Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 101 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 101 ĂN SÁNG VỚI BA EM
Trần Ân Tứ: “Em…”
“Em cái gì mà em?” Lục Tinh hằm hằm cắt lời, “Trần Ân Tứ, em to gan thật đấy, cả đêm không về, còn không báo trước với chị… Em muốn làm chị tức chết hả? Em có nghĩ đến hậu quả không? Nếu em bị chụp được đang làm gì đó bên ngoài lúc nửa đêm, truyền lên mạng thì đến cả thông cáo báo chí chị cũng không kịp làm cho em đâu…”
Trần Ân Tứ chột dạ, giơ tay lên quẹt mũi theo thói quen.
Cô vốn chỉ định đến gặp Lâm Nhiễm rồi về ngay, ai ngờ lại xảy ra chuyện…
“Trần Ân Tứ, em nói thật với chị đi, tối qua em đi với ai? Nam hay nữ? Nếu là nam thì là quan hệ gì? Phát triển đến đâu rồi? Biết điều em mau khai ra cho chị, chị không cấm em yêu đương, nhưng em phải báo trước với chị chứ…” Lục Tinh ném ra một loạt câu hỏi, như gà mẹ xù lông che chở gà con.
Trần Ân Tứ biết nếu kể với Lục Tinh rằng mình ở bên Tần Kiết suốt cả đêm không về thì chị nhất định sẽ hỏi cho rõ ngọn nguồn, dù cô và Tần Kiết chẳng có chuyện gì cũng bị Lục Tinh tưởng tượng ra chuyện.
Cô vô thức muốn nói, mình ở cạnh Lâm Nhiễm.
Tiếc rằng Lục Tinh bên đầu kia như đi guốc trong bụng Trần Ân Tứ đã cướp lời đe trước, “Đừng có bảo với chị là Lâm Nhiễm, chị gọi cho Lâm Nhiễm rồi, cô ấy bảo tối qua một rưỡi em đã ra về, nên đừng hòng lừa chị.”
Tiếng “Lâm” đã ra đến miệng, Trần Ân Tứ lại phải nuốt vào, “…”
Trần Ân Tứ đứng ở cầu thang nói chuyện với Lục Tinh, không hề để ý thấy cửa thang máy thông xuống tầng hầm vừa mở, Tần Kiết đang xách đồ ăn sáng đi ra.
Trần Ân Tứ nghĩ bụng, Lục Tinh đúng là đồ trộm gà, “Đâu có, em đâu định lừa chị.”
Vừa xoa dịu Lục Tinh, Trần Ân Tứ vừa đảo mắt nghĩ cách. Đột nhiên, cô nảy ra một ý, buột miệng nói ngay, “Tối qua em ở với ba em…”
“Ông bô” vừa xách đồ ăn sáng đi qua phòng khách quay lại nhìn cô nàng đang đứng trên cầu thang, quay lưng lại phía mình, thỉnh thoảng lại dựa vào tường.
Trần Ân Tứ hoàn toàn không phát hiện ra có người đi qua sau lưng mình, tự thấy lý do này của mình cũng không tệ lắm, vừa tự tâng bốc trong lòng, vừa quả quyết khẳng định, “Thật mà, Tinh Tinh, em đâu có đi gây chuyện, tối qua sau khi tạm biệt Lâm Nhiễm, em hơi nhớ ba nên đến thăm ba…”
“Ông bô” nghe cô nàng thản nhiên bịa chuyện, thì lặng lẽ chép miệng rồi đi vào phòng ăn.
Trần Ân Tứ: “Chắc phải lát nữa em mới về được, chị về nghỉ ngơi trước đi, chiều hẵng tới nhà tìm em… Không có chuyện gì quan trọng đâu, chẳng qua em muốn ăn sáng với ba thôi…”
Tần Kiết dừng chân, cúi đầu nhìn túi quà sáng xách trong tay, quay người lùi lại.
Tần Kiết vừa dừng lại, Trần Ân Tứ đã cúp máy, xoay người đi xuống cầu thang.
Vốn là người vô tâm vô tư, cô đi được hai bước mới để ý thấy Tần Kiết đang đứng trong phòng khách, vội giật mình lùi hẳn ba bậc mới bàng hoàng thốt ra tiếng, song vì quá hoảng loạn nên cô buột miệng: “B…”
Chữ “ba” chưa nói dứt, cô đã kịp thời phanh lại.
Chẳng biết Tần Kiết có nghe thấy câu chuyện bịa đặt vừa rồi không, để lấp liếm, Trần Ân Tứ hùng hổ lấn tới, “Anh dọa ma tôi đấy à? Sao đi không phát ra tiếng? Nham hiểm quá đi mất!”
Tần Kiết cong ngón tay móc túi quà sáng giơ lên, uể oải cắt lời cô nàng đang hằm hè, “Ăn sáng không?”
Trần Ân Tứ “ồ” lên, theo phản xạ định vặc lại: Ai thèm ăn sáng với anh!
Lời đã ra đến miệng, trong đầu cô bỗng hiện lên câu mình vừa nói với Lục Tinh: Em muốn ăn sáng với ba…
Trần Ân Tứ sực tỉnh, chẳng buồn nhìn đến Tần Kiết nữa, coi anh như không khí, đi thẳng ra cửa. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhìn cô nàng đang hầm hầm tức tối, ánh mắt Tần Kiết lóe lên vẻ tươi cười, vội nắm lấy cổ tay cô, “Để tôi tiễn em.”
Hơn mười giờ sáng, đường hơi tắc. Quãng đường ban đêm chỉ đi mất hơn hai mươi phút, ban ngày phải mất gần bốn mươi phút.
Sau khi đỗ xe, Tần Kiết theo Trần Ân Tứ xuống xe, chìa túi đồ ăn sáng ra trước mặt cô, “Về nhà nhớ làm nóng hẵng ăn.”
Trần Ân Tứ thầm cười nhạt, ngoảnh đầu đi không nhận.
Tần Kiết khẽ cười, giơ tay ấn thang máy cho Trần Ân Tứ rồi đặt túi đồ ăn sáng vào thang máy, tiện tay đẩy luôn cô vào, bấm tầng rồi đóng cửa thang máy lại.
Thang máy dừng, Trần Ân Tứ đi thẳng ra ngoài, lúc ra khỏi cửa, cô khựng lại rồi cúi người, xách túi đồ ăn lên.
Về nhà, Trần Ân Tứ đặt bữa sáng lên bàn ăn rồi đi tắm.
Thay quần áo sạch sẽ rồi, cô mới ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn chằm chằm túi đồ ăn mấy giây, đoạn mở ra.
Là cháo dinh dưỡng, bánh bao và mấy món dưa thanh đạm… Cả một hộp thuốc dạ dày nữa.
Hôm trước uống rượu, hôm sau dạ dày thường bị nôn nao…
Trần Ân Tứ nhìn bữa sáng và thuốc dạ dày, lại nhớ đến tối qua mình buồn phiền thật lâu vì sự việc “mượn gạt tàn” và nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện WeChat của cô nhiều giờ…
Cảm giác bức bối tối qua cứ quấn lấy cô lại xuất hiện, nhưng vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng, cuối cùng còn như kết một lớp băng mỏng.
Chẳng biết bao lâu sau, Trần Ân Tứ rút di động ra, mở WeChat. Cô mím môi nhìn màn hình rồi ấn vào tên Tần Kiết.
Trần Ân Tứ: “Tối qua làm phiền anh quá, xin lỗi nhé, cảm ơn anh.”
Trần Ân Tứ: “Không chỉ hôm qua, còn cả cốc nước cam hôm nọ nữa.”
Nhắn liền hai tin, Trần Ân Tứ ngừng chừng năm phút rồi lại bắt dầu gõ tiếp. Cô cứ gõ rồi dừng một lúc lâu mới gõ hết những lời mình muốn nói ra, gần như không hề do dự, ấn gửi ngay.
Trần Ân Tứ: “Chúng ta đã chia tay rồi, chuyện của tôi không liên quan tới anh nữa, những việc trước đây cảm ơn anh, sau này không cần anh lo lắng.”
Cô nhìn chằm chằm ba tin nhắn mình gửi đi một lúc lâu, đang định thoát WeChat thì thấy màn hình hiện ra dòng chữ “bạn của bạn đang gõ…”
Cô vô thức ngừng lại, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, thấy đối phương đang gõ lâu thật lâu…
Đến cuối cùng, hàng chữ “bạn của bạn đang gõ” biến mất, màn hình của cô vẫn trắng tinh, không thấy Tần Kiết trả lời.
Bình luận facebook