• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Giường anh chia em một nửa (1 Viewer)

  • Chương 38

Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 38 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 38 SỐ LẦN BẰNG KHÔNG (2)
Khi ấy, anh và cô vẫn chưa yêu nhau. Nhưng anh đã muốn hôn cô từ lâu rồi.


Bao nhiêu năm trôi qua, số từ vựng cô dùng để mắng anh sao vẫn chẳng phong phú gì cả, quay đi quay lại cũng chỉ có mấy từ đó… Anh là đồ chập mạch, là đồ điên, là tên biến thái…


Ồ, không đúng, bây giờ còn có thêm mấy câu nữa.


Tên chó chết bên ngoài hào nhoáng là thế chứ bên trong chả ra gì… Tên chó chết cô đã ngủ đến phát chán…


Tần Kiết chợt bật cười, anh đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm, rút một chiếc khăn tắm ra quấn quanh người mình, rồi lại cười tủm tỉm, trong mắt tràn ngập sự yêu chiều.


Trời ơi, cái người ngủ với anh đến phát chán đó, kĩ thuật thì không có, đến hôn còn bị ngạt thở, chưa làm gì đã khóc… tính cách thì đỏng đảnh.


***


Về đến nhà, Trần Ân Tứ hầm hầm cầm điện thoại gửi tin nhắn giọng nói cho Lục Tinh đúng mười phút, bấy giờ tâm trạng mới dịu đi, sau đó thấy Lục Tinh vẫn chưa trả lời mình, cô liền quăng điện thoại đi tắm.


Mấy hôm trước phải xuống vùng nông thôn ghi hình, thật sự quá mệt, quay về giường, Trần Ân Tứ ngủ một giấc say sưa.


Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên của Trần Ân Tứ là mò tìm điện thoại, tối qua quên không sạc pin, điện thoại đã tự động sập nguồn.


Cô cắm sạc pin, nằm trên giường một lát mới đứng dậy đi đánh răng rửa mặt. Đến khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, điện thoại cũng đã sạc được tám mươi phần trăm, cô rút dây sạc ra, vừa đi vào phòng ăn vừa mở khóa màn hình.
Lục Tinh gọi cho cô mười mấy cuộc điện thoại. Cuộc gọi sớm nhất vào lúc bảy giờ sáng… May mà tối qua cô đã để chế độ yên lặng.


Trần Ân Tứ vừa cảm thấy may mắn vừa di chuyển ngón tay, ấn gọi cho Lục Tinh.
Vietwriter.vn
Lục Tinh không nghe máy, Trần Ân Tứ định gọi cho cô ấy lần nữa thì cửa nhà mình mở khóa, sau đó giọng nói của Lục Tinh vang lên: “Không cần gọi cho chị nữa đâu.”


Trần Ân Tứ cất điện thoại đi, không bận tâm đến Lục Tinh đang thay giầy ở huyền quan, đi thẳng vào phòng ăn rót cho mình cốc nước.


Cô chưa kịp uống nước, Lục Tinh đã đi vào: “Ân Ân, hôm qua có chuyện gì thế? Sao em lại mắng Tần Kiết hả? Em gặp anh ta à?”


Lục Tinh không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong Trần Ân Tứ không buồn uống nước nữa, đặt “cộp” cốc nước xuống mặt bàn cẩm thạch, dốc hết vốn liếng “tổng sỉ vả” Tần Kiết một trận.


“Cả đời này em chưa bao giờ nhục như vậy, em biết lái xe thật mà, lúc đó em chỉ căng thẳng, lỡ chân giẫm ga hơi mạnh thôi mà… Cái xe của anh ta là đồ của nợ gì không biết, cái nút khởi động xe giấu kĩ thế, khởi động xe thôi mà muốn chơi người ta à?”


“Cái tay em đúng là đồ bỏ đi, sao lại ấn nhầm đoạn ghi âm gửi cho chị chứ, nhưng lúc đó anh ta giả điếc không nghe thấy là được rồi? Mắc mớ gì lại bảo nghe thấy… Loại người này sao có thể bình an vô sự sống đến bây giờ vậy trời, đáng lẽ ra bị người ta đánh chết từ lâu rồi.”


“… Tối qua chỉ là tai nạn thôi, tên chó đó được ông trời phái xuống gây sự với em.”


“Tinh Tinh, chị cười gì, không được cười!”


Lục Tinh phá lên cười lớn, “Được được được, chị không cười nữa.”


“Đây mà là bảo không cười à? Mặt chị viết rõ mấy chữ ‘cười chết bà’ rồi kìa… Quả nhiên chị chuyển sang làm fan tên chó chết ấy rồi, quả nhiên chị không yêu tiên nữ bé nhỏ nữa mà…”


“Chị không cười thật mà…” Lục Tinh cố gắng nhịn cười, để tránh một giây sau lại phá lên cười làm Trần Ân Tứ nổi đóa, cô ấy bèn hỏi một câu mà mình cực kì muốn hỏi khi nghe Trần Ân Tứ càm ràm ban nãy: “Ân Ân, lần nào chạm mặt Tần Kiết, em cũng mắng nhiếc anh ta dài cả sớ… em vẫn còn thích anh ta phải không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom