Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Trình Mỹ Trân ở nhà họ Chu chơi cả ngày, buổi tối còn ở lại ăn cơm. Hôm nay tâm trạng của Nguyễn La không tệ, tạm thời quên Chu Chi Nam và Đường Mạn. Trùng hợp hôm nay Chu Chi Nam dẫn Lục Hán Thanh đến nên trên bàn cơm náo nhiệt rất nhiều.
Lục Hán Thanh vẫn là Lục Hán Thanh của trước đây, mặt mày tươi tỉnh, đôi mắt đào hoa lấp lánh như làn sóng thu. Chuyện làm ăn của anh ta và Chu Chi Nam gần đây rảnh rỗi hơn rất nhiều, cả người đều hừng hực khí thế.
“Gần đây Tiểu La học đàn dương cầm thế nào rồi?”
“Giáo viên mới kém xa giáo viên Lý, tôi không thích lắm.”
Anh ta có hơi ngây người, phản ứng lại vội vàng trả lời cô, “Không thích giáo viên thì đổi người khác là được, chẳng phải Chi Nam nghe lời em nhất sao.”
“Không nói anh ta. Hôm nay trên người anh không có mùi son phấn nhỉ, Lục Hán Thanh.”
Lục Hán Thanh nắm tay để bên miệng giả vờ ho khan, Chu Chi Nam đi qua giải vây cho anh ta.
“Dáng vẻ chẳng ra làm sao, nói chuyện không biết lớn nhỏ gì cả.”
Trình Mỹ Trân ở bên cạnh nhẹ giọng gọi một tiếng “Ông chủ Chu”, khác hẳn một trời một vực lúc gọi thẳng tên cô.
“Chu Chi Nam, anh thật đáng ghét.” Cô ngồi vào bàn ăn đầu tiên, lại rất không lễ phép.
Lục Hán Thanh biết địa vị của Nguyễn La, cười ha hả hoà giải, cũng lục tục ngồi xuống.
Trình Mỹ Trân thấy trên bàn đặt ba loại cá chua ngọt thì không nhịn được nói một câu, “Bà chủ Chu thích vị chua ngọt nên làm tới ba loại cá.”
Lâm Vãn Thu dịu dàng nhìn Nguyễn La, trả lời Trình Mỹ Trân.
“Là Chu La thích, tôi thấy hôm nay nhà bếp mua cá tươi nên làm hết, em ấy cũng có thể ăn nhiều hơn.”
Nguyễn La hừ một tiếng, không nói gì khác. Trình Mỹ Trân hâm mộ nhìn Nguyễn La, vùi đầu bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm đều dựa vào Lục Hán Thanh duy trì bầu không khí sôi nổi, lúc anh ta nói gì đó thú vị, Nguyễn La trở nên tích cực nói chuyện với anh ta. Chu Chi Nam thấy cô vui vẻ thì không nói gì nữa. Do đó một bữa cơm ăn có hơi lâu, lúc gần giải tán thì trời bên ngoài đã chạng vạng tối.
Cuối cùng Chu Chi Nam mở miệng hỏi Trình Mỹ Trân, “Bố cô là Trình Sơn của hiệu thuốc Trình Ký?”
Trình Mỹ Trân không biết ý anh là gì, ngoan ngoãn gật đầu, đợi câu hỏi tiếp theo của Chu Chi Nam.
Nhưng anh lại chẳng nói gì nữa, Nguyễn La chỉ cảm thấy anh quái lạ, ra ngoài tiễn Trình Mỹ Trân lên xe.
Buổi tối Chu Chi Nam lại vào phòng Nguyễn La, cô đang ngồi trước gương trang điểm nhíu mày nhìn cục mụn mới mọc, nghe thấy tiếng động, quay lại thì thấy Chu Chi Nam đang mặc đồ ngủ, vẻ mặt thoải mái, trong tay cầm cuốn sách tiếng Anh bản gốc.
Lúc này Nguyễn La càng nhíu chặt mày hơn, “Tôi nói này Chu Chi Nam, anh ở trong nhà sung sướng thật đấy. Buổi tối muốn ngủ với tôi thì tới tìm tôi, ngày mai muốn ngủ với Lâm Vãn Thu thì đến phòng cô ta…”
“Lại bắt đầu nói lời khó nghe rồi, tôi chưa bao giờ ngủ chung phòng với Lâm Vãn Thu.” Chu Chi Nam cắt ngang lời cô, giống như anh là chủ nhân căn phòng này vậy, tự nhiên dựa vào giường lật cuốn sách của anh ra.
“Vậy đứa nhỏ bên ngoài của anh thì sao? Lâm Vãn Thu thê thảm thật, cưới phải kẻ bạc tình bội nghĩa như anh.”
“Đứa nhỏ đâu ra, bây giờ em bắt đầu đau lòng cho Vãn Thu à?”
“Tôi chỉ cảm thấy cô ta thê thảm, bản thân cô ta không có tính tranh giành, thường ngày đều là dáng vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ, không tức giận thì thật kỳ lạ.”
Anh rầu rĩ cười, “Em không cần chĩa vào cô ấy, tuổi cô ấy đủ để làm mẹ em, em xem cô ấy là mẹ, cô ấy còn cực kỳ vui vẻ nữa đấy.”
Nguyễn La cầm hộp phấn thơm trong tay, nghe lời này của anh thì lập tức không vui mà ném lên trên bàn.
“Chu Chi Nam, có muốn tôi gọi anh là bố không?”
Anh lắc lắc đầu, biết cô khó chịu nên không nói nữa.
“Ở trên giường em gọi tôi như vậy, tôi bằng lòng nghe.”
“Anh câm miệng.”
Nhưng người nói nữa vẫn là Nguyễn La, cô thấy anh cầm cuốn sách tiếng nước ngoài thì muốn bắt bẻ anh.
“Chu Chi Nam, anh đừng đọc tiếng nước ngoài ở trong phòng tôi, tôi không thích.”
“Đây là muốn kêu em cùng đọc sách.”
“Kêu tôi cùng đọc?”
Anh rủ rỉ nói: “Đây là chuyện cổ tích phương Tây, bên trong đều là tiếng Anh cơ bản dễ hiểu, em có thể bắt đầu với cuốn sách này trước.”
“Tôi không thích đọc mấy cái này, tôi còn định bảo anh đuổi giáo viên ngoại ngữ của tôi đi.”
“Không được.” Hai chữ này của anh đã kết án tử hình cho chủ đề mới của cô.
Sau đó phát triển thành Chu Chi Nam làm phiên dịch tại chỗ, kể chuyện cổ tích cho Nguyễn La, cô nghe giọng nói êm tai của Chu Chi Nam rồi tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, cô thiếu nữ tối qua không nghe hết câu chuyện còn muốn hỏi anh, “Cuối cùng nàng tiên cá như thế nào?”
Thấy dáng vẻ cô tràn đầy hào hứng, Chu Chi Nam có chút hối hận vì đã kể câu chuyện này cho cô.
“Chết.”
Cô sửng sốt, sau đó nghe thấy trong phòng vang lên tiếng la hét của Nguyễn La, “Chu Chi Nam, anh ra ngoài cho tôi!”
Anh cảm thấy dáng vẻ cấp bách của cô thật đáng yêu, “Xuống lầu ăn sáng.” Sau đó tử tế đóng cửa lại.
–
Buổi tối, Nguyễn La tắt đèn nằm trên giường, vừa có chút buồn ngủ thì Chu Chi Nam lần mò vào phòng, leo lên giường.
Cô lẩm bẩm nói chuyện với anh, “Chu Chi Nam, gần đây anh đến thường xuyên nhỉ.”
“Ừm.”
“Phần của anh hết rồi, không được đến nữa.”
“Hửm?”
“Giống như anh đi nhập hàng vậy, đều phải có hạn mức, vượt qua hạn mức thì không được.”
Anh nghe xong, khoé miệng vểnh lên, kìm nén ý cười, cái tay không đứng đắn chui vào trong quần áo cô, nắm lấy khối mềm mại kia trong tay, trong lòng vui sướng vô cùng.
Mặc kệ sự xô đẩy của cô, anh sát lại bên tai cô mở miệng, “Nhưng Chu Chi Nam anh lấy hàng, chưa từng nói hạn ngạch.”
“Ưm…”
Cô không sức phản kháng, bị Chu Chi Nam lấp kín cái miệng nhỏ, trên người bị lột sạch.
“Chu Chi Nam, tôi mới nhớ ra.” Cô dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra, nhất định phải nói hết lời.
“Đường Mạn xảy ra chuyện, có phải cô ta mang thai con của anh không?”
Bên dưới Chu Chi Nam vừa mới cứng lại bị một tiếng “Đường Mạn” và “đứa nhỏ” của cô dập tắt sự hưng phấn.
Anh uể oải ngồi dậy, kéo chăn che kín người cô nhưng lại phớt lờ chiếc cúc áo đã cởi ra trên ngực mình.
Tay nhẹ nhàng nhéo má cô, “Sao em biết Đường Mạn?”
“Hừ, ở Thượng Hải có ai mà không biết, là tình mới của ông chủ Chu.”
“Những lời vô vị này mà em cũng tin, càng ngày càng ngốc.”
Nguyễn La ở trong chăn đạp anh một cước, “Anh nói cho đàng hoàng, giải thích rõ ràng.”
Chu Chi Nam thở dài, “Tôi không liên quan gì đến Đường Mạn, đứa nhỏ cũng không phải của tôi. Là ai ở bên tai em nói những lời không đáng tin này, nói cho tôi biết.”
“Mỹ Trân nói cho tôi biết, cô ấy cũng là nghe nói thôi. Vậy Đường Mạn đi đâu rồi?”
Chu Chi Nam nặng nề nhìn Nguyễn La, đôi mắt cô giống như có ánh sáng, vẻ mặt đều là sự ngây thơ đơn thuần.
“Hán Thanh từng có đoạn tình cảm qua đường với cô ta, lúc đó cả ngày cậu ta như người mất hồn không có chủ kiến. Tôi đúng lúc đi ngang qua Đại Thế Giới, bèn cho Đường Mạn chút lợi ích, hai người xem như cắt đứt.”
“Đứa nhỏ không phải của Hán Thanh, lại càng không phải của tôi. Cô ta không biết cái thai là của ai nên tới tìm tôi.”
“Được chưa?” Anh hiếm khi nói ngần ấy lời trong một mạch, Nguyễn La cảm thấy hơi hài lòng.
“Anh gặp rồi cô ta nói thế nào? Tại sao không thấy cô ta nữa.”
“Những cái này em không cần bận tâm, muộn lắm rồi, Kiều La Nhi.”
Nguyễn La có chút đăm chiêu, đôi mắt đảo quanh, bất chợt nhớ ra rồi hơi lớn giọng nói.
“Lục Hán Thanh… không phải anh ta đã kết hôn nhiều năm rồi sao? Sao lại dây dưa với Đường Mạn? Chu Chi Nam, anh đừng đặt chuyện mình đã làm lên người Lục Hán Thanh.”
Chu Chi Nam không nói rõ với cô, tắt đèn bàn trên đầu giường rồi kéo cô vào lòng mình, “Ở trong lòng em tôi là người vô sỉ vậy sao?”
Anh nhớ đến ban nãy Lâm Vãn Thu nói với anh, Nguyễn La từ bên ngoài nổi giận đùng đùng trở về, bảo nhắn với anh là cô quyết định không đi học nữa. Lúc đó còn gọi anh là gì nhỉ, Lâm Vãn Thu ho khan mấy tiếng mới nói ra, là “lão già không biết xấu hổ.”
“Tôi là lão già không biết xấu hổ?”
Bây giờ chỉ có hai người họ ở trên giường, còn đắp chung một cái chăn, Nguyễn La không dám chọc anh.
“Không không không, anh không phải.”
Trong lòng là cơ thể yêu kiều mềm mại, xúc cảm khi sờ vào vô cùng tốt, “Tôi già sao?”
“Không già không già, Chu Chi Nam anh rất trẻ.”
Anh hừ một tiếng, bây giờ thời gian có hơi muộn, ngày mai anh lại tính sổ với cô.
………..
Nguyễn La đang mơ màng sắp ngủ thì Chu Chi Nam bỗng hỏi cô, “Thuốc lá bạc hà cũng là Trình Mỹ Trân đưa cho em phải không?”
“Ừm… Là Mỹ Trân, tôi và cô ấy đều cảm thấy mới mẻ.”
Lục Hán Thanh vẫn là Lục Hán Thanh của trước đây, mặt mày tươi tỉnh, đôi mắt đào hoa lấp lánh như làn sóng thu. Chuyện làm ăn của anh ta và Chu Chi Nam gần đây rảnh rỗi hơn rất nhiều, cả người đều hừng hực khí thế.
“Gần đây Tiểu La học đàn dương cầm thế nào rồi?”
“Giáo viên mới kém xa giáo viên Lý, tôi không thích lắm.”
Anh ta có hơi ngây người, phản ứng lại vội vàng trả lời cô, “Không thích giáo viên thì đổi người khác là được, chẳng phải Chi Nam nghe lời em nhất sao.”
“Không nói anh ta. Hôm nay trên người anh không có mùi son phấn nhỉ, Lục Hán Thanh.”
Lục Hán Thanh nắm tay để bên miệng giả vờ ho khan, Chu Chi Nam đi qua giải vây cho anh ta.
“Dáng vẻ chẳng ra làm sao, nói chuyện không biết lớn nhỏ gì cả.”
Trình Mỹ Trân ở bên cạnh nhẹ giọng gọi một tiếng “Ông chủ Chu”, khác hẳn một trời một vực lúc gọi thẳng tên cô.
“Chu Chi Nam, anh thật đáng ghét.” Cô ngồi vào bàn ăn đầu tiên, lại rất không lễ phép.
Lục Hán Thanh biết địa vị của Nguyễn La, cười ha hả hoà giải, cũng lục tục ngồi xuống.
Trình Mỹ Trân thấy trên bàn đặt ba loại cá chua ngọt thì không nhịn được nói một câu, “Bà chủ Chu thích vị chua ngọt nên làm tới ba loại cá.”
Lâm Vãn Thu dịu dàng nhìn Nguyễn La, trả lời Trình Mỹ Trân.
“Là Chu La thích, tôi thấy hôm nay nhà bếp mua cá tươi nên làm hết, em ấy cũng có thể ăn nhiều hơn.”
Nguyễn La hừ một tiếng, không nói gì khác. Trình Mỹ Trân hâm mộ nhìn Nguyễn La, vùi đầu bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm đều dựa vào Lục Hán Thanh duy trì bầu không khí sôi nổi, lúc anh ta nói gì đó thú vị, Nguyễn La trở nên tích cực nói chuyện với anh ta. Chu Chi Nam thấy cô vui vẻ thì không nói gì nữa. Do đó một bữa cơm ăn có hơi lâu, lúc gần giải tán thì trời bên ngoài đã chạng vạng tối.
Cuối cùng Chu Chi Nam mở miệng hỏi Trình Mỹ Trân, “Bố cô là Trình Sơn của hiệu thuốc Trình Ký?”
Trình Mỹ Trân không biết ý anh là gì, ngoan ngoãn gật đầu, đợi câu hỏi tiếp theo của Chu Chi Nam.
Nhưng anh lại chẳng nói gì nữa, Nguyễn La chỉ cảm thấy anh quái lạ, ra ngoài tiễn Trình Mỹ Trân lên xe.
Buổi tối Chu Chi Nam lại vào phòng Nguyễn La, cô đang ngồi trước gương trang điểm nhíu mày nhìn cục mụn mới mọc, nghe thấy tiếng động, quay lại thì thấy Chu Chi Nam đang mặc đồ ngủ, vẻ mặt thoải mái, trong tay cầm cuốn sách tiếng Anh bản gốc.
Lúc này Nguyễn La càng nhíu chặt mày hơn, “Tôi nói này Chu Chi Nam, anh ở trong nhà sung sướng thật đấy. Buổi tối muốn ngủ với tôi thì tới tìm tôi, ngày mai muốn ngủ với Lâm Vãn Thu thì đến phòng cô ta…”
“Lại bắt đầu nói lời khó nghe rồi, tôi chưa bao giờ ngủ chung phòng với Lâm Vãn Thu.” Chu Chi Nam cắt ngang lời cô, giống như anh là chủ nhân căn phòng này vậy, tự nhiên dựa vào giường lật cuốn sách của anh ra.
“Vậy đứa nhỏ bên ngoài của anh thì sao? Lâm Vãn Thu thê thảm thật, cưới phải kẻ bạc tình bội nghĩa như anh.”
“Đứa nhỏ đâu ra, bây giờ em bắt đầu đau lòng cho Vãn Thu à?”
“Tôi chỉ cảm thấy cô ta thê thảm, bản thân cô ta không có tính tranh giành, thường ngày đều là dáng vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ, không tức giận thì thật kỳ lạ.”
Anh rầu rĩ cười, “Em không cần chĩa vào cô ấy, tuổi cô ấy đủ để làm mẹ em, em xem cô ấy là mẹ, cô ấy còn cực kỳ vui vẻ nữa đấy.”
Nguyễn La cầm hộp phấn thơm trong tay, nghe lời này của anh thì lập tức không vui mà ném lên trên bàn.
“Chu Chi Nam, có muốn tôi gọi anh là bố không?”
Anh lắc lắc đầu, biết cô khó chịu nên không nói nữa.
“Ở trên giường em gọi tôi như vậy, tôi bằng lòng nghe.”
“Anh câm miệng.”
Nhưng người nói nữa vẫn là Nguyễn La, cô thấy anh cầm cuốn sách tiếng nước ngoài thì muốn bắt bẻ anh.
“Chu Chi Nam, anh đừng đọc tiếng nước ngoài ở trong phòng tôi, tôi không thích.”
“Đây là muốn kêu em cùng đọc sách.”
“Kêu tôi cùng đọc?”
Anh rủ rỉ nói: “Đây là chuyện cổ tích phương Tây, bên trong đều là tiếng Anh cơ bản dễ hiểu, em có thể bắt đầu với cuốn sách này trước.”
“Tôi không thích đọc mấy cái này, tôi còn định bảo anh đuổi giáo viên ngoại ngữ của tôi đi.”
“Không được.” Hai chữ này của anh đã kết án tử hình cho chủ đề mới của cô.
Sau đó phát triển thành Chu Chi Nam làm phiên dịch tại chỗ, kể chuyện cổ tích cho Nguyễn La, cô nghe giọng nói êm tai của Chu Chi Nam rồi tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, cô thiếu nữ tối qua không nghe hết câu chuyện còn muốn hỏi anh, “Cuối cùng nàng tiên cá như thế nào?”
Thấy dáng vẻ cô tràn đầy hào hứng, Chu Chi Nam có chút hối hận vì đã kể câu chuyện này cho cô.
“Chết.”
Cô sửng sốt, sau đó nghe thấy trong phòng vang lên tiếng la hét của Nguyễn La, “Chu Chi Nam, anh ra ngoài cho tôi!”
Anh cảm thấy dáng vẻ cấp bách của cô thật đáng yêu, “Xuống lầu ăn sáng.” Sau đó tử tế đóng cửa lại.
–
Buổi tối, Nguyễn La tắt đèn nằm trên giường, vừa có chút buồn ngủ thì Chu Chi Nam lần mò vào phòng, leo lên giường.
Cô lẩm bẩm nói chuyện với anh, “Chu Chi Nam, gần đây anh đến thường xuyên nhỉ.”
“Ừm.”
“Phần của anh hết rồi, không được đến nữa.”
“Hửm?”
“Giống như anh đi nhập hàng vậy, đều phải có hạn mức, vượt qua hạn mức thì không được.”
Anh nghe xong, khoé miệng vểnh lên, kìm nén ý cười, cái tay không đứng đắn chui vào trong quần áo cô, nắm lấy khối mềm mại kia trong tay, trong lòng vui sướng vô cùng.
Mặc kệ sự xô đẩy của cô, anh sát lại bên tai cô mở miệng, “Nhưng Chu Chi Nam anh lấy hàng, chưa từng nói hạn ngạch.”
“Ưm…”
Cô không sức phản kháng, bị Chu Chi Nam lấp kín cái miệng nhỏ, trên người bị lột sạch.
“Chu Chi Nam, tôi mới nhớ ra.” Cô dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra, nhất định phải nói hết lời.
“Đường Mạn xảy ra chuyện, có phải cô ta mang thai con của anh không?”
Bên dưới Chu Chi Nam vừa mới cứng lại bị một tiếng “Đường Mạn” và “đứa nhỏ” của cô dập tắt sự hưng phấn.
Anh uể oải ngồi dậy, kéo chăn che kín người cô nhưng lại phớt lờ chiếc cúc áo đã cởi ra trên ngực mình.
Tay nhẹ nhàng nhéo má cô, “Sao em biết Đường Mạn?”
“Hừ, ở Thượng Hải có ai mà không biết, là tình mới của ông chủ Chu.”
“Những lời vô vị này mà em cũng tin, càng ngày càng ngốc.”
Nguyễn La ở trong chăn đạp anh một cước, “Anh nói cho đàng hoàng, giải thích rõ ràng.”
Chu Chi Nam thở dài, “Tôi không liên quan gì đến Đường Mạn, đứa nhỏ cũng không phải của tôi. Là ai ở bên tai em nói những lời không đáng tin này, nói cho tôi biết.”
“Mỹ Trân nói cho tôi biết, cô ấy cũng là nghe nói thôi. Vậy Đường Mạn đi đâu rồi?”
Chu Chi Nam nặng nề nhìn Nguyễn La, đôi mắt cô giống như có ánh sáng, vẻ mặt đều là sự ngây thơ đơn thuần.
“Hán Thanh từng có đoạn tình cảm qua đường với cô ta, lúc đó cả ngày cậu ta như người mất hồn không có chủ kiến. Tôi đúng lúc đi ngang qua Đại Thế Giới, bèn cho Đường Mạn chút lợi ích, hai người xem như cắt đứt.”
“Đứa nhỏ không phải của Hán Thanh, lại càng không phải của tôi. Cô ta không biết cái thai là của ai nên tới tìm tôi.”
“Được chưa?” Anh hiếm khi nói ngần ấy lời trong một mạch, Nguyễn La cảm thấy hơi hài lòng.
“Anh gặp rồi cô ta nói thế nào? Tại sao không thấy cô ta nữa.”
“Những cái này em không cần bận tâm, muộn lắm rồi, Kiều La Nhi.”
Nguyễn La có chút đăm chiêu, đôi mắt đảo quanh, bất chợt nhớ ra rồi hơi lớn giọng nói.
“Lục Hán Thanh… không phải anh ta đã kết hôn nhiều năm rồi sao? Sao lại dây dưa với Đường Mạn? Chu Chi Nam, anh đừng đặt chuyện mình đã làm lên người Lục Hán Thanh.”
Chu Chi Nam không nói rõ với cô, tắt đèn bàn trên đầu giường rồi kéo cô vào lòng mình, “Ở trong lòng em tôi là người vô sỉ vậy sao?”
Anh nhớ đến ban nãy Lâm Vãn Thu nói với anh, Nguyễn La từ bên ngoài nổi giận đùng đùng trở về, bảo nhắn với anh là cô quyết định không đi học nữa. Lúc đó còn gọi anh là gì nhỉ, Lâm Vãn Thu ho khan mấy tiếng mới nói ra, là “lão già không biết xấu hổ.”
“Tôi là lão già không biết xấu hổ?”
Bây giờ chỉ có hai người họ ở trên giường, còn đắp chung một cái chăn, Nguyễn La không dám chọc anh.
“Không không không, anh không phải.”
Trong lòng là cơ thể yêu kiều mềm mại, xúc cảm khi sờ vào vô cùng tốt, “Tôi già sao?”
“Không già không già, Chu Chi Nam anh rất trẻ.”
Anh hừ một tiếng, bây giờ thời gian có hơi muộn, ngày mai anh lại tính sổ với cô.
………..
Nguyễn La đang mơ màng sắp ngủ thì Chu Chi Nam bỗng hỏi cô, “Thuốc lá bạc hà cũng là Trình Mỹ Trân đưa cho em phải không?”
“Ừm… Là Mỹ Trân, tôi và cô ấy đều cảm thấy mới mẻ.”
Bình luận facebook