Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 111 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 111 KHÔNG CẦN CÔ TẦN LO
Sau khi tên khốn kiếp Tống Đào rời khỏi, có người bắt đầu xì xào bàn luận đầu đuôi câu chuyện.
“Nghe nói Tống Đào bắt chuyện với Châu Đồng trước, Châu Đồng không kịp trả lời, làm Tống Đào không vui, cho rằng cô ấy làm kiêu.”
“Châu Đồng thấy sắc mặt Tống Đào sa sầm xuống, bèn xin lỗi anh ta, nhưng không biết Tống Đào không nghe thấy hay giả vờ không nghe thấy, thế là ra tay, sau đó Châu Đồng sợ quá né tránh, Tống Đào nổi giận, vừa đập ly rượu vừa mắng chửi.”
“Trước đây Châu Đồng học cùng trường với tôi, cô ấy luôn là người sống khép kín, kiệm lời, hơi nhút nhát, không phải cô ấy kiêu ngạo tự cao, mà do tính cách vốn đã thế.”
“…”
Trần Ân Tứ đang cúi đầu tập trung gắp hành tây, bỗng nhiên đặt đôi đũa trong tay xuống.
Đũa và đĩa chạm vào nhau phát ra âm thanh khe khẽ, làm Lục Tinh thót tim: “Sao không ăn nữa.”
“Không ngon miệng.” Trần Ân Tứ rút khăn giấy ra lau khóe miệng, rồi lau ngón tay.
Lục Tinh muốn nói lại thôi, một lúc sau, cô ấy thì thầm vào tai Trần Ân Tứ: “Chị biết em không quen chuyện này, nhưng em xem cả bữa tiệc này đi, có ai dám đứng ra xen vào việc của người khác đâu, trước đây em cũng nhiều lần giúp người ta, nhưng sau đó thì sao? Khi em bị cư dân mạng bôi nhọ nào là ngủ với đạo diễn này, nào là ngủ với ngôi sao đang hot kia, rồi lại đến đại gia các thứ, những người em từng giúp ấy, có ai đứng ra nói đỡ cho em không? Có người âm thầm gửi tin nhắn an ủi em đã tốt lắm rồi, xã hội này chính là vậy đấy, người ta không muốn đắc tội với em, cũng không muốn đắc tội với gã ta, người ta chỉ muốn bo bo giữ mình…”
“Cái cô mặc áo đỏ vừa nói rồi đấy sao, cô ta và Châu Đồng học cùng trường, còn thân hơn cả chị và em, nhưng bây giờ cô ta vẫn cười ngọt ngào mời rượu đạo diễn đấy thôi?”
“Không phải chúng ta kiêng dè gì gia thế của Tống Đào, mà là gã ta quá bỉ ổi, dùng thủ đoạn vừa bẩn thỉu vừa đê tiện, trong giới này người ta hay nói một câu, em đừng nói với chị em không biết, ‘thà đắc tội quân tử, chứ đừng đắc tội Tống Đào’, em tưởng mọi người sợ tí tiền rách nát của ông già nhà gã à, điều mà ai cũng sợ là bốn chữ ‘tiểu nhân khó chơi’.”
“Em còn nhớ Khương Hân Hân không? Hồi xưa cô ta cũng đắc tội với Tống Đào, bây giờ vẫn đang nằm viện đấy…”
Trần Ân Tứ bỗng bật cười: “Tinh Tinh, chị lo quá rồi, em chỉ ăn no thôi, em thấy trong phòng hơi bí, ra ngoài hóng gió đây.”
“Chị đi cùng em.”
“Không cần.”
Trần Ân Tứ đưa tay giữ chặt Lục Tinh đang định đứng dậy lại, rồi cầm áo khoác ra ngoài.
Lục Tinh lo nơm nớp nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Ân Tứ, sợ cô nhân lúc mình không chú ý, dùng chân phá cửa nhà vệ sinh.
Cho đến khi thấy cô bình tĩnh ra khỏi phòng ăn, Lục Tinh mới thở phào một hơi.
Lúc mang món ăn lên cho hai vị khách ở tầng hai, ông chủ nhà hàng gia đình thân thiện nhắc nhở: “Bà Tần, anh Kiết, tầng hai không có nhà vệ sinh, lát nữa nếu hai vị muốn dùng nhà vệ sinh thì vào phòng tôi ở tầng ba, tôi vừa mở khóa rồi.”
Nghe ông chủ nói thế, Tần Nam ngẩng đầu lên: “Sao thế? Nhà vệ sinh ở tầng một bị hỏng à?”
Tần Kiết ngồi đối diện với Tần Nam thì ngược lại, một tay anh gác trên lưng ghế bên cạnh, tay còn lại thỉnh thoảng lướt điện thoại.
Ông chủ nhà hàng gia đình nói: “Không phải là hỏng, tầng một xảy ra một chút chuyện nhỏ, hơi khó giải quyết.”
Nhà hàng này hầu như thường xuyên tiếp đón người trong giới giải trí, ông chủ quen khá nhiều người nổi tiếng. Tần Nam cũng hay đến đây, nên khá quen thân với ông chủ, ông chủ cũng kể lại hết: “Một ngôi sao nhỏ vừa mới gia nhập giới giải trí, hình như vô tình xích mích với anh Đào, anh Đào kéo ngôi sao đó vào nhà vệ sinh rồi.”
Dù ông chủ nhà hàng không nói rõ ràng, nhưng Tần Nam vẫn loáng thoáng đoán được: “Tống Đào?”
Ông chủ nhà hàng: “Đúng thế, còn anh Đào nào vào đây nữa!”
Tần Kiết từ đầu đến giờ không nói gì, chợt ngẩng đầu lên: “Cái tên này nghe quen quen.”
Ông chủ nhà hàng: “Bố của anh Đào khá nổi tiếng, hồi xưa khai thác than đá, sau này làm bất động sản…”
Tần Kiết: “Tôi nhớ ra rồi.”
Ông chủ cứ tưởng Tần Kiết nhớ ra bố Tống Đào là ai, định nói, đúng đúng đúng, ông ta chính là Tống Kiến Quốc. Nào ngờ chưa kịp nói gì, Tần Kiết vừa ung dung lướt điện thoại vừa nói: “Chính là tên Tống Đào hồi cấp hai bị tôi đánh đến nỗi gọi tôi là ba suốt cả học kì.”
Ông chủ nhà hàng: “…”
Tần Nam bật cười: “Đúng, chính là tên đấy.”
Ông chủ: “Hóa ra anh Kiết và anh Đào quen nhau.”
Tần Kiết: “Không quen.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ông chủ nhà hàng: “…”
Không quen, thế mà hồi cấp hai anh còn đánh người ta, lại còn bắt người ta gọi mình là ba suốt cả học kì.
Tần Kiết như đọc được suy nghĩ của ông ta: “Lúc gã gọi tôi là ba thì quen.”
Ông chủ nhà hàng: “…”
Tần Nam bật cười thành tiếng, bà sợ ông chủ cứ tiếp tục nói chuyện với Tần Kiết sẽ phát điên mất, bèn lên tiếng: “Tống Đào làm vương làm tướng như thế mà không ai ngăn lại à?”
Ông chủ nhà hàng: “Ai dám cản chứ, gã rượu vào là giở thói, tửu lượng cực kì kém, uống say là gây chuyện, lần trước ở nhà hàng của tôi, vì có người nói chuyện làm phật lòng gã, gã bắt đầu sinh sự, gây gổ đánh nhau, có nữ minh tinh vừa mới làm mũi, bị đẩy vào tường, mũi bị lệch luôn…”
Tần Kiết phì cười.
Ông chủ nhà hàng gia đình thấy anh cười liền khựng lại, rồi mới nói tiếp: “Gã mà uống rượu vào, mọi người chạy không kịp, ai rảnh mà lo bao đồng nhiều thế chứ, hơn nữa, nhà sản xuất, đạo diễn, cả mấy nhà đầu tư đều ở đấy, có ai không có tiếng nói hơn nữ diễn viên đó, nhưng họ đều không lên tiếng, người khác càng không dám nói. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiếng xấu của Tống Đào đúng là lan xa.”
Tần Kiết hứng thú: “Tiếng xấu lan xa?” Rồi anh tặc lưỡi một cái, “Xem ra cái tên ‘anh Đào’ này nổi tiếng nhỉ. Tôi thấy hơi hâm mộ rồi đấy.”
Ông chủ nhà hàng gia đình: “…”
Hồi trước anh ngày nào cũng lên hot-search mà lại nói hâm mộ người khác?
Dưới tầng có người giục lên món, Tần Nam không vòng vo với ông chủ nhà hàng nữa, hỏi thẳng ông ta: “Nói đi, cần tôi giúp đỡ đúng không?”
Ông chủ nhà hàng: “Bà Tần, đúng là không gì giấu được bà, tôi muốn nói, nếu anh Đào làm gì quá đáng, mong bà hãy qua đó xem thế nào, gã chắc chắn sẽ nghe lời bà, đương nhiên bây giờ vẫn chưa cần phải làm phiền bà… Chủ yếu là tôi sợ chết người…”
Tần Kiết không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu. Qua ô cửa sổ, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi phòng ăn.
Hóa ra cô nàng này đang ở tầng dưới à?
Anh bỗng nhiên bật cười: “Không cần cô Tần lo nữa đâu.”
Nét mặt ông chủ nhà hàng đơ ra: “Hả?”
Tần Kiết nhìn chằm chằm bóng hình ở dưới tầng mấy giây, sau đó rời mắt đi, thong thả nói: “Nhưng lát nữa vẫn phải phiền cô Tần thu dọn chiến trường hộ cháu.”
Bình luận facebook