Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 107 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 107 TOÀN LÀ ẢO TƯỞNG GIỮA ĐỜI THẬT
Lục Tinh tưởng mình nghe nhầm: “Giữ lại?”
Trần Ân Tứ: “Ừ, giữ lại.”
Lục Tinh nhìn Trần Ân Tứ đang soi gương chải đầu bằng ánh mắt kì lạ: “Chị nhớ em mắc bệnh sạch sẽ nhẹ mà, đồ bị bẩn sẽ không dùng lại… Ân Ân, khai thật đi, ga giường này cất chứa một bí mật không thể nói cho người khác biết đúng không?”
Trần Ân Tứ vô cùng bình tĩnh: “Không.”
Lục Tinh trợn mắt nhìn cô với nét mặt không tin.
“Không có gì thật mà.” Trần Ân Tứ cầm hai sợi dây chuyền ướm vào cổ, rồi chọn sợi dây cỏ ba lá màu trắng: “Em cảm thấy giặt sạch xong vẫn có thể dùng tiếp, không cần thiết phải lãng phí như thế, dù sao, tiết kiệm là đức tính truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
“Ân Ân, kẻ sĩ ba ngày không gặp, lau mắt mà nhìn, câu nói của tổ tiên ông cha ta quả không sai, mới mấy ngày ngắn ngủi chúng ta không gặp nhau thôi, tư tưởng giác ngộ của em đã cao như thế, chị rất yên tâm.” Lục Tinh tỏ vẻ “con gái nhà tôi cuối cùng cũng trưởng thành rồi” như các bậc phụ huynh: “Chị phải mau mau nhắn tin cho cô giúp việc, bảo cô ấy lần sau đến nhớ giặt sạch ga giường. Nghĩ lại cũng đúng, nếu không dùng ở nhà, có thể mang đi dùng lúc chúng ta quay show dưới nông thôn.”
Trần Ân Tứ không lên tiếng, nhưng trong lòng thầm nói một câu: Toàn là ảo tưởng giữa đời thật.
Cho đến khi Trần Ân Tứ thu dọn xong cũng gần đến bảy giờ bốn mươi. Thời gian không kịp, Lục Tinh đành phải mang bữa sáng lên xe để ăn.
Ăn no xong, Lục Tinh quay sang nhìn Trần Ân Tứ ngồi bên cạnh đang tập trung nhặt củ cải ra khỏi nhân bánh bao, không khỏi lắc đầu.
Cô đã từng thấy người kén ăn, nhưng chưa gặp ai kén ăn đến mức bới lông tìm vết thế này.
Từ “Ngô Đồng Thự” đến sân bay mất gần bốn mươi phút, Trần Ân Tứ giải quyết hai cái bánh bao, một cốc sữa đậu nành, một quả trứng gà hết ba mươi tám phút.
Lục Tinh thầm nghĩ, may mà bà cô này ăn xong bữa sáng trước khi đến sân bay, không cô ấy sợ lúc ấy mình cuống lên, không chịu được nữa bóp cằm nhét hết bánh bao vào miệng Trần Ân Tứ mất.
Gửi xong hành lý, qua cửa kiểm tra an ninh, thì cũng gần đến giờ lên máy bay. Lên máy bay rồi cuối cùng Trần Ân Tứ mới có thời gian lướt điện thoại.
WeChat của cô vẫn dừng ở giao diện Moment, cô tiện tay làm mới bảng tin, định đọc những tin nhắn mới, thì nhìn thấy dòng trạng thái của Trần Vinh mới đăng một phút trước ở trên cùng bảng tin.
Đón bố xuất viện, mong bố mãi mãi khỏe mạnh, con gái luôn yêu bố.
Đi kèm là tấm ảnh chụp Trần Vinh nở nụ cười vô cùng rạng rỡ tựa vai Trần Thanh Vân.
Trong lúc cô đang lướt xem bảng tin, Trần Thanh Vân cũng ấn like cho dòng trạng thái của Trần Vinh, sau đó trả lời lại: Bố cũng yêu Vinh Vinh.
Không hiểu sao trong lòng Trần Ân Tứ xuất hiện một suy nghĩ rất xấu xa, nếu cô ấn like cho Trần Vinh, liệu Trần Thanh Vân có chú ý đến cô không?
Trần Ân Tứ cử động ngón tay, song cuối cùng vẫn không ấn like.
Cô đã không còn là Trần Ân Tứ của ngày xưa nữa, không còn là Trần Ân Tứ cố gắng học tập, chỉ vì mong Trần Thanh Vân chú ý đến mình, cũng không còn là Trần Ân Tứ ngày nào cũng chạy đến trước mặt Trần Thanh Vân gọi “bố” khi ông tan làm về, càng không phải là Trần Ân Tứ không biết gì trốn trong một góc, ghen tị nhìn Trần Thanh Vân bế Trần Vinh lên kể chuyện cho nó nghe.
Có một vài chuyện, bạn luôn hi vọng có được, nhưng trong một thời gian dài mà vẫn không thể có, bạn sẽ không mong mỏi thế nữa.
Vì không mong mỏi sẽ tốt hơn là mong mà không thể có.
Giống như hồi xưa, khi Tần Kiết nói chia tay, cô không hỏi tại sao, cứ thế đi thẳng.
Lục Tinh ngồi bên cạnh thấy Trần Ân Tứ mãi không trả lời câu hỏi của tiếp viên hàng không, bèn lên tiếng giúp cô: “Cảm ơn, một cốc nước ấm.”
Tiếp viên hàng không lịch sự khách sáo đặt một cốc nước ấm lên bàn, rồi rời đi.
Lúc này Lục Tinh mới ghé đến gần Trần Ân Tứ: “Đang xem gì mà nhập tâm vậy?”
“Không có gì.” Trần Ân Tứ không muốn cho Lục Tinh nhìn điện thoại của mình, liền ấn nút khóa màn hình: “Không ngủ đủ, hơi đau đầu.”
Lục Tinh bèn giở một tấm chăn ra, đưa cho Trần Ân Tứ: “Vậy em ngủ thêm một lát đi.”
Trần Ân Tứ đáp “ừ”, nhắm mắt vào.
Lục Tinh cũng không quấy rầy cô.
Suốt cả quãng đường không ai nói gì cho đến khi máy bay hạ cánh, Trần Ân Tứ và Lục Tinh ra khỏi sân bay, đi thẳng qua cửa VIP, chui vào trong xe mà bên tổ chương trình đã sắp xếp.
Trên máy bay Trần Ân Tứ đã ngủ được một lúc, nên tinh thần khá hơn nhiều, vừa lên xe cô liền bắt đầu nghịch điện thoại.
Khi xe đang chạy trên đường cao tốc đến nông thôn, điện thoại của cô kêu “tinh” một tiếng.
Là Lâm Nhiễm, gửi cho cô một đường link qua WeChat.
Không chờ Trần Ân Tứ ấn vào đường link, Lâm Nhiễm đã liên tiếp gửi thêm mấy tin nhắn nữa.
Vietwriter.vn
Lâm Nhiễm: “Hề Hề, nói thật, xem xong bài phỏng vấn này, mình hơi hơi phục Kiết gia.”
Lâm Nhiễm: “Hồi xưa chúng mình hỏi anh ấy, ước mơ của anh ấy là gì, anh ấy nói ước mơ là Trung Quốc khỏe mạnh, bọn mình cứ nghĩ anh ấy nói nhăng nói cuội, nào ngờ, đã năm năm trôi qua rồi, anh ấy vẫn đi trên con đường ấy, chưa từng bỏ cuộc.”
Lâm Nhiễm: “Sau khi các cậu chia tay, có lẽ có rất nhiều chuyện liên quan đến anh ấy mà cậu không biết, mình và cái tên Dung Dự thường hay liên lạc với nhau, ít nhiều gì cũng biết một vài chuyện liên quan đến hồi anh ấy thành lập Ngân Hà.”
Lâm Nhiễm: “Thật ra hồi đầu cả nhóm anh ấy chỉ có sáu, bảy người, nhưng cậu biết không? Cuối cùng Ngân Hà cũng được thành lập, nhưng sáu bảy người thời đầu, giờ chỉ còn hai người là Tần Kiết và Dung Dự, những người khác đều không tiếp tục, có người chuyển ngành, có người nhảy việc, có người đi kinh doanh.”
Lâm Nhiễm: “Bây giờ nhìn họ tỏa sáng rực rỡ được người ta chú ý, nhưng thực ra mấy năm trước, họ rất thảm, Dung Dự kể lúc thảm nhất, cả tháng trời họ không ra khỏi phòng thí nghiệm, ăn mì tôm nhiều đến mức bây giờ chỉ cần nghe thấy một chữ trong từ ‘mì tôm’ thôi là buồn nôn.”
Trần Ân Tứ không trả lời tin nhắn của Lâm Nhiễm, song sau khi đọc hết đoạn tin nhắn dài dằng dặc, cô vẫn ấn vào đường link.
Cô nhìn thấy một video, bèn đeo tai nghe vào.
Sau năm giây quảng cáo, video bắt đầu chạy.
Tần Kiết và một nữ MC ngồi quanh một cái bàn tròn.
Trong trí nhớ của Trần Ân Tứ, Tần Kiết thường mặc những bộ quần áo thoải mái, áo hoodie có mũ, áo phông, áo sơ mi bên ngoài phối với áo phông bên trong, trông rất trẻ trung thời trang, còn anh trong đoạn video đó mặc vest đen áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, thoạt nhìn kiêu ngạo nghiêm túc.
Mười phút đầu đều là những vấn đề liên quan đến “Chữa bệnh +AI(*)”, đối với những câu hỏi nữ MC đưa ra, Tần Kiết đều trả lời rất rõ ràng, có điều trong đó sử dụng quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Trần Ân Tứ nghe cái hiểu cái không.
(*) +AI: Hay còn được gọi là trí tuệ nhân tạo, có nhiều sản phẩm ứng dụng AI được giới thiệu trên thị trường, từ các ứng dụng giúp tự giữ gìn sức khoẻ cho đến các ứng dụng tại các cơ sở y tế trong chẩn đoán, ra quyết định, điều trị, cho đến các sản phẩm chăm sóc cuối đời, nghiên cứu khoa học và đào tạo.
Đến cuối cùng, MC mới hỏi một câu khá thoải mái: “Anh Tần, tại sao anh lại chọn lĩnh vực này.”
Tần Kiết: “Chỉ khi toàn dân khỏe mạnh, thì nhà nhà mới ấm no. Mọi người cũng biết thuốc sinh học ở Trung Quốc lạc hậu cỡ nào, rất nhiều bệnh nhân không gánh được chi phí thuốc men nhập khẩu quá cao mà từ bỏ chữa bệnh, từ bỏ chữa bệnh đồng nghĩa với việc từ bỏ mạng sống. Tôi muốn dốc hết sức mọn vì sức khỏe Trung Quốc.”
Bình luận facebook