Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Edit: Na Na
Lục Tín.
Lục Tín đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, lúc này hai mắt hắn vằn đỏ, hung hăng nhìn ma vật kia, lạnh lùng nói: “Là ngươi giết Tiểu Oanh?!”
Ma vật kia biết chuyện bị bại lộ nhưng không hề dao động. Đối mặt với sự chất vấn của Lục Tín, hắn chỉ đáp lại bằng tiếng cười âm trầm, nói: “Ơ, Lục Trưởng trấn, xem ra ngươi giải quyết xong Lưu Tố Tâm cùng Thánh Sư rồi hả, sao rồi, đã lấy được tâm pháp Chân Hư Diễn chưa?”
Lục Tín nắm chặt hai tay, bước từng bước đến gần, nói: “Trả lời ta! Thực là ngươi giết Tiểu Oanh?”
Ma vật khẽ cười giễu, nói một cách nhẹ nhàng: “Không chỉ nó mà cả ngươi cũng chết trên tay ta đó, Lục Trưởng trấn.”
Lý trí của Lục Tín sụp vỡ trong chốc lát, phóng người tấn công về phía ma vật. Nhưng một đòn này của hắn chưa kịp phát huy hết uy lực, đã bị ma vật phá giải. Chất nước đen bẩn kia như rắn độc quấn chặt lấy Lục Tín, bắt đầu đục ruỗng da thịt hắn.
Ma vật thở dài một tiếng: “Lục Trưởng trấn tội gì phải khổ vậy? Người thì cũng chết rồi. Ngươi báo thù xong thì sao? Chẳng thà ngươi tiếp tục hợp tác với ta. Ngươi không biết ư, chỉ cần nuốt được tâm pháp Chân Hư Diễn, là ngươi còn có thể cứu được con gái ngươi à.”
“Câm miệng!!! Ngươi đền mạng cho con ta!!!” Lục Tín nào còn muốn nghe hắn nói, chỉ ra sức giãy dụa, gầm thét giận dữ.
Ma vật cười lạnh lùng, nâng tay lên từ từ nắm chặt lại. Đám nước đen kia từng dòng từng dòng hợp lại, biến thành một bàn tay khổng lồ vươn tới tóm chặt lấy Lục Tín, và ngay cả ma vật kia cũng dần dần bám vào người Lục Tín. Rất nhanh sau đó, đám nước đen kia từ từ mỏng đi, còn trên người Lục Tín giống như đang phủ một lớp lụa đen.
“Ha ha ha, quả đúng là tâm pháp Chân Hư Diễn thật!!! Rốt cuộc ta cũng đoạt được tâm pháp Chân Hư Diễn rồi!!!” Thanh âm Lục Tín bỗng vang lên điên cuồng.
Chiếm xác?! —— Nghi Huyên nhanh chóng nhận ra.
Thì ra, hợp tác mở rộng Chân Hư cảnh cùng Lục Tín chỉ là ngụy trang. Chờ Lục Tín lấy được tâm pháp Chân Hư Diễn rồi đoạt xác hắn mới là mục đích chính. Nhưng ma vật kia cũng nói, thân xác này không thể dùng được, chỉ sợ đoạt xác Lục Tín cũng chỉ là kế tạm thời, sau đó còn có nước cờ khác. Thế nhưng lúc này lòng Nghi Huyên không còn giữ nổi bình tĩnh để suy nghĩ nữa, cô thực sự cảm thấy phẫn nộ cùng bi thương, sự căm phẫn này sôi trào không thể kìm nén khiến cô quyết định vứt bỏ lòng ích kỷ của mình. Thân là đệ tử Cửu Nhạc, cho dù phải bỏ mạng cũng quyết không để cho ma vật này làm thêm việc ác. Nếu Thương Hàn ở đây, nhất định cũng sẽ lựa chọn như cô.
Tất cả đều từ tâm, cô sẽ không chần chừ thêm nữa. Nghi Huyên vung cánh tay lên, vứt viên Trấn Thần châu vào trong pháp trận Chân Hư.
Ngay sau đó âm thanh vụn vỡ nhẹ vang lên, từng luồng khí thanh sạch từ bốn phía cuộn đến chọc thủng pháp trận. Nghi Huyên cảm thấy có làn gió mát lướt qua, lúc này cô mới biết linh khí tràn ngập trong Chân Hư nóng ấm đến mức nào. Thế nhưng cô còn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn sự tươi mát dễ chịu này, thì toàn thân đã đau nhức. Cô nghiến răng, cố bình tĩnh lại. Trước mắt cô, Lục Tín vẫn bị lớp nước màu đen kia bao phủ, nhưng khi pháp trận Chân Hư vừa vỡ, lực chữa thương cũng biến mất, ngay cả pháp thuật mà ma vật kia cũng bị cản trở. Lớp nước đen dần dần không giữ nổi hình nữa, bắt đầu sụp xuống. Thân người chết, không thể dùng được nữa —— Nghi Huyên đương nhiên biết điều này. Đúng như lời ma vật kia nói, Lục Tín đã chết từ lâu, thuật đoạt xác chắc chắn bị phá giải. Nhưng nhỡ ma vật kia có thể hấp thụ được tâm pháp Chân Hư Diễn thì kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì. Chi bằng nhân cơ hội này diệt trừ ma vật kia luôn, nhưng chớ trêu là lúc này cô đủ sức thi phép, thậm chí ngay cả với đám nước đen kia cũng chẳng thể gắng gượng đối phó được. Giờ cô chỉ có thể chờ đợi…
Và cũng ngay lúc này, một ý niệm khác chậm rãi nảy lên trong đầu: Cô sắp chết.
Đúng vậy, cảm giác rất rõ rệt. Mỗi một lần hít thở là luồng không khí thanh sạch kia lại dũng mãnh tiến vào phổi, cùng với đó vết thương cũng nặng thêm. Cô gần như có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình dần dần bị bòn rút đi ra sao. Nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn cả đau đớn, đó là sự mệt mỏi nặng nề trên cơ thể mình. Từ thân cho tới tâm đều mệt mỏi vô lực.
Không thể được! Bây giờ còn chưa đến lúc! —— Cô chống mạnh người lên, cố gắng ngưng thần, rồi xoay người đi vào căn phòng tối.
Cô vừa bước vào cửa, thì thấy những chiếc lông phượng vẫn còn đang cháy le lói, giống như sắp tắt. Vân Hòa nằm cách đó không xa, người không hề nhúc nhích. Còn Bạch Phượng bị thụ thương đang canh giữ bên người hắn, kêu lên thảm thiết. Thật không ngờ Lục Tín lại có bản lĩnh như vậy. Cô bước nhanh tới chỗ Vân Hòa, ngồi xuống kiểm tra thân thể hắn. Vân Hòa vẫn còn hơi thở, nhưng tình trạng thương tích không mấy khả quan. Nghi Huyên vẫn nhớ rõ Lục Tín từng nói rằng, nếu như đoạt được tâm pháp Chân Hư Diễn, thì Vân Hòa sẽ thành phế nhân. Cô lo lắng không thôi, vỗ nhẹ lên vai Vân Hòa: “Vân Hòa sư bá, ngài sao rồi? Ngài mau tỉnh lại!”
Lông mày Vân Hòa hơi động đậy, nhưng vẫn vô lực không mở mắt ra. Lòng Nghi Huyên đang hoảng loạn, bỗng nghe thấy có tiếng động bên cạnh. Là Lưu Tố Tâm đang hấp hối, ngồi tựa vào tường. Khi thấy rõ là Nghi Huyên, bà cố gượng cười, chầm chậm giơ cánh tay lên, chỉ vào một bức tường. Nghi Huyên không hiểu ý, định hỏi thì Lưu Tố Tâm đã gục xuống, tắt thở.
Nghi Huyên nghi hoặc đứng dậy, đi về phía bức tường kia, thử đẩy một đẩy. Nhưng bức tường kia xây bằng đá, sức cô bây giờ làm sao có thể đẩy nổi. Cô bất lực mỉm cười, lại nghĩ trong lòng, làm như thế này có ý nghĩa gì? Dù đằng sau bức tường có vật kinh thế hãi tục đi nữa, thì lúc này cũng được ích lợi gì? Hà tất phải phí sức vì nó…
Cô định xoay người đi, thì bỗng nghe thấy một ít tiếng động. Đằng sau bức tường truyền đến tiếng róc rách của dòng chảy. Bây giờ họ bị nhốt trong mật thất, ma vật lại ở bên ngoài, nếu sau bức tường có dòng chảy thật, thì có khi nào đó là lối thoát? Có lẽ cô đã mất cơ hội sống, nhưng ít ra cũng cứu được Vân Hòa. Chỉ cần phá được bức tường này…
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, thì chợt nghe thấy có người nói: “Ngươi cho rằng trò trẻ con ấy có thể phá hỏng đại sự của ta sao?”
Tiếng nói đó, rõ ràng là từ miệng Lục Tín phát ra. Nghi Huyên biết chuyện không ổn, vội trở lại bảo vệ Vân Hòa. Bóng ma vật ngày càng gần, ánh lửa soi rõ khuôn mặt hắn, quả thật là khuôn mặt của Lục Tín. Chỉ là đôi mắt kia vẫn đỏ ngầu như trước, trông rất đáng sợ.
“Ta đã đoạt được tâm pháp Chân Hư Diễn, cho dù ngươi phá được pháp trận Chân Hư thì cũng chẳng làm được gì?” Ma vật cười, “Lại đây, mau ngoan ngoãn đợi sư huynh ngươi đến cùng ta, ta mà vui vẻ, có khi lại cứu sống ngươi không chừng.”
Nghi Huyên xì một tiếng, khinh miệt nói: “Hoang tưởng!”
Ma vật kia không nói thêm nữa, đám nước đen uốn lượn quanh thân hắn, bỗng ngưng kết thành một sợi dây thừng, phóng về phía Nghi Huyên. Nghi Huyên vội vàng dồn sức muốn nâng Vân Hòa dậy để né tránh, nhưng làm thế nào cũng không di chuyển được. Khi đám nước đen phóng đến gần, trong lúc nguy cấp, thì Bạch Phượng bỗng phẩy cánh, tạo nên một cơn gió mạnh đẩy Nghi Huyên cùng Vân Hòa sang một bên, còn mình thì đón lấy đòn tấn công kia.
Lực này không hề nhẹ, Nghi Huyên ôm lấy Vân Hòa cùng bị đập người lên vách tường. Nghi Huyên gắng chịu đau ngẩng đầu nhìn, thấy Bạch Phượng đang bị đám nước đen kia quấn vào người, lông vũ trên cánh dần dần bị ăn mòn.
Thứ nước đen có thể ăn ruỗng vạn vật, nếu để lâu thêm, e rằng…
Bất chợt, Nghi Huyên như nghĩ ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn bức tường sau lưng mình. Đúng rồi! Ăn ruỗng vạn vật!
Cô bình tĩnh lại, cao giọng niệm khẩu quyết: “Kính kiếm song giải, thần hoang thái hư!”
Lần trước ma vật này từng ăn đau vì chiêu này, nay nghe Nghi Huyên niệm khẩu quyết, bỗng sinh hoảng sợ. Hắn buông Bạch Phượng xuống, điều khiển đám nước đen tấn công về phía cô.
Nghi Huyên biết bản thân mình còn giá trị lợi dụng, ma vật kia sẽ không hạ sát thủ ngay. Đúng như cô nghĩ, đám nước đen kia không dùng toàn lực, khi đánh xuống lại chếch đi vài phần, như để hăm dọa.
Mắt thấy đám nước đen đã phóng đến gần, Nghi Huyên lập tức nằm sấp xuống, che trở Vân Hòa thoát khỏi nguy hiểm. Sau lưng cô vang lên tiếng ầm ầm, bức tường đá dày kia vì trúng một đòn này mà nứt vỡ tung tóe. Đám nước đen thật sự không phụ lòng kỳ vọng của cô, nó đục một lỗ hổng trên bức tường kia.
Tiếng nước càng rõ ràng hơn, khiến Nghi Huyên lòng vui sướng không thôi. Sau bức tường kia tối om, không biết nước sâu đến đâu, cũng không thể nhìn thấy đường đi. Nhưng giây phút này, còn cần gì phải chần chừ thêm. Nghi Huyên mỉm cười, ôm Vân Hòa cùng nghiêng người rơi vào lỗ hổng.
Ma vật phẫn nộ kêu gào ầm ĩ nhưng cũng chỉ chốc lát sau, tai đã bị sức nước mạnh mẽ đè nặng vào. Không ngờ sau bức tường đó quả thật có một mạch nước ngầm, nước sâu hơn một trượng, dòng chảy vô cùng xiết. Dòng nước cuốn lấy cô, không để cô kịp có thời gian suy nghĩ, cứ vậy mà nhanh chóng kéo cô đi.
…
Ở ngoài Chân Hư cảnh, mưa đã tạnh hẳn, Lục Hư Thánh Sơn chìm trong mây mù. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt khi pháp trận Chân Hư bị phá giải, tiếng chim thú trên núi đều lặng đi, để lại một không gian âm u tĩnh mịch.
Các đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông phát hiện ra dấu hiệu đó, lập tức muốn hành động. Nhưng Thương Hàn vốn đang ngồi thiền, bỗng đứng dậy, nhún người lăng không đi trước mọi người một bước.
Lạc Kiến Hoài thấy thế, nhíu mày hừ nhẹ một tiếng, rồi nói với mọi người: “Còn không đi? Chuyện của mình lại để ngoại nhân giành trước thế sao?”
Chúng đệ tử tuân lệnh, phóng người đuổi theo, vẽ nên từng đường sáng màu trắng giữa vòm trời tối tăm.
Thương Hàn không để ý đến kẻ khác, một mình một người bay nhanh đi. Khi đến trước cổng Chân Hư cảnh, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thả người xuống đất, cẩn thận bước vào. Sau khi pháp trận bị phá bỏ, trông Chân Hư cảnh còn tĩnh mịch hơn những nơi khác. Bầu không khí ấm áp sớm đã bị khí lạnh nuốt trọn. Cây cối hoa cỏ đều khô héo hết, đâu còn vẻ phồn vinh rộn ràng như xưa. Ánh mắt lướt đến đâu, nơi đó chỉ có một màu tiêu điều.
Tay hắn nắm chặt thanh kiếm, cố gắng bình tĩnh lại, chậm rãi bước theo trí nhớ của mình. Ma khí lượn lờ trong không khí, khiến lòng hắn càng thêm căng thẳng.
Hắn chưa đi được xa, thì mang máng nghe thấy một âm thanh có vài phần quen thuộc, lòng hắn chợt thấy kinh sợ. Hắn đi theo âm thanh đó. Chỉ thấy một thân hình nho nhỏ đang nằm dưới một gốc cây khô. Hắn nhìn qua cũng đoán được là ai, lại bước tới vài bước, đỡ cô bé dựa vào ngực mình.
Đứa trẻ này chính là Lục Tiểu Oanh. Cô bé đang hấp hối, làm da vốn trắng mịn hồng hào nay lại xám ngắt, chằng chịt vết răng nanh nham nhở. Hai mắt cô bé mở to, đồng tử giãn rộng khiến hai tròng mắt tối tăm như đêm sâu. Trên cổ cô bé có một vết cắt vô cùng sâu, miệng vết thương trắng nhợt như tờ giấy, không hề chảy ra chút máu. Ai có thể tưởng tượng được, một người không lâu trước còn đang sống tươi vui, nay lại như cây đèn trước gió, bất lực không thể xoay chuyển đất trời.
Thương Hàn lặng im, chỉ nắm thật chặt cánh tay cô bé. Lục Tiểu Oanh dường như nhận biết được, ánh mắt khẽ động, từ từ nở nụ cười. Đôi môi cô bé run run, thanh âm suy yếu không rõ tiếng. Thương Hàn nhíu mày, mở miệng định nói, nhưng cuối cùng lại thôi.
Thực ra Chân Hư cảnh chỉ bị phá giải một lúc. Sau một canh giờ nữa, pháp trận kết nối lại, đứa bé này sẽ được phục sinh. Nhưng sự “phục sinh “ này chỉ là giả dối, cho dù là hắn, cũng khó lòng mà bật ra câu an ủi.
Thương Hàn rũ mắt xuống thở dài, vừa định đứng dậy rời đi, thì Lục Tiểu Oanh trong ngực bỗng cử động. Nhưng cử động kia hết sức quỷ dị, cánh tay cong gập xuống như bị gãy, cẳng chân xoay ngược, trông không hề bình thường chút nào. Đôi đồng tử của Lục Tiểu Oanh nháy mắt co lại, cổ họng phát ra tiếng “khạc khạc” đáng sợ. Hắn lập tức hiểu được tình hình, buông Lục Tiểu Oanh ra, tránh sang một bên.
Trước kia hắn từng trầm luân trong phủ Cức Thiên nên vô cùng quen thuộc đối với loại dị biến này. Ma khí trong người vốn được Chân Hư cảnh che giấu, nay bắt đầu lan tràn ra. Không sai, chính là ma chủng…
Chỉ trong nháy mắt, Lục Tiểu Oanh đã rũ bỏ lớp hình người. Da thịt hóa thành lớp vảy giáp, bàn tay bàn chân vươn dài nhọn ra thành móng vuốt, con ngươi như ngậm huyết, miệng nhẹ răng nhọn, nhìn y hệt như quái vật.
Nếu ma chủng nhập thân mà không thể nạp hóa thì cơ thể sẽ không chịu nổi ma lực của nó mà sinh dị biến. Có nhiều người bỏ mạng chỉ trong một cái chớp mắt. Nhìn tình trạng này, có lẽ Lục Tiểu Oanh không hấp thụ được ma chủng, huống hồ cơ thể Lục Tiểu Oanh đã chết, đáng lý không thể cử động được mới phải. Nhất định là có vật nào đó đã tạm thời đánh thức sức mạnh của ma chủng, nên mới có thể cử động được. Chẳng lẽ là ma chướng? Ma vật kia đã tìm được thân xác mới rồi sao?
Chẳng ngờ, ngay lúc Thương Hàn đang suy nghĩ thì Lục Tiểu Oanh, lúc này đã hoàn toàn biến thành quái vật, mạnh mẽ tấn công đến. Nhìn vẻ hung hãn của nó, thực sự không hề có chút tính người nào. Thương Hàn còn chưa kịp ra chiêu phòng thủ, một bóng trắng đã bay đến, chặt đứt đòn tấn công của quái vật. Nhìn kỹ lại, bóng trắng kia chính là một con Bạch Lang vạm vỡ dũng mãnh, hay cũng chính là thần thú của Lê Duệ. Người của Vĩnh Thánh Thiên tông đã chạy tới nơi, khi thấy dị trạng lập tức bày trận sẵn sàng chiến đấu.
Thương Hàn thấy Bạch lang tấn công, lại mở miệng nói: “Dừng tay, đừng đả thương cô bé.”
Lê Duệ nghe vậy, nhướng mày nói: “Sao huynh lại cầu tình cho ma vật?”
Thương Hàn nhìn cô nói: “Tuy cô bé thành quái vật nhưng cũng là do các người hại nó thành vậy. Nếu không dừng tay, ta sẽ tự tay chém Bạch Lang của cô.”
Lê Duệ tức giận, định cãi lại thì Lạc Kiến Hoài thong thả bước tới nói: “Hiếm khi thấy ngươi từ bi vậy đó, chỉ có điều…” Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn về hướng xa, “Ma vật kia sớm có chuẩn bị, không ngờ nơi đây lại sinh ra ma chướng, như vật ma vật không chỉ có một. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, lòng trắc ẩn của ngươi dùng sai chỗ rồi.” Hắn nhếch miệng cười lạnh lùng, “Lại nói tiếp, có chắc ngươi không bị ma chướng mê hoặc, quay sang tấn công quân mình chứ?”
“Trước khi đề phòng ta, chẳng thà các người tự lo lấy thân mình đi. Tiên đạo không thể thi triển trong ma chướng, cho nên nó còn nguy hiểm hơn nhiều so với linh khí Chân Hư.” Thương Hàn mắt lạnh nhìn Lạc Kiến Hoài, “Ta không cho các người động thủ, sở dĩ là vì: Ma chủng nhập thân, ngoài thể xác mạnh mẽ ra, thì nếu có cơ duyên, có khi lại được cải tử hoàn sinh.”
Lạc Kiến Hoài nghe vậy, đưa mắt nhìn quái vật kia, vẻ mặt hơi dao động: “Mặc dù thân còn sống, nhưng nhân tâm không còn, thì có khác gì đã chết đâu? Huống chi ma chủng chỉ có thể giúp con bé cử động được một lát, nó không thể kéo dài được lâu.”
“Nhờ có linh khí Chân Hư mà ma chủng trong người bọn họ vẫn chưa phát tác, thậm chí còn có thể giữ được sự tỉnh táo. Đây chính là một chuyển biến tốt, ta nghĩ Lạc Chưởng môn còn rõ ràng hơn ta. Tiên đạo quý sinh, cứu người hơn độ nhân tâm. Ngươi là bậc tiền bối, đạo lý này khỏi cần ta nhắc cho ngươi nghe. Cứu hay không cứu, chỉ từ tâm mà thôi. Còn một chuyện nữa, ngươi cũng cần biết rõ…” Thương Hàn hơi dừng lại, đến khi mở miệng nói, thì từng câu từng chữ đều mang theo ngạo khí, lẫm liệt bức người, “Ta cũng mang ma chủng, nhưng ta lại chung sức chiến đấu cùng các người.”
Lạc Kiến Hoài nhìn hắn, lại chợt nhớ đến nữ tử lỗ mãng vô lễ kia, cũng từng nói gần giống như vậy ——.
… Ta vốn là người phàm trần, xin vào tiên môn cũng chỉ vì chữa bệnh. Sư môn không những trị hết bệnh của ta, mà còn dạy ta phải quý lấy sinh mạng. Ta không có tài cứu thế, nhưng ít ra ta cũng có lòng trắc ẩn. Ta lo lắng cho sự tồn vong của Chân Hư cảnh cũng chỉ vì không muốn bi kịch tái diễn…
…“Sư huynh ta chí xa nghìn dặm, sao có thể bị vây trong bể nông cạn này? Dù có trôi nổi trong bể dục vọng, trăn trở qua cõi hồng trần cũng không thể bẻ gãy kiêu ngạo của hắn, giết chết ý chí mạnh mẽ của hắn…
Huynh ấy không phải là ma vật!
…
Lạc Kiến Hoài rũ mi cười, khẽ với bản thân mình: “Cũng thú vị đấy…”
Thương Hàn thoáng suy nghĩ chút, rồi lại hỏi sang chuyện khác, “Lúc trước ngươi nói ma vật kia là Kiếm Thị của Cức Thiên, cầm kiếm báu ‘Ngưng Sương’, vậy giờ thanh kiếm đó đang ở đâu?”
Thần sắc Lạc Kiến Hoài bỗng trở nên nghiêm túc, “Năm xưa khi ma vật kia bị thua, thanh kiếm đã tan thành nước rồi…” Hắn đưa tay, đỡ lấy giọt mưa từ trên trời rơi xuống, “Có lẽ đã hòa cùng suối nguồn nước mưa rồi…”
“Nếu không có thân xác, thì hắn không thể sử dụng bảo kiếm được. Xem ra ma vật kia ở lại Lục Hư Thánh Sơn đến giờ cũng chỉ vì vật này.” Thương Hàn nhíu mày nói, “Những người bị ma chủng biến thành quái vật này giao cho các người, ta đi tìm sư muội của ta. Nếu có thể, ta sẽ chém chết ma vật kia, trả ân cứu mạng cho ngươi.”
Hắn nói xong, không chờ mọi người đáp lại, đã phóng người bay đi.
Lạc Kiến Hoài bật cười, bất đắc dĩ nói, “Vân Ẩn à Vân Ẩn, ngài làm thế nào dạy ra đồ đệ này vậy…”
Lục Tín.
Lục Tín đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, lúc này hai mắt hắn vằn đỏ, hung hăng nhìn ma vật kia, lạnh lùng nói: “Là ngươi giết Tiểu Oanh?!”
Ma vật kia biết chuyện bị bại lộ nhưng không hề dao động. Đối mặt với sự chất vấn của Lục Tín, hắn chỉ đáp lại bằng tiếng cười âm trầm, nói: “Ơ, Lục Trưởng trấn, xem ra ngươi giải quyết xong Lưu Tố Tâm cùng Thánh Sư rồi hả, sao rồi, đã lấy được tâm pháp Chân Hư Diễn chưa?”
Lục Tín nắm chặt hai tay, bước từng bước đến gần, nói: “Trả lời ta! Thực là ngươi giết Tiểu Oanh?”
Ma vật khẽ cười giễu, nói một cách nhẹ nhàng: “Không chỉ nó mà cả ngươi cũng chết trên tay ta đó, Lục Trưởng trấn.”
Lý trí của Lục Tín sụp vỡ trong chốc lát, phóng người tấn công về phía ma vật. Nhưng một đòn này của hắn chưa kịp phát huy hết uy lực, đã bị ma vật phá giải. Chất nước đen bẩn kia như rắn độc quấn chặt lấy Lục Tín, bắt đầu đục ruỗng da thịt hắn.
Ma vật thở dài một tiếng: “Lục Trưởng trấn tội gì phải khổ vậy? Người thì cũng chết rồi. Ngươi báo thù xong thì sao? Chẳng thà ngươi tiếp tục hợp tác với ta. Ngươi không biết ư, chỉ cần nuốt được tâm pháp Chân Hư Diễn, là ngươi còn có thể cứu được con gái ngươi à.”
“Câm miệng!!! Ngươi đền mạng cho con ta!!!” Lục Tín nào còn muốn nghe hắn nói, chỉ ra sức giãy dụa, gầm thét giận dữ.
Ma vật cười lạnh lùng, nâng tay lên từ từ nắm chặt lại. Đám nước đen kia từng dòng từng dòng hợp lại, biến thành một bàn tay khổng lồ vươn tới tóm chặt lấy Lục Tín, và ngay cả ma vật kia cũng dần dần bám vào người Lục Tín. Rất nhanh sau đó, đám nước đen kia từ từ mỏng đi, còn trên người Lục Tín giống như đang phủ một lớp lụa đen.
“Ha ha ha, quả đúng là tâm pháp Chân Hư Diễn thật!!! Rốt cuộc ta cũng đoạt được tâm pháp Chân Hư Diễn rồi!!!” Thanh âm Lục Tín bỗng vang lên điên cuồng.
Chiếm xác?! —— Nghi Huyên nhanh chóng nhận ra.
Thì ra, hợp tác mở rộng Chân Hư cảnh cùng Lục Tín chỉ là ngụy trang. Chờ Lục Tín lấy được tâm pháp Chân Hư Diễn rồi đoạt xác hắn mới là mục đích chính. Nhưng ma vật kia cũng nói, thân xác này không thể dùng được, chỉ sợ đoạt xác Lục Tín cũng chỉ là kế tạm thời, sau đó còn có nước cờ khác. Thế nhưng lúc này lòng Nghi Huyên không còn giữ nổi bình tĩnh để suy nghĩ nữa, cô thực sự cảm thấy phẫn nộ cùng bi thương, sự căm phẫn này sôi trào không thể kìm nén khiến cô quyết định vứt bỏ lòng ích kỷ của mình. Thân là đệ tử Cửu Nhạc, cho dù phải bỏ mạng cũng quyết không để cho ma vật này làm thêm việc ác. Nếu Thương Hàn ở đây, nhất định cũng sẽ lựa chọn như cô.
Tất cả đều từ tâm, cô sẽ không chần chừ thêm nữa. Nghi Huyên vung cánh tay lên, vứt viên Trấn Thần châu vào trong pháp trận Chân Hư.
Ngay sau đó âm thanh vụn vỡ nhẹ vang lên, từng luồng khí thanh sạch từ bốn phía cuộn đến chọc thủng pháp trận. Nghi Huyên cảm thấy có làn gió mát lướt qua, lúc này cô mới biết linh khí tràn ngập trong Chân Hư nóng ấm đến mức nào. Thế nhưng cô còn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn sự tươi mát dễ chịu này, thì toàn thân đã đau nhức. Cô nghiến răng, cố bình tĩnh lại. Trước mắt cô, Lục Tín vẫn bị lớp nước màu đen kia bao phủ, nhưng khi pháp trận Chân Hư vừa vỡ, lực chữa thương cũng biến mất, ngay cả pháp thuật mà ma vật kia cũng bị cản trở. Lớp nước đen dần dần không giữ nổi hình nữa, bắt đầu sụp xuống. Thân người chết, không thể dùng được nữa —— Nghi Huyên đương nhiên biết điều này. Đúng như lời ma vật kia nói, Lục Tín đã chết từ lâu, thuật đoạt xác chắc chắn bị phá giải. Nhưng nhỡ ma vật kia có thể hấp thụ được tâm pháp Chân Hư Diễn thì kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì. Chi bằng nhân cơ hội này diệt trừ ma vật kia luôn, nhưng chớ trêu là lúc này cô đủ sức thi phép, thậm chí ngay cả với đám nước đen kia cũng chẳng thể gắng gượng đối phó được. Giờ cô chỉ có thể chờ đợi…
Và cũng ngay lúc này, một ý niệm khác chậm rãi nảy lên trong đầu: Cô sắp chết.
Đúng vậy, cảm giác rất rõ rệt. Mỗi một lần hít thở là luồng không khí thanh sạch kia lại dũng mãnh tiến vào phổi, cùng với đó vết thương cũng nặng thêm. Cô gần như có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình dần dần bị bòn rút đi ra sao. Nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn cả đau đớn, đó là sự mệt mỏi nặng nề trên cơ thể mình. Từ thân cho tới tâm đều mệt mỏi vô lực.
Không thể được! Bây giờ còn chưa đến lúc! —— Cô chống mạnh người lên, cố gắng ngưng thần, rồi xoay người đi vào căn phòng tối.
Cô vừa bước vào cửa, thì thấy những chiếc lông phượng vẫn còn đang cháy le lói, giống như sắp tắt. Vân Hòa nằm cách đó không xa, người không hề nhúc nhích. Còn Bạch Phượng bị thụ thương đang canh giữ bên người hắn, kêu lên thảm thiết. Thật không ngờ Lục Tín lại có bản lĩnh như vậy. Cô bước nhanh tới chỗ Vân Hòa, ngồi xuống kiểm tra thân thể hắn. Vân Hòa vẫn còn hơi thở, nhưng tình trạng thương tích không mấy khả quan. Nghi Huyên vẫn nhớ rõ Lục Tín từng nói rằng, nếu như đoạt được tâm pháp Chân Hư Diễn, thì Vân Hòa sẽ thành phế nhân. Cô lo lắng không thôi, vỗ nhẹ lên vai Vân Hòa: “Vân Hòa sư bá, ngài sao rồi? Ngài mau tỉnh lại!”
Lông mày Vân Hòa hơi động đậy, nhưng vẫn vô lực không mở mắt ra. Lòng Nghi Huyên đang hoảng loạn, bỗng nghe thấy có tiếng động bên cạnh. Là Lưu Tố Tâm đang hấp hối, ngồi tựa vào tường. Khi thấy rõ là Nghi Huyên, bà cố gượng cười, chầm chậm giơ cánh tay lên, chỉ vào một bức tường. Nghi Huyên không hiểu ý, định hỏi thì Lưu Tố Tâm đã gục xuống, tắt thở.
Nghi Huyên nghi hoặc đứng dậy, đi về phía bức tường kia, thử đẩy một đẩy. Nhưng bức tường kia xây bằng đá, sức cô bây giờ làm sao có thể đẩy nổi. Cô bất lực mỉm cười, lại nghĩ trong lòng, làm như thế này có ý nghĩa gì? Dù đằng sau bức tường có vật kinh thế hãi tục đi nữa, thì lúc này cũng được ích lợi gì? Hà tất phải phí sức vì nó…
Cô định xoay người đi, thì bỗng nghe thấy một ít tiếng động. Đằng sau bức tường truyền đến tiếng róc rách của dòng chảy. Bây giờ họ bị nhốt trong mật thất, ma vật lại ở bên ngoài, nếu sau bức tường có dòng chảy thật, thì có khi nào đó là lối thoát? Có lẽ cô đã mất cơ hội sống, nhưng ít ra cũng cứu được Vân Hòa. Chỉ cần phá được bức tường này…
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, thì chợt nghe thấy có người nói: “Ngươi cho rằng trò trẻ con ấy có thể phá hỏng đại sự của ta sao?”
Tiếng nói đó, rõ ràng là từ miệng Lục Tín phát ra. Nghi Huyên biết chuyện không ổn, vội trở lại bảo vệ Vân Hòa. Bóng ma vật ngày càng gần, ánh lửa soi rõ khuôn mặt hắn, quả thật là khuôn mặt của Lục Tín. Chỉ là đôi mắt kia vẫn đỏ ngầu như trước, trông rất đáng sợ.
“Ta đã đoạt được tâm pháp Chân Hư Diễn, cho dù ngươi phá được pháp trận Chân Hư thì cũng chẳng làm được gì?” Ma vật cười, “Lại đây, mau ngoan ngoãn đợi sư huynh ngươi đến cùng ta, ta mà vui vẻ, có khi lại cứu sống ngươi không chừng.”
Nghi Huyên xì một tiếng, khinh miệt nói: “Hoang tưởng!”
Ma vật kia không nói thêm nữa, đám nước đen uốn lượn quanh thân hắn, bỗng ngưng kết thành một sợi dây thừng, phóng về phía Nghi Huyên. Nghi Huyên vội vàng dồn sức muốn nâng Vân Hòa dậy để né tránh, nhưng làm thế nào cũng không di chuyển được. Khi đám nước đen phóng đến gần, trong lúc nguy cấp, thì Bạch Phượng bỗng phẩy cánh, tạo nên một cơn gió mạnh đẩy Nghi Huyên cùng Vân Hòa sang một bên, còn mình thì đón lấy đòn tấn công kia.
Lực này không hề nhẹ, Nghi Huyên ôm lấy Vân Hòa cùng bị đập người lên vách tường. Nghi Huyên gắng chịu đau ngẩng đầu nhìn, thấy Bạch Phượng đang bị đám nước đen kia quấn vào người, lông vũ trên cánh dần dần bị ăn mòn.
Thứ nước đen có thể ăn ruỗng vạn vật, nếu để lâu thêm, e rằng…
Bất chợt, Nghi Huyên như nghĩ ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn bức tường sau lưng mình. Đúng rồi! Ăn ruỗng vạn vật!
Cô bình tĩnh lại, cao giọng niệm khẩu quyết: “Kính kiếm song giải, thần hoang thái hư!”
Lần trước ma vật này từng ăn đau vì chiêu này, nay nghe Nghi Huyên niệm khẩu quyết, bỗng sinh hoảng sợ. Hắn buông Bạch Phượng xuống, điều khiển đám nước đen tấn công về phía cô.
Nghi Huyên biết bản thân mình còn giá trị lợi dụng, ma vật kia sẽ không hạ sát thủ ngay. Đúng như cô nghĩ, đám nước đen kia không dùng toàn lực, khi đánh xuống lại chếch đi vài phần, như để hăm dọa.
Mắt thấy đám nước đen đã phóng đến gần, Nghi Huyên lập tức nằm sấp xuống, che trở Vân Hòa thoát khỏi nguy hiểm. Sau lưng cô vang lên tiếng ầm ầm, bức tường đá dày kia vì trúng một đòn này mà nứt vỡ tung tóe. Đám nước đen thật sự không phụ lòng kỳ vọng của cô, nó đục một lỗ hổng trên bức tường kia.
Tiếng nước càng rõ ràng hơn, khiến Nghi Huyên lòng vui sướng không thôi. Sau bức tường kia tối om, không biết nước sâu đến đâu, cũng không thể nhìn thấy đường đi. Nhưng giây phút này, còn cần gì phải chần chừ thêm. Nghi Huyên mỉm cười, ôm Vân Hòa cùng nghiêng người rơi vào lỗ hổng.
Ma vật phẫn nộ kêu gào ầm ĩ nhưng cũng chỉ chốc lát sau, tai đã bị sức nước mạnh mẽ đè nặng vào. Không ngờ sau bức tường đó quả thật có một mạch nước ngầm, nước sâu hơn một trượng, dòng chảy vô cùng xiết. Dòng nước cuốn lấy cô, không để cô kịp có thời gian suy nghĩ, cứ vậy mà nhanh chóng kéo cô đi.
…
Ở ngoài Chân Hư cảnh, mưa đã tạnh hẳn, Lục Hư Thánh Sơn chìm trong mây mù. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt khi pháp trận Chân Hư bị phá giải, tiếng chim thú trên núi đều lặng đi, để lại một không gian âm u tĩnh mịch.
Các đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông phát hiện ra dấu hiệu đó, lập tức muốn hành động. Nhưng Thương Hàn vốn đang ngồi thiền, bỗng đứng dậy, nhún người lăng không đi trước mọi người một bước.
Lạc Kiến Hoài thấy thế, nhíu mày hừ nhẹ một tiếng, rồi nói với mọi người: “Còn không đi? Chuyện của mình lại để ngoại nhân giành trước thế sao?”
Chúng đệ tử tuân lệnh, phóng người đuổi theo, vẽ nên từng đường sáng màu trắng giữa vòm trời tối tăm.
Thương Hàn không để ý đến kẻ khác, một mình một người bay nhanh đi. Khi đến trước cổng Chân Hư cảnh, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thả người xuống đất, cẩn thận bước vào. Sau khi pháp trận bị phá bỏ, trông Chân Hư cảnh còn tĩnh mịch hơn những nơi khác. Bầu không khí ấm áp sớm đã bị khí lạnh nuốt trọn. Cây cối hoa cỏ đều khô héo hết, đâu còn vẻ phồn vinh rộn ràng như xưa. Ánh mắt lướt đến đâu, nơi đó chỉ có một màu tiêu điều.
Tay hắn nắm chặt thanh kiếm, cố gắng bình tĩnh lại, chậm rãi bước theo trí nhớ của mình. Ma khí lượn lờ trong không khí, khiến lòng hắn càng thêm căng thẳng.
Hắn chưa đi được xa, thì mang máng nghe thấy một âm thanh có vài phần quen thuộc, lòng hắn chợt thấy kinh sợ. Hắn đi theo âm thanh đó. Chỉ thấy một thân hình nho nhỏ đang nằm dưới một gốc cây khô. Hắn nhìn qua cũng đoán được là ai, lại bước tới vài bước, đỡ cô bé dựa vào ngực mình.
Đứa trẻ này chính là Lục Tiểu Oanh. Cô bé đang hấp hối, làm da vốn trắng mịn hồng hào nay lại xám ngắt, chằng chịt vết răng nanh nham nhở. Hai mắt cô bé mở to, đồng tử giãn rộng khiến hai tròng mắt tối tăm như đêm sâu. Trên cổ cô bé có một vết cắt vô cùng sâu, miệng vết thương trắng nhợt như tờ giấy, không hề chảy ra chút máu. Ai có thể tưởng tượng được, một người không lâu trước còn đang sống tươi vui, nay lại như cây đèn trước gió, bất lực không thể xoay chuyển đất trời.
Thương Hàn lặng im, chỉ nắm thật chặt cánh tay cô bé. Lục Tiểu Oanh dường như nhận biết được, ánh mắt khẽ động, từ từ nở nụ cười. Đôi môi cô bé run run, thanh âm suy yếu không rõ tiếng. Thương Hàn nhíu mày, mở miệng định nói, nhưng cuối cùng lại thôi.
Thực ra Chân Hư cảnh chỉ bị phá giải một lúc. Sau một canh giờ nữa, pháp trận kết nối lại, đứa bé này sẽ được phục sinh. Nhưng sự “phục sinh “ này chỉ là giả dối, cho dù là hắn, cũng khó lòng mà bật ra câu an ủi.
Thương Hàn rũ mắt xuống thở dài, vừa định đứng dậy rời đi, thì Lục Tiểu Oanh trong ngực bỗng cử động. Nhưng cử động kia hết sức quỷ dị, cánh tay cong gập xuống như bị gãy, cẳng chân xoay ngược, trông không hề bình thường chút nào. Đôi đồng tử của Lục Tiểu Oanh nháy mắt co lại, cổ họng phát ra tiếng “khạc khạc” đáng sợ. Hắn lập tức hiểu được tình hình, buông Lục Tiểu Oanh ra, tránh sang một bên.
Trước kia hắn từng trầm luân trong phủ Cức Thiên nên vô cùng quen thuộc đối với loại dị biến này. Ma khí trong người vốn được Chân Hư cảnh che giấu, nay bắt đầu lan tràn ra. Không sai, chính là ma chủng…
Chỉ trong nháy mắt, Lục Tiểu Oanh đã rũ bỏ lớp hình người. Da thịt hóa thành lớp vảy giáp, bàn tay bàn chân vươn dài nhọn ra thành móng vuốt, con ngươi như ngậm huyết, miệng nhẹ răng nhọn, nhìn y hệt như quái vật.
Nếu ma chủng nhập thân mà không thể nạp hóa thì cơ thể sẽ không chịu nổi ma lực của nó mà sinh dị biến. Có nhiều người bỏ mạng chỉ trong một cái chớp mắt. Nhìn tình trạng này, có lẽ Lục Tiểu Oanh không hấp thụ được ma chủng, huống hồ cơ thể Lục Tiểu Oanh đã chết, đáng lý không thể cử động được mới phải. Nhất định là có vật nào đó đã tạm thời đánh thức sức mạnh của ma chủng, nên mới có thể cử động được. Chẳng lẽ là ma chướng? Ma vật kia đã tìm được thân xác mới rồi sao?
Chẳng ngờ, ngay lúc Thương Hàn đang suy nghĩ thì Lục Tiểu Oanh, lúc này đã hoàn toàn biến thành quái vật, mạnh mẽ tấn công đến. Nhìn vẻ hung hãn của nó, thực sự không hề có chút tính người nào. Thương Hàn còn chưa kịp ra chiêu phòng thủ, một bóng trắng đã bay đến, chặt đứt đòn tấn công của quái vật. Nhìn kỹ lại, bóng trắng kia chính là một con Bạch Lang vạm vỡ dũng mãnh, hay cũng chính là thần thú của Lê Duệ. Người của Vĩnh Thánh Thiên tông đã chạy tới nơi, khi thấy dị trạng lập tức bày trận sẵn sàng chiến đấu.
Thương Hàn thấy Bạch lang tấn công, lại mở miệng nói: “Dừng tay, đừng đả thương cô bé.”
Lê Duệ nghe vậy, nhướng mày nói: “Sao huynh lại cầu tình cho ma vật?”
Thương Hàn nhìn cô nói: “Tuy cô bé thành quái vật nhưng cũng là do các người hại nó thành vậy. Nếu không dừng tay, ta sẽ tự tay chém Bạch Lang của cô.”
Lê Duệ tức giận, định cãi lại thì Lạc Kiến Hoài thong thả bước tới nói: “Hiếm khi thấy ngươi từ bi vậy đó, chỉ có điều…” Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn về hướng xa, “Ma vật kia sớm có chuẩn bị, không ngờ nơi đây lại sinh ra ma chướng, như vật ma vật không chỉ có một. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, lòng trắc ẩn của ngươi dùng sai chỗ rồi.” Hắn nhếch miệng cười lạnh lùng, “Lại nói tiếp, có chắc ngươi không bị ma chướng mê hoặc, quay sang tấn công quân mình chứ?”
“Trước khi đề phòng ta, chẳng thà các người tự lo lấy thân mình đi. Tiên đạo không thể thi triển trong ma chướng, cho nên nó còn nguy hiểm hơn nhiều so với linh khí Chân Hư.” Thương Hàn mắt lạnh nhìn Lạc Kiến Hoài, “Ta không cho các người động thủ, sở dĩ là vì: Ma chủng nhập thân, ngoài thể xác mạnh mẽ ra, thì nếu có cơ duyên, có khi lại được cải tử hoàn sinh.”
Lạc Kiến Hoài nghe vậy, đưa mắt nhìn quái vật kia, vẻ mặt hơi dao động: “Mặc dù thân còn sống, nhưng nhân tâm không còn, thì có khác gì đã chết đâu? Huống chi ma chủng chỉ có thể giúp con bé cử động được một lát, nó không thể kéo dài được lâu.”
“Nhờ có linh khí Chân Hư mà ma chủng trong người bọn họ vẫn chưa phát tác, thậm chí còn có thể giữ được sự tỉnh táo. Đây chính là một chuyển biến tốt, ta nghĩ Lạc Chưởng môn còn rõ ràng hơn ta. Tiên đạo quý sinh, cứu người hơn độ nhân tâm. Ngươi là bậc tiền bối, đạo lý này khỏi cần ta nhắc cho ngươi nghe. Cứu hay không cứu, chỉ từ tâm mà thôi. Còn một chuyện nữa, ngươi cũng cần biết rõ…” Thương Hàn hơi dừng lại, đến khi mở miệng nói, thì từng câu từng chữ đều mang theo ngạo khí, lẫm liệt bức người, “Ta cũng mang ma chủng, nhưng ta lại chung sức chiến đấu cùng các người.”
Lạc Kiến Hoài nhìn hắn, lại chợt nhớ đến nữ tử lỗ mãng vô lễ kia, cũng từng nói gần giống như vậy ——.
… Ta vốn là người phàm trần, xin vào tiên môn cũng chỉ vì chữa bệnh. Sư môn không những trị hết bệnh của ta, mà còn dạy ta phải quý lấy sinh mạng. Ta không có tài cứu thế, nhưng ít ra ta cũng có lòng trắc ẩn. Ta lo lắng cho sự tồn vong của Chân Hư cảnh cũng chỉ vì không muốn bi kịch tái diễn…
…“Sư huynh ta chí xa nghìn dặm, sao có thể bị vây trong bể nông cạn này? Dù có trôi nổi trong bể dục vọng, trăn trở qua cõi hồng trần cũng không thể bẻ gãy kiêu ngạo của hắn, giết chết ý chí mạnh mẽ của hắn…
Huynh ấy không phải là ma vật!
…
Lạc Kiến Hoài rũ mi cười, khẽ với bản thân mình: “Cũng thú vị đấy…”
Thương Hàn thoáng suy nghĩ chút, rồi lại hỏi sang chuyện khác, “Lúc trước ngươi nói ma vật kia là Kiếm Thị của Cức Thiên, cầm kiếm báu ‘Ngưng Sương’, vậy giờ thanh kiếm đó đang ở đâu?”
Thần sắc Lạc Kiến Hoài bỗng trở nên nghiêm túc, “Năm xưa khi ma vật kia bị thua, thanh kiếm đã tan thành nước rồi…” Hắn đưa tay, đỡ lấy giọt mưa từ trên trời rơi xuống, “Có lẽ đã hòa cùng suối nguồn nước mưa rồi…”
“Nếu không có thân xác, thì hắn không thể sử dụng bảo kiếm được. Xem ra ma vật kia ở lại Lục Hư Thánh Sơn đến giờ cũng chỉ vì vật này.” Thương Hàn nhíu mày nói, “Những người bị ma chủng biến thành quái vật này giao cho các người, ta đi tìm sư muội của ta. Nếu có thể, ta sẽ chém chết ma vật kia, trả ân cứu mạng cho ngươi.”
Hắn nói xong, không chờ mọi người đáp lại, đã phóng người bay đi.
Lạc Kiến Hoài bật cười, bất đắc dĩ nói, “Vân Ẩn à Vân Ẩn, ngài làm thế nào dạy ra đồ đệ này vậy…”
Bình luận facebook