Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1825: Anh Chiến, chúng ta lại sinh thêm một đứa con nữa đi?
Sắc mặt của Dư Nhân đen lại.
Nghĩ đến việc Linh Trang và Chiến Hàn Quân cùng nhau ân ân ái ái, trong lòng anh ta liền hoảng loạn.
Chiến Hàn Quân lại cố ý công kích anh ta “Anh không học cách nuôi dạy con cái là đúng rôi. Bởi vì đối với anh, anh hung không có đất dụng võ”
Dư Nhân nuốt một ngụm nước bọt… Chiến Hàn Quân đây là chế diễu anh ta không có phụ nữ?
Dư Nhân đem bình sữa trong tay đưa cho bé Quốc, bé Quốc ôm lấy bình sữa, uống từng ngụm từng ngụm lớn.
Chiến Hàn Quân đưa bé Quốc trả lại cho Dư Nhân: “Bây giờ là anh ôm đứa bé.”
Dư Nhân cẩn thận đón lấy bé con, có lẽ là do tư thế ngồi, hiện tại bé Quốc ngồi trong lòng của anh ấy cũng không có khó chịu, còn uống sữa anh pha một cách thỏa mãn. Con trai thậm trí còn không khóc nữa.
Dư Nhân như trút được gánh nặng.
Chiến Hàn Quân nhìn sang Dư Nhân, trong đôi đồng tử mê hoặc phát ra ánh sáng tính toán.
Bất luận như thế nào, buổi tối ngày hôm nay cũng phải làm cho Dư Nhân đưa theo con trai đi đến vườn Hương Đỉnh. Bởi vì nếu để đứa bé ở lại tòa thành Ái Duyệt, Linh Trang chắc chẵn sẽ ngủ không ngon giấc.
Nhưng mà việc đầu tiên là anh cần dạy hai cha con họ cách sống hòa hợp với nhau.
Chiến Hàn Quân nói: “Đêm nay, anh trông con trai đi”
Dư Nhân lập tức biểu lộ sự kháng cự nói: “Không cần. Mẹ của tôi sẽ trông nó”
Chiến Hàn Quân mới mặc kệ anh ta, chẳng qua là dặn dò một chút: “Con trai cứ bốn tiếng sẽ phải thay bỉm một lần. Ngoài ra, dòng cảnh báo trên tã sẽ nhắc nhở anh có nên thay nó hay không. Về việc uống sữa thì mỗi đứa trẻ rất khác nhau, cứ ba bốn tiếng lại cho con uống một lần. Trẻ em quấy khóc có thể do bị đói hoặc đã đến lúc phải thay tã cho nó. Ngoài ra, hãy cho trẻ em một tư thế ôm thoải mái”
Nói xong, Chiến Hàn Quân liền rời đi.
Chiến Hàn Quân quay về đế tòa thành Ái Nguyệt, Linh Trang nhanh chóng hỏi anh: “Bé Quốc đâu rồi?”
Chiến Hàn Quân trả lời một cách ngắn gọn: “Em họ đưa bé Quốc trở về vườn Hương Đỉnh rồi”
Linh Trang không yên tâm đứng lên: “Trời ơi, cái này không được. Anh ấy là một người đàn ông, sẽ mang theo con trai đi đâu a. Bé Quốc ban ngày khóc lâu như thế, buổi tối lại khóc thì phải làm sao?”
Chiến Hàn Quân phiền muộn nhìn sang Linh Trang, biết là cô đau lòng cho bé Quốc, nếu như không biết còn cho răng cô là đang đau lòng cho Dư Nhân đó.
Chiến Hàn Quốc dụng tâm kín đáo nhắc nhở cô: “Linh Trang, năm đó khi anh đưa Quốc.
Việt đi cũng có một quá trình gian khổ như thế này”
Linh Trang giật mình, lập tức ôm đầu Chiến Hàn Quân, đau lòng vạn lần nói: “Anh Chiến, anh nhất định rất vất vả đi”
Chiến Hàn Quân nói: “Đây là trách nhiệm của những người làm cha làm mẹ. Nếu như em hi vọng em họ có thể thông cảm cho chị gái vất vả, em bây giờ nên hạ quyết tâm để tự bản thân anh ta đưa con trai đi”
Linh Trang gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”
Buổi tối ngày hôm đó, Linh Trang năm trên giường trằn trọc, mở to mắt sáng long lanh nhìn lên trần nhà, thật lâu thật lâu cũng không thể ngủ được.
Chiến Hàn Quân đem cô ôm vào trong lồng ngực, dịu dàng, nói giọng nỉ non: “Em đang suy nghĩ gì thế?”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, đột nhiên cười một cái: “Vào buổi sáng, em nhìn thấy dáng vẻ anh bế bé Quốc, động tác vô cùng thành thạo. Em đang nghĩ, lúc trước khi anh đưa Quốc Việt theo, có phải rất khó khăn hay không?”
Chiến Hàn Quân nhéo chiếc mũi của cô: “Em đang đau lòng cho anh sao?”
Linh Trang gật gật đầu: “Anh sinh ra trong nhà giàu là một cậu chủ, nhưng lại tự phải chăm sóc con cái. Em rất cảm động”
Chiến Hàn Quân nghĩ tới khoảng thời gian đó, khuôn mặt đều trở nên vui vẻ dịu dàng: “Mới đầu, lúc mà anh nhìn thấy Quốc Việt, nói thẳng ra, cũng không thích lắm. Nhưng mà Quốc Việt không khóc cũng không quấy nhiễu, rất biết điều, cộng thêm việc nó càng lớn càng giống anh, anh càng lúc càng thích nó”
Linh Trang ủy khuất nói: “Lúc ban đầu tại sao anh lại không thích nó?”
Chiến Hàn Quân nói: “Bởi vì anh không chấp nhận được việc mình và người phụ nữ của anh ta sinh con. May mẫn thay, người con gái ấy chính là em, Linh Trang”
Linh Trang hướng vào ngực anh, len lỏi chui vào trong: “Anh Chiến, chúng ta lại sinh thêm một đứa con nữa đi?”
Chiến Hàn Quân nói: “Không cần. Anh nuôi em là đủ rồi”
Nghĩ đến việc Linh Trang và Chiến Hàn Quân cùng nhau ân ân ái ái, trong lòng anh ta liền hoảng loạn.
Chiến Hàn Quân lại cố ý công kích anh ta “Anh không học cách nuôi dạy con cái là đúng rôi. Bởi vì đối với anh, anh hung không có đất dụng võ”
Dư Nhân nuốt một ngụm nước bọt… Chiến Hàn Quân đây là chế diễu anh ta không có phụ nữ?
Dư Nhân đem bình sữa trong tay đưa cho bé Quốc, bé Quốc ôm lấy bình sữa, uống từng ngụm từng ngụm lớn.
Chiến Hàn Quân đưa bé Quốc trả lại cho Dư Nhân: “Bây giờ là anh ôm đứa bé.”
Dư Nhân cẩn thận đón lấy bé con, có lẽ là do tư thế ngồi, hiện tại bé Quốc ngồi trong lòng của anh ấy cũng không có khó chịu, còn uống sữa anh pha một cách thỏa mãn. Con trai thậm trí còn không khóc nữa.
Dư Nhân như trút được gánh nặng.
Chiến Hàn Quân nhìn sang Dư Nhân, trong đôi đồng tử mê hoặc phát ra ánh sáng tính toán.
Bất luận như thế nào, buổi tối ngày hôm nay cũng phải làm cho Dư Nhân đưa theo con trai đi đến vườn Hương Đỉnh. Bởi vì nếu để đứa bé ở lại tòa thành Ái Duyệt, Linh Trang chắc chẵn sẽ ngủ không ngon giấc.
Nhưng mà việc đầu tiên là anh cần dạy hai cha con họ cách sống hòa hợp với nhau.
Chiến Hàn Quân nói: “Đêm nay, anh trông con trai đi”
Dư Nhân lập tức biểu lộ sự kháng cự nói: “Không cần. Mẹ của tôi sẽ trông nó”
Chiến Hàn Quân mới mặc kệ anh ta, chẳng qua là dặn dò một chút: “Con trai cứ bốn tiếng sẽ phải thay bỉm một lần. Ngoài ra, dòng cảnh báo trên tã sẽ nhắc nhở anh có nên thay nó hay không. Về việc uống sữa thì mỗi đứa trẻ rất khác nhau, cứ ba bốn tiếng lại cho con uống một lần. Trẻ em quấy khóc có thể do bị đói hoặc đã đến lúc phải thay tã cho nó. Ngoài ra, hãy cho trẻ em một tư thế ôm thoải mái”
Nói xong, Chiến Hàn Quân liền rời đi.
Chiến Hàn Quân quay về đế tòa thành Ái Nguyệt, Linh Trang nhanh chóng hỏi anh: “Bé Quốc đâu rồi?”
Chiến Hàn Quân trả lời một cách ngắn gọn: “Em họ đưa bé Quốc trở về vườn Hương Đỉnh rồi”
Linh Trang không yên tâm đứng lên: “Trời ơi, cái này không được. Anh ấy là một người đàn ông, sẽ mang theo con trai đi đâu a. Bé Quốc ban ngày khóc lâu như thế, buổi tối lại khóc thì phải làm sao?”
Chiến Hàn Quân phiền muộn nhìn sang Linh Trang, biết là cô đau lòng cho bé Quốc, nếu như không biết còn cho răng cô là đang đau lòng cho Dư Nhân đó.
Chiến Hàn Quốc dụng tâm kín đáo nhắc nhở cô: “Linh Trang, năm đó khi anh đưa Quốc.
Việt đi cũng có một quá trình gian khổ như thế này”
Linh Trang giật mình, lập tức ôm đầu Chiến Hàn Quân, đau lòng vạn lần nói: “Anh Chiến, anh nhất định rất vất vả đi”
Chiến Hàn Quân nói: “Đây là trách nhiệm của những người làm cha làm mẹ. Nếu như em hi vọng em họ có thể thông cảm cho chị gái vất vả, em bây giờ nên hạ quyết tâm để tự bản thân anh ta đưa con trai đi”
Linh Trang gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”
Buổi tối ngày hôm đó, Linh Trang năm trên giường trằn trọc, mở to mắt sáng long lanh nhìn lên trần nhà, thật lâu thật lâu cũng không thể ngủ được.
Chiến Hàn Quân đem cô ôm vào trong lồng ngực, dịu dàng, nói giọng nỉ non: “Em đang suy nghĩ gì thế?”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, đột nhiên cười một cái: “Vào buổi sáng, em nhìn thấy dáng vẻ anh bế bé Quốc, động tác vô cùng thành thạo. Em đang nghĩ, lúc trước khi anh đưa Quốc Việt theo, có phải rất khó khăn hay không?”
Chiến Hàn Quân nhéo chiếc mũi của cô: “Em đang đau lòng cho anh sao?”
Linh Trang gật gật đầu: “Anh sinh ra trong nhà giàu là một cậu chủ, nhưng lại tự phải chăm sóc con cái. Em rất cảm động”
Chiến Hàn Quân nghĩ tới khoảng thời gian đó, khuôn mặt đều trở nên vui vẻ dịu dàng: “Mới đầu, lúc mà anh nhìn thấy Quốc Việt, nói thẳng ra, cũng không thích lắm. Nhưng mà Quốc Việt không khóc cũng không quấy nhiễu, rất biết điều, cộng thêm việc nó càng lớn càng giống anh, anh càng lúc càng thích nó”
Linh Trang ủy khuất nói: “Lúc ban đầu tại sao anh lại không thích nó?”
Chiến Hàn Quân nói: “Bởi vì anh không chấp nhận được việc mình và người phụ nữ của anh ta sinh con. May mẫn thay, người con gái ấy chính là em, Linh Trang”
Linh Trang hướng vào ngực anh, len lỏi chui vào trong: “Anh Chiến, chúng ta lại sinh thêm một đứa con nữa đi?”
Chiến Hàn Quân nói: “Không cần. Anh nuôi em là đủ rồi”
Bình luận facebook