• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Giới Thiệu Những Truyện Ngôn Tình Hay (8 Viewers)

  • NGƯNG HOAN - TRỤC HOAN KÝ

Tên tác phẩm:
* Tác giả: Đương Mộc Đương Trạch
Thể loại: cổ đại, cung đấu, giang hồ
Độ dài: 18 chương (khoảng hơn 240.000 chữ)
Văn án:
Cuộc đời là phù du, sao có thể vui mừng?
Năm ấy năm tuổi, nàng ngàn dặm xa xôi từ An Dương bị bán vào Vĩnh Thành Vương phủ, cốt nhục chia lìa;
Năm ấy mười hai tuổi, nàng mơ giấc mộng đẹp được gả cho phu quân nâng khay ngang mày (1), một khúc “Nguyệt thực” lay động hồn người, nén chịu đau thương chỉ vì nụ cười của người ấy;
Năm ấy mười bảy tuổi, nàng bị người ấy xem là lễ vật dâng lên Đông Lâm Vương, tỉnh ngộ khỏi giấc mộng khờ dại mà nực cười. Trăm phương ngàn kế trốn đi, nhưng lại gặp gỡ Đông Lâm Vương Sở Hạo ngang ngạnh… Nàng phải đi, nhưng hắn không cho phép!
Chỉ tiếc, một âm mưu kinh thiên động địa đã sớm tiềm ẩn, hoàng quyền tranh đoạt thiên hạ, cuốn cô đào kép nhỏ bé như nàng vào trong đó, đi hay ở lại, dây dưa trằn trọc một đoạn nghiệt duyên. Đối mặt với vị Vương gia tuấn mỹ phong lưu, viên thị vệ nghĩa hiệp chính trực trọng tình, vị ân nhân cũng là mối tình đầu với dã tâm khó nén, nàng trước bị thương tâm, nếu không thật lòng thật dạ…
Hắn nhìn ánh mắt của nàng, hỏi từng câu từng chữ: “Nữ nhân trong thiên hạ không được mấy loại người, Diệp Ngưng Hoan, nàng rốt cuộc là loại nào?”
Con ong cái kiến (2) nho nhỏ như nàng, điệu múa khuynh đảo thế gian, tìm đâu hạnh phúc những tháng ngày còn lại?
(1) ý nói vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
(2) con ong cái kiến: ví người có địa vị thấp kém
LỜI EDITOR
Nội dung ko hề liên quan đến “Cung – Mê Tâm Ký”, nhưng nếu bạn vẫn còn luyến tiếc cặp đôi Vân Hi – Phi Tâm thì ko nên bỏ qua câu chuyện này. Nam – nữ chính là 1 cặp vô cùng bỉ bựa =)) Chàng vặn vẹo khoái suy diễn, nàng điếc ko sợ súng =))
Tuy truyện chỉ có 18 chương nhưng 18 chương này chắc cũng phải bằng cỡ gần 100 chương bình thường =.= Dự là 1 chương mình sẽ cắt ra thành nhiều phần, chứ bê hết lên 1 lần chắc ko ai đọc nổi =))
Thật ra truyện ko quá kịch tính, 1 chút cung đấu, 1 chút giang hồ, 1 chút cường thủ hào đoạt, chủ yếu vẫn là cặp chính ngồi làm tổ trong góc thượng cẳng tay hạ cẳng chân với nhau thôi =))
-----
REVIEW ^^
Về tên truyện, Ngưng Hoan chính là tên nữ chính – Diệp Ngưng Hoan. Tên cũ của truyện là Trục Hoan Ký. Cá nhân mình thích tên này hơn, vì nghe nó “liên quan” đến Mê Tâm Ký một tẹo (thật ra là chả liên quan gì :”>)
Lời tựa sách xuất bản:
Sở dĩ lấy tên “Trục Hoan Ký” không phải vì giống như “Mê Tâm Ký” mà là mượn cái bóng của “Mê Tâm Ký”. Không cùng một triều vua, nhưng sẽ tiếp tục là triều đại Cẩm Thái. Thời gian là trước thời Ngũ Đại , cốt truyện là Cẩm Thái đời thứ hai Chương Hợp Đế, nói về một vũ cơ được quý nhân phát hiện…
Thời Ngũ Đại: có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960
Truyện này, xét về độ dài thì chỉ bằng khoảng 1/3 Cung – Mê Tâm Ký, nhưng 1 chương thì dài cả thiên thu =.= Nội dung thì ko hoành tráng như Cung – Mê Tâm Ký nhưng vẫn đảm bảo chất phức tạp của cung đấu, lần này có sự góp mặt của yếu tố giang hồ nữa
Truyện nói về Diệp Ngưng Hoan, một cô bé đc bán mình vào phủ Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu từ lúc 5 tuổi, đc Vũ Thành Vương đào tạo thành 1 vũ cơ chuyên nghiệp. Ngưng Hoan đem lòng tương tư Chính Diêu 12 năm trời, nhưng tên này thực chất chỉ bỏ công ra bồi dưỡng nàng trở thành 1 quân cờ, lợi dụng tài nghệ khiêu vũ mà dâng lên hoàng thượng (anh trai của Đông Lâm Vương Sở Hạo – nam chính) Chẹp, tuy là mình ko ưa Chính Diêu và có chút bực mình vì Ngưng Hoan thích anh này trước, nhưng dù sao thì anh này cũng từng là chỗ dựa của nàng suốt hơn 10 năm trời, khó trách nàng ỷ lại, muốn báo đáp, haizzzz…
Ngưng Hoan ko bị dâng lên cho hoàng đế như ban đầu mà lại bị giữ lại ở phủ đệ của Đông Lâm Vương cùng những vũ cơ khác. Tại đây, nàng đã có dịp thể hiện tài năng trước mặt Sở Hạo, nhưng lần gặp mặt chính thức đầu tiên của 2 ng` khá là… trời ơi đất hỡi! Đúng là mấy anh nhà Sở thị ko thể nào đứng đắn cho đc =)) Mặc cho Ngưng Hoan ra sức vùng vẫy, đạp tới đạp lui, Sở Hạo cứ ko ngừng xấn tới, báo hại nàng bị… đau eo, nằm quặt quẹo trên giường mấy hôm =)) (2 anh chị chưa có gì hết nhé :”>) Ôi chao, nhưng sau vụ này, Ngưng Hoan đã rút ra đc 1 điều: Nàng càng chạy, Sở Hạo sẽ càng… hưng phấn =))
Sở Hạo là em trai cưng của hoàng đế, còn niên thiếu đã theo tiên đế ra sa trường, khí phách hơn người,… Nói về vị trí của chàng trong triều đình 1 chút. Tiên đế có gần 20 người con trai, Sở Hạo là thập cửu điện hạ. Vì sinh sau đẻ muộn (khi tiên đế đã lớn tuổi) nên Sở Hạo trẻ hơn rất nhiều so với các hoành huynh của mình. Đương kim hoàng đế Sở Lan năm nay đã ngoài 40 nhưng vẫn chưa có con trai nên cũng khá dè chừng thế lực của các vị vương gia, nhưng nhìn chung quan hệ giữa Sở Lan và Sở Hạo khá tốt.
Sở Hạo theo như trong truyện là 21 tuổi (Ngưng Hoan 17t). Có 1 vị Hưng Thành Vương trong truyện là cháu trai Sở Hạo nhưng tuổi đã ngoài 30, gọi Sở Hạo bằng hoàng thúc *=))))* Nói chung là buồn cười vì tuổi tuy nhỏ nhưng anh chàng Sở Hạo này vai vế hơn người Chàng Sở Hạo này cũng là hoàng thúc của Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu (đồng chí này là trưởng tôn của tiên đế, hiện giờ 29 tuổi) Nhưng cũng vì nhỏ nhất trong các vị hoàng tử nên Sở Hạo rất đc Thái hậu cưng chiều xD Có đoạn 2 mẹ con nói chuyện mà Sở Hạo y như tiểu hài tử, láu lỉnh ko thôi. Thái hậu cũng rất dễ thương nhé
Ban đầu, Sở Hạo rất dè chừng Ngưng Hoan vì nghĩ rằng nàng là do Sở Chính Diêu phái tới làm mật thám. Sống trong chốn cung đình khó tránh khỏi ngờ vực, lo toan, Sở Hạo cũng thế. Ngưng Hoan tìm cách bỏ trốn, quyết tâm từ nay sống 1 cuộc đời thanh thản, ko lo toan. 12 năm qua nàng chỉ sống vì Sở Chính Diêu, nhưng từ bây giờ nàng chỉ sống vì bản thân mình. Nhưng nào có ngờ đâu trời xui đất khiến thế nào lại bị… Sợ Hạo bắt về =)) Và cuộc đời… làm sủng vật của nàng chính thức bắt đầu =))
Ban đầu đọc văn án tưởng truyện ngược, ai dè 2 anh chị cu-toe ko đỡ nổi luôn Nếu thích Sở Vân Hi, hẳn là nhiều người sẽ thích luôn cái anh chàng Sở Hạo này xD Ngả ngớn có thừa, nói chuyện cũng y chang Trước khi Ngưng Hoan bỏ trốn thì nàng đã đc Sở Hạo thị tẩm 2 lần, nhưng thân phận chỉ là vũ cơ thấp kém, ko có quyền trèo cao. Mà mỗi lần 2 ng` động sàng cộng chẩm thì thôi rồi, ko cắn nhau, nhéo nhau thì cũng quật nhau… trên giường =)) Vì Sở Hạo ko phải là vua, mà Ngưng Hoan cũng ko có gì để níu kéo cả, sống đc thì tốt, ko sống đc thì… chết thôi Thành ra nàng cũng rất lớn gan, chàng véo mặt nàng, cắn cổ nàng, nàng cắn lại xD Đoạn nàng nhảy xuống hồ, chàng tưởng nàng muốn bỏ trốn lần 2 nên nhảy xuống kéo lại. Để ko cho nàng bò lên bờ chạy trốn, chàng xé áo nàng, còn nàng thì ra sức đạp vô mặt chàng =)) Vật lộn nhau 1 hồi thì nàng làm chàng bị thương, nhưng lúc chàng nằm dưỡng thương thì cứ liến thoắng ko ngừng, nàng chỉ hận ko thể đấm 1 quyền vào… vết thương của chàng =))
Cặp này rất dễ thương, Ngưng Hoan tuy là vũ cơ, Sở Hạo là vương gia nhưng 2 ng` nói chuyện khá ngang tay Ăn miếng thì trả miếng. Chỉ sau 2 lần thị tẩm mà Sở Hạo đã đc gắn cho mấy biệt danh như “cầm thú”, “biến thái” =)) Vui nhất chắc là đoạn Sở Hạo ngồi than vãn với Ngưng Hoan về việc bị “ép hôn”. Phản ứng của Ngưng Hoan: “Tên này hôm nay bị gì mà lại tâm sự với sủng vật chuyện nhân sinh đại sự đây?” =))
Nếu đã đc “diện kiến” bản tính vặn vẹo của Sở Vân Hi trong Cung – Mê Tâm Ký, mọi người chắc sẽ ko bất ngờ gì với những phát ngôn trời ơi đất hỡi bất kể thân phận của Sở Hạo Xin đc tóm tắt vài trích đoạn nho nhỏ, vì ko nhớ chính xác nội dung lời thoại nên có thể ko đúng lắm, nhưng nội dung đảm bảo là y chang :”>
Câu chuyện số 1: Tay Ngưng Hoan bị thương, ko thể tập múa nữa. Sở Hạo bắt nàng luyện 1 điệu múa gì đó để rèn luyện gân cốt, nhưng nàng lại nghĩ chàng bắt nàng trình diễn lấy lòng “cha vợ tương lai” của chàng, bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây. Phản ứng của chàng: “Tay đã bị phế rồi, lỗ tai cũng hỏng luôn hả?” =))
Câu chuyện số 2: Ngưng Hoan có 1 vị bằng hữu là thị vệ trong vương phủ tên là Sương Lăng, có thể xem như huynh muội kết nghĩa. Sở Hạo ghen với anh thị vệ này thôi rồi xD Mỗi lần nhắc đến Sương Lăng thì Ngưng Hoan nhảy dựng cả lên, khiến Sở Hạo ko khỏi ăn dấm Có đoạn Sở Hạo cho phép Ngưng Hoan đi gặp Sương Lăng, hai mắt nàng sáng lên. Phản ứng của chàng: “Ko đc gặp quá lâu, bằng ko tối nay thị tẩm!” =)) Phản ứng của nàng: “Ta thật muốn tung 1 cước vào mặt ngươi!”
Câu chuyện số 3: Chàng & nàng chuẩn bị khăn gói đi Yến Ninh. Chàng: “Nàng sẽ ko bỏ trốn (lần thứ 3) đấy chứ?” – Nàng: “Thiếp nào dám! Thiếp đã là người của chàng rồi, nào dám bỏ trốn nữa?” – Chàng: “2 lần trước nàng đã là người của ta rồi vẫn trốn đấy thôi?!?” =)))))))
Nhìn chung thì mạch truyện của Ngưng Hoan – Trục Hoan Ký ko khác Cung – Mê Tâm Ký là mấy, ko sướt mướt bi lụy, ko u ám, cũng ko gây cấn đến đầu rơi máu chảy. Yếu tố cung đấu nhẹ nhàng, ko đấu đá hậu cung, chỉ có giang hồ nhưng ko lấn át cung đình. Ban đầu cứ tưởng Sở Chính Diêu mới là tên đáng lo ngại, hóa ra chàng Sở Hạo kia mới chính là kẻ cao tay nhất, nhưng trong chuyện tình cảm thì “đụt” vô cùng
Câu chuyện tình yêu trong truyện chỉ đơn giản là của 1 “thằng nhãi” và “sủng vật” =)) Nói sơ qua 1 chút về đoạn cuối, đây chính là cao trào của truyện, mà cũng thật vì nó… buồn cười quá. Nếu như Vân Hi trong Mê Tâm Ký ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, ko ai ko sợ, Phi Tâm sống chết gì cũng ko dám làm mếch lòng vua thì anh chàng Sở Hạo trong truỵên lại có những lúc “bất lực” mà ko biết xả đi đâu xD Gần cuối truyện, khi Sở Hạo đc hoàng đế tứ hôn cho 2 cô tiểu thư quyền quý, chàng đã thu xếp để nàng đi xa tịnh dưỡng. Nào có ngờ Ngưng Hoan lại tưởng chàng để nàng đi là vì ko muốn nàng bị trói buộc với cuộc sống tranh đấu chốn cung đình, thế là nàng… đi thật (thật ra là về thăm mộ cha mẹ thôi). Xui thay, cái anh chàng Sương Lăng để lại thư từ quan cho Sở Hạo, 1 mình đuổi theo Ngưng Hoan. Sở Hạo vốn đã hay ghen với Sương Lăng, biết đc tin Sương Lăng đuổi theo Ngưng Hoan thì mới… phát điên vì tưởng Ngưng Hoan bỏ rơi chàng đi tái giá với Sương Lăng =)) (Thật sự là Sở Hạo đã dùng từ “tái giá”, yêu chết luôn xD) Nhưng đuổi đến nơi thì chỉ gặp Sương Lăng, mà cái anh này thì uống say rồi, cứ gào lên “Đã tới chậm” với Sở Hạo, làm chàng tức điên lên đánh Sương Lăng suýt chết Biểu tượng cảm xúc gasp Thật ra thì Sở Hạo hiểu nhầm ý Sương Lăng. Ý Sương Lăng là mình đã đến chậm, Ngưng Hoan đã yêu Sở Hạo mất rồi, còn cái anh Sở Hạo kia lại nghĩ là mình đến chậm, Sương Lăng & Ngưng Hoan đã ở bên nhau =))
Sau đó, Sở Hạo bắt Ngưng Hoan trở về, nói dối là Sương Lăng đã chết để nàng chết tâm, dùng tính mạng của đám nô tì để uy hiếp Ngưng Hoan. Thề luôn, đây chính là cái gọi là “cường thủ hào đọat” trong truyền thuyết =)) Nhưng cái anh chàng Sở Hạo này thật quá dễ thương đi xD Cho dù chàng có quỷ kế đa đoan thế nào trên chốn cung đình thì trong tình cảm chàng vẫn ngờ nghệch như ai, chả trách sao lại hiểu lầm rồi bị lừa (mà đa phần là do chàng hay ghen, hahahaha)
Kết thúc truyện có thể coi là HE, nhưng có phần ko trọn vẹn lắm. Ko ai biết Ngưng Hoan có trở thành chính phi của Sở Hạo hay ko, 2 ng` có con ko (thật ra thể trạng Ngưng Hoan rất yếu, khó sinh con) nhưng đọc đến đoạn kết thì thấy thế này là đủ Cuối cùng Ngưng Hoan vẫn ở bên cạnh Sở Hạo Chết mất, đến lúc này cái chị Ngưng Hoan vẫn còn xin A Hạo tìm mối buôn bán cho Sương Lăng, làm chàng bốc hỏa tét mông mấy phát xD
Truyện này ko liên quan gì đến Cung – Mê Tâm Ký cả (đúng như lời tựa sách xuất bản, chỉ là “mượn cái bóng” thôi) Có thể ko hay bằng, ko hoành tráng bằng, nhưng vẫn là 1 lựa chọn đáng đc cân nhắc cho những ai là fan Mê Tâm Ký Trong truyện này, Sở Hạo tuy là vương gia, ko có 1 tay che trời như thiên tử nhưng chàng vẫn vô cùng mưu mô, vừa khiến cho hoàng đế thương yêu mình vừa e ngại mình. Chàng biết cách cân bằng vị trí của mình, tàn nhẫn với thuộc hạ khi họ làm trái ý, biết yêu chiều, biết ghen tuông, vừa chững chạc lại có những lúc trẻ con vô cùng. Chàng ghen với Sở Chính Diêu vì hắn ta có 12 năm công ơn dưỡng dục với Ngưng Hoan, chàng ghen với Sương Lăng vì cậu ta có 10 năm đồng cam cộng khổ với Ngưng Hoan. Nhưng chàng vẫn có thể tự hào vỗ ngực vì chàng có thời gian cả đời với Ngưng Hoan. Về phần Ngưng Hoan, nàng ko có gia thế, cũng ko có ai để dựa vào. Nàng biết ơn Sở Chính Diêu, quý trọng tình huynh muội với Sương Lăng, & nàng đã tận lực kề vai sát cánh cùng Sở Hạo, vì nàng chính là người mà Sở Hạo tin tưởng nhất. Nàng sống vì bản thân mình, vì trái tim của mình. Những gì Sở Hạo ko thể cho nàng, nàng cũng ko đòi hỏi (Thật ra nàng toàn đè đầu cưỡi cổ chàng đấy chứ, ai bảo chàng hay suy nghĩ lệch lạc làm gì xD) Có lẽ vì vậy mà nàng mới là ng` con gái xứng đáng đứng bên cạnh Sở Hạo.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom