Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291-295
Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người họ quen nhau sao?
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Trên ghế quán cà phê, Mộc Tử Thông bị Nhiễm Nhiên bẻ tay đè lên, cả cơ thể không thể nhúc nhích, mà Nhiễm Nhiên vô cùng hung hãn đề đầu gối vào lưng Mộc Tử Thông, lớn tiếng chửi.
“CMN, đồ biến thái chết bầm này, lần trước bị đánh chưa đủ đúng không? Lần này còn dám động tay động chân với tôi… Tôi cho anh biết, hai chúng ta là không thể nào đâu!”
Tôi kinh ngạc đến nỗi không khép miệng lại được, mặc dù không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng vì tránh cho hai người họ làm rùm beng hơn, tôi vội chạy lên kéo Nhiễm Nhiên ra.
“Hai người sao vậy? Mới gặp nhau lần đầu mà sao đã đánh nhau rồi?”
Bên này Nhiễm Nhiên còn chưa trả lời tôi, bên kia Mộc Tử Thông đã xù lông.
“Ai là đồ biến thái? Cô là đồ khủng long cái, cuồng bạo lực! Mẹ nó ai bị úng não mới tìm cô, ông đây tới gặp bạn, thật xúi quẩy, đi tới đâu cũng đụng phải cô được…
Có lẽ Mộc Tử Thông lớn ngần này rồi chưa từng bị ai làm nhục, vội đứng bật dậy từ trên ghế, giận đến nỗi khuôn mặt đẹp đỏ bừng.
“Anh mắng ai là khủng long cái hả?”
Nhiễm Nhiên mở to hai mắt trừng Mộc Tử Thông, trông như muốn xử lý anh ta.
Mộc Tử Thông rụt cổ một cái, theo phản xạ có
điều kiện nhảy về sau một bước.
Tôi thấy tình hình không ổn, vội ngăn Nhiễm Nhiên lại: “Cậu đừng chấp Mộc Tử Thông, miệng anh ta hơi đáng ăn đòn nhưng nhân phẩm tạm được, thật không biết rốt cuộc hai người có ân oán gì mà cãi nhau đến mức này.
“Ha ha.”
Nhiễm Nhiên cười khẩy: “Đương nhiên cậu không rõ rồi, anh ta chính là đồ cặn bã mà mình gặp hôm xem mắt đó!”
Tôi lập tức nhớ lại “yêu nghiệt” mà cô ấy miêu tả lần trước, thật đúng là, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mộc Tử Thông cũng nghĩ như vậy.
Lần trước khi Nhiễm Nhiên nhắc đến người đó với tôi, sao tôi lại không nghĩ đến Mộc Tử Thông chứ?
“Cô mằng ai là cặn bã hả? Này cô gái, tôi bảo cô này, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không nói bừa được đầu, tôi đây đi qua ngàn bụi hoa mà phiến lá không dính vào người, con người đứng đắn, cô bôi nhọ danh dự của tôi, tôi sẽ tổ cáo cô đấy!”
Mộc Tử Thông cũng trừng mắt lạnh lùng nhìn Nhiễm Nhiên, sự ồn ào của hai người thu hút một đống nhân viên phục vụ sang đây hỏng chuyện.
Tôi thấy vậy không ổn, bèn khuyên Nhiễm Nhiên bỏ đi, Nhiễm Nhiên không để ý chút nào, bỏ qua tôi đi thẳng đến trước mặt Mộc Tử Thông, môi nhếch lên cười quyến rũ,
“Anh đi đi, tôi sợ anh chắc? Vừa khéo tôi đến Cẩm Thành đang nhìn đến phát chán muốn tìm chuyện gì đó để làm đây, có điều tôi cảm thấy anh tố cáo tôi như vậy cũng vô dụng thôi, hay là tôi đá anh thành tàn phế cấp hai rồi anh hằng đi nhé?”
Nói xong, cô ấy vặn cổ, tiện thể xoay mũi chân.
Động tác này thành công khiến khuôn mặt Mộc Tử Thông tái địrất nhiều.
“Cô… Tôi nói với cô này, quân tử động khẩu không động thủ, nếu cô dám đánh tôi… Tôi sẽ nói cho ba cô biết, để ông ấy cấm túc cô! Xem xem cô có đi ra được không!”
“Anh dám? Tôi cho anh biết, dù tôi có xuất gia làm ni cô cũng sẽ không gả cho đồ cặn bã như anh đâu! Dù là ba tôi thu xếp, tôi cũng không lay…”
“Với loại cặn bã như anh, mẹ nó bạn gái cũ mang thai mà anh còn có thể nhẫn tâm bỏ đi, anh đúng là đồ khốn, ai lấy anh đúng là xui xẻo!”
Tính cách của Nhiễm Nhiên tốt hơn trước kia rất nhiều, khi cô ấy còn bé chính là một nữ ma đầu ngang tàng, không quan tâm bạn nói gì với cô ấy, cô ấy nhất định phải đánh bạn rằng rụng đầy đất trước mới bỏ qua.
Bây giờ đã có thể tỉnh táo mắng n đối phương, đồng thời dựa vào động tác tay chân răng rắc không ngừng uy hiếp Mộc Tử Thông, rốt cục thành công khiến mặt đối phương hiện lên vẻ sợ hãi.
*Cô cô cô… Tôi nói với cô này, cô đừng nhúc nhích, bạn gái cũ là tôi tìm người diễn kịch, cô… cô không cưới thì không cưới, dù sao tôi cũng không có ý định cưới, vừa khéo tôi về nhà nói với mẹ tôi hủy bỏ cuộc hôn nhân này
Nhiễm Nhiên nghe vậy, túm lấy cổ áo Mộc Tử Thông xích lại gần hỏi anh ta: “Anh nói thật chứ?”
Vẻ mặt Mộc Tử Thông đầy sợ hãi, đưa tay muốn đẩy cô ấy ra, nhưng ngại cách biệt nam nữ nên chỉ có thể cười khan.
“Thật… Thật, phiền nữ hiệp cô buông lỏng tay trước đã, cô siết đến ngực tôi rồi, khụ khụ
“Phì. “
Tôi không kìm được cười thành tiếng, đúng lúc trông thấy Đường Kiêu đi đến từ cửa, nhìn thấy hai người động tác mập mờ trên ghế thì ngắn ra hai giây, sau đó ánh mắt đặt lên người tôi, con người lập tức trở nên lạnh lùng.
“Mấy người nhàn quá rồi đúng không? Không
cần công việc này nữa à?”
Tôi kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn thấy một đống nhân viên phục vụ tự dưng đứng sau lưng tôi.
Tôi liếc mắt ra hiệu với bọn họ, bọn họ đang định rời đi, lại bị Mộc Tử Thông gọi lại.
“Hôm nay mọi người có nhìn thấy gì không?”
“Không… Chúng tôi không thấy gì cả.
Một cô gái mặc đồ phục vụ khúm núm trả lời.
“Rất tốt”
Sắc mặt Mộc Tử Thông tốt hơn không ít, trên mặt còn nổi màu đỏ ửng kỳ lạ.
“Chỉ cần tôi nghe thấy chút phong thanh nào về chuyện hôm nay, tất cả mọi người ở đây hôm nay, ngoại trừ thư ký Lý ra đều bị đuổi hết, nghe thấy chưa?”
Tôi thấy rõ mọi người rụt cổ một cái: “Biết rồi ạ.”
Đợi bọn họ đi hết rồi, Nhiễm Nhiên ở bên cạnh cười đến là vô tư: “Vờ làm sói già vẫy đuôi giống lắm đấy, ai biết lại là một con cừu nhỏ tay trói gà không chặt chứ.”
“Cô…”
Mộc Tử Thông ủ ở, sau đó đột nhiên xì hơi, quay đầu nói với Đường Kiêu: “Lão Đường, từ mai trở đi, đi đăng ký tập thể hình với tớ đi!”
Đường Kiêu không thèm quan tâm anh ta, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, rót cho mình một tách cà phê.
“Tớ nào có thời gian đi tập với cậu chứ? Sang năm mới, trong công ty nhiều chuyện muốn chiết.”
Tôi nghe vậy, lập tức hấp tấp chạy tới bên cạnh Đường Kiêu bóp vai cho anh, Nhiễm Nhiên thấy vậy ném cho tôi ánh mắt khinh bỉ, lập tức tạo nhã ngồi vào ghế sofa đổi diện tôi, lại khôi phục hình tượng tiên nữ vốn có.
Chậc chậc, nhìn tay chân mảnh khảnh của cô ấy đi, có chỗ nào giống cao thủ đai đen Taekwondo không?
Da mặt Mộc Tử Thông không phải dày bình thường, đi qua cọ vào Đường Kiêu.
“Lão Đường, đàn ông phải có khí khái nam tử hán, cậu nhìn cậu đi, không rèn luyện chăm sóc thời gian dài, cơ ngực cũng xệ xuống rồi, thể lực cũng giảm, đến lúc đó làm sao cậu thỏa mãn em Nhã Hàm nhà tớ được?”
Đường Kiêu liếc qua anh ta một cái, trong nét mặt mang vẻ khinh miệt.
“Thế lực của tớ có được hay không, chẳng phải cậu hỏi Nhã Hàm là biết sao? Lúc trước bảo cậu đi tập với mình, là ai nói không thích tập luyện? Hôm nay gặp khắc tinh nên mới muốn tập à?”
Tôi không ngờ hai người họ bẻ lái kinh vậy, ở một bên gượng cười không nói gì, vô cùng xấu hổ.
Mộc Tử Thông hơi uể oải ngồi xuống: “Cậu cũng biết con người tớ đấy, trong phòng thể hình ngoại trừ người đẹp ra thì không có sức hấp dẫn gì với tớ, nếu không có người đốc thúc, kế hoạch tập luyện của tớ sẽ ngâm nước mất.”
“Xí.”
Nhiễm Nhiên hồi lâu không lên tiếng rốt cục cũng phát ra âm tiết đơn khinh thường.
“Anh muốn tập luyện à, tôi dẫn anh đi.”
Mộc Tử Thông tỏ vẻ không thể tin nổi, nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng trở nên đầy hoảng sợ.
“Nữ hiệp, chắc cô sẽ không mượn cơ hội trả thù chứ? Tôi giải thích cũng giải thích rồi, hủy bỏ hôn ước rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Nhiễm Nhiên liếc mắt: “Tôi là người nhỏ nhen vậy sao? Con người Nhiễm Nhiên tôi không thù dai, bởi vì lúc có thù tôi bảo luôn rồi, anh thích đi thì đi, không thích thì đừng giả vờ, lãng phí thái độ của tôi.”
Lời cô ấy nói rất thật, từ khi tôi biết cô ấy, cô ấy đã có tính cách hào phóng như thế, mặc dù giờ đã bớt ngông hơn trước, nhưng khí chất vẫn cục súc như cũ, hành động xưa nay không dây dưa dài dòng.
Mộc Tử Thông cẩn thận nhìn cô ấy, phát hiện trên mặt cô ấy không có bất kỳ biểu cảm lừa đảo gì, sau đó hình như đã hạ quyết tâm, cần răng giậm chân.
“Được, tôi tin có một lần, bao giờ chúng ta tập?”
Nhiễm Nhiên nhún vai: “Lúc nào cũng được, vừa khéo tôi cũng không có việc gì, nếu anh không để ý, ngày mai hẹn nhau ở câu lạc bộ Tinh Không đi.
Trời, hai đồ dở hơi này, một giây trước còn đang cãi nhau đấy, bây giờ đã hẹn nhau đi chơi rồi, hai người thật đúng là không đánh nhau thì không quen biết mà…
À không, là oan gia hoan hỉ.
Đường Kiêu cũng không kìm được mỉm cười, khỏe môi nhếch lên đường cong, trêu bọn họ.
“Tôi thấy hôn ước của hai người không cần hủy nữa đâu, sớm muộn gì cũng về chung với nhau thôi.”
Nhiễm Nhiên thô lỗ quan sát Mộc Tử Thông, khinh thường: “Ngay cả cơ bụng anh ta cũng không có, tôi thèm vào thích anh ta
Mộc Tử Thông cũng vội thanh minh: “Mặc dù ngực cô ấy lớn, nhưng không có não, tớ thích con gái thông minh mà lại dịu dàng, nào giống cô ấy… ui da!”
“Mộc Tử Thông, trợn to mắt chó của anh nhìn cho kĩ đi, tôi không dịu dàng chỗ nào? Tôi chỉ thô lỗ với người đáng ghét thôi biết chưa?”
“Đúng vậy, tôi cũng chỉ ác miệng với người đáng ghét, mắc mớ gì tới cô chứ?”
Này, hai người còn chưa có tiến triển gì đâu, lại bắt đầu đấu khẩu rồi.
Tôi và Đường Kiêu đưa mắt nhìn nhau, bị kẹp giữa hai người họ hơi khó xử, Đường Kiêu uống một ngụm cà phê, nét mặt tự nhiên đặt tách cà phê lên bàn, quay đầu nghiêm túc nhìn tôi.
“Vừa rồi trợ lý cầm đồ tới cho anh, em đoán xem là gì?”
Tôi ngơ ra, hỏi anh: “Cái gì vậy?”
Đường Kiêu cười khẽ: “Em đoán đi, không đoán ra được anh sẽ không cho em xem đầu
Bên kia Mộc Tử Thông không đấu võ mồm nữa, quay đầu lại nói như muốn ăn đòn: “Liệu có phải là áo mưa không?”
“Để tiện!”
Nhiễm Nhiên không khách khí mắng anh ta, dọa Mộc Tử Thông một phen, gương mặt khôi ngô méo đi.
Tôi nhìn thoáng qua bọn họ, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được gì, dứt khoát từ bỏ, hỏi anh: “Rốt cuộc là gì vậy?”
Biểu cảm của Đường Kiêu hơi vi diệu, anh chỉ vào tôi nói: “Nhắm mắt lại sẽ cho em xem! “
Xời, nhắm mắt lại rồi còn thấy gì nữa?
Mặc dù tôi phàn nàn ai oán, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau đó tôi cảm giác Đường Kiêu kéo tay tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Sau đó anh nói: “Mở mắt ra đi.
Tôi ngoan ngoãn mở mắt ra, nhìn thấy anh quỳ một chân trên đất, mỗi cong lên cười hiền dịu, tay phải của anh đang cầm một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
“Nhẫn vừa được đưa tới, anh tiện thể cầu hôn luôn, Nhã Hàm, lát nữa tan làm hai chúng ta lái xe tới Cục Dân chính đăng ký đi.”
Tôi bị lời cầu hôn đột ngột của anh khiến cho giật nảy mình, Mộc Tử Thông và Nhiễm Nhiên bên cạnh cũng giật bắn.
“Mẹ nó, không phải chứ Đường Kiêu? Cậu đăng ký gấp gáp như vậy có phải do cô ấy mang thai không?”
Đường Kiêu ném ánh mắt như dao qua, lộ biểu cảm nguy hiểm “cậu không nói câu nào sẽ chết à?” khiến Mộc Tử Thông lắm lời ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhiễm Nhiên ở bên cạnh nói đùa: “Nhã Hàm, anh ta không bày cho cậu một xe tải hoa hồng, cũng không hề dùng nến trái tim, cậu đừng giả cho anh ta.
Tôi không nghe lọt lời bọn họ nói, chỉ ngơ ngác nhìn Đường Kiêu, mắt cay cay muốn rơi lệ.
Không thể không thừa nhận tôi vẫn cảm động vì anh, cảm động đến rối tình rối mù, tôi sợ chỉ cần tôi vừa mở miệng nói chuyện sẽ lập tức bật khóc.
Có lẽ Đường Kiều có thể đoán được tâm trạng của tôi, trực tiếp lồng nhẫn vào ngón áp út của tôi. Chiếc nhẫn được đưa vào, không lớn không nhỏ, kích thước vừa vặn.
Tôi liều mạng nén nước mắt chực trào nơi khóe mắt, hờn dỗi nói: “Chẳng phải anh nói mấy ngày nay bề bộn nhiều việc sao? Sao tự dưng lại rảnh rỗi dẫn em đi đăng ký vậy?”
Đường Kiêu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mắt tôi, trong đôi mắt đầy dịu dàng và cưng chiều.
“Công việc sẽ chỉ càng ngày càng bận hơn,
nhưng kết hôn thì không thể kéo dài được nữa.”
Tôi cảm động đến rối tinh rối mù đồng thời nghe lời gật gật đầu, hơi nghẹn ngào nói: “Được thôi, vậy nghe anh
Đường Kiêu cười cười, ôm eo tôi định đứng dậy, Mộc Tử Thống lại hỏi: “Đường Kiêu, bên mẹ cậu có đồng ý chuyện kết hôn của hai người không?”
Nhiễm Nhiên nghe thấy anh ta nói vậy cũng tò mò nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn Đường Kiêu, nụ cười trên mặt anh dần cứng lại, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường.
“Không đồng ý thì sao? Tớ kết hôn với ai là chuyện của tớ, bà ấy không có quyền quyết định tớ cưới ai.
Mộc Tử Thông bị khí thế lạnh lùng của anh dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần giơ ngón tay cái lên với anh nói: “Tớ kính trọng hảo hán cậu, vậy cậu và Nhã Hàm đi đăng ký là xong rồi sao? Không tìm khách sạn tổ chức tiệc à?”
Đường Kiêu hơi mất kiên nhẫn lườm anh ta: “Cậu không có cơ bắp cũng không có não luôn à? Với tính cách của ba mẹ tớ, cậu chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì trên bàn rượu chứ?”
“Cũng bởi vì biết bọn họ sẽ gây chuyện nên tớ mới hỏi cậu, nếu không sao tớ phải hỏi… vậy các cậu định kết hôn khiêm tốn à?”
Đường Kiêu không lên tiếng, chỉ là im lặng nhìn tôi, đối mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt ánh lên vẻ đau lòng.
“Ai, chỉ tủi thân cho em Nhã Hàm, chỉ có thể giấu ba mẹ cậu trước, nếu không tớ không dám hứa chắc bọn họ sẽ gây ra chuyện gì đâu.
Tôi cũng rất phiền muộn, bởi vì tôi hiểu rõ ba mẹ Đường Kiêu, nếu như thật sự muốn làm dâu nhà họ Đường nhất định sẽ gặp cản trở.
“Tiểu Hàm, cậu nghĩ kĩ chưa? Thật sự muốn lấy anh ta à ?”
Nhiễm Nhiên một mực ở bên cạnh không nói gì đột nhiên mở miệng, tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, thấy cô ấy ngồi khoanh tay, ánh nắng ngày đông ấm áp ngoài cửa sổ dát một lớp vàng lên chiếc váy đỏ của cô ấy.
“Mặc dù tớ không rõ rốt cuộc tình cảm giữa hai người sâu bao nhiêu, nhưng kết hôn là chuyện của hai gia đình, tớ không hiểu rõ gia đình của Đường Kiêu, nhưng nghe mọi người nói, tớ có thể mường tượng ra mẹ anh ta là kiểu người gì.
“Nếu gả vào, cậu không chỉ đối mặt với Đường Kiêu mà còn có ba mẹ của anh ta… Thật ra tớ lớn lên cùng cậu, không chịu nổi hi cậu chịu túi hởn, trước đó nghe cậu nhắc đến cuộc hôn nhân thất bại kia, trong lòng tớ rất khó chịu…”
“Có tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ không để cô ấy phải chịu chút tủi thân nào.”
Đường Kiêu đột nhiên mở miệng, Nhiễm Nhiên ngước mắt nhìn anh, đột nhiên hít sâu một hơi.
Được thôi, chỉ dựa vào câu nói này của anh, tôi tin anh.
“Nhưng… Cô ấy chuyển lời: “Nếu như anh dám đối xử không tốt với cô ấy, tôi sẽ không để anh được dễ chịu đâu!”
Nhiễm Nhiên nói xong câu này, sửa lại tóc, hời hợt nói: “Cổ mà trân trọng cô ấy đi, nói thật, có thể tận mắt nhìn thấy quá trình cầu hôn Tiểu Hàm, tôi cũng rất cảm động.”
“Cô cử nói cô hận việc cưới gả đi, có điều nhìn cô nhanh mồm nhanh miệng như này, nếu muốn tìm người chịu được cô thì khó lắm!”
Miệng Mộc Tử Thông như có gai, nói năng rất gợi đòn, cho nên Nhiễm Nhiên quay đầu lườm anh ta.
“Liên quan gì đến anh, chẳng phải anh ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có người phụ nữ nào sao?”
Tôi lấy lại tinh thần trong khi hai người bọn họ đấu võ miệng, nhìn người đàn ông có ánh mắt dịu dàng sắp chảy ra nước trước mắt, mỉm cười nói: “Không sao, em kết hôn với anh chứ không phải với mẹ anh, cùng lắm thì sau này em ít tiếp xúc với bà ấy là được.”
Đường Kiêu vuốt tóc tôi: “Tủi thân cho em rồi, anh sẽ cố gắng thu xếp bên mẹ anh.”
Mộc Tử Thông lại chen mồm “Như vậy đi, chuyện kết hôn của hai người đã không tiện nói, vậy buổi trưa đăng ký xong mời hai bọn tớ ăn bữa cơm, coi như hai bọn tớ làm nhân chứng, cô nàng bạo lực, cô thấy đúng không?”
Nói xong, tay anh ta cực kỳ tự nhiên khoác vai Nhiễm Nhiên, Nhiễm Nhiên gần như phản xạ có điều kiện ném qua vai, ném anh ta xuống đất.
Sau đó mấy người chúng tôi nghe thấy rõ tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“A a a, cô nàng bạo lực, chờ ông đây học xong cách đánh nhau gần, ông đây muốn quyết đấu với cô!”
Nhiễm Nhiên nhìn xuống anh ta, phủi tay, lạnh lùng uy hiếp anh ta: “Anh dám đưa tay qua thử xem?”
Đường Kiêu kéo cánh tay tôi dịch sang bên cạnh một chút, chắc là sợ máu bắn lên quần áo tôi.
Tôi quay sang, mang vẻ mặt thương xót nhìn bọn họ, lắc đầu…
Buổi chiều Chủ tịch dẫn tôi đi thẳng một chuyển đến Cục Dân chính, làm thủ tục rất suôn sẻ, cuối cùng khi đóng dấu, nhân viên hỏi chúng tôi.
“Có phải tự nguyện không?”
Não tôi co lại, nói: “Dĩ nhiên không phải tự nguyện, tôi còn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đâu.”
Vốn là một câu nói đùa, ai ngờ nhân viên đó lại để giấy kết hôn xuống, nói: “Hai người nghĩ kĩ rồi hằng đến, phía sau còn người đang chờ đấy
Mặt Đường Kiêu lập tức đen lại: “Đầu óc cô ấy có vấn đề, cô mặc kệ cô ấy đi, đóng dấu là được.”
Nhân viên đó cũng không tinh mắt lắm, không nhìn ra tôi đang nói đùa với người đàn ông của tôi sao? Cô ấy nói thẳng: “Hai người như này tôi không làm việc được đầu.
Vì để khỏi phải hứng cú lườm của Đường Kiều, tôi lập tức cười làm sáng tỏ với nhân viên.
“Là tự nguyện, đương nhiên là tự nguyện, ai tự dưng trời đang rất lạnh lại chạy đến Cục Dân chính để sưởi ấm không? Cô cứ đóng dấu đi, tôi chỉ đang tán tỉnh với bạn trai tôi thôi mà?”
Nghe thấy tôi đã nói như vậy, sắc mặt nhân viên tốt hơn nhiều, lập tức đóng dấu.
Tôi cẩn thận cầm giấy kết hôn đỏ rực đi ra khỏi Cục Dân chính, luôn toét miệng cười như đồ ngốc.
Đường Kiêu nhéo mặt tôi: “Cười đến chảy cả nước mũi rồi, xấu chết đi được.
Tôi vô cùng tự hào ngẩng đầu, hùng hồn hô: “Ông xã, lau nước mũi giúp em!”
Đường Kiêu cũng cười tủm tỉm, lấy giấy ra khỏi túi lau mặt cho tôi, làn mi dài run nhẹ, sườn mặt hoàn mỹ đến vô thực.
Tôi nhìn mà mê, đưa tay sờ mặt anh, ấm áp mà co dãn
Sau khi sở xong, tôi còn sản tới hôn một cái, sau khi hôn xong, tôi còn cười ngây ngốc hì hì.
Hôm nay Đường Kiêu dịu dàng không chút cáu bản nào, mặc cho tôi giày vò, như con mèo quấn người, anh đưa tay vén mái tóc bị gió thổi rối của tôi ra sau tai.
“Kết hôn với anh khiến em vui vậy sao?”
Tôi bĩu môi: “Chẳng lẽ anh không vui à?”
“Đương nhiên anh vui chứ.”
“Vui thì sao anh không cười?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, sương mù bị gió thổi đi xa.
Anh bế tôi lên, trong mắt lóe lên ánh sáng rạng rỡ: “Em không thấy anh cười thôi.
Tôi ôm đầu anh nói: “Cười ở đâu? Sao em không thấy?”
Đường Kiêu ôm tôi xoay một vòng, dọa tôi thét liên tục, cuối cùng, anh dừng lại, mắt cong cong chỉ vào tim mình nói: “Cười ở đây, vì em ở trong đó.
Tôi lại bắt đầu nhếch môi cười ngày ngô, nhón chân lên ôm vai anh nói: “Đại gia, em thích dáng vẻ nói ngọt này của anh, đi, tối nay đi tới nhà hàng ăn đi, mời bọn họ ăn cơm, không say không về!”
Dưới ánh trời chiều, bóng của tôi và Đường Kiêu được kéo rất dài, như hai cái cây quấn quít lấy nhau.
Vĩnh viễn không chia lìa.
Buổi tối Đường Kiêu nổi hứng bao cả nhà hàng xoay trên cao, cả nhà hàng chỉ có Mộc Tử Thông, Nhiễm Nhiên và hai chúng tôi. Bốn bọn tôi ăn cơm hào hứng, Mộc Tử Thông và Đường Kiêu can rượu không nói, còn chuốc tôi uống rượu.
Trong bốn người tôi uống rượu kém nhất, cuối cùng tôi uống đến nỗi say bất tỉnh nhân sự, mà mấy người bọn họ vẫn đang nâng ly cạn chén.
Hôm sau lúc tôi tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài vừa đẹp, khiến tôi giật mình tưởng mùa xuân đã đến gần.
Có điều kéo rèm cửa sổ ra xem, bên ngoài vẫn giá lạnh, mùa đông phương Bắc có vẻ rất dài, có điều bây giờ đã sang năm mới rồi, sẽ ấm lên nhanh thôi.
Ánh nắng chiếu vào đột ngột đánh thức Đường Kiêu nằm trên giường, anh mở một mắt ra, sau khi nhìn thấy tôi, cười thỏa mãn.
“Chào buổi sáng vợ.”
Tôi vừa nghe thấy anh gọi tôi là vợ, lập tức mừng rỡ không ngậm miệng được, hấp tấp nhào qua hôn anh.
“Chào buổi sáng chồng”
Ừm, cuộc sống không biết xấu hổ không biết thẹn của chúng tôi bắt đầu như vậy đấy, không có bất kỳ ai ngăn cản, thật tốt.
Nhưng thường càng đắc ý quên mình càng dễ bị sét đánh, bên này tôi còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống như keo như sơn sau khi cưới Đường Kiêu, bên kia cảnh báo lại vang lên lần nữa.
Buổi sáng hôm nào đó, tôi và Đường Kiêu vừa tới công ty không bao lâu, đang chuẩn bị lật nữa đi họp, đột nhiên cửa phòng làm việc bị mở ra.
Tôi và Đường Kiêu đồng thời ngẩng đầu, thấy mẹ Đường Kiêu đang đứng ở cửa, khí thế hùng ho.
Sau khi nhìn thấy tôi, trong ánh mắt bà ta hiện lên cảm xúc phức tạp, bên trong hàm chứa chán ghét, hiểu rõ…
“Bảo sao bây giờ con ở lỳ trong công ty không chịu về nhà, thì ra giấu hồ ly tinh ở nơi này là “
Sắc mặt Đường Kiêu lập tức tối đi, ngồi trên ghế xoay nhìn mẹ anh chăm chăm, hỏi: “Mẹ, mẹ tới công ty làm gì?”
Mẹ anh đi tới, ngồi trên ghế sofa cạnh tôi, tôi lập tức đứng dậy, rót một chén cà phê cho bà ta, bà ta chỉ nhíu mày, nói một câu.
“Tôi không uống cà phê đen.”
Ha, cuối cùngbây giờ bà ta không nói sợ bị tôi bỏ độc nữa, chắc vì con trai bà ta đang ở bên cạnh.
Tôi xoay người đi lấy cốc nước trái cây đặt bên cạnh bà ta, nói một câu: “Nước trái cây đây ạ.”
Bà ta vẫn không để ý, nói thẳng với con trai bà ta: “Hôm nay mẹ đến vì giới thiệu nhân tài cho con.”
Tôi tò mò nhìn bà ta, nghĩ thầm rốt cuộc hôm nay bà ta muốn giở trò quỷ gì?
Đường Kiêu còn chẳng muốn nhắc mày, chỉ từ tổn nói một câu: “Đừng nằm mơ nữa, con sẽ không lấy cô ta đâu.”
Hở? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Tôi duy trì trạng thái ngơ ngác đối với cuộc đối thoại của bọn họ từ đầu tới cuối, đồng thời trong lòng có rất nhiều nghi vấn xông ra.
Cưới ai? Nhân tài mà mẹ Đường Kiêu nói sao?
Ngay khi tôi đang nghi ngờ, mẹ Đường Kiêu đột nhiên nghiêng đầu về phía tôi, ánh mắt bắn về phía tôi như Tiểu Lý Phi Đao, đâm quần chúng ăn dưa vô tội sống sờ sờ là tôi thành cái sàng.
Nhưng bà ta thu lại ánh mắt âm độc đó rất nhanh, quay đầu thản nhiên cười một tiếng với Đường Kiêu: “Mẹ đã sớm biết con sẽ nói vậy mà, không sao đâu con trai, mẹ chỉ phụ trách đưa cô ấy vào, năng lực làm việc của cô ta thật sự rất không tệ, con có thể thử xem sao.
“Đương nhiên, mẹ không hề nói muốn cô ấy làm thư ký của con, cô ấy làm trang trí ở công ty cũ, con có thể xếp cô ấy vào bộ phận thiết kế của các con, như vậy cũng không gặp nhau mỗi ngày, con thấy được không?”
Đường Kiêu không nói chuyện, vẫn im lặng xử lý việc của mình.
“Con trai, mẹ biết con vẫn muốn chơi, mẹ cũng nghĩ thông rồi, cùng lắm thì cho con chơi thêm mấy năm vậy, vả lại chuyện của Tô Thiến cũng là mẹ con bé muốn mẹ đồng ý, con cũng biết đấy, con người mẹ vốn mềm lòng…
“Mẹ, mẹ bảo cô ấy ngày mai đến bộ phận thiết kế đi làm đi, nếu như không còn chuyện gì nữa thì mẹ đi được rồi.
Bà Đường mừng rỡ, nói tiếp: “Bây giờ Thiến Thiến đang ở bên ngoài, con gặp cô ấy lát được không?”
“Chẳng phải trong buổi tiệc lần trước gặp rồi sao? Cần gì gặp nữa, chẳng lẽ cô ấy có thêm thứ gì mà người phụ nữ khác không có à?”
Đường Kiêu cố ý nói rất lớn, tôi nghĩ chắc anh muốn để người bên ngoài nghe thấy câu nói này.
Tôi quay đầu sang chỗ khác, thấy một bóng dáng màu trắng đứng trước cửa chớp không kéo lên, chỉ tiếc tôi không thấy được mặt cô ấy, có điều nhìn dáng dấp chắc là một người phụ nữ không tầm thường.
Mẹ Đường Kiêu biết mình không lay chuyển được anh, hơi ủ rũ đứng lên, lúc mắt lướt qua mặt tôi, vẫn không hề mang theo cảm xúc gì.
“Vậy được rồi con trai, buổi tối về nhà ăn một bữa cơm đi, Hiện Tử nói nhớ con.”
Sự chú ý của Đường Kiêu vẫn đặt vào chiếc laptop trước mặt anh, không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Con biết rồi.”
Sau khi bà Đường đi, tôi ngẩng đầu nhìn Đường Kiêu, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi, nhất thời tôi không biết nên nói gì, liền lặng nhìn anh chăm chăm, hai người rơi vào cục diện nhìn
nhau không nói gì. Đường Kiêu buông con chuột trong tay ra, hỏi tôi “Vợ, em muốn hỏi gì à?”
Ánh mắt di chuyển xuống ngón tay thon dài của anh, lúng túng hỏi: “Mẹ anh lại giới thiệu đối tượng cho anh à?”
Đường Kiêu và tôi cách nhau mấy mét, bàn làm việc của anh cao hơn bàn tôi rất nhiều, cho nên khi anh nhìn tôi gần như đều nhìn xuống, như bàn trong nha môn thời cổ vậy.
Mỗi lần tôi ngẩng đầu nói chuyện với anh, đều có cảm giác như ở thăng đường, anh là mệnh quan triều đình, tôi là thảo dân quỳ dưới công đường.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Đường Kiêu gõ cộc cộc vào bàn làm việc, đôi mắt thâm sâu của anh ngắm nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Đúng vậy, bà ấy và ba anh lại tìm con gái nhà giàu, tiểu thư khuê các, nhưng anh không có hứng thú.
Tôi hơi tự ti, khẽ ngước mặt lên, lọt vào trong đôi mắt anh.
“Anh là Liễu Hạ Huệ sao? Người ta đã chủ động dâng tới tận cửa mà anh không nhận
Đường Kiêu thở ở nhún vai: “Huệ gì mà Huệ, anh chỉ biết bây giờ anh là chồng hợp pháp của em.”
Tâm trạng vốn phức tạp của tôi trong nháy mắt trở nên khá hơn.
“Này, bây giờ chính anh nói thế đấy, sau này đừng có nói em cản số đào hoa của anh, đồ củ cải lăng nhăng!”
Đường Kiêu vô cùng tủi thân: “Anh lăng nhăng chỗ nào chứ? Anh đây chính là lãng tử quay đầu quý hơn vàng em có biết không? Em nhặt được một ông xã ưu tú đẹp trai lại nhiều tiền như anh, em cứ mừng thầm đi.”
Tôi lườm anh: “Đồ tự luyến!
Đường Kiêu khẽ mỉm cười: “Buổi tối cùng anh về nhà ăn cơm đi, hai ta cùng tấn công Tô Thiến kia”
Vừa nghe thấy phải ăn61 nhà anh ăn cơm, tâm trạng của tôi xấu đi trong nháy mắt.
“Không, em không đi, bây giờ em vừa nghĩ tới ảnh mắt của ba mẹ anh và em gái anh nhìn em, cả người em đã không ngừng nổi da gà rồi.”
Đường Kiêu đứng dậy từ chỗ ngồi, rời bàn, sải chân đến trước mặt tôi, nâng cảm tôi lên nhẹ nhàng hỏi: “Em sợ à?”
Tôi không giả vờ, thành thật gật đầu: “Đúng, em sợ ba mẹ anh, hai người bọn họ quá nghiêm nghị, hơn nữa không hề có hảo cảm với em, em cứ có cảm giác như bị giội một thau nước lạnh vậy…
Đường Kiêu nghiêm túc nghe tôi nói xong, sau đó ngắm nghĩa khuôn mặt tôi.
“Anh biết em cũng rất khó, nhưng bây giờ hết cách rồi, ai bảo em là vợ anh chứ? Cũng cần phải đối mặt với những chuyện này đúng không?”
Nhìn qua ánh mắt chân thành của anh, cuối cùng tôi khẽ gật đầu: “Được rồi, chỉ cần anh ở bên em là được.
Đường Kiêu cúi người hôn nhẹ lên trán tôi:
“Ngoan, anh sẽ luôn ở bên em.”
Ài, bỏ tay rồi, dù phía trước có khó khăn, tôi cũng phải kiên trì đi lên mới được.
Sáu rưỡi tối, tôi cầm theo giỏ hoa quả tôi mua trong cửa hàng trái cây nhập khẩu, đi theo sau Đường Kiêu vào nhà họ Đường. Người mở cửa là quản gia thím Vu, vừa nhìn thấy chúng tôi, nét cười nơi khóe mắt bà ấy rất sâu: “Cậu Hai về rồi à, cô Lý cũng tới nữa…
Tôi khẽ gật đầu với thím Vu, bà ấy nhận lấy giỏ quả trong tay tôi mang vào phòng khách.
Vừa vào nhà, đầu tiên tôi nhìn thấy Minh Hiền ngồi trên thảm, vừa nhìn thấy chúng tôi, Minh Hiên lập tức chạy tới.
“Anh Hail Anh về rồi à?”
Đường Kiêu cười bế Minh Hiền lên: “Đúng vậy, hơn nữa anh còn dẫn chị dâu em luôn nhớ nhung đến, vui không?”
“Vui ạ!”
Minh Hiền lớn tiếng hô, quay đầu sang nói với tôi: “Chị dâu Nhã Nhã, lâu lắm rồi chị không đến đây đấy, Minh Hiền vẫn luôn rất nhớ chị đó.”
Ui tên nhóc này, nói chuyện gì đâu mà ngọt xớt.
Tôi nhéo mặt thằng bé: “Chị cũng vậy, Tiểu Minh Hiền cao lớn hơn rồi, sau này nói không chừng còn cao hơn anh trai em đấy!”
Minh Hiền cười vô cùng vui vẻ, tôi vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng đã thấy một cô gái mặc áo khoác vàng nhạt đứng đấy, thân hình thon dài, nhìn đôi mày rất có phong tình.
Trong tim tôi đập thịch, chắc hẳn đây chính là Tô Thiến mà mẹ Đường Kiêu nhắc đến?
Vừa thấy tôi, Tô Thiển lập tức đi xuống từ trên tầng, khi đi đến trước mặt tôi, Đường Kiêu vô thức kéo tôi ra sau lưng. Cô ấy sửng sốt một giây, lập tức cười nói: “Hai người căng thẳng như vậy làm gì?”
Nói xong, cô ấy đi đến trước mặt tôi, mỉm cười chìa tay phải ra với tôi.
“Có chính là bạn gái của Đường Kiểu đúng không? Chào cô, tôi tên là Tô Thiến.”
Nhìn người phụ nữ có ánh mắt chân thành trước mắt, tôi thoáng ngày người, nhưng Đường Kiêu nhanh chóng ôm tôi.
“Sai, không phải bạn gái, là vợ”
Nói xong, anh tiện thể hôn lên môi tôi.
Mấy con quạ đen bay qua đỉnh đầu tôi.
Khụ khụ… Nơi này còn có trẻ con đấy, Đường Kiêu, anh chắc chắn làm vậy sẽ không làm hư Minh Hiên sao?
Sau khi hôn xong khuôn mặt tôi ửng đỏ, đành
phải cúi đầu nhìn giày.
“Ài, đột nhiên phát hiện hai người thật đáng yêu, ở bên nhau rất xứng đôi, chênh lệch chiều cao đáng yêu ghê…
Đỉnh đầu vang lên giọng nói hâm mộ của Tôi Thiến, tựa như một tiếng sét bổ tôi cháy khét.
Đường Kiêu cũng ngạc nhiên không kém gì tôi, bởi vì tôi cảm nhận rõ cơ thể anh cứng lại một giây.
Cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ tổ chất tâm lý của tình địch này đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần sao?
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Tô Thiến cười tủm tỉm, như chứa gió xuân, đẹp không sao tả xiết.
Khi tôi và Đường Kiêu đều ngây người, ba Đường Kiêu là Đường Hưu Văn đi tới, nhìn thấy tôi coi như không khí, chỉ khẽ gật đầu với Đường Kiêu và Tô Thiến.
“Qua chuẩn bị ăn cơm đi.”
Đường Kiêu nằm chặt tay tôi, không để ý tới Tô Thiến kia nữa, đi thẳng ra.
Ôi, đây thật đúng là một nghi thức gặp mặt lúng túng.
Tôi quay đầu lại nhìn Tô Thiến, cô ấy nháy mắt thân thiện với tôi, dọa tôi suýt nữa tè ra quần.
Lạ quá, quá lạ.
Rốt cuộc cô ấy có ý gì? Chẳng lẽ là diễn viên tạm thời bà Đường Lý Thục Phân mời tới? Có vẻ nghiệp dư quá rồi?
Tôi lắc đầu, vứt suy nghĩ này ra sau.
Lúc này, đúng lúc Đường Hân Nhiên đi xuống từ trên tầng, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cô ta trong năm nay, tôi còn nhớ rõ lần trước là khi đi mua sắm ở cửa hàng với Nhiễm Nhiên.
Bây giờ cô ta đẫy đà hơn năm trước, chí ít bây giờ có thể nhìn thấy da thịt trên khuôn mặt gầy trước kia, khi bước đi dáng người cũng thướt tha, kế thừa gen trội của ba mẹ giống đám Đường Kiêu.
Cô ta đi qua chào Đường Kiêu, cũng làm như không thấy tôi, đi đến bên cạnh Tô Thiến cười nói vui vẻ với cô ấy.
“Chị Thiến Thiến, gần đây LV mới ra dòng túi xách mới, hôm nào chúng ta đi xem đi
Tô Thiến cười ôn hòa: “Được.”
Ngay trong nháy mắt đó, tôi cảm giác Tô Thiến là một đại tiểu thư không làm kiêu, rất ôn hòa.
Nhưng nhìn người không thể nhìn bề ngoài, trước kia khi tôi chơi với Dương Hân còn không nhìn ra cô ta có ý đồ xấu, phải tiếp xúc từ từ mới biết được.
Đường Kiêu kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, anh hiểu rõ cô em gái xấu của anh, nhìn ai cũng không vừa mắt, cho nên Đường Kiêu cũng không để ý tới cô ta, ngồi trên ghế sô pha với tôi xem tivi.
“Ôi da, thời đại này còn người nghèo vậy à, mang hoa quả đến tặng, đúng là buồn cười chết mất!”
Chắc là Đường Hân Nhiên hôm nay cố ý muốn chọc tôi, có điều tôi cũng rõ vì sao cô ta làm vậy.
Lần gặp trước tôi còn ở bên Đào Cẩn, cô ta ghét tôi tranh người đàn ông cô ta thích, bây giờ tôi từ bỏ Đào Cẩn, quay lại với anh trai cô ta, như vậy chắc trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu đúng không?
Đã là như vậy, tôi cứ tỏ ra đã hiểu tâm trạng cô ta là được.
Tôi đang cảm thấy khó xử vì món quà mình mang đến hôm nay, Đường Kiêu đột nhiên quay đầu quát Đường Hân Nhiên.
“Đường Hân Nhiên, em mới trải qua cuộc sống con nhà giàu mấy ngày đúng không?”
Giọng nói lạnh lẽo của Đường Kiêu thành công khiến Đường Hân Nhiên ngậm miệng, lúc này Minh Hiền đi tới như người lớn, bóc quả quýt cho vào miệng, vẻ mặt say mê.
“Ôi, hoa quả chị dâu mua ngọt quá, chị Hai, chị nói linh tinh gì vậy? Ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ nhưng tình nặng nha, chị có thể đừng đâm kim vào chị dâu Nhã Nhã nhà em nữa được không?”
Ôi, tôi thật sự yêu Minh Hiến quá đi mất, nói đỡ cho tôi khắp nơi, mở miệng một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu khiến tim tôi mềm nhũn.
Đường Kiêu cho Minh Hiền ánh mắt khen ngợi: “Vẫn là Minh Hiền nhà chúng ta hiểu chuyện nhất, không giống một số người, sống hai mươi mấy tuổi cũng không biết cách làm người.
Đường Hân Nhiên giận đến tái mặt, duỗi một ngón tay ra, chỉ vào mặt Minh Hiền măng cậu bé.
“Thằng nhóc này, rốt cuộc ai mới là chị em hả? Còn bệnh người ngoài, em chưa ăn hoa quả bao giờ à? Hai quả mà đã để cô ta mua chuộc em, sao em dễ dụ vậy?”
Minh Hiền thè lưỡi: “Hết cách rồi, em bệnh lý không bệnh thân, chị sai ngay từ đầu, sao còn mắng em? Mặc dù em ít tuổi hơn chị nhưng vẫn phân rõ đúng sai…
“Không giống một số người não chỉ dùng để trang trí, nhân não rỉ sét.
“Ha ha, thằng nhóc này, em muốn ăn đòn phải không? Hôm nay chị không xử lý em một phen hi em còn nói chưa xong đúng không?”
Đường Hân Nhiên thẹn quá hoá giận, xông đến đuổi đánh Minh Hiện, tôi kéo Minh Hiền vào trong ngực, bên kia Tô Thiến cũng ôm lấy Đường Hân Nhiên.
“Được rồi Hân Nhiên, cô nổi cáu với trẻ con làm gì? Vả lại hôm nay cô làm vậy không đúng, nếu là quả cáp, vậy chắc chắn không thể đong đếm bằng tiền bạc, hơn nữa tôi cảm thấy quà Nhã
Hàm mang tới rất tốt, thực vật bảo vệ môi trường, hơn nữa còn ngon” Khi Tô Thiển nói xong câu đó, tôi rõ ràng cảm nhận được sự chú ý của Đường Kiêu cũng bị thu hút.
Chắc anh cũng giống tôi, bị người phụ nữ tối nay dọa sợ.
Sao cô ấy khác trong tưởng tượng vậy? Thật ra tôi thà rằng cô ấy gào thét tát tôi, hay là cao ngạo miệt thị tôi, chí ít để tôi cảm nhận được phẫn nộ và địch ý của cô ấy cũng được.
Nhưng hôm nay… Tô Thiến này quá khác thường.
Lúc ăn cơm tối, Lý Thục Phân luôn làm ám chỉ với Tô Thiển bên cạnh, để cô ấy gắp thức ăn cho Đường Kiêu, cô ấy cũng là cô gái ngoan, bèn tiện tay gắp miếng sườn bỏ vào bát Đường Kiêu
Kết quả Đường Kiêu để bát đũa xuống, lạnh lùng nói: “Con ăn no rồi.”
Tôi thấy anh như vậy cũng lập tức buông đũa xuống, ngẫu nhiên thoáng nhìn Tô Thiến đối diện thấy cô ấy không hề buồn, cũng không phần nộ, mà luôn mỉm cười.
Giả vờ à?
Tôi không rõ, khi Đường Kiêu dẫn tôi ra khỏi nhà họ Đường, Lý Thục Phân đuổi kịp chúng tôi gọi với theo đằng sau.
“Lát nữa Thiến Thiến cũng phải về, hay là con tiến con bé một chuyến đi?”
Đường Kiêu nằm tay tôi, biểu cảm lạnh lùng, giọng cũng lạnh như băng.
“Không tiền”
Nói xong, hai chúng tôi lên chiếc Hummer của anh, xe lao vụt đi.
Trên đường đi, tôi và Đường Kiêu đều không nói gì, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng luôn suy nghĩ, chắc hẳn Đường Kiêu cũng âu lo vì người phụ nữ này.
Trước mắt chúng tôi đều không rõ động cơ của cô ấy, chỉ có thể duy trì khoảng cách với cô ấy.
Nhịn được nửa đường, tôi không nhịn nổi nữa, hỏi Đường Kiêu.
“Anh nói xem, rốt cuộc cô ấy là người tốt hay người xấu ?”
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Trên ghế quán cà phê, Mộc Tử Thông bị Nhiễm Nhiên bẻ tay đè lên, cả cơ thể không thể nhúc nhích, mà Nhiễm Nhiên vô cùng hung hãn đề đầu gối vào lưng Mộc Tử Thông, lớn tiếng chửi.
“CMN, đồ biến thái chết bầm này, lần trước bị đánh chưa đủ đúng không? Lần này còn dám động tay động chân với tôi… Tôi cho anh biết, hai chúng ta là không thể nào đâu!”
Tôi kinh ngạc đến nỗi không khép miệng lại được, mặc dù không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng vì tránh cho hai người họ làm rùm beng hơn, tôi vội chạy lên kéo Nhiễm Nhiên ra.
“Hai người sao vậy? Mới gặp nhau lần đầu mà sao đã đánh nhau rồi?”
Bên này Nhiễm Nhiên còn chưa trả lời tôi, bên kia Mộc Tử Thông đã xù lông.
“Ai là đồ biến thái? Cô là đồ khủng long cái, cuồng bạo lực! Mẹ nó ai bị úng não mới tìm cô, ông đây tới gặp bạn, thật xúi quẩy, đi tới đâu cũng đụng phải cô được…
Có lẽ Mộc Tử Thông lớn ngần này rồi chưa từng bị ai làm nhục, vội đứng bật dậy từ trên ghế, giận đến nỗi khuôn mặt đẹp đỏ bừng.
“Anh mắng ai là khủng long cái hả?”
Nhiễm Nhiên mở to hai mắt trừng Mộc Tử Thông, trông như muốn xử lý anh ta.
Mộc Tử Thông rụt cổ một cái, theo phản xạ có
điều kiện nhảy về sau một bước.
Tôi thấy tình hình không ổn, vội ngăn Nhiễm Nhiên lại: “Cậu đừng chấp Mộc Tử Thông, miệng anh ta hơi đáng ăn đòn nhưng nhân phẩm tạm được, thật không biết rốt cuộc hai người có ân oán gì mà cãi nhau đến mức này.
“Ha ha.”
Nhiễm Nhiên cười khẩy: “Đương nhiên cậu không rõ rồi, anh ta chính là đồ cặn bã mà mình gặp hôm xem mắt đó!”
Tôi lập tức nhớ lại “yêu nghiệt” mà cô ấy miêu tả lần trước, thật đúng là, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mộc Tử Thông cũng nghĩ như vậy.
Lần trước khi Nhiễm Nhiên nhắc đến người đó với tôi, sao tôi lại không nghĩ đến Mộc Tử Thông chứ?
“Cô mằng ai là cặn bã hả? Này cô gái, tôi bảo cô này, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không nói bừa được đầu, tôi đây đi qua ngàn bụi hoa mà phiến lá không dính vào người, con người đứng đắn, cô bôi nhọ danh dự của tôi, tôi sẽ tổ cáo cô đấy!”
Mộc Tử Thông cũng trừng mắt lạnh lùng nhìn Nhiễm Nhiên, sự ồn ào của hai người thu hút một đống nhân viên phục vụ sang đây hỏng chuyện.
Tôi thấy vậy không ổn, bèn khuyên Nhiễm Nhiên bỏ đi, Nhiễm Nhiên không để ý chút nào, bỏ qua tôi đi thẳng đến trước mặt Mộc Tử Thông, môi nhếch lên cười quyến rũ,
“Anh đi đi, tôi sợ anh chắc? Vừa khéo tôi đến Cẩm Thành đang nhìn đến phát chán muốn tìm chuyện gì đó để làm đây, có điều tôi cảm thấy anh tố cáo tôi như vậy cũng vô dụng thôi, hay là tôi đá anh thành tàn phế cấp hai rồi anh hằng đi nhé?”
Nói xong, cô ấy vặn cổ, tiện thể xoay mũi chân.
Động tác này thành công khiến khuôn mặt Mộc Tử Thông tái địrất nhiều.
“Cô… Tôi nói với cô này, quân tử động khẩu không động thủ, nếu cô dám đánh tôi… Tôi sẽ nói cho ba cô biết, để ông ấy cấm túc cô! Xem xem cô có đi ra được không!”
“Anh dám? Tôi cho anh biết, dù tôi có xuất gia làm ni cô cũng sẽ không gả cho đồ cặn bã như anh đâu! Dù là ba tôi thu xếp, tôi cũng không lay…”
“Với loại cặn bã như anh, mẹ nó bạn gái cũ mang thai mà anh còn có thể nhẫn tâm bỏ đi, anh đúng là đồ khốn, ai lấy anh đúng là xui xẻo!”
Tính cách của Nhiễm Nhiên tốt hơn trước kia rất nhiều, khi cô ấy còn bé chính là một nữ ma đầu ngang tàng, không quan tâm bạn nói gì với cô ấy, cô ấy nhất định phải đánh bạn rằng rụng đầy đất trước mới bỏ qua.
Bây giờ đã có thể tỉnh táo mắng n đối phương, đồng thời dựa vào động tác tay chân răng rắc không ngừng uy hiếp Mộc Tử Thông, rốt cục thành công khiến mặt đối phương hiện lên vẻ sợ hãi.
*Cô cô cô… Tôi nói với cô này, cô đừng nhúc nhích, bạn gái cũ là tôi tìm người diễn kịch, cô… cô không cưới thì không cưới, dù sao tôi cũng không có ý định cưới, vừa khéo tôi về nhà nói với mẹ tôi hủy bỏ cuộc hôn nhân này
Nhiễm Nhiên nghe vậy, túm lấy cổ áo Mộc Tử Thông xích lại gần hỏi anh ta: “Anh nói thật chứ?”
Vẻ mặt Mộc Tử Thông đầy sợ hãi, đưa tay muốn đẩy cô ấy ra, nhưng ngại cách biệt nam nữ nên chỉ có thể cười khan.
“Thật… Thật, phiền nữ hiệp cô buông lỏng tay trước đã, cô siết đến ngực tôi rồi, khụ khụ
“Phì. “
Tôi không kìm được cười thành tiếng, đúng lúc trông thấy Đường Kiêu đi đến từ cửa, nhìn thấy hai người động tác mập mờ trên ghế thì ngắn ra hai giây, sau đó ánh mắt đặt lên người tôi, con người lập tức trở nên lạnh lùng.
“Mấy người nhàn quá rồi đúng không? Không
cần công việc này nữa à?”
Tôi kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn thấy một đống nhân viên phục vụ tự dưng đứng sau lưng tôi.
Tôi liếc mắt ra hiệu với bọn họ, bọn họ đang định rời đi, lại bị Mộc Tử Thông gọi lại.
“Hôm nay mọi người có nhìn thấy gì không?”
“Không… Chúng tôi không thấy gì cả.
Một cô gái mặc đồ phục vụ khúm núm trả lời.
“Rất tốt”
Sắc mặt Mộc Tử Thông tốt hơn không ít, trên mặt còn nổi màu đỏ ửng kỳ lạ.
“Chỉ cần tôi nghe thấy chút phong thanh nào về chuyện hôm nay, tất cả mọi người ở đây hôm nay, ngoại trừ thư ký Lý ra đều bị đuổi hết, nghe thấy chưa?”
Tôi thấy rõ mọi người rụt cổ một cái: “Biết rồi ạ.”
Đợi bọn họ đi hết rồi, Nhiễm Nhiên ở bên cạnh cười đến là vô tư: “Vờ làm sói già vẫy đuôi giống lắm đấy, ai biết lại là một con cừu nhỏ tay trói gà không chặt chứ.”
“Cô…”
Mộc Tử Thông ủ ở, sau đó đột nhiên xì hơi, quay đầu nói với Đường Kiêu: “Lão Đường, từ mai trở đi, đi đăng ký tập thể hình với tớ đi!”
Đường Kiêu không thèm quan tâm anh ta, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, rót cho mình một tách cà phê.
“Tớ nào có thời gian đi tập với cậu chứ? Sang năm mới, trong công ty nhiều chuyện muốn chiết.”
Tôi nghe vậy, lập tức hấp tấp chạy tới bên cạnh Đường Kiêu bóp vai cho anh, Nhiễm Nhiên thấy vậy ném cho tôi ánh mắt khinh bỉ, lập tức tạo nhã ngồi vào ghế sofa đổi diện tôi, lại khôi phục hình tượng tiên nữ vốn có.
Chậc chậc, nhìn tay chân mảnh khảnh của cô ấy đi, có chỗ nào giống cao thủ đai đen Taekwondo không?
Da mặt Mộc Tử Thông không phải dày bình thường, đi qua cọ vào Đường Kiêu.
“Lão Đường, đàn ông phải có khí khái nam tử hán, cậu nhìn cậu đi, không rèn luyện chăm sóc thời gian dài, cơ ngực cũng xệ xuống rồi, thể lực cũng giảm, đến lúc đó làm sao cậu thỏa mãn em Nhã Hàm nhà tớ được?”
Đường Kiêu liếc qua anh ta một cái, trong nét mặt mang vẻ khinh miệt.
“Thế lực của tớ có được hay không, chẳng phải cậu hỏi Nhã Hàm là biết sao? Lúc trước bảo cậu đi tập với mình, là ai nói không thích tập luyện? Hôm nay gặp khắc tinh nên mới muốn tập à?”
Tôi không ngờ hai người họ bẻ lái kinh vậy, ở một bên gượng cười không nói gì, vô cùng xấu hổ.
Mộc Tử Thông hơi uể oải ngồi xuống: “Cậu cũng biết con người tớ đấy, trong phòng thể hình ngoại trừ người đẹp ra thì không có sức hấp dẫn gì với tớ, nếu không có người đốc thúc, kế hoạch tập luyện của tớ sẽ ngâm nước mất.”
“Xí.”
Nhiễm Nhiên hồi lâu không lên tiếng rốt cục cũng phát ra âm tiết đơn khinh thường.
“Anh muốn tập luyện à, tôi dẫn anh đi.”
Mộc Tử Thông tỏ vẻ không thể tin nổi, nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng trở nên đầy hoảng sợ.
“Nữ hiệp, chắc cô sẽ không mượn cơ hội trả thù chứ? Tôi giải thích cũng giải thích rồi, hủy bỏ hôn ước rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Nhiễm Nhiên liếc mắt: “Tôi là người nhỏ nhen vậy sao? Con người Nhiễm Nhiên tôi không thù dai, bởi vì lúc có thù tôi bảo luôn rồi, anh thích đi thì đi, không thích thì đừng giả vờ, lãng phí thái độ của tôi.”
Lời cô ấy nói rất thật, từ khi tôi biết cô ấy, cô ấy đã có tính cách hào phóng như thế, mặc dù giờ đã bớt ngông hơn trước, nhưng khí chất vẫn cục súc như cũ, hành động xưa nay không dây dưa dài dòng.
Mộc Tử Thông cẩn thận nhìn cô ấy, phát hiện trên mặt cô ấy không có bất kỳ biểu cảm lừa đảo gì, sau đó hình như đã hạ quyết tâm, cần răng giậm chân.
“Được, tôi tin có một lần, bao giờ chúng ta tập?”
Nhiễm Nhiên nhún vai: “Lúc nào cũng được, vừa khéo tôi cũng không có việc gì, nếu anh không để ý, ngày mai hẹn nhau ở câu lạc bộ Tinh Không đi.
Trời, hai đồ dở hơi này, một giây trước còn đang cãi nhau đấy, bây giờ đã hẹn nhau đi chơi rồi, hai người thật đúng là không đánh nhau thì không quen biết mà…
À không, là oan gia hoan hỉ.
Đường Kiêu cũng không kìm được mỉm cười, khỏe môi nhếch lên đường cong, trêu bọn họ.
“Tôi thấy hôn ước của hai người không cần hủy nữa đâu, sớm muộn gì cũng về chung với nhau thôi.”
Nhiễm Nhiên thô lỗ quan sát Mộc Tử Thông, khinh thường: “Ngay cả cơ bụng anh ta cũng không có, tôi thèm vào thích anh ta
Mộc Tử Thông cũng vội thanh minh: “Mặc dù ngực cô ấy lớn, nhưng không có não, tớ thích con gái thông minh mà lại dịu dàng, nào giống cô ấy… ui da!”
“Mộc Tử Thông, trợn to mắt chó của anh nhìn cho kĩ đi, tôi không dịu dàng chỗ nào? Tôi chỉ thô lỗ với người đáng ghét thôi biết chưa?”
“Đúng vậy, tôi cũng chỉ ác miệng với người đáng ghét, mắc mớ gì tới cô chứ?”
Này, hai người còn chưa có tiến triển gì đâu, lại bắt đầu đấu khẩu rồi.
Tôi và Đường Kiêu đưa mắt nhìn nhau, bị kẹp giữa hai người họ hơi khó xử, Đường Kiêu uống một ngụm cà phê, nét mặt tự nhiên đặt tách cà phê lên bàn, quay đầu nghiêm túc nhìn tôi.
“Vừa rồi trợ lý cầm đồ tới cho anh, em đoán xem là gì?”
Tôi ngơ ra, hỏi anh: “Cái gì vậy?”
Đường Kiêu cười khẽ: “Em đoán đi, không đoán ra được anh sẽ không cho em xem đầu
Bên kia Mộc Tử Thông không đấu võ mồm nữa, quay đầu lại nói như muốn ăn đòn: “Liệu có phải là áo mưa không?”
“Để tiện!”
Nhiễm Nhiên không khách khí mắng anh ta, dọa Mộc Tử Thông một phen, gương mặt khôi ngô méo đi.
Tôi nhìn thoáng qua bọn họ, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được gì, dứt khoát từ bỏ, hỏi anh: “Rốt cuộc là gì vậy?”
Biểu cảm của Đường Kiêu hơi vi diệu, anh chỉ vào tôi nói: “Nhắm mắt lại sẽ cho em xem! “
Xời, nhắm mắt lại rồi còn thấy gì nữa?
Mặc dù tôi phàn nàn ai oán, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau đó tôi cảm giác Đường Kiêu kéo tay tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Sau đó anh nói: “Mở mắt ra đi.
Tôi ngoan ngoãn mở mắt ra, nhìn thấy anh quỳ một chân trên đất, mỗi cong lên cười hiền dịu, tay phải của anh đang cầm một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
“Nhẫn vừa được đưa tới, anh tiện thể cầu hôn luôn, Nhã Hàm, lát nữa tan làm hai chúng ta lái xe tới Cục Dân chính đăng ký đi.”
Tôi bị lời cầu hôn đột ngột của anh khiến cho giật nảy mình, Mộc Tử Thông và Nhiễm Nhiên bên cạnh cũng giật bắn.
“Mẹ nó, không phải chứ Đường Kiêu? Cậu đăng ký gấp gáp như vậy có phải do cô ấy mang thai không?”
Đường Kiêu ném ánh mắt như dao qua, lộ biểu cảm nguy hiểm “cậu không nói câu nào sẽ chết à?” khiến Mộc Tử Thông lắm lời ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhiễm Nhiên ở bên cạnh nói đùa: “Nhã Hàm, anh ta không bày cho cậu một xe tải hoa hồng, cũng không hề dùng nến trái tim, cậu đừng giả cho anh ta.
Tôi không nghe lọt lời bọn họ nói, chỉ ngơ ngác nhìn Đường Kiêu, mắt cay cay muốn rơi lệ.
Không thể không thừa nhận tôi vẫn cảm động vì anh, cảm động đến rối tình rối mù, tôi sợ chỉ cần tôi vừa mở miệng nói chuyện sẽ lập tức bật khóc.
Có lẽ Đường Kiều có thể đoán được tâm trạng của tôi, trực tiếp lồng nhẫn vào ngón áp út của tôi. Chiếc nhẫn được đưa vào, không lớn không nhỏ, kích thước vừa vặn.
Tôi liều mạng nén nước mắt chực trào nơi khóe mắt, hờn dỗi nói: “Chẳng phải anh nói mấy ngày nay bề bộn nhiều việc sao? Sao tự dưng lại rảnh rỗi dẫn em đi đăng ký vậy?”
Đường Kiêu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mắt tôi, trong đôi mắt đầy dịu dàng và cưng chiều.
“Công việc sẽ chỉ càng ngày càng bận hơn,
nhưng kết hôn thì không thể kéo dài được nữa.”
Tôi cảm động đến rối tinh rối mù đồng thời nghe lời gật gật đầu, hơi nghẹn ngào nói: “Được thôi, vậy nghe anh
Đường Kiêu cười cười, ôm eo tôi định đứng dậy, Mộc Tử Thống lại hỏi: “Đường Kiêu, bên mẹ cậu có đồng ý chuyện kết hôn của hai người không?”
Nhiễm Nhiên nghe thấy anh ta nói vậy cũng tò mò nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn Đường Kiêu, nụ cười trên mặt anh dần cứng lại, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường.
“Không đồng ý thì sao? Tớ kết hôn với ai là chuyện của tớ, bà ấy không có quyền quyết định tớ cưới ai.
Mộc Tử Thông bị khí thế lạnh lùng của anh dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần giơ ngón tay cái lên với anh nói: “Tớ kính trọng hảo hán cậu, vậy cậu và Nhã Hàm đi đăng ký là xong rồi sao? Không tìm khách sạn tổ chức tiệc à?”
Đường Kiêu hơi mất kiên nhẫn lườm anh ta: “Cậu không có cơ bắp cũng không có não luôn à? Với tính cách của ba mẹ tớ, cậu chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì trên bàn rượu chứ?”
“Cũng bởi vì biết bọn họ sẽ gây chuyện nên tớ mới hỏi cậu, nếu không sao tớ phải hỏi… vậy các cậu định kết hôn khiêm tốn à?”
Đường Kiêu không lên tiếng, chỉ là im lặng nhìn tôi, đối mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt ánh lên vẻ đau lòng.
“Ai, chỉ tủi thân cho em Nhã Hàm, chỉ có thể giấu ba mẹ cậu trước, nếu không tớ không dám hứa chắc bọn họ sẽ gây ra chuyện gì đâu.
Tôi cũng rất phiền muộn, bởi vì tôi hiểu rõ ba mẹ Đường Kiêu, nếu như thật sự muốn làm dâu nhà họ Đường nhất định sẽ gặp cản trở.
“Tiểu Hàm, cậu nghĩ kĩ chưa? Thật sự muốn lấy anh ta à ?”
Nhiễm Nhiên một mực ở bên cạnh không nói gì đột nhiên mở miệng, tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, thấy cô ấy ngồi khoanh tay, ánh nắng ngày đông ấm áp ngoài cửa sổ dát một lớp vàng lên chiếc váy đỏ của cô ấy.
“Mặc dù tớ không rõ rốt cuộc tình cảm giữa hai người sâu bao nhiêu, nhưng kết hôn là chuyện của hai gia đình, tớ không hiểu rõ gia đình của Đường Kiêu, nhưng nghe mọi người nói, tớ có thể mường tượng ra mẹ anh ta là kiểu người gì.
“Nếu gả vào, cậu không chỉ đối mặt với Đường Kiêu mà còn có ba mẹ của anh ta… Thật ra tớ lớn lên cùng cậu, không chịu nổi hi cậu chịu túi hởn, trước đó nghe cậu nhắc đến cuộc hôn nhân thất bại kia, trong lòng tớ rất khó chịu…”
“Có tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ không để cô ấy phải chịu chút tủi thân nào.”
Đường Kiêu đột nhiên mở miệng, Nhiễm Nhiên ngước mắt nhìn anh, đột nhiên hít sâu một hơi.
Được thôi, chỉ dựa vào câu nói này của anh, tôi tin anh.
“Nhưng… Cô ấy chuyển lời: “Nếu như anh dám đối xử không tốt với cô ấy, tôi sẽ không để anh được dễ chịu đâu!”
Nhiễm Nhiên nói xong câu này, sửa lại tóc, hời hợt nói: “Cổ mà trân trọng cô ấy đi, nói thật, có thể tận mắt nhìn thấy quá trình cầu hôn Tiểu Hàm, tôi cũng rất cảm động.”
“Cô cử nói cô hận việc cưới gả đi, có điều nhìn cô nhanh mồm nhanh miệng như này, nếu muốn tìm người chịu được cô thì khó lắm!”
Miệng Mộc Tử Thông như có gai, nói năng rất gợi đòn, cho nên Nhiễm Nhiên quay đầu lườm anh ta.
“Liên quan gì đến anh, chẳng phải anh ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có người phụ nữ nào sao?”
Tôi lấy lại tinh thần trong khi hai người bọn họ đấu võ miệng, nhìn người đàn ông có ánh mắt dịu dàng sắp chảy ra nước trước mắt, mỉm cười nói: “Không sao, em kết hôn với anh chứ không phải với mẹ anh, cùng lắm thì sau này em ít tiếp xúc với bà ấy là được.”
Đường Kiêu vuốt tóc tôi: “Tủi thân cho em rồi, anh sẽ cố gắng thu xếp bên mẹ anh.”
Mộc Tử Thông lại chen mồm “Như vậy đi, chuyện kết hôn của hai người đã không tiện nói, vậy buổi trưa đăng ký xong mời hai bọn tớ ăn bữa cơm, coi như hai bọn tớ làm nhân chứng, cô nàng bạo lực, cô thấy đúng không?”
Nói xong, tay anh ta cực kỳ tự nhiên khoác vai Nhiễm Nhiên, Nhiễm Nhiên gần như phản xạ có điều kiện ném qua vai, ném anh ta xuống đất.
Sau đó mấy người chúng tôi nghe thấy rõ tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“A a a, cô nàng bạo lực, chờ ông đây học xong cách đánh nhau gần, ông đây muốn quyết đấu với cô!”
Nhiễm Nhiên nhìn xuống anh ta, phủi tay, lạnh lùng uy hiếp anh ta: “Anh dám đưa tay qua thử xem?”
Đường Kiêu kéo cánh tay tôi dịch sang bên cạnh một chút, chắc là sợ máu bắn lên quần áo tôi.
Tôi quay sang, mang vẻ mặt thương xót nhìn bọn họ, lắc đầu…
Buổi chiều Chủ tịch dẫn tôi đi thẳng một chuyển đến Cục Dân chính, làm thủ tục rất suôn sẻ, cuối cùng khi đóng dấu, nhân viên hỏi chúng tôi.
“Có phải tự nguyện không?”
Não tôi co lại, nói: “Dĩ nhiên không phải tự nguyện, tôi còn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đâu.”
Vốn là một câu nói đùa, ai ngờ nhân viên đó lại để giấy kết hôn xuống, nói: “Hai người nghĩ kĩ rồi hằng đến, phía sau còn người đang chờ đấy
Mặt Đường Kiêu lập tức đen lại: “Đầu óc cô ấy có vấn đề, cô mặc kệ cô ấy đi, đóng dấu là được.”
Nhân viên đó cũng không tinh mắt lắm, không nhìn ra tôi đang nói đùa với người đàn ông của tôi sao? Cô ấy nói thẳng: “Hai người như này tôi không làm việc được đầu.
Vì để khỏi phải hứng cú lườm của Đường Kiều, tôi lập tức cười làm sáng tỏ với nhân viên.
“Là tự nguyện, đương nhiên là tự nguyện, ai tự dưng trời đang rất lạnh lại chạy đến Cục Dân chính để sưởi ấm không? Cô cứ đóng dấu đi, tôi chỉ đang tán tỉnh với bạn trai tôi thôi mà?”
Nghe thấy tôi đã nói như vậy, sắc mặt nhân viên tốt hơn nhiều, lập tức đóng dấu.
Tôi cẩn thận cầm giấy kết hôn đỏ rực đi ra khỏi Cục Dân chính, luôn toét miệng cười như đồ ngốc.
Đường Kiêu nhéo mặt tôi: “Cười đến chảy cả nước mũi rồi, xấu chết đi được.
Tôi vô cùng tự hào ngẩng đầu, hùng hồn hô: “Ông xã, lau nước mũi giúp em!”
Đường Kiêu cũng cười tủm tỉm, lấy giấy ra khỏi túi lau mặt cho tôi, làn mi dài run nhẹ, sườn mặt hoàn mỹ đến vô thực.
Tôi nhìn mà mê, đưa tay sờ mặt anh, ấm áp mà co dãn
Sau khi sở xong, tôi còn sản tới hôn một cái, sau khi hôn xong, tôi còn cười ngây ngốc hì hì.
Hôm nay Đường Kiêu dịu dàng không chút cáu bản nào, mặc cho tôi giày vò, như con mèo quấn người, anh đưa tay vén mái tóc bị gió thổi rối của tôi ra sau tai.
“Kết hôn với anh khiến em vui vậy sao?”
Tôi bĩu môi: “Chẳng lẽ anh không vui à?”
“Đương nhiên anh vui chứ.”
“Vui thì sao anh không cười?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, sương mù bị gió thổi đi xa.
Anh bế tôi lên, trong mắt lóe lên ánh sáng rạng rỡ: “Em không thấy anh cười thôi.
Tôi ôm đầu anh nói: “Cười ở đâu? Sao em không thấy?”
Đường Kiêu ôm tôi xoay một vòng, dọa tôi thét liên tục, cuối cùng, anh dừng lại, mắt cong cong chỉ vào tim mình nói: “Cười ở đây, vì em ở trong đó.
Tôi lại bắt đầu nhếch môi cười ngày ngô, nhón chân lên ôm vai anh nói: “Đại gia, em thích dáng vẻ nói ngọt này của anh, đi, tối nay đi tới nhà hàng ăn đi, mời bọn họ ăn cơm, không say không về!”
Dưới ánh trời chiều, bóng của tôi và Đường Kiêu được kéo rất dài, như hai cái cây quấn quít lấy nhau.
Vĩnh viễn không chia lìa.
Buổi tối Đường Kiêu nổi hứng bao cả nhà hàng xoay trên cao, cả nhà hàng chỉ có Mộc Tử Thông, Nhiễm Nhiên và hai chúng tôi. Bốn bọn tôi ăn cơm hào hứng, Mộc Tử Thông và Đường Kiêu can rượu không nói, còn chuốc tôi uống rượu.
Trong bốn người tôi uống rượu kém nhất, cuối cùng tôi uống đến nỗi say bất tỉnh nhân sự, mà mấy người bọn họ vẫn đang nâng ly cạn chén.
Hôm sau lúc tôi tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài vừa đẹp, khiến tôi giật mình tưởng mùa xuân đã đến gần.
Có điều kéo rèm cửa sổ ra xem, bên ngoài vẫn giá lạnh, mùa đông phương Bắc có vẻ rất dài, có điều bây giờ đã sang năm mới rồi, sẽ ấm lên nhanh thôi.
Ánh nắng chiếu vào đột ngột đánh thức Đường Kiêu nằm trên giường, anh mở một mắt ra, sau khi nhìn thấy tôi, cười thỏa mãn.
“Chào buổi sáng vợ.”
Tôi vừa nghe thấy anh gọi tôi là vợ, lập tức mừng rỡ không ngậm miệng được, hấp tấp nhào qua hôn anh.
“Chào buổi sáng chồng”
Ừm, cuộc sống không biết xấu hổ không biết thẹn của chúng tôi bắt đầu như vậy đấy, không có bất kỳ ai ngăn cản, thật tốt.
Nhưng thường càng đắc ý quên mình càng dễ bị sét đánh, bên này tôi còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống như keo như sơn sau khi cưới Đường Kiêu, bên kia cảnh báo lại vang lên lần nữa.
Buổi sáng hôm nào đó, tôi và Đường Kiêu vừa tới công ty không bao lâu, đang chuẩn bị lật nữa đi họp, đột nhiên cửa phòng làm việc bị mở ra.
Tôi và Đường Kiêu đồng thời ngẩng đầu, thấy mẹ Đường Kiêu đang đứng ở cửa, khí thế hùng ho.
Sau khi nhìn thấy tôi, trong ánh mắt bà ta hiện lên cảm xúc phức tạp, bên trong hàm chứa chán ghét, hiểu rõ…
“Bảo sao bây giờ con ở lỳ trong công ty không chịu về nhà, thì ra giấu hồ ly tinh ở nơi này là “
Sắc mặt Đường Kiêu lập tức tối đi, ngồi trên ghế xoay nhìn mẹ anh chăm chăm, hỏi: “Mẹ, mẹ tới công ty làm gì?”
Mẹ anh đi tới, ngồi trên ghế sofa cạnh tôi, tôi lập tức đứng dậy, rót một chén cà phê cho bà ta, bà ta chỉ nhíu mày, nói một câu.
“Tôi không uống cà phê đen.”
Ha, cuối cùngbây giờ bà ta không nói sợ bị tôi bỏ độc nữa, chắc vì con trai bà ta đang ở bên cạnh.
Tôi xoay người đi lấy cốc nước trái cây đặt bên cạnh bà ta, nói một câu: “Nước trái cây đây ạ.”
Bà ta vẫn không để ý, nói thẳng với con trai bà ta: “Hôm nay mẹ đến vì giới thiệu nhân tài cho con.”
Tôi tò mò nhìn bà ta, nghĩ thầm rốt cuộc hôm nay bà ta muốn giở trò quỷ gì?
Đường Kiêu còn chẳng muốn nhắc mày, chỉ từ tổn nói một câu: “Đừng nằm mơ nữa, con sẽ không lấy cô ta đâu.”
Hở? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Tôi duy trì trạng thái ngơ ngác đối với cuộc đối thoại của bọn họ từ đầu tới cuối, đồng thời trong lòng có rất nhiều nghi vấn xông ra.
Cưới ai? Nhân tài mà mẹ Đường Kiêu nói sao?
Ngay khi tôi đang nghi ngờ, mẹ Đường Kiêu đột nhiên nghiêng đầu về phía tôi, ánh mắt bắn về phía tôi như Tiểu Lý Phi Đao, đâm quần chúng ăn dưa vô tội sống sờ sờ là tôi thành cái sàng.
Nhưng bà ta thu lại ánh mắt âm độc đó rất nhanh, quay đầu thản nhiên cười một tiếng với Đường Kiêu: “Mẹ đã sớm biết con sẽ nói vậy mà, không sao đâu con trai, mẹ chỉ phụ trách đưa cô ấy vào, năng lực làm việc của cô ta thật sự rất không tệ, con có thể thử xem sao.
“Đương nhiên, mẹ không hề nói muốn cô ấy làm thư ký của con, cô ấy làm trang trí ở công ty cũ, con có thể xếp cô ấy vào bộ phận thiết kế của các con, như vậy cũng không gặp nhau mỗi ngày, con thấy được không?”
Đường Kiêu không nói chuyện, vẫn im lặng xử lý việc của mình.
“Con trai, mẹ biết con vẫn muốn chơi, mẹ cũng nghĩ thông rồi, cùng lắm thì cho con chơi thêm mấy năm vậy, vả lại chuyện của Tô Thiến cũng là mẹ con bé muốn mẹ đồng ý, con cũng biết đấy, con người mẹ vốn mềm lòng…
“Mẹ, mẹ bảo cô ấy ngày mai đến bộ phận thiết kế đi làm đi, nếu như không còn chuyện gì nữa thì mẹ đi được rồi.
Bà Đường mừng rỡ, nói tiếp: “Bây giờ Thiến Thiến đang ở bên ngoài, con gặp cô ấy lát được không?”
“Chẳng phải trong buổi tiệc lần trước gặp rồi sao? Cần gì gặp nữa, chẳng lẽ cô ấy có thêm thứ gì mà người phụ nữ khác không có à?”
Đường Kiêu cố ý nói rất lớn, tôi nghĩ chắc anh muốn để người bên ngoài nghe thấy câu nói này.
Tôi quay đầu sang chỗ khác, thấy một bóng dáng màu trắng đứng trước cửa chớp không kéo lên, chỉ tiếc tôi không thấy được mặt cô ấy, có điều nhìn dáng dấp chắc là một người phụ nữ không tầm thường.
Mẹ Đường Kiêu biết mình không lay chuyển được anh, hơi ủ rũ đứng lên, lúc mắt lướt qua mặt tôi, vẫn không hề mang theo cảm xúc gì.
“Vậy được rồi con trai, buổi tối về nhà ăn một bữa cơm đi, Hiện Tử nói nhớ con.”
Sự chú ý của Đường Kiêu vẫn đặt vào chiếc laptop trước mặt anh, không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Con biết rồi.”
Sau khi bà Đường đi, tôi ngẩng đầu nhìn Đường Kiêu, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi, nhất thời tôi không biết nên nói gì, liền lặng nhìn anh chăm chăm, hai người rơi vào cục diện nhìn
nhau không nói gì. Đường Kiêu buông con chuột trong tay ra, hỏi tôi “Vợ, em muốn hỏi gì à?”
Ánh mắt di chuyển xuống ngón tay thon dài của anh, lúng túng hỏi: “Mẹ anh lại giới thiệu đối tượng cho anh à?”
Đường Kiêu và tôi cách nhau mấy mét, bàn làm việc của anh cao hơn bàn tôi rất nhiều, cho nên khi anh nhìn tôi gần như đều nhìn xuống, như bàn trong nha môn thời cổ vậy.
Mỗi lần tôi ngẩng đầu nói chuyện với anh, đều có cảm giác như ở thăng đường, anh là mệnh quan triều đình, tôi là thảo dân quỳ dưới công đường.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Đường Kiêu gõ cộc cộc vào bàn làm việc, đôi mắt thâm sâu của anh ngắm nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Đúng vậy, bà ấy và ba anh lại tìm con gái nhà giàu, tiểu thư khuê các, nhưng anh không có hứng thú.
Tôi hơi tự ti, khẽ ngước mặt lên, lọt vào trong đôi mắt anh.
“Anh là Liễu Hạ Huệ sao? Người ta đã chủ động dâng tới tận cửa mà anh không nhận
Đường Kiêu thở ở nhún vai: “Huệ gì mà Huệ, anh chỉ biết bây giờ anh là chồng hợp pháp của em.”
Tâm trạng vốn phức tạp của tôi trong nháy mắt trở nên khá hơn.
“Này, bây giờ chính anh nói thế đấy, sau này đừng có nói em cản số đào hoa của anh, đồ củ cải lăng nhăng!”
Đường Kiêu vô cùng tủi thân: “Anh lăng nhăng chỗ nào chứ? Anh đây chính là lãng tử quay đầu quý hơn vàng em có biết không? Em nhặt được một ông xã ưu tú đẹp trai lại nhiều tiền như anh, em cứ mừng thầm đi.”
Tôi lườm anh: “Đồ tự luyến!
Đường Kiêu khẽ mỉm cười: “Buổi tối cùng anh về nhà ăn cơm đi, hai ta cùng tấn công Tô Thiến kia”
Vừa nghe thấy phải ăn61 nhà anh ăn cơm, tâm trạng của tôi xấu đi trong nháy mắt.
“Không, em không đi, bây giờ em vừa nghĩ tới ảnh mắt của ba mẹ anh và em gái anh nhìn em, cả người em đã không ngừng nổi da gà rồi.”
Đường Kiêu đứng dậy từ chỗ ngồi, rời bàn, sải chân đến trước mặt tôi, nâng cảm tôi lên nhẹ nhàng hỏi: “Em sợ à?”
Tôi không giả vờ, thành thật gật đầu: “Đúng, em sợ ba mẹ anh, hai người bọn họ quá nghiêm nghị, hơn nữa không hề có hảo cảm với em, em cứ có cảm giác như bị giội một thau nước lạnh vậy…
Đường Kiêu nghiêm túc nghe tôi nói xong, sau đó ngắm nghĩa khuôn mặt tôi.
“Anh biết em cũng rất khó, nhưng bây giờ hết cách rồi, ai bảo em là vợ anh chứ? Cũng cần phải đối mặt với những chuyện này đúng không?”
Nhìn qua ánh mắt chân thành của anh, cuối cùng tôi khẽ gật đầu: “Được rồi, chỉ cần anh ở bên em là được.
Đường Kiêu cúi người hôn nhẹ lên trán tôi:
“Ngoan, anh sẽ luôn ở bên em.”
Ài, bỏ tay rồi, dù phía trước có khó khăn, tôi cũng phải kiên trì đi lên mới được.
Sáu rưỡi tối, tôi cầm theo giỏ hoa quả tôi mua trong cửa hàng trái cây nhập khẩu, đi theo sau Đường Kiêu vào nhà họ Đường. Người mở cửa là quản gia thím Vu, vừa nhìn thấy chúng tôi, nét cười nơi khóe mắt bà ấy rất sâu: “Cậu Hai về rồi à, cô Lý cũng tới nữa…
Tôi khẽ gật đầu với thím Vu, bà ấy nhận lấy giỏ quả trong tay tôi mang vào phòng khách.
Vừa vào nhà, đầu tiên tôi nhìn thấy Minh Hiền ngồi trên thảm, vừa nhìn thấy chúng tôi, Minh Hiên lập tức chạy tới.
“Anh Hail Anh về rồi à?”
Đường Kiêu cười bế Minh Hiền lên: “Đúng vậy, hơn nữa anh còn dẫn chị dâu em luôn nhớ nhung đến, vui không?”
“Vui ạ!”
Minh Hiền lớn tiếng hô, quay đầu sang nói với tôi: “Chị dâu Nhã Nhã, lâu lắm rồi chị không đến đây đấy, Minh Hiền vẫn luôn rất nhớ chị đó.”
Ui tên nhóc này, nói chuyện gì đâu mà ngọt xớt.
Tôi nhéo mặt thằng bé: “Chị cũng vậy, Tiểu Minh Hiền cao lớn hơn rồi, sau này nói không chừng còn cao hơn anh trai em đấy!”
Minh Hiền cười vô cùng vui vẻ, tôi vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng đã thấy một cô gái mặc áo khoác vàng nhạt đứng đấy, thân hình thon dài, nhìn đôi mày rất có phong tình.
Trong tim tôi đập thịch, chắc hẳn đây chính là Tô Thiến mà mẹ Đường Kiêu nhắc đến?
Vừa thấy tôi, Tô Thiển lập tức đi xuống từ trên tầng, khi đi đến trước mặt tôi, Đường Kiêu vô thức kéo tôi ra sau lưng. Cô ấy sửng sốt một giây, lập tức cười nói: “Hai người căng thẳng như vậy làm gì?”
Nói xong, cô ấy đi đến trước mặt tôi, mỉm cười chìa tay phải ra với tôi.
“Có chính là bạn gái của Đường Kiểu đúng không? Chào cô, tôi tên là Tô Thiến.”
Nhìn người phụ nữ có ánh mắt chân thành trước mắt, tôi thoáng ngày người, nhưng Đường Kiêu nhanh chóng ôm tôi.
“Sai, không phải bạn gái, là vợ”
Nói xong, anh tiện thể hôn lên môi tôi.
Mấy con quạ đen bay qua đỉnh đầu tôi.
Khụ khụ… Nơi này còn có trẻ con đấy, Đường Kiêu, anh chắc chắn làm vậy sẽ không làm hư Minh Hiên sao?
Sau khi hôn xong khuôn mặt tôi ửng đỏ, đành
phải cúi đầu nhìn giày.
“Ài, đột nhiên phát hiện hai người thật đáng yêu, ở bên nhau rất xứng đôi, chênh lệch chiều cao đáng yêu ghê…
Đỉnh đầu vang lên giọng nói hâm mộ của Tôi Thiến, tựa như một tiếng sét bổ tôi cháy khét.
Đường Kiêu cũng ngạc nhiên không kém gì tôi, bởi vì tôi cảm nhận rõ cơ thể anh cứng lại một giây.
Cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ tổ chất tâm lý của tình địch này đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần sao?
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Tô Thiến cười tủm tỉm, như chứa gió xuân, đẹp không sao tả xiết.
Khi tôi và Đường Kiêu đều ngây người, ba Đường Kiêu là Đường Hưu Văn đi tới, nhìn thấy tôi coi như không khí, chỉ khẽ gật đầu với Đường Kiêu và Tô Thiến.
“Qua chuẩn bị ăn cơm đi.”
Đường Kiêu nằm chặt tay tôi, không để ý tới Tô Thiến kia nữa, đi thẳng ra.
Ôi, đây thật đúng là một nghi thức gặp mặt lúng túng.
Tôi quay đầu lại nhìn Tô Thiến, cô ấy nháy mắt thân thiện với tôi, dọa tôi suýt nữa tè ra quần.
Lạ quá, quá lạ.
Rốt cuộc cô ấy có ý gì? Chẳng lẽ là diễn viên tạm thời bà Đường Lý Thục Phân mời tới? Có vẻ nghiệp dư quá rồi?
Tôi lắc đầu, vứt suy nghĩ này ra sau.
Lúc này, đúng lúc Đường Hân Nhiên đi xuống từ trên tầng, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cô ta trong năm nay, tôi còn nhớ rõ lần trước là khi đi mua sắm ở cửa hàng với Nhiễm Nhiên.
Bây giờ cô ta đẫy đà hơn năm trước, chí ít bây giờ có thể nhìn thấy da thịt trên khuôn mặt gầy trước kia, khi bước đi dáng người cũng thướt tha, kế thừa gen trội của ba mẹ giống đám Đường Kiêu.
Cô ta đi qua chào Đường Kiêu, cũng làm như không thấy tôi, đi đến bên cạnh Tô Thiến cười nói vui vẻ với cô ấy.
“Chị Thiến Thiến, gần đây LV mới ra dòng túi xách mới, hôm nào chúng ta đi xem đi
Tô Thiến cười ôn hòa: “Được.”
Ngay trong nháy mắt đó, tôi cảm giác Tô Thiến là một đại tiểu thư không làm kiêu, rất ôn hòa.
Nhưng nhìn người không thể nhìn bề ngoài, trước kia khi tôi chơi với Dương Hân còn không nhìn ra cô ta có ý đồ xấu, phải tiếp xúc từ từ mới biết được.
Đường Kiêu kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, anh hiểu rõ cô em gái xấu của anh, nhìn ai cũng không vừa mắt, cho nên Đường Kiêu cũng không để ý tới cô ta, ngồi trên ghế sô pha với tôi xem tivi.
“Ôi da, thời đại này còn người nghèo vậy à, mang hoa quả đến tặng, đúng là buồn cười chết mất!”
Chắc là Đường Hân Nhiên hôm nay cố ý muốn chọc tôi, có điều tôi cũng rõ vì sao cô ta làm vậy.
Lần gặp trước tôi còn ở bên Đào Cẩn, cô ta ghét tôi tranh người đàn ông cô ta thích, bây giờ tôi từ bỏ Đào Cẩn, quay lại với anh trai cô ta, như vậy chắc trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu đúng không?
Đã là như vậy, tôi cứ tỏ ra đã hiểu tâm trạng cô ta là được.
Tôi đang cảm thấy khó xử vì món quà mình mang đến hôm nay, Đường Kiêu đột nhiên quay đầu quát Đường Hân Nhiên.
“Đường Hân Nhiên, em mới trải qua cuộc sống con nhà giàu mấy ngày đúng không?”
Giọng nói lạnh lẽo của Đường Kiêu thành công khiến Đường Hân Nhiên ngậm miệng, lúc này Minh Hiền đi tới như người lớn, bóc quả quýt cho vào miệng, vẻ mặt say mê.
“Ôi, hoa quả chị dâu mua ngọt quá, chị Hai, chị nói linh tinh gì vậy? Ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ nhưng tình nặng nha, chị có thể đừng đâm kim vào chị dâu Nhã Nhã nhà em nữa được không?”
Ôi, tôi thật sự yêu Minh Hiến quá đi mất, nói đỡ cho tôi khắp nơi, mở miệng một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu khiến tim tôi mềm nhũn.
Đường Kiêu cho Minh Hiền ánh mắt khen ngợi: “Vẫn là Minh Hiền nhà chúng ta hiểu chuyện nhất, không giống một số người, sống hai mươi mấy tuổi cũng không biết cách làm người.
Đường Hân Nhiên giận đến tái mặt, duỗi một ngón tay ra, chỉ vào mặt Minh Hiền măng cậu bé.
“Thằng nhóc này, rốt cuộc ai mới là chị em hả? Còn bệnh người ngoài, em chưa ăn hoa quả bao giờ à? Hai quả mà đã để cô ta mua chuộc em, sao em dễ dụ vậy?”
Minh Hiền thè lưỡi: “Hết cách rồi, em bệnh lý không bệnh thân, chị sai ngay từ đầu, sao còn mắng em? Mặc dù em ít tuổi hơn chị nhưng vẫn phân rõ đúng sai…
“Không giống một số người não chỉ dùng để trang trí, nhân não rỉ sét.
“Ha ha, thằng nhóc này, em muốn ăn đòn phải không? Hôm nay chị không xử lý em một phen hi em còn nói chưa xong đúng không?”
Đường Hân Nhiên thẹn quá hoá giận, xông đến đuổi đánh Minh Hiện, tôi kéo Minh Hiền vào trong ngực, bên kia Tô Thiến cũng ôm lấy Đường Hân Nhiên.
“Được rồi Hân Nhiên, cô nổi cáu với trẻ con làm gì? Vả lại hôm nay cô làm vậy không đúng, nếu là quả cáp, vậy chắc chắn không thể đong đếm bằng tiền bạc, hơn nữa tôi cảm thấy quà Nhã
Hàm mang tới rất tốt, thực vật bảo vệ môi trường, hơn nữa còn ngon” Khi Tô Thiển nói xong câu đó, tôi rõ ràng cảm nhận được sự chú ý của Đường Kiêu cũng bị thu hút.
Chắc anh cũng giống tôi, bị người phụ nữ tối nay dọa sợ.
Sao cô ấy khác trong tưởng tượng vậy? Thật ra tôi thà rằng cô ấy gào thét tát tôi, hay là cao ngạo miệt thị tôi, chí ít để tôi cảm nhận được phẫn nộ và địch ý của cô ấy cũng được.
Nhưng hôm nay… Tô Thiến này quá khác thường.
Lúc ăn cơm tối, Lý Thục Phân luôn làm ám chỉ với Tô Thiển bên cạnh, để cô ấy gắp thức ăn cho Đường Kiêu, cô ấy cũng là cô gái ngoan, bèn tiện tay gắp miếng sườn bỏ vào bát Đường Kiêu
Kết quả Đường Kiêu để bát đũa xuống, lạnh lùng nói: “Con ăn no rồi.”
Tôi thấy anh như vậy cũng lập tức buông đũa xuống, ngẫu nhiên thoáng nhìn Tô Thiến đối diện thấy cô ấy không hề buồn, cũng không phần nộ, mà luôn mỉm cười.
Giả vờ à?
Tôi không rõ, khi Đường Kiêu dẫn tôi ra khỏi nhà họ Đường, Lý Thục Phân đuổi kịp chúng tôi gọi với theo đằng sau.
“Lát nữa Thiến Thiến cũng phải về, hay là con tiến con bé một chuyến đi?”
Đường Kiêu nằm tay tôi, biểu cảm lạnh lùng, giọng cũng lạnh như băng.
“Không tiền”
Nói xong, hai chúng tôi lên chiếc Hummer của anh, xe lao vụt đi.
Trên đường đi, tôi và Đường Kiêu đều không nói gì, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng luôn suy nghĩ, chắc hẳn Đường Kiêu cũng âu lo vì người phụ nữ này.
Trước mắt chúng tôi đều không rõ động cơ của cô ấy, chỉ có thể duy trì khoảng cách với cô ấy.
Nhịn được nửa đường, tôi không nhịn nổi nữa, hỏi Đường Kiêu.
“Anh nói xem, rốt cuộc cô ấy là người tốt hay người xấu ?”
Bình luận facebook