ thể của cô cứng như thép đao thương không xuyên qua được sao?”
Hắn quả thực chưa từng gặp người phụ nữ nào ngốc nghếch như vậy…Rõ ràng hắn vẫn luôn tỏ ra ghét cô, chán cô, chỉ hận không thể giết cô. Vậy mà cô lại còn dùng cả tính mạng để bảo vệ hắn!
Không phải là ngốc thì là gì chứ?
Diệp Tiểu Ý nhìn Ôn Nam đầy oan ức, thấp giọng nói: “Em chỉ không muốn anh bị thương thôi…Ôn Nam, em xin lỗi.”
“Cô xin lỗi vì điều gì?” Ôn Nam nén giận.
“Em xin lỗi vì lại khiến anh nổi giận rồi…” Diệp Tiểu Ý mím môi, đôi mắt hạnh nhân long lanh dịu dàng.
Bình luận facebook