Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Tiết tử
Edit: Na Na
Lúc này tiết trời đang vào xuân, nhưng trời đất lại rơi vào thời kỳ hỗn độn. Ngày đêm đảo lộn, các vì sao lại thay đổi vị trí một cách kỳ lạ, nước sông khô cạn, cây cỏ úa tàn. Nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy cảnh chết chóc tiêu điều.
Không rõ từ lúc nào, ác niệm của thế nhân tích tụ nhiều đến nỗi đã hóa thành lệ khí tà ma, nuôi dưỡng ma vật giúp chúng sinh sôi nảy nở. Tà đạo hưng thịnh nhất bấy giờ tên là Cức Thiên, chúng reo rắc tai họa xuống nhân gian, khiến sinh linh lầm than. Tiên đạo không thể tiếp tục để yên cho cái ác hoành hành, liền liên hợp lại để trừ ma vệ đạo. Bởi vậy mà cuộc chiến trường kỳ giữa tiên ma cứ vậy mà được dấy lên.
Người dẫn đầu Tiên đạo là Thượng Dương Chân Quân, các đệ tử dưới trướng ông đều là những người có đạo hạnh xuất sắc. Trong đó nổi bật nhất có chín người, sau khi tu luyện xong đều tự khai sơn lập phái: Linh Túc cung, Hỏa Thần giáo, Dịch Thủy đình, Thần Tú lâu, Đông Hòa phủ, Cực Nhạc lâm, Vạn Khởi môn, Thiên Ảnh các, tất cả đều xưng danh là “Cửu Nhạc Tiên Minh”…
Cửu Nhạc cùng Cức Thiên ngày càng đối địch nhau như nước với lửa, dùng đến nghìn năm tranh đấu ròng rã mòn mỏi, đầy khó khăn gian khổ. Hơn trăm năm trước, Tiên đạo may mắn giành thắng lợi, khiến phủ Cức Thiên phải lẩn trốn ẩn núp. Không ngờ tới, lũ ma vật này quá ngoan cường, cuổi cùng lại ngóc đầu nổi dậy. Mà một trận chiến này giằng co ròng rã suốt mười năm.
Ngũ hành Càn khôn, đều bị chấn động, bởi vậy mà âm dương mất cân bằng, khiến chúng sinh lầm than. Có lẽ là trời xanh thương xót nên mấy ngày trước, Cửu Nhạc Tiên Minh đoàn kết với các môn phái giang hồ bao vậy Tổng đàn của phủ Cức Thiên, cuối cùng đã thành công phá hủy nền móng của Cức Thiên, dồn ép lũ ma vật tàn dư vào trong cốc dưới lòng sông Trường Nguyệt.
Lòng sông Trường Nguyệt vốn là một con sông mêng mông, nhưng vì trận đại chiến nên dòng sông mới khô cạn. Sau khi nước sông cạn, lòng sông lộ ra khe rãnh chằng chịt, giống như mê cung. Thường ngày, cốc vốn im lìm u ám vắng vẻ, không chút dấu vết của chim thú. Đến nay khi bị yêu ma của phủ Cức Thiên chiếm cứ, ma khí dày đặc như sương mù tràn ngập trong cốc, khiến nó càng thêm quỷ dị âm hiểm đáng sợ.
Với Nghi Huyên mà nói, phải bước vào cốc này đã là thử thách cô lắm rồi, chứ đừng nói là “bị chộp vào” cái cốc này…
Ngay khi cô bị áp tải đi qua đám sương mù thì đã khóc không ra nước mắt rồi. Cô là đệ tử của Cửu Nhạc Tiên Minh, luận về vai vế cũng không hề thấp. Nói về đạo hạnh, mặc dù không xuất chúng như các đệ tử cùng vai ngang vế khác, nhưng cũng không đến mức làm bẽ mặt sư môn. Chỉ là, cô không hiểu, vì sao cứ phải là cô làm nhiệm vụ này…
Mặc dù trước lúc xuất phát, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng khi thực sự đối mặt cô vẫn thấp thỏm lo lắng. Khi nghĩ đến việc mà mình sắp phải đối mặt, cô thực sự rất sợ hãi, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Không chờ cô đứng vững, tên đệ tử Cức Thiên đã hung hăng đẩy cô ngã xuống đất. Cô tức giận quay đầu quát một câu: “Yêu nghiệt! Ta nhịn ngươi lâu rồi đó!”
Kẻ áp giải cô tới hiển nhiên không thèm để ý đến lời oán giận của cô, hắn cung kính đi lên vài bước, cúi người xuống lạy rồi tôn kính nói: “Chủ Thượng, người đã được đưa tới.”
Nghi Huyên nghe vậy, lòng run lên. Chậm rãi quay đầu lại, sợ hãi đưa mắt nhìn.
Tấm màn xanh mỏng manh lay động theo đám sương mù, bồng bềnh lúc ẩn lúc hiện như khói, hoàn toàn không ăn khớp với đám sương mù nặng nề bao quanh. Có thể thấy láng máng màu máu loang lổ trên tấm màn, trông vừa thê lương vừa diễm lệ. Ngọn đèn trong màn trướng tỏa ra ánh sáng ấm áp, mơ hồ rọi ra bóng người lắc lư di chuyển trên giường, đệm thêm tiếng cười đùa như chuông bạc cùng với tiếng hờn ghen của nữ tử vọng ra từ trong màn.
Ngay lúc Nghi Huyên đang lo sợ, thì một tiếng cười thầm trầm của đàn ông bỗng vang lên, áp đảo cả tiếng cười lả lướt của bọn nữ tử, nói: “Cái lão Thượng Dương kia cũng quá coi thường người khác, thế nào lại phái đứa đệ tử vô dụng đến đây điều tra, muốn chế giễu bản tọa sao?” Lúc đang nói chuyện, bóng người cũng di chuyển, khiến ngọn đèn bỗng chập chờn. Tấm màn mỏng nhẹ nhàng bay lên, phất phơ theo đám sương mù.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bàn tay đang vén tấm màn lên. Lòng bàn tay dày rộng, ngón tay thon dài, rõ ràng là bàn tay của đàn ông, nhưng móng tay lại để dài trông vô cùng âm nhu. Ánh mắt của Nghi Huyên bất giác di chuyển từ cánh tay lên bờ vai, sau đó rơi xuống ngực. Quần áo chỉ khoác sơ sài qua loa, nên lồng ngực của hắn chẳng e dè mà lộ ra trần trụi. Xương cốt đều đặn, uốn theo đường cong trên cơ thể. Vùng ngực tráng kiện rắn chắc, không có nửa phần thô kệch. Dưới ngực là một vết chém chạy dài xuống bụng dưới, nhìn tình trạng vết thương không hề nhẹ, nhưng lại băng bó rất sơ sài, chỉ quấn vải trắng qua loa, đừng nói là cầm máu, thậm chí ngay cả vết thương cũng chưa che hết. Màu máu đỏ tươi thấm qua lớp vải băng, nhuộm vào quần áo.
Ngực Nghi Huyên bắt đầu căng thẳng, nhưng cô vẫn buộc bản thân phải nhìn tiếp, cố lấy toàn bộ can đảm nhìn lên khuôn mặt hắn.
Đường nét trên khuôn mặt hắn vẫn vậy, vẫn khôi ngô anh tuấn như thế. Lông mày lưỡi mác oai hùng, lộ ra phong thái lỗi lạc. Con ngươi trong suốt, càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú. Mái tóc dài đen nhánh không buộc mà thả xõa xuống, thỉnh thoảng lại phất qua khóe môi đang mỉm cười của hắn mỗi khi có làn gió nhẹ thổi qua.
Nghi Huyên bỗng thấy hoảng hốt, mặt ngẩn ra không biết phải biểu cảm như thế nào.
Thấy ánh mắt quan sát của cô, nụ cười của hắn càng sâu hơn, hỏi: “Bản tọa nhìn rất đẹp sao?”
Cô vừa nghe thấy lời này, tận lực dời tầm mắt đi, không nói không rằng.
Hắn lại nở nụ cười, nói: “Nhìn ngươi như vậy, chi bằng ở lại hầu hạ bổn tọa, thấy sao?”
Lời nói ngả ngớn như vậy, quả nhiên là muốn nhục mạ cô. Cô tức giận nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn, đang định mắng trả vài câu, thì thấy đám nữ tử ăn mặc diêm dúa lòe loẹt hiện ra sau tấm màn. Dung mạo chúng kiều diễm đến nỗi khiến hoa nguyệt phải xấu hổ. Dáng người duyên dáng ẩn hiện sau lớp quần áo mỏng manh. Mỗi lần gió thổi qua lại lộ ra làn da trắng mịn như tuyết, khiến người ta phải hoài niệm.
Đám nữ tử cười khẽ tựa sát vào thân thể hắn. Những cánh tay ngọc quấn lấy hắn như dây leo đang trườn lên.
Nhuyễn ngọc ôn hương như vậy, ai có thể chối từ cho được? Hắn lại cười khe khẽ, hai tròng mắt nhẹ khép lại, để mặc cho những đôi môi xinh xắn hôn lên gương mặt, lên vòm ngực, xuống dưới thắt lưng…
Cảnh này khiến Nghi Huyên xấu hổ quẫn bách vô cùng. Nhưng chỉ nháy mắt, cơn phẫn nộ trong lòng đã bùng lên dữ dội thiêu đốt tất cả. Cô nghiến răng nghiến lợi, không kiềm chế nổi cơn giận dữ mà quát lên:
“Đồ vô lại! Ai cho phép ngươi dùng thân thể của sư huynh ta để làm chuyện vô liêm sỉ như vậy hả!”
—————————
Cặp đôi Thương Hàn – Nghi Huyên lên sàn……
Tác giả vẫn đang viết đến chương 30, nên t sẽ làm Mê Điệp trước. Quăng Tiết tử lên nhử thui ha ha ha
Mong mọi người ủng hộ thật nhiều
Lúc này tiết trời đang vào xuân, nhưng trời đất lại rơi vào thời kỳ hỗn độn. Ngày đêm đảo lộn, các vì sao lại thay đổi vị trí một cách kỳ lạ, nước sông khô cạn, cây cỏ úa tàn. Nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy cảnh chết chóc tiêu điều.
Không rõ từ lúc nào, ác niệm của thế nhân tích tụ nhiều đến nỗi đã hóa thành lệ khí tà ma, nuôi dưỡng ma vật giúp chúng sinh sôi nảy nở. Tà đạo hưng thịnh nhất bấy giờ tên là Cức Thiên, chúng reo rắc tai họa xuống nhân gian, khiến sinh linh lầm than. Tiên đạo không thể tiếp tục để yên cho cái ác hoành hành, liền liên hợp lại để trừ ma vệ đạo. Bởi vậy mà cuộc chiến trường kỳ giữa tiên ma cứ vậy mà được dấy lên.
Người dẫn đầu Tiên đạo là Thượng Dương Chân Quân, các đệ tử dưới trướng ông đều là những người có đạo hạnh xuất sắc. Trong đó nổi bật nhất có chín người, sau khi tu luyện xong đều tự khai sơn lập phái: Linh Túc cung, Hỏa Thần giáo, Dịch Thủy đình, Thần Tú lâu, Đông Hòa phủ, Cực Nhạc lâm, Vạn Khởi môn, Thiên Ảnh các, tất cả đều xưng danh là “Cửu Nhạc Tiên Minh”…
Cửu Nhạc cùng Cức Thiên ngày càng đối địch nhau như nước với lửa, dùng đến nghìn năm tranh đấu ròng rã mòn mỏi, đầy khó khăn gian khổ. Hơn trăm năm trước, Tiên đạo may mắn giành thắng lợi, khiến phủ Cức Thiên phải lẩn trốn ẩn núp. Không ngờ tới, lũ ma vật này quá ngoan cường, cuổi cùng lại ngóc đầu nổi dậy. Mà một trận chiến này giằng co ròng rã suốt mười năm.
Ngũ hành Càn khôn, đều bị chấn động, bởi vậy mà âm dương mất cân bằng, khiến chúng sinh lầm than. Có lẽ là trời xanh thương xót nên mấy ngày trước, Cửu Nhạc Tiên Minh đoàn kết với các môn phái giang hồ bao vậy Tổng đàn của phủ Cức Thiên, cuối cùng đã thành công phá hủy nền móng của Cức Thiên, dồn ép lũ ma vật tàn dư vào trong cốc dưới lòng sông Trường Nguyệt.
Lòng sông Trường Nguyệt vốn là một con sông mêng mông, nhưng vì trận đại chiến nên dòng sông mới khô cạn. Sau khi nước sông cạn, lòng sông lộ ra khe rãnh chằng chịt, giống như mê cung. Thường ngày, cốc vốn im lìm u ám vắng vẻ, không chút dấu vết của chim thú. Đến nay khi bị yêu ma của phủ Cức Thiên chiếm cứ, ma khí dày đặc như sương mù tràn ngập trong cốc, khiến nó càng thêm quỷ dị âm hiểm đáng sợ.
Với Nghi Huyên mà nói, phải bước vào cốc này đã là thử thách cô lắm rồi, chứ đừng nói là “bị chộp vào” cái cốc này…
Ngay khi cô bị áp tải đi qua đám sương mù thì đã khóc không ra nước mắt rồi. Cô là đệ tử của Cửu Nhạc Tiên Minh, luận về vai vế cũng không hề thấp. Nói về đạo hạnh, mặc dù không xuất chúng như các đệ tử cùng vai ngang vế khác, nhưng cũng không đến mức làm bẽ mặt sư môn. Chỉ là, cô không hiểu, vì sao cứ phải là cô làm nhiệm vụ này…
Mặc dù trước lúc xuất phát, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng khi thực sự đối mặt cô vẫn thấp thỏm lo lắng. Khi nghĩ đến việc mà mình sắp phải đối mặt, cô thực sự rất sợ hãi, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Không chờ cô đứng vững, tên đệ tử Cức Thiên đã hung hăng đẩy cô ngã xuống đất. Cô tức giận quay đầu quát một câu: “Yêu nghiệt! Ta nhịn ngươi lâu rồi đó!”
Kẻ áp giải cô tới hiển nhiên không thèm để ý đến lời oán giận của cô, hắn cung kính đi lên vài bước, cúi người xuống lạy rồi tôn kính nói: “Chủ Thượng, người đã được đưa tới.”
Nghi Huyên nghe vậy, lòng run lên. Chậm rãi quay đầu lại, sợ hãi đưa mắt nhìn.
Tấm màn xanh mỏng manh lay động theo đám sương mù, bồng bềnh lúc ẩn lúc hiện như khói, hoàn toàn không ăn khớp với đám sương mù nặng nề bao quanh. Có thể thấy láng máng màu máu loang lổ trên tấm màn, trông vừa thê lương vừa diễm lệ. Ngọn đèn trong màn trướng tỏa ra ánh sáng ấm áp, mơ hồ rọi ra bóng người lắc lư di chuyển trên giường, đệm thêm tiếng cười đùa như chuông bạc cùng với tiếng hờn ghen của nữ tử vọng ra từ trong màn.
Ngay lúc Nghi Huyên đang lo sợ, thì một tiếng cười thầm trầm của đàn ông bỗng vang lên, áp đảo cả tiếng cười lả lướt của bọn nữ tử, nói: “Cái lão Thượng Dương kia cũng quá coi thường người khác, thế nào lại phái đứa đệ tử vô dụng đến đây điều tra, muốn chế giễu bản tọa sao?” Lúc đang nói chuyện, bóng người cũng di chuyển, khiến ngọn đèn bỗng chập chờn. Tấm màn mỏng nhẹ nhàng bay lên, phất phơ theo đám sương mù.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bàn tay đang vén tấm màn lên. Lòng bàn tay dày rộng, ngón tay thon dài, rõ ràng là bàn tay của đàn ông, nhưng móng tay lại để dài trông vô cùng âm nhu. Ánh mắt của Nghi Huyên bất giác di chuyển từ cánh tay lên bờ vai, sau đó rơi xuống ngực. Quần áo chỉ khoác sơ sài qua loa, nên lồng ngực của hắn chẳng e dè mà lộ ra trần trụi. Xương cốt đều đặn, uốn theo đường cong trên cơ thể. Vùng ngực tráng kiện rắn chắc, không có nửa phần thô kệch. Dưới ngực là một vết chém chạy dài xuống bụng dưới, nhìn tình trạng vết thương không hề nhẹ, nhưng lại băng bó rất sơ sài, chỉ quấn vải trắng qua loa, đừng nói là cầm máu, thậm chí ngay cả vết thương cũng chưa che hết. Màu máu đỏ tươi thấm qua lớp vải băng, nhuộm vào quần áo.
Ngực Nghi Huyên bắt đầu căng thẳng, nhưng cô vẫn buộc bản thân phải nhìn tiếp, cố lấy toàn bộ can đảm nhìn lên khuôn mặt hắn.
Đường nét trên khuôn mặt hắn vẫn vậy, vẫn khôi ngô anh tuấn như thế. Lông mày lưỡi mác oai hùng, lộ ra phong thái lỗi lạc. Con ngươi trong suốt, càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú. Mái tóc dài đen nhánh không buộc mà thả xõa xuống, thỉnh thoảng lại phất qua khóe môi đang mỉm cười của hắn mỗi khi có làn gió nhẹ thổi qua.
Nghi Huyên bỗng thấy hoảng hốt, mặt ngẩn ra không biết phải biểu cảm như thế nào.
Thấy ánh mắt quan sát của cô, nụ cười của hắn càng sâu hơn, hỏi: “Bản tọa nhìn rất đẹp sao?”
Cô vừa nghe thấy lời này, tận lực dời tầm mắt đi, không nói không rằng.
Hắn lại nở nụ cười, nói: “Nhìn ngươi như vậy, chi bằng ở lại hầu hạ bổn tọa, thấy sao?”
Lời nói ngả ngớn như vậy, quả nhiên là muốn nhục mạ cô. Cô tức giận nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn, đang định mắng trả vài câu, thì thấy đám nữ tử ăn mặc diêm dúa lòe loẹt hiện ra sau tấm màn. Dung mạo chúng kiều diễm đến nỗi khiến hoa nguyệt phải xấu hổ. Dáng người duyên dáng ẩn hiện sau lớp quần áo mỏng manh. Mỗi lần gió thổi qua lại lộ ra làn da trắng mịn như tuyết, khiến người ta phải hoài niệm.
Đám nữ tử cười khẽ tựa sát vào thân thể hắn. Những cánh tay ngọc quấn lấy hắn như dây leo đang trườn lên.
Nhuyễn ngọc ôn hương như vậy, ai có thể chối từ cho được? Hắn lại cười khe khẽ, hai tròng mắt nhẹ khép lại, để mặc cho những đôi môi xinh xắn hôn lên gương mặt, lên vòm ngực, xuống dưới thắt lưng…
Cảnh này khiến Nghi Huyên xấu hổ quẫn bách vô cùng. Nhưng chỉ nháy mắt, cơn phẫn nộ trong lòng đã bùng lên dữ dội thiêu đốt tất cả. Cô nghiến răng nghiến lợi, không kiềm chế nổi cơn giận dữ mà quát lên:
“Đồ vô lại! Ai cho phép ngươi dùng thân thể của sư huynh ta để làm chuyện vô liêm sỉ như vậy hả!”
—————————
Cặp đôi Thương Hàn – Nghi Huyên lên sàn……
Tác giả vẫn đang viết đến chương 30, nên t sẽ làm Mê Điệp trước. Quăng Tiết tử lên nhử thui ha ha ha
Mong mọi người ủng hộ thật nhiều