Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1491
Chương 1491: Nếu như ông không ép cháu cưới Nghiêm Mặc Hàn Ngọc thì cháu sẽ đi
“Bất cứ ai vượt cửa ải thành công đều sẽ được trao tặng danh hiệu thượng tướng trong Mạt Thế và có thể lãnh đạo quân đội Hổ Lang của Mạt Thế”
Dư Sinh nói xong thì ngắm nhìn bốn phía thấy tất cả mọi người đều đang nhao nhao lui lại. Đám người cũng trở nên lặng ngắt như tỜ.
Dư Sinh thấy không ai dám đứng ra khiêu chiến Thiên Quan thì nhíu mày, nếp nhăn ở trên trán lập tức có thể kẹp chết một con ruồi.
“Dư Nhân đâu? Chết ở đâu rồi? Gọi nó ra đây dẫn đầu vượt cửa ải” Mỗi Sinh đưa ra quyết định gì đó nếu như không có người hưởng ứng ông ta thì ông ta sẽ lôi con trai cưng của ông ta ra làm bia đỡ đạn.
Dư Nhân khoanh tay đứng ở trong đám người nghe thấy Dư Sinh gọi anh ta thì thở dài đi tới.
“Nhân, con là cậu chủ của Trại nhà họ Dư nên con phải dẫn đầu vượt cửa ải để cho mọi người có một số kinh nghiệm trong việc vượt cửa ải”
Dư Nhân nói: “Bố không sợ sau khi con ngã xuống vực sâu thăm thẳm thì sẽ không còn hài cốt sao?”
Dư Sinh khẽ nhếch khóe môi trừng mắt nhìn anh ta: “Nói bậy bạ cái gì đó. Tài năng của con tốt như vậy làm sao có thể dễ dàng ngã xuống được chứ?”
Dư Nhân nói: “Chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà thôi.”
“Sao bố lại sinh ra cái thãng tham sống sợ chết như con chứ” Dư Sinh tức giận nói.
Dư Nhân tức giận lườm ông ta rồi vạch trần âm mưu của Dư Sinh: “Trong lòng bố hiểu rõ Thiên Quan này sắp đặt là vì ai. Đừng thấy anh ta tạm thời làm rùa đen rút đầu thì mọi người bắt đầu lôi con ra làm bia đỡ đạn.”
Sắc mặt ông cụ Niên và Dư Sinh đều hơi lúng túng.
Dư Sinh khẽ hỏi thăm ông cụ: “Bố, rốt cuộc ngày hôm đó bố đã thương lượng với Hàn Quân thế nào? Rốt cuộc anh ta có đồng ý với bố là anh ta sẽ tự mình vượt Thiên Quan không?”
Ông cụ Niên lộ ra vẻ xấu hổ: “Thắng bé nói thanh danh của thắng bé ở trong Trại nhà họ Dư không tốt cho lắm, xem như thằng bé lấy được danh hiệu thượng tướng thì quân đội Hổ Lang chưa hẳn đã cam tâm tình nguyện để thằng bé dẫn dắt: Sau đó như hiểu ra gì đó: “Ôi chao, Hàn Quân hẳn là đánh trống lui quân, hôm nay từ bỏ đến đây để vượt cửa ải?”
Dư Sinh đành chịu nói: “Đã trễ như vậy mà vẫn còn chưa tới, con thấy cậu ta hoàn toàn không định xuất hiện để vượt cửa ải”
Từ xưa đến nay ông cụ Niên là người sĩ diện, nếu như để cho người khác biết ông ta điều động binh lực để chuẩn bị Thiên Quan, kết quả thứ chờ đợi không phải là trận tranh tài làm rung động lòng người mà là vẻ hiu quạnh thì ông ta sợ người khác sẽ chế giễu ông ta làm việc không đáng tin cậy.
“Khụ khụ” Ông cụ hẳng giọng rồi vẫy tay với Dư Nhân.
Dư Nhân đi tới trước mặt ông nội của anh ta: “Ông nội có gì chỉ dạy?”
Ông cụ khẽ nói: “Cháu hãy đi vượt cửa ải đi, quay về ông nội sẽ thưởng cho cháu”
“Thưởng cái gì?”
“Vàng bạc châu báu, cháu thích cái gì thì lấy cái đó”
“Đợi sau khi ông và Dư Sinh qua đời thì những thứ kia không phải đều là của cháu sao” Dư Nhân nói.
Ông cụ Niên thấy mềm mỏng không được bèn cứng rắn: “Cháu là cậu chủ nên có nghĩa vụ phải làm gương cho những người dân ở trong trại”
Dư Nhân khoanh tay tỏ vẻ dù bận vẫn ung dung nhìn ông: “Cháu không đi”
Ông cụ Niên oán giận không thôi: “Cái thằng nhóc này, cháu nhẫn tâm trơ mắt nhìn ông nội cháu trở thành trò cười của những người dân trong trại sao?”
Dư Nhân thông minh nhìn ông cụ, thừa cơ bắt chẹt: “Nếu như ông không ép cháu cưới Nghiêm Mặc Hàn Ngọc thì cháu sẽ đi!”
Ông cụ khó xử…
“Chuyện này?”
Dư Nhân cười trên nỗi đau của người khác nhìn ông cụ.
Ông cụ rơi vào tình trạng xoắn xuýt do dự.
Lúc Dư Nhân đang cười trên nỗi đau của người khác, chưa từng nghĩ những người dân trong trại đang vây xem bỗng nhiên nhao nhao nhường ra một con đường.
Ở phía cuối con đường Chiến Hàn Quân dẫn theo vợ con, còn có Anh Nguyệt Nghiêm Mặc Hàn, các thành viên của Quỷ Mị đi tới chỗ Thiên Quan.
“Bất cứ ai vượt cửa ải thành công đều sẽ được trao tặng danh hiệu thượng tướng trong Mạt Thế và có thể lãnh đạo quân đội Hổ Lang của Mạt Thế”
Dư Sinh nói xong thì ngắm nhìn bốn phía thấy tất cả mọi người đều đang nhao nhao lui lại. Đám người cũng trở nên lặng ngắt như tỜ.
Dư Sinh thấy không ai dám đứng ra khiêu chiến Thiên Quan thì nhíu mày, nếp nhăn ở trên trán lập tức có thể kẹp chết một con ruồi.
“Dư Nhân đâu? Chết ở đâu rồi? Gọi nó ra đây dẫn đầu vượt cửa ải” Mỗi Sinh đưa ra quyết định gì đó nếu như không có người hưởng ứng ông ta thì ông ta sẽ lôi con trai cưng của ông ta ra làm bia đỡ đạn.
Dư Nhân khoanh tay đứng ở trong đám người nghe thấy Dư Sinh gọi anh ta thì thở dài đi tới.
“Nhân, con là cậu chủ của Trại nhà họ Dư nên con phải dẫn đầu vượt cửa ải để cho mọi người có một số kinh nghiệm trong việc vượt cửa ải”
Dư Nhân nói: “Bố không sợ sau khi con ngã xuống vực sâu thăm thẳm thì sẽ không còn hài cốt sao?”
Dư Sinh khẽ nhếch khóe môi trừng mắt nhìn anh ta: “Nói bậy bạ cái gì đó. Tài năng của con tốt như vậy làm sao có thể dễ dàng ngã xuống được chứ?”
Dư Nhân nói: “Chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà thôi.”
“Sao bố lại sinh ra cái thãng tham sống sợ chết như con chứ” Dư Sinh tức giận nói.
Dư Nhân tức giận lườm ông ta rồi vạch trần âm mưu của Dư Sinh: “Trong lòng bố hiểu rõ Thiên Quan này sắp đặt là vì ai. Đừng thấy anh ta tạm thời làm rùa đen rút đầu thì mọi người bắt đầu lôi con ra làm bia đỡ đạn.”
Sắc mặt ông cụ Niên và Dư Sinh đều hơi lúng túng.
Dư Sinh khẽ hỏi thăm ông cụ: “Bố, rốt cuộc ngày hôm đó bố đã thương lượng với Hàn Quân thế nào? Rốt cuộc anh ta có đồng ý với bố là anh ta sẽ tự mình vượt Thiên Quan không?”
Ông cụ Niên lộ ra vẻ xấu hổ: “Thắng bé nói thanh danh của thắng bé ở trong Trại nhà họ Dư không tốt cho lắm, xem như thằng bé lấy được danh hiệu thượng tướng thì quân đội Hổ Lang chưa hẳn đã cam tâm tình nguyện để thằng bé dẫn dắt: Sau đó như hiểu ra gì đó: “Ôi chao, Hàn Quân hẳn là đánh trống lui quân, hôm nay từ bỏ đến đây để vượt cửa ải?”
Dư Sinh đành chịu nói: “Đã trễ như vậy mà vẫn còn chưa tới, con thấy cậu ta hoàn toàn không định xuất hiện để vượt cửa ải”
Từ xưa đến nay ông cụ Niên là người sĩ diện, nếu như để cho người khác biết ông ta điều động binh lực để chuẩn bị Thiên Quan, kết quả thứ chờ đợi không phải là trận tranh tài làm rung động lòng người mà là vẻ hiu quạnh thì ông ta sợ người khác sẽ chế giễu ông ta làm việc không đáng tin cậy.
“Khụ khụ” Ông cụ hẳng giọng rồi vẫy tay với Dư Nhân.
Dư Nhân đi tới trước mặt ông nội của anh ta: “Ông nội có gì chỉ dạy?”
Ông cụ khẽ nói: “Cháu hãy đi vượt cửa ải đi, quay về ông nội sẽ thưởng cho cháu”
“Thưởng cái gì?”
“Vàng bạc châu báu, cháu thích cái gì thì lấy cái đó”
“Đợi sau khi ông và Dư Sinh qua đời thì những thứ kia không phải đều là của cháu sao” Dư Nhân nói.
Ông cụ Niên thấy mềm mỏng không được bèn cứng rắn: “Cháu là cậu chủ nên có nghĩa vụ phải làm gương cho những người dân ở trong trại”
Dư Nhân khoanh tay tỏ vẻ dù bận vẫn ung dung nhìn ông: “Cháu không đi”
Ông cụ Niên oán giận không thôi: “Cái thằng nhóc này, cháu nhẫn tâm trơ mắt nhìn ông nội cháu trở thành trò cười của những người dân trong trại sao?”
Dư Nhân thông minh nhìn ông cụ, thừa cơ bắt chẹt: “Nếu như ông không ép cháu cưới Nghiêm Mặc Hàn Ngọc thì cháu sẽ đi!”
Ông cụ khó xử…
“Chuyện này?”
Dư Nhân cười trên nỗi đau của người khác nhìn ông cụ.
Ông cụ rơi vào tình trạng xoắn xuýt do dự.
Lúc Dư Nhân đang cười trên nỗi đau của người khác, chưa từng nghĩ những người dân trong trại đang vây xem bỗng nhiên nhao nhao nhường ra một con đường.
Ở phía cuối con đường Chiến Hàn Quân dẫn theo vợ con, còn có Anh Nguyệt Nghiêm Mặc Hàn, các thành viên của Quỷ Mị đi tới chỗ Thiên Quan.
Bình luận facebook