Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1566
Chương 1566: Hận thù
Tâm tư Linh Trang tuy trong sáng, nhưng ngay lập tức cô đã nghe hiểu ý của anh trai mình.
“Mẹ chồng em cho rằng anh Quân không thích hợp ở bên cạnh chăm sóc em, là bởi vì bà ấy cố chấp cứng đầu” Linh Trang tức giận nói Nghiêm Mặc Hàn nói: “Thì ở nơi nào không có người ngoài, em cứ tùy ý mà nói với bà ấy. Nhưng khi nào có người ngoài, thì em phải giả bộ ngoan ngoãn nghe lời bà ấy”
Linh Trang trợn mắt nhìn anh ta với thái độ rất xem thường đề nghị của Mặc Hàn.
Tính tình của cô, trước mặt ai cũng vậy.
Tuy nhiên, đề nghị của Mặc Hàn cũng gợi lên cho cô một cảm giác buôn bã.
Dư Thiên An không thích cô. Mà khi cô nhìn thấy Dư Thiên An, cả người liền cảm thấy không được tự nhiên, giống như trên đỉnh đầu có một đám mây đen khiến cô ấy cảm thấy vô cùng áp lực và bức bối Nếu Dư Thiên An là người khác thì Linh Trang chỉ hận là mình không thể trốn khỏi tâm mắt của bà ấy. Tuy nhiên, vì Dư Thiên An là mẹ chồng của cô, cả đời này cô không thể nào rũ bỏ được đám mây này.
Nghĩ đến việc này cô liền cảm thấy không ốn.
Khi Chiến Hàn Quân đi ra, anh nhìn thấy hai chân của Linh Trang co lại, hai tay ôm gối, cắm chống trên đầu gối. Đôi đồng tử đen như ngọc lưu ly ngơ ngác nhìn về phía trước một cách vô hồn, vẻ mặt rất mờ mịt.
Tâm trạng của Chiến Hàn Quân cũng đột nhiên trở nên căng thắng không thể giải thích được.
Anh cũng nghe thấy những lời của Nghiêm Mặc Hàn và Linh Trang. Anh không ngờ rằng chỉ một câu nói bâng quơ của Nghiêm Mặc Hàn cfing có thể làm Linh Trang phiền muộn như vậy.
Nhưng cho dù anh có vắt hết óc cũng không tìm được cách giải quyết mâu thuấn giữa mẹ chồng nàng dâu này.
Anh Nguyệt liếc mắt nhìn Linh Trang đang ủ rũ, sau đó lại nhìn qua Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Hàn Quân đang thờ ơ. Anh Nguyệt liền bất bình thay cho Linh Trang.
“Mặc Hàn, tại sao chị Linh Trang lại phải vì mẹ chồng mà thay đổi bản thân mình? Các anh nghĩ chị Linh Trang là con dâu của bà ấy, cho nên các anh cảm thấy chị Linh Trang phải nên hiếu thuận và lấy lòng bà “Nhưng các anh có bao giờ nghĩ đến không Mẹ chồng của chị ấy lại hại chị ấy hết lần này đến lần khác, chị Linh Trang ép mình quên đi quá khứ là bởi vì mặt mũi của anh cả. Trên thực tế, mối thù sống chết, cả đời không đội trời chung, nhưng trong lòng chị Linh Trang có tha thứ cho bà ấy hay không thì lại là một ẩn số”
“Các anh yêu cầu chị Linh Trang phải đi làm vui lòng kẻ thù muốn mưu hại mình. Đây không phải là các anh đang làm khó chị Linh Trang sao?”
Khi Linh Trang đề cập đến vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cô có vẻ rất mệt mỏi. “Nguyệt, đừng nói nữa”
Cô rất muốn được như một con ốc sên, thu mình trong vỏ ốc còn hơn là đi phân tích những thứ tình cảm phức tạp này. Lại càng không muốn đi đối mặt với tình trạng hỗn loạn.
Cô thầm nghĩ, đi đến bước nào thì tính từng bước đó.
Xe đến trước núi, ắt có đường đi.
Ánh mắt nhàn nhạt của Chiến Hàn Quân nhìn vào khuôn mặt mờ mịt của Linh Trang, anh bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Linh Trang, anh biết em khó có thể tha thứ cho bố mẹ anh. Nhưng anh hy vọng em có thể vì anh, nể mặt anh từ từ học cách buông bỏ mối thù hận năm xưa”
Bởi vì Chiến Hàn Quân biết rằng sống mà mang theo thù hận thì sẽ rất thống khố.
Anh không muốn Linh Trang phải sống như vậy.
Thái độ gần như van xin của Chiến Hàn Quân đã làm cho những rào cản và bế tắc trong lòng Linh Trang tan biến hết.
Cô gật đầu với Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, đừng lo lắng. Em sẽ không hận bọn họ đâu”
Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Trong ánh mắt Anh Nguyệt âm thầm có chút lo lãng và đau bưồn. Cô ấy là một cô gái, hơn nữa còn là bạn thân của Linh Trang, cô ấy hiểu rõ rằng những gì Linh Trang cần không phải là che giấu sự bất bình của mình, mà là phải phát tiết nó ra.
Nếu không, ngọn lửa hận thù cũng sẽ có lúc bùng cháy lại
Tâm tư Linh Trang tuy trong sáng, nhưng ngay lập tức cô đã nghe hiểu ý của anh trai mình.
“Mẹ chồng em cho rằng anh Quân không thích hợp ở bên cạnh chăm sóc em, là bởi vì bà ấy cố chấp cứng đầu” Linh Trang tức giận nói Nghiêm Mặc Hàn nói: “Thì ở nơi nào không có người ngoài, em cứ tùy ý mà nói với bà ấy. Nhưng khi nào có người ngoài, thì em phải giả bộ ngoan ngoãn nghe lời bà ấy”
Linh Trang trợn mắt nhìn anh ta với thái độ rất xem thường đề nghị của Mặc Hàn.
Tính tình của cô, trước mặt ai cũng vậy.
Tuy nhiên, đề nghị của Mặc Hàn cũng gợi lên cho cô một cảm giác buôn bã.
Dư Thiên An không thích cô. Mà khi cô nhìn thấy Dư Thiên An, cả người liền cảm thấy không được tự nhiên, giống như trên đỉnh đầu có một đám mây đen khiến cô ấy cảm thấy vô cùng áp lực và bức bối Nếu Dư Thiên An là người khác thì Linh Trang chỉ hận là mình không thể trốn khỏi tâm mắt của bà ấy. Tuy nhiên, vì Dư Thiên An là mẹ chồng của cô, cả đời này cô không thể nào rũ bỏ được đám mây này.
Nghĩ đến việc này cô liền cảm thấy không ốn.
Khi Chiến Hàn Quân đi ra, anh nhìn thấy hai chân của Linh Trang co lại, hai tay ôm gối, cắm chống trên đầu gối. Đôi đồng tử đen như ngọc lưu ly ngơ ngác nhìn về phía trước một cách vô hồn, vẻ mặt rất mờ mịt.
Tâm trạng của Chiến Hàn Quân cũng đột nhiên trở nên căng thắng không thể giải thích được.
Anh cũng nghe thấy những lời của Nghiêm Mặc Hàn và Linh Trang. Anh không ngờ rằng chỉ một câu nói bâng quơ của Nghiêm Mặc Hàn cfing có thể làm Linh Trang phiền muộn như vậy.
Nhưng cho dù anh có vắt hết óc cũng không tìm được cách giải quyết mâu thuấn giữa mẹ chồng nàng dâu này.
Anh Nguyệt liếc mắt nhìn Linh Trang đang ủ rũ, sau đó lại nhìn qua Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Hàn Quân đang thờ ơ. Anh Nguyệt liền bất bình thay cho Linh Trang.
“Mặc Hàn, tại sao chị Linh Trang lại phải vì mẹ chồng mà thay đổi bản thân mình? Các anh nghĩ chị Linh Trang là con dâu của bà ấy, cho nên các anh cảm thấy chị Linh Trang phải nên hiếu thuận và lấy lòng bà “Nhưng các anh có bao giờ nghĩ đến không Mẹ chồng của chị ấy lại hại chị ấy hết lần này đến lần khác, chị Linh Trang ép mình quên đi quá khứ là bởi vì mặt mũi của anh cả. Trên thực tế, mối thù sống chết, cả đời không đội trời chung, nhưng trong lòng chị Linh Trang có tha thứ cho bà ấy hay không thì lại là một ẩn số”
“Các anh yêu cầu chị Linh Trang phải đi làm vui lòng kẻ thù muốn mưu hại mình. Đây không phải là các anh đang làm khó chị Linh Trang sao?”
Khi Linh Trang đề cập đến vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cô có vẻ rất mệt mỏi. “Nguyệt, đừng nói nữa”
Cô rất muốn được như một con ốc sên, thu mình trong vỏ ốc còn hơn là đi phân tích những thứ tình cảm phức tạp này. Lại càng không muốn đi đối mặt với tình trạng hỗn loạn.
Cô thầm nghĩ, đi đến bước nào thì tính từng bước đó.
Xe đến trước núi, ắt có đường đi.
Ánh mắt nhàn nhạt của Chiến Hàn Quân nhìn vào khuôn mặt mờ mịt của Linh Trang, anh bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Linh Trang, anh biết em khó có thể tha thứ cho bố mẹ anh. Nhưng anh hy vọng em có thể vì anh, nể mặt anh từ từ học cách buông bỏ mối thù hận năm xưa”
Bởi vì Chiến Hàn Quân biết rằng sống mà mang theo thù hận thì sẽ rất thống khố.
Anh không muốn Linh Trang phải sống như vậy.
Thái độ gần như van xin của Chiến Hàn Quân đã làm cho những rào cản và bế tắc trong lòng Linh Trang tan biến hết.
Cô gật đầu với Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, đừng lo lắng. Em sẽ không hận bọn họ đâu”
Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Trong ánh mắt Anh Nguyệt âm thầm có chút lo lãng và đau bưồn. Cô ấy là một cô gái, hơn nữa còn là bạn thân của Linh Trang, cô ấy hiểu rõ rằng những gì Linh Trang cần không phải là che giấu sự bất bình của mình, mà là phải phát tiết nó ra.
Nếu không, ngọn lửa hận thù cũng sẽ có lúc bùng cháy lại
Bình luận facebook