Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1848: Em đồng ý
Linh Trang nắm lấy tay của anh: “Bây giờ em không phải ở cùng anh rồi sao?”
Nghiêm Mặc Hàn ngồi bên cạnh chế nhạo Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân, sự chiếm hữu của cậu quá mạnh, đó là bệnh, phải chữa”
Chiến Hàn Quân bất lực thở dài, ánh mắt nhìn về phương xa.
Lúc này đồng hồ báo thức Ngọc Bích vang lên tiếng chuông Chiến Hàn Quân nhìn vào kim giây và kim phút của đồng hồ. Đúng lúc chỉ đến năm hai không. Chiến Hàn Quân cũng không quan tâm nữa, đơn giản quỳ xuống trước mặt Linh Trang, dọa cho mọi người đều kinh sợ.
“Này này, ngài Quân, thần kinh nào của cậu bị chạm mạch vậy? Cậu đây là làm gì!”
Nghiêm Mặc Hàn hỏi.
Chiến Hàn Quân từ trong túi quần tây lấy ra nhẫn cầu hô, mọi người đều giác ngộ.
Đây là ngài Quân muốn cùng cô vợ nhỏ cầu hôn đây mà!
Linh Trang dở khóc dở cười, lén nói với Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, cầu hôn là quỳ một chân”
Khuôn mặt của Chiến Hàn Quân lập tức được bao phủ bởi một lớp màu gan lợn.
Sau đó chỉnh lại tư thế quỳ, giơ chiếc nhẫn lên, chân thành thâm tình hỏi Linh Trang: “Trả lời anh ba câu hỏi”
Linh Trang ngây thơ gật đầu.
“Đồng ý gả cho anh không?”
Linh Trang gật đầu lia lịa: “Ừm”
“Nếu như kiếp sau chúng †a vẫn còn gặp nhiều kiếp nạn như vậy, Linh Trang em còn đồng ý gả cho anh không?”
“Ừm”
“Nói em đồng ý” Chiến Hàn Quân bá đạo sửa lại nói.
Linh Trang lớn tiếng nói: “Em đồng ý”
Nghiêm Mặc Hàn che mặt: “Thật là không nhìn nổi nữa. Đây là nghi thức cầu hôn cường điệu nhất mà tôi từng thấy. Nam không biết cầu hôn là phải quỳ một chân, nữ thì hận không thể gả đi.
Chiến Hàn Quân và Linh Trang phớt lờ lời nói của Nghiêm Mặc Hàn, Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang gả cho anh, anh Quân sẽ bảo vệ em cả đời. Được không?”
Linh Trang trực tiếp nhảy vào trên người Chiến Hàn Quân: “Em đồng ý, em đồng ý”
Chiến Hàn Quân lảo đảo, hai người té xuống đất.
Tay của Chiến Hàn Quân bảo vệ sau đầu của Linh Trang, vì sợ cô bị thương.
Động tác nhỏ nhặt này của anh đã khiến cho Dư Nhân cảm động.
Nếu đổi lại là anh ta, không thể bảo vệ Linh Trang cẩn trọng như thế.
Tình yêu mà Chiến Hàn Quân dành cho Linh Trang, đó là sự kết tinh thời gian, tích lũy đau khổ, mới có thể dung nhập vào máu thịt, sinh tử cùng tùy.
Nghiêm Mặc Hàn đứng dậy đỡ Linh Trang lên, nói: “Quá mất mặt rồi. Ngài Quân, mỗi khoảnh khắc của cuộc đời cậu đều cao quý, cầu hôn thôi mà đem bản thân chật vật đến như vậy, cậu hối hận rồi sao?”
Chiến Hàn Quân ngồi trên bãi cỏ, nhìn Linh Trang cười xán lạn. Lắc đầu.
Chỉ cần Linh Trang vui vẻ, anh thế nào cũng không sao cả.
“Không ngờ, đường đường là ngài Quân, nghỉ thức cầu hôn lại suy sụp như vậy”
Lúc này, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú, mọi người ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một chiếc trực thăng nhỏ màu đen lơ lửng trên đỉnh đầu.
Chiếc trực thăng phóng ra một ánh sáng đặc, sau đó chiếc trực thăng lại xếp hàng thay đổi vị trí, ánh sáng đó tạo thành kiểu chữ và hoa văn với nhiều màu sắc khác nhau.
Từ lúc Chiến Hàn Quân gặp gỡ Linh Trang năm mười hai đến mười tám tuổi. Từ mổi tình đầu ngây ngô đến tình yêu sinh ly tử biệt, sau đó là khổ tận cam lai…
Nghiêm Mặc Hàn ngồi bên cạnh chế nhạo Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân, sự chiếm hữu của cậu quá mạnh, đó là bệnh, phải chữa”
Chiến Hàn Quân bất lực thở dài, ánh mắt nhìn về phương xa.
Lúc này đồng hồ báo thức Ngọc Bích vang lên tiếng chuông Chiến Hàn Quân nhìn vào kim giây và kim phút của đồng hồ. Đúng lúc chỉ đến năm hai không. Chiến Hàn Quân cũng không quan tâm nữa, đơn giản quỳ xuống trước mặt Linh Trang, dọa cho mọi người đều kinh sợ.
“Này này, ngài Quân, thần kinh nào của cậu bị chạm mạch vậy? Cậu đây là làm gì!”
Nghiêm Mặc Hàn hỏi.
Chiến Hàn Quân từ trong túi quần tây lấy ra nhẫn cầu hô, mọi người đều giác ngộ.
Đây là ngài Quân muốn cùng cô vợ nhỏ cầu hôn đây mà!
Linh Trang dở khóc dở cười, lén nói với Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, cầu hôn là quỳ một chân”
Khuôn mặt của Chiến Hàn Quân lập tức được bao phủ bởi một lớp màu gan lợn.
Sau đó chỉnh lại tư thế quỳ, giơ chiếc nhẫn lên, chân thành thâm tình hỏi Linh Trang: “Trả lời anh ba câu hỏi”
Linh Trang ngây thơ gật đầu.
“Đồng ý gả cho anh không?”
Linh Trang gật đầu lia lịa: “Ừm”
“Nếu như kiếp sau chúng †a vẫn còn gặp nhiều kiếp nạn như vậy, Linh Trang em còn đồng ý gả cho anh không?”
“Ừm”
“Nói em đồng ý” Chiến Hàn Quân bá đạo sửa lại nói.
Linh Trang lớn tiếng nói: “Em đồng ý”
Nghiêm Mặc Hàn che mặt: “Thật là không nhìn nổi nữa. Đây là nghi thức cầu hôn cường điệu nhất mà tôi từng thấy. Nam không biết cầu hôn là phải quỳ một chân, nữ thì hận không thể gả đi.
Chiến Hàn Quân và Linh Trang phớt lờ lời nói của Nghiêm Mặc Hàn, Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang gả cho anh, anh Quân sẽ bảo vệ em cả đời. Được không?”
Linh Trang trực tiếp nhảy vào trên người Chiến Hàn Quân: “Em đồng ý, em đồng ý”
Chiến Hàn Quân lảo đảo, hai người té xuống đất.
Tay của Chiến Hàn Quân bảo vệ sau đầu của Linh Trang, vì sợ cô bị thương.
Động tác nhỏ nhặt này của anh đã khiến cho Dư Nhân cảm động.
Nếu đổi lại là anh ta, không thể bảo vệ Linh Trang cẩn trọng như thế.
Tình yêu mà Chiến Hàn Quân dành cho Linh Trang, đó là sự kết tinh thời gian, tích lũy đau khổ, mới có thể dung nhập vào máu thịt, sinh tử cùng tùy.
Nghiêm Mặc Hàn đứng dậy đỡ Linh Trang lên, nói: “Quá mất mặt rồi. Ngài Quân, mỗi khoảnh khắc của cuộc đời cậu đều cao quý, cầu hôn thôi mà đem bản thân chật vật đến như vậy, cậu hối hận rồi sao?”
Chiến Hàn Quân ngồi trên bãi cỏ, nhìn Linh Trang cười xán lạn. Lắc đầu.
Chỉ cần Linh Trang vui vẻ, anh thế nào cũng không sao cả.
“Không ngờ, đường đường là ngài Quân, nghỉ thức cầu hôn lại suy sụp như vậy”
Lúc này, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú, mọi người ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một chiếc trực thăng nhỏ màu đen lơ lửng trên đỉnh đầu.
Chiếc trực thăng phóng ra một ánh sáng đặc, sau đó chiếc trực thăng lại xếp hàng thay đổi vị trí, ánh sáng đó tạo thành kiểu chữ và hoa văn với nhiều màu sắc khác nhau.
Từ lúc Chiến Hàn Quân gặp gỡ Linh Trang năm mười hai đến mười tám tuổi. Từ mổi tình đầu ngây ngô đến tình yêu sinh ly tử biệt, sau đó là khổ tận cam lai…
Bình luận facebook