Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Tháo gỡ nỗi niềm
Tháng 5, thời tiết đã ấm lên một chút, nhưng Nguyễn La vẫn muốn mặc một chiếc sườn xám dài tay, cô vẫn thấy hơi lạnh. Từ lúc buổi công diễn 《Tỏa Lân Nang》 kết thúc đến nay đã ba đến năm ngày, Chu Chi Nam cảm thấy cô càng ngày càng lầm lì ít nói.
Lúc ở nhà, anh thích ôm cô từ phía sau, nhưng anh cảm thấy người trong tay rất lơ đãng, không có tinh thần.
”La Nhi, em không vui sao?”
Chu Chi Nam thực sự hết cách, ngày nào cũng phải dỗ dành cô, không dám động đến nỗi buồn của hai người, cuối tháng trước rõ ràng Nguyễn La đã khá hơn rất nhiều, nhưng bây giờ tinh thần lại sa sút.
“Không.”
Câu trả lời là không hoặc là không có vấn đề gì.
Anh lặng lẽ thở dài, ôm cô chặt hơn.
Vài ngày sau, đại tá Nhật đến Thượng Hải, đồng thời phát hiện nhiều hiệu thuốc Trình Ký cất giấu thuốc tiêm, bà Trình nhận hết tội nên phải ngồi tù.
Chu Chi Nam đặc biệt để Trình Ký tồn tại chính là chờ ngày hôm nay, bị người khác bắt quả tang, không ngóc đầu lên được.
Mười ngày nay trong lòng Nguyễn La rất khó chịu, cuối cùng cảm thấy nếu không nói ra thì không thể thoải mái, với tính cách của cô, sẽ không che giấu được lâu.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Nguyễn La ngồi dựa vào thành giường, không nằm xuống ngay, Chu Chi Nam nằm lên đùi cô, để Nguyễn La xoa thái dương cho anh.
”Hôm nay Thính Trúc mời Trình tiên sinh đến quán trà Thái Phong để thưởng thức trà, nghe ông ấy hát vài câu, nhân gian này thật là tuyệt…”
Nguyễn La im lặng lắng nghe, đợi anh nói xong, cô mới nói: “Chu Chi Nam, anh không muốn chúng ta có con sao?”
Chu Chi Nam sững sờ, cổ họng đau rát, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cô tiếp tục nói: ”Để em nói trước, Trình Mỹ Trân đã nói với em, cô ta cho rằng anh không muốn để em mang thai con của anh, thế nhưng tác dụng của thuốc không đảm bảo, nên em đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Em biết là không phải, nếu anh thật sự không muốn có con với bất kỳ người phụ nữ nào, anh sẽ cho em uống thuốc, chứ không phải tự mình uống. Những chuyện này em có thể hiểu cho anh, vậy tại sao anh không muốn có một đứa con thuộc về chúng ta?”
Anh vội vàng ngồi dậy giải thích: “Không phải đâu. Không phải anh không muốn chúng ta có con, anh chỉ cảm thấy em vẫn còn nhỏ, quãng đời còn lại của chúng ta còn rất dài, cho nên bây giờ không cần vội vàng.”
Nguyễn La dựa vào giường lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt đầy tâm sự, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
”Ông chủ Chu bá đạo thật, là do anh tự nghĩ vậy, anh đã bao giờ hỏi em chưa?”
Anh không ngờ cô lại khát khao tình cảm gia đình như vậy.
Anh quên mất rằng cô luôn khao khát có một gia đình, cũng có lòng tự trọng. Chu Chi Nam không coi trọng hôn nhân, thậm chí còn có thể lấy hôn nhân làm giao dịch làm ăn, Nguyễn La không cần hôn ước.
Nhưng cô luôn muốn được làm mẹ, dù sao cô cũng muốn sống với Chu Chi Nam như một cặp vợ chồng bình thường.
Điều này đã bị ”lòng tốt” của anh cướp đoạt.
Tất nhiên Nguyễn La cũng có lí lẽ của mình, cô không tức giận không có nghĩa là cô không để ý. Cô cũng không trách Chu Chi Nam, nhưng cô không hiểu, muốn có một câu trả lời.
Chu Chi Nam hoảng hốt, từng hối hận vì sơ suất, nhưng bây giờ hối hận vì tỉnh ngộ.
Anh nhận ra mình chưa bao giờ hỏi Nguyễn La.
Ông chủ Chu kiêu ngạo tự phụ ở Thượng Hải, bây giờ ánh mắt lại né tránh, trong lòng chột dạ.
”Chu Chi Nam, theo ý của anh thì trên quan hệ tình cảm chúng ta rất bình đẳng. Vậy tại sao em không có quyền lựa chọn? Bình thường anh chiều theo ý em, là vì đó là chuyện nhỏ nhặt, mà em cũng không phải là người vô lý đúng không? Trừ lần gặp ông chủ Đông Bắc đó ra, em đúng là xúc động và hơi mất kiểm soát. Về đến nhà anh nói thì cứ nói, em khóc thì cứ khóc, anh cũng không dỗ dành em, coi như là huề nhau.”
Anh lắc đầu, muốn giải thích nhưng không giải thích được.
“Tại sao anh không nói gì? Anh không có gì muốn nói?”
Cô từ từ áp sát, Chu Chi Nam mím môi, không nói được lời nào.
Thật lâu sau, cô bất lực lên tiếng: ”Ngủ thôi.”
Đêm đó, hai người nằm cùng chiếc giường nhưng có những suy nghĩ khác nhau.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tự Như đến bắt mạch cho Nguyễn La, hiện tại cô ấy đang uống thuốc điều trị, cứ bảy ngày lại đến kiểm tra một lần rồi mới quyết định đổi đơn thuốc.
Anh ta đến khá sớm, vì sợ đến phòng khám muộn.
Chu Chi Nam đang ngồi trong phòng ăn, nhìn thấy Lý Tự Như bước vào cửa, giọng điệu thân thiết: ”Ăn sáng chưa*…”
(*Đoạn này Chu Chi Nam nói tiếng Thượng Hải cổ.)
Vô thức nói tiếng Thượng Hải, khóe mắt lại nhìn thấy Nguyễn La đi tới, giọng hơi nhỏ lại: ”Tự Như, ăn sáng chưa?”
Lý Tự Như cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, anh ta vốn muốn đến ăn ké bữa sáng, lẳng lặng ngồi xuống trước bàn ăn.
Nguyễn La lạnh lùng nói: ”Từ khi nào anh lại nói tiếng Thượng Hải sau lưng em?”
Chu Chi Nam định mở miệng giải thích, nhưng một câu ”Im đi” của cô đã chặn anh lại, sau đó cúi đầu ăn sáng.
Anh vừa nãy thật sự cho rằng chuyện tối qua khiến cô không vui, nên mới không dám nói tiếng địa phương trước mặt cô, chỉ vậy thôi.
Nhưng kết quả lại khiến cô khó chịu hơn.
Lý Tự Như nhướng mày, thấy Chu Chi Nam ăn sáng rất nhanh, xe đã đợi sẵn bên ngoài, anh đứng dậy, hơi nghiêng người nói với Nguyễn La: ”Anh đi làm đây, lúc về mua mì vằn thắn của Kiều Gia San cho em.”
Nguyễn La nghiêm túc xé miếng bánh mì trong tay, chấm vào sữa: ”Mang về thì mì bị trương rồi, mì vằn thắn phải ăn tại quán.”
“Vậy tối nay anh đưa em đi ăn.”
“Nói sau đi.”
Chu Chi Nam hôn nhẹ lên má cô, Nguyễn La vẫn thờ ơ, anh lặng lẽ gật đầu với Lý Tự Như rồi đi làm.
Lúc này chỉ còn lại Nguyễn La và Lý Tự Như trên bàn ăn, cô không nói gì, nhưng tính cách Lý Tự Như rất giống Lục Hán Thanh, thích nói nhiều.
“Lại cãi nhau à?”
Nguyễn La ngẩng đầu nhìn anh ta, nhếch môi cười, ánh mắt đơn thuần: ”Có sao?”
”Có đấy. Cô cũng thật là, Chu Chi Nam bị cô làm ngất xỉu hai lần, nếu nói thành tựu này với cả Thượng Hải chắc chắn sẽ gây chấn động, chị đại mới của Thanh Bang hội chính là cô đấy, Hàn Thính Trúc cũng phải chắp tay nhường chỗ.”
Anh ta lại bắt đầu chỉ trích cô, Nguyễn La không muốn để ý nhiều. Mấy ngày gần đây anh ta thường xuyên đến đây khám bệnh, hai người thân hơn rất nhiều, anh ta cũng bắt đầu nói đùa với Nguyễn La.
Lý Tự Như nói xong, cô mới có phản ứng, anh ta nói ”Chu Chi Nam bị cô làm ngất xỉu hai lần”. Miếng bánh mì trong tay rơi xuống bát, sữa bắn tung tóe lên bộ sườn xám đen, không thấy rõ dấu vết.
”Hai lần nào?” Cô ngẩng đầu nhìn Lý Tự Như.
”Một lần vào mùa đông, vào đầu tháng ba. Lần gần đây nhất là khi cậu ấy liên lạc với ông chủ Đông Bắc, cậu ấy nói là do bận việc, nhưng tôi lại cảm thấy là do cô tức giận.”
Hình như cô có chút ấn tượng, lần vào mùa đông đó sáng sớm hôm sau Chu Chi Nam ngủ rất sâu, nên cô gọi điện cho Lục Hán Thanh xin nghỉ hộ anh, Lục Hán Thanh nói Chu Chi Nam bị ngất xỉu, cô hỏi lại anh ta, nhưng anh ta lại lừa cô.
Lần trước cô tức giận vô cớ, khóc lóc thảm thiết trong phòng, nhưng cô không biết anh bị bất tỉnh, còn trách anh sao không dỗ dành mình.
Hóa ra lúc Nguyễn La đau buồn, Chu Chi Nam cũng không tốt hơn là bao.
Lý Tự Như ngồi trong phòng khách bắt mạch cho cô, cô hồi phục rất tốt, đương nhiên là so với những người phụ nữ sảy thai một lần khác. Còn bảo cô không nên ăn gừng, bình thường Chu Chi Nam không ăn nên nhà họ Chu đương nhiên không có gừng.
Thấy ánh mắt của cô dao động, Lý Tự Nhiên nghĩ mình nên báo cho Chu Chi Nam biết trước.
Dì Mai vừa pha xong bình trà Thái Bình Hầu Khôi, biết Lý Tự Như thích uống nên phải uống xong tách trà rồi mới đi, Nguyễn La ngồi cùng anh ta, tâm trạng phức tạp.
Anh ta vừa uống trà vừa nói: ”Em gái La à, chúng ta coi như có quen biết, trước đây tôi đến nhà họ Chu không ít lần, lúc đó chưa thân với cô, nên lần Chu Chi Nam bị ngất tôi không nói với cô. Cậu ấy đã bị ngất hai lần, mà cô lại không biết gì, nói thật, tôi cũng đau lòng thay cho người anh em của mình.”
”Mặc dù cậu ấy có xuất thân tốt, nhưng cũng là người cứng rắn quả quyết, nếu không sẽ không một mình về nước. Trong lòng cậu ấy chịu ủy khuất, gánh chịu mọi việc, đánh chết cũng sẽ không nói, là anh em tốt nên tôi phải giúp đỡ.”
”Cậu ấy đưa cô về nhà, chúng tôi còn tưởng cậu ấy bắt đầu nuôi tình nhân, không ngờ cậu ấy lại nhịn hai năm không đụng đến cô. Cô đừng trách tôi nói thẳng, trong ba người chúng tôi chỉ có Chu Chi Nam là không chơi đùa phụ nữ. Chuyện cậu ấy và Vãn Thu chúng tôi cũng biết, nhưng ‘ăn mặn’ rồi mới thấy khí sắc hoàn toàn thay đổi. Kết quả cậu ấy tìm đến thuốc của tôi, tôi thật sự… làm bậy rồi.”
”Cô hãy tin vào y thuật của tôi, tôi đọc quyển 《Thần Nông Bản Thảo Kinh》 không dưới mười lần, phối các loại thuốc không có vấn đề gì, nhưng dùng lâu dài sẽ khiến người ta ngất xỉu. Người giúp việc lười biếng tìm đến hiệu thuốc Trình Ký, bị Trình Sơn biết được, nên tác dụng của thuốc bị phá hủy. Nếu không cô sẽ không mang thai, chứ đừng nói đến những chuyện khác.”
”Cậu ấy là một tên ngốc, luôn quan tâm người khác theo cách riêng của mình, còn không để người khác biết. Chuyện của Hán Thanh và Đường Mạn lúc trước cũng là do cậu ấy đi giải quyết, nếu không hai người vẫn còn cãi nhau. Theo quan điểm của tôi, nếu đã hi sinh cho người khác thì phải để đối phương biết mình đã làm những gì. Tôi thấy cô bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì, hai người vẫn ổn chứ?”
”Cũng không có gì.”
”Chi Nam cũng lớn tuổi rồi, tâm tư đè nén, không nói với người khác. Tôi thích tính cách thẳng thắn của cô, người Bắc Bình cởi mở hơn người Thượng Hải chúng tôi. Cô chỉ cần khoan dung với cậu ấy, nhất định sẽ không bị thiệt đâu.”
Anh ta nói chuyện đến mức miệng khô khốc, uống một ngụm trà, rồi đứng dậy rời đi.
”Không cần tiễn, hôm khác lại đến ăn cơm.”
Nguyễn La trả lời một tiếng, mặt hơi ngơ ngác.
Ngồi ngây ngốc tại chỗ một lúc rồi đứng dậy đi lên lầu, trên vạt áo sườn xám vẫn còn sữa vung vãi, ngửi thấy mùi sữa, cô đi thay một bộ mới.
Lúc ở nhà, anh thích ôm cô từ phía sau, nhưng anh cảm thấy người trong tay rất lơ đãng, không có tinh thần.
”La Nhi, em không vui sao?”
Chu Chi Nam thực sự hết cách, ngày nào cũng phải dỗ dành cô, không dám động đến nỗi buồn của hai người, cuối tháng trước rõ ràng Nguyễn La đã khá hơn rất nhiều, nhưng bây giờ tinh thần lại sa sút.
“Không.”
Câu trả lời là không hoặc là không có vấn đề gì.
Anh lặng lẽ thở dài, ôm cô chặt hơn.
Vài ngày sau, đại tá Nhật đến Thượng Hải, đồng thời phát hiện nhiều hiệu thuốc Trình Ký cất giấu thuốc tiêm, bà Trình nhận hết tội nên phải ngồi tù.
Chu Chi Nam đặc biệt để Trình Ký tồn tại chính là chờ ngày hôm nay, bị người khác bắt quả tang, không ngóc đầu lên được.
Mười ngày nay trong lòng Nguyễn La rất khó chịu, cuối cùng cảm thấy nếu không nói ra thì không thể thoải mái, với tính cách của cô, sẽ không che giấu được lâu.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Nguyễn La ngồi dựa vào thành giường, không nằm xuống ngay, Chu Chi Nam nằm lên đùi cô, để Nguyễn La xoa thái dương cho anh.
”Hôm nay Thính Trúc mời Trình tiên sinh đến quán trà Thái Phong để thưởng thức trà, nghe ông ấy hát vài câu, nhân gian này thật là tuyệt…”
Nguyễn La im lặng lắng nghe, đợi anh nói xong, cô mới nói: “Chu Chi Nam, anh không muốn chúng ta có con sao?”
Chu Chi Nam sững sờ, cổ họng đau rát, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cô tiếp tục nói: ”Để em nói trước, Trình Mỹ Trân đã nói với em, cô ta cho rằng anh không muốn để em mang thai con của anh, thế nhưng tác dụng của thuốc không đảm bảo, nên em đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Em biết là không phải, nếu anh thật sự không muốn có con với bất kỳ người phụ nữ nào, anh sẽ cho em uống thuốc, chứ không phải tự mình uống. Những chuyện này em có thể hiểu cho anh, vậy tại sao anh không muốn có một đứa con thuộc về chúng ta?”
Anh vội vàng ngồi dậy giải thích: “Không phải đâu. Không phải anh không muốn chúng ta có con, anh chỉ cảm thấy em vẫn còn nhỏ, quãng đời còn lại của chúng ta còn rất dài, cho nên bây giờ không cần vội vàng.”
Nguyễn La dựa vào giường lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt đầy tâm sự, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
”Ông chủ Chu bá đạo thật, là do anh tự nghĩ vậy, anh đã bao giờ hỏi em chưa?”
Anh không ngờ cô lại khát khao tình cảm gia đình như vậy.
Anh quên mất rằng cô luôn khao khát có một gia đình, cũng có lòng tự trọng. Chu Chi Nam không coi trọng hôn nhân, thậm chí còn có thể lấy hôn nhân làm giao dịch làm ăn, Nguyễn La không cần hôn ước.
Nhưng cô luôn muốn được làm mẹ, dù sao cô cũng muốn sống với Chu Chi Nam như một cặp vợ chồng bình thường.
Điều này đã bị ”lòng tốt” của anh cướp đoạt.
Tất nhiên Nguyễn La cũng có lí lẽ của mình, cô không tức giận không có nghĩa là cô không để ý. Cô cũng không trách Chu Chi Nam, nhưng cô không hiểu, muốn có một câu trả lời.
Chu Chi Nam hoảng hốt, từng hối hận vì sơ suất, nhưng bây giờ hối hận vì tỉnh ngộ.
Anh nhận ra mình chưa bao giờ hỏi Nguyễn La.
Ông chủ Chu kiêu ngạo tự phụ ở Thượng Hải, bây giờ ánh mắt lại né tránh, trong lòng chột dạ.
”Chu Chi Nam, theo ý của anh thì trên quan hệ tình cảm chúng ta rất bình đẳng. Vậy tại sao em không có quyền lựa chọn? Bình thường anh chiều theo ý em, là vì đó là chuyện nhỏ nhặt, mà em cũng không phải là người vô lý đúng không? Trừ lần gặp ông chủ Đông Bắc đó ra, em đúng là xúc động và hơi mất kiểm soát. Về đến nhà anh nói thì cứ nói, em khóc thì cứ khóc, anh cũng không dỗ dành em, coi như là huề nhau.”
Anh lắc đầu, muốn giải thích nhưng không giải thích được.
“Tại sao anh không nói gì? Anh không có gì muốn nói?”
Cô từ từ áp sát, Chu Chi Nam mím môi, không nói được lời nào.
Thật lâu sau, cô bất lực lên tiếng: ”Ngủ thôi.”
Đêm đó, hai người nằm cùng chiếc giường nhưng có những suy nghĩ khác nhau.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tự Như đến bắt mạch cho Nguyễn La, hiện tại cô ấy đang uống thuốc điều trị, cứ bảy ngày lại đến kiểm tra một lần rồi mới quyết định đổi đơn thuốc.
Anh ta đến khá sớm, vì sợ đến phòng khám muộn.
Chu Chi Nam đang ngồi trong phòng ăn, nhìn thấy Lý Tự Như bước vào cửa, giọng điệu thân thiết: ”Ăn sáng chưa*…”
(*Đoạn này Chu Chi Nam nói tiếng Thượng Hải cổ.)
Vô thức nói tiếng Thượng Hải, khóe mắt lại nhìn thấy Nguyễn La đi tới, giọng hơi nhỏ lại: ”Tự Như, ăn sáng chưa?”
Lý Tự Như cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, anh ta vốn muốn đến ăn ké bữa sáng, lẳng lặng ngồi xuống trước bàn ăn.
Nguyễn La lạnh lùng nói: ”Từ khi nào anh lại nói tiếng Thượng Hải sau lưng em?”
Chu Chi Nam định mở miệng giải thích, nhưng một câu ”Im đi” của cô đã chặn anh lại, sau đó cúi đầu ăn sáng.
Anh vừa nãy thật sự cho rằng chuyện tối qua khiến cô không vui, nên mới không dám nói tiếng địa phương trước mặt cô, chỉ vậy thôi.
Nhưng kết quả lại khiến cô khó chịu hơn.
Lý Tự Như nhướng mày, thấy Chu Chi Nam ăn sáng rất nhanh, xe đã đợi sẵn bên ngoài, anh đứng dậy, hơi nghiêng người nói với Nguyễn La: ”Anh đi làm đây, lúc về mua mì vằn thắn của Kiều Gia San cho em.”
Nguyễn La nghiêm túc xé miếng bánh mì trong tay, chấm vào sữa: ”Mang về thì mì bị trương rồi, mì vằn thắn phải ăn tại quán.”
“Vậy tối nay anh đưa em đi ăn.”
“Nói sau đi.”
Chu Chi Nam hôn nhẹ lên má cô, Nguyễn La vẫn thờ ơ, anh lặng lẽ gật đầu với Lý Tự Như rồi đi làm.
Lúc này chỉ còn lại Nguyễn La và Lý Tự Như trên bàn ăn, cô không nói gì, nhưng tính cách Lý Tự Như rất giống Lục Hán Thanh, thích nói nhiều.
“Lại cãi nhau à?”
Nguyễn La ngẩng đầu nhìn anh ta, nhếch môi cười, ánh mắt đơn thuần: ”Có sao?”
”Có đấy. Cô cũng thật là, Chu Chi Nam bị cô làm ngất xỉu hai lần, nếu nói thành tựu này với cả Thượng Hải chắc chắn sẽ gây chấn động, chị đại mới của Thanh Bang hội chính là cô đấy, Hàn Thính Trúc cũng phải chắp tay nhường chỗ.”
Anh ta lại bắt đầu chỉ trích cô, Nguyễn La không muốn để ý nhiều. Mấy ngày gần đây anh ta thường xuyên đến đây khám bệnh, hai người thân hơn rất nhiều, anh ta cũng bắt đầu nói đùa với Nguyễn La.
Lý Tự Như nói xong, cô mới có phản ứng, anh ta nói ”Chu Chi Nam bị cô làm ngất xỉu hai lần”. Miếng bánh mì trong tay rơi xuống bát, sữa bắn tung tóe lên bộ sườn xám đen, không thấy rõ dấu vết.
”Hai lần nào?” Cô ngẩng đầu nhìn Lý Tự Như.
”Một lần vào mùa đông, vào đầu tháng ba. Lần gần đây nhất là khi cậu ấy liên lạc với ông chủ Đông Bắc, cậu ấy nói là do bận việc, nhưng tôi lại cảm thấy là do cô tức giận.”
Hình như cô có chút ấn tượng, lần vào mùa đông đó sáng sớm hôm sau Chu Chi Nam ngủ rất sâu, nên cô gọi điện cho Lục Hán Thanh xin nghỉ hộ anh, Lục Hán Thanh nói Chu Chi Nam bị ngất xỉu, cô hỏi lại anh ta, nhưng anh ta lại lừa cô.
Lần trước cô tức giận vô cớ, khóc lóc thảm thiết trong phòng, nhưng cô không biết anh bị bất tỉnh, còn trách anh sao không dỗ dành mình.
Hóa ra lúc Nguyễn La đau buồn, Chu Chi Nam cũng không tốt hơn là bao.
Lý Tự Như ngồi trong phòng khách bắt mạch cho cô, cô hồi phục rất tốt, đương nhiên là so với những người phụ nữ sảy thai một lần khác. Còn bảo cô không nên ăn gừng, bình thường Chu Chi Nam không ăn nên nhà họ Chu đương nhiên không có gừng.
Thấy ánh mắt của cô dao động, Lý Tự Nhiên nghĩ mình nên báo cho Chu Chi Nam biết trước.
Dì Mai vừa pha xong bình trà Thái Bình Hầu Khôi, biết Lý Tự Như thích uống nên phải uống xong tách trà rồi mới đi, Nguyễn La ngồi cùng anh ta, tâm trạng phức tạp.
Anh ta vừa uống trà vừa nói: ”Em gái La à, chúng ta coi như có quen biết, trước đây tôi đến nhà họ Chu không ít lần, lúc đó chưa thân với cô, nên lần Chu Chi Nam bị ngất tôi không nói với cô. Cậu ấy đã bị ngất hai lần, mà cô lại không biết gì, nói thật, tôi cũng đau lòng thay cho người anh em của mình.”
”Mặc dù cậu ấy có xuất thân tốt, nhưng cũng là người cứng rắn quả quyết, nếu không sẽ không một mình về nước. Trong lòng cậu ấy chịu ủy khuất, gánh chịu mọi việc, đánh chết cũng sẽ không nói, là anh em tốt nên tôi phải giúp đỡ.”
”Cậu ấy đưa cô về nhà, chúng tôi còn tưởng cậu ấy bắt đầu nuôi tình nhân, không ngờ cậu ấy lại nhịn hai năm không đụng đến cô. Cô đừng trách tôi nói thẳng, trong ba người chúng tôi chỉ có Chu Chi Nam là không chơi đùa phụ nữ. Chuyện cậu ấy và Vãn Thu chúng tôi cũng biết, nhưng ‘ăn mặn’ rồi mới thấy khí sắc hoàn toàn thay đổi. Kết quả cậu ấy tìm đến thuốc của tôi, tôi thật sự… làm bậy rồi.”
”Cô hãy tin vào y thuật của tôi, tôi đọc quyển 《Thần Nông Bản Thảo Kinh》 không dưới mười lần, phối các loại thuốc không có vấn đề gì, nhưng dùng lâu dài sẽ khiến người ta ngất xỉu. Người giúp việc lười biếng tìm đến hiệu thuốc Trình Ký, bị Trình Sơn biết được, nên tác dụng của thuốc bị phá hủy. Nếu không cô sẽ không mang thai, chứ đừng nói đến những chuyện khác.”
”Cậu ấy là một tên ngốc, luôn quan tâm người khác theo cách riêng của mình, còn không để người khác biết. Chuyện của Hán Thanh và Đường Mạn lúc trước cũng là do cậu ấy đi giải quyết, nếu không hai người vẫn còn cãi nhau. Theo quan điểm của tôi, nếu đã hi sinh cho người khác thì phải để đối phương biết mình đã làm những gì. Tôi thấy cô bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì, hai người vẫn ổn chứ?”
”Cũng không có gì.”
”Chi Nam cũng lớn tuổi rồi, tâm tư đè nén, không nói với người khác. Tôi thích tính cách thẳng thắn của cô, người Bắc Bình cởi mở hơn người Thượng Hải chúng tôi. Cô chỉ cần khoan dung với cậu ấy, nhất định sẽ không bị thiệt đâu.”
Anh ta nói chuyện đến mức miệng khô khốc, uống một ngụm trà, rồi đứng dậy rời đi.
”Không cần tiễn, hôm khác lại đến ăn cơm.”
Nguyễn La trả lời một tiếng, mặt hơi ngơ ngác.
Ngồi ngây ngốc tại chỗ một lúc rồi đứng dậy đi lên lầu, trên vạt áo sườn xám vẫn còn sữa vung vãi, ngửi thấy mùi sữa, cô đi thay một bộ mới.
Bình luận facebook