Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 103 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 103 DI ĐỘNG CỦA CÔ CÁ TÍNH QUÁ NHỈ
Tần Kiết: “Cô nói thẳng ra đi, phải mấy bữa khuya thì di động của cô mới chịu tắt?”
Vẻ mặt Trần Ân Tứ như muốn nói “tôi không thể thay mặt cho di động của tôi được”, cô làm bộ khó xử nói, “Chuyện này tôi không trả lời ngay được, tôi phải trao đổi với di động của tôi đã.”
Nói rồi cô trả ví lại cho Tần Kiết, cầm di động lên nghiêm túc hỏi, “Cưng à, phải mấy bữa khuya thì em mới chịu tắt?”
“Ôi đừng đừng đừng… cưng à đừng giận, không phải tắt mà là nữ tính, mấy bữa khuya thì em mới nữ tính một tý?”
Chiếc di động được Trần Ân Tứ gọi là “cưng” đó có ốp màu hồng, đeo lủng lẳng một quả bông, còn đang phát bài “Ngày hôm nay thật đẹp…”
Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ nghiêm túc trao đổi với “cưng” bằng vẻ mặt lạ lùng, nội tâm vô cùng phức tạp.
Có điều chẳng bao lâu ánh mắt anh đã từ đỉnh đầu cô dời vào trong phòng.
Cô dùng loại đèn bàn vàng ấm áp, trên laptop dán chi chít giấy note màu hồng phấn, góc giường trải một tấm thảm nhung dài, trên vách tường đầu giường treo một dải đèn màu kín cả bức tường.
Phòng nhỏ như vậy mà cô trang trí thật ấm áp…
Tần Kiết lặng thinh quan sát cả phòng rồi nhìn lại cô khách thuê nhỏ bé.
Cô nàng vẫn đang lải nhải liên miên với di động.
Dưới ánh đèn vàng, da cô như được lọc qua kính lọc, mịn màng đến phi thực.
Cô búi tóc củ tỏi, để lộ ra cần cổ thon dài đẹp đẽ.
Lưng cô rất gầy, hằn rõ xương quai xanh, dưới chiếc sơ mi cổ lá sen là váy xếp nếp, tràn đầy phong thái thiếu nữ phơi phới.
Có lẽ vì bẩm sinh đã có gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt nên xưa nay tiêu chuẩn của anh về cái đẹp khá hà khắc. Nhưng trước cô bé này, anh không hà khắc nổi…
Tần Kiết chăm chú ngắm hàng mi dài đang cụp xuống của Trần Ân Tứ, rồi lại nhìn sang bờ môi đang mấp máy của cô…
“Bốn bữa? Năm bữa? Sáu bữa hay tám bữa?” Trần Ân Tứ diễn trò chán, quay sang nhìn Tần Kiết, “Di động của tôi bảo là mười bữa.”
Tần Kiết hơi thần ra nhìn môi cô, thảo nào Dung Dự van cha cầu mẹ đòi giữ cô lại.
Nhưng ngay lập tức, anh đã nhìn thẳng vào mắt cô, “Di động của cô cá tính quá nhỉ.”
Trần Ân Tứ: “Di động của tôi nói, cảm ơn lời khen.”
Tần Kiết bỗng dưng bị điểm trúng huyệt cười, khóe mắt hơi cụp xuống lại nhướng lên, “Được rồi, thì mười bữa.”
Đoạn anh lại nói, “Tôi đi thay quần áo, lát nữa gặp ngoài cửa nhé.”
Nhân lúc Tần Kiết đi thay quần áo, Trần Ân Tứ cũng sửa sang lại một chút.
Mười phút sau, hai người một trước một sau đi ra cửa.
Không như lần trước một bước sải ba bậc, lần này Tần Kiết hai tay đút túi, thong thả theo sau Trần Ân Tứ, đi từng bước một xuống.
Thượng Hải đầu thu, ban đêm hơi lạnh, Tần Kiết kéo khóa áo ngoài lên, “Di động của cô có bảo muốn ăn gì không?”
Trần Ân Tứ quay lại nhìn anh, “Nó nói là muốn ăn xiên que.”
“Được.” Tần Kiết chẳng buồn hỏi cô muốn đi hàng nào, “Tôi mù đường, cô dẫn đường đi.”
Đã mười một giờ đêm nhưng chợ đêm cạnh nhà vẫn nhộn nhịp hết sức. Từ rất xa đã nghe thấy tiếng rao lanh lảnh, tiếng dzô cụng li và tiếng giục lên món.
Giữa những âm thanh ồn ào ấy, Trần Ân Tứ và Tần Kiết chọn một bàn nhỏ, ngồi xuống đối diện nhau.
Tần Kiết cầm tờ menu lấm lem lên, ném cho Trần Ân Tứ, “Hỏi xem di động của cô muốn chọn món gì?”
Thấy Tần Kiết luôn miệng gọi di động này di động nọ, Trần Ân Tứ cũng hùa theo, “Di động của tôi nói nó muốn ăn dê xiên nướng, gân bò, dồi nướng, hàu nướng, cà tím nướng, ngô nướng, tôm nướng… cả ngao hoa xào cay nữa.”
Tần Kiết chọn món theo lời cô.
Trần Ân Tứ: “Di động của tôi còn nói nó kiêng ăn rau thơm, cà rốt thái sợi, hành, tỏi.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Kiết: “…”
Phục vụ: “…”
Chọn món xong, phục vụ cầm menu đi rồi, Trần Ân Tứ lại nói tiếp, “Di động tôi còn nói muốn gọi bốn lon bia.”
Tần Kiết đang cúi đầu xem di động, nhướng mắt nhìn cô.
Uống bia cơ đấy, cô nhóc này không biết cảnh giác à? Lần đầu tiên đi ăn với con trai mà dám uống bia?
Trần Ân Tứ tóm được ánh mắt anh, “Anh nhìn tôi thế là sao hả? Có phải anh cho rằng con gái uống bia đều là hư hỏng đúng không? Không ngờ anh cũng là hạng nông cạn thế đấy!”
“…” Tần Kiết đã tiếp xúc mấy lần, phát hiện sóng não của cô đúng là độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song.
“Đâu có…”
Chỉ là thấy hơi lạ thôi… Câu sau còn chưa kịp nói ra, Tần Kiết đã nuốt lại.
Anh không phải người lo chuyện bao đồng, nhưng lần này… tự nhiên lại muốn lo chuyện bao đồng.
Đấu tranh tư tưởng một hồi, Tần Kiết vừa nghĩ “đúng là ma xui quỷ khiến” vừa hếch cằm bảo Trần Ân Tứ, “Cô uống đi, muốn uống gì thì uống, uống một mình không đã thì tôi uống với cô.”
Hai tiếng sau, Trần Ân Tứ đã say bét nhè, không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
Sau khi loạng choạng từ nhà vệ sinh đi ra, cô nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
Tần Kiết không gọi phục vụ thanh toán mà tựa ghế ngồi đối diện cô nghịch điện thoại.
Ba giờ sáng, quán nướng đóng cửa, Tần Kiết mới trả tiền, gọi Trần Ân Tứ dậy, “Về nhà thôi.”
Trần Ân Tứ chuếnh choáng đứng dậy, liêu xiêu theo Tần Kiết đi về nhà. Cô uống hơi quá chén, đi được vài bước thì không đi nổi nữa, nằm lăn ra băng ghế chờ xe buýt bên đường.
Tần Kiết nhìn thiếu nữ ăn mặc phong phanh giữa đêm thu lạnh lẽo, khoanh tay đứng tựa vào biển báo ở bến xe buýt.
Năm giờ sáng, Trần Ân Tứ lạnh quá sực tỉnh.
Lúc này cô đã gần tỉnh rượu, thấy trời chưa sáng hẳn, cả con phố yên ắng khác thường. Ngỡ ngàng vài giây, cô mới nhận ra mình đang ngủ giữa đường, tức thì tỉnh hẳn rượu.
Cô đứng dậy, hắt xì một cái thật to, rụt bờ vai lạnh đến run rẩy cả lên, nhìn quanh bốn phía.
Thoạt trông cô đã thấy ngay tay chủ nhà đang uể oải tựa vào biển báo của trạm xe buýt nhìn mình.
“Tỉnh rồi à?” Tần Kiết hơi thẳng người dậy, “Ngủ ngoài đường thấy thế nào?”
Trần Ân Tứ chớp mắt, hắt xì liền mấy cái, lật đật lục khăn giấy ra lau nước mũi.
Cảm lạnh mất… Không đúng, tối qua cô uống say, sao lại ngủ ngoài đường thế này? Chẳng phải còn Tần Kiết đó sao?
Trần Ân Tứ lại quẹt nước mũi thò lò, ngẩng đầu nhìn tên đầu sỏ kia, “Anh biết rõ tôi uống say, sao không đưa tôi về nhà?” Cô hắt xì thêm cái nữa, “Tôi chưa từng gặp ai vô đạo đức như anh đấy! Anh quá đáng vừa thôi chứ!”