Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 87 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 87 NGƯỜI DÙNG ĐANG NHẬP TIN NHẮN (1)
Trần Ân Tứ: “Thưa anh, anh cô đơn không?”
Trần Ân Tứ: “Xin giới thiệu: em gái học sinh ngây thơ, phụ nữ thùy mị, tiếp viên hàng không khí chất, người mẫu xe hơi gợi cảm, minh tinh mới đang nổi tiếng, các em xinh đẹp đang chờ anh tới chơi, muốn chơi thế nào có thế ấy.”
Trần Ân Tứ: “Giá cả: Từ 1000 đến 2000, 90 phút hai lần.”
Trần Ân Tứ: “Phục vụ khách hàng tận tình, tuyệt đối không hời hợt, có nhu cầu anh có thể liên lạc thẳng vào số điện thoại này…”
Trần Ân Tứ bấm đại mười một con số vào phía sau, rồi gửi đi.
Không biết có phải Tần Kiết hoảng hồn trước tin nhắn này hay không, mà mãi không thấy anh nhắn lại.
Trần Ân Tứ kiên nhẫn chờ đợi, một phút, hai phút…
Mười phút sau, cô cầm điện thoại lên, bắt đầu gõ chữ nhắn lại cho Tần Kiết mà không hề cảm thấy hối lỗi: “Tin nhắn ban nãy là tin gửi hàng loạt, nếu làm phiền mọi người, mong mọi người thông cảm.”
Trần Ân Tứ: “Ban nãy tôi bị hack nick, xin nhắc nhở mọi người, nếu có người mượn tiền thì đừng tin là thật.”
Tần Kiết: “Đã mượn rồi.”
Tần Kiết: “1000W.”(*)
(*) Tức là mười triệu.
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, tôi mượn cái bíp.
Dù sao cũng đã lấy lại được thể diện, cô rộng lượng không thèm so đo với tên chó này.
Trần Ân Tứ trợn mắt khinh khỉnh nhìn hai dòng tin nhắn của Tần Kiết, sau đó ném điện thoại, chuẩn bị đi rót nước ép hoa quả.
Song cô vừa đứng dậy, điện thoại trên sô pha lại rung lên.
Trần Ân Tứ nhìn màn hình, là tin nhắn WeChat của Tần Kiết.
Tên khốn này đâu quan trọng bằng cốc nước ép hoa quả của cô.
Trần Ân Tứ bước nhẹ tênh vào bếp, lấy một hộp sữa chua, một quả cam trong tủ lạnh ra, sau đó vắt cam vào cốc, rồi quay về sô pha.
Cô ngồi xuống ghế, vừa nhàn nhã cầm cốc nước ép uống, vừa ấn mở điện thoại đọc tin nhắn WeChat.
Tần Kiết gửi một video tới. Chính xác là đoạn video quay màn hình của anh.
Trong video là giao diện khung chat WeChat giữa cô và anh, nội dung cuộc trò chuyện là mấy dòng tin nhắn liên quan đến “Em gái học sinh ngây thơ, phụ nữ thùy mị, tiếp viên hàng không khí chất” mà cô gửi cho anh.
Trần Ân Tứ không hiểu Tần Kiết gửi đoạn video cho cô là có ý gì, bèn gõ một dấu “?”.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, mắt Trần Ân Tứ bỗng nhiên sáng ngời, cô đặt “cạch” cốc nước ép hoa quả xuống, cầm điện thoại lên nhắn tin trả lời lại.
Trần Ân Tứ: “Chẳng phải anh vừa nói tôi mượn tiền anh sao? Lại còn mượn mười triệu nữa.”
Trần Ân Tứ: “Tôi bị người ta hack nick, rõ ràng hắn chỉ gửi một đoạn quảng cáo thôi.”
Trần Ân Tứ: “Ha ha, anh đúng là trùm nói dối.”
Khi Trần Ân Tứ tưởng rằng cuối cùng cũng nắm được thóp Tần Kiết, đang hăng say vạch mặt anh, thì bỗng nhiên màn hình của cô nhảy ra một tin nhắn nữa.
Tần Kiết gửi một tấm ảnh chụp màn hình, được cắt đại từ đoạn video anh gửi cô vừa nãy, bên trên tấm ảnh vẫn dùng màu đỏ bôi đậm một chỗ: Người dùng đang nhập tin nhắn… Vietwriter.vn
Trần Ân Tứ đang gõ chữ chợt từ từ dừng lại.
Ba mươi giây sau, cô chầm chậm mở video quay màn hình mà Tần Kiết gửi. Lần này, cô dồn toàn bộ sự chú ý lên phía trên video.
“Người dùng đang nhập tin nhắn…”
Mấy con chữ ấy, từ lúc cô gửi “Thưa anh, anh cô đơn không?” cho đến… “nếu có người mượn tiền thì đừng tin là thật” đều nằm sờ sờ ở đấy.
Cô… gửi xong đoạn quảng cáo đó, vì quá vui mừng mong chờ phản ứng của Tần Kiết mà quên luôn thoát khỏi WeChat… Tấm hình này chứng tỏ cô vẫn luôn online, chưa từng thay đổi đăng nhập trên điện thoại vì bị hack nick.
Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm mấy con chữ “Người dùng đang nhập tin nhắn” trên màn hình, mồm miệng há hốc, đột nhiên cảm thấy không chỉ thể diện – linh hồn của khuôn mặt mất sạch, mà ngay cả cái mặt mình cũng chẳng còn mo mà đeo.
Bình luận facebook