• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Giúp ba cua lại mẹ nhé Full dịch (72 Viewers)

  • Chap-1073

Chương 1073: Tôi là vợ anh ấy




Khuôn mặt giận dữ của Nghiêm Linh Trang dần dần ẩn chứa nỗi buồn, “Thu Liên, cô có biết tôi là ai không?”



Thu Liên ngạc nhiên nhìn cô, “Cô không phải là Tổng giám đốc của Á Châu sao?”



Nghiêm Linh Trang nói: “Không phải, tôi là vợ của A Nguyệt!”



Thu Liên chết lặng, mọi phòng ngự trong trái tim cô ta lập tức bị đánh bại. Cô ta lắc đầu như đang lải nhải, hoàn toàn không muốn tin vào sự thật này, “Không phải sự thật, không phải sự thật.”



Sau đó cô ta tức giận trừng mắt nhìn Nghiêm Linh Trang, “Tôi biết cô thích A.



Nguyệt nhà tôi, vì vậy cô nói dối chỉ để có được anh ấy!”



Nghiêm Linh Trang chế nhạo và nói: “Cô cho rằng tôi cũng giống như cô sao? Thu Liên, tôi sẽ cho cô hai lựa chọn. Một là đầu hàng. Cô đã lừa dối anh ấy về cuộc hôn nhân và giam cầm trái phép A Nguyệt trong ba năm. Đây không phải là một tội nhỏ. “



Thu Liên tái mặt vì sợ hãi, “Không, không, tôi không nói dối về hôn nhân giữa tôi và anh ấy. Ban đầu tôi chỉ là có lòng tốt muốn cứu anh ấy, hoàn toàn chỉ xuất phát từ lòng tốt của tôi mà thôi.”



Nghiêm Linh Trang bật điện thoại và ghi âm giọng nói của Thu Liên: “Tôi không nói dối về cuộc hôn nhân. Anh ấy sẵn sàng ở bên tôi, sẵn sàng làm chồng tôi. Anh ấy sẵn sàng sinh con với tôi.”



Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi đã ghi lại tất cả những gì cô nói vừa rồi. Cô muốn biện minh thì đợi ra tòa đi, tôi không có thời gian.”



Thu Liên nuốt nước bọt, mềm nhữn ngồi dưới mặt đất.



Nghiêm Linh Trang tiếp tục, “Cô có một sự lựa chọn khác…”



Trên mặt Nghiêm Linh Trang nở một nụ cười ấm áp, “Vê lý, đúng là tội của cô không thể tha. Nhưng dù sao thì cô cũng đã cứu anh ấy và mang anh ấy về với tôi. Về phân này, tôi rất biết ơn cô. Tôi sẵn sàng cho anh một khoản tiền để đời này cô và Hổ Tử không phải lo cơm ăn áo mặc, tuy nhiên sau khi lấy được tiền thì phải rời xa anh ấy ngay lập tức.”



Trên mặt Thu Liên lộ ra vẻ không muốn, rõ ràng A Nguyệt là người sáng lập Á Châu, chỉ cần anh bình phục lại, cô ta sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn từ người phụ nữ này.



Nghiêm Linh Trang dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô ta, cô lạnh lùng nói: “Thu Liên, nếu cô còn hy vọng tiếp tục quan hệ với anh ấy, tôi khuyên cô đi chết đi. Bởi vì suy nghĩ như vậy thật sự rất ngu ngốc.”



“A Nguyệt mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nếu tôi đoán không nhầm, mỗi khi nhìn thấy cô, anh ấy đều thấy kinh tởm, buồn nôn. Bây giờ anh ấy đã biết rằng cô đã nói dối để kết hôn với anh ấy, anh ấy càng ghét gặp cô hơn. Cô còn muốn kiếm được lợi từ anh ấy sao, đừng có nằm mơ nữa!”



Trong tâm trí của Thu Liên, cô ta ngay lập tức nghĩ về tất cả những lúc cô ta và A Nguyệt ở bên nhau.



Trước đây, A Nguyệt không thích cô ta chạm vào mình. Khi cô ta chạm vào anh, anh sẽ cảm thấy buồn nôn. Cô ta nghĩ rằng đó là một trò đùa, nhưng cô ta không ngờ rằng đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.



Trong mắt anh, anh luôn cho răng cô ta rất bẩn thu.



Sau khi nhận ra điều này, Thu Liên cảm thấy bị sỉ nhục không thể giải thích được.



Giờ đây, ánh mắt của A Nguyệt không còn là sự dịu dàng như xưa, mà chỉ còn sự thờ ơ, xa lánh và sự khinh bỉ sâu sắc dành cho cô ta.



A Nguyệt không thích cô ta, từ thân thể cho đến tính cách.



Thu Liên từ từ đứng dậy và nói, “Được rồi, tôi hứa với cô.”



Cửa văn phòng mở ra, Tiểu Mật dắt Hổ Tử vào, Nghiêm Mặc Hàn đi theo phía sau.



Hổ Tử không những không khóc mà còn ôm rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi trên tay và cười rất vui vẻ.



“Tiểu Mật, viết séc 20 triệu cho Thu Liên Tiểu Mật trợn mắt nhìn Thu Liên, lẩm bẩm: “Tại sao, loại người này không bắt vào tù đã là nể tốt cho cô ta lắm rồi. Tại sao chị lại cho cô ta nhiều tiền như vậy? Tổng giám đốc, chị quá tốt.”



Sau khi tiễn Thu Liên đi, Nghiêm Linh Trang thở dài nhẹ nhõm.



Nhìn ánh nắng chói bống ngoài cửa sổ, Nghiêm Linh Trang lẩm bẩm: “Anh Hàn Quân, về nhà thôi.”



Cô nhanh chóng ra lệnh cho Nghiêm Mặc Hàn: “Chọn một ngày tốt lành đi, em sẽ đưa anh ấy về nhà.”



Nghiêm Mặc Hàn sững sờ, nói: “Em có thấy có chút quá vội vàng không?”



“Cậu ấy không thích em, có thể cậu ấy không muốn về nhà với em.”



Nghiêm Linh Trang bắt đầu lo lắng thiệt hơn.



Cô biết quá rõ cảm giác chán nản khi phải sống với người mình không yêu. Cô không muốn Chiến Hàn Quân lại rơi vào tình huống khiến anh khó chịu một lần nữa sau khi trải qua tình trạng hỗn loạn của Thu Liên ” Vậy thì… cứ từ từ. “



Một thoáng lo lắng hiện lên trong mắt.



Nghiêm Linh Trang: “Nhưng nếu cả đời này anh ấy vẫn không thích em thì sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom